“Lập trường chúng ta không có điểm chung. Cách giải quyết tốt nhất là cùng nhau thông qua người, hoặc sự kiện gián tiếp nào đó làm định đoạt đi.”
“Ý của ngươi không phải là…”
“Nửa năm sau, ước hẹn ba năm, Nạp Lan Yên Nhiên và Tiêu Viêm!”
“Quả nhiên!” - Nghi hoặc trong lòng Vân Vận đã có đáp án, nhưng cùng lúc đó nghi hoặc khác lại nổi lên: “Ngươi muốn định đoạt như thế nào?”
Nói về sự kiện “Ước hẹn ba năm”, ở đây ngoại trừ Tiêu Thiên và Vân Vận hai người ra, cũng chỉ có Cổ Hà là kẻ thứ ba biết về chuyện này. Tuy nhiên, điều đó cũng không ngăn được đám đông lót dép hóng câu trả lời từ Tiêu Thiên, bởi vì bọn họ đều hiểu rằng những gì được nói ra tiếp theo đây rất có thể sẽ là điểm mấu chốt quyết định kết quả cuối cùng của cuộc dàn xếp này.
Và không để mọi người chờ lâu, Tiêu Thiên rốt cuộc cũng chịu lật lá bài tẩy của mình lên.
“Đơn giản thôi, chúng ta cùng nhau cược một ván, lấy kết quả trận chiến giữa Tiêu Viêm và Nạp Lan Yên Nhiên nửa năm sau sẽ làm cơ sở để định đoạt phần thắng về tay ai.
Nếu đồ đệ yêu quý Nạp Lan Yên Nhiên của ngươi thắng, dị hỏa về ngươi. Ngoài ra, Tề Thiên Cung chúng ta cũng sẽ gửi tặng Vân Lam Tông các ngươi một trăm viên Thái Ất Tán cùng năm mươi viên Thái Thanh Tán làm quà chúc mừng.”
“Thái Ất Tán!? Thái Thanh Tán!?” - Vân Vận cau mày liếc mắt sang Cổ Hà tìm kiếm đáp án, đáng tiếc chỉ nhận lại được một cái lắc đầu: “Đó là cái gì?”
“Với hệ thống tình báo của Vân Lam Tông, tin chắc các ngươi đã sớm biết đến sự tồn tại của một loại Tân Dược gọi Thái Hư Tán rồi chứ!?” - Tiêu Thiên không đáp mà hỏi ngược lại.
Vân Vận hơi nhướng mày bất ngờ, nhưng rồi cũng gật đầu. Dù sao nam nhân trước mặt này không chỉ biết chuyện “Ước hẹn ba năm”, mà ngay cả nàng mặc nội giáp màu gì hắn đều biết, nói ra được ba chữ Thái Hư Tán cũng không có gì là quá khó chấp nhận nữa.
“Ừm, nói một cách ngắn gọn thì Thái Ất Tán chính là phiên bản Thái Hư Tán đã được nâng cấp để dành cho Đấu Sư và Đại Đấu Sư, tương ứng với Đấu Linh và Đấu Vương của Thái Thanh Tán. Tuy nhiên, điểm đáng nói nhất ở đây là Thái Hư, Thái Ất, Thái Thanh ba loại Tân Dược này… dùng chồng lên nhau được.”
“Không thể nào!”
Không phải Vân Vận hay bất kỳ ai khác, mà người thốt lên bàng hoàng sau lời giới thiệu của Tiêu Thiên lại chính là… Cổ Hà!
Để cho rõ ràng thì mặc dù đã cố hết sức phong tỏa và bảo mật thông tin, nhưng việc một gia tộc kinh thương như gia tộc Mễ Đặc Nhĩ để tin tức về Thái Hư Tán bại lộ ra ngoài là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi. Dù sao mỗi ngày đều có quá nhiều người đến kẻ đi, người ra kẻ vào cửa nhà họ, ấy là còn chưa nói tới đại lượng khách khanh trưởng lão tới từ khắp mọi nơi nữa.
Mà Vân Lam Tông, với tư cách Gia Mã Đệ Nhất Tông, có thừa thủ đoạn để điều tra được chuyện này. Trong đó, một người quý vi Tông chủ, một người lại là Thủ tịch Luyện Dược Sư, đương nhiên Vân Vận và Cổ Hà sẽ không xa lạ với ba chữ Thái Hư Tán chút nào.
Và cũng bởi vì hiểu rõ tác dụng có thể gọi là nghịch thiên của Thái Hư Tán đối với thiên tài trẻ tuổi dưới Đấu Sư, cũng như sự quý hiếm của nó, nên Cổ Hà mới hoảng sợ đến mất cả hình tượng như vậy.
