“Nhã Phi tiểu thư, đơn hàng này ngươi nhận, hay không nhận? Trả lời ngắn gọn.”
“Ta…”
Thái độ “vô cùng lạnh lùng”, chủ yếu là do EQ không tồn tại của Hoàng Dung vô tình khiến Nhã Phi cho rằng mình đã gặp đối thủ, rằng nữ nhân trước mặt này không phải loại tóc dài não ngắn, dinh dưỡng chủ yếu dồn vào ngực có thể dễ dàng bị thao túng hay lừa dối xoay quanh. Vì thế…
“Hoàng bang chủ, ngươi… không có thổi phồng tác dụng của Thái Hư Tán này chứ?”
...chuyển sang bàn chuyện làm ăn trước, chờ có quan hệ ổn định và uy tín với nhau rồi những chuyện khác từ từ mưu đồ sau.
“Một lần nữa khẳng định lại với ngươi rằng, chủ nhân nhà ta nói nó như vậy thì nó chính là như vậy.” - Vẫn một ngữ điệu bình thản và lạnh lùng, Hoàng Dung nhắc lại lời cũ trước, rồi mới “thân thiện” đáp lời sau: “Các người thích có thể kiểm tra, nhưng ta nói trước, cả Đấu Khí đại lục chỉ có năm viên này mà thôi, dùng một viên là mất một viên đấy.”
Lời này thoạt nghe giống như một sự đe dọa rất thiếu thiện chí, đặc biệt là khi Hoàng Dung cố ý nhắc đi nhắc lại hai chữ “chủ nhân”, đồng thời còn nhấn mạnh vào bốn chữ “số lượng có hạn” của Thái Hư Tán. Nhưng vào tai Nhã Phi, những lời “đe dọa” này lại trở thành một câu chuyện khác. Cũng là người trên người, lại là một thương nhân, Nhã Phi cực kỳ yêu thích kiểu thuộc hạ giỏi trong việc giữ vững lập trường bản thân, đồng thời biết tranh thủ mọi cơ hội để kiếm lợi về cho chủ nhân mình.
Ngoài ra, đạo lý “của hiếm thì quý, của quý vì hiếm” ai cũng biết. Mang sản phẩm được giới thiệu là sở hữu tác dụng vô cùng kình bạo, vẫn là loại số lượng có hạn đi thử nghiệm, đến khi thẩm định được hiệu quả và giá trị thì… mất oan 20% tổng giá trị đơn hàng rồi.
Dù sao cả đại lục cũng chỉ có năm viên a!
Cho nên mới nói, Hoàng Dung vốn không hề đe dọa, mà chỉ đang thiện chí nhắc nhở rằng “các người có thể sẽ phải trải nghiệm cảm giác ném tiền qua cửa sổ nếu mang Thái Hư Tán đi giám định đấy.”
“Cốc Ni thúc thúc...” - Nhã Phi cau mày nhìn sang Cốc Ni bên cạnh, người nãy giờ vẫn dán chặt mắt vào Thái Hư Tán không rời, như thể đó là thứ đẹp đẽ, mỹ miều hơn cả hai mỹ nhân trong phòng vậy: “...ngươi thấy thế nào?
“Khụ!” - Nghe được Nhã Phi gọi mình, lúc này Cốc Ni mới hoàn hồn: “Tiểu thư, lão muốn tự mình thử nghiệm loại đan dược này.”
“Cốc Ni thúc thúc…”
Nhã Phi cao giọng thốt lên, rõ ràng là muốn ngăn cản ý định điên rồ từ Cốc Ni, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã bị người sau giơ tay ra hiệu dừng lại.
“Tiểu thư, lão sống đến từng này tuổi rồi vẫn chỉ là Nhị phẩm Luyện Dược Sư, ở nơi khỉ ho cò gáy như Ô Thản Thành còn có thể đi ngang, chứ ra khỏi đây… thật sự là cái gì đều không phải. Mặc dù rất không cam lòng, nhưng tiến lên thì thiên phú không cho phép, mà tiếp tục lay lắt xuống tối đa cũng chỉ có thể tầm thường thêm vài năm chờ thọ nguyên cạn hết là cùng.
Lần này Hoàng bang chủ cho một cơ hội lấy thân thử dược, bại thì xem như phúc phận không tốt, chết sớm vài năm âu cũng là một loại giải thoát. Còn như mà thành, lập công không dám nhận, nhưng ít nhất gia sản và tiền lương mấy năm về sau của lão toàn bộ không cần vẫn tính là trả được cả tiền, lẫn tình cho Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, cũng như tiểu thư đã dành cho lão mấy chục năm qua rồi.”
