Ngày hôm sau.
“Nghĩ lại thì… ngươi và Vân Vận nữ nhân kia quả nhiên là có gian tình a!? Ngay trước mặt bao nhiêu người buông lời ba hoa như vậy mà nàng không chỉ không tức giận, lại còn dễ dàng gật đầu với đề nghị cá cược của ngươi.” - Dùng một giọng nói và cả ánh mắt vừa nghi hoặc, vừa thâm ý liếc ngang Tiêu Thiên đang ngồi bên cạnh mình, Mỹ Đỗ Toa chép miệng: “Sẽ không phải là các ngươi hợp mưu lừa ta và tộc Xà Nhân để lấy Thanh Liên Địa Tâm Hỏa mà không mất một binh, một tốt, một giọt đấu khí nào chứ?”
Một ngày sau cuộc đàm phán với Vân Vận và các cường giả nhân tộc kết thúc, đồng nghĩa với điều kiện thứ nhất trong bộ ba điều kiện trao đổi Thanh Liên Địa Tâm Hỏa với nữ vương Mỹ Đỗ Toa đã được Tiêu Thiên thực hiện thành công, lúc này hai người đang cùng nhau ngồi trên một con Lang Điểu lớn để đi Diêm Thành.
Đáng nhắc đến là, dù Mộc Ánh Tuyết trước sau vẫn đang lẳng lặng đằng sau lưng Tiêu Thiên như hình với bóng, nhưng Medusa lại được chính hắn cho ở lại Thần Điện như Đại sứ thiện chí của Tề Thiên Cung với tộc Xà Nhân.
Quyết định này bắt nguồn từ việc Mỹ Đỗ Toa đưa ra đề nghị, rằng để phòng ngừa trường hợp đám người Vân Vận quay lại làm phiền tộc Xà Nhân trong thời gian nàng vắng mặt, thì có đại diện của Tề Thiên Cung đứng ra nói chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Và mặc dù thừa biết nàng ý tại ngôn ngoại, Tiêu Thiên vẫn gật đầu đồng ý. Nguyên nhân đơn giản là bởi để vị Nữ Thần cấp R kia lại một nơi yên ổn nàng mới có điều kiện tu luyện đều đặn, chứ đi theo hắn bôn ba thì lãng phí lắm. Bảo vệ và làm việc vặt một mình Mộc Ánh Tuyết là đủ rồi.
Trở lại với câu hỏi của Mỹ Đỗ Toa trước đó.
“Uổng công ngươi một đời cường giả, vẫn là nhất quốc chi quân, thế mà trong đầu lúc nào cũng chỉ biết nghi ngờ người khác.” - Tiêu Thiên lạnh nhạt đáp: “Mất công lừa ngươi làm gì khi chỉ cần bình tĩnh chờ ngươi tự giết mình trong cố gắng tiến hóa bằng Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, sau đó đến lấy nó rồi cứ thế rời đi như chốn không người, vẫn đảm bảo “không mất một binh, một tốt, một giọt đấu khí”, lại còn tiết kiệm thời gian và công sức nữa. Ngươi nói xem?”
Đối với lời giải thích từ Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa cũng chỉ biết thở dài trong lòng, bởi vì nàng biết hắn nói không hề sai một chút nào. Trừ bỏ vị nữ vương, kiêm luôn thủ hộ giả là nàng ra, tộc Xà Nhân lớn như vậy nhưng chẳng một ai có thể ngăn cản Vân Vận đến - lấy đồ - đi như chốn không người cả.
Dựa vào số lượng!? - Đối phương thế nhưng mà là một Đấu Hoàng tu luyện đấu khí thuộc tính Phong, vẫn là có một đám Đấu Vương và Đấu Linh đi cùng, đông hơn nữa cũng chỉ tăng thương vong mà thôi.
“Nói như vậy tức là các ngươi không phải cùng một hội rồi.” - Làm như không thấy ý tứ móc máy trong lời nói của Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa lại hỏi: “Xem ra Vân Vận dễ dàng đồng ý với đề nghị cá cược kia là do điều kiện ngươi đưa ra đủ sức thuyết phục nàng a. Rốt cuộc thì Thái Ất Tán và Thái Hư Tán kia là thứ gì thế?”
