“Ngươi là… Mục Lực!? Ngươi theo dõi chúng ta?”
“Không tính là theo dõi.” - Mục Lực nhún vai cười đáp: “Mấy ngày trước ta có nhận được tình báo nói Tiểu Y Tiên ngươi đi tìm bảo khố trong núi, nhưng vì không biết vị trí chính xác cho nên… làm phiền hai vị rồi, hắc hắc!”
“Làm sao ngươi…”
“Chào hỏi thế đủ rồi.”
Vốn Tiểu Y Tiên còn muốn hỏi tin tức nàng đi tầm bảo lại lộ ra ngoài bằng cách nào, nhưng còn chưa kịp thốt ra hết câu, thì… Mộc Ánh Tuyết đã lạnh lùng cắt ngang.
Một cắt ngang này khiến không chỉ Tiểu Y Tiên ngừng nói, mà cả đám người Mục Lực cũng cứ thế đồng loạt im miệng một cách vô cùng… kỳ quái.
Kỳ quái ở chỗ phàm là tu luyện giả, ai cũng biết đạo lý “hiệp lộ tương phùng, dũng giả thắng*“. Giữa nơi hang cùng ngõ hẻm, rừng thiêng nước độc, vẫn là một đám đực rựa đối diện hai cô nàng chân yếu tay mềm, vậy mà thế quái nào bị người ta nhắc một tiếng “im lặng” liền im lặng, so với học sinh trong tiết giáo viên chủ nhiệm, dự giờ bởi hiệu trưởng còn phải ngoan hơn vài phần.
Mà một người im thì cũng thôi đi, vì cái gì cả đám hơn chục nam nhân đều im thin thít, mắt trợn lớn, thần tình trên mặt cùng lúc đi từ nghi hoặc, tới chấn kinh, sau đó chuyển thành hoảng sợ là xảy ra chuyện gì rồi?
Kỳ quái tới cực điểm, đáng sợ tới cực điểm a! Nhưng từng đó vẫn chưa là gì so với…
“Chủ nhân muốn ngươi tự mình giết hết đám người này.”
...lời tiếp theo của Mộc Ánh Tuyết đâu!
Một câu nói ngắn gọn, đơn giản với nội dung trực quan, thẳng thắn, được trình bày một cách rất nhẹ nhàng mà không kém phần dịu dàng, nhưng lại khiến cả cái hang núi bỗng chốc trở nên tĩnh mịch. Và tình hình càng trở nên kỳ quái hơn khi không chỉ Tiểu Y Tiên phải mở lớn hai mắt nhìn kỹ Mộc Ánh Tuyết như để xác nhận xem “biểu tỷ” của nàng có nói đùa hay không, mà cả Mục Lực, lẫn trên dưới chục nam nhân đi cùng hắn vây đánh hai người, cũng đang… đứng chết trân tại chỗ nhìn kỹ nữ nhân lạ mặt này.
Không biết bao lâu sau…
“M-Mộc… Mộc tỷ… chủ nhân…”
“...”
...Tiểu Y Tiên lắp bắp muốn xác nhận lại một lần nữa lời của Mộc Ánh Tuyết, nhưng khi nàng còn chưa kịp nói ra thành câu, thì ánh mắt lạnh lùng như đang gằn giọng nói “ngươi nhìn mặt ta xem có giống đùa không?” của người sau đã khiến tất cả phần còn lại toàn bộ bị nuốt vào.
Đến đây, Tiểu Y Tiên đã không còn nghi ngờ gì nữa. Vị “chủ nhân” kia thật sự muốn nàng giết người. Còn không phải một tên đâu, mà là một lần duy nhất giết cả một đám người, vẫn là người quen đấy!
…
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua một cách nặng nề, vô tình và chậm rãi.
Trong hang núi.
Sau không biết bao nhiêu lần nâng lên, rồi lại hạ xuống thanh dao găm nhỏ dùng để hái thuốc luôn mang theo bên mình trong tay, rốt cuộc thì Tiểu Y Tiên…
“X-Xin… xin lỗi… hức… hức…”
...vẫn không thể hoàn thành được nhiệm vụ đầu tiên mà Tiêu Thiên giao cho nàng.
