“Ha ha ha, quán quân là ta!” - Bắt được Tử Tâm Phá Chướng Đan vào tay, đồng thời khống chế dao động sóng linh khí của nó thành công đảm bảo không còn bất kỳ lo lắng gì khác nữa, lúc này Viêm Lợi mới thoải mái cười lớn, thần tình đắc ý không thôi.
Hơn hai ngàn thí sinh đăng ký dự thi, sau khi trải qua hai vòng sơ khảo và trung khảo sàng lọc, cuối cùng chỉ còn hơn một trăm người đủ điều kiện tham gia vòng thi chung kết xếp hạng thứ ba.
Trong vòng thi thứ ba, trừ bỏ hơn hai mươi người đã sớm rời khỏi quảng trường vì thất bại giữa chừng, thì đến thời điểm hiện tại sau gần một trăm hai mươi phút trôi qua, trên sân thi đấu chỉ còn chưa tới một trăm thí sinh có mặt.
Mà trong số gần một trăm thí sinh ấy, ngay lúc này cũng chỉ còn duy nhất một mình Mộc Ánh Tuyết vẫn đang chăm chú với Chân Thiên Trấn Địa Lô của nàng. Tất cả những người khác đều đã sớm hoàn tất phần thi của họ. Và rất không may, chẳng có một sản phẩm nào, của bất kỳ ai, đủ sức so sánh với Tử Tâm Phá Chướng Đan trong tay Viêm Lợi cả!
Nói cách khác, từ tình hình dưới sân đến xem, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra trong ít phút nữa trước khi thời gian chính thức kết thúc, vị trí quán quân chắc chắn sẽ là của kẻ ngoại quốc này không thể nghi ngờ.
Trải qua từng đó khó khăn và nguy hiểm, mặc dù thân hãm sâu trong lòng địch, nhưng cũng không thể phủ nhận Viêm Lợi đúng là có lý do để đắc ý a!
Những phút cuối cùng chậm rãi trôi qua trong tĩnh lặng. Và rồi khi hạt cát cuối cùng bên trong chiếc đồng hồ cát lớn gắn trên tường lạnh lùng rơi xuống như cái cách mà dòng thời gian cứ thế chảy không ngừng, thì…
Keng!
Boonggggg…
...âm thanh bật nắp lô quen thuộc vang lên trước, theo sau bởi tiếng chuông báo hiệu thời gian dành cho vòng thi thứ ba đã hết, cũng là lúc hy vọng của tất cả thí sinh, lẫn các khán giả có mặt tại quảng trường Hoàng Gia hôm nay… đều chính thức bị dập tắt.
Nguyên nhân là bởi… không hề có bất kỳ đan hương hay dị tượng nào phát ra từ Chân Thiên Trấn Địa Lô trước mặt Mộc Ánh Tuyết cả. Nói cách khác, cơ sở để sản phẩm của nàng vượt qua Tử Tâm Phá Chướng Đan trong tay Viêm Lợi và giành chiến thắng chung cuộc là hoàn toàn không tồn tại!
“Aiz!!!”
“Cứ như vậy… kết thúc… sao…”
“Lần này xem như mất mặt về tới nhà bà ngoại luôn rồi!”
“...”
Tiếng thở dài ngao ngán, biểu tình bàng hoàng không dám tin và những cái lắc đầu bất đắc dĩ là những gì trải rộng trên khắp các khán đài cũng như dưới sân.
Để một Luyện Dược Sư ngoại quốc giành lấy vị trí quán quân duy nhất ngay tại Gia Mã Đế Đô, nơi được xem là sân nhà trong sân nhà của hàng trăm thí sinh khác có mặt trong vòng chung kết, trước sự theo dõi và cổ vũ của hàng chục ngàn khán giả, nói thế nào cũng không thể chối cãi nổi thất bại thực sự là… muối mặt theo đúng nghĩa đen này a.