Không uổng công sống mấy chục năm, muốn chết cũng có thể nói tới... cực kỳ thuyết phục như vậy!
“Cốc Ni thúc thúc…”
Không thể phủ nhận quyết định lấy thân thử dược và lời giải thích của Cốc Ni có độ hợp lý rất cao, đến mức dù trong lòng thực sự không nỡ, nhưng lý trí Nhã Phi lại vô thức đồng ý với lời giải thích này.
Chỉ có điều…
“Ta nghĩ hai người đang có hiểu lầm ở đây! Đừng quên, dù công hiệu vô cùng kình bạo, nhưng suy cho cùng Thái Hư Tán vẫn chỉ là tân Dược cấp một mà thôi. Đấu Giả trung kỳ trở xuống dùng mới có tác dụng tối đa, còn cao hơn… quá miễn cưỡng.”
...Hoàng Dung lại không nghĩ như vậy.
Lời này của nàng ngược lại là thật lòng.
Độc Lực trong Thái Hư Tán có thể đánh suy nhược cơ thể người dùng không sai, tuy nhiên, cái gì cũng có mức độ của nó thôi. Kể cả có là Dược - Độc song hành, thì một viên tân Dược cấp một cũng không có cách nào ảnh hưởng đáng kể lên Đấu Giả hậu kỳ nổi, chứ đừng nói tới Đấu Sư như Cốc Ni.
Mà, để cho rõ ràng thì không phải Hoàng Dung để ý tính mạng đối phương đâu, mà là nàng quan tâm đan dược của Tiêu Thiên ấy. Làm sai hướng dẫn sử dụng, đến khi hiệu quả không như ý lại quay sang đổ tại thuốc thì quỳ!
Đáng nói là, bất kể xuất phát từ lý do gì, thì cảnh báo của Hoàng Dung cũng khiến Nhã Phi và Cốc Ni chỉ biết liếc nhau đầy bất đắc dĩ.
Nhắm mắt bán đại thì không được. Uy tín của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói riêng và chữ tín của thương nhân nói chung không cho phép họ bán hàng chưa rõ nguồn gốc xuất xứ, cũng chẳng có gì đảm bảo chất lượng như thế này cả. Lỡ không may khách hàng uống thuốc xảy ra vấn đề, đến lúc đó có diệt Cái Bang đi thì uy tín và danh tiếng gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cũng đã bị hao tổn a, được không bù mất rồi.
Đem thuốc đi thử trên người trẻ cũng không ổn. Nếu tác dụng của thuốc tốt như giới thiệu thì sao, có phải là không đâu lãng phí mất một viên đan dược vô giá, vẫn là phiên bản giới hạn toàn đại lục rồi không. Còn thử lên người già… ngắn gọn là không được. Lý do vì sao thì Hoàng Dung vừa mới giải thích cặn kẽ rồi.
Tóm lại là, đường nào cũng đi thẳng vào ngõ cụt, thật sự bất đắc dĩ á!
Không khí trong giám bảo thất bỗng nhiên chùng xuống. Có thể dễ dàng nhận ra vụ buôn bán “căng như dây đàn” này đang tạm dừng ngay tại ngưỡng cửa sụp đổ, do sự tồn tại của quá nhiều điểm bất đồng chưa có cách khắc phục trong lập trường hai bên.
Mãi cho đến khi…
“Ta cần một tháng!”
...Nhã Phi bất thình lình phá vỡ im lặng bằng một câu không đầu, không đuôi như vậy.
Một tháng là thời gian nàng cần để đưa bình Thái Hư Tán này về tộc địa tại Gia Mã thủ đô, sau đó tìm một nhân tài tạm gọi là “đào tạo được” của gia tộc ra thử thuốc, sau đó chờ kết quả rồi mới tính tiếp.
Chỉ là…
“Nửa tháng!”
...Hoàng Dung lập tức đáp lời, thậm chí còn ngang ngược hơn cả Nhã Phi.
“Ngoài ra, chủ nhân ta muốn ủy thác Nhã Phi tiểu thư thu mua dùm những thứ này, chi phí cứ trừ thẳng vào chỗ tiền có được sau khi bán Thái Hư Tán đi.”
Nói, nàng lấy từ trong ngực áo ra một mảnh giấy chi chít toàn chữ là chữ bắn về phía đối phương, thái độ cực kỳ ngang tàng.
Nhã Phi bắt lấy mảnh giấy rồi cúi đầu xem. Giây lát, cặp lông mày lá liễu của nàng liền cau lại, đôi mắt đẹp hết nhìn lên Hoàng Dung, lại đảo xuống mảnh giấy, qua lại không ngừng.
