Tác Đồng

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Đứng trên đài cao, Nhiễm Mục Kì trịnh trọng mà đem ‘tướng quân kiếm’ giao cho Nhiễm Mục Lân một thân áo giáp hoành tráng. Dưới đài là sáu vạn binh lính sẽ theo Nhiễm Mục Lân quay về biên quan trước.

“Mục Lân, những lời muốn nói thì hôm qua trẫm đã nói hết với đệ, Phong Nhi trẫm sẽ chiếu cố tốt nó.” Nắm chặt tay Nhiễm Mục Lân một cái, Nhiễm Mục Kì buông ra, nói với đối phương nhất định phải sống trở về.

“Hoàng Thượng, Phong Nhi thần đệ liền phó thác cho ngài .” Sau khi quỳ một gối hành lễ, Nhiễm Mục Lân đứng lên, xoay người đi xuống đài cao, lên ngựa. Ở trong đám người bốn phía xem xét một phen, Nhiễm Mục Lân phất roi thúc ngựa bước đi ── Phong Nhi vẫn đang tức giận, không chịu tới tiễn hắn.

Dân chúng bên ngoài hô vang rung trời, nghênh tiễn đại quân tiến đến biên quan, mà trong Lân Phong Hiên của phủ Đại tướng quân, Nhiễm Mặc Phong lại đem chính mình nhốt tại trong thư phòng của phụ vương, ngoài phòng – người của Nhiễm Mục Kì phái tới đón nó đã đợi hơn hai canh giờ, lại không ai dám thúc giục.

Ở trước khi phụ vương quay về, Nhiễm Mặc Phong đều phải ở tại hoàng cung, đây là lần đầu tiên nó cùng phụ vương tách ra lâu nhất.

“Thế tử, ngài nên tiến cung .” Quản gia Tống Du nhịn không được, ở bên ngoài kêu. Thế tử hàng năm đều cùng Vương gia ở biên quan, gã tuy là quản gia, nhưng cũng không dám nhiều lời. Ánh mắt của thế tử dọa người, thế nhưng ở trong vương phủ, phàm là ai dám đối với thế tử biểu hiện ra một tia sợ hãi, đều bị Vương gia bí mật xử trí. Thế tử lúc bình thường thì gã còn dám nhìn xem, nhưng khi thế tử tức giận – cặp mắt kia ngay cả gã đều thấy sợ. Không ai hiểu được vì sao Vương gia lại sủng ái thế tử như thế, chỉ sợ là cũng chỉ có Hoàng Thượng hiểu rõ.

Đợi trong chốc lát, trong phòng vẫn không có động tĩnh, Tống Du nhìn nhìn vài vị công công đang thỉnh cầu gã thúc giục người, gõ gõ cửa: “Thế tử, ngài nên tiến cung .”

Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn cửa phòng, đem một ít đồ vật này nọ bỏ vào trong bao vải nhỏ của mình, rồi mới cầm lấy một miếng vải đen đặt ở trên bàn, tiếp theo nhìn nhìn chính mình trong gương đồng chốc lát, sau đó nó đem mảnh vải che lên trên con mắt phải của mình.

Mở cửa thư phòng ra, Nhiễm Mặc Phong ôm bao vải của mình, không để ý tới người ngoài cửa sau khi nhìn thấy nó thì lộ ra tia kinh ngạc, xoay người nhìn nhìn thư phòng của phụ vương, rồi mới đóng cửa lại.

“Thế tử?”

Nhiễm Mặc Phong thế nhưng lại mang bịt mắt, điều này làm cho Tống Du cùng ba vị công công tiến đến đón nó có chút hoảng hốt.

Nhiễm Mặc Phong “độc nhãn” nhìn nhìn mấy người đó, tiếp theo ôm chặt bao vải trong lòng ngực, hướng ra ngoài đi.