Không rõ là do biết ơn hắn thay tộc Xà Nhân dàn xếp cường địch, hay bởi vì đã thấu hiểu được đạo lý “dùng ngươi phải tin, không tin không dùng” sau câu nói vừa rồi của Tiêu Thiên, mà có vẻ như nữ vương Mỹ Đỗ Toa đã không còn phòng bị hắn nhiều như trước nữa. Vẫn phòng bị nha, chỉ là đã bớt đi chút xíu sự xa lạ, xa lánh và xa ngoài ngàn dặm thôi.
“Là thứ gì… ngươi thật sự muốn biết à?”
“Nói thừa, không muốn biết ta hỏi ngươi làm gì?”
“Cũng đúng, nhưng mà… ngươi chắc chắn là muốn biết sao?”
“Ngươi nói hay không, không nói thì thôi, coi như ta chưa hỏi.”
“Coi như thì coi như, dù sao cơ mật của Tề Thiên Cung đâu thể dễ dàng cho người khác biết như vậy được.”
“Ngươi… được, coi như ngươi lợi hại!” - Hít sâu hai hơi cố gắng trấn áp cảm giác muốn đấm vỡ cái bản mặt khinh khỉnh của Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa bất thình lình thay đổi chiến thuật: “Này, người ta thật lòng muốn biết Thái Ất Tán và Thái Hư Tán là gì nha, ngươi vui lòng chia sẻ với người ta đi có được không~”
“Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ. Yêu không cần cớ, cần đ-ụ cơ” nghe qua chưa? Rồi đúng không? - Vậy thì chúc mừng, Mỹ Đỗ Toa chính là đang dùng cái giọng ưỡn ẹo, lươn lẹo, dẻo quẹo của mấy con bánh bèo vô dụng ấy muốn sắc dụ Tiêu Thiên đấy!
Đáng tiếc…
“Không được, cơ mật là cơ mật.”
...sắc dụ ai thì được, chứ sắc dụ ông chú tiền mãn teen này là sai rồi!
Kéttttt…
Đang lúc Mỹ Đỗ Toa nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm siết chặt chuẩn bị chửi ầm lên, thì…
“Chỉ có người của Tề Thiên Cung mới được biết cơ mật của Tề Thiên Cung.”
...Tiêu Thiên lại bồi thêm một câu như vậy rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, chẳng thèm quan tâm Mỹ Đỗ Toa phản ứng thế nào, nghi hoặc ra sao, thậm chí nàng hiểu ý tứ của hắn hay không cũng mặc kệ.
Mỹ Đỗ Toa… đương nhiên là hiểu chứ. “Chỉ có người của Tề Thiên Cung mới được biết cơ mật của Tề Thiên Cung”, chẳng phải chính là “cách duy nhất để biết cơ mật của chúng ta là trở thành một trong số chúng ta” sao.
“Nửa năm sau lại tính đi!”
Nếu hắn thắng cược trước Vân Vận, qua đó giữ được Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, đồng thời thu vào tay một ân tình từ vị Tông chủ Vân Lam Tông kia, có thể nàng sẽ nghĩ tới chuyện tiến sâu hơn trong mối quan hệ với Tề Thiên Cung. Còn hiện tại, chưa đủ!
...
Hai ngày sau, bên ngoài Diêm Thành.
“Đến nơi rồi, ngươi định chứng minh tiềm lực tài chính và kinh tế của Tề Thiên Cung với ta như thế nào đây?” - Giọng nói không mặt không nhạt, nhưng nắm tay siết chặt cùng ánh mắt mong chờ đã nói ra hết tâm trạng gấp gáp và tràn đầy hy vọng của Mỹ Đỗ Toa rồi.
Có thể không gấp sao, khi mà chỉ cần Tiêu Thiên bằng cách nào đó thuyết phục được nàng rằng Tề Thiên Cung có đủ tiền và tiếng để viện trợ, cũng như bảo hộ kinh tế cho tộc Xà Nhân, thì gánh nặng lớn nhất trong lòng nàng xem như đã được tháo xuống hoàn toàn a.
