Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 20: Chương 20: Giúp cùng Hại!!




Không biết bao lâu sau.

“Ừmmm… chuyện này…”

Tiêu Viêm nhập nhèm tỉnh lại, và cảm giác đầu tiên hắn cảm thấy đó là… suy yếu, không, là cực kỳ, cực kỳỳỳ… suy yếu mới đúng!

Toàn thân vô lực, ngũ giác chậm chạp, thậm chí ngay cả hít thở đều khó khăn. Nhưng kỳ quái là cả sự minh mẫn, lẫn tốc độ suy nghĩ lại không hề bị ảnh hưởng. Hay nói cách khác, nhưng suy yếu này… thuần một màu thân thể hư nhược mà thôi.

Ngủ một giấc dậy liền suy yếu thành dạng này, sẽ không phải là lúc ngủ bị một đám người thay phiên… nhún nhảy chứ?

Mà, nguyên nhân gây ra cảm giác suy yếu trên thân thể thì nhiều lắm, nhưng để Tiêu Viêm cảm thấy càng khó giải thích, đó là một cảm giác… lạnh không biết từ đâu ra đang tràn ngập khắp thân thể hắn.

Tu luyện giả Đấu Khí bảy đoạn, mặc dù không dám nói là nóng - lạnh bất xâm, nhưng tuyệt đối sẽ không bị nhiệt độ phòng ảnh hưởng tới thân nhiệt đâu. Ấy thế mà Tiêu Viêm vẫn thấy lạnh, một cơn lạnh chắc chắn là không đến từ trên thân thể, bởi vì hắn vẫn đang cảm nhận được thân nhiệt mình hoàn toàn không có vấn đề đây.

Kỳ quái chồng chất kỳ quái a!

Quá nhiều kỳ lạ ập đến sau một giấc ngủ vốn đã không biết bao lâu, Tiêu Viêm lập tức muốn tìm người hỏi thăm. Và người đó chỉ có thể là…

“Tiêu… Tiêu Thiên biểu ca… ta...”

...biểu ca, lão sư thân yêu của hắn.

“Đừng nói gì cả!” - Âm thanh Tiêu Thiên khẽ quát bất ngờ vang lên từ phía sau Tiêu Viêm: “Tập trung tinh thần, dùng tốc độ cao nhất vận chuyển đấu khí trùng kích bình chướng tám đoạn đi. Ta giúp ngươi!”

Dứt lời, ngón trỏ và ngón giữa tay phải Tiêu Thiên lần nữa biến thành kiếm chỉ, sau đó…

Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!

...liên tục điểm vào các huyệt đạo trên lưng Tiêu Viêm bằng tốc độ… bàn thờ.

Vốn còn đang không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng quát từ người tâm phúc, lại cảm nhận được cái nóng, ấm lan tỏa toàn thân từ phía sau, đồng thời sức lực cũng đang từng chút, từng chút quay trở lại với mình, đầu óc vẫn còn nhanh nhạy của Tiêu Viêm lập tức hiểu rằng hiện tại chính là khoảnh khắc quyết định thành - bại của tất cả những chuyện này.

Nên là... không chút chậm trễ, tư thế Tam Hoa Tụ Đỉnh - Ngũ Khí Triều Nguyên hiện, tinh thần tập trung cao độ, đường lối tiểu Chu Thiên sẵn sàng, mọi thứ đều nhanh chóng được chuẩn bị chu toàn để đấu khí có thể được vận chuyển với tốc độ cao nhất.

Và…

Và!!!

Và!?!



Mười lăm phút sau.

“Phùùù…”

Thở phào một hơi, hai nắm tay vẫn đặt trên đầu gối của Tiêu Viêm nhịn không được khẽ siết lại…

“Thành… thành công rồi!”

Cảm nhận được toàn thân tràn ngập lực lượng và một đan điền rộng hơn trước đó không ít, dù không hiểu vì sao vẫn hơi lành lạnh, nhưng Tiêu Viêm biết mình đã đột phá tới Đấu Khí tám đoạn thành công rồi.

Nhờ ai? - Nhờ Tiêu Thiên biểu ca a!

Làm sao để cảm ơn hắn bây giờ? - “...”

