“Yên tâm, mọi chuyện đều trong dự kiến của ta. Vấn đề quan trọng bây giờ là các ngươi nên chuẩn bị kỹ phần việc của mình đi thì hơn.”
Nếu biết được suy nghĩ và ý định trong đầu đám người Pháp Mã, sợ rằng Tiêu Thiên sẽ không ngần ngại… cắm ba nén nhang, cộng thêm nải chuối để cúng bái cái trình độ não bổ của bọn họ mất.
Có thể không cúng bài sao, khi mà trên thực tế, thời điểm nói ra câu này ý tứ của hắn cũng chỉ đơn giản là muốn Pháp Mã đừng có lúc nào cũng đưa cái bản mặt nhăn nhó về phía mình, đồng thời nhắc nhở ông lão này và những người khác là chuẩn bị tốt quà cáp hiếu kính hắn sau khi Tề Thiên Cung giải cứu Đại hội Luyện Dược Sư mà thôi.
Ai biết được trình độ não bổ của đám người này vậy mà trực tiếp phá trần, liền vấn đề dư luận xã hội, quan hệ ngoại giao, thậm chí an ninh quốc phòng đều có thể “bổ” vào.
Thần hồn át thần tính đến thế là cùng a!
Đương nhiên, suy nghĩ trong lòng Tiêu Thiên là gì, đám người Pháp Mã không thể nào biết được. Ngược lại, bởi vì hiểu lầm ý tứ hắn mà bọn họ có thể làm ra chuyện điên cuồng gì, Tiêu Thiên cũng không có Thất Khiếu Linh Lung Tâm để đoán ra. Hết thảy đều phải chờ thời gian trả lời.
Sẵn tiện nói tới thời gian, thì sau ba mươi phút tinh luyện dược liệu, ba mươi phút nữa để tiến hành dung đan, cuối cùng là mười lăm phút ủ đan, hiện tại…
“Vì quyền lực, xuất hiện đi, kiệt tác của ta!”
Keng!
...Viêm Lợi bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời hét lớn một tiếng, cùng lúc đó bàn tay hắn thành chưởng hung hăng đập vào thân dược đỉnh, đem nắp đỉnh bắn lên cao phát ra một tiếng thanh thúy quen thuộc.
Ngay khi nắp đỉnh vừa bị đánh văng sang một bên, từng đám lửa đen lập tức giống như một đám quái vật bị trấn áp đã lâu bây giờ mới tìm thấy lối thoát, lúc này đua nhau tràn ra từ bên trong dược đỉnh, đem cả một vùng trời xung quanh nhuộm cái “thiên hôn địa ám” theo đúng nghĩa đen.
Quan trọng hơn, tại trung tâm đám lửa đen kia vậy mà ẩn hiện một tia sáng màu tím lớn cỡ ngón tay cái. Tia sáng vừa xuất hiện liền mạnh mẽ phóng thẳng lên trời, nháy mắt đã phá tan sự bao phủ của đám lửa đen, đem sắc tím mộng mơ bao trùm lên hôn ám. Tràng cảnh không thể bảo là không kinh tâm động phách.
Theo tia sáng bắn ra, một cỗ tử sắc đan hương nồng đậm cũng chậm rãi bốc lên cao, sau đó như có linh tính cứ thế quây quần lại với nhau thành một đám mây màu tím lơ lửng trên đầu Viêm Lợi. Màu tím hoa cà, kết hợp với vẻ mặt mệt mỏi đang há mồm thở hổn hển như chó chết của tên gián điệp này khiến hắn trông cứ hao hao giống… Thanos lúc mới ăn một rìu của Thor vào giữa ngực ấy.
Mà, tạm thời gác chuyện Viêm Lợi ra sao, thì…
“Đan hương… thật nồng đậm!”
...nhìn tử sắc đan hương tụ thành mây che phủ cả một vùng sân thi đấu, những Luyện Dược Sư khác nhịn không được run rẩy lẩm bẩm.