Cứ lấy Nạp Lan Yên Nhiên làm ví dụ đi. Thì theo thang điểm đánh giá thiên phú được Tiêu Thiên đặt ra, thiên phú của Nạp Lan Yên Nhiên sẽ đâu đó vào khoảng cấp tám, tương đương với Địa giai cao cấp.
Khá cao, nhưng vẫn còn thua thiên phú cấp mười Thiên giai sơ cấp của Tiêu Viêm một đoạn dài.
Thế nhưng nếu nàng sớm được ăn một viên Thái Hư Tán trước khi đột phá Đấu Sư, khoảng cách kia sẽ ngắn lại một đoạn. Sau đó nhờ hiệu quả có chồng chất, nàng lại tới một viên Thái Ất Tán thì mọi khoảng cách đã hoàn toàn không còn tồn tại. Đến khi đột phá tới Đấu Linh và Thái Thanh Tán được dùng, vậy thì chúc mừng, Tiêu Viêm hay bất kỳ ai đi nữa cũng chỉ có thể ngửi khói sau lưng nàng mà thôi.
Kinh khủng như vậy đấy, thế mà nam nhân tên Vô kia há miệng liền muốn… tặng không cho Vân Vận năm mươi, một trăm viên!? Nếu là nói dối thì chẳng vui chút nào, còn như nói thật... cái này cũng quá mức kinh khủng đi!
“Chúng ta có thể hay không, chờ Nạp Lan Yên Nhiên thắng trận chẳng phải sự thật sẽ được phơi bày sao?” - Đối với thái độ nghi ngờ lời mình nói của Cổ Hà, Tiêu Thiên cũng không quá để ý, bởi vì hắn hiểu quả bom mà bản thân mới ném ra đúng là có hơi… nặng ký thật.
Nhưng mà đừng hiểu lầm, Tiêu Thiên cũng không phải là nói phét cho sướng mồm đơn giản như vậy đâu. Thái Hư Tán có thật, rất nhiều người đã biết. Còn Thái Ất cùng Thái Thanh hai phiên bản nâng cấp kia, cũng đã có trên giấy tờ và được Mộc Ánh Tuyết khẳng định rằng nàng nắm chắc tỉ lệ luyện chế thành công trên tám thành.
Phải! Chưa thật sự tồn tại, nhưng đã được “Tây Thổ Đệ Nhất Độc Sư” Mộc Ánh Tuyết, người đã và đang không ngừng tiếp thu truyền thừa từ “Dược Tôn Giả” Dược Trần chắc chắn là khả thi đấy.
Ngoài ra, cũng đã có thời điểm Tiêu Thiên lưỡng lự vì lo ngại việc tuyên bố quá mạnh miệng sẽ khiến đối phương nghi ngờ tính chân thực của điều kiện, từ đó phát hiện ra ý đồ cố gắng kéo dài thời gian của hắn. Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại thì người ta thế nhưng mà là Gia Mã Đệ Nhất Tông a, một trăm năm mươi viên đan dược nghe thì có vẻ nhiều nhiều, đem bỏ vào một cái tông môn mấy ngàn đệ tử liền thấy như muối bỏ biển thôi.
“Ta đồng ý!” - Nãy giờ vẫn luôn trầm ngâm suy nghĩ, bây giờ Vân Vận mới lên tiếng: “Cách này của ngươi rất công bằng, ta và Yên Nhiên…”
“Vân tông chủ!” - Tiêu Thiên giơ tay ra hiệu cho Vân Vận tạm ngừng, còn bản thân hắn thì nói tiếp: “Ta vẫn chưa có nói xong điều kiện cá cược ngươi đã vội vàng đồng ý. Thực sự có tự tin lớn đến như vậy sao?”
“Yên Nhiên sẽ không thua!”
Vân Vận nghiêm mặt, nghiêm cả giọng khẳng định lập trường của mình, nhưng chỉ đổi lại được một cái lắc đầu từ Tiêu Thiên.
“Chuyện chưa xảy ra, ngươi đừng vội nói chắc như vậy.
Có câu “Đại Đạo năm mươi, Thiên diễn bốn chín, chạy đi được một, chính là nhất niệm chi gian*. Một niệm là thiện, một niệm là ác, một niệm là thắng, một niệm là thua. Thiên còn chưa hoàn hảo, Địa đều chẳng vẹn toàn, Nhân quyền gì định đoạt tương lai”.