Dù lý trí biết rằng bản thân nên làm, cần làm, và có quyền làm chuyện này, nhưng tính cách nhu nhược cùng một trái tim quá mức thiện lương mới là kẻ chiến thắng cuối cùng khi chúng đã thành công trong việc ngăn cản nàng xuống tay.
“Trở về thôi.”
Vừa nói, Mộc Ánh Tuyết vừa vung tay thu hết mọi thứ có giá trị trong hang núi vào nhẫn chứa đồ, xong xuôi đâu vào đó nàng bước thẳng ra cửa hang, trước sau không hề có bất kỳ một hành động, lời nói, hay thậm chí là nửa cái liếc mắt dư thừa nào khác.
Cực kỳ lãnh, ngạo và lão luyện!
“Ch-Chờ… chờ ta với…” - Tiểu Y Tiên vội vội vàng vàng vừa lau nước mắt, vừa ba chân bốn cẳng chạy theo Mộc Ánh Tuyết, sau khi ném lại cho Mục Lực đang nằm lăn trên mặt đất một cái nhìn đầy… thù hận.
Chết ở đâu thì chết quách đi, chui vào đây làm gì để cả hai bên cùng gặp khó a!
Mà, trợn mắt trừng một cái thế thôi, chứ bây giờ Mộc Ánh Tuyết mà quay đầu lại ép nàng giết người, Tiểu Y Tiên cũng không chắc là mình có thể làm được đâu.
Về phần Mục Lực và đồng bọn, tình hình hiện tại là cả Mộc Ánh Tuyết, lẫn Tiểu Y Tiên đều đã đi cả rồi, đồng nghĩa với bọn họ cũng đã thoát nạn rồi, đúng không? - Đáp án là *éo có đâu, đừng nằm mơ!
Tiểu Y Tiên có thể vì ôn nhu, thiện lương mà không nỡ xuống tay giết người, chứ Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết thì còn lâu.
Còn nhớ câu nói “Tuyết nhi, ngươi vào trong xem thấy cần cái gì thì mua hết đi, ta ở ngoài này chờ” của Tiêu Thiên vào buổi trưa hơn mười ngày trước, lúc chủ - tớ hai người mới tới Thanh Sơn Trấn và dừng chân trước Vạn Dược Trai không?
Đó là lúc hắn cho Mộc Ánh Tuyết rời khỏi tầm nhìn Tiểu Y Tiên để tránh đi những liên tưởng không cần thiết từ người sau, đồng thời cũng chính là thời điểm những tài liệu của độc dược sẽ được sử dụng vào tối ngày hôm nay được chuẩn bị đấy. Với một sự chuẩn bị kỹ càng, chu đáo, toàn vẹn từ sớm như thế, thì việc bỏ sót mấy cái “gốc cỏ*” này là không thể nào xảy ra đâu.
…
NGÀY THỨ MƯỜI MỘT, việc Mục Lực và đại lượng dong binh mất tích một cách thần bí trong đêm rất nhanh đã được đội ngũ hái thuốc phát hiện ra. Đáng nói là, sau nửa ngày tản ra điều tra và tìm kiếm, thì quyết định cuối cùng mà cả đội nhất trí với nhau lại là… trở về. Nguyên nhân đơn giản là bởi dù đã rất cố gắng, nhưng rốt cuộc chẳng có bất kỳ manh mối nào được tìm thấy cả.
Như đã nói, Mộc Ánh Tuyết rất lãnh, rất ngạo, đồng thời cũng rất lão luyện. Chuyện xóa dấu vết gì đó đương nhiên nàng sẽ không quên đâu.
Hơn mười dong binh thiện chiến và giàu kinh nghiệm của Lang Thủ dong binh đoàn, trong đó đẳng cấp của “thiếu đoàn trưởng” Mục Lực thậm chí đã cao tới lục tinh Đấu Giả, vậy mà cứ thế vô thanh vô tức biến mất trong đêm. Liệu rằng có phải là bọn họ đã bị tồn tại khủng bố nào đó âm thầm… “hốt” mất rồi hay không? Lại nói, một lần duy nhất mất tích hơn mười người còn chưa đủ à? Đi tiếp để chờ đoàn diệt hay gì?
