“T-Tiêu Thiên biểu ca, m-mời huynh dùng trà…”
“Cảm ơn.” - Nhìn cô nàng bề ngoài đanh đá, nhưng nội tâm lại mỏng manh như giọt sương trên lá đúng chuẩn tsundere luýnh quýnh tay chân trước mặt mình, Tiêu Thiên nhịn không được bật cười trêu ghẹo: “Ta nói Tiêu Ngọc biểu muội, không nghĩ ra ngươi cũng có sở thích… nữ tính như thế này đấy, thực sự là được mở rộng tầm mắt nha.”
Bình thường ra bên ngoài luôn hai tay chống hông đầy cường thế, cái cằm vểnh cao kiêu ngạo, kết hợp với chiều cao vượt trội và bốn chữ “Già Nam học viện” làm chống lưng, Tiêu Ngọc thực sự là rất biết cách khiến người ta phải ngước nhìn lên nàng theo cả nghĩa đen, lẫn nghĩa bóng.
Thế nhưng khi trở về nhà nàng có gì? - Một căn phòng đầy những phụ kiện vô cùng dễ thương từ giấy dán tường, khăn trải bàn, tới bình trà, ly uống nước, thậm chí cả mành ngủ và rèm cửa v.v. đều là… màu hồng!
Phải! Màu hồng đấy! Vẫn là đặc sệt một màu hồng phấn bánh bèo mới “đáng sợ” kìa.
Mà khoan hãy nói những chuyện khác, tại sao Tiêu Thiên lại đến tìm Tiêu Ngọc chứ? Không phải người hắn cần gặp lúc này là Huân Nhi theo cốt truyện sao?
Để giải thích cho nguyên nhân dẫn tới quyết định khá là “lạc đề” này của Tiêu Thiên, trước tiên phải bắt đầu từ lý do khiến Gia Liệt Áo khiêu chiến Tiêu Viêm trong nguyên tác. Theo đó, tất cả bắt đầu từ khi Liễu Tịch con hàng “sắc quỷ” kia vừa nhìn thấy nhan sắc Huân Nhi liền t*ng trùng lên não muốn bắt nàng về làm ấm giường, rồi sau một hồi tốn thời gian trêu qua ghẹo lại thì Tiêu đại thiên tài kịp thời chạy tới để làm công tác hộ hoa và chiến đấu cứ thế nổ ra.
Kịch bản có sẵn rồi nên Tiêu Thiên cũng lười nghĩ cái mới, nhưng ngặt một nỗi với tình hình thực lực và thế lực của hắn hiện tại, muốn kiểm soát Huân Nhi cô nàng tiểu công chúa kia là quá bất khả thi đi. Vì thế, Tiêu Thiên quyết định nghe lời các cụ dặn dò, rằng “cháo nóng húp quanh”, ý muốn nói gặp chuyện khó quá thì cứ tạm thời bỏ qua, chọn cách dễ mà làm trước.
Tình huống của Tiêu Thiên hiện tại không cho phép hắn tương kế tựu kế lên đầu Huân Nhi, nhưng không sao cả, chỉ cần hạ thấp tiêu chí chọn đào xuống một chút, đi mượn đôi chân dài trứ danh của Tiêu Ngọc làm mồi dụ Liễu Tịch đạp vào cái bẫy mỹ nhân kế, sau đó dựa theo kịch bản được dựng sẵn để hố chết tên kia cũng không phải là không khả thi đâu.
Nên là… phòng Tiêu Ngọc thẳng tiến!
Mà, không đến thì không biết, phải thừa nhận rằng Tiêu Thiên đã thật sự bị bất ngờ không nhẹ bởi căn phòng “màu hường” của Tiêu Ngọc đâu.
“Ta… dù sao ta vẫn là nữ nhân, ít nhiều gì cũng phải giữ cho mình sự nữ… nữ tính chứ sao!” - Thấy Tiêu Thiên không chỉ không ghét bỏ hay dè bỉu mình, ngược lại còn vui vẻ chọc ghẹo, Tiêu Ngọc dần lấy lại được sự tự tin thường thấy bên ngoài của nàng: “Mà ta nói trước, huynh không được nói chuyện ở đây cho mọi người biết đâu đấy.”
“Ồ, sao lại thế nhỉ?” - Tiêu Thiên hơi nhướng mày, khóe miệng cong lên nụ cười tươi tắn: “Ngươi mới nói nữ nhân nào cũng được quyền nữ tính, thế thì chuyện ngươi nữ tính có gì đáng xấu hổ đâu mà ngại cho mọi người biết chứ?”