“Thế tử, ngài đây là?” Hỉ Nhạc đuổi theo trước tiên, thật cẩn thận hỏi. Tuy rằng thế tử như vậy có vẻ “đẹp” hơn rất nhiều, không làm cho người ta phải sợ hãi , khả Hoàng Thượng thấy được thế này cũng sẽ không vui a, nếu để cho Vương gia biết được . . . . . . Hỉ Nhạc nhắm mắt theo sát phía sau Nhiễm Mặc Phong.

Lặng yên ra khỏi vương phủ, Nhiễm Mặc Phong trực tiếp leo lên một chiếc xe ngựa đang chờ ở bên ngoài, trên đường cái ồn ào náo nhiệt gần đó hầu hết đã ngừng kinh doanh, nó nhìn phương hướng phụ vương ly khai, thẳng đến khi màn xe được buông xuống.



“Phong Nhi, sao lại mang cái thứ này, mau lấy xuống, hoàng bá không thích.” Quay về cung đợi nửa ngày, kết quả là thấy được người nguyên bản có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại mang trên mặt một cái bịt mắt màu đen xấu xí, Nhiễm Mục Kì vừa thấy mày liền nhíu chặt.

Vẫn ôm bao vải của mình, Nhiễm Mặc Phong “độc nhãn” nhìn hoàng bá, bất động.

“Lấy xuống lấy xuống. ” Nhiễm Mục Kì mặc kệ đối phương có nguyện ý hay không, trực tiếp kéo người đến trước mặt mình, một tay tháo xuống miếng vải đen, ném lên trên mặt đất, tay trái nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đầy quật cường, cười âm hiểm, nói, “Trẫm nói Phong Nhi a, con đây là đang trách hoàng bá đi, ân? Nên mới mang cái thứ xấu xí này?” Ngón tay sờ sờ lên con mắt vì tức giận mà đồng tử trở nên thay đổi kia, Nhiễm Mục Kì có vẻ thực vui sướng, “Phong Nhi, con muốn cho phụ vương con biết con mang thứ này, để phụ vương con trở về kinh tìm hoàng bá tính sổ đi? Có phải Phong Nhi ôm ý niệm này trong đầu nên mới mang nó?”

Màu đỏ trong mắt phải của Nhiễm Mặc Phong phai nhạt đi một ít, như vậy phụ vương có thể trở về sao? Nó vừa mới nghĩ nghĩ như thế, Nhiễm Mục Kì đã cúi người nhặt lên miếng vải đen, nhét vào trong tay áo, rồi gõ đầu Nhiễm Mặc Phong một cái, vui cười nói: “Nguyên lai Phong Nhi giảo hoạt như vậy, hoàng bá cũng sẽ không mắc mưu của Phong Nhi.”

Kéo lấy tay áo hoàng bá, Nhiễm Mặc Phong nghĩ nghĩ có phải làm như vậy thì phụ vương sẽ trở về hay không? Đầu lại bị nâng lên, Nhiễm Mặc Phong không thể không nhìn về phía hoàng bá, biểu tình của đối phương làm nó không hiểu.

“Phong Nhi. . . . . . phụ vương con sẽ rất nhanh trở về đón ngươi.” Nhiễm Mục Kì cầm lấy tay Nhiễm Mặc Phong hướng ra ngoài đi, đáy lòng thở dài, rõ ràng luyến tiếc phụ vương đi, cũng không đến tiễn phụ vương, cặp phụ tử này thật hết nói a.

“Phong Nhi, phòng của ngươi ngay tại trong tẩm cung của hoàng bá.” Mang Nhiễm Mặc Phong đi vào một gian phòng gần kế bên phòng của y, Nhiễm Mục Kì chỉ chỉ bố trí trong phòng, nói, “Phong Nhi, muốn thứ gì liền nói với hoàng bá, hoàng bá chính là thân huynh trưởng của phụ vương con, con cũng có thể đem hoàng bá trở thành của phụ vương con.”

Những lời này, bọn thái giám đi theo phía sau Nhiễm Mục Kì vừa nghe thấy liền kinh hãi, thế nhưng y lại coi như không biết trong lời nói của mình có bao nhiêu không thích hợp, còn đem Nhiễm Mặc Phong bế lên.