“Cốc Ni thúc thúc, ngài xem…”
“Cảm ơn, tiểu thư. Hả, đây là…”
Chưa đầy năm giây sau khi đảo mắt qua mảnh giấy, Nhị phẩm Luyện Dược Sư như Cốc Ni cũng nhịn không được thất thố.
Nhã Phi cau mày vì nàng nhẩm ra được tổng giá trị khổng lồ của những tài liệu được ghi trên tờ giấy. Còn nguyên nhân khiến Cốc Ni há hốc mồm là bởi con mắt người trong nghề giúp hắn nhận ra không ít nhị phẩm, tam phẩm, thậm chí… tứ phẩm dược tài, xen lẫn với những độc tài, độc liệu đủ loại cấp độ khác nhau trên bản danh sách kia. Hay nói cách khác, vị “chủ nhân” phía sau Hoàng Dung kia rất có thể là một Tứ phẩm “Dược Linh”, thậm chí không loại trừ khả năng đó là một Ngũ phẩm “Dược Vương” cao quý đâu!
Phóng mắt toàn bộ Gia Mã Đế Quốc, Tứ phẩm Luyện Dược Sư cũng chỉ hơn hai mươi người, từng cái tên trong đó đều là uy chấn một phương, không ai dám trêu chọc.
Về phần Ngũ phẩm Luyện Dược Sư… đếm trên đầu ngón tay theo đúng nghĩa đen. Trong đó trẻ tuổi và nổi bật nhất có thể kể đến chính là người hiện đang làm trưởng lão cho “Gia Mã Đệ Nhất Tông” Vân Lam Tông, đại danh đỉnh đỉnh “Đan Vương” Cổ Hà.
Vân Lam Tông mạnh mới chiêu mộ được Cổ Hà, nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc có Cổ Hà trong biên chế cũng chính là một phần nguyên do giúp Vân Lam Tông ngồi vững chiếc ghế Gia Mã Đệ Nhất Tông không ngã đấy.
Là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đôi bên cộng sinh cùng có lợi a!
Tuy nhiên, nếu dựa theo tính cách, trình độ và nhất là địa vị của vị Đan Vương kia, hắn không việc gì phải ủy khuất chính mình tại một nơi bé như Ô Thản Thành này làm gì cả. Cứ thuận miệng hô một tiếng là gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, thậm chí Hoàng tộc Gia Mã Đế Quốc, đều sẽ tự mình xông pha xin hiến máu, chứ kỳ kèo bớt một thêm hai như hiện tại chi cho mệt.
Như vậy có nghĩa là, nói không chừng, Gia Mã Đế Quốc đang có sự hiện diện của một vị Dược Vương thứ hai a!
“Tiểu thư, nếu ngài tin lời lão thì vụ làm ăn này…” - Cốc Ni khẽ trầm giọng nói: “...chúng ta nhận đi!”
Mặc dù suy đoán về sự tồn tại của một tân Dược Vương tại Gia Mã Đế Quốc có chút phiến diện, nhưng cũng không thể phủ nhận là nó không có cơ sở đâu.
Là một Luyện Dược Sư, nhưng nhiều năm ăn, ngủ, sống cùng đám thương nhân đã dạy Cốc Ni một điều, rằng thà tin là có, còn hơn chỉ vì tiếc chút tiền, thứ gia tộc Mễ Đặc Nhĩ không hề thiếu, mà bỏ lỡ cơ hội bấu lấy cái cành cao này, rồi vĩnh viễn phải tiếc nuối về sau.
“Cốc Ni thúc thúc…”
Vốn còn có chút lưỡng lự, nhưng ngay khi nhìn thấy vẻ mặt, giọng điệu và đặc biệt là ánh mắt của Cốc Ni, Nhã Phi lập tức hiểu rằng hắn đã phát hiện ra thứ gì đó.
Một “thứ gì đó” vô cùng không bình thường!
“Nếu Cốc Ni thúc thúc đã nói như vậy, Hoàng bang chủ, sinh ý này phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ chúng ta nhận. Chậm nhất mười ngày sau sẽ có câu trả lời cho ngài.”
“Tốt. Mười ngày sau ta quay lại nhận tin tốt từ các ngươi. Tạm biệt.”
Dứt lời, Hoàng Dung trực tiếp quay đầu đi ra khỏi giám bảo thất, thái độ mười phần lạnh lùng.
“Không tiễn!”
Khách hàng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một tờ giấy, một bình đan dược và hai người của phòng đấu giá nhìn nhau đầy thâm ý.
“Cốc Ni thúc thúc, hy vọng lời giải thích của ngài có thể khiến ta hài lòng.”
“Tiểu thư, lần này gia tộc Mễ Đặc Nhĩ có cơ hội trở mình rồi!”