Thân là Đấu Hoàng, vẫn là nhất tông chi chủ, lẽ ra ngươi phải hiểu rõ hơn người khác rằng tự tin là tốt, nhưng tự cao đến mức tự đại lại là sai rồi chứ, Vân tông chủ.”
“…”
Câu nói nghe có vẻ vô cùng cao thâm này vừa ra, không khí xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng. Mấy trăm người tại hiện trường, thấp từ Đấu Sư, cao lên tới Đấu Hoàng, tất cả đều bị câu nói câu nói của Tiêu Thiên làm cho định trụ tại chỗ.
Đáng tiếc, mặc dù nghe thì có vẻ chạm tới chí lý nào đó của thiên địa, nhưng nắm được ý nghĩa sâu xa và thực sự của nó lại chẳng có ai, bao gồm luôn cả Tiêu Thiên, người đã nói ra câu nói trên, bởi vì... chính hắn còn chưa hiểu mình đang nói gì, thì người khác làm sao mà hiểu nổi đây!?
Ngắn gọn chính là trợn mắt nói mò a!
“Vậy… điều kiện của ngươi là gì?” - Sau ít phút cố gắng suy nghĩ không có kết quả, vẫn là Vân Vận lên tiếng phá vỡ cái không khí trầm lặng kỳ dị này.
Mặc dù phần lớn ý nghĩa trong câu nói của Tiêu Thiên, nàng không hiểu. Nhưng có một điều Vân Vận nhận ra được, đó là hắn đang cảnh tỉnh nàng, rằng thực lực và địa vị nàng đang có đã bắt đầu gây ra những suy nghĩ tự cao, tự đại cho chính nàng trong tiềm thức.
Đó không phải là một điều tốt và nên được loại bỏ càng sớm càng tốt, hay ít nhất, là nênn cố gắng hạn chế bớt đi!
“Điều kiện của ta à!? Để xem…” - Sau một thoáng trầm tư trong chốc lát để trông có vẻ là mình đang suy nghĩ, Tiêu Thiên mới chậm rãi nói: “Nạp Lan Yên Nhiên thắng, các ngươi được dị hỏa và đan dược.”
Ngược lại, nếu Tiêu Viêm may mắn thắng nàng một chiêu nửa thức, đến lúc đó ta muốn… sư đồ các ngươi mỗi người nợ ta một việc.”
Nợ ân tình nói lớn có thể rất lớn, nói nhỏ cũng có thể bé đến không đáng kể. Nhưng nếu so về độ trực quan với dị hỏa, với một trăm viên Thái Ất Đan cùng năm mươi viên Thái Thanh Đan thì lớn hơn nữa cũng thế thôi.
Nên là…
“Nếu đó là tất cả những gì ngươi muốn thì ta đồng ý!”
...Vân Vận cũng chẳng cần lưỡng lự quá nhiều, nàng cứ thế trực tiếp gật đầu đồng ý với điều kiện của Tiêu Thiên chỉ sau một giây suy nghĩ duy nhất.
Đáng nói là, không chỉ bản thân Vân Vận có suy nghĩ như thế, mà dường như tất cả các cường giả nhân tộc có mặt tại hiện trường đều đồng ý với quyết định của nàng, thể hiện ở việc… chẳng ai đứng ra can ngăn hay khuyên nhủ vị Vân tông chủ này suy nghĩ kỹ lại cả.
“Tốt! Ở đây có cả cường giả Xà Nhân, lẫn đại năng của nhân tộc, tin chắc việc làm chứng của thỏa thuận này không có vấn đề a.” - Nhận được khẳng định từ Vân Vận, Tiêu Thiên lập tức cao giọng tuyên bố: “Như vậy thỏa thuận của chúng ta thành lập!”
Nói giỡn, thỏa thuận này thế nhưng mà chính là lá bài tẩy, cũng là nguồn gốc của tự tin cho phép Tiêu Thiên mạnh miệng với nữ vương Mỹ Đỗ Toa rằng “Tề Thiên Cung có thể đứng ra dàn xếp được Vân Vận và đồng bọn” ngày hôm nay, sao có thể không nhanh được chứ.
Về phần tộc Xà Nhân, chuyện này cùng bọn họ không có bất kỳ liên quan gì, nên từ đầu đến cuối không ai lên tiếng, chỉ bình tĩnh làm khán giả bất đắc dĩ mà thôi.
*Đại Đạo năm mươi, Thiên diễn bốn chín, chạy đi được một, chính là nhất niệm chi gian - Trích “Tiên Ấn” của tác giả Tử Mộc Vạn Quân. Phần còn lại là do bản tác nghĩ ta:p