“Nguyên tắc thứ nhất của ta là động khẩu được thì không nên động thủ, nên trước khi ngươi đến đây, ta đã ngỏ ý muốn ngươi đi theo ta và hai vị đoàn trưởng đây đều đã đồng ý.
Ngoài ra, cái gì của mình là của mình, thứ không phải của mình thì chỉ cần biến nó thành của mình là được là nguyên tắc thứ hai của ta, nên bây giờ ta chính thức hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?
Ngươi có quyền từ chối, nhưng ta nói trước là kết quả chắc chắn sẽ không có gì khác với đồng ý cả đâu.”
Cả phòng tĩnh lặng, chỉ còn những âm thanh hít thở thật khẽ, xen kẽ bởi tiếng nấc thưa thớt của Thanh Lân.
Nàng ngoảnh đầu nhìn sang Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ, lập tức thấy được trên mặt hai người nụ cười khổ và động tác khẽ gật đầu chứng minh lời Tiêu Thiên nói là thật. Lại quay đầu trở nhìn qua Mộc Ánh Tuyết, người từ đầu đến giờ vẫn luôn đứng im lặng như một bức tượng, nhưng từ cái cách nàng di chuyển lúc nãy, cùng với ánh mắt e ngại của Tuyết Lam khi nhìn về bên này, là đủ biết ẩn bên trong lớp áo choàng đen kia chắc chắn không phải là một người tầm thường.
Cuối cùng, sau tất cả ánh mắt Thanh Lân lại quay về trên người, cụ thể hơn là trên gương mặt đã bị che đi một nửa bởi mặt nạ của Tiêu Thiên, để nhìn kỹ đôi mắt nam nhân xa lạ, nhưng là đầu tiên, khả năng cao cũng sẽ là cuối cùng cũng như duy nhất tỏ ra thân thiện và thương xót nàng.
“Nô tỳ… nô tỳ cần… cần thời gian… suy nghĩ…”
Nhất thời…
Híttt!!!
...ba người của Mạc Thiết dong binh đoàn cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh khi nhìn thấy ánh mắt Tiêu Thiên khẽ nhướng lên sau lớp mặt nạ trước câu trả lời của Thanh Lân.
Bỏ qua vấn đề hợp lý hay không hợp lý việc một cô nương mới mười bốn, mười lăm tuổi gián tiếp từ chối lời “tỏ tình” từ đại thúc đã năm mươi nồi bánh chưng như Tiêu Thiên, thì không chỉ riêng Tiêu Đỉnh, mà ngay cả đầu óc đơn giản như Tiêu Lệ và “tấm chiếu mới” Tuyết Lam đều rõ, đây chắc chắn không phải là đáp án hắn mong muốn a!
“Ngươi… cần bao lâu?” - Tiêu Thiên khẽ nhướng mày: “Cho ta một cái ngày, giờ cụ thể đi.”
Hắn vậy mà bị một nữ sinh trung học “từ chối” bằng câu trả lời kinh điển “cần thời gian suy nghĩ”! Thấy mà tứk cái lồng ngực á! Càng nghĩ càng tứk á!
Mà thôi, mặc dù đáp án Thanh Lân đưa ra đúng là không được tốt như mong muốn, nhưng ít nhất cũng chưa tệ đến mức không thể chấp nhận, nên miễn cưỡng Tiêu Thiên vẫn có thể du di được.
“Nô tỳ… nô tỳ không…”
“Ta có một ý tưởng, mọi người nghe rồi có thể suy nghĩ thử..” - Đang lúc Thanh Lân luống cuống như gà mắc tóc không biết nên trả lời Tiêu Thiên như thế nào, thì Tiêu Đỉnh lại bất thình lình chen ngang: “Số là vài ngày nữa Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta sẽ tổ chức buổi trắc nghiệm thực lực mỗi ba tháng một lần. Đến lúc đó mạn phép mời hai vị xuất hiện một phen, vừa là để đoàn viên chúng ta có dịp mở mang tầm mắt trước thực lực của tu luyện giả cấp cao, vừa nhân dịp này cho Thanh Lân một cái nhìn trực quan hơn về tương lai khi đi cùng hai vị, được không ạ?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tiêu Thiên, muốn xem hắn sẽ trả lời như thế nào trước cái… dương mưu này từ “Giảo Hồ” Tiêu Đỉnh.
