Đã thành thông lệ, mỗi ba tháng một lần Mạc Thiết dong binh đoàn sẽ tổ chức một buổi “kiểm tra thực lực” nhằm mục đích kiểm tra, đánh giá, cũng như khích lệ đoàn viên cố gắng tu luyện.
Đáng nói là, mặc dù không hề có bất kỳ phần thưởng thiết thực gì cả, nhưng mọi người đềurất hào hứng tham gia. Nguyên nhân là bởi vì tất cả đều hiểu rằng, chỉ cần bản thân cố gắng biểu hiện xuất sắc trên võ đài, thì tự họ đã giành được tư cách tổ chức một nhánh tiểu đội, như Tuyết Lam ngày đó, xem như khen thưởng rồi.
Vạn sự khởi đầu nan, nếu ngươi đủ bản lĩnh để được mọi người tin phục, thì việc trở thành tiểu đội trưởng sẽ là một bắt đầu mới. Tuy rằng nhỏ bé, nhưng nó sẽ là bàn đạp cho ngươi chinh phục vị trí đại đội trưởng, rồi phó đoàn trưởng và cao hơn về sau nữa.
Nhờ sự khích lệ vô hình nhưng hữu ích như vậy, mà chí tiến thủ cùng với thực lực của các đoàn viên Mạc Thiết dong binh đoàn luôn được duy trì ở mức cao, thậm chí còn không ngừng tăng lên sau mỗi lần kiểm tra kết thúc. Dù sao thân nữ nhi như Tuyết Lam, vẫn là chỉ mới hai mươi tuổi ra mặt, đều đã có thể trở thành tiểu đội trưởng, những lão binh còn lại sao có thể muối mặt đi làm lính hoài được chứ.
Lại nói, có cạnh tranh là sẽ có tiến bộ. Cũng đâu phải vô duyên vô cớ mà mặc dù chỉ mới được thành lập vài năm, nhưng một tổ chức non trẻ như Mạc Thiết dong binh đoàn cứ thế một đường hát vang lên tận vị trí đệ tam Thạch Mạc Thành đâu.
Mà, chủ nhân của thủ đoạn không một xu vốn, vẫn kiếm bốn lời theo đúng nghĩa đen này là ai thì khỏi nói mọi người cũng biết rồi.
Đương nhiên, Tiêu Đỉnh có thông minh thế, chứ thông minh hơn nữa cũng không thể một lần duy nhất nghĩ ra nguyên một bộ luật lệ và quy tắc trắc nghiệm hoàn thiện như ngày hôm nay được. Tuy nhiên, thứ hắn có lại là thời gian, cùng sự đồng lòng của các đoàn viên. Sau nhiều lần vừa tổ chức, vừa rút kinh nghiệm để sửa chữa, chỉnh đốn và thay đổi, thì cho tới thời điểm hiện tại, hình thức kiểm tra đã từng đầy khuyết điểm trước đây cũng dần trở nên hoàn thiện, qua đó đẩy hiệu quả thu được càng thêm rõ rệt.
Và như đã hẹn trước từ mấy ngày trước, Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết lúc này cũng đã có mặt tại hiện trường với tư cách khách mời.
Đáng nói là, mặc dù biết ý đồ cáo mượn oai hùm của Tiêu Đỉnh không xấu, cũng chẳng gây hại gì cho ai cả, chỉ là cảm giác bị người khác tính toán thực sự khiến Tiêu Thiên rất không thoải mái trong lòng, cho nên sự xuất hiện của hắn ngày hôm nay, trong khuôn viên Mạc Thiết dong binh đoàn, đã sớm được yêu cầu giữ kín.
Về phần Thanh Lân, không biết Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ nói gì với người bên dưới mà mấy ngày nay thái độ của bọn họ dành cho nàng đã tốt hơn rất nhiều. Chưa đến mức tay bắt mặt mừng, hay gặp liền chào hỏi, nhưng ít nhất cũng đã không còn ngay mặt khinh bỉ hay ném những lời cay độc về phía nàng nữa.