Nhiễm Mặc Phong có chút kháng cự, lại không giãy dụa, cúi đầu nhìn hoàng bá, con ngươi màu đỏ trong mắt phải lóe sáng xoay tròn.

Nhiễm Mục Kì đưa lưng về phía những người khác, cười thật sâu, rồi mới tiếp tục vui cười nói: “Phong Nhi a, phụ vương con cũng không cho hoàng bá ôm con, lúc này tên đó không ở đây, ha hả, hoàng bá có thể ôm con đến thỏa thích.” Nói xong, y thế nhưng ở trên mặt Nhiễm Mặc Phong hôn một cái, chính là trộm hôn, không chỉ có làm cho những người khác sợ hãi, liền ngay cả Nhiễm Mặc Phong đều kinh ngạc mà ôm mặt.

“Ha ha ha. . . . . .” Nhiễm Mục Kì cười ha hả, “Trẫm có thể tưởng tượng – nếu Mục Lân không sớm chút trở về, trẫm liền đem con của đệ ấy đoạt đi.” Tiếp theo, vừa muốn trộm hôn tiếp, nhưng Nhiễm Mặc Phong đã hướng người ra sau, không quen có ai khác ngoài phụ vương hôn nó.

Thế nhưng Nhiễm Mục Kì há có thể buông tha nó, ôm chặt Nhiễm Mặc Phong liên tục hôn vài phát, ánh đỏ trong mắt đứa nhỏ trong ngực càng lúc càng mờ nhạt, sau khi đứa nhỏ năm tuổi lộ ra một tia bối rối khó có được mà ở tuổi của nó nên có, y mới chịu buông tha Nhiễm Mặc Phong, cười đến phá lệ đắc ý.

Lau lau mặt, Nhiễm Mặc Phong cúi đầu nghe tiếng cười của hoàng bá, mong phụ vương có thể sớm quay trở về đón nó.

Cuối cùng đùa giỡn đã thỏa thích, Nhiễm Mục Kì thu hồi tiếng cười, đối với người ở phía sau nói: “Các ngươi đều đi xuống đi, trẫm muốn nói chuyện với Phong Nhi, Hỉ Nhạc, đi đem người mang đến.”

“Tuân lệnh . . . . . Bệ hạ. . . . . .”

Bọn thái giám rất nhanh lui ra, không đến một khắc chung, việc Nhiễm Mục Kì xem Nhiễm Mặc Phong như một hoàng tử được truyền khắp cả hậu cung.

Sau khi trong phòng chỉ còn lại hai người, thần sắc Nhiễm Mục Kì đột nhiên trở nên nghiêm túc, y ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Nhiễm Mặc Phong, nói: “Phong Nhi, hoàng bá biết để con ở lại trong cung là ủy khuất con, hoàng bá có thể làm cho tất cả mọi người không sợ con, nhưng lại không thể làm cho bọn họ đối đãi với con thiệt tình, Phong Nhi, tại trong hoàng cung này, vô luận là ai khi dễ con, cho dù là thái tử, con cũng không cần phải nhường nhịn, nhớ kỹ không?”

Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn hoàng bá, mím chặt môi. Không hiểu vì sao hoàng bá lại đối với nó tốt như thế, bất quá nó sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ mình, nó sẽ không trở thành trói buộc của phụ vương.

Nhiễm Mục Kì cười nhẹ, biết nó nghe được, sờ sờ đầu của nó, nói: “Phong Nhi, hôm nay phụ vương con quay về Nhân Xương, con không đến tiễn phụ vương con, phụ vương con rất là buồn.” Nhiễm Mặc Phong cúi đầu, nắm chặt bao vải trong lòng.

Nhiễm Mục Kì thở dài, thấp giọng nói: “Phong Nhi, viết thư cho phụ vương con đi, đừng để phụ vương con lo lắng.”

“Hoàng bá.” Nhiễm Mặc Phong ngẩng đầu, rồi lại ngặm miệng. Nó muốn đi tìm phụ vương, khả hoàng bá sẽ không đồng ý, cho dù chính nó gặp được phụ vương, cũng sẽ bị phụ vương đuổi về lại. Cho nên, nó đem lời nguyên bản muốn hoàng bá đưa mình qua đó nuốt trở về.

