“Quả nhiên là không ngoài dự đoán, chỉ cần cho đám người này một điểm gợi ý, bọn họ sẽ tự não bổ ra chín phần còn lại của câu chuyện.” - Vừa nhìn ngọn lửa vàng óng nhảy nhót trên mảnh giấy nhỏ được Hoàng Dung truyền về, Tiêu Thiên vừa cười lắc đầu: “Tuy rằng nửa tháng có hơi gấp thật, nhưng thôi, cứ cố hết sức và hy vọng vào điều tốt nhất vậy.”
Nói, hắn xoay người nắm lấy tay Mộc Ánh Tuyết kéo nàng lên giường… tu luyện, từng giây từng phút đều không muốn bỏ lỡ.
Tiêu chuẩn bốn tháng một đẳng cấp đến nay đã trôi qua hơn ba tháng, tức là nếu không có gì thay đổi thì sẽ còn đâu đó khoảng hai mươi ngày nữa để Tiêu Thiên tu luyện tới ngũ tinh Đấu Giả, qua đó đẩy đẳng cấp của Hoàng Dung và Mộc Ánh Tuyết đồng loạt tăng lên thành thập tinh Đấu Giả.
Câu hỏi đặt ra là, tại sao hắn lại gấp gáp chuyện đột phá trong nửa tháng như vậy? - Đáp án rất đơn giản, Tiêu Thiên muốn đẳng cấp của Hoàng Dung tăng lên, trực tiếp dọa Nhã Phi và đám người phòng đấu giá một cái nhẹ, qua đó gián tiếp tăng lên mức độ thần bí của bản thân, cũng như là quyền nói chuyện của Hoàng bang chủ trên bàn đàm phán.
Đừng xem thường sự bất ngờ của việc vài ngày không gặp đã thấy đối phương lên cấp mà lầm!
Cứ thử tưởng tượng cảm giác mới hôm trước hai người còn mỗi đứa một chiếc wave cà tàng cùng nhau ra quán lề đường cụng ly xưng huynh gọi đệ đi. Bẵng đi ít ngày không gặp, bỗng nhiên đùng một cái một trong hai người lái chiếc bốn bánh tới tận nhà đón người còn lại đi ăn nhà hàng sang trọng. Bất ngờ không? Ngạc nhiên không? Còn tự nhiên xưng huynh gọi đệ như trước không? Hay là dù không ai nói, nhưng trong lòng sẽ luôn vô thức cảm thấy bản thân thấp hơn người ta nửa cái đầu?
Cho nên mới nói, ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng, và đánh phủ đầu hòng chiếm lấy quyền chủ động nói chuyện chính là ý đồ thực sự của việc đặt ra cái mốc nửa tháng đấy.
Về phần tại sao Tiêu Thiên có nắm chắc đối phương sẽ chịu cái mốc nửa tháng bản thân đề ra, thì mặc dù hai đời đều chưa từng làm ăn lớn qua, nhưng đối với dòng suy nghĩ của Nhã Phi nói riêng, và đám thương nhân nói chung, Tiêu Thiên vẫn là có hiểu rõ.
Thà đầu tư nhiều, tranh thủ mọi cơ hội để kiếm lời, bất chấp rủi ro mà có ăn, còn hơn bỏ không đầu tư để cuối cùng không ăn được gì cả.
Hay dân dã hơn thì gọi là tham từ trong trứng tham ra ấy!
Tác dụng của Thái Hư Tán được quảng cáo vô cùng kình bạo là một; số lượng có hạn là hai; những quảng cáo kia lại phát ra từ miệng của một người ít nhiều gì cũng là nhất Bang chi Chủ là ba; và quan trọng nhất, là hư hư thực thực ẩn đằng sau nàng còn đó một vị “chủ nhân” thần bí nữa.
