“Ngươi im đi! Ngươi thì biết cái gì!?” - Không biết là do bị Tiêu Thiên một lần duy nhất nói toẹt ra một loạt các kế hoạch trong tối - ngoài sáng của mình nên thẹn quá hóa giận, hay là việc hắn nhắc đi nhắc lại chuyện nàng sẽ chết và tộc Xà Nhân sẽ bị diệt quá mức chói tai, mà nữ vương Mỹ Đỗ Toa bất ngờ quát lớn: “Ta muốn chết sao? Ta không biết tiến hóa bằng dị hỏa nguy hiểm sao? Nhưng ta chết bây giờ và tộc Xà Nhân bị diệt, hay chờ qua trăm năm nữa bị nghèo đói dồn vào chân tường có khác gì nhau không?
Nhân loại các ngươi từng người đều ăn ngon mặc đẹp, hàng ngày sống trong xa hoa nhung lụa, làm sao các ngươi hiểu được cảm giác đau đớn, tủi nhục, bất lực của kẻ làm cha mẹ khi con mình khóc rống lên vì đói và khát nhưng trong nhà không có nổi một hạt gạo cho nó ăn chứ.
Dị hỏa quý hiếm như thế nào, ngươi biết, ta biết, tất cả mọi người đều biết. Bây giờ vất vả lắm mới giành được một đóa, nếu ta không tranh thủ cơ hội duy nhất này để thử thì sẽ là ai, bao giờ và bằng cách nào nữa đây. Ngươi nói đi!?”
“...”
Nguyệt Mị sững sờ trước biểu hiện “nóng nảy” bất ngờ của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Trong khi đó, Tiêu Thiên lại chỉ hơi nhướng mày. Hắn chính là cố ý nhắc đi nhắc lại “chết” và “bị diệt” hai từ này, mục đích cuối cùng không gì khác ngoài… chọc điên vị nữ vương bệ hạ trước mặt để nàng buột miệng hết lý do và ý đồ trong lòng ra ngoài như những gì vừa xảy ra.
Chỉ là… không nên sớm như vậy a! Mới hai lần thôi đã đủ rồi à, còn tưởng phải ba hay bốn lần chứ!?
“Khoan đã! Cô nàng này… đây là đang cố tình gợi ý cho ta sao?”
Một mặt nói rằng bản thân biết tiến hóa bằng dị hỏa nguy hiểm, nhưng “ta không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục đây” đầy bất đắc dĩ, ý tứ chính là “ngươi có cách giúp thì nói luôn đi”; mặt khác lại gián tiếp kể khổ bằng cách nói “nhân loại các ngươi giàu, các ngươi sao hiểu được những khó khăn mà tộc Xà Nhân chúng ta phải chịu”, có thể hiểu ngắn gọn lại là… “chúng ta cần tiền và các ngươi có, hiểu ý ta chứ?”; cuối cùng vẫn không quên nhấn mạnh rằng “dị hỏa quý, hiếm như thế nào mọi người đều biết, ngươi liệu đó mà ra giá.”
“Xà vốn thâm trầm, Nữ Nhân thì đa nghi, Xà Nữ Nhân… quả nhiên không đơn giản a!” - Khá là tự tin với suy đoán của mình, Tiêu Thiên mỉm cười lên tiếng sau ít phút mắt to trừng mắt nhỏ với nữ vương Mỹ Đỗ Toa: “Nếu như đó là tất cả những vấn đề mà nữ vương bệ hạ ngươi nói riêng và cả tộc Xà Nhân nói chung đã, đang, cũng như sẽ phải đối mặt, thì ở đây ta có một bộ phương án… ừm, có thể gọi là vẹn toàn, các ngươi có muốn nghe thử không?”
“Vẹn toàn!? Như thế nào là vẹn toàn? Ngươi nói thử đi, ta đang nghe đây.”
“Phương án của ta sẽ lần lượt giải quyết ba vấn đề của tộc Xà Nhân các ngươi, trong đó vấn đề thứ nhất chính là điều kiện vừa rồi chúng ta đã đồng ý với nhau” - Học theo động tác trước đó của nữ vương Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Thiên cũng thò tay ra khỏi áo choàng của bản thân để giơ lên ngón trỏ tay phải: “Thứ nhất, ta sẽ thay tộc Xà Nhân đứng ra dàn xếp với các cường giả nhân tộc ngoài kia, trả lại cho Thần Điện các ngươi một cái bầu trời quang đãng không bóng người.”