Vẻ mặt ngưng trọng nhìn tử sắc đan hương, Tiểu công chúa và Liễu Linh liếc mắt về phía nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự bất an. Từ màu sắc, hình dáng và độ dày của đan hương đến xem, đan dược màu tím kia tuyệt đối là cấp bốn, mà còn phải là cái loại cao cấp, thậm chí rất cao cấp nữa ấy. Trừ khi dược tính của nó xảy ra vấn đề nghiêm trọng, còn không thì sản phẩm của hai người… gần như vô vọng rồi.
“Ha ha ha!”
Giữa không trung, ngọn lửa đen mất đi đấu khí duy trì dần dần trở nên tàn lụi, để lộ ra bên trong một viên đan dược màu tím ít cũng phải lớn bằng hai đầu ngón tay người trưởng thành chụm lại xuất hiện dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú.
Viêm Lợi phất tay, viên đan dược tím kia nhanh chóng bay vào lòng bàn tay hắn. Nắm viên đan dược trong lòng bàn tay, cảm nhận được hơi ấm và sóng linh khí tỏa ra từ nó chứng minh tất cả mọi thứ đều là thật, hắn một lần nữa nhịn không được bật lên tiếng cười cuồng ngạo.
“Ha ha ha!Tử Tâm Phá Chướng Đan rốt cục luyện thành rồi, ha ha ha!”
Cả quảng trường Hoàng Gia đều tĩnh lặng càng góp phần giúp cho tiếng cười càn rỡ của Viêm Lợi vang vọng khắp nơi.
“Này…”
“Tử Tâm Phá Chướng Đan, một loại tu vi đan được xếp vào hàng cấp bốn đỉnh phong.” - Chưa chờ Mỹ Đỗ Toa mở miệng hỏi, Tiêu Thiên đã chủ động trả lời: “Cũng như bao loại tu vi đan khác, tác dụng của Tử Tâm Phá Chướng Đan đơn giản chính là đem đẳng cấp của người dùng trực tiếp tăng lên một tinh. Tuy nhiên, nhược điểm của nó là hiệu quả bị giới hạn tại Đại Đấu Sư.
Bù lại, Tử Tâm Phá Chướng Đan sở hữu một ưu điểm rất đáng kể giúp nó đánh ra được danh tiếng không nhỏ trong giới Luyện Dược Sư, đó là khả năng… cộng dồn tác dụng tới hai lần.
Ngươi cũng biết tu vi đan thường sẽ chỉ có tác dụng một lần duy nhất, với mỗi một người, trong mỗi một đại cảnh. Nhưng Tử Tâm Phá Chướng Đan lại phá vỡ thường thức khi nó cho phép người ta dùng liên tiếp hai viên mà vẫn không bị sinh ra kháng tính quá lớn. Nói cách khác, chỉ cần ngươi đủ bản lĩnh làm tới hai viên Tử Tâm Phá Chướng Đan, vậy thì giai đoạn Đại Đấu Sư của ngươi có thể miễn tu luyện hai tinh cấp rồi.
Cũng nhờ đặc tính này mà một thời nó đã được xếp vào hàng đan dược cấp năm đấy. Đáng tiếc, theo thời gian trôi qua, mặt bằng dược tính chung của đan dược ngày một tăng lên nên Tử Tâm Phá Chướng Đan đành phải ngậm ngùi lùi xuống vị trí đan dược cấp bốn đỉnh phong của nó như hiện tại.”
“Không nghĩ tới a, không nghĩ tới!” - Pháp Mã lắc lắc đầu, nhẹ giọng thở dài: “Mặc dù lập trường khác biệt, nhưng đúng là phải công nhận Viêm Lợi cái tên này coi như có quyết đoán.
Lựa chọn luyện chế Tử Tâm Phá Chướng Đan, trong bối cảnh khán giả và thời gian hoàn toàn không ủng hộ, ngay cả là ta cũng không dám nói mình có nổi năm thành nắm chắc đâu. Quan trọng hơn, nếu không may thất bại, hậu quả sau đó thế nào chính hắn là người hiểu rõ hơn ai hết. Vậy mà tên này vẫn làm được!”