Và cứ như thế, mặc dù chưa tới được đích đến cuối cùng, nhưng toàn bộ đội ngũ lại phải vì lý do “thần hồn át thần tính” bất khả kháng mà không thể không quay về, qua đó kết thúc sớm hành trình vốn được tính toán là sẽ mất ít nhất hai mươi ngày đi và mười ngày về.
NGÀY THỨ MƯỜI LĂM, tổng cộng gần trăm người, bao gồm năm mươi dong binh làm hộ vệ và hơn ba mươi người của Vạn Dược Trai, trở về Thanh Sơn Trấn an toàn.
Mười ngày đi vừa đi vừa hái thuốc, năm ngày chạy hết tốc lực trở về, trước sau bị thương ba mươi người, tử vong… mười ba người, trong đó có cả Mục Lực. Chuyến đi này không chỉ lỗ tiền, tốn thời gian, mà quan trọng nhất, là hao tổn nhân lực thảm trọng a.
Đến đây, sự kiện “Cơ duyên và nguy hiểm” lần này chính thức kết thúc với tổn thất to lớn, sâu sắc, và quan trọng nhất là không thể, cũng như không biết tìm ai để đòi lại, đều thuộc về Lang Thủ dong binh đoàn nói chung, và Mục Xà - đoàn trưởng, đồng thời cũng là cha của Mục Lực nói riêng.
Hay nói cách khác, lần đầu tư này của bọn họ… lỗ nặng rồi!
Mà, phàm là chuyện trên đời, đã có người thua thì đương nhiên phải có kẻ thắng.
Với việc nguy hiểm chưa từng gặp là một, tu luyện được đảm bảo là hai, đồng thời không thể không kể đến chỗ vật phẩm “cơ duyên” kia toàn bộ về tay nữa là ba. Nếu kẻ thắng lớn nhất trong sự kiện lần này không phải Tiêu Thiên, thì còn có thể là ai được nữa đây?
Nhân tiện nhắc tới Tiêu Thiên, thì lúc này hắn đang…
“Thất Thải Độc Kinh, thứ này cho ngươi, ta và tiểu Mộc không cần.
Ưng Chi Dực tuy chỉ là Huyền Giai, nhưng độ quý hiếm của phi hành đấu kỹ cũng không phải là thấp. “Thất phu vô tội, hoài bích có tội”, yếu như ngươi mang nó trên người sẽ chỉ đem đến họa sát thân, ta sẽ giữ nó.
Về phần bản đồ này, tạm thời chưa biết nó là gì, ta sẽ giữ.
Phân chia như vậy ngươi không có ý kiến gì chứ?”
...chia của với Mộc Ánh Tuyết và Tiểu Y Tiên dưới nhân dạng “chủ nhân” của hai người.
“Cái kia…” - Tiểu Y Tiên có chút ủ rũ: “Chủ nhân, lần này thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ, những đồ đạc này… thuộc hạ không dám nhận.”
Nàng muốn chứ, cần chứ, thích chứ, đặc biệt là Thất Thải Độc Kinh thì càng khỏi phải nói. Nhưng ngay nhiệm vụ đầu tiên đều không thể hoàn thành mà cứ mặt dày mày dạn nhận phần của mình thì… ai làm được chứ nàng làm không được.
“Nhiệm vụ à? Thứ đó vốn không phải đề ra để cho ngươi hoàn thành.” - Biết trước chuyện sẽ thế này nên Tiêu Thiên chỉ cười nhạt đáp: “Tính cách của ngươi hôm nay, và cả nguyên nhân thúc đẩy nó trở nên như vậy trong quá khứ, ta đều biết, cho nên ta sẽ không trách ngươi về nhiệm vụ đó.
Tuy nhiên, đây là lần đầu, cũng sẽ là lần cuối ta bỏ qua cho hai chữ thất bại. Sau này đừng làm ta thất vọng.
Còn nữa, nhớ kỹ rằng quyết định của ta là cuối cùng, lời nói của ta là duy nhất. Bất kỳ phần thưởng hay hình phạt nào ta đưa ra cũng đều đã trải qua đánh giá và suy xét kỹ càng, vì thế, cấm từ chối. Rõ chưa?”
*Gốc cỏ: Diệt cỏ phải diệt tận gốc.