Từng đó có thể chưa là gì trong mắt kẻ khác, nhưng đối với một người luôn sống trong cảnh bị bắt nạt từ bé như Thanh Lân mà nói, chỉ như thế thôi cũng đã đủ để cô bé hạnh phúc lắm rồi.
Trở lại với buổi kiểm tra.
Đầu tiên là hình thức.
Không hoa mỹ hay phức tạp, cũng chẳng cần trọng tài làm chứng hay phổ biến luật lệ gì, mọi thứ cứ thế diễn ra vô cùng nhanh gọn, đơn giản và có phần hoang dã, bởi vì hai chữ … loạn chiến đã là quá đủ để giải thích mọi thứ rồi.
Đúng thế, hình thức kiểm tra thực lực mỗi ba tháng của Mạc Thiết dong binh đoàn chính là loạn chiến!
Cụ thể hơn, trên một cái sân trống rất lớn đã sớm được chuẩn bị sẵn để làm võ đài, một số lượng nhất định dong binh thỏa mãn được điều kiện xét duyệt trước đó sẽ cùng lúc tiến vào đây và tiến hành loạn chiến với nhau. Năm người còn đứng cuối cùng sẽ là năm tân - tiểu đội trưởng.
Thứ hai là quy tắc.
Cũng không có quá nhiều quy tắc được đặt ra, chỉ đơn giản là cấm giết người và sử dụng đan dược trong quá trình kiểm tra mà thôi, còn lại người tham gia có thể tùy ý tổ đội, quần công, đơn chiến v.v. miễn làm sao ra kết quả là được.
So với hình thức bốc thăm chia bảng và bắt cặp thi đấu luôn tốn rất nhiều thời gian, thì phương pháp kiểm tra này rõ ràng là nhanh chóng, trực quan và quan trọng là thiết huyết một cách chân thực hơn rất nhiều. Đây cũng là lý do vì sao đám khán giả vây xem đều đã sớm đỏ mặt tía tai, gào khản cổ họng để cổ vũ cả rồi!
Bên dưới là như thế, còn trên phía đài cao của ban tổ chức, không khí lại bình tĩnh và nhã nhặn hơn rất nhiều.
“Lần nữa xin được cảm ơn hai vị đã đến đây hôm nay.” - Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ ngồi chung một bên, đối diện là Tiêu Thiên, và dĩ nhiên là không thể thiếu Mộc Ánh Tuyết đứng sau lưng hắn, cả bốn người đang cùng nhau theo dõi trận loạn chiến bên dưới: “Mặc dù chỉ là múa rìu qua mắt thợ, nhưng Tiêu mỗ vẫn hy vọng có thể nghe lời nhận xét từ hai vị, được không ạ?”
Tuyết Lam và Thanh Lân cũng có mặt, nhưng nhiệm vụ của hai người hôm nay sẽ chỉ gói gọn trong hai chữ là… rót trà, nên sẽ không có quyền lên tiếng.
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không tổ chức kiểm tra kiểu này.” - Khẽ nhấp một ngụm trà thơm, Tiêu Thiên nói thẳng: “Mục đích khích lệ tu luyện đã đạt được là điểm tích cực ai cũng có thể nhìn ra, nhưng tệ đoan ngầm của nó… hẳn là ngươi cũng đã sớm nhận thấy rồi chứ?”
Nghe được câu hỏi, thực ra đã bao gồm luôn cả câu trả lời của Tiêu Thiên, hai hàng lông mày của Tiêu Đỉnh lập tức cau lại, bởi vì hắn hiểu rất rõ tệ đoan Tiêu Thiên vừa nói là có ý gì.
Để mà giải thích kỹ ra thì sẽ rất dài dòng, nhưng ngắn gọn có thể tóm gọn trong một câu duy nhất, đó là… loạn chiến quá loạn!
