Thời gian thấm thoát trôi qua.
Lách tách! Lách tách! Lách tách!
Trong một sơn động nhỏ được ngụy trang khá kín đáo tại nơi nào đó thuộc vùng ngoại vi Ma Thú Sơn Mạch, dưới ánh sáng le lói của một đống lửa nhỏ cũng sắp tàn lụi tới nơi vì không còn gì để cháy, hai người một nam và một nữ đang… ngồi xếp bằng đối diện nhau nhắm chặt hai mắt.
Một sự im lặng và bình tĩnh bao trùm toàn bộ không gian, đến mức tiếng hít thở, xen lẫn với âm thanh lép bép của củi khô bị ngọn lửa thiêu đốt đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Từ tình hình hiện tại đến xem, nếu không có gì thay đổi thì chắc là đêm nay cũng sẽ trôi qua an toàn và bình thường như những đêm khác mà thôi.
Nhưng thế thì có gì đáng nói đâu, đúng không?
Không có gì đáng nói sẽ không nói, mà đã nói, tức là sẽ có chuyện gì đó đáng nói xảy ra. Và chuyện đáng nói ấy chính là…
Trừng!
Vù! Vù! Vù!
...nam nhân bất thình lình mở lớn hai mắt, kéo theo ngay sau đó là một trận “gió” lạ không biết hình thành từ đâu, bao giờ và như thế nào cũng thổi loạn trong sơn động.
Theo định luật bảo toàn và chuyển hóa năng lượng, “năng lượng sẽ không tự nhiên sinh ra hay mất đi, nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác, hoặc truyền từ vật này sang vật khác” mà thôi. Và Gió cũng không nằm ngoài định luật vật lý cơ bản này. Hay nói cách khác, trận “gió” lạ kia không thể cứ thế tự nhiên “sinh ra” từ trong hư không và thổi tung mọi thứ lên đơn giản như vậy được. Nhất định phải có cách nào đó giải thích cho sự xuất hiện rất phi lý này.
Và đáp án cuối cùng là…
“Bốn tháng mới lại được cảm nhận cái cảm giác thoải mái của việc đột phá. Thật sự là… haiz!”
...có người đột phá.
Đêm hôm khuya khoắt, một nam - một nữ giữa nơi rừng thiêng nước độc của Ma Thú Sơn Mạch là một; mốc thời gian bốn tháng đột phá một lần là hai; đột phá nhưng không hề vui mừng, ngược lại còn thở dài đầy tâm sự nữa là ba. Thường nói một lần là may, hai lần trùng hợp, nhưng ba lần liên tiếp thì chắc chắn là có vấn đề rồi. Và vấn đề ấy... không còn nghi ngờ gì nữa, một nam - một nữ trong sơn động này sẽ chẳng thể là ai khác ngoài Tiêu Thiên và “Nữ Thần” Mộc Ánh Tuyết nhà hắn!
Điểm lại một chút mốc thời gian, thì hiện tại đã là hai tháng sau thời điểm hai người cùng nhau rời khỏi Thanh Sơn Trấn, tương đương với hơn bốn tháng tính từ lần lên cấp trước đây, rốt cuộc Tiêu Thiên cũng có cho mình thêm một lần đột phá nữa, đạt tới lục tinh Đấu Giả.
Đột phá là chuyện đáng mừng, mọi tu luyện giả đều như thế. Càng đáng mừng hơn nữa là, bằng vào việc bản thân trực tiếp đột phá tới lục tinh Đấu Giả, Tiêu Thiên đã gián tiếp “giúp” hai Nữ Thần nhà hắn đều được “mở khóa” đẳng cấp lên đến nhất tinh Đấu Sư, theo quy định “+5” của Hệ Thống.
Phải biết, mười thập tinh Đấu Giả chưa chắc đã đánh lại một nhất tinh Đấu Sư đâu. Việc cả hai Nữ Thần cùng lúc tăng lên một đại cảnh thực sự là một bước tiến rất dài đấy.
Thế nhưng Tiêu Thiên vẫn thở dài. Nguyên nhân là bởi trên thực tế, hắn hoàn toàn có thể đột phá sớm hơn, nhưng do quyết định lựa chọn dành bớt thời gian và công sức vào tu luyện đấu kỹ, nên quá trình đột phá buộc phải chậm lại.
Không sai! Lùi trở về thời điểm hai tháng trước, thời điểm sau khi rời khỏi Thanh Sơn Trấn ấy, khi đó Tiêu Thiên đã bị buộc phải đưa ra lựa chọn giữa việc trở về Ô Thản Thành chuyên tu để đột phá đẳng cấp, hay là tiến vào Ma Thú Sơn Mạch vắng người để vừa tu luyện đẳng cấp, vừa trau dồi đấu kỹ.
