Tác Đồng

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

Nhiễm Mục Kì nói ngọ thiện sẽ cùng ăn với Nhiễm Mặc Phong, thế nhưng Nhiễm Mặc Phong không nghĩ tới chính là – ngọ thiện không chỉ nó và hoàng bá, mà còn có một đống người. Trừ bỏ tam hoàng tử Nhiễm Lạc Nhân từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh không tham dự ra, nữ nhân cùng trẻ con ở hậu cung đều đến đây.

Ngay khi Nhiễm Mặc Phong nhìn thấy đám người trong đại điện, mắt phải màu đỏ của nó chậm rãi xoay tròn, người trong điện – nháy mắt trên mặt xuất hiện sợ hãi không thể che dấu. Nó nhìn bọn họ một vòng, rồi mới chuyển tầm mắt lên trên thức ăn ở trên bàn. Còn Nhiễm Mục Kì chỉ tựa tiếu phi tiếu nhướng mi nhìn thê tử cùng các con của mình.

Hoàng hậu tiến lên trước, quỳ xuống hành lễ, những người khác đi theo phía sau nàng quỳ xuống.

“Bệ hạ, hoàng thúc hôm nay quay về biên quan, đem thế tử để lại trong cung, thiếp thân sợ thế tử lạ chỗ mà không thoải mái, nên đã tự tiện làm chủ thừa dịp ngọ thiện hôm nay để cho Phong Nhi quen biết với các hoàng bá mẫu cùng các vị hoàng huynh hoàng tỷ, để cho Phong Nhi có thể nhanh chóng quen thuộc với cuộc sống trong cung, cũng để cho hoàng thúc có thể an tâm ở biên quan giết địch.”

Hoàng hậu tất cung tất kính thành khẩn nói, trên mặt tận lực bảo trì ôn hòa tươi cười. Nhiễm Mục Kì nhìn nhìn người quỳ trên mặt đất, nói: “Hoàng hậu so với trẫm có tâm hơn, trẫm còn đang nghĩ khi nào thì để cho các nàng cùng Phong Nhi gặp mặt, hiện tại trẫm đã an tâm. Đều đứng lên đi.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Một đám người đều đứng lên, ngẩng đầu nhìn hướng Hoàng thượng, biểu tình của mọi người có chút không tự nhiên đều rơi vào trong mắt Nhiễm Mặc Phong.

Nhiễm Mục Kì cầm tay Nhiễm Mặc Phong đi đến bên bàn ăn, nói, “Đều ngồi đi, Phong Nhi, ngồi vào bên người thái tử đi.” Y vừa nói xong, có người trong mắt hiện lên phẫn hận. Mà Nhị hoàng tử nguyên bản ngồi ở bên người thái tử phải ngồi lui xuống bên cạnh, Nhiễm Mục Kì tựa hồ vừa lòng mà gật gật đầu.

Thấy Nhiễm Mặc Phong đã ngồi vào chỗ, Nhiễm Mục Kì cũng ngồi xuống, nâng chén nói: “Hôm nay, Mục Lân đi biên quan, bởi vì chiến sự lần này cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa Phong Nhi đã tới tuổi phải đọc sách, cho nên đệ ấy đem Phong Nhi phó thác cho trẫm, mong trẫm hảo hảo chiếu cố chất tử. Hoàng hậu. . . . .” Nhiễm Mục Kì chuyển hướng về phía Ngũ thị ngồi ở bên cạnh mình, hoàng hậu lập tức giơ lên chén rượu.

“Hậu cung có nàng, trẫm rất yên tâm, mấy ngày Phong Nhi ở trong cung này, mong hoàng hậu chăm sóc.”

“Thiếp thân không dám. ” Hoàng hậu vội vàng nói, rồi mới nhìn về phía Nhiễm Mặc Phong, “Phong Nhi cứ xem hoàng cung như là vương phủ, xem bá mẫu cùng với các vị bá mẫu khác như là mẫu thân của con.”

“Hoàng Thượng, thiếp thân cùng với các tỷ tỷ muội muội đều cao hứng khi Mặc Phong có thể ở lại trong cung. Mặc Phong bồi hoàng thúc ở biên quan nhiều năm, sợ là chịu không ít khổ, thời gian dài cũng ảnh hưởng đến thân mình, vẫn là ở trong cung tốt nhất. Mặc Phong cùng ca ca tỷ tỷ rất ít gặp mặt, ở trong cung lâu một chút để mọi người càng thêm quen biết lẫn nhau, tương lai mới không cảm thấy xa lạ. Ngài nói đúng không, tỷ tỷ?”