Nhìn ra Nhiễm Mặc Phong muốn nói cái gì, Nhiễm Mục Kì nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu của nó, cùng lúc đó y nghe phía sau lưng mình truyền đến tiếng bước chân, y liền treo lên mặt một nụ cười thật tươi.

“Bệ hạ. . . . . . người đã mang đến .” Hỉ Nhạc mang hai tiểu thái giám đi vào.

“Phong Nhi, phụ vương con tuy nói con không thích có người khác hầu hạ, nhưng hoàng bá nghĩ con ở trong cung cũng nên có nô tài hầu hạ bên người. Hôm qua, hoàng bá đã tự mình chọn cho con hai tên nô tài, mấy ngày con ở trong cung này cứ để bọn họ hầu hạ con, chờ khi phụ vương con tới đón con, nếu con muốn mang theo thì mang, không thì cứ để bọn họ ở lại trong cung.”

Xoay người, Nhiễm Mục Kì đem Nhiễm Mặc Phong đẩy ra phía trước.

“Nô tài khấu kiến bệ hạ, khấu kiến thế tử điện hạ.”

Hai tên tiểu thái giám tuổi ước chừng mười tuổi quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ mà dập đầu.

“Trẫm rất dọa người sao?” Ngữ điệu kéo dài, Nhiễm Mục Kì không kiên nhẫn nói, “Ngẩng đầu lên.”

Hai tên tiểu thái giám kinh hoảng mà ngẩng đầu, sau khi nhìn đến Nhiễm Mặc Phong liền sợ tới mức rũ xuống ánh mắt.

Nhiễm Mục Kì nhíu mi, Hỉ Nhạc vừa thấy, vội vàng tiến lên nói: “Bệ hạ, nô tài đem bọn họ dẫn đi, tái chọn vài tên nô tài khác đem lại đây.”

“Hoàng bá, ” Nhiễm Mặc Phong bình tĩnh mà nhìn hai người quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nói, “Con có thể tự chiếu cố mình.”

Nhiễm Mục Kì một tay đặt ở trên đầu của nó, đối với người đang phát run cả người, nói: “Hôm qua, những lời trẫm nói với các ngươi . . . . Các ngươi đã ném đi đâu?” Rồi y mới tức giận nhìn về phía Hỉ Nhạc, “Hỉ Nhạc, đây là nô tài do ngươi quản giáo?”

“Thỉnh bệ hạ bớt giận, nô tài biết sai, nô tài lập tức thay người.” Hỉ Nhạc quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, hai tên tiểu thái giám càng không ngừng dập đầu.

“Hoàng bá.” Con mắt phải của Nhiễm Mặc Phong trở nên đỏ sẫm, “Con có thể tự chiếu cố mình.”

“Không được, ” Nhiễm Mục Kì tiến lên hai bước, dùng chân nâng mặt của một người lên, “Con ở trong cung của trẫm, thế nhưng trẫm lại chọn không ra được một tên nô tài để hầu hạ con, vậy trẫm cần dùng những tên nô tài này làm gì?”

“Bệ hạ. . . . . . Nô tài. . . . . . Nô tài. . . . . .” Tiểu thái giám bị dọa đến chết khiếp, tuy vừa mới vào cung, nhưng gã biết rõ ý nghĩ của câu này là chết.

“Hoàng bá, ” tiến lên túm túm tay áo hoàng bá, Nhiễm Mặc Phong ngửa đầu, nó ăn nói vụng về nên không biết làm sao để trấn an hoàng bá, chỉ có thể lập lại một lần nữa, “Con có thể tự chiếu cố mình, cho bọn họ đi đi.”

“Bệ hạ bớt giận. . . . . . Thế tử điện hạ bớt giận. . . . . .”

