Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 50: Chương 50: Bạn thân khác giới và anh trai mưa




“Lại cái bài ca “chờ một lát” của nữ nhân thay đồ.”

“Huynh nên nghĩ chuyện chờ đợi theo một hướng khác đi thì mọi chuyện sẽ tích cực hơn đấy.”

“Hướng khác? Có ý gì?”

“Thế này nhé!” - Hít sâu một hơi, Tiêu Ngọc bắt đầu vì chị em nữ nhân trên toàn thế giới giải thích: “Trước hết, phải thừa nhận một điều rằng ta biết, ngươi biết, tất cả mọi người trên đời này đều biết trang điểm là một chuyện rất tốn thời gian, không ai có thể phủ nhận chuyện đó cả.

Tuy nhiên, mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ thay vì nghĩ thời gian đó trôi qua nhàm chán và lãng phí, sao huynh không thử nhìn nó như một… thước đo đi, lúc đó hai mặt của vấn đề sẽ hiện ra rõ ngay.”

“Thước đo!? Đo cái gì?”

“Huynh nghĩ xem, khi một nữ nhân đã cố ý tốn nhiều thời gian vào việc trang điểm để ra ngoài với huynh, điều đó chứng tỏ nàng rất xem trọng ngoại hình của mình khi đi bên cạnh huynh, hay nói cách khác, nàng muốn mình thật xinh đẹp trong mắt huynh nói riêng, và muốn mọi người thấy hai người các ngươi đẹp đôi nói chung.

Ngược lại, nếu nàng xuề xòa trong cả cách ăn mặc lẫn trang điểm khi ra ngoài với huynh, vậy thì chia buồn, thái độ đó đã nói rõ ràng rằng huynh và mối quan hệ của hai người trong mắt nàng chẳng có chút cân lượng nào cả. Đồng ý ra ngoài với huynh chỉ đơn giản là bởi vì nàng đang quá rảnh rỗi cần người cùng nàng giết thời gian, hoặc tệ hơn, là muốn tiết kiệm một khoản bằng cách nhận một bữa ăn - chơi miễn phí từ “chàng khờ thủy chung” mà thôi. Hiểu chưa, biểu ca đầu gỗ?”

Tiêu Thiên… ngẩn người!

Ngẩn người vì tổng hai đời đã ngót nghét năm mươi nồi bánh chưng rồi, nhưng những gì Tiêu Ngọc vừa nói thực sự là không chỉ mới mẻ, mà còn bổ ích với hắn lắm chứ chẳng đùa đâu.

Và cũng bởi vì vừa mới được Tiêu Ngọc “dạy” cho một bài học kinh nghiệm sống hoàn toàn mới, nên Tiêu Thiên mới càng ngẩn người đấy. “Đại thúc” như hắn vậy mà bị một “con ranh” mới hai mươi cái xuân xanh dạy cách tán gái a!

Phải mà có miếng đậu hũ ở đây chắc Tiêu Thiên lao đầu vào chết quách đi cho rồi chứ sống chi nữa mang nhục.

Mà, nói thế thôi chứ Tiêu Thiên không phải loại người dễ dàng đem suy nghĩ trong lòng mình viết lên trên mặt như thế đâu. Nên là...

“Thế cách ăn mặc và trang điểm này của ngươi có được tính là coi trọng ta không?”

...chỉ thoáng ngẩn người trong chốc lát, hắn đã tìm ra cách lái trọng tâm câu chuyện sang một hướng khác ít liên quan tới bản thân hơn.

Chú ý, là ít liên quan hơn, chứ không phải hoàn toàn không còn liên quan nữa kiểu đánh trống lảng đâu. Và…

“Ta…”

...lần này tới lượt Tiêu Ngọc ngẩn người sau khi bị Tiêu Thiên bất thình lình hỏi một câu có thể gọi là trí mạng như vậy.