Trương phi cười duyên nói, trên mặt là tươi cười cực kỳ tự nhiên, tựa hồ đã rất quen thuộc với cặp mắt dị sắc kia đích.

“Muội muội nói rất đúng.” Hoàng hậu khen ngợi nói, rồi mới nhìn Hoàng Thượng liếc mắt một cái, thấy đối phương cho phép, nàng đứng lên, đi xuống, đi tới trước mặt Nhiễm Mặc Phong, đưa tay nói, “Phong Nhi, hoàng bá mẫu mang con đi làm quen với các vị bá mẫu, ca ca cùng tỷ tỷ.”

Nhiễm Mặc Phong ngẩng đầu nhìn nhìn, rồi mới đứng lên, nhưng không có đưa tay ra. Hoàng hậu cũng không để ý, mang nó đi đến trước mặt Trương phi nói: “Trương thục phi nương nương, là nhị hoàng bá mẫu của con.”

Trương phi cười nhẹ đối với Nhiễm Mặc Phong gật đầu, Mặc Phong nhìn nàng một cái, liền rũ mắt xuống.

“Phong Nhi, đây là Triệu thục phi nương nương, là tam Hoàng bá mẫu của con.”

Đối phương cũng là cười nhẹ gật đầu, Nhiễm Mặc Phong lại không rũ mắt xuống, mà là thẳng ngoắc ngoắc nhìn nàng.

“Phong Nhi, đây là Nghiên phi nương nương, là tứ hoàng bá mẫu của con.”

Cuối cùng, hoàng hậu giới thiệu chính là vị phi tử địa vị thấp nhất trong bốn vị, cũng phi tử được sủng ái nhất – Nghiên thị. Đối phương là người đẹp nhất trong bốn người, dáng người rất chuẩn, cũng vì nguyên nhân đó mà nàng mới có thể lấy thân phận vũ nữ vào ở trong Đông cung, trở thành tần phi, vi Nhiễm Mục Kì sinh hạ một trai một gái.

“Mặc Phong.” Nghiên thị mở miệng kêu một tiếng, thanh âm ngọt ngào, Nhiễm Mặc Phong rũ mắt xuống, nhìn thức ăn ở trước mặt nàng.

“Phong Nhi.” Hoàng hậu đột nhiên chủ động kéo tay Nhiễm Mặc Phong, không để ý đối phương không muốn, đem nó đưa tới phía bên hoàng tử kia, đối với một người nói, “Lạc Thành, con là đại ca, con mang trứ Phong Nhi đi làm quen với các hoàng đệ cùng hoàng muội đi.” Nói xong, đem tay Mặc Phong giao cho thái tử.

Nhiễm Mặc Phong rất nhanh rút tay về, màu đỏ trong mắt dần dần đậm lên, mà thái tử tắc căn bản không đưa tay ra, trừng trứ nó.

“Thái tử?” Ngữ khí Nhiễm Mục Kì kéo dài. Thái tử vội vàng đứng dậy khom người nói: “Dạ, phụ hoàng.”

Rồi mới không tình nguyện đi đến trước mặt Nhiễm Mặc Phong, căm tức liếc nó một cái, xoay người đi, cũng thấp giọng nói: “Đi theo!”

Nhiễm Mặc Phong đứng tại chỗ bất động, thái tử cũng không quản nó, thẳng đi đến trước mặt Nhị hoàng tử, nói: “Nhiễm Lạc Tín.”

“Lạc Thành.” Hoàng hậu lên tiếng nhắc nhở.

Thái tử cắn răng, căn bản không muốn nói đây là Nhị ca của con quỷ kia.

“Mặc Phong, huynh là lão Nhị, so với đệ lớn hơn một tuổi, đệ gọi huynh là Nhị ca đi.” Nhiễm Lạc Tín cũng không chút nào e ngại đối với Mặc Phong cười nói. Đối phương nhìn hắn liếc mắt một cái, tầm mắt liền chuyển lên trên người thái tử, cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt.