Và hắn đã chọn đáp án thứ hai!
Đương nhiên, quyết định này là kết quả của một loạt những tính toán, suy đoán và lên kế hoạch tỉ mỉ, chứ không phải là một giây bồng bột hay suy nghĩ bất chợt nào cả.
Tạm thời chưa nói tới lý do thúc đẩy Tiêu Thiên lựa chọn tu luyện thêm đấu kỹ, thì phải khẳng định lại một điều rằng, phàm là chuyện trên đời, cái gì cũng có hai mặt của nó.
Không còn cắm đầu, cắm cổ tu luyện đẳng cấp một cách bất chấp như những gì hắn đã và đang làm suốt hai mươi năm qua, rốt cuộc Tiêu Thiên của ngày hôm nay cũng phát hiện ra một tài năng gọi là chấp nhận được của bản thân, đó là tu luyện đấu kỹ!
Đúng vậy! Thiên phú tu luyện đấu kỹ của Tiêu Thiên rất không bình thường, thậm chí có thể gọi là bất thường, phi thường cũng không hề sai!
Phi thường như thế nào, cứ lấy Đả Cẩu Bổng Pháp làm ví dụ đi.
Trước đây Tiêu Thiên đã từng có một quãng thời gian tu luyện qua môn đấu kỹ này rồi, từ đó hắn mới có cơ sở để nhận định đẳng cấp của nó đại khái rơi vào đâu đó khoảng từ Hoàng giai trung cấp đến Hoàng giai cao cấp thôi, không tính là cái gì quá cao siêu cả.
Nhưng không biết là do tâm thế tu luyện cho có cái dắt lưng, trong bối cảnh sự chú ý của được hắn đặt hết vào chuyện tu luyện đẳng cấp, hay bởi vì việc sinh sống yên ổn tại một nơi an toàn khiến đấu kỹ không có cơ hội trau dồi, mà Tiêu Thiên chẳng cảm thấy mình chẳng có gì đặc biệt trên lĩnh vực này lắm. Hai mươi năm mới luyện Đả Cẩu Bổng Pháp tới tiểu thành tự nó đã nói lên rất nhiều điều a.
Tuy nhiên, hai tháng gần đây lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Sơ học mới luyện, sờ tới da lông, tiểu thành, đại thành, viên mãn là năm cấp độ đánh giá đấu kỹ mà mọi tu luyện giả đều biết. Thế thì như đã nói, kết quả hai mươi năm mới luyện Đả Cẩu Bổng Pháp, một môn đấu kỹ Hoàng giai... tạm coi là cao cấp đi, đến tiểu thành của Tiêu Thiên chưa đến mức gọi là tệ, trong bối cảnh tập trung chủ yếu vào tu luyện đẳng cấp. Thế nhưng chỉ bằng hai tháng vừa qua, hắn vậy mà ngạnh sinh sinh đem đấu kỹ này tu luyện thẳng tới Phản Phác Quy Chân, cấp độ sáu ẩn của thang điểm đánh giá đấu kỹ.
Đây chính là phi thường, bất thường và không bình thường đấy!
Phải biết, đấu kỹ ra đời là do người ta sáng tạo ra, tu luyện tới viên mãn đã có thể xem như ngang ngửa tác giả rồi. Về phần Phản Phác Quy Chân... đơn giản chính là trò giỏi hơn thầy, đem đấu kỹ luyện tới mức thoát thai hoán cốt, đẳng cấp tăng lên. Nhỏ có thể nói là núi này cao núi khác cao hơn, lớn... thậm chí gọi bằng nghịch thiên cũng không sai a.
“Linh hồn trọng sinh mạnh mẽ hơn người bình thường, cộng thêm khả năng logic và ý thức kiểm soát thân thể tốt hơn, nên tu luyện đấu kỹ mới có ưu thế lớn hơn.” - Đối với thiên phú tu luyện đấu kỹ rất không nói lý của bản thân, Tiêu Thiên tạm thời hài lòng với lời giải thích hắn nghĩ ra như vậy.
Cũng trong hai tháng qua, Tiêu Thiên đã dần quen với thời gian biểu đan xen khi thường xuyên tu luyện đấu kỹ vào buổi sáng như một hình thức tập thể dục. Tới trưa ăn uống sẽ bình tĩnh ngồi xuống luyện hóa thức ăn và đan dược, vừa cho thân thể được nghỉ ngơi, vừa khôi phục đấu khí đã tiêu hao để chuẩn bị cho quãng thời gian “tập bay” đau khổ buổi chiều. Tối đến mới là lúc chuyên tâm tu luyện đấu khí.
