Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 119: Chương 119: Đấu trí - Đấu dũng(1): Thả thính!




“Rốt cuộc thì ngươi muốn như thế nào mới chịu nhường dị hỏa cho chúng ta đây, Vô?”

Đấu Hoàng lên tiếng, tất cả mọi người xung quanh đều thở nhỏ lại. Đây là phản ứng kính, nể, sợ hết sức bình thường của tu luyện giả với những tồn tại cao hơn mình. Tuy nhiên, câu trả lời của Tiêu Thiên sau đó lại khiến cả đám đều đồng loạt…

“Ta muốn… ngươi, được không?”

...ngừng thở!

Hàng này vậy mà dám trước mặt tất cả mọi người buông lời trăng hoa tán tỉnh một trong Gia Mã Thập Đại Mỹ Nhân, Vân Lam Tông đương nhiệm Tông chủ, “Đấu Hoàng” Vân Vận!? Lại nói, chỉ vì muốn phương tâm của mỹ nhân mà dị hỏa đều nguyện ý đưa ra!? Nên gọi là chơi lớn, hay là chơi ngu mới đúng đây!?

“Ngươi… ta…”

Rõ ràng là không có một chút chuẩn bị tâm lý nào cho tình huống này, Vân Vận cứ thế một mặt ửng hồng ấp a ấp úng, tay chân luống cuống giữa không trung, một thân bản lĩnh không có chỗ dùng.

“Dị hỏa là vô giá, ngươi trong mắt ta… cũng là vô giá. Vụ trao đổi này có thể gọi là ngang hàng a!?”

Lời này vừa ra, trái tim Nguyệt Mị và đám Xà Nữ dưới tường thành không tự chủ chậm một nhịp. Cái gì “trong tâm ta, ngươi là duy nhất”, “ngươi là cả thế giới đối với ta”, hay như chính Tiêu Thiên vừa nói “trong mắt ta, ngươi là vô giá” v.v. tất cả đều là sáo rỗng, cho tới khi được đem ra so sánh với dị hỏa.

Thực tế một chút đi, dám hỏi một tiếng là bao nhiêu nam nhân ở đây, cả nhân loại lẫn Xà Nhân, đành lòng bỏ dị hỏa ra để đổi về một nữ nhân đâu!? Hay chỉ giỏi nói mồm!?

Không ai nỡ a! Nhưng nam nhân tên Vô kia làm được, vẫn là ngay trước mặt tất cả mọi người chứng minh rằng hắn làm được.

So với muôn vàn lời nói sáo rỗng khác, một hành động này, dù chưa xảy ra, nhưng tâm ý đó đã đủ rồi!

Trong khi các chị em Xà Nữ damdang đang thay phiên nhau rụng trứng trước tuyên bố vô cùng bá đạo của Tiêu Thiên, thì các nam nhân lại xuất hiện nhiều suy nghĩ khác nhau.

Có kẻ cho rằng Tiêu Thiên điên rồi, vì một nữ nhân mà dị hỏa đều không cần. Có người lại âm thầm giơ về phía hắn một ngón cái, bởi vì hắn làm được việc họ không thể, không nỡ, không dám làm. Cũng có những ánh mắt khâm phục trước khả năng “hùng tài đại lược” của Tiêu Thiên, rằng đưa dị hỏa cho Vân Vận để đổi lấy phương tâm nàng, sau này chỉ cần hai người kết thành phu thê, vậy chẳng phải cả người, lẫn Vân Lam Tông, kiêm luôn Cổ Hà và dị hỏa đều quy hết về túi hắn hay sao.

Cái gì “nhất kiến chung tình”, ta nhổ vào! Rõ ràng là thả con tép bắt con tôm, vẫn là tôm hùm Alaska a!

Rất nhiều suy nghĩ khác nhau nổi lên trong lòng mỗi người, nhưng tất cả đều không quan trọng bằng đáp án mà Vân Vận, người đang được Tiêu Thiên tỏ tình, đưa ra cuối cùng. Cho nên không khí xung quanh vẫn luôn im lặng như vậy, chỉ có ánh mắt tò mò, mong chờ, nghi hoặc v.v. dồn về phía nàng là mỗi lúc một nồng nặc mà thôi.