Hoàng hậu thấy thái tử ở trước mặt Hoàng Thượng nhưng lại vô lễ như thế, vội vàng tiến lên kéo Mặc Phong qua, rồi mới cầm tay thái tử, đối với Mặc Phong giải thích: “Phong Nhi, mẫu phi của Lạc Tín là nhị hoàng bá mẫu của con.”

Tiếp theo, kéo hai người đi đến trước mặt một vị hoàng tử khác, đối phương tò mò mà nhìn Nhiễm Mặc Phong, trên mặt có sợ hãi, cũng có đầy nghi hoặc.

“Phong Nhi, đây là tứ đệ Lạc Nghĩa của con, cũng lớn hơn con một tuổi, mẫu phi của huynh ấy là Tam Hoàng bá mẫu của con.”

Đối phương nhìn nhìn mình, Nhiễm Mặc Phong cũng nhìn nhìn đối phương.

“Phong Nhi, đây là Nhiễm Tiên, là đại hoàng tỷ của con, lớn hơn con tuổi hai tuổi, cho bá mẫu sở sinh.”

Đối phương sợ tới mức cúi thấp đầu, không dám nhìn Mặc Phong. Hoàng hậu thực xấu hổ, thái độ của hai đứa con do nàng sinh ra đều đối với Nhiễm Mặc Phong không tốt, tất yếu sẽ làm cho Hoàng Thượng bất mãn. Nàng tiếp tục đưa nó cùng thái tử đi đến trước mặt một người cuối cùng, hoàng hậu nói: “Phong Nhi, đây là Nhiễm Thu, nhị hoàng tỷ của con, lớn hơn con một tuổi, do tứ hoàng bá mẫu của con sở sinh.” Cùng đại công chúa giống nhau, Nhị công chúa cũng bị hoảng sợ đến sắp khóc.

“Ngươi ở trong cung tốt nhất ít lộ diện, miễn dọa cho người ta sợ chết khiếp.” Đúng lúc này, thái tử thừa dịp hoàng hậu không chú ý ở bên tai Nhiễm Mặc Phong nói, Nhiễm Mặc Phong – một cái giương mắt, đem thái tử sợ tới mức lui sau hai bước.

Rút tay bị hoàng hậu nắm ra, Nhiễm Mặc Phong một mình đi đến vị trí của mình, ngồi xuống, thái tử trong mắt hiện lên vui sướng, rồi mới xoay người cũng trở lại vị trí của mình. Hoàng hậu nghĩ đến Mặc Phong là bởi vì thái độ của công chúa mà tức giận, bất an mà nhìn nhìn Hoàng Thượng, thấy đối phương cũng không có gì bất mãn, nàng mới mở miệng: “Phong Nhi, con còn có một Tam hoàng huynh, gọi là Lạc Nhân, lớn hơn con một tuổi, so với hai hoàng huynh của con nhỏ hơn ba tháng, bất quá thân mình huynh ấy không tốt, nên không thể tới đây được.”

“Tỷ tỷ, hôm khác muội sẽ dẫn Mặc Phong nhìn gặp Nhân Nhi.” Nghiên phi mở miệng, lại nhìn về phía nữ nhi của mình, “Thu Nhi, đường đệ Mặc Phong ngày đầu tiên tiến cung, sao con có thể vô lễ như vậy?”

Nhiễm Thu ủy khuất mà ngẩng đầu nhìn nhìn mẫu phi, rồi mới khóc lên. Nghiên phi có chút mất hứng, lại không thể ở trước mặt Hoàng Thượng cùng những người khác nổi giận.

“Thu Nhi thân mình không khoẻ?” Ngay tại lúc bầu không khí dị thường xấu hổ, Nhiễm Mục Kì mở miệng, “Nghiên phi, nàng mang con đi xuống đi, tìm thái y nhìn xem.”

Trên mặt Nghiên phi có chút bối rối, đứng dậy nói “Dạ”, liền tiến lên mang Nhị công chúa đi. Thấy thế, đại công chúa cũng sắp khóc liền rất nhanh lau khô mắt, ngẩng đầu làm bộ như vô sự mà nhìn nhìn phụ hoàng, rồi mới bất an mà nhìn về phía mẫu hậu.

Tiếp theo, Nhiễm Mục Kì lại mở miệng: “Tín Nhi, ngày mai Phong Nhi bắt đầu buổi học, tuy các con không cùng phu tử, nhưng con làm huynh trưởng, vẫn nên quan tâm đến Phong Nhi nhiều một chút.”