Chưa chờ đối phương kịp mở miệng, Tiêu Thiên đã tiếp tục giơ ngón tay giữa lên.
“Vấn đề thứ hai, dựa trên những gì ngươi vừa… chia sẻ, ta có cơ sở để tin rằng một trong các lý do khiến ngươi cố chấp với ý định cắn nuốt dị hỏa để tiến hóa kia có xuất phát từ sự lo lắng trước thực trạng nghèo, đói và lạc hậu đang từng chút một nhấn chìm tộc Xà Nhân vào dòng sông lịch sử.
Thế thì để ngươi có thể yên tâm giao Thanh Liên Địa Tâm Hỏa ra, ta và Tề Thiên Cung đồng ý đứng ra nhận trách nhiệm… viện trợ kinh tế, cũng như làm cầu nối đảm bảo thông thương cho tộc Xà Nhân các ngươi với nhân tộc.”
“Cái gì!? Ngươi nói thật chứ!?” - Lại là Nguyệt Mị với cái giọng cao vút của mình. Khác biệt ở chỗ lần này nàng không quát Tiêu Thiên, mà là hưng phấn quá độ đến mức không dám tin những gì hắn nói là thật.
“Ngươi, không, là các ngươi… có năng lực đó sao?” - Nữ vương Mỹ Đỗ Toa ngược lại là vẫn tỏ ra nghi ngờ. Dù sao lời nói không mất tiền mua, nói suông nàng cũng nói được a.
“Chúng ta được hay không, chỉ nói thôi thì chắc chắn sẽ không đủ làm các ngươi tin phục. Cho nên… chờ việc ngày hôm nay xong các ngươi theo ta đến Diêm Thành một chuyến, khi đó mọi chuyện sẽ tự nó được giải thích rõ ràng thôi.”
Diêm Thành là một tòa đại thành thuộc tỉnh lớn nhất phía đông Gia Mã Đế Quốc, cách Thần Điện khoảng nửa tháng đi bộ, tương đương hai ngày đêm cưỡi phi hành thú. Không quá sâu trong lãnh thổ nhân loại, cũng chẳng quá gần trọng địa Xà Nhân, là một nơi thích hợp cho vụ làm ăn này.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị nhìn nhau chốc lát, sau đó cả hai cùng khẽ gật đầu.
Thái độ tự tin của Tiêu Thiên đã thuyết phục được các nàng năm thành, nhưng chuyện này có tầm quan trọng cao tới sống còn với tộc Xà Nhân, bọn họ cần phần tận mắt chứng thực nó thật kỹ lưỡng mới có thể tin được.
“Nếu các ngươi đã không có có ý kiến khác, vậy chúng ta đến với vấn đề thứ ba.” - Ngón tay thứ ba được Tiêu Thiên giơ lên, nhưng lại không phải ngón áp út, mà là ngón tay cái: “Vấn đề chung của tộc Xà Nhân, ta và Tề Thiên Cung có thể giúp các ngươi giải quyết. Còn vấn đề riêng, chính là việc đột phá đến Đấu Tông của nữ vương bệ hạ đây… ngươi nhìn cái này. ”
Nói, ngón cái và ngón giữa đang xòe rộng của Tiêu Thiên chậm rãi chụm lại với nhau, sau đó...
Tách!
Theo một tiếng búng tay thanh thúy vang lên, ba đầu ngón tay đang giơ ra trước mặt mọi người trong phòng của Tiêu Thiên bỗng nhiên…
Phừng!
...bùng lên ngọn lửa màu trắng ngà như sữa. Cùng lúc đó, từng luồng nhiệt độ khi thì nóng cháy, lúc lại lạnh toát đan xen cũng liên tục tỏa ra trong đại điện khiến ngay cả Đấu Vương như Nguyệt Mị đều không tử chủ được lùi lại phía sau một đoạn.
“Đ-Đó là…”
Về phần nữ vương Mỹ Đỗ Toa…
“D-Dị... Dị Hỏa!?”
...bởi vì là năng lượng thể nên nàng không có cảm giác, nhưng ánh mắt và kiến thức thì vẫn ở đó chứ chưa mất đi đâu cả.