Hai tên tiểu thái giám khóc lên, dùng ánh mắt khẩn cầu mà nhìn Nhiễm Mặc Phong, lời nói của bệ hạ vào giờ phút này so với hai tròng mắt của thế tử lại đáng sợ hơn nhiều.

“Hoàng bá. . . . . . cho bọn họ đi đi, con có thể tự chiếu cố mình.” Xoay người, tận lực không cho bọn họ nhìn đến mắt phải của mình, Nhiễm Mặc Phong ngửa đầu nói.

Nhưng Nhiễm Mục Kì lại vô cùng mất hứng, lạnh giọng nói: “Trẫm tự mình chọn các ngươi, nhưng các ngươi lại làm cho trẫm mất mặt. Đem bọn họ đuổi ra khỏi cung.”

“Bệ hạ. . . . . . Bệ hạ tha mạng, bệ hạ. . . . . .” Tiểu thái giám không biết sao lá gan lại phìn to lên, vươn người bắt lấy vạt áo của Nhiễm Mặc Phong đang đứng ở trước người bọn họ, kinh sợ mà thấp giọng cầu xin.

“Phản rồi, mau đem bọn chúng kéo xuống!” Nhiễm Mục Kì khom người muốn đem tay của hai người đó hất ra, thế nhưng lại có một bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay y.

“Hoàng bá.” Nhiễm Mặc Phong nắm chặt tay y, sợ y thật sự đem người đuổi ra khỏi cung. Bên người nó cho tới bây giờ cũng chỉ có mình phụ vương, loại sự tình này là lần đầu tiên nó gặp phải, nó không muốn có người chiếu cố nó, thế nhưng cũng không muốn thấy hoàng bá đem hai người kia đuổi ra khỏi cung, tuy rằng đối với chuyện trong cung không hiểu rõ, nhưng xem bộ dáng của hai người kia cũng biết bọn họ sẽ bị phạt.

“Phong Nhi, trong cung có chút người không dạy dỗ thì không được, bọn họ là do hoàng bá tự mình chọn cho con, mà còn dám như thế, nếu không dạy dỗ bọn họ, sau này trong cung sẽ không ai còn nghe hoàng bá nói.”

“Hoàng bá, ” Nắm chặt tay hoàng bá, Nhiễm Mặc Phong có vẻ nóng nảy, “Bọn họ . . . . . . Là do ta.” Bọn họ chính là sợ ánh mắt của nó.

“Phong Nhi, con đây là đang cầu tình cho bọn chúng sao?” Tức giận của Nhiễm Mục Kì giảm đi một nửa, hỏi.

Nhiễm Mặc Phong gật đầu.

“Bọn chúng vô lễ với con như vậy, con còn vì bọn chúng cầu tình?” Nhiễm Mục Kì đối với hai người kia cười lạnh, nói, “Loại nô tài không biết ơn này, vẫn là không nên giữ ở bên người mới tốt. Trẫm không tin, chọn không ra hai tên nô tài cam nguyện hầu hạ con.”

“Bệ hạ, nô tài nguyện ý hầu hạ thế tử điện hạ, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.” Hai tên tiểu thái giám liên tục tát vào mặt mình.

Mắt phải của Nhiễm Mặc Phong biến thành màu đỏ, buông tay hoàng bá ra, xoay người giữ chặt tay của hai tên tiểu thái giám, bao vải đánh rơi trên mặt đất. Thấy đối phương sau khi nhìn đến nó thì thân mình run mạnh lên, nó cúi đầu nói: “Hoàng bá. . . . . . cho bọn họ đi đi.”

“Các ngươi muốn đi?” Nhiễm Mục Kì mặt lạnh hỏi.

“Nô tài không đi, thỉnh thế tử điện hạ lưu lại nô tài, nô tài không đi, thỉnh thế tử điện hạ lưu lại nô tài. . . . . .”

Tiểu thái giám khóc lóc cầu xin.

“Phong Nhi, con nếu muốn thì giữ lại bọn chúng, nếu không muốn thì hoàng bá sẽ đem bọn chúng đuổi khỏi cung, dù sao giữ lại bọn chúng cũng là vì chiếu cố con.” Nhiễm Mục Kì đem quyền quyết định giao cho Nhiễm Mặc Phong, biết rõ đối phương không nghĩ muốn.

