Tạm thời chưa bàn tới chuyện Tiêu Thiên sẽ đi đâu, làm gì, lúc nào v.v. sau khi tách khỏi Mộc Ánh Tuyết và Tiểu Y Tiên, mà trước hết phải tập trung vào vấn đề chính, đó là… trông hắn giống loại người đụng chuyện mới suy nghĩ phương án, sau đó liền vội vàng đưa ra một quyết định có liên quan mật thiết tới an nguy, thậm chí là tính mạng của bản thân không? - Câu trả lời đương nhiên chỉ có một chữ “Không” rồi!
Thế thì rốt cuộc là tại sao?
Và đáp án cho câu hỏi “tại sao Tiêu Thiên lại cho Mộc Ánh Tuyết đi chung với Tiểu Y Tiên, bất chấp việc bản thân không có bảo tiêu” đến ngay vào sáng ngày hôm sau, khi mà…
“Vạn Dược Trai muốn vào Ma Thú Sơn Mạch hái thuốc, đồng hành còn có Tiểu Y Tiên, số lượng danh ngạch chỉ giới hạn cho năm mươi người may mắn đầu tiên sở hữu thực lực tối thiểu phải từ nhị tinh Đấu Giả trở lên. Các vị mau nắm lấy! Mại dô! Mại dô!”
...thanh âm hô to làm cho nửa cái Thanh Sơn Trấn đều tĩnh mịch trong chốc lát, nhưng rồi rất nhanh những dong binh tự nhận đã đạt đủ điều kiện liền chen lấn tới báo danh với trung niên nhận mặc hoa phục có dấu ấn của Vạn Dược Trai.
Đúng vậy! Thân làm người nắm rõ cốt truyện Đấu Phá Thương Khung, Tiêu Thiên đương nhiên là biết trước chuyện Tiểu Y Tiên và đội ngũ hái thuốc của Vạn Dược Trai sẽ sớm được một đội dong binh hộ tống tiến vào Ma Thú Sơn Mạch thu thập thảo dược.
Trong nguyên tác, Tiêu Viêm sẽ tự mình gia nhập đội ngũ này, từ đỏ mở ra cơ hội xây dựng hảo cảm với Tiểu Y Tiên bằng phương pháp “không đánh thì không quen”. Tức là theo logic thông thường, lẽ ra Tiêu Thiên “nên” là người thay Tiêu Viêm làm việc đó mới đúng chứ nhỉ? Dù sao hắn cũng đã bộc lộ rất rõ ý định thu Tiểu Y Tiên vào Tề Thiên Cung trong cuộc nói chuyện tối hôm qua mà?
Phải thừa nhận rằng Tiêu Thiên cũng đã từng nghĩ đến cách tiếp cận “rất logic” đó, nhưng bởi vì một lý do mà hắn phải gạt kế hoạch ấy sang một bên. Lý do đó chính là bởi vì hiểu rõ nguyên tác, hắn biết chuyến đi này tồn tại nguy hiểm. Đừng quên, Tiêu Thiên là Tiêu Thiên chứ không phải Tiêu Viêm, sẽ chẳng có lão gia gia nào nhảy ra giúp hắn bảo mệnh khi gặp nguy hiểm đâu. Cho nên… dẹp, ai thích đi thì đi, trẫm không đi!
Nhưng mà phàm là chuyện trên đời, “cơ hội luôn song hành cùng với nguy hiểm, ngược lại, trong nguy hiểm cũng sẽ tiềm ẩn những cơ hội”. Một lần nữa bởi vì nắm rõ cốt truyện, Tiêu Thiên biết chuyến đi vào Ma Thú Sơn Mạch này có nguy hiểm, đồng thời, cơ hội cũng là rất lớn.
Đối mặt với câu hỏi “tự đi thì nguy hiểm, nhưng không đi thì mất cơ duyên”, quyết định cuối cùng của Tiêu Thiên chính là… bản thân không đi, mà Mộc Ánh Tuyết sẽ là người thay hắn đi cùng Tiểu Y Tiên thu thập cái cơ duyên này.
