“Vòng khảo hạch thứ nhất, bắt đầu!”
Boonggg…
Soạt! Phừng! Phừng! Phừng!
Hàng ngàn chiếc lò luyện đan không cái nào giống cái nào đồng loạt xuất hiện trước mặt các thí sinh, đủ loại hỏa diễm màu sắc sặc sỡ thi nhau bùng lên một cách đầy hoành tráng dưới sân, và đương nhiên, không thể không kể đến bầu không khí sôi sục trên khán đài khiến mọi người đều dâng trào nhiệt huyết. Thậm chí đến cả siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong như Mỹ Đỗ Toa đều nhịn không được cảm thấy lồng ngực mình kìm nén một ngụm hào khí muốn thoát ra ngoài bằng cách hét thật to.
Thế nhưng Tiêu Thiên… trước sau vẫn bình tĩnh như vậy.
Đừng hiểu lầm, không phải hắn không vui hay thiếu hào hứng đâu, mà chỉ đơn giản là Tiêu Thiên đủ “trải” để đem những cảm xúc kia giữ trong lòng thôi. Dù sao kiếp trước cũng từng đi sân vận động Mỹ Đình xem tuyển Việt Nam đá bóng rồi, hơn bốn mươi nghìn chỗ ngồi chật kín khán giả hát vang quốc ca, xen lẫn tiếng kèn, trống, chèng, chiêng và hò hét v.v.
So với hiện tại chỉ hơn không kém a!
“Này, sao ta trông ngươi chẳng có gì làm vui vẻ hết vậy?” - Thấy Tiêu Thiên cứ một bộ “người đây hồn đi đâu mất” hoàn toàn không hợp với phong cảnh, Mỹ Đỗ Toa bất đắc dĩ phải lên tiếng hỏi: “Bộ ngươi biết rất rõ loại đan dược đám người dưới kia phải luyện là cái gì à?”
Một hỏi này vừa ra, đám cao tầng Gia Mã Đế Quốc bên cạnh lập tức vểnh tai lên. Bọn họ cũng muốn biết chủ nhân của người sáng tạo ra Thái Hư Tán liệu có chút kiến thức gì về đan dược không, hay chỉ đơn thuần là vũ phu nắm đấm lớn phục người mà thôi.
“Sinh Cốt Đan, một loại đan dược chữa thương cấp hai hạ phẩm mà thôi, không có gì lạ lẫm.” - Tiêu Thiên nhún vai đáp: “Giá trị thành phẩm không cao, độ phức tạp trong luyện chế lại chẳng lớn, dùng làm đề thi cho vòng thi thứ nhất ngược lại là thích hợp.”
Theo nguyên tác, luyện chế Sinh Cốt Đan cần tổng cộng sáu loại dược liệu. Trong tất cả các loại đan dược dược cấp hai, nó cũng không tính là phức tạp. Tuy nhiên, vấn đề của đan phương Sinh Cốt Đan trong đại hội lần này nằm ở chỗ một vài loại dược liệu đã bị ban tổ chức cố ý đổi thành “thay thế phẩm” khác với thường thức. Nói cách khác, những kẻ chỉ luyện đan theo kiểu học vẹt và thuộc lòng, thay vì hiểu thấu bản chất dược liệu, sẽ gặp những khó khăn rất lớn ở đây.
Dù sao thịt heo là thịt, thịt gà cũng là thịt, thịt bò tương tự cũng là thịt, nhưng ngày Tết cổ truyền đâu có ai gói bánh chưng bằng thịt gà, đúng không!?
Câu trả lời của Tiêu Thiên khiến khu vực khách quý lần nữa tĩnh mịch. Hóa ra vị đại nhân này biết nội dung và vẫn đang xem thi đấu chứ không có ngủ gật, thế là đủ rồi.
Mười phút trôi qua, đã bắt đầu có người bị loại. Như đã nói, đối với các luyện dược sư chỉ biết rập khuôn vào công thức một cách cứng nhắc, thì loại khảo hạch yêu cầu khả năng suy luận và tính liên tưởng cao này chính là bùa đòi mạng.