Thấy hai người không còn đánh chính mình nữa, Nhiễm Mặc Phong buông tay bọn họ ra, xoay người, lại nhìn về phía hoàng bá, không hiểu hoàng bá vì sao phải tìm người chiếu cố nó, nó có thể tự chiếu cố mình.

“Phong Nhi, ý của con?” Nhiễm Mục Kì một chút cũng không muốn tùy theo ý nguyện của Nhiễm Mặc Phong.

Màu đỏ trong mắt phải giống như có thể chảy ra máu, làm cho Hỉ Nhạc không cẩn thận nhìn thấy được sợ tới mức cả người co rúm lại một chút, mà Nhiễm Mục Kì lại giống như vô cảm mà nhìn chằm chằm người đang bất mãn – cười cười.

“Phong Nhi, ý tứ của con?” Y vẫn thúc giục.

Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn Nhiễm Mục Kì, đối phương không có một tia ý niệm thay đổi chủ ý, nó lặng yên mà nhặt lên bao vải vừa mới bị rơi xuống trên mặt đất, rồi xem như bảo bối mà nhét vào trong vạt áo.

“Phong Nhi?”

Cúi thấp đầu, qua hơn nữa ngày, Nhiễm Mặc Phong mới không cam lòng mà nhè nhẹ gật đầu.

Nhiễm Mục Kì nở nụ cười, đối với hai tên vẫn đang run rẩy như cũ, nói: “Mệnh này của các ngươi là do thế tử cứu, chiếu cố tốt thế tử, lần tới trẫm cũng sẽ không mềm lòng.”

Hai tên tiểu thái giám bị dọa đến chết khiếp dập mạnh đầu, nói không ra lời.

“Được rồi. Hỉ Nhạc, dẫn bọn chúng đi xuống tắm rửa, thông tri ngự thiện phòng, trẫm sẽ cùng Phong Nhi dùng ngọ thiện.”

“Dạ, bệ hạ.”

Hỉ Nhạc vội vàng cho người kéo hai tên tiểu thái giám chân đã nhuyễn lui xuống.

Nhiễm Mục Kì đi đến trước mặt Nhiễm Mặc Phong, ôm lấy người đang có chút tức giận: “Phong Nhi, thừa dịp phụ vương con không ở đây, hoàng bá ôm con đi dạo khắp nơi trong cung. Phụ vương con thật ích kỷ, ngày đó ôm con trở về, cho hoàng bá ôm qua con một lần, từ sau đó cũng không cho nữa, hừ.”

Nhiễm Mặc Phong vẫn còn đang bực mình vì chuyện vừa rồi, nó không hiểu hoàng bá vì sao cố ý muốn hai người kia chiếu cố nó, nó có thể tự chiếu cố mình. Bộ dạng nó dọa người, nó không muốn dọa người khác, lại càng không muốn có người vì nó mà bị phạt, bởi vì kia không phải là lỗi của họ. Nhiễm Mặc Phong lại không biết phụ vương của nó đã vì nó mà âm thầm trừng phạt qua rất nhiều người, đây là lần đầu gặp phải loại sự tình này, nó đem hết thảy đỗ lỗi cho hai mắt của mình.

Nhiễm Mục Kì đương nhiên biết việc làm của mình làm cho Nhiễm Mặc Phong không vui, nhưng y cũng không giải thích nguyên nhân. Tại cái nơi đầy nguy hiểm cùng âm mưu xấu xa này, chỉ có người trong lòng mang ơn mới có thể trung tâm. Y cố ý chọn hai tên nô tài nhát gan, là vì muốn làm cho bọn họ cảm động và ghi nhớ ân tình của Phong Nhi, bởi vì y không biết trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu, không biết khi nào Lân mới có thể trở về, cho nên để tồn tại trong hoàng cung to lớn này, y phải cấp cho Phong Nhi hai tên nô tài trung tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.