Cũng không lâu lắm sau khi Tiêu Ngọc đồng ý ra ngoài dùng bữa với Tiêu Thiên, chính xác là khoảng một tiếng sau, thì…
“Ái chà! Không nghĩ ra Tiêu Ngọc biểu muội cố ý chưng diện lên cũng hoa nhường nguyệt thẹn như thế này đấy.”
“Ta nói Tiêu Thiên biểu ca, huynh nghĩ ta nên vui vì bốn chữ “hoa nhường nguyệt thẹn” này, hay nên buồn vì ba chữ “không nghĩ ra” kia mới đúng đây?”
“Cái này thì tùy ngươi rồi, ta chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình mà thôi, haha.”
“Vậy mà lại ép nữ nhân tự đưa ra quyết định, huynh thật không có khí phách!”
...hai người đều đã sẵn sàng cả về ngoại hình bên ngoài, lẫn tinh thần bên trong. Chỉ có điều…
“Ủa, là Tiêu Thiên biểu ca và Tiêu Ngọc biểu tỷ đấy à? Lâu rồi không gặp nha!”
...còn chưa kịp đi ra khỏi khuôn viên Tiêu Gia, hai người đã bị “chặn đường” bởi một cô nàng trẻ tuổi sở hữu làn da tuyết trắng căng mịn không tì vết, nổi bật trên nền váy tím trang nhã mà huyền bí, được điểm xuyết thêm ngũ quan hài hòa, thanh tú, tinh xảo, trong bối cảnh trời xanh, mây trắng, nắng vàng để tạo nên một bức tranh tổng thể xứng đáng với bốn chữ “thanh xuân hoàn mỹ”.
Tại Tiêu Gia, người gọi Tiêu Thiên là biểu ca rất nhiều, gọi Tiêu Ngọc là biểu tỷ thì ít hơn nhưng số lượng cũng không phải là nhỏ. Tuy nhiên, đủ khả năng cùng lúc đáp ứng tất cả các điều kiện bao gồm gọi hai người là biểu ca, biểu tỷ, là nữ, còn trẻ và quan trọng nhất là xinh đẹp thì chỉ tồn tại duy nhất một người mà thôi.
Không sai! Thủ phạm “chặn đường” Tiêu Thiên và Tiêu Ngọc cũng không phải ai xa lạ, mà chính là… viên minh châu đã, đang và sẽ luôn sáng nhất Tiêu Gia, Tiêu Huân Nhi!
Tính tình ưu nhã, ngoại hình cực phẩm, thiên phú xuất sắc, không thể phủ nhận rằng nếu người đứng trước mặt Huân Nhi hiện tại là một thanh niên tuổi trẻ khí thịnh nào đó, thì khả năng cao là hắn đã sớm bị vị tiểu tiên nữ này hút mất hồn rồi. Đáng tiếc…
“Ừm, đúng là lâu rồi không gặp a, Huân Nhi biểu muội.”
...tuy rằng khí huyết Tiêu Thiên vẫn mạnh mẽ nhờ thân thể trẻ trung thật đấy, nhưng bởi vì tuổi tác thực sự đã không còn gọi là “trẻ” được nữa, nên sau vài giây trầm ngâm ngắm nhìn kiệt tác nghệ thuật thanh xuân trước mặt, hắn cũng chỉ khẽ gật đầu đáp một câu không mặn, không nhạt như thế mà thôi.
Đứng một bên im lặng nhìn thái độ “chuẩn mà không chuẩn” này của Tiêu Thiên, ngoài mặt Tiêu Ngọc vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường, nhưng thực chất trong lòng lại bất ngờ không thôi. Bản thân nàng là nữ nhân còn cảm thấy khó cưỡng lại sức hút từ vẻ đẹp của Huân Nhi, vậy mà nam nhân như Tiêu Thiên lại cứ thế lạnh nhạt với người ta. Nếu là giả vờ thì công phu này cũng quá cao đi, còn như là cảm xúc và phản ứng thật lòng thì… đáng nể a!
Về phần Huân Nhi…
“Nhìn cách ăn mặc này, hai người… định ra ngoài “cùng nhau” sao?”