“Hỏa diễm màu trắng ẩn chứa cực hàn và cực nhiệt kết hợp. Chỉ mỗi trăm năm khi nhật nguyệt giao thế mới có thể gặp được ở nơi chí âm chí hàn.” - Nguyệt Mị bây giờ mới kịp thốt lên bàng hoàng: “L-Là... là Cốt… Cốt Linh Lãnh Hỏa sao!?”
“Ánh mắt không sai, chính là Cốt Linh Lãnh Hỏa đấy.” - Tiêu Thiên mỉm cười gật đầu: “Quan trọng hơn, nếu xem tỉ lệ đột phá thành công từ việc cắn nuốt một Thanh Liên Địa Tâm Hỏa chí dương, chí cương và hoang dã trong tay nữ vương bệ hạ đây như một con số không tròn trĩnh, thì với đặc tính “Lãnh Hỏa” của nó, lão thập nhất đã-được-thuần-hóa trong tay ta có khả năng đẩy con số kia lên tới… không dưới bảy thành đâu.”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa không nói, chỉ chăm chú nhìn thật kỹ ba đám lửa trắng nhỏ nhắn đang nhảy nhót trên ba đầu ngón tay Tiêu Thiên, chẳng ai biết nàng đang nghĩ cái gì.
Một trầm lặng này từ cô nàng Xà Nữ siêu cấp cường giả lập tức khiến cả người Tiêu Thiên đều căng thẳng. Hắn sống đủ lâu để biết đạo lý “có của nên giấu không nên khoe”, bởi vì tồn tại cái gọi là “một mét vuông, ba thằng trộm”, trong bối cảnh hắn chỉ là một tên Đấu Giả nhân tộc nhỏ nhoi đang một thân một mình lẻ loi trong Thần Điện của tộc Xà Nhân nữa thì ăn trộm còn lâu mới đáng sợ bằng ăn cướp.
Nhưng vấn đề là nếu không “khoe” Cốt Linh Lãnh Hỏa ra trước mặt nữ vương Mỹ Đỗ Toa, thì cơ sở để hắn ra điều kiện thứ ba với nàng không thể nào thành lập được a. Cho nên, Tiêu Thiên buộc phải làm việc này.
Mà, dù sao thì bản thân việc có mặt ở đây hôm nay vốn đã là một liều lĩnh rồi, liều thêm phát nữa cũng chẳng khác gì nhiều đâu, nhỉ!?
Không khí trong đại điện bỗng nhiên trở nên đè nén đến cực điểm khi hai phe đều im lặng với những suy nghĩ riêng trong đầu mình, chỉ có Cốt Linh Lãnh Hỏa vẫn đang không ngừng nhảy nhót trên đầu ngón tay Tiêu Thiên như để chứng minh thời gian vẫn đang chậm rãi trôi qua mà thôi. Mãi cho đến khi…
“Đổi lại là gì?”
...nữ vương Mỹ Đỗ Toa chủ động mở miệng lên tiếng trước phá vỡ im lặng.
Trong một sát na nàng đã nghĩ tới việc đánh cướp Cốt Linh Lãnh Hỏa từ tay Tiêu Thiên để làm bàn đạp tiến hóa, còn Thanh Liên Địa Tâm Hỏa đem giao cho đám cường giả nhân loại ngoài kia đổi lấy vài ngày bình yên, chờ sau khi đột phá tới Đấu Tông rồi từ từ đòi lại cả vốn lẫn lãi cũng được. Đáng tiếc, sau một hồi cân đo đong đếm ý định đó đã bị nàng dẹp sang một bên.
Bỏ qua chuyện thực lực, thế lực và năng lực của Tiêu Thiên nói riêng, cùng đồng bọn nói chung, vẫn còn là ẩn số lớn chưa có đáp án, thì chỉ riêng việc phải đối mặt với khả năng hắn liều mạng tự bạo Cốt Linh Lãnh Hỏa ngay trong Thần Điện khi bị ép vào đường cùng thôi cũng đã đủ để nàng suy nghĩ lại vài lần rồi.
Bởi vậy… oan gia nên giải không nên kết, nếu động khẩu giải quyết được vấn đề thì vẫn là đừng động thủ sẽ tốt hơn.