“Ta… đương nhiên là coi trọng huynh rồi.” - Cũng như Tiêu Thiên, Tiêu Ngọc cũng “tỉnh lại” rất nhanh, thậm chí còn có dư lực nở một nụ cười xinh đẹp: “Huynh từng cứu mạng ta là một, chúng ta là biểu ca - biểu muội đồng tông đồng tộc là hai, và quan trọng nhất, là ta không cảm thấy sự sỗ sàng trong hành động, suồng sã trong lời nói, hay ô uế trong ánh mắt huynh dành cho ta, dù rằng đã không ít lần chúng ta từng cùng nhau ở vào những không gian và thời gian vô cùng thích hợp để những chuyện đó xảy ra, chính là lý do thứ ba.

Cho nên, ta coi trọng huynh với tư cách một người bạn đáng tin, một người huynh trưởng đáng kính, một tiền bối có nhiều điều đáng để học hỏi đấy, Tiêu Thiên biểu ca.”

“Bạn thân khác giới và anh trai mưa… thế thôi à?”

“Bạn thân khác giới!? Gọi như vậy cũng không sai. Nhưng mà… anh trai mưa nghĩa là gì vậy, Tiêu Thiên biểu ca? Trời đâu có mưa?”

“Khụ… ừ thì... giống như ngươi mới nói về một người huynh trưởng “đáng tin và đáng kính” ấy, thì anh trai mưa chính là từ dùng để mô tả những người sẵn sàng nhường ô cho ngươi bất kể là trời đang nắng hay mưa như vậy đấy.”

“À… ta hiểu rồi!” - Tiêu Ngọc gật gù cười nói: “Vậy Tiêu Thiên biểu ca đúng là anh trai mưa và bạn thân khác giới của ta rồi.”

Cô nàng “ngây thơ vô số tội” thật thà thốt ra những lời trong lòng mà không hề hay biết, rằng chúng có sát thương lớn cỡ nào tới trái tim và tâm hồn mong manh của một “đại thúc” sống hai đời nhưng chưa từng có nổi một mảnh tình vắt vai.

“Thôi, không nói chuyện này nữa.” - Cảm thấy đề tài này có thể khiến mình tổn thọ nhanh chóng, Tiêu Thiên quyết định bẻ lái, quay xe: “Ta từng nghe qua rất nhiều người nói tới Già Nam học viện như là Đệ nhất học viện trên toàn đại lục. Nó thật sự lợi hại như vậy sao?”

“Già Nam học viện a, huynh hỏi đúng người rồi đấy! Để ta kể cho huynh nghe…”

Giống như radio rà trúng đài, Tiêu Ngọc bắt đầu không ngừng thao thao bất tuyệt về ngôi trường nàng đang theo học, cùng lúc đó Tiêu Thiên cũng tỏ ra hết sức phối hợp khi liên tục đi hết từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác, dù thực tế là hắn đã sớm nắm rõ gần như toàn bộ tình báo về Già Nam học viện từ lâu rồi.

Mãi cho đến khi…

“Xin lỗi đã để hai người chờ lâu! Chúng ta lên đi thôi chứ nhỉ?”

...Huân Nhi xuất hiện bằng một vẻ bề ngoài cực kỳ chăm chút và xinh đẹp cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người, Tiêu Ngọc mới chịu đem đề tài Già Nam học viện cắt sóng dù vẫn chưa hết thòm thèm.

“Tốt, nếu đã đông đủ rồi thì chúng ta đi thôi.” - Hít sâu một hơi, Tiêu Thiên đứng dậy, sau đó hơi cúi người, một bàn tay áp vào lồng ngực, cùng lúc đó một bàn tay khác làm động tác “mời” về phía cổng chính Tiêu Gia: “Mới hai vị tiểu thư cất bước, hôm nay ta sẽ làm “anh trai mưa” hộ tống hai ngươi dạo chơi thỏa thích.”

“Anh trai mưa… là cái gì thế?”