Nghe được giải thích về Tử Tâm Phá Chướng Đan của Tiêu Thiên, lại nhìn thấy thái độ bất đắc dĩ cùng ánh mắt tiếc hận của Pháp Mã, đám khách quý đều cảm thấy… ngổn ngang trong lòng.
Điều kiện để được tham gia Đại hội Luyện Dược Sư là tối thiểu Luyện Dược Sư cấp hai, tối đa cấp ba, tuổi tác chưa quá ba mươi, không có tiền án, tiền sự.
Hiện tại thì sao?! - Phó hội trưởng Luyện Dược Sư công hội nước láng giềng thì đứng dưới sân tham gia thi đấu; đan dược phá trần cấp bốn, tiệm cận cấp năm đều nhảy ra; trong khi đó trên đài hai người tâm phúc của bọn họ một kẻ thì lạnh nhạt như chuyện không có gì quan trọng, tên còn lại thậm chí còn… vì quyết tâm phá hoại của đối phương mà thở dài tiếc nuối?!?
Đầu năm nay tam quan có đại thay đổi à, hay là chúng ta lạc hậu rồi?
“Hai người các ngươi thái độ gì đó!? Tên kia làm ra thứ lợi hại như vậy, đến cuối cùng không phải là phá hoại đại hội, tổn hại uy danh Luyện Dược Sư công hội và thể diện Gia Mã Đế Quốc sao? Không lo suy nghĩ đối sách đi, ở đó mà trang bức!” - Mỹ Đỗ Toa bĩu môi phá vỡ tĩnh lặng.
Những người khác không nói, nhưng thái độ gật đầu đồng ý đã nói rõ họ có chung suy nghĩ với Mỹ Đỗ Toa.
“Các ngươi như thế nào ta không biết, còn với cá nhân ta, đối sách là thứ cần được chuẩn bị trước khi vấn đề thực sự xảy ra, chứ không phải chờ nước đến chân rồi mới nhảy.” - Tiêu Thiên chép miệng đáp: “Về phần trang bức, có câu nói ta rất tâm đắc, đó là “nếu như không trang bức, nhân sinh ý nghĩa gì?”.
Từ trước đến nay, tôn chỉ của Tề Thiên Cung chúng ta vẫn luôn là “không làm thì thôi, đã làm nhất định phải oanh oanh liệt liệt”. Bích Loa Xuân cùng Quy Tâm Tán trước đây như thế, sa mạc Tháp Nhĩ Qua sau đó cũng vậy, tương tự với Diêm Thành gần đây và Đại hội Luyện Dược Sư hiện tại đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
Lời này vừa ra, cả khu vực khách quý đều ngạc nhiên đến ngẩn người. Hóa ra Vô đại nhân và Tề Thiên Cung sớm đã có đối sách, thậm chí chuẩn bị luôn cả kế hoạch để… trang bức rồi a!
Nghĩ như vậy, rất nhanh từ trạng thái há hốc mồm ngạc nhiên với Tiêu Thiên, cả đám đều nhịn không được chuyển ánh mắt chờ mong cao độ xuống dưới sân thi đấu, gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Ánh Tuyết, từng giây từng phút đều không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc quyết định sắp tới.
Rốt cuộc thì Vô đại nhân và Mộc cô nương sẽ làm gì để lật cái bàn cờ này, trong bối cảnh Viêm Lợi với Tử Tâm Phá Chướng Đan tiệm cận cấp năm của hắn đã chiếu tướng toàn bộ các thí sinh khác dưới sân thi đấu đây?
Và như một lẽ tất nhiên, câu trả lời…
“Ha ha ha, quán quân là ta!”
Keng!
...đến sau một âm thanh bật nắp lô quen thuộc, cùng với đó là…