“Ha ha ha!” - Ngoài mặt điên cuồng cười lớn, trong lòng thậm chí còn cười lớn hơn, Viêm Lợi cao giọng hô to, ánh mắt đầy thách thức nhìn thẳng về phía mấy người Pháp Mã trên khu vực khách quý: “Pháp Mã hội trưởng, thời gian thi đấu kết thúc rồi, ngài hãy nhanh tuyên bố kết quả cuối cùng của đại hội đi thôi, ha ha ha!”
Một thân một mình mạo hiểm cả tính mạng để trà trộn vào Gia Mã Đế Quốc và tham gia Đại hội Luyện Dược Sư, hơn ai hết Viêm Lợi hiểu rằng dù chỉ là một lần sảy chân nhỏ nhất thôi, thì kết cục cuối cùng của hắn sẽ là cái chết thảm tại nơi đất khách quê người.
Nhưng như một hiền nhân đã nói, rằng “ra xã hội làm ăn bươn chải, liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít. Muốn thành công phải biết chấp nhận trải qua đắng, cay, ngọt, bùi”. Chỉ cần hắn bằng cách nào đó giành được chức quán quân đại hội, qua đó tát một cú vang dội vào thể diện của Luyện Dược Sư công hội Gia Mã Đế Quốc, thì sau khi trở về, vị trí Hội trưởng công hội bản quốc xem như đã mở rộng vòng tay mà chờ đón hắn rồi. Đến lúc đó, địa vị hắn ở Xuất Vân Đế Quốc sẽ bay thẳng lên cao a!
Viêm Lợi có lý do để không thể thua cuộc đấu mà hắn đã cược cả mạng vào, cùng lúc đó, Pháp Mã và các cao tầng khác của Gia Mã Đế Quốc cũng chẳng cách nào chịu nổi thất bại mang tính quốc gia đại sư như thế này. Nhưng trong bối cảnh mà đối phương đã tỏ ra cao tay hơn bằng một nước “chiếu tướng bắt xe” như những gì đang xảy ra, thì tại đây, ngay lúc này, chỉ còn duy nhất một người bọn họ có thể dựa vào. Đó chính là Tiêu Thiên!
“Vô đại nhân, ngài xem…”
“Hắn nói không sai, là lúc nên tuyên bố kết quả cuối cùng rồi.” - Làm như không thấy vẻ mặt khổ bức của Pháp Mã nhìn về phía mình, Tiêu Thiên cứ thế gật đầu nói: “Tử Tâm Phá Chướng Đan không sai, đáng tiếc, so với những gì tiểu Mộc nhà ta làm ra thì cũng chỉ là rác rưởi không hơn không kém mà thôi.”
Nửa câu đầu của Tiêu Thiên vừa ra, Pháp Mã và đám khách quý xém chút thì nhảy ngược lên. Nhưng ngay khi nghe được phần phía sau, sự chú ý của họ lại không tự chủ được dồn hết về phía… không phải một, mà là tận bốn viên đan dược đang nằm trên bàn đá trước mặt Mộc Ánh Tuyết!
Đám khách quý được Tiêu Thiên chỉ điểm nhanh chóng nhận ra bất thường trong “bộ” sản phẩm của Mộc Ánh Tuyết. Trong khi đó, bởi vì nhìn không quen Viêm Lợi đắc ý, lúc này rất nhiều người cũng đem ánh mắt tiếc hận, và cả tức giận, đổ dồn về phía “ad/carry gánh team” của họ tại trung tâm sân thi đấu, qua đó không bàn mà hợp với những người trên đài nhận ra điểm không đúng.
Nhất thời…
“Chuyện này…”
“Mộc cô nương… vậy mà một lần luyện ra bốn viên đan dược!?”
“Quan trọng hơn là từ hình dáng, màu sắc và kích cỡ từng viên, chúng rõ ràng… không phải là cùng một loại đan dược a!”
“...”