“Nhi thần chắc chắn sẽ chiếu cố tốt Mặc Phong, thỉnh phụ hoàng yên tâm.” Nhiễm Lạc Tín cao hứng mà nói.

“Nghĩa Nhi tuy rằng sang năm mới bắt đầu đọc sách, bất quá sớm một năm cũng không sao. Triệu phi, bắt đầu từ ngày mai, làm cho con theo Phong Nhi cùng nhau học đi. Diệp Trung Tường hướng trẫm tiến cử đồng hương Khấu Tuyên của hắn, nghe nói người này học thức uyên bác, ở Đông quận cực nổi danh, hai người các con phải khiêm tốn cùng hắn học tập.”

“Dạ, phụ hoàng.” Nhiễm Lạc Tín vừa nghe có thể sớm đi học, liền vui mừng mà đáp ứng, riêng Nhiễm Mặc Phong nửa điểm phản ứng đều không có.

Nhiễm Mục Kì cầm lấy đũa, đối trứ mọi người cười cười: “Dùng bữa đi, bận rộn nguyên một buổi sáng, trẫm đều đói bụng.”

Lập tức, bọn thái giám bắt đầu hầu hạ các vị chủ tử dùng bữa, Nhiễm Mặc Phong không để cho người phía sau nó gắp thức ăn cho nó, tự mình cúi đầu ăn cơm. Nhiễm Lạc Tín ở bên phải càng không ngừng cùng nó nói chuyện, bảo nó ăn nhiều chút, mà Nhiễm Mặc Phong một câu đáp lại đều không có, ở trong này, trừ bỏ hoàng bá ra, không ai không sợ nó, ngay cả người bên cạnh này.

Ăn cơm xong, Nhiễm Mục Kì còn nói một vài câu vô thưởng vô phạt, rồi mới mang Nhiễm Mặc Phong hồi cung. Sau khi hai người rời đi, những người còn lại ôm tâm tư khác nhau mà tự trở về tẩm cung của mình, mà thất vọng nhất chính là hoàng hậu, nguyên thời gian còn lại sau đó, Nhiễm Mục Kì không cùng thái tử nói qua một câu, thậm chí không để cho hắn chiếu cố Mặc Phong.

Sau khi mang Nhiễm Mặc Phong hồi cung, Nhiễm Mục Kì phải đi ngự thư phòng tiếp kiến các vị thần tử, để lại nó một mình. Trong phòng, hai tiểu thái giám do Nhiễm Mục Kì chọn đang đứng ở góc tối chờ Nhiễm Mặc Phong sai phái, tuy rằng vẫn e ngại ánh mắt của nó, thế nhưng sau khi trải qua chuyện lúc sáng đã làm cho ý sợ hãi của bọn họ đối nó giảm đi một ít, tăng thêm một vài phần biết ơn.

Nhiễm Mặc Phong không có sai sử bọn họ, thậm chí coi như bọn họ không tồn tại, tự mình ngồi ở trước án thư, mở giấy ra, suy nghĩ nửa ngày, rồi mới cầm lấy bút lông.

“Thế. . . . . . Thế tử điện hạ. . . . . .” Thấy nó muốn mài mực, một tiểu thái giám chạy đi tới, muốn giúp nó mài mực, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của nó liền sợ tới mức rụt lui lại.

Nhiễm Mặc Phong tự mình mài mực, tiếp theo đem bút nhúng mực. Tiểu thái giám cúi thấp đầu, lui ra sau vài bước, hai tay phát run – bất an vì không làm tốt nhiệm vụ, so với cặp mắt kia còn sợ hãi hơn.

Đặt bút xuống, Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn giấy trắng, nghĩ muốn viết thư cho phụ vương, lại không biết nên viết như thế nào. Suy nghĩ hồi lâu, nó mới viết.

Phụ vương,

Dừng lại, lại qua hồi lâu, nó lại viết.

Phụ vương,

Lại dừng lại.

Mím chặt môi, lần này lại qua một hồi lâu, nó lần thứ ba viết xuống.

Phụ vương.

Trên giấy viết ba chữ “Phụ vương” , Nhiễm Mặc Phong buông bút, chăm chú nhìn sáu chữ này. Rũ xuống ánh mắt, nhờ vào hàng lông mi thật dài che khuất đi tình tự bên trong mắt, trên mặt không có cảm xúc dao động, chỉ có đôi môi khẽ nhếch để cho người khác biết được trong lòng nó đang suy nghĩ.