Nghĩ không ra cách để bày tỏ sự biết ơn của mình tới Tiêu Thiên, Tiêu Viêm quyết định…

Soạt!

“Tiêu Thiên biểu ca, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi…”

...tới một cái ôm đầy “tình huynh đệ”, trong bối cảnh hắn vẫn đang nude vì môi trường.

Và đương nhiên…

“Cút ra đằng kia mặc quần áo vào trước đi, thấy ghê quá!”

...tình cảm chân thành của hắn lại một lần nữa bị người ta từ chối thẳng thừng.

Tiêu Thiên thật sự muốn đạp Tiêu Viêm một cái cho bõ ghét, hàng này thật sự là càng ngày càng gay á!

Cũng khó trách Tiêu Thiên phản ứng như vậy, bởi vì tình cảnh trong phòng bây giờ là hắn đang ngồi trên ghế nhâm nhi trà ngon, một mặt nhẹ nhàng. Còn Tiêu Viêm thì… trần như nhộng quỳ gối trước mặt hắn, đầu hơi cúi thấp, đã vậy còn gật gù liên tục để cảm ơn.

May mà không có người khác ở đây, thật ra là có nhưng tạm thời còn chưa tính là “người”, chứ để ai đó nhìn thấy cảnh này có khi còn bị hiểu lầm là Tam thiếu gia của Tiêu Gia đang… buscu cho biểu ca hắn đâu.

“A! À… vâng!”

Soạt! Soạt!

Lại là vài tiếng quần áo ma sát vang lên, và Tiêu Viêm đã quần áo chỉnh tề đứng trước mặt Tiêu Thiên. Chỉ là… quần áo che được thân hình trần trùng trục của hắn, nhưng ánh mắt hâm mộ thì không cách nào có thể lái đi được.

“Tiêu Thiên biểu ca, ta… thực sự không biết nên cảm ơn huynh như thế nào…”

“Không cần, đều là đệ tử Tiêu Gia, ngươi có lòng, ta có dạ, chúng ta cùng nhau giúp Tiêu Gia phát triển, cảm ơn gì đó nói với người ngoài là được, người trong nhà thì miễn đi.” - Nói, Tiêu Thiên khẽ phất phất tay: “Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Ngươi trở về đi.

Về phần cảm ơn, nếu ngươi có lòng thì chỉ cần nhớ kỹ những lời ta từng nói trước đây là được rồi, đây là biểu ca với nói biểu đệ. Còn nữa, trên Lễ Thành Nhân biểu hiện tốt một chút, lời này ta nói với tư cách là lão sư của ngươi đấy.”

“Biểu ca, ngươi…”

Cái gì gọi là quân tử, làm việc tốt không cầu hồi báo? Cái gì gọi là ẩn sâu công cùng danh? Cái gì gọi là lá rụng về cội?

Đây chính là a!

Một câu “là đệ tử Tiêu Gia”, hai tiếng “giúp Tiêu Gia”, rồi thì “người trong nhà”... nửa chữ đều không nhắc tới tên tuổi hay yêu cầu gì đó cho chính mình, dù rằng bản thân đều đã “vô cùng mệt mỏi”.

Tiêu Viêm thực sự là sắp không kìm được những giọt nước mắt biết ơn và cảm động trào ra khỏi khóe mắt tới nơi rồi.

“Được rồi, cút về đi cho ta nghỉ ngơi. Lại khóc lóc coi chừng ta đánh gãy cả ba cái chân ngươi đấy!”

Lời thì khó nghe, nhưng từ giọng nói, đến thái độ và cả biểu cảm trên gương mặt đều không hề thể hiện chút ghét bỏ nào. Có thể nói, lẽ ra Tiêu Thiên nên được ba cái tượng vàng Oscar cho khả năng diễn xuất của hắn rồi, chứ không phải là một hay hai đơn giản như vậy đâu.

“Cái kia… biểu ca, ngươi nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai… ta tới tìm ngươi sau.”

Nói, Tiêu Viêm dứt khoát đứng phắt dậy từ tư thế quỳ gối và quay người đi. Chỉ là chưa được mấy bước hắn đã phải quay ngoắt người lại, bởi vì Tiêu Thiên bỗng nhiên vung tay ném cho hắn một quyển sách mỏng, và…

“Cầm lấy rồi cút đi, dám thua trên Lễ Thành Nhân thì đừng trách ta bất cận nhân tình.”