“Ta… ta chính là không thích thế thôi, chẳng có lý do gì đặc biệt cả!” - Vẻ mặt lơ đãng nhưng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tiêu Thiên chằm chằm, Tiêu Ngọc tỏ ra vô cùng “để ý” nhưng lại “không để ý” cái vấn đề này: “Huynh hứa với ta đi!”
Không khí trong phòng trầm xuống khi Tiêu Thiên bỗng nhiên trầm ngâm không nói, thay vào đó là…
( ≖_≖) zzzzz (≖_≖)
...cứ thế mắt đối mắt với Tiêu Ngọc. Mãi cho đến khi hai mắt cay xè, Tiêu Thiên mới nhịn không được…
“Phù… được được, ta hứa sẽ không tiết lộ chuyện ngươi thế nhưng mà là một người mang nội tâm nữ tính, thích màu hồng, yêu sự thủy chung và ghét mọi điều giả dối…”
“Tiêu Thiên biểu caaaaa!”
...bật cười chọc ghẹo Tiêu Ngọc thêm một câu khiến người sau tức tới giậm chân.
“Hahaha! Rồi rồi, không giỡn nữa.” - Đặt xuống ly trà màu hồng mơ mộng sau khi khẽ nhấp một ngụm, Tiêu Thiên mỉm cười hỏi: “Hôm nay ngươi rảnh không?”
“Ta lúc nào chẳng rả… hả!?” - Xém chút thì thẳng đuột nội tâm mình ra ngoài, cũng còn may là Tiêu Ngọc kịp thời tỉnh táo trở lại: “Huynh hỏi vậy là có ý gì?”
Lời thốt ra khỏi miệng xong mới biết mình thất thố, nhưng đáng nói là Tiêu Ngọc lại không hề có ý định giải thích tại sao thái độ của nàng lại biến chuyển nhanh như vậy, chỉ im lặng nhìn kỹ Tiêu Thiên.
“Xem ra là ở Già Nam học viện bị nhiều nam sinh cưa cẩm quá nên hình thành thói quen tự vệ a?” - Tiêu Thiên hơi nhướng mày bất ngờ, ánh mắt cũng hơi đổi, duy chỉ có nụ cười trên môi vẫn luôn bất biến: “Muốn hẹn ngươi ra ngoài ăn bữa cơm, xem như cảm ơn đoạn thời gian trước ngươi vì ta chuẩn bị không ít bữa ăn ngon thôi. Không biết Tiêu Ngọc biểu muội có thuận tiện không?”
Suy đoán của Tiêu Thiên về sự thay đổi trạng thái tâm lý của Tiêu Ngọc không hoàn toàn sai, nhưng cũng chưa hẳn là đúng.
Chẳng ai có thể phủ nhận việc Tiêu Ngọc tồn tại ác cảm với nam nhân, thậm chí bởi vì lâu ngày không được chữa trị nên mới hình thành phản xạ tự vệ có điều kiện mỗi khi gặp phải những câu hỏi kiểu như “hôm nay rảnh không?” hay “tối nay làm gì?”. Tuy nhiên, những triệu chứng tâm lý bất ổn kia không phải bắt nguồn từ các nam sinh của Già Nam học viện, mà trên thực tế, chúng đã sớm xuất hiện từ cái lần nàng bị Tiêu Viêm nhìn lén tắm rửa ấy.
Năm đó Tiêu Ngọc mười sáu tuổi, cả tâm lý lẫn sinh lý đều chưa phát triển hoàn thiện, nhưng lại không may phải sớm đối diện với việc bị người khác giới hết nhìn, đến sờ, về sau còn dùng nó làm câu cửa miệng mỗi lần nói chuyện với nàng, sang chấn tâm lý là điều hoàn toàn bình thường.
May mắn là cá tính mạnh mẽ đã giúp Tiêu Ngọc không gặp phải những sự cố tâm lý leo thang đáng tiếc khác như tự kỷ, trầm cảm, hay quẫn trí tự sát v.v. nhưng hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý(PTSD: Post-Trauma Stress Disorder) lại xuất hiện khiến nàng có ác cảm với Tiêu Viêm nói riêng, sau đó dần phát triển lên thành ác cảm với nam nhân nói chung.