Vừa không phải đối mặt với nguy hiểm, vừa có được cơ duyên, bản thân thì cứ ở nơi an toàn yên tâm tu luyện. Vẹn cả ba đường a!
Rồi, lý do cho quyết định của Tiêu Thiên đã rõ ràng, nhưng cũng không thể cứ thế qua loa cái hành trình hái thuốc “nhiều nguy hiểm, lắm cơ duyên” này được, nên là phải điểm qua một vài chi tiết chính một cái.
NGÀY THỨ NHẤT, với danh tiếng của Tiểu Y Tiên thì việc tập trung một đội ngũ dong binh làm nhiệm vụ hộ tống là không hề có bất kỳ khó khăn gì. Chỉ mất vài tiếng để một nhóm gần trăm người hoàn tất công tác đăng ký, chỉnh lý và phân công, sau đó cùng nhau khởi hành vào chiều cùng ngày.
Đáng nói là, chỉ bằng một nụ cười ngọt ngào, kết hợp với chất giọng uyển chuyển và uy tín có được từ trước đó từ Tiểu Y Tiên, thì Mộc Ánh Tuyết người “biểu tỷ” xa lạ này đã dễ dàng được mọi người công nhận là một thành viên của đội ngũ.
NGÀY THỨ HAI, BA, BỐN, NĂM… chưa có gì quá đáng kể. Vài đợt tập kích yếu ớt từ ma thú cấp thấp, chút ít thương vong nhỏ lẻ không đáng ngại v.v. tất cả đều được giải quyết ổn thỏa. Rất nhiều người đã bắt đầu tin rằng có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp như những lần hái thuốc không có gì đặc biệt khác.
Đáng tiếc, đó chỉ là niềm tin của những chiếc chiếu mới chưa từng trải mà thôi!
KHUYA NGÀY THỨ MƯỜI, trong khi cả đội ngũ đang ngủ say sau một ngày dài mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần vì vừa phải di chuyển nhiều, vừa không ngừng cảnh giác xung quanh, thì Tiểu Y Tiên và Mộc Ánh Tuyết lại cùng nhau rời khỏi lều của hai người để lén lút tiến vào rừng.
Mục tiêu của hai người lần này là một sơn động khá khó phát hiện, trên một vách núi cheo leo, được Tiểu Y Tiên mô tả là “vô tình phát hiện trong một lần hái thuốc”.
Theo nguyên tác, một Tiểu Y Tiên nhu nhược gần như không có chiến lực, cùng với một Tiêu Viêm mới chỉ nhị tinh Đấu Giả đã gặp không ít khó khăn trong việc xác định vị trí sơn động trong đêm, đồng thời giữa lúc cheo leo trên vách núi còn bị công kích bởi Nham Xà - một loại ma thú họ rắn biến dị vừa có thể bay lượn khoảng thời gian ngắn trong không trung, vừa có làn da cứng rắn như đá khó bị đao kiếm gây tổn thương.
Nhưng với sự có mặt của thập tinh Đấu Giả, vẫn là một Độc Sư lợi hại như Mộc Ánh Tuyết, những khó khăn “khá lớn” kia đều đồng loạt bé lại chỉ còn bằng con muỗi.
Xác định vị trí? - Một con độc trùng biết bay là rõ ràng ngay chứ gì!
Nham Xà? - Tch! Rác rưởi!
Bỏ lại sau lưng những khó khăn nhỏ để cùng nhau tiến vào hang núi, cuối cùng cơ duyên lớn nhất của chuyến đi này cũng bày ra trước mắt hai người.
Tử Lam Diệp, Bạch Linh Tham Quả, Tuyết Liên Tử, Băng Linh Diễm Thảo… các loại dược liệu quý hiếm toàn bộ vào tay.
Ba chiếc hộp đá được khóa kỹ đều được mở ra, trong đó…
Hộp thứ nhất chứa Thất Thải Độc Kinh - một quyển trục ghi chép lại nhiều loại phương pháp chế tạo và sử dụng độc. Vốn có thể xem là quý hiếm và lợi hại, nhưng bởi vì Mộc Ánh Tuyết ở đây, nên… gân gà không hơn không kém!