Hành động khó hiểu, kết hợp với ngôn từ khó hiểu, Tiêu Thiên thực sự đã khiến Huân Nhi cảm thấy… vô cùng khó hiểu rồi đấy.

“Cái này ta biết! Chúng ta vừa đi vừa nói, Huân Nhi biểu muội.”

Nói, Tiêu Ngọc khoác lấy cánh tay Huân Nhi, vừa lôi kéo người sau bước đi, vừa ríu rít trò chuyện, để lại cho Tiêu Thiên phía sau một khung cảnh không thể bảo là không xinh đẹp.

...

Ô Thản Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, chỉ là muốn “đi dạo” hết một vòng, trong bối cảnh hai mỹ nữ chốc chốc lại dừng chân mua cái này, chút chút lại lôi kéo nhau lựa cái nọ tíu ta tíu tít khiến đường phố tắc nghẽn vì tần suất “quay đầu nhìn lại” của người đi đường tăng cao, thì muốn nhanh cũng chẳng thể nào toại nguyện được.

Mà, mặc dù bản thân Tiêu Thiên vốn không hề có thói quen lang thang ngoài phố, cũng chưa từng cho rằng sẽ có một ngày yêu thích cái việc vô bổ này, nhưng hôm nay hắn lại chẳng hề than vãn lấy nửa lời, thậm chí còn vui vẻ bồi hai tiểu mỹ nữ đi hết nơi này đến nơi khác một cách vô cùng chủ động.

Nguyên nhân là bởi vì… hắn có mục đích riêng!

Và mục đích riêng đó không gì khác ngoài việc…

“Cho ngươi, kiếm cái gì ngon một chút mà ăn.”

“Cảm ơn đại gia! Cảm ơn đại gia!”

...tiếp xúc với người của Cái Bang.

Đương nhiên, với một người cũng mang mục đích riêng mới đồng ý tham gia vào cuộc dạo phố ngày hôm nay như Huân Nhi, thì…

“Tính ra Tiêu Thiên biểu ca còn rất nhân hậu nha, từ sáng đến giờ ta thấy huynh cho tiền không dưới mười tên ăn mày rồi đấy.”

...hành động này của Tiêu Thiên là vô cùng dễ bị để ý.

Đáng nói là cô nàng này bình thường luôn ta ta - ngươi ngươi với Tiêu Thiên khá là đanh đá, nhưng hôm nay không biết vì lý do gì mà lại học theo Tiêu Ngọc gọi người sau bằng “huynh” tương đối… thảo mai.

Mà khoan hãy nói những chuyện khác, ngoại hình xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, thảo mai lên chính là làm người ta mềm xương như vậy!

“Có dư thì giúp người thiếu thôi.” - Tiêu Thiên nhún vai đáp: “Chưa nói tới để đức cho bản thân, cứ xem như tích cho con cháu cũng được chứ sao.”

“Tiêu Thiên biểu ca nói không sai!” - Tiêu Ngọc gật đầu phụ họa: “Tiếc là ta không có của ăn của để như huynh, nếu không ta cũng sẽ vì hậu đại của mình sớm tích chút công đức, hi vọng sau này chúng sinh ra sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.”

“Ta chống mắt xem ngươi múa hoa chiêu được đến bao giờ!” - Huân Nhi ngoài mặt bĩu môi không đáp, nhưng trong lòng lại nhịn không được nghĩ như vậy.

Chuyện “tích đức cho con cháu” nàng tin, nhưng vấn đề ở đây là nàng không tin Tiêu Thiên. Dù sao thì hắn vẫn đang “trong diện tình nghi” có quan hệ không cạn với Cái Bang mà, ra đường liên tục cho ăn mày tiền, nhìn từ góc nào cũng thấy không bình thường nổi.

Nhưng mà không bình thường ở đâu Huân Nhi lại chưa nhìn ra được, nên là… tiếp tục quan sát, bình tĩnh phán đoán, trước sau gì cũng sẽ có lúc Tiêu Thiên sơ sẩy. Ít nhất thì nàng tin là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.