Cứ như thế tuần tự, đều đặn và khoa học, thì chỉ sau hai tháng, bên cạnh việc đột phá tới lục tinh Đấu Giả, Tiêu Thiên còn đạt được… có thể gọi là rất nhiều thành công khác. Cụ thể là…
Đầu tiên, như đã nói thì Đả Cẩu Bổng Pháp chính thức Phản Phác Quy Chân, trở thành một môn Huyền giai sơ cấp đấu kỹ. Lấy ví dụ cho dễ hiểu, nếu hai tháng trước Tiêu Thiên đánh nhau với Mục Xà, kết quả chắc chắn sẽ là “hai phút phụt ba phát”. Còn hiện tại, bằng vào Đả Cẩu Bổng Pháp đã lên cấp thì… cũng không thắng nổi đâu, đối phương dù sao vẫn là nhị tinh Đấu Sư cơ mà, nhưng liều mạng chạy chắc chắn là sẽ được.
Thứ hai, do Đả Cẩu Bổng Pháp đã đạt độ thuần thục 11/10 không thể tiến xa hơn được nữa, nên Tiêu Thiên quyết định tu luyện thêm Phách Không Chưởng cùng Đạn Chỉ Thần Công hai môn công phu đều có xuất thân từ Đảo Đào Hoa nhà Hoàng Dung làm thủ đoạn công kích từ xa và rất xa. Hiện tại cả hai đều đã có chút thành tựu.
Thứ ba, Ưng Chi Dực tiểu thành. Bay cao, bay xa chưa dám nói, nhưng ít nhất nếu chẳng may có rơi núi thì vẫn có thể thoát chết bằng cách xòe cánh ra và… lượn theo phương pháp lá vàng rơi được.
Đấy! Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, Tiêu Thiên không chỉ đột phá một tiểu cảnh, mà còn Phản Phác Quy Chân một, đồng thời kiêm tu ba môn đấu kỹ khác nữa, trong đó Ưng Chi Dực vẫn là Huyền giai cao cấp, thì ai dám bảo thiên phú hắn tệ đâu!?
“Tu luyện đấu kỹ nhanh là một lợi thế. Đáng tiếc...” - Vừa đứng dậy vươn vai giãn gân cốt sau nhiều giờ liên tục ngồi im tập trung đột phá, Tiêu Thiên vừa lẩm bẩm: “...kinh mạch yếu ớt và nhỏ hẹp là do trời sinh, chỉ có thể trông chờ Hệ Thống cải tạo nó dần dần vậy.”
Ô Thản Thành bên kia yên ổn, Hoàng Dung không có quá nhiều việc để làm nên gần như một ngày 24h nàng đều dùng để bế quan tu luyện, qua đó hỗ trợ Tiêu Thiên giữ vững tiến độ bốn tháng một đẳng cấp, bất kể hắn và Mộc Ánh Tuyết bên này hao tốn không ít thời gian vào chuyện khác.
Tuy rằng tác dụng của Hoàng Dung rất lớn, nhưng để mà đánh giá, thì Mộc Ánh Tuyết mới là tác nhân chính giúp Tiêu Thiên tiến bộ vượt bậc đến thế.
Bằng vào ánh mắt của một người có đẳng cấp cao hơn, kiến thức rộng hơn và kinh nghiệm chiến đấu dày hơn, thì mọi sai số trong tu luyện của chủ nhân nàng đều được vị Độc Sư ngoan ngoãn này thẳng thắn chỉ ra, không một chút lòng vòng hay câu nệ nào.
Bên cạnh đó, ngoài việc làm “cô giáo Tuyết” chỉ dạy Tiêu Thiên tu luyện ra, thì cũng phải nhắc đến các loại tân dược vừa có tác dụng hồi khí, vừa có khả năng đoán thể, kiêm luôn an thần và hỗ trợ tu luyện mà nàng tự mình nghĩ ra, sau đó phải tự mình đi hái thuốc, rồi tự mình phối chế.
Tất cả những chuyện này Tiêu Thiên đều biết và nhớ kỹ trong lòng, chờ sau này khi bản thân mạnh mẽ hơn, cũng là để “linh trí” vị Nữ Thần này cao hơn, hắn sẽ nghĩ cách đền đáp nàng. Còn hiện tại...
“Hôm nay vất vả rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi. Cảm ơn ngươi nhiều nhé, Tuyết nhi.”
“Vâng, chủ nhân.”
...chỉ có thể bất đắc dĩ cảm ơn suông mà thôi!