...lạnh nhạt nói một câu như vậy.

Tiêu Viêm ngơ ngác trong chốc lát rồi vội vàng lật xem hai trang, sau đó dứt khoát quay người rời đi. Hắn biết mình nên đi ngay lập tức trước khi không kìm được nước mắt, không phải do sợ xấu mặt hay gì cả, mà trong lòng Tiêu Viêm hiểu rằng thay vì ở đây tiếp tục nói những lời sáo rỗng vô ích, thì trở về ổn định và vững chắc cảnh giới, cùng với nghiên cứu kỹ lưỡng quyển sách nhỏ này, để rồi ngày sau có thể “biểu hiện tốt một chút” mới là cách làm đúng đắn nhất.

Cạch!

Cẩn thận giúp Tiêu Thiên đóng kín cửa phòng xong, rốt cuộc Tiêu Viêm không nhịn được nữa, hai giọt nước mắt trong suốt cuối cùng vẫn là trào ra khỏi khóe mắt. Hắn… nợ Tiêu Thiên nhiều quá!

“Thật sự, thật sự rất cảm ơn ngươi!” - Siết chặt nắm đấm, Tiêu Viêm âm thầm thề với lòng mình: “Biểu ca, lão sư… Tiêu Viêm nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng!”

Chỉ có điều… đến tận lúc trở về tới phòng mình rồi hắn vẫn không hiểu vì sao bản thân cứ cảm thấy lành lạnh trong người, thực sự là kỳ cục.



Tiêu Viêm đi rồi, trong phòng chỉ còn Tiêu Thiên và…

“Sẽ không bị người ta nhận ra chứ?”

“Trừ khi nội trong ba ngày có cường giả Đấu Vương trở lên tỉ mỉ kiểm tra thân thể và ra tay trợ giúp hắn giải quyết vấn đề, nếu không chờ sau khi triệu chứng lâm sàng thuyên giảm và biến mất, thì đó cũng là lúc hậu quả không thể đảo ngược được nữa, thưa chủ nhân.”

...đương nhiên là cả Mộc Ánh Tuyết nữa.

“Ừm, làm rất tốt.” - Khẽ gật đầu, khóe miệng Tiêu Thiên bất giác cong lên nụ cười lạnh: “Tiêu Viêm biểu đệ, hi vọng ngươi sẽ thích “món quà nhỏ” ta tặng ngươi a!”

Như đã từng nói, hắn chưa từng, vẫn đang và sẽ vĩnh viễn không bao giờ ưa Tiêu Viêm. Bày mưu tính kế, ra tay giúp đỡ vị biểu đệ đáng thương này đột phá đơn thuần chỉ là vì trách nhiệm với chính bản thân mình mà thôi. Nên là, giúp thì giúp, có cơ hội thì vẫn phải… hại cái thằng ấu dâm vô liêm sỉ, già đầu mà còn ngu kia một cái nhẹ cho bõ ghét mới được.

Mà, hại thì hại, Tiêu Thiên vẫn nhớ một việc, đó là theo nguyên tác thìmấy ngày nữa trên Lễ Thành Nhân, Tiêu Viêm nhất định sẽ đụng phải sự khiêu chiến của cường địch. Không giống với Tiêu Khắc, cường địch lần này thực sự là một… cường địch, cho nên, thân là biểu ca đáng tin, lão sư đáng kính và người bạn đáng để biểu đệ đáng thương, đệ tử đáng ghét giao phía sau lưng ra, hắn không thể không lộ ra chân tài, thực học giúp người sau thêm một lần nữa.

Và quyển sách mỏng kia sẽ là mấu chốt giúp Tiêu Viêm hoàn thành cú trở mình trên Lễ Thành Nhân, hay ít nhất là Tiêu Thiên tin rằng như thế.

“Thôi, hôm nay mệt mỏi thế đủ rồi.” - Thở dài một hơi, Tiêu Thiên đứng dậy đi khóa chặt cửa, sau đó quay lại giường của mình: “Tuyết nhi, chúng ta cùng nhau tu luyện.”

“Vâng, chủ nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.