Hai mươi phút trôi qua, chiếc đồng hồ cát lớn được treo trên tường vẫn đang nhanh chóng đổ cát vàng xuống một cách lạnh lùng. Bỗng nhiên…
Keng!
...một âm thanh kim loại thanh thúy bất thình lình vang lên đầy bắt tai khiến không chỉ các thí sinh và khán giả ngạc nhiên, mà ngay cả các khách quý trên đài cao cũng nhiên không được giật mình.
“Âm thanh kia... sẽkhông phải là tiếng bật nắp đan lô chứ?”
“Đùa! Mới qua hai mươi phút, có người luyện xong đan dược rồi à!?”
“Nhìn xem, chính là người mặc áo choàng đen ngay tại khu vực trung tâm sân đấu kìa!”
…
Đám khán giả đến đây chính là để xem cuộc vui, mỗi một diễn tiến bất ngờ đều sẽ đưa đến vô số những bàn luận xôn xao. Và đương nhiên, việc Mộc Ánh Tuyết hoàn thành phần thi của mình một cách quá nhanh, quá nguy hiểm chắc chắn sẽ gây ra một trận sóng gió như thế.
Không sai, người đầu tiên bật nắp đan lô phát ra âm thanh vang vọng kia chính là Mộc Ánh Tuyết, Nữ Thần nhà Tiêu Thiên!
“Không hổ là Mộc cô nương, chẳng những chính xác, mà còn nhanh đến không có đối thủ a!” - Pháp Mã là người đầu tiên lắc đầu cười bất đắc dĩ tại khu vực khách quý: “Cả tâm tính lẫn kinh nghiệm đều chênh lệch, lần này khó cho những người khác rồi.”
Với ánh mắt sắc bén của một vị Dược Hoàng, cộng thêm từ đầu đến giờ vẫn luôn cố ý nhìn chằm chằm cô nàng đến từ Tề Thiên Cung này, hắn cũng chỉ biết thốt lên một tiếng khâm phục như vậy.
Từ tính toán thứ tự dược liệu tiền kỳ, đến khống chế hỏa hầu trong quá trình tinh luyện, cuối cùng là sự chuẩn xác trong xử lý hậu kỳ, tất cả mọi thứ đều được Mộc Ánh Tuyết xử lý trọn vẹn đến không một vết xước. Thay vì phô diễn thủ đoạn và trình độ, nàng lại lựa chọn sự đơn giản, nhanh gọn mà chuẩn xác đến gần như tuyệt đối để hoàn tất phần thi của mình đầu tiên.
“Bản thân ta vốn không biết luyện đan, nhưng sống đến từng này tuổi cũng coi như là may mắn được thấy qua rất nhiều loại đan dược khác nhau, trong đó Sinh Cốt Đan cũng từng cầm qua không ít lần.” - Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cũng lên tiếng: “Từ màu sắc và hình dáng của viên đan dược trong tay Mộc cô nương, ta có tám thành tự tin khẳng định nó hoàn toàn hợp cách a.”
Chín thành là thêm vào mùi và vị, mà mười thành là phải trực tiếp thử đan. Con số tám thành vừa đúng về lý, vừa trọn cả tình với Mộc Ánh Tuyết dưới sân, cũng như Tiêu Thiên trên đài. Làm kinh doanh nhiều năm, gặp nhiều loại người, ăn nói chính là có một bộ như vậy.
Đáng nói là, dù nhận xét của Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn nhận được sự đồng tình rất cao từ các vị khách quý, nhưng mọi người lại hoàn toàn không bất ngờ trước thành tích đứng đầu vòng thi thứ nhất của Mộc Ánh Tuyết. Nguyên nhân là bởi suy cho cùng thì Sinh Cốt Đan cũng chỉ là đan dược cấp hai không hơn không kém, còn Mộc cô nương thế nhưng mà sở hữu thành tích sáng tạo ra Thái Hư Tán cực kỳ kình bạo đấy. Làm được như hiện tại cũng chỉ là trong dự đoán thôi.
“Thành tích của Mộc cô nương không có gì để bàn. Chỉ có điều…” - Pháp Mã bất thình lình lên tiếng: “...ta ngược lại là để ý tới đan lô của nàng hơn.”
“Ồ!?”