...nàng sớm đã quen với việc “đầu gỗ” trước mặt không nhìn mị lực của mình nên cũng chẳng lấy gì làm khó chịu hay buồn bực như trước đây nữa.
Thay vào đó, bằng vào đôi mắt sắc bén của mình, Huân Nhi đã sớm nhận ra những chi tiết mang tính “cố ý” rất nhỏ trong cách ăn mặc và trang điểm của Tiêu Ngọc, đồng thời cũng cảm nhận được không khí “lứa đôi” trong cách nói chuyện, cũng như là sánh vai của hai người, nên hai chữ “cùng nhau” mới bị cắn đặc biệt nặng.
“Ừ, gần đây bế quan tu luyện có chút mệt mỏi nên muốn ra ngoài dạo một vòng cho khuây khỏa.” - Một lần nữa khẽ gật đầu, khác biệt là lần này trên môi Tiêu Thiên lại nở một nụ cười nhạt: “Nếu Huân Nhi biểu muội có thời gian rảnh rỗi thì đi cùng chúng ta một chuyến cho vui. Tiêu Ngọc biểu muội không phiền chứ?”
Đừng quên mục đích của chuyến ra ngoài ngày hôm nay chính là dùng mỹ nhân kế đi hố người. Một mình Tiêu Ngọc thì chỉ mới “có lẽ” là sẽ đủ thôi, nhưng nếu thêm Huân Nhi vào thì “chắc chắn” là sẽ đủ rồi. Vốn bởi vì cảm thấy khó kiểm soát Huân Nhi nên Tiêu Thiên mới không chủ động mời nàng, thay vào đó là nhắm vào Tiêu Ngọc như phiên bản thay thế giá rẻ hơn. Hiện tại chiếc siêu xe này vậy mà tự lái tới cửa, không chớp lấy thì quá có lỗi với bản thân đi.
Và phản ứng của hai viên minh châu Tiêu Gia sau lời mời của Tiêu Thiên lần lượt là…
“Không có gì. Dạo phố mà, càng đông càng vui chứ sao.”
...Tiêu Ngọc thì mỉm cười gật đầu, còn Huân Nhi…
“A! Ta đi cùng?”
...lại tỏ ra hoàn toàn bất ngờ, vô cùng bất ngờ, thậm chí… cực kỳ bất ngờ luôn!
Tiêu Thiên vậy mà trước mặt nữ nhân khác rủ nàng đi dạo phố với hắn!?
“Ừ, đi chung cho vui ấy.” - Tiêu Thiên vẫn một bộ “hậu tri hậu giác” gật gù: “Tiêu Ngọc biểu muội cũng nói rồi, dạo phố loại chuyện này càng đông thì càng vui chứ sao.”
“Đúng vậy đấy, Huân Nhi biểu muội.”
“Chỉ là cho vui… sao?” - Sự bất ngờ trên mặt Huân Nhi rút đi, một chút thất vọng lóe lên trong ánh mắt nhưng rất nhanh bị thay thế bởi nụ cười tươi tắn: “Vậy làm phiền Tiêu Thiên biểu ca và Tiêu Ngọc biểu tỷ chờ một lát, ta quay về thay y phục một cái rồi chúng ta cùng đi.”
Dứt lời, nàng quay người chạy như bay về phòng, không biết vội như vậy là do háo hức đi chơi, hay là sợ hai liền anh, liền chị này chờ lâu sẽ phiền lòng nữa.
...
Tạm gác những chuyện khác sang một bên để nói tới nguyên nhân vì sao Huân Nhi lại có mặt “đúng nơi, đúng thời điểm” như thế này.
Thì trước tiên phải khẳng định rằng, nàng không hề xuất hiện trên con đường Tiêu Thiên và Tiêu Ngọc bắt buộc phải đi qua trước khi hai người rời khỏi Tiêu Gia một cách “trùng hợp” đâu. Có lý do và tính toán cả đây!
Mọi chuyện bắt đầu từ sự kiện Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán gây náo loạn Ô Thản Thành sáng hôm trước, theo sau bởi lập trường gây chấn động dư luận của Nhã Phi từ phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ chiều cùng ngày, cho đến hiện tại, gần như ánh mắt của toàn thành đều đang hướng về phía Tiêu Gia rồi. Và Huân Nhi, dù là một thành viên của Tiêu Gia, cũng không ngoại lệ.