Khoan hãy nói tới đáp án, mà trước hết phải phân tích lời mời đầy ý tứ từ vị đoàn trưởng trẻ tuổi này trước đã.
Đầu tiên, Tiêu Thiên có phải cường giả Đấu Vương hay không? - Đáp án là… ngoại trừ hắn ra không ai biết cả. Nhưng chỉ cần hắn động thủ trên buổi trắc nghiệm thực lực, tất cả đều sẽ rõ.
Thứ hai, vị thế của Mạc Thiết dong binh đoàn tại Thạch Mạc Thành hiện tại như thế nào? - Tự xưng lão tam, nhưng thực chất là bị lạo đại Sa Chi dong binh đoàn ngồi lên đầu, và lão nhị Bạo Phong dong binh đoàn cưỡi lên cổ không có cách phản kháng.
Tuy nhiên, nếu Tiêu Thiên hiện thân với tư cách khách mời trong buổi trắc nghiệm thực lực vài ngày sau, đồng thời thể hiện ra thực lực Đấu Vương, thì uy tín của Mạc Thiết dong binh đoàn chắc chắn sẽ trực tiếp bay cao, gián tiếp mở ra cơ hội giúp họ leo lên vị trí cao hơn trong cuộc đua tam mã này.
Thứ ba, xếp cuối cùng nhưng lại quan trọng nhất, đó là rất rõ ràng rằng Tiêu Thiên đã và đang thể hiện mong muốn sở hữu Thanh Lân trong đội hình của mình một cách vô cùng thẳng thắn, trong bối cảnh trước đó chính miệng hắn còn thừa nhận “miễn cưỡng cũng coi như có chút nhân duyên với Tiêu Gia”, thì chủ ý mang cô bé kia ra làm lý do sẽ góp phần giúp tỷ lệ thành công của lời mời này tăng lên tới gần như 100% á.
Tất cả những mục đích trên đều được giấu mà không ẩn trong lời mời từ Tiêu Đỉnh, nên đương nhiên Tiêu Thiên có thể dễ dàng nhìn ra. Và câu trả lời của hắn là…
“Ngươi nghĩ sao, Thanh Lân?”
...không trả lời, ngược lại đem quả bóng đá về phía Thanh Lân, người lúc này đã ngừng khóc nhưng vẫn cúi thấp đầu lén lén nhìn Tiêu Thiên.
“Nô tỳ…” - Bất thình lình bị người mình nhìn lén quay sang hỏi thăm, Thanh Lân có chút giật mình: “Nô tỳ… sao cũng được… tùy… tùy mọi người quyết định…”
“Chuyện này liên quan tới hiện tại và cả tương lai của ngươi, ngươi phải tự mình quyết định.” - Tiêu Thiên xua tay, gằn giọng: “Ngươi nói được, tức là được, không cần bàn thêm nữa. Còn nếu ngươi cảm thấy không được thì cứ việc nói ra, có ta ở đây không ai ép buộc ngươi làm bất kỳ chuyện gì ngươi không muốn được cả.”
Lời này vừa ra, ánh mắt cả phòng lại chuyển hướng dồn hết sang Thanh Lân, đem cô bé nhút nhát này làm cho hoảng sợ xém chút cái đầu rụt vào tới bên trong cổ.
“Cái… cái kia… nô tỳ… nô tỳ nghe lời… nghe lời… ngài…”
Không ngoài dự đoán của Tiêu Thiên, cũng như tất cả mọi người, Thanh Lân quá nhu nhược để có thể đưa ra một quyết định có tính then chốt trong những tình huống và thời khắc như thế này, nên là…
“Cũng được, nhưng chỉ lần này thôi đấy! Lần sau ngươi phải là người quyết định, hoặc ít nhất, là đưa ra ý kiến của riêng mình để ta suy nghĩ, biết chưa?”
...bất đắc dĩ hắn phải tặc lưỡi cho qua.