Dong binh đoàn có bản chất là một tổ hợp gồm những người lính đánh thuê xa lạ quây quần lại với nhau để vừa tăng tính bảo vệ và hỗ trợ, vừa giảm đi sự nguy hiểm và khó khăn khi làm nhiệm vụ, hay đi liệp sát ma thú, sa thú các thứ. Tức là nếu bỏ qua các tác nhân trực quan dễ thấy như thực lực, tuổi tác, giới tính, sở trường - sở đoản v.v. chưa nói tới, thì chất kết dính duy nhất giữa từng cá nhân dong binh riêng lẻ với nhau thành một dong binh đoàn sẽ chẳng thể là gì khác ngoài hai chữ, lòng tin.
Lòng tin thứ này vốn vô hình, vô tướng; vô thanh, vô sắc; xây lên khó, tăng lên càng khó, nhưng giảm xuống dễ, đập nát càng dễ hơn. Và rất không may, loạn chiến chưa bao giờ được xem là một hình thức kiểm tra bao gồm khả năng bồi dưỡng lòng tin. Mà ngược lại, nó sẽ dễ dàng tạo ra những rạn nứt rất lớn giữa những người tham gia kiểm tra với nhau.
Thử nghĩ xem, trong bối cảnh trên sân có tới hàng trăm người đang lao vào nhau một cách loạn lạc, thì ngươi và tên bạn thân hàng ngày ăn chung, ngủ chung lại có thể yên tâm giao phía sau cho đối phương để cùng nhau đánh ra một cái khoảng trời.
Một câu chuyện đẹp về tình bạn!
Nhưng rồi khi mà con số những kẻ vẫn đứng chỉ còn được đếm trên đầu ngón tay để ngươi bắt đầu hí hửng về việc bản thân sắp sửa bước ra một bước “thăng tiến” đầu tiên trong đời, thì bỗng nhiên một tiếng “phập” vang lên bên tai. Cố nén đau đớn cùng nghi hoặc, ngươi quay đầu lại, và đập vào tầm mắt đầu tiên vậy mà lại là gương mặt lạnh nhạt, nụ cười lạnh lùng cùng câu nói “xin lỗi” hoàn toàn vô nghĩa từ chính kẻ mà ngươi xem làm bạn thân kia. Cảm giác lúc ấy sẽ ra sao?
Không chỉ trực tiếp đem cơ hội trở thành tiểu đội trưởng của ngươi đâm cái xuyên thấu, đồng nghĩa với gián tiếp hại ngươi thụt lùi hai bước so với bạn cùng trang lứa, mà một kiếm oan nghiệt này còn lạnh lùng đem tình bạn được bồi dưỡng bao năm từ trong sinh tử của hai người ra đạp cái lộn nhào xuống vực sâu a.
Khụ… lái hơi xa, quay trở lại với thực tế.
Tình huống dưới sân kiểm tra có thể không “kịch” như câu chuyện kể trên, và quan trọng nhất là việc yêu cầu đồng đội thẳng tay chém giết lẫn nhau để dành lấy cơ hội thăng tiến không hề sai về lý, nhưng nếu nhìn từ góc độ một chữ tình, thì chuyện này ít nhiều gì cũng sẽ gây ra những vết nứt lòng tin trong tim mỗi người.
Một dong binh đoàn mà ở đó mọi người không có lòng tin “tuyệt đối” với nhau, thậm chí “tương đối” đều là xa xỉ, vậy thì mạnh mẽ còn có ý nghĩa gì nữa đây!?
Thân là một trong hai đoàn trưởng, vẫn là người đề ra hình thức kiểm tra loạn chiến này, đương nhiên Tiêu Đỉnh sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn a.
“Cái kia… Tiêu mỗ xin được rửa tai lắng nghe cao kiến của ngài, Vô đại nhân!”
Liếc mắt đã nhìn ra vấn đề, thái độ lại lạnh nhạt như vậy, Tiêu Đỉnh có cơ sở để tin rằng vị đại nhân trước mặt này sẽ dễ dàng giải quyết được vấn đề hắn đang gặp phải thôi.