Một đôi tay khô gầy bưng một chum trà (tách trà) thật cẩn thận mà đặt vào trong tay Nhiễm Mặc Phong, tiếp theo nó nghe được một người nói: “Thế tử điện hạ. . . . . . Nô tài. . . . . . Nô tài là Xích Đan, thỉnh thế tử điện hạ dùng trà.” Tiểu thái giám lấy hết dũng khí mà nói.

“Nô tài là Xích Đồng. . . . . .” Một tiểu thái giám khác quỳ trên mặt đất nói.

Nhiễm Mặc Phong nhìn về phía hai người, hai người đều cúi thấp đầu, nó quay đầu tiếp tục xem chữ mình viết, rồi mở miệng nói: “Các ngươi. . . . . . Đi ra ngoài đi.”

“Điện hạ. . . . . .” Tiểu thái giám gọi là Xích Đan ngẩng đầu nhìn lén nó một cái, cắn cắn môi, quay đầu lại nhìn xem Xích Đồng, đối phương cũng bất an mà nhìn gã.

“Các ngươi đi ra ngoài đi.” Đầu cũng không nhấc lên mà lập lại câu nói kia, Nhiễm Mặc Phong cầm lấy bút lông. Xích Đồng cùng Xích Đan nhìn xem lẫn nhau một cái, rồi im lặng mà lui xuống.

“Phụ vương”, như trước viết xuống hai chữ này, Nhiễm Mặc Phong lại dừng bút. Có rất nhiều chuyện để nói cùng phụ vương, thế nhưng nó không viết ra được. Qua thật lâu, lâu đến chum trà nóng đã sớm trở nên lạnh, nó cuối cùng đặt bút tiếp tục viết.

“Phụ vương, phụ vương, phụ vương. . . . . .” – Chữ “Phụ vương” tràn ngập một trang giấy, Nhiễm Mặc Phong buông bút.

“Xích Đồng, có nên vào xem thử không?” Ở bên ngoài đợi nguyên một buổi chiều, Xích Đan nhỏ giọng hỏi.

Xích Đồng nhìn nhìn vào trong phòng vài lần, do dự nói: “Ta cũng không biết. Điện hạ. . . . . . Chưa gọi chúng ta đi vào.”

Xích Đan lần lần cổ tay áo: “Nếu Hỉ công công trở về biết chúng ta cái gì cũng chưa làm, chắc chắn sẽ phạt chúng ta.”

“Có khi nào … điện hạ … đang ngủ?” Xích Đồng hỏi.

Xích Đan lắc đầu: “Không biết, trong phòng một chút động tĩnh cũng không có. Nếu không. . . . . . Chúng ta vào xem?”

“. . . . . . Được. . . . . .” Lấy hết cam đảm, Xích Đồng đi theo sau Xích Đan nhè nhẹ mà đi vào trong phòng. Hai người vừa mới đi vào, Nhiễm Mặc Phong đã nghe được tiếng. Nó không quay đầu lại, mà là đem ‘thư’ ở trên bàn bỏ vào bao thư.

“Điện hạ. . . . .” Xích Đan cúi thấp đầu gọi, chờ Nhiễm Mặc Phong phái gã đi đưa thư.

“Các ngươi đi ra ngoài đi.” Vẫn là câu nói kia, Nhiễm Mặc Phong cũng không quay lại, nói. Xích Đồng cùng Xích Đan không dám hỏi lại, lập tức lui ra ngoài.

Sau khi hai người đi ra ngoài, Nhiễm Mặc Phong mới xoay người nhìn nhìn cửa. Rồi mới cầm phong thư đi đến bên giường, từ dưới đệm giường lấy ra bao vải mà khi nó tiến cung đã mang theo, đem phong thư bỏ vào trong đó. Tại nơi đây, tất cả mọi người đều sợ nó, cho nên phong thư này nó không thể gửi ra ngoài.

Hoàng bá . . . . Nghĩ đến hoàng bá, trong mắt Nhiễm Mặc Phong hiện lên khó hiểu, nó vẫn không hiểu được vì sao hoàng bá chỉ gặp qua nó vài lần mà lại đối với nó tốt như vậy, là bởi vì phụ vương sao? Đem bao vải nhét lại dưới đệm giường, Nhiễm Mặc Phong ngồi ở trên giường nghĩ về phụ phương, hiện tại phụ vương đã đi đến đâu rồi.