...hàng loạt âm thanh nghi vấn, ngạc nhiên, rồi thì hít ngụm khí lạnh, thở hơi khí nóng v.v. vang lên không ngừng từ khắp các khán đài, sau đó lan nhanh tới các thí sinh khác trên sân cũng quay đầu nhìn sang, và cuối cùng được chốt lại bằng…
“Làm sao có thể!?”
…hình ảnh Viêm Lợi trợn mắt, há hốc mồm thốt lên một câu như nói thay tiếng lòng của tất cả mọi người.
Phải, làm sao có thể!
Làm sao một người có thể chỉ bằng thời gian hai tiếng đồng hồ mà luyện ra được bốn viên đan dược khác nhau từ hình dáng, tới màu sắc, rồi kích cỡ và rất có khả năng là cả đẳng cấp lẫn tác dụng chứ?
“Khụ… tình huống hiện tại là Tử Tâm Phá Chướng Đan của Viêm Lợi đã thể hiện ra thực lực trấn áp quần hùng, độc cô cầu bại trước gần như tất cả sản phẩm của các thí sinh khác. Tuy nhiên, chỉ là gần như chứ chưa phải là toàn bộ, bởi vì vẫn còn đó Mộc cô nương với… một loạt sản phẩm của mình cũng đang gây ra những nghi hoặc và tò mò rất lớn cho tất cả mọi người đang có mặt tại quảng trường Hoàng Gia ngày hôm nay, bao gồm cả ta.” - Thân là cố vấn tối cao, đồng thời cũng là người sở hữu chuyên môn tốt nhất toàn đại hội, Pháp Mã một lần nữa là người lên tiếng đem âm thanh của mình vang vọng khắp quảng trường: “Vậy thì để đảm bảo tính công bằng của đại hội, trước hết xin mời Mộc cô nương giải thích một chút sản phẩm của mình cho ta và mọi người được biết, sau đó mới tới phần tuyên bố kết quả cuối cùng, được không?”
Hội trưởng Luyện Dược Sư công hội, “Dược Hoàng” Pháp Mã tự mình mở miệng nói hắn không nhận ra đan dược được nữ thí sinh họ Mộc dưới sân luyện ra là gì ngay lập tức đưa đến một trận bàn tán xôn xao. Thế nhưng câu nói “xin mời Mộc cô nương giải thích một chút, được không?” thể hiện tư thái cực kỳ thấp sau đó lại khiến cả quảng trường nhanh chóng… chết lặng.
Luyện Dược Sư cấp sáu được toàn đại lục công nhận danh hiệu Dược Hoàng vậy mà lại dùng kính ngữ, ý tứ thì đậm màu hỏi thăm khi nói chuyện với một thí sinh tham gia đại hội mới chỉ là một Luyện Dược Sư cấp ba!?
Quan trọng hơn, mặc dù tư thái của Pháp Mã đã vô cùng thấp, nhưng cô nàng gọi “Mộc cô nương” kia vẫn không hề có ý định mở miệng, ngược lại còn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên khu vực khách quý. Thái độ cực kỳ ngang tàng!
Có ô dù! Chắc chắn sau lưng người này có ô dù lớn đến nỗi ngay cả là Dược Hoàng cũng không thể không nể mũi khi vuốt mặt nàng. Hay ít nhất là hầu hết mọi người có mặt tại hiện trường đều nghĩ như thế.
Về phần Mộc Ánh Tuyết, nàng không hề biết, mà có biết cũng chẳng quan tâm những người xung quanh nghĩ gì về mình. Thứ duy nhất nàng để ý lúc này là chủ nhân nàng muốn nàng làm gì trong tình huống này mà thôi. Đây cũng chính là lý do vì sao nàng cứ thế mở to đôi mắt để nhìn chằm chằm lên phía khu vực khách quý, nơi Tiêu Thiên chủ đang ngồi, để chờ hiệu lệnh.
Và…
Gật!
...nụ cười tự tin cùng cái gật đầu rất khẽ của Tiêu Thiên đã chính thức đánh dấu thời điểm bắt đầu cho pha lật bàn ngoạn mục sẽ diễn ra trong ít phút nữa rồi.