Từng đó là quá đủ để kích thích tính tham tiền của một thương nhân, cũng như sự tò mò của một nữ nhân trong lòng Nhã Phi rồi. Ấy là còn chưa nói tới chuyện dù hiện tại chưa cần, nhưng Tiêu Thiên vẫn cố ý xen vào trong danh sách tài liệu vài loại dược liệu và độc liệu tứ phẩm để phục vụ mục đích… trang bức tạo khí thế cho phe mình. Và kết quả như thế nào thì mảnh giấy nhỏ báo cáo kết quả mới được hắn đốt đi kia đã ghi lại tất cả rồi.
Cái này gọi là gì nhỉ… đúng, chính là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng a!
Thương trường như chiến trường, một bước sai lầm là ngàn thu ôm hận ngay. May mắn, Tiêu Thiên làm tốt bước trù bị, Hoàng Dung làm ổn mảng đàm phán, phần còn lại chờ nửa tháng sau mới biết được.
...
Trong khi Tiêu Thiên bận vắt óc “đấu trí” với Nhã Phi và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, đồng thời không quên miệt mài tu luyện để “đấu dũng” với trời, thì Tiêu Gia cũng bắt đầu phải đối mặt với “điềm báo” diệt vong thứ nhất của họ.
Gia Liệt Gia phát động tấn công!
Mà, đừng hiểu lầm rằng cứ phải động đao, thương, quyền, cước, rồi thì máu chảy, đầu rơi các thứ mới được gọi là tấn công. Khủng bố tinh thần cũng có thể được gọi là tấn công tâm lý này, quấy rối thân thể người khác cũng được gọi là tấn công tình dục này, hay như những gì Gia Liệt Gia đang làm với Tiêu Gia hiện tại, chính là hành vi đá chén cơm, đạp chén canh ấy, thì có thể gọi là tấn công tài chính.
Và câu nói “thương trường như chiến trường” trước đó một lần nữa trở thành sự thật, khi đợt tấn công này của Gia Liệt Gia vậy mà được phát động nhắm vào mặt trận kinh doanh then chốt bậc nhất của Tiêu Gia, chính là… thị trường đan dược trị thương!
Ủa, không bán đan dược trị thương thì bán đan dược khác không được hay sao? - Đáp án là được, nhưng chắc chắn lợi nhuận sẽ không thể nào bằng bán đan dược trị thương a.
Nguyên nhân là bởi địa thế Bắc dựa Ma Thú Sơn Mạch, Nam thẳng hướng Gia Mã thủ đô đặc thù của Ô Thản Thành, nên dù không lớn, nhưng nơi này lại khá nổi tiếng nhờ vào việc trở thành điểm giao thương đầu tiên của các dong binh đoàn và thương nhân.
Thương nhân đến Ô Thản Thành để giành quyền thu gom trước những tài liệu, vật liệu, dược liệu v.v. mà các dong binh liều mạng tìm về được từ Ma Thú Sơn Mạch.
Còn các dong binh, dù biết rằng sẽ bị ép giá, nhưng ít nhất đầu ra đảm bảo sẽ giúp bọn họ không cần lo nỗi lo tích trữ, cũng như là bảo quản những thứ quý giá mà bản thân phải liều cả mạng mới giành về được nữa.
Mối quan hệ cộng sinh đó dần dần kéo theo một sự tất yếu khác, rằng khi đầu vào - là Ma Thú Sơn Mạch, và đầu ra - là các thương nhân, đều đã ổn định rồi, thì đám dong binh chỉ còn một việc duy nhất cần phải quan tâm, đó là làm sao khôi phục tiêu hao cùng thương thế nhanh nhất để có thể không ngừng thám hiểm, tìm kiếm và tranh đấu mà thôi.
Đây chính là lý do vì sao thị trường đan dược trị thương trở nên sôi động hơn hẳn những loại đan dược khác tại Ô Thản Thành. Và rất không trùng hợp, từ trước đến nay Tiêu Gia vẫn luôn là gia tộc đi đầu trên lĩnh vực này trong Tam đại gia tộc.