—-

“Mẫu phi, nếu phụ hoàng để cho con chiếu cố con quỷ kia, thì vì sao lại để cho Tứ đệ cùng nó học chung?” Theo bữa tiệc trở về, Nhiễm Lạc Tín tràn đầy nghi hoặc, hỏi.

Trương phi cũng là thần tình nghi hoặc, nghĩ nghĩ, nàng nói: “Con đã sớm đi học, cho nên phụ hoàng con tự nhiên không thể để cho nó theo con được. Còn Lạc Nghĩa. . . . . . Có thể là phụ hoàng con xem ở giao tình thâm sâu giữa ngoại công cùng thúc của nó với hoàng thúc của con, muốn dùng một tầng quan hệ này làm cho Mặc Phong ít có cảm giác xa cách một chút, cho nên mới để cho nó cùng Mạc Phong học chung.”

Tiếp theo, Trương phi sờ sờ mặt con, nói: “Tín Nhi, sau này mặc kệ là ở nơi nào, con cũng không thể gọi nó là con quỷ kia, lỡ như bị người khác nghe được, sẽ đi bẩm tấu với phụ hoàng con.”

Nhiễm Lạc Tín gật đầu.

Tiếp theo, Trương phi lại nghĩ nghĩ, rồi mới cười rộ lên: “Nếu như Lạc Nghĩa được ưu tiên, vậy thì Tín Nhi cũng không thể thua kém. Con trai a, ngày thường nếu vô sự, con nên thường xuyên đi tìm đường đệ – cùng đường đệ trò chuyện, dẫn nó đi ra ngoài một chút. Con xem thái độ hôm nay của phụ hoàng con đối với thái tử đi, đã biết phụ hoàng con vô cùng mất hứng. Đường đệ Mặc Phong này của con a, thế lực ngay cả thái tử cũng không thể so sánh được.”

Trong mắt Nhiễm Lạc Tín lướt qua bất mãn, nhẹ nhàng cười, nói: “Mẫu phi, nếu không phải phụ hoàng chính miệng nói qua con quỷ kia. . . . . . đường đệ Mặc Phong là do hoàng thúc nhặt được, con còn tưởng rằng nó là thân đệ đệ của con a.”

Trương phi lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, thở dài: “Mẫu phi cũng không rõ. Bất quá phụ hoàng con đối với nó tốt như thế cũng là xuất từ quan hệ giữa nó cùng với hoàng thúc con. Năm đó phụ hoàng con cùng với hoàng thúc con – hai người liên thủ phế đi tiền thái tử Nhiễm Mục Hưu, giết các hoàng tử khác, lại bức tử tiền Hoàng thái hậu, làm cho Tiên hoàng không thể không phong người làm thái tử, nửa sau năm Tiên hoàng đột nhiên băng hà, phụ hoàng con đăng cơ vương vị. Khi đó chỉ có hoàng hậu ở bên người phụ hoàng con, tình huống chân thật mẫu phi cũng không rõ, tóm lại chính là phụ hoàng con cùng hoàng thúc con là huynh đệ tình thâm, người yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên sẽ đối tốt với Mặc Phong.”

Nhiễm Lạc Tín lộ ra vẻ kính nể, lập tức trên ót bị gõ một cái.

“Mẫu phi. . . . . .” Xoa xoa đầu, Nhiễm Lạc Tín đau đến nhe răng.

“Không được suy tính xấu xa. ” Trương phi cột thắt lưng nói, “Nhớ rõ, mặc kệ là chuyện gì, con cũng không có thể chèn ép thái tử, để phụ hoàng con nhìn ra một chút manh mối, xem người như thế nào thu thập con.”

“Mẫu phi. . . . . .” Nhiễm Lạc Tín bất mãn, “Con làm gì có suy tính xấu xa?”

Trương phi ‘hì hì’ cười rộ lên: “Con ta ta rõ nhất.” Rồi nàng mới ôm mặt con nghiêm mặt nói: “Tín Nhi, con hiện tại quá nhỏ , cho dù con có khôn khéo, cũng trốn không qua ánh mắt của phụ hoàng con, cặp mắt kia của phụ hoàng con có cái gì mà nhìn không thấu, xem không rõ? Cho nên, cái loại ý niệm này trong đầu con tuyệt đối không thể có.”

