“Đ-Đại nhân, bọn họ… không sao chứ?”
“Trúng Điện Niết Bàn nên kiệt sức mà lịm đi thôi, nghỉ ngơi một đêm là sẽ ổn, không có gì đáng ngại đâu.”
“Không sao là tốt rồi!”
Biết được tinh anh của dong binh đoàn bên dưới chỉ là hôn mê chứ không gặp nguy hiểm gì, ba người Tiêu Đỉnh đồng loạt thở phào một hơi.
Về phần Thanh Lân, cũng thở phào nhẹ nhõm như ba người kia, nhưng khác biệt ở chỗ nàng không phân biệt bên dưới là tinh anh của dong binh đoàn, hay là người bình thường xa lạ, mà chỉ cần bọn họ có mạng sống, nàng đều sẽ lo lắng cả thôi. Dù sao thì cuộc cá cược này cũng là xuất phát từ việc riêng của cá nhân nàng, nếu người khác bị liên lụy vào thì lương tâm nàng sẽ cắn rứt lắm.
Mà nhân dịp nói tới cá cược…
“Nếu không có gì thay đổi, cuộc cá cược này hẳn là ta thắng a!?”
“A! Chuyện đó…”
Câu hỏi của Tiêu Thiên vừa ra, tất cả mọi ánh nhìn lập tức đều đổ dồn về phía Thanh Lân, đem cô nàng nhút nhát này dọa cái thất thanh.
“Làm sao, ngươi muốn đổi ý?”
“Nô tỳ không dám!” - Thanh Lân vội vã lắc đầu: “Chỉ là… chỉ là nô tỳ… chưa… chưa quen…”
Mặc dù không được ăn học nhiều, nhưng đạo lý nói lời phải giữ lấy lời nàng vẫn biết. Huống hồ, Tiêu Thiên không chỉ đã và đang liên tục thể hiện sự vượt trội về mặt đầu óc, cũng như là thực lực của hắn trước toàn bộ phần còn lại của Mạc Thiết dong binh đoàn, mà còn tỏ ra vô cùng kiên nhẫn với nàng.
Người ta đã nhẹ nhàng, dịu dàng và kiên nhẫn một cách đầy thành ý đến như thế, vẫn là trong bối cảnh hắn có thừa khả năng dùng sức cưỡng ép mình phải nghe lời, nếu mà còn tiếp tục từ chối thì sẽ trở thành không biết điều mất rồi!
Tuy nhiên, như Thanh Lân vừa nói, mặc dù trong lòng nàng đã chính thức thừa nhận Tiêu Thiên, nhưng… việc thay đổi thân phận của bản thân, hay chính xác hơn là thay đổi chủ sở hữu của bản thân thành người khác khiến nàng có chút lạ lẫm không thôi.
“Không sao, trước lạ sau quen, ngươi thoải mái là được.” - Tiêu Thiên gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, chỉ là vẻ mặt bỗng nhiên biến nghiêm nghị: “Tuy nhiên, với thân phận chủ nhân mới của ngươi, ta có một yêu cầu bắt buộc ngươi phải nghe lời, đó là từ nay về sau ngươi không được tự xưng, cũng như tự xem mình là nô tỳ nữa.
Thực lực ngươi chưa mạnh hơn người khác, tài sản ngươi chưa nhiều hơn người khác, địa vị ngươi chưa cao hơn người khác, nhưng nghe kỹ, chỉ là chưa mà thôi, chứ không phải là vĩnh viễn sẽ không hơn được người khác.
Ngươi còn trẻ, còn thời gian để cố gắng, còn tương lai rất dài để hy vọng, còn rất nhiều mục tiêu để phấn đấu, và quan trọng nhất, ngươi luôn có ta và Tề Thiên Cung làm hậu thuẫn. Chỉ cần ngươi không ngừng nỗ lực, không ngừng cố gắng, không ngừng quyết tâm, thì nhất định sẽ có một ngày ngươi trở thành cường giả, trở thành phú hào, trở thành đại năng, trở thành… người trên người.
Sau này ngươi có thể tự xưng thuộc hạ và gọi ta là chủ nhân, riêng hai chữ nô tỳ vĩnh viễn không được xuất hiện trở lại nữa. Nhớ kỹ, “sa cơ lỡ vận đừng bi lụy, trời đã sinh ta ắt có chỗ dùng”, ngươi không tự cho rằng mình hèn kém, thì không ai có quyền được nói ngươi hèn kém cả.
Mà, nói thế thôi chứ trên đời này không thiếu nhất chính là mấy tên đui mù, nếu không may gặp phải một kẻ như thế, ngươi cứ thoải mái đánh cho ta, đánh đến khi hắn phục là được, trời sập xuống có ta và Tề Thiên Cung tới gánh. Ngươi hiểu ý ta chứ?”
“...”
Không chỉ Thanh Lân nghẹn lời, mà ba người còn lại cũng là há hốc mồm trước bài giảng môn giáo dục công dân của Tiêu Thiên. Cái này đâu chỉ đơn giản là khuyên người khác tự tin, mà rõ ràng là muốn dạy con người ta… tự cao a!
“Làm sao, nghe không rõ à!? Có cần ta nói lại không?”
“A! Dạ không… không cần! Nô tỳ… thuộc hạ nghe rõ!”
Có chút luýnh quýnh nhưng rốt cục Thanh Lân cũng miễn cưỡng đổi được cách xưng hô. Tiến bộ không thể bảo là không rõ rệt này để Tiêu Thiên tỏ ra khá hài lòng.
Bởi vì sinh ra và lớn lên trong sự ác cảm của mọi người xung quanh, trong bối cảnh bản thân không có tính cách mạnh mẽ cùng nắm đấm đủ lớn để chống trả, nên cô nàng này buộc phải sống cúi đầu trong đau khổ, lâu dần trở thành thành thói quen cam chịu và sợ sệt tất cả mọi người.