Tuy nhiên, vị thế độc tôn đó chỉ tồn tại được đến vài ngày trước mà thôi!
Cụ thể hơn, Gia Liệt Gia không biết từ đâu mời tới một vị Nhất phẩm Luyện Dược Sư tọa trấn, đồng thời còn cho ra mắt một loại đan dược trị thương mới gọi Hồi Xuân Tán sở hữu cả hiệu quả và độ tiện dụng vượt trên sản phẩm của Tiêu Gia một đầu.
Người sống bằng nghề liếm máu trên lưỡi đao mà, cái gì mất được chứ mạng mất rồi làm sao kiếm tiền nữa. Vì thế, đám dong binh bình thường vẫn xếp hàng ở hiệu thuốc Tiêu Gia bên này lập tức quay đầu chạy sạch sang bên kia, kéo theo đó là đám thương nhân cũng chạy theo như vịt.
Và cứ như thế, toàn bộ Tiêu Gia nhận cú đả kích cực kỳ nặng nề khi chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi thôi mà doanh số bán hàng của họ đã sụt giảm tận năm thành, cùng với đó là tình trạng… giăng lưới bắt chim trước cửa hiệu thuốc vô cùng thê lương. Thâm hụt doanh số là một vấn đề lớn, nhưng tiền mất đi rồi vẫn có thể kiếm lại, không sao cả. Chỉ có điều, nếu Tiêu Gia không thể đưa ra phương án giải quyết tình trạng này sớm, đợi đến khi mất tiếng, và quan trọng nhất là mất tín, thì chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa đâu.
…
Phòng nghị sự Tiêu Gia.
Ầm!
Một cú đập bàn không thể bảo là nhẹ, kèm theo…
“Gia Liệt Gia khốn kiếp, không ngờ lại dám ngang nhiên cướp đoạt sinh ý của chúng ta!”
...tiếng gầm gừ và vẻ mặt phẫn nộ của Tiêu Chiến đã khắc họa rõ nét tình cảnh của Tiêu Gia lúc này rồi.
“Khách hàng sụt giảm không nói, bây giờ thậm chí đến ngay cả sĩ khí và nhân tâm cũng xuất hiện sai lầm. Không ít người làm sợ chúng ta không trả nổi tiền lương nên đã bắt đầu lén lút chạy sang bên kia nhận việc rồi.” - Nhị trưởng lão một mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng không ra nửa tháng nữa chúng ta phải đóng cửa phường thị mất.”
Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí a!
“Nếu không… chúng ta phái tinh nhuệ của gia tộc lén lút đem tên Luyện Dược Sư kia làm thịt đi?” - Tam trưởng lão nêu lên ý kiến.
“Vô ích!” - Tiêu Chiến lập tức khoát tay bác bỏ: “Gia Liệt Gia không phải kẻ ngu, ta điều tra được bên cạnh tên kia hiện tại đã được bố trí hai tên Đại Đấu Sư bảo vệ ngày đêm, muốn giết người không dễ như vậy đâu.”
“Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không được a!” - Vẫn là Tam trưởng lão không cam lòng: “Phải biết, Tiêu Gia chúng ta luôn đứng đầu Tam đại gia tộc tại Ô Thản Thành chính là nhờ lợi thế từ kinh doanh đan dược trị thương đấy.”
Khóe miệng Tiêu Chiến co rút lại, tay phải nhịn không được đưa lên day day trán. Hắn thừa biết không thể để tình hình hiện tại tiếp tục kéo dài được nữa chứ, nhưng biết đọc đề bài và có cách giải quyết nó là hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau a. Dù sao thì đâu phải ai biết ăn cũng biết nấu đâu, đúng không?
Đang lúc cả sảnh nghị sự rơi vào trầm tư, thì bỗng nhiên…
Vút!
Phập!