Nghe được lời này, mọi người đều nhịn không được ồ lên, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn xuống chiếc dược đỉnh có hình thù khá kỳ quặc đang nằm lẳng lặng trên mặt bàn đá trước mặt Mộc Ánh Tuyết.
Gọi là kỳ quặc, bởi vì theo một lẽ thông thường, các đan lô hay còn gọi là dược đỉnh, đan đỉnh v.v. sẽ có ba chân với phần thân phình ra, đồng thời phần miệng đỉnh và nắp đều sẽ có hình tròn vừa khít với nhau. Trong khi đó, đan lô của Mộc Ánh Tuyết tuy vẫn có nắp và miệng tròn, nhưng lại có tới bốn chân nằm ở bốn góc của một hình… hộp vuông.
Mà, bỏ qua bề ngoài không giống ai của chiếc dược đỉnh kia, thì để một vị Dược Hoàng như Pháp Mã phải dùng ánh mắt nghi hoặc và vẻ mặt đăm chiêu quan sát thật kỹ đã chứng tỏ nó không phải vật phàm a.
“Dược đỉnh kia có gì bất phàm sao, Pháp Mã hội trưởng?” - Yêu Dạ là người đầu tiên nhịn không được tò mò.
Một hỏi này vừa ra, mọi người đều đồng loạt hướng mắt về phía Pháp Mã chờ đợi câu trả lời từ hắn. Và đáp án mà vị Dược Hoàng này đưa ra là…
“Bất phàm là chắc chắn. Chỉ có điều bất phàm ở đâu và như thế nào thì… thứ cho lão bất tài, nhìn không ra.”
...hắn không biết!
“À…”
Cả đám đồng loạt à lên một tiếng khá là… cụt hứng, nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng nói ra nói vào gì Pháp Mã cả. Tuy nhiên…
“Cái kia… không biết Vô đại nhân có tiện chia sẻ chút thông tin về dược đỉnh của Mộc cô nương không ạ?” - Khóe miệng cong lên nụ cười xinh đẹp, Nhã Phi hơi nghiêng người về phía Tiêu Thiên hỏi: “Mặc dù cô lậu quả văn, nhưng ta cũng đã từng nghe qua một danh sách những dược đỉnh quý giá nhất đại lục gọi Thiên Đỉnh Bảng*.
Liệu rằng dược đỉnh của Mộc cô nương có phải là một trong số mười ba dược đỉnh nổi danh kia không, Vô đại nhân?”
Một nghiêng này của bông hồng gai đủ sức khiến nam nhân nửa cái Gia Mã Đế Quốc Sôi trào lập tức khiến bộ ngực sữa tuyết trắng càng thêm lấp ló sau làn váy áo.
“Bánh trái không sai, mỹ nhân kế cũng không sai. Đáng tiếc…”
Đang lúc trong lòng Tiêu Thiên nghĩ ngợi lung tung, ngoài mặt lại chuẩn bị há miệng đáp lời Nhã Phi, thì…
“Thiên Đỉnh Bảng!? Trên đời còn tồn tại loại danh sách này? Mà, tiểu Mộc nhà ngươi sẽ không mang một thứ như thế tới đại hội này bắt nạt đám nhóc Luyện Dược Sư mới nhú bên dưới chứ, Vô đại nhân?”
...Mỹ Đỗ Toa lại bất ngờ xen ngang.
Lời tuy rằng nói với Tiêu Thiên, nhưng ánh mắt nữ vương bệ hạ lại rất không có hảo ý nhìn kỹ Nhã Phi như muốn nói “Ta còn sống đây chứ chưa có chết đâu mà dùng loại thủ đoạn đó sắc dụ hắn”.
Một “lườm” này của Mỹ Đỗ Toa không chỉ khiến Nhã Phi rụt cổ khôi phục lại tư thế ngồi đúng mực, mà đám lão già cao tầng Gia Mã Đế Quốc cũng đồng loạt liếc nhau đầy thâm ý.
“Xem ra quan hệ của Vô đại nhân và cô nàng Xà Nữ Vương này không bình thường a!”
“Thiên Đỉnh Bảng… là những dược đỉnh tốt. Tuy nhiên, so với của tiểu Mộc thì vẫn còn kém một chút như vậy.”