Mãi cho đến mấy phút sau, dường như đã có đủ thời gian điều chỉnh tâm tình, lúc này Vân Vận mới hít sâu một hơi ổn định luôn nhịp thở để đưa ra đáp án của mình.

“Cái kia, ta…”

Chỉ là…

“Được rồi, ngươi không cần trả lời, ta sẽ không đổi đâu.”

...đáp án còn chưa kịp ra, Hải… khụ, là Tiêu Thiên đã quay xe rồi.

Vân Vận ngơ ngác, phe nhân loại loại sững sờ, phe Xà Nhân… cũng chết trân tại chỗ.

Soái ca chịu chơi, cường giả thần bí, người quen cũ của bọn họ vậy mà… cua một pha khét lẹt khiến cả đám đều chưa kịp đội mũ bảo hiểm đã cùng nhau ngã hết ra đường rồi.

Câu hỏi đặt ra ở đây là… tại sao chứ?

“Đừng hiểu lầm, không phải ta đổi ý hay ngươi không xứng đáng với dị hỏa đâu, mà ngược lại, là dị hỏa không xứng với ngươi ấy, Vân tông chủ.” - Tiêu Thiên mỉm cười nói ra lý do cho sự thay đổi quyết định vào phút chót của mình: “Tuy rằng dị hỏa quý thật đấy, xinh đẹp thật đấy, độc nhất thật đấy, gọi là vô giá cũng chẳng sai chút nào cả. Chỉ có điều... nói thế nào nhỉ, ừm... đúng, dị hỏa quý hiếm là thật, nhưng suy cho cùng nó vẫn chỉ là một loại đồ vật mà thôi, không có cái này ta vẫn có thể đi tìm kiếm, đi ăn cắp, ăn cướp cái khác thay thế cũng được.

Còn ngươi, ngươi là con người, ngươi có suy nghĩ, cảm xúc, cảm giác, và quan trọng hơn hết, Vân Vận ngươi là duy nhất, không thể thay thế, không có một trong.

Đổi một đồ vật, dù quý hiếm nhưng thay thế được, lấy một tồn tại độc nhất trong thiên địa, ngươi làm được, người khác làm được, ta… không làm được!”

Không khí nhất thời cứng lại, thời - không dường như cũng ngừng trôi ngay tại giây phút này.

“Nàng là duy nhất, không thể thay thế, không có một trong. Đổi đồ vật lấy tồn tại duy nhất trong thiên địa như nàng, các ngươi làm được, ta thì không!”, nói đến cuối cùng ý tứ vẫn chỉ là từ chối giao ra dị hỏa thôi, nhưng rõ ràng cách mà Tiêu Thiên rào đón tất cả các đường đàm phán của phe nhân loại… thực sự là triệt để a!

Bất kỳ nỗ lực trả giá nào, từ bất kỳ ai, dưới bất kỳ hình thức gì, sau tuyên bố “dị hỏa vô giá, nhưng còn chưa bằng Vân Vận” vừa rồi, đều là một sự phủ nhận gián tiếp lên nó. Và rất không trùng hợp, ở đây chẳng ai dám, muốn, và nghĩ rằng mình có thể vuốt râu hùm một vị siêu cường giả Đấu Hoàng đâu.

Đáng tiếc, trên đời này không có gì là tuyệt đối cả.

Mặc dù tài hùng biện của Tiêu Thiên có thể giúp hắn đi tắt đón đầu ý định của gần như tất cả mọi người, nhưng vẫn còn đó một ngoại lệ. Ngoại lệ cũng đó chẳng phải ai xa lạ, mà chính là…

“Nói nhiều như vậy, cuối cùng ngươi vẫn là không muốn giao ra dị hỏa, đúng không?”

...bản thân Vân Vận và quyết tâm của nàng!

Hai lần liên tiếp bị hắn “thả thính”, Vân Vận cũng luống cuống lắm. Dù sao từ bé tới giờ nàng chỉ biết tu luyện, tu luyện và tu luyện mà thôi, loại lời nói ve vãn, tán tỉnh, vẫn là trước mặt nhiều người như thế này, nàng còn chưa từng được nghe qua, chứ đừng nói là tự mình trải nghiệm đâu.