Điều này có một điểm lợi, đó là do không bị chuyện yêu đương trai gái làm phiền, đồng thời trong lòng luôn có động lực thôi thúc bản thân không ngừng mạnh lên để tự bảo vệ chính mình, nên Tiêu Ngọc đã tu luyện chăm chỉ hơn người khác rất nhiều, và việc nàng trúng tuyển vào Già Nam học viện đã phản ánh đúng kết quả của sự nỗ lực ấy.
Tuy nhiên, cũng bởi vì thời gian dài không được chữa trị, nên các tổn thương trong tâm lý Tiêu Ngọc chưa bao giờ lành lại, thậm chí có xu hướng phát triển lớn, sâu và dày đặc hơn, thể hiện ở việc nàng càng ngày càng xa lánh các nam sinh khác ở học viện, các tộc nhân khác giới trong gia tộc, hay rõ nét nhất chính là ở lần nàng hoảng loạn tới mức gần như mất kiểm soát bản thân khi bị Tiêu Viêm khống chế trong rừng bất kể tuổi tác, đẳng cấp và kinh nghiệm thực chiến đều cao hơn đối phương nhiều lần.
Một vết xước trên tay chân là chuyện nhỏ, bẵng đi vài ngày tự nó sẽ lành lại thôi. Nhưng vết xước trong tâm lý, trong lòng tin, trong tam quan thì dù nhỏ đến mấy cũng sẽ không bao giờ tự lành được cả. Chẳng thế mà…
“Ra ngoài ăn cơm… sao?”
...vừa nghe được câu hỏi từ Tiêu Thiên, hai hàng lông mày Tiêu Ngọc lập tức cau lại, ánh mắt nhìn về phía vị biểu ca của nàng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo và xa lạ một cách không hề báo trước đây này.
“Haiz! Thôi được rồi, nếu ngươi cảm thấy không tiện…”
Đang lúc Tiêu Thiên muốn nói “không tiện thì thôi, đừng nên cưỡng cầu”, thì…
“Tiêu Thiên biểu ca đã có lời mời, vậy thì… cung kính không bằng tuân mệnh rồi!”
...Tiêu Ngọc lại bất thình lình dùng giọng gần như hét lên để thốt ra một câu như vậy. Sau đó…
“Hộc! Hộc! Hộc!”
...liên tục thở hổn hển như vừa đại chiến ba trăm hiệp xong!
Nàng đúng là đã đại chiến ba trăm hiệp, nhưng không phải với bất kỳ ai khác, mà là với chính bản thân mình, chỉ trong vòng một vài giây ngắn ngủi.
Cụ thể hơn, ngay khi câu hỏi của Tiêu Thiên được nói ra, trong đầu Tiêu Ngọc đã liên tục vang lên những tiếng nói không có thật như “hắn là nam nhân”, “hắn là người xấu”, “nam nhân đều là người xấu”, “từ chối hắn đi”, “phải bảo vệ chính mình”... khuyên nàng nên làm theo thói quen mà nhiều năm qua nàng vẫn làm với những người khác giới khác.
Tuy nhiên, không giống những lần khác dễ dàng xuôi theo lời khuyên của “thói quen”, lần này Tiêu Ngọc lại chọn chủ động phản kháng.
“Hắn từng cứu mạng mình”, “chúng ta là đồng tộc”, “nơi này là Ô Thản Thành”, “sẽ không có chuyện gì đâu”… rất nhiều lý do “chính đáng” liên tục được nàng đưa ra để thuyết phục bản thân, hay nói chính xác hơn, là để trấn áp thói quen từ chối lời mời của người khác giới không biết từ khi đã trở thành phản xạ có điều kiện.
Nếu là bình thường, một cái ôm, một hành động xoa đầu nhẹ nhàng, hay vài cái vỗ lưng, vỗ vai an ủi, kết hợp với lời nói nhẹ nhàng sẽ phát huy tác dụng vào những lúc nữ nhân cần che chở như thế này. Thế nhưng, Tiêu Thiên không bình thường vì hắn từng trải, Tiêu Ngọc cũng không bình thường vì nàng bị... tâm thần nhẹ, nên là…
“Nếu ngươi đã nói như vậy thì một tiếng sau gặp lại đi. Bây giờ ta trở về chuẩn bị một chút, ngươi cũng tranh thủ thời gian đi nhé, ta không thích chờ lâu đâu.”
...Tiêu Thiên cứ thế đi thẳng ra khỏi cửa sau khi để lại một câu nửa đùa, nửa thật và một cái bóng lưng thần bí cho Tiêu Ngọc.