Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 51: Chương 51: Phải nam nhân hay không!?




Nửa ngày sau, vẫn là Duyệt Lai tửu điếm, nhưng không phải tầng cao nhất.

Tiêu Thiên đang ngồi chung với Huân Nhi và Tiêu Ngọc, trước mặt ba người là một bàn rượu thịt đuề huề. Không khí có vẻ vô cùng hòa hợp, cho đến khi…

“Đi chưa được hai bước chân đã nghe thấy “Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán” ba lần, thực sự là lỗ tai đều muốn đóng kén. Không biết Tiêu Chiến thúc thúc tìm được ở đâu một ngàn phần Tân Dược kia giữa lúc Tiêu Gia khó khăn trăm bề để giải quyết tình hình tạm thời, nhưng nếu không có nguồn cung thật sự lâu dài và ổn định thì cuối cùng cũng không phải là cách a.

Đường dài mới biết ngựa hay, Gia Liệt Gia thế nhưng mà tự nuôi được một tên Luyện Dược Sư đấy. Còn Tiêu Gia chúng ta… haiz!”

...Huân Nhi bất thình lình đổi chủ đề từ quần áo, trang sức v.v. sang “chính sự” như vậy.

Hai ngày sau cơn sốt mang tên Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán, Ô Thản Thành vẫn chưa hạ nhiệt xong, nhưng các cửa hàng thuộc phường thị Tiêu Gia đã sớm quay trở về tình trạng xơ xác, tiêu điều như trước. Điều này cũng không có gì quá khó hiểu khi mà biển “hết hàng” vẫn được treo cao ngay trước cửa ra vào của họ, còn Hồi Xuân Tán bên phía Gia Liệt Gia lại giảm sâu tận 66% so với chính nó ít ngày trước.

Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán tốt thật đấy, nhưng không có để mua thì đám dong binh buộc phải quay về với Hồi Xuân Tán thôi. Dù sao đan dược vẫn là tiêu hao phẩm, xài tới đâu là hết tới đó chứ nó đâu có tự sinh ra thêm được.

Đáng nói là, tuy rằng trên miệng không ngừng nói lời chán nản, thậm chí còn thở dài một hơi đầy âu lo, nhưng ánh mắt Huân Nhi, khi đảo qua gương mặt Tiêu Thiên, lại thanh tỉnh tới lạ.

Lo lắng cho Tiêu Gia là giả, muốn xem phản ứng của Tiêu Thiên mới là sự thật a!

“Không phải nói Gia Liệt Gia đã bị Tiêu Gia và phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ liên hợp cắt đứt mất chín thành nguyên liệu sao?” - Đương nhiên Tiêu Thiên sẽ không “non” đến mức như vậy, nên là cứ thế vừa nhai vừa “ngây ngô” đáp như thể mình không biết gì thôi: “Với tình hình tiêu thụ hiện tại của Hồi Xuân Tán, chẳng mấy chốc mà trữ hàng của Gia Liệt Gia sẽ thấy đáy, đến lúc cung không đủ cầu thì sản phẩm cũ của Tiêu Gia lại lên ngôi rồi.”

Nôm na chính là ngươi có tiền mua ôtô, nhưng đi cửa hàng nào người ta cũng chỉ còn bán xe đạp, giờ mua không hay đi bộ đây ấy.

“Nói như vậy cũng không sai.” - Huân Nhi gật gù, ánh mắt biến sắc lẹm: “Nhưng nếu bọn họ mua nguyên liệu từ bên ngoài về thì sao?”

“Tìm được người bán là một chuyện, mua được hay không lại là chuyện khác. Quan trọng hơn là mua được rồi, nhưng về được hay không vẫn là một chuyện khác nữa, hai người nói đúng không?”

“...”

Đôi mắt đẹp của Tiêu Ngọc nhịn không được chớp liên tục khi nhìn về phía Tiêu Thiên, người lúc này vẫn đang “nhẹ nhàng bình yên như mây trôi”... ăn cơm, như thể người vừa thốt ra những lời sắc bén kia không phải là hắn vậy. Còn Huân Nhi, trong lòng bất giác lại xem trọng hắn thêm một phần.

Sâu xa không dám nói, nhưng sơ yếu lý lịch của Tiêu Thiên đương nhiên nàng đã điều tra qua.

Hai mươi tuổi, từ trước đến nay luôn vật vờ như bóng ma trong gia tộc, chưa từng nhả một cái bong bóng chứ đừng nói là ngoi lên thở. Nếu không phải may mắn có dịp tiếp xúc trực tiếp với nhau, Huân Nhi tin rằng chính bản thân nàng cũng đã bị cái “vỏ bọc” bình thường đến không thể bình thường hơn kia lừa dối như cái cách 99,99% cư dân Ô Thản Thành sẽ trả lời khi được hỏi về Tiêu Thiên rồi.

Nhưng hắn thật sự là người thế nào?

Tính cách ổn trọng, đụng chuyện không loạn trận cước; quan hệ, thiên phú, đẳng cấp, sở trường, sở đoản v.v. toàn bộ… không rõ; và quan trọng nhất, là đến tận bây giờ Huân Nhi vẫn chưa nghĩ ra được bằng cách nào mà hắn biết rõ xuất thân chân chính, cũng như mục đích cuối cùng của nàng tại Tiêu Gia.

Đang lúc Huân Nhi suy nghĩ nhập thần tới mức nhìn Tiêu Thiên không chớp mắt, thì…

“Đừng mê luyến ca, ca chỉ là truyền thuyết.”

...hàng này lại thốt lên một câu “vô duyên chúa” như vậy, sau đó còn gắp một miếng thịt rõ to cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

“Tch! Tự luyến cuồng!” - Không chỉ một, mà là hai tiểu mỹ nhân cùng lúc trợn trắng cặp mắt hạnh lên trừng về phía Tiêu Thiên.

Mới một giây trước hai người còn ngạc nhiên và ngưng trọng trước sự lạnh lùng, cơ trí, cũng như là quyết đoán của hắn, vậy mà chỉ một giây sau đã ngay lập tức… tấu hài như chúa hề rồi.

“Mà này Tiêu Thiên biểu ca, huynh nghĩ sao về…”

Đang lúc Huân Nhi muốn hỏi Tiêu Thiên gì đó, thì…

“Tại hạ Liễu Tịch, không biết có thể mời hai vị tiểu thư đi dạo quanh khu buôn bán không? Nếu có thứ mà hai vị tiểu thư coi trọng, cứ tính hết lên tại hạ đều được, xem như chút lòng thành.”

...một giọng nam nghe có vẻ khá là lịch thiệp và hào phóng vang lên, báo hiệu… não tàn đến rồi!

Đúng vậy! Từ cái cách hắn tự giới thiệu chính mình, thì không khó để nhận ra người đến chính là “sắc quỷ” Liễu Tịch. Mà Liễu Tịch đã ở đây, thì đương nhiên không thể thiếu…

“Liễu Tịch đại ca, bọn họ đều là người Tiêu Gia.”

…”chân chó” Gia Liệt Áo rồi.

“Tiêu Gia!?” - Vừa nói, Liễu Tịch vừa phất phất tay, hết sức “lơ đãng” lộ ra tấm huy chương hình một dược đỉnh cổ xưa, phía trên còn có hình sóng bạc tượng trưng cho làn khói bốc lên: “Rất mạnh sao?”

Phàm là người đến ăn tại Duyệt Lai tửu điếm, không phải có tiền thì chính là có quyền, không dám nói toàn bộ, nhưng sẽ luôn có người hiểu được ý nghĩa của tấm huy chương kia là gì.

“Kia là… huy chương Luyện Dược Sư a!

“Chính xác hơn là… huy chương nhất phẩm Luyện Dược Sư!”

“Tên này vậy mà lại là một nhất phẩm Luyện Dược Sư!”



Một loạt những tiếng kinh hô, hít ngụm khí lạnh, thở ngụm khí nóng… vang lên xung quanh càng khiến nụ cười Liễu Tịch thêm đắc ý, ánh mắt dâm tà mang đầy tính xâm lược càng không kiêng dè hết lướt qua Huân Nhi, lại quét sang Tiêu Ngọc, thậm chí lưỡi đều đã thò ra ngoài liếm môi, cổ họng không ngừng nguyễn động vì phải liên tục nuốt nước miếng như sói đói thấy mồi.

“Khốn kiếp...”

“Tiêu Ngọc biểu tỷ, đừng tức giận làm gì mà hại thân.” - Đang lúc cái bản tính đanh đá và ghét nam nhân của Tiêu Ngọc muốn bùng nổ ra bên ngoài, thì Huân Nhi đã lên tiếng cản nàng lại: “Tiêu Thiên biểu ca, có người vô lễ với chúng ta kìa. Huynh làm gì cho đáng mặt nam nhân đi chứ?”

Trước thái độ có thể gọi là vô cùng ác liệt từ Liễu Tịch, Huân Nhi vậy mà chẳng hề tỏ ra tức giận hay khó chịu gì cả. Ngược lại, đôi mắt biết nói của nàng dường như còn đang ngậm lấy ý cười khi nhìn về phía Tiêu Thiên nữa ấy.

Và một nhìn này của nàng lập tức biến Tiêu Thiên thành tâm điểm của mọi sự chú ý!

Từ Tiêu Ngọc, Liễu Tịch, Gia Liệt Áo những người trong cuộc, tới đám thực khách ngoài cuộc đang lót dép hóng drama xung quanh, không ai là không muốn xem thử “Tiêu Thiên biểu ca” sẽ làm gì cho đáng mặt nam nhân trước một vị Luyện Dược Sư cao quý, và thiếu chủ của Gia Liệt Gia đây.

Và câu trả lời của Tiêu Thiên là…

“Hộ hoa cái việc làm nguy hiểm này không phải ai muốn cũng có thể làm được đâu, bởi vì nó yêu cầu người ta phải sở hữu chút bản lĩnh và thủ đoạn. Mà ta… không có bản lĩnh đấu lại hai người này!”

...trực tiếp thừa nhận mình đấu không lại người, hay nói cách khác, là ngay trước mặt bao nhiêu người ở đây gián tiếp vỗ ngực nói “ta không phải nam nhân”.

Toàn trường tĩnh lặng!

Cả Huân Nhi, lẫn Tiêu Ngọc, thậm chí chính Liễu Tịch và Gia Liệt Áo, cùng với tất cả những người đang có mặt tại hiện trường… không một ai dám nghĩ rằng Tiêu Thiên lại có thể thốt ra những lời đáng xấu hổ như thế, vẫn là với một sự bình tĩnh đến mức mặt không đỏ, tim không đập, hơi thở không loạn, và quan trọng nhất, là vẫn đang ăn không ngừng.

Da mặt này… rốt cuộc là đã dày tới mức độ nào a!

Thời - không tại Duyệt Lai tửu điếm cứ thế bị một câu nói của Tiêu Thiên đóng băng cứng ngắc, mãi cho tới khi…

“Hahaha! Cười chết ta rồi, hahaha!”

...Liễu Tịch phá lên cười đầy khoái trá, nhưng cũng không kém phần mỉa mai và khinh bỉ.

Có người thứ nhất đi đầu, vẫn là vị nhất phẩm Luyện Dược Sư cao quý, đương nhiên sẽ có người thứ hai, ba, bốn… hùa theo. Rất nhanh, gần như tất cả mọi người đang có mặt tại hiện trường, bất kể nam nữ, đều chỉ chỉ trỏ trỏ và cười vào mặt Tiêu Thiên.

Đương nhiên, bản thân Tiêu Thiên sẽ không tự cười mình, và hai tiểu mỹ nhân đi cùng hắn cũng sẽ không làm như vậy. Thay vào đó, hai nàng lại dùng ánh mắt cực kỳ khó hiểu nhìn về phía Tiêu Thiên như muốn hỏi “ngươi… thực sự là người như vậy sao?”

Trước ánh mắt đầy nghi hoặc của Huân Nhi và Tiêu Ngọc, những tràng cười nhạo báng, cùng lời lẽ cay độc từ xung quanh, Tiêu Thiên… vẫn không có phản ứng.

Thực ra là có, và phản ứng đó chính là… ăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.