Hộp thứ hai chứa Huyền giai cao cấp phi hành đấu kỹ: Ưng Chi Dực - một loại thủ đoạn có thể giúp người tu luyện… bay lượn trên không trung dù chưa đạt tới Đấu Vương. Tuy rằng chỉ là Huyền Giai, nhưng độ quý hiếm của phi hành đấu kỹ là vô cùng, vô cùng, vô cùnggggg cao. Cứ nhìn cái cách Tiêu Thiên vì nó mà không thể không để Mộc Ánh Tuyết đi cùng Tiểu Y Tiên chuyến này là đủ hiểu rồi đấy!
Cuối cùng là chiếc hộp thứ ba, một mảnh bản đồ rách đánh dấu vị trí của một trong hai mươi ba loại Dị Hỏa. Đáng nói là, bởi vì hình vẽ trên quyển trục là một đóa hoa sen, nên trong nguyên tác cả Dược Lão, lẫn Tiêu Viêm đều nhầm lẫn nó thành Tịnh Liên Yêu Hỏa - ngọn Dị Hỏa đứng thứ ba trên Dị Hỏa Bảng. Tuy nhiên, sự thật thì vị trí được đánh dấu trên bản đồ này là của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa - lão Thập Cửu của đại gia đình dị hỏa.
Mà, dù sao thì Tiêu Thiên cũng đã sớm biết chuyện này rồi, nên tấm bản đồ này cũng là một cái gân gà khác như quyền Thất Thải Độc Kinh kia thôi, không có gì đáng nhắc đến quá nhiều.
Đến đây, toàn bộ cơ duyên đều đã vào tay Tề Thiên Cung, hay chính xác hơn, là vào tay Tiêu Thiên. Về phần phân chia như thế nào, cả Mộc Ánh Tuyết và Tiểu Y Tiên đều không quan tâm lắm, bởi vì tất cả sẽ được chủ nhân của các nàng định đoạt sau.
Chỉ có điều, như đã nói từ đầu rằng “cơ hội sẽ luôn song hành cùng với nguy hiểm”. Hiện tại cơ hội xong rồi thì…
“Có người đến!”
“Cái gì!?” - Một câu lạnh nhạt của Mộc Ánh Tuyết khiến Tiểu Y Tiên nhảy ngược lên: “Không có khả năng, nơi này chỉ có hai người chúng ta biết!”
“Nhân số không ít, trên dưới chục người.”
“Đông như vậy!? Sẽ là ai chứ?”
... cũng nên là lúc cho nguy hiểm đăng tràng a.
Tiểu Y Tiên tỏ ra khá hoảng loạn, không rõ là do sợ bị người ta giết người cướp của ở đây, hay là bởi vì lo lắng bị Mộc Ánh Tuyết đóng cho cái mác “phản bội” ngay ngày thứ hai gia nhập Tề Thiên Cung nữa. Chỉ là, khi nhìn thấy người sau vẫn một bộ lạnh nhạt, vô cảm như không có chuyện gì, tâm tình nàng cũng dần chậm lại.
Cho đến khi…
“Đa tạ các ngươi đã dẫn đường! Xem ra tin tức ta thu được cũng không phải là giả a, Tiểu Y Tiên!”
...hơn mười đạo nhân ảnh chậm rãi từ bóng đêm ngoài cửa động bước vào, kèm theo đó là tiếng cười nhàn nhạt quen thuộc vang lên đầy đắc ý bên trong hang núi.
“Ngươi… ngươi là… Mục Lực!” - Nghe âm thanh này, Tiểu Y Tiên lập tức trầm mặt, nghiến chặt hàm răng: “Ngươi theo dõi chúng ta?”
Không khó để Tiểu Y Tiên nhận ra danh tính của con “chim sẻ đứng sau*” này, bởi vì hắn chính là Mục Lực - thiếu đoàn trưởng của Lang Thủ dong binh đoàn, một trong ba dong binh đoàn lớn nhất Thanh Sơn Trấn, đồng thời cũng là những kẻ đứng ra nhận trách nhiệm hộ tống Vạn Dược Trai các nàng đi hái thuốc lần này.
*Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau.