Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 19: Chương 19: Quy định cũ, cởi hết quần áo ra!




Sáng hôm sau.

“Phùùù…”

Trong phòng riêng, Tiêu Thiên khẽ thở dài ra một hơi, hai mắt nhắm nghiền và thân thể có chút cứng ngắc sau cả đêm giữ nguyên động tác đều chậm rãi duỗi ra.

Một đêm tu luyện nhàm chán cứ thế trôi qua.

Tuy rằng đêm qua có khác biệt rất lớn với tất cả những đêm tu luyện Tiêu Thiên từng trải qua suốt hai mươi năm cuộc đời trước đây, khi mà thay vì luôn chỉ lủi thủi một mình với cái bóng, thì bên cạnh hắn còn xuất hiện thêm một mỹ nhân, chính là Mộc Ánh Tuyết. Đáng tiếc...

“Tính toán, còn ba ngày nữa là chính thức tới Lễ Thành Nhân của gia tộc rồi, cũng nên đi giúp tiểu tử kia một tay a.” - Vừa vươn vai cho đỡ nhức mỏi, Tiêu Thiên vừa nói: “Tuyết nhi, ngươi đi chuẩn bị một chút, lát nữa có nhiệm vụ cho ngươi đây.”

“Tuân lệnh, chủ nhân.”

...dù cả nhan sắc, lẫn thân thể Mộc Ánh Tuyết đều không có vấn đề, nhưng bởi vì chỉ số cảm xúc hoàn toàn không tồn tại đã khiến cho biểu hiện của nàng quá cứng nhắc trên mọi phương diện, từ đó dẫn tới kết quả cuối cùng là… không gợi dậy nổi hứng thú của nam nhân.

Tiêu Thiên chưa bao giờ nhận mình là quân tử, nhưng đồng thời hắn cũng chưa đói khát tới mức phát tiết dục vọng của bản thân lên một “đối tác” không cảm xúc, cảm giác như một con búp bê bơm hơi một cách bất chấp đâu.

Mà, về việc hắn nói muốn “giúp” Tiêu Viêm, thì cần phải nhắc lại lần nữa là đừng hiểu lầm Tiêu Thiên. Trước đây chưa từng, hiện tại vẫn đang, và vĩnh viễn về sau này hắn cũng sẽ không ưa Tiêu Viêm, nhưng Tiêu Thiên cần phải giữ quan hệ huynh/đệ, sư/đồ với biểu đệ đáng thương của hắn, qua đó đảm bảo sau này có việc còn được quyền nhờ vả.

Do đó, thay vì để Tiêu Viêm mang ơn Dược Trần như trong nguyên tác, Tiêu Thiên sẽ đem chính mình thế vào đó với tư cách vừa là biểu ca đáng tin, vừa là lão sư đáng kính, vừa là một người bạn đáng để Tiêu Viêm giao phía sau lưng mình cho hắn.

Tuy nhiên, nếu trước đó Tiêu Thiên vẫn có thể qua loa việc trọng tu của Tiêu Viêm bằng nhiều thủ đoạn khác nhau, bởi vì Huân Nhi vô tình hay cố ý hợp tác hỗ trợ, thì từ Đấu Khí tám đoạn trở đi, chuyện đã diễn tiến theo một hướng gần như không thể tiếp tục bằng cách cũ được nữa. Không phải do Đấu Khí tám đoạn có gì đặc biệt, mà chỉ đơn giản là bởi cái cớ “luyện thể luyện tới cực hạn” đã không còn đủ sức thuyết phục Huân Nhi vị tiểu phú bà này tiếp tục đầu tư “nước tắm” cho Tiêu Viêm được nữa rồi.

Nên là, để duy trì hình tượng một biểu ca thần bí và nguy hiểm trong lòng Huân Nhi, cũng như là vị “Lăng thúc thúc” kia, Tiêu Thiên cần phải làm cái gì đó đủ kỳ dị, nhưng đồng thời vẫn phải có hiệu quả thiết thực trông thấy với Tiêu Viêm mới được.

Và hay không bằng hên, vừa lúc trong tay hắn… có công cụ để làm điều đó!



Nửa ngày sau.

“Tiêu Viêm biểu đệ, phùùù…” - Tiêu Thiên vừa khẽ thổi cho nguội chén trà nóng vừa được Tiêu Viêm rót cho trong tay, vừa hỏi: “Có biết vì sao hôm nay ta gọi ngươi đến phòng ta không?”

“Đệ… không biết ạ.” - Thái độ khá là cung kính nhưng ánh mắt giấu không được sự bất đắc dĩ: “Xin biểu ca chỉ rõ!”

Từ sau hôm kiểm tra tại sân huấn luyện đến nay, Tiêu Thiên không hề dạy thêm Tiêu Viêm bất kỳ thứ gì. Nguyên nhân đương nhiên là do Tiêu Thiên… lười và không còn gì để dạy, nhưng hành động “trốn việc” này lại vô tình khiến Tiêu Viêm hiểu lầm rằng biểu ca đang “mặc kệ” hắn như một cách trừng phạt không chính thức cho việc học lỏm đấu kỹ.

Giữ lấy ý nghĩ đó trong lòng, Tiêu Viêm nhiều lần muốn tìm Tiêu Thiên để hỏi thăm xem liệu có cách nào giúp hắn đột phá tới Đấu Khí tám đoạn trước Lễ Thành Nhân hay không, nhưng ngập ngập ngừng ngừng hoài rồi lại thôi. Mãi đến hôm nay là chỉ còn ba ngày, Tiêu Thiên mới lần đầu tiên chủ động liên hệ với Tiêu Viêm. Việc này để hắn vừa vui, nhưng đồng thời, cũng vừa bất đắc dĩ.

Bây giờ mới làm hình như đã không còn kịp nữa rồi a!

Sụp!

“Không biết… không quan trọng.” - Húp một ngụm trà, Tiêu Thiên chậm rãi nói tiếp: “Quan trọng là ta biết mấy ngày nay ngươi không ít lần tới tìm ta, nhưng chỉ đứng trước cửa rồi về chứ không gõ cửa. Rốt cuộc là có chuyện gì thì nói đi, ta đang nghe đây.”

Khoan hãy nói, cái cảm giác ăn trên, ngồi trước này thực sự rất tốt á, nhất là trong tình cảnh kẻ đang cung cung kính kính với mình là Tiêu Viêm nữa thì… càng sảng khoái a!

“Vâng!” - Tiêu Viêm cười khổ đáp: “Không dám giấu gì biểu ca, mấy hôm trước ta cố ý đi tìm ngươi là muốn hỏi thăm xem thử ngươi có cách nào giúp đột phá Đấu Khí tám đoạn hay không, dù sao gần đây ta đã bắt đầu có cảm giác bình cảnh buông lỏng.

Chỉ là… lúc ấy ngươi có vẻ như đang bận nên là ta không dám làm phiền. Hiện tại…”

“Hiện tại không cần ta giúp nữa rồi, đúng không?”

“Không, không phải như thế!” - Bị Tiêu Thiên ngắt lời, Tiêu Viêm không chỉ không tức giận, ngược lại còn có chút khẩn trương: “Thực ra thì ý định của ta là đột phá Đấu Khí tám đoạn trước Lễ Thành Nhân để ít ngà nữa có thể trước mặt quan khách các gia tộc khác, đặc biệt là Nhã Phi tỷ của phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ đánh ra một cái danh tiếng cho Tiêu Gia, qua đó giúp chuyện làm ăn của phụ thân thuận hơn một chút. Hiện tại… haiz!”

Mặc dù Tiêu Viêm chưa từng quên lời dặn dò của Tiêu Thiên là phải biết ẩn giấu thực lực, điệu thấp làm người, tránh cho luôn bị kẻ khác nhắm vào. Nhưng đối với việc làm ăn mà nói, uy tín đứng đầu, thứ hai chính là danh tiếng a.

Nếu có thể từ trên Lễ Thành Nhân đánh ra một cái danh tiếng tốt, từ đó giành được Nhã Phi coi trọng, thì đương nhiên chuyện làm ăn của Tiêu Gia sau này sẽ dễ dàng hơn rồi.

“Thì ra là thế!” - Tiêu Thiên vẫn một bộ không nhanh không chậm, mọi thứ trong lòng bàn tay nói: “Vậy ra cái vẻ mặt này là vì ngươi cho rằng thời gian ba ngày không đủ để đột phá tới Đấu Khí tám đoạn à? Ta có thể hỏi lý do bỏ cuộc của ngươi là gì không? Là không tin bản thân à, hay là… không tin ta có cách?”

“Ta…” - Một loạt câu hỏi này của Tiêu Thiên vừa ra, Tiêu Viêm chỉ biết… cứng họng ngơ ngác.

Đúng là hắn cho rằng thời gian ba ngày là không đủ để đột phá Đấu Khí tám đoạn đấy. Về phần lý do… có thể nói là không tin bản thân năm, không tin Tiêu Thiên năm a.

Đừng hiểu lầm, không phải Tiêu Viêm không tin thiên phú bản thân, hay lòng tin của hắn vào Tiêu Thiên có vấn đề, mà là trên đời luôn tồn tại những chuyện hiển nhiên được gọi chân lý, dù muốn cũng chẳng thể thay đổi được ấy.

Ba ngày đột phá Đấu Khí tám đoạn, gọi là nói chơi thì nó không buồn cười, gọi là nói xạo thì chắc chỉ có kẻ điên mới tin a!

Soạt!

Cong ngón tay bắn một mảnh giấy được gấp kỹ về phía Tiêu Viêm, Tiêu Thiên lại nhấp một ngụm trà…

“Tin ta thì trở về chuẩn bị những thứ này, càng nhanh càng tốt. Còn nếu không tin… cứ đốt đi là được, xem như ta chưa nói gì.”

...rồi phán một câu như thế.

Tiêu Viêm cúi đầu nhìn tờ giấy, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên, lại cúi đầu nhìn giấy, lại ngẩng đầu nhìn người, lại cúi, lại ngẩng…

“Biểu ca, ngươi chờ ta một lát, ta trở lại ngay!”

...rồi chạy như bay ra khỏi cửa.

Tiêu Viêm không biết rằng, ngay khi hắn vừa bước qua khỏi cửa phòng thì nó đã tự động được đóng sập lại, đồng thời…

“Có nắm chắc hay không?”

“Tuyệt đối nắm chắc, chủ nhân.”

...Mộc Ánh Tuyết cũng bước ra từ phía sau một góc khuất và cung kính đáp lời Tiêu Thiên.

...

Buổi tối cùng ngày, vẫn là tại phòng Tiêu Thiên.

“Tiêu Thiên biểu ca, chúng ta…”

“Quy định cũ!”

Tiêu Viêm có chút gấp, còn Tiêu Thiên vẫn trước sau một bộ lạnh nhạt như vậy.

“Quy… quy định cũ… là gì ạ?”

“Chính là cởi hết quần áo chứ gì nữa!” - Tiêu Thiên hơi nhướng mày, giọng có chút đanh: “Còn nếu ngươi không sợ mất mạng thì cứ yên tâm, ta có kinh nghiệm, xuyên quần áo vẫn có năm thành tỉ lệ được việc, năm thành còn lại… hên xui đi.”

“A! Đệ… đệ cởi… đệ cởi…”

Nói giỡn, hắn đây là đi tìm cơ hội đột phá chứ không phải đi chơi trò kích thích. Năm thành… một thành còn không ai thử chứ đừng nói năm thành!

Soạt! Soạt! Soạt!

Nhanh như chớp, chỉ sau vài âm thanh vải vóc ma sát, tất cả quần áo đều đã bị Tiêu Viêm cởi sạch ra, liền băng tay, vớ chân và quần tam giác nhỏ đều không lưu.

Trần trùng trục như con cá nục á!

“Biểu… biểu ca… ta... ta sẵn... sẵn sàng rồi… nhờ ngươi…”

Bụp!

Còn chưa kịp nói hết câu, hai mắt Tiêu Viêm đã trợn trắng, cả người ngã vật ra đất… bất tỉnh!

“Nhờ với chẳng vả, làm như ta nguyện ý nhìn ngươi trần truồng không bằng.” - Hai mắt trừng lớn, khóe miệng cong lên đầy khinh thường, Tiêu Thiên chép miệng: “Tiếp theo xem ngươi rồi, Tuyết nhi!”

“Vâng, chủ nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.