Đến lúc đó, nàng chỉ cần đi theo hắn ba năm nữa thôi là cánh cửa Đấu Tông rộng mở rồi. Vẫn biết ba năm là khoảng thời gian đủ để vô vàn biến số xuất hiện, nhưng nếu không đi thì chẳng bao giờ tới đích cả, cho nên… cố hết sức và trông chờ vào điều tốt đẹp sẽ đến thôi.
“Tiểu Mộc, cầm cái này vào thành nói bọn họ mua cho chúng ta cái biệt viện lớn một chút, sau đó cho người đánh xe ra đây đón ta và Mỹ Đỗ Toa vào.” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa lật tay đưa tấm lệnh bài đen thui cho Mộc Ánh Tuyết: “Giá tiền không thành vấn đề, nhanh và thuận tiện là được.”
“Vâng, chủ nhân.”
Mộc Ánh Tuyết không nói hai lời liền chạy chậm về phía cổng thành rồi hòa mình vào dòng người đang xếp hàng, để lại Tiêu Thiên phía và một Mỹ Đỗ Toa đang vô cùng nghi hoặc.
“Tấm lệnh bài kia… là gì thế?”
“Một cơ mật khác của Tề Thiên Cung…” - Nửa câu đầu của hắn xém chút lại khiến nữ vương bệ hạ nổi đóa, may mà Tiêu Thiên bẻ lái kịp: “...lát nữa ngươi sẽ biết tác dụng.”
“Hừ, thần thần bí bí!” - Biết rằng có hỏi thêm cũng không ra được kết quả gì, Mỹ Đỗ Toa chuyển sang phóng tầm mắt về phía Diêm Thành: “Ngươi nói… đến bao giờ Xà Nhân chúng ta mới được sống ở một nơi đẹp đẽ, tiện nghi và thoải mái như thế này?”
“Nhanh thì năm năm, chậm thì mười năm.” - Tiêu Thiên đáp: “Đáng tiếc, vấn đề không nằm ở thực lực hay thời gian, mà là trên hệ tư tưởng của cả hai tộc loài.”
“Hệ tư tưởng của cả hai tộc loài?”
“Ngươi cho rằng chỉ cần bản thân tiến hóa thành công, qua đó đem thực lực tăng lên tới Đấu Tông là tộc Xà Nhân liền trở mình à? Ta nói cho ngươi biết, suy nghĩ đó… không sai, nhưng còn lâu mới đủ.”
Khẽ lắc đầu, Tiêu Thiên chắp hai tay ra sau mông, đầu hơi ngẩng bốn lăm độ, phóng tầm mắt lên bầu trời.
“Nói ra có thể mất lòng, nhưng các ngươi còn tồn tại được tới ngày hôm nay một phần là nhờ địa thế hiểm trở của sa mạc Tháp Nhĩ Qua, mà phần còn lại, là bởi vì Hoàng Thất của Gia Mã Đế Quốc không muốn tốn binh lính, lương thực và thời gian vào việc chinh phạt một vùng đất cằn cỗi chẳng mang lại bất kỳ lợi lộc gì cho kinh tế quốc gia thôi.
Tức là chừng nào các ngươi còn ngoan ngoãn bên trong sa mạc, thì tiểu đả tiểu nháo thế nào ở biên giới bọn họ đều chẳng rảnh quan tâm. Thế nhưng ngươi tin hay không chỉ cần các ngươi manh nha ý định rời khỏi đó, thì thứ chờ các ngươi bên ngoài sa mạc không phải là miền đất hứa, cũng chẳng phải “đẹp đẽ, tiện nghi và thoải mái” như hằng mong, mà là quân đội, là cường giả, là giết chóc đây?
Lùi lại một vạn bước, cứ cho rằng bằng cách nào đó các ngươi rời khỏi sa mạc thành công đi, rồi các ngươi sẽ đi đâu khi mà ngoài kia nhân tộc không chào mừng một tộc loài không thuần Nhân, thú tộc chẳng chào đón một đám lạ mặt không phải thú đây? Đến lúc đó, liệu rằng có an cư lạc nghiệp được không, khi mà xung quanh toàn địch là địch mà chẳng có nổi một bóng đồng minh. Ngươi nói xem, nữ vương bệ hạ?”