“Ý niệm gì trong đầu a.” Nhiễm Lạc Tín cũng ôm mặt mẫu phi, nhìn thẳng vào mẫu phi, “Mẫu phi có thể giải thích cho con rõ được không?”

“Con hư.” Ôm lấy đứa con ‘hi hi ha ha’ một trận, sau đó Trương phi còn dặn dò nó thêm một hồi, rồi mới quay về nội cung để nghỉ trưa.

Trở lại chỗ ở của mình, nụ cười trên mặt Nhiễm Lạc Tín càng thêm thâm sâu, nó đứng ở trên khoảng sân trống, trong mắt là khát khao.

—–

Chạng vạng, Nhiễm Mục Kì trở lại tẩm cung, trực tiếp vào phòng của Nhiễm Mặc Phong. Ánh nến trong phòng đã được thắp sáng, Nhiễm Mặc Phong đang ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, Xích Đồng cùng Xích Đan đứng ở góc tối.

Đứng dậy, Nhiễm Mặc Phong nhìn hoàng bá đang đi vào, đối phương thấy nó cảnh giác mà kinh ngạc, rồi mới cười cười hỏi: “Phong Nhi, đã dùng qua vãn thiện chưa?”

“Ân.” Ngửa đầu nhìn người đi đến trước mặt mình, Nhiễm Mặc Phong lập tức bị bế lên.

“Đang xem cái gì?” Đưa tay lấy qua quyển sách mà Nhiễm Mặc Phong đang xem, Nhiễm Mục Kì kinh sợ, “Phong Nhi đang xem《 Thập quốc chí 》?” Đây là một quyển sách sử ghi lại các chiến sự khói lửa của các quốc gia khi thiên hạ đại loạn của ba trăm năm trước, y cùng Lân đều xem qua rất nhiều lần, không nghĩ tới Phong Nhi nhỏ tuồi như thế cũng đã xem nó.

“Có thể xem hiểu không?” Ôm Nhiễm Mặc Phong ngồi xuống, Nhiễm Mục Kì hỏi.

Nhiễm Mặc Phong gật đầu, phụ vương có giảng giải qua cho nó.

“Phong Nhi, tương lai con muốn làm gì?” Ra dấu cho toàn bộ mọi người ở trong phòng lui ra, Nhiễm Mục Kì hỏi.

“Tướng quân.” Nghĩ cũng không cần nghĩ, Nhiễm Mặc Phong liền mở miệng đáp, lại bổ sung thêm một câu, “Cùng phụ vương giống nhau.”

Mông lung (không rõ) trong mắt Nhiễm Mục Kì tán đi, đặt quyển sách xuống, hỏi: “Phong Nhi, biết vì sao hoàng bá cho con cùng Lạc Nghĩa học chung không?”

Lắc đầu, không biết.

“Ngoại công của Lạc Nghĩa là Đại tướng quân Triệu Chinh, con hắn là Triệu Hiền. Người này chắc con biết, hắn là thuộc hạ dưới tay của phụ vương con, đi theo phụ vương con đã nhiều năm. Con của hắn là Triệu Tử Ương xấp xỉ bằng tuổi con, đang ở trong kinh thành. Hoàng bá cho con cùng Lạc Nghĩa học chung, cũng để cho Tử Ương tiến cung cùng học, coi như con cũng có bạn ở trong cung.” Nhiễm Mục Kì kiên nhẫn giải thích.

Nhiễm Mặc Phong rũ mắt xuống nhìn đôi bàn tay cực kỳ xinh đẹp của hoàng bá, trong đầu lại nhớ tới Triệu thúc, biết người kia cùng Triệu thúc có quan hệ, bài xích trong lòng nó cũng giảm đi rất nhiều, các thúc thúc ở biên quan đối với nó vô cùng tốt.

Nhiễm Mục Kì mở《 thập quốc chí 》ra, theo từ trang đầu tiên bắt đầu giảng giải cho Nhiễm Mặc Phong, tuy đối phương đã sớm đọc thuần thục quyển sách này. Đứa nhỏ ít lời ít ngữ ngồi trong lòng y này, cực kỳ giống với Mục Lân khi còn bé, tiếc là Mục Lân hôm nay đã không còn một chút bóng dáng của ngày xưa, chính là hình bóng ấy vẫn còn khắc sâu trong lòng y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.