Tuy nhiên, từng đó vẫn là chưa đủ để Van Vận quên đi mục đích của chuyến đi lần này!

Giành được dị hỏa, đồng nghĩa với thuật luyện đan của Cổ Hà sẽ tăng lên ít nhất là một cấp bậc, hay nói cách khác, Vân Lam Tông sẽ sở hữu vị Dược Hoàng cao quý trong biên chế của mình. Đứng quên, chỉ mới bằng một “Đan Vương” Cổ Hà thôi mà Vân Lam Tông có địa vị như ngày hôm này, có thể tưởng tượng được một “Dược Hoàng” Cổ Hà sẽ đem quyền lực, thế lực và thực lực của nó bành trướng lên đến mức nào a.

Vì thế, thân là người sinh ra tại Vân Lam Tông; ăn cơm Vân Lam Tông lớn lên; ngủ dưới mái nhà Vân Lam Tông thành người; tu luyện công pháp và đấu kỹ của Vân Lam Tông thành tài như ngày hôm nay, Vân Vận không cho phép bản thân bỏ qua cơ hội giúp Vân Lam Tông lớn mạnh, dù là vì bất kỳ lý do gì.

“Như thế nào? Ngươi cũng muốn ra tay với ta?” - Tiêu Thiên cười lạnh hỏi ngược lại: “Ngươi có chắc đó là quyết định khôn ngoan không?”

Làm người hai đời, còn lâu hắn mới ngây thơ tới mức cho rằng chỉ cần bắn hai cái mũi tên, xong nói thêm vài câu thả thính ngôn lù liền có thể giải quyết được chuyện hôm nay đâu. Tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là… khởi động cho nóng người thôi, tiếp theo mới là lúc thực sự phải đấu trí - đấu dũng đây này.

“Ngươi đừng ép ta!”

“Ta có ép ngươi sao!? Là ngươi đang tự ép mình đấy chứ?”

“Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?”

“Chẳng phải ta đã sớm nói rồi sao, các ngươi trở về đi thôi. Về phần chuyến đi này, cứ xem như du lịch thăm thú sa mạc mở mang kiến thức là được rồi.”

“Muốn chúng ta trở về cũng được, ngươi đem dị hỏa giao ra chúng ta sẽ đi ngay, đảm bảo không bao giờ quay lại.”

“Đây đâu phải nhà ta, các ngươi thích quay lại hay không liên quan gì đến ta?” - Tiêu Thiên nhún vai: “Còn dị hỏa, vật đã vào tay ta làm gì có cái lý sẽ đi ra, ngươi vẫn là đừng mơ tưởng làm gì mất công.”

“Ngươi…”

“Được rồi, lập trường chúng ta không có điểm chung, nói thế chứ nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì đâu.” - Vân Vận lại muốn gân cổ lên cãi, nhưng Tiêu Thiên nói riêng, và mấy trăm khán giả đang vây xem xung quanh thì không: “Ta có cái đề nghị, ngươi muốn nghe không?”

Lời này vừa ra, không chỉ Vân Vận tỉnh táo trở lại, mà đám người đang ngáp ngắn ngáp dài vì chán muốn chết xung quanh cũng như được lên dây cót tinh thần.

Rốt cuộc đến điểm thiết thực a!

“Đề nghị gì, ngươi nói đi, ta đang nghe đây!”

“Như ta đã nói, lập trường của hai chúng ta không có điểm chung, tiếp tục tốn thời gian ở đây là hoàn toàn vô ích. Theo kinh nghiệm của ta, cách giải quyết khả dĩ nhất khi gặp những trường hợp khó như thế này chính là… cùng nhau tìm tới một điểm đồng thuận chung thông qua người, hoặc sự kiện gián tiếp nào đó làm định đoạt.”

“Người hoặc sự kiện gián tiếp!?” - Mày liễu hơi cau lại, Vân Vận nghĩ tới một khả năng: “Ý của ngươi không phải là…”

“Không sai, chính là sự kiện đó và hai người kia!”

“Quả nhiên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.