Khác biệt là, nàng không chăm chăm vào việc suy đoán xem Tiêu Gia đã dùng thủ đoạn kinh thiên động địa gì, phải trả cái giá cao cỡ nào để mua được sự ủng hộ từ phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, hay bọn họ có được Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán từ đâu, mà thay vào đó, Huân Nhi đem sự chú ý của mình tập trung vào một người duy nhất, chính là Tiêu Thiên.
Tại sao lại là Tiêu Thiên? - Hai lý do.
Thứ nhất, thực lực trên dưới Tiêu Gia thế nào, gia sản bọn họ có những cái gì, trong tay sở hữu thủ đoạn cao thấp ra sao… Huân Nhi không dám nói biết hết mười, nhưng khoảng bảy tám là có tự tin vỗ ngực xưng hiểu rõ.
Ngoại trừ Tiêu Thiên!
Thứ hai, bằng vào việc sở hữu một bảo tiêu có đẳng cấp… rất cao, chính là “Lăng thúc thúc”, thì mọi thần bí xoay quanh Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán tự nó đã bị giới hạn xuống còn rất nhỏ đối với Huân Nhi rồi.
Ngoại trừ xuất xứ của nó!
Và rất không trùng hợp, ngay trước thời điểm phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ tỏ rõ lập trường của mình không lâu, rất nhiều người đã trông thấy một… tiểu ăn mày đến đây làm nhiệm vụ truyền tin. Ăn mày nơi khác không biết, chứ cứ hễ là ăn mày tại Ô Thản Thành thì chắc chắn phải có liên quan tới Cái Bang, mà Cái Bang thì kiểu gì cũng liên quan tới Hoàng Dung, nói đến Hoàng Dung đương nhiên không thể không nhắc tới Đả Cẩu Bổng Pháp, mà Đả Cẩu Bổng Pháp lại tránh không khỏi liên quan tới Tiêu Viêm, đã nhắc đến Tiêu Viêm liền không thể bỏ qua Tiêu Thiên người lão sư/biểu ca của hắn.
Đường nào rồi cũng về Roma!
Bởi vậy, sau khi bình tĩnh lọc bỏ hết những thông tin không cần thiết, lại chậm rãi từng bước, từng bước một xâu chuỗi những sự kiện và dữ liệu đã biết lại với nhau, Huân Nhi bất ngờ nhận ra là gần như tất cả các manh mối, trực tiếp hay gián tiếp, đều chỉ thẳng về một người luôn chưa từng được nhắc tên suốt thời gian qua, và kẻ đó không phải ai khác, mà chính là Tiêu Thiên.
Đó chính là lý do vì sao Tiêu Thiên và Tiêu Ngọc vừa rục rịch ý định ra ngoài cùng nhau, Huân Nhi đã ngay lập tức nhận được thông tin và xuất hiện như một vị thần chặn đường hỏi thăm hai người.
... Truyện Quân Sự
Trở lại với Tiêu Thiên và Tiêu Ngọc.
“Lại cái bài ca “chờ một lát” của nữ nhân thay đồ, không biết lần này phải chờ đến ngày, tháng, năm nào mới xong đây.” - Khẽ lắc đầu thở dài, Tiêu Thiên tìm đại một chỗ sạch sẽ rồi cùng Tiêu Ngọc ngồi xuống: “Lúc nãy thì chờ ngươi, bây giờ tới cô nàng này. Cũng may là không có thêm người thứ ba nào khác nữa, chứ mà có chắc chương trình ăn cơm trưa của chúng ta chuyển sang ăn tối được luôn á.”
“Huynh cứ như vậy bảo sao đến từng này tuổi vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai.” - Vừa nói, Tiêu Ngọc vừa vén váy ngồi xuống cạnh Tiêu Thiên: “Với tư cách là một nữ nhân, ta khuyên huynh nên thay đổi cách suy nghĩ của mình đối với chuyện “chờ đợi” theo một hướng khác đi, may ra thì mọi chuyện sẽ tích cực hơn đấy.”
“Hướng suy nghĩ khác? Có ý gì?”