“V-Vâng… đại nhân…”
Mà, nói thế thôi chứ Tiêu Thiên cũng không thực sự hy vọng Thanh Lân có thể thay đổi được tính cách chỉ sau vài câu nói đâu. Dù sao có một số thứ đã từ thói quen trở thành bản năng, muốn sửa chữa cần công sức, thời gian và cả cơ hội cộng lại nữa mới được.
“Nếu đã như vậy…” - Khẽ gật đầu, ánh mắt Tiêu Thiên chuyển hướng sang Tiêu Đỉnh: “...mấy ngày sau ta sẽ qua lại làm phiền hai vị đoàn trưởng lần nữa.”
Nói, không chờ ba người Mạc Thiết dong binh đoàn có thái độ, hắn đã đứng lên và bước thẳng ra cửa. Chỉ là…
“Ngoài ra, trước đây như thế nào ta không quan tâm, nhưng từ bây giờ trở đi, ta không hy vọng sẽ nhìn thấy, hay nghe được phong thanh rằng Thanh Lân vẫn còn bị ức hiếp hay đối xử thiếu công bằng nữa. Các vị đều là người thông minh, hẳn là hiểu ý của ta a!?”
...ngay trước khi bước ra khỏi phòng, Tiêu Thiên vẫn kịp để lại vài lời như vậy rồi mới chính thức rời đi.
Ba người trong phòng nhìn nhau đầy bất đắc dĩ, sau đó đồng loạt nhìn về phía Thanh Lân, người lúc này vẫn còn đang ngẩn người nhìn theo bóng lưng đã mờ đi sau màn đêm của Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết.
“Thanh Lân… Thanh Lân!”
“A! Đoàn… đoàn trưởng, người gọi nô tỳ ạ!?”
“Người đã đi rồi, ngơ ngác cái gì nữa.” - Tiêu Đỉnh bật cười lắc đầu: “Ngươi trở về đi, mấy ngày này không cần làm việc nữa, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vậy… vậy sao được, Thanh Lân…”
“Nghe lời ta!” - Vẫn là Tiêu Đỉnh, nhưng giọng đã đanh lại và thái độ nghiêm nghị hơn rất nhiều: “Chúng ta có thể cho ngươi một nơi tá túc, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Nếu ngươi thực sự mong muốn thay đổi những gì đã trải qua trong quá khứ và hiện tại để có một tương lai tốt hơn, thì cuộc đời đã cho ngươi một cơ hội rõ ràng trước mắt rồi đấy.
Mạnh dạn trả lời ta, ngươi sẽ dũng cảm nắm lấy nó để bước tiếp và trở nên mạnh mẽ, tốt đẹp hơn, hay chỉ vì nhút nhát mà vĩnh viễn dậm chân tại chỗ trong cái vũng lầy này cả đời đây, Thanh Lân?”
Một lần nữa, Thanh Lân ngẩn người. Khác biệt là lần này nàng không nhìn theo bóng lưng ai cả, mà thay vào đó, là nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi nhưng toàn đau khổ, cô đơn, càng không thiếu đi máu và nước mắt của mình.
Vừa sinh ra đã bị mẹ vứt bỏ vì lý do gì thì ai cũng biết; về phần cha là ai… nghĩ đều chưa từng nghĩ, nói gì tới tìm hiểu; rồi sau đó tất cả mọi thứ hiện diện trong quyển sổ ký ức chỉ còn là những ngày tháng sống lay lắt như một cái xác không hồn thiếu tình thương - thừa chán ghét, thiếu bảo vệ - thừa bắt nạt, thiếu nụ cười - thừa nước mắt suốt mười mấy năm có nhận thức, mãi cho tới khi được Mạc Thiết dong binh đoàn thu nhận mới có miếng ăn và chốn ngủ đúng nghĩa, nhưng ánh mắt, lời nói và thái độ của gần như tất cả mọi người xung đều chẳng có gì khác biệt với quá khứ cả.
Nàng muốn tiếp tục cái cảnh tồn tại, nhưng không sống như vậy ư? - Không!
Nàng muốn được cười, được nói, được yêu thương không? - Có chứ!
Vậy thì đáp án chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
“Nô tỳ biết rồi, đoàn trưởng!”