Dĩ nhiên, tư tưởng không phải là thứ có thể dễ dàng thay đổi trong một sớm một chiều, nhưng những thói quen nhỏ nhặt như cách xưng hô, hay thái độ khi nói chuyện, lại là một câu chuyện khác.
Có câu “Trên đời này làm gì có đường, là do người ta đi mãi mà thành đường thôi”. Bất kể là thay đổi vì lý do gì, chỉ cần Thanh Lân chịu bắt đầu thay đổi, và những người xung quanh nàng cũng thay đổi theo đó, thì thói quen mới rồi sẽ hình thành và dần thay đổi thói quen cũ mà thôi.
“Tốt rồi, tạm thời gác chuyện đó sang một bên.” - Đang lúc mọi người vẫn còn chưa hết ngạc nhiên với phần hùng biện của “Vô đại nhân”, cũng như thay đổi bất ngờ của Thanh Lân ngay sau đó, thì Tiêu Thiên đã lại lên tiếng: “Hiện tại ta đang có một cái nhiệm vụ muốn giao cho Mạc Thiết dong binh đoàn, không biết hai vị đoàn trưởng có nhận không?”
“Nhiệm vụ sao!?” - Tiêu Đỉnh lập tức cau mày: “Không biết đại nhân ngài cần Tiêu Mỗ và Mạc Thiết dong binh đoàn làm gì vậy ạ?”
“Cũng không phải chuyện gì khó, nhưng ta cần cả hai ngươi đích thân tham gia vào nhiệm vụ lần này. Về phần nội dung nhiệm vụ…” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa nhấp một ngụm trà: “...hộ tống Thanh Lân về phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ chi nhánh Ô Thản Thành, sau đó đem người giao cho một nữ nhân tên Nhã Phi an toàn là được.”
“...”
Lời này vừa ra, cả không khí chung, lẫn ánh mắt của mọi người trên đài cao nhìn về phía Tiêu Thiên lại một lần nữa biến quái dị y như ngày hôm đó trong phòng nghị sự của Mạc Thiết dong binh đoàn.
Quái dị là bởi nếu hắn chỉ là ra một cái nhiệm vụ hộ tống thôi thì không sao, nhưng đem người giao cho phòng đấu giá, trong bối cảnh Thanh Lân chưa thành niên, và quan trọng nhất là nàng mang một nửa huyết mạch Xà Nhân trong người… nghe thế nào cũng giống buôn bán nô lệ a!
“Chủ… chủ nhân… ”
Hai mắt Thanh Lân nhanh chóng bị sương mù bao phủ, giọng cũng trở nên đứt quãng, thân thể mảnh mai run lên từng cơn. Nàng sợ thật chứ không hề giả trân đâu!
“Đại nhân, chuyện này…” - Tiêu Đỉnh không nói hết câu, nhưng ý tứ của hắn mọi người đều rõ.
“Không cần sợ, ta không có đem ngươi bán đi đâu.” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa xoa đầu mỉm cười an ủi Thanh Lân: “Đem ngươi giao cho Nhã Phi bởi vì chỉ nàng mới có thể cho ngươi điều kiện sống, cũng như tu luyện đủ tốt và an toàn vừa ý ta mà thôi.
Ngươi nghĩ xem, nếu chỉ đơn giản là muốn đem ngươi đi bán kiếm lời, thì ta dùng sức cướp người rồi mang đi là xong việc rồi, việc gì phải tốn nhiều thời gian và công sức vào việc thuyết phục ngươi tự nguyện, sau đó vẫn phải chi tiền thuê người hộ tống ngươi chứ, đúng không?”
“Thật… thật vậy sao, chủ nhân?”
Trước cứ cử chỉ ôn nhu, lời nói dịu dàng và cách giải thích hợp tình, hợp lý của Tiêu Thiên, Thanh Lân rất nhanh liền nín khóc. Chỉ là những nức nở và sợ sệt vẫn còn đọng lại đôi chút trên gương mặt non trẻ khiến người ta không khỏi xót thương.
“Tất nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì.” - Tiêu Thiên mỉm cười gật đầu, lúc này quay sang Tiêu Đỉnh: “Thế nào, hai vị đoàn trưởng có muốn nhận chuyến tiêu này không?”
Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ nhìn nhau bằng ánh mắt đầy lưỡng lự. Cả hai người đều muốn về Tiêu Gia sau cuộc trò chuyện với Tiêu Thiên hôm trước, nhưng vấn đề là thời không phải hiện tại.
Như đã nói, chừng nào Tiêu Gia còn ở trong lãnh thổ của Gia Mã Đế Quốc, bọn họ chắc chắn chạy không thoát khỏi lòng bàn tay Vân Lam Tông và Nạp Lan Gia. Thế thì thay vì trở về một cách vô ích lúc này, hai người nên tiếp tục ở lại đây phát triển Mạc Thiết dong binh đoàn thêm một thời gian, chờ “Ước hẹn ba năm” cận kề hơn rồi mới mang toàn bộ trở về một lần sẽ thích hợp hơn a.
“Ta hiểu sự lưỡng lự của hai ngươi, suy nghĩ như vậy cũng không có gì sai cả. Chỉ có điều…” - Giống như đi guốc trong bụng đối phương, Tiêu Thiên dùng giọng không mặn không nhạt nói: “...tránh voi chẳng xấu mặt nào. So với cố gắng tỏ ra “anh hùng rơm” để rồi phải chịu họa diệt môn, ta thấy lựa chọn làm “anh hùng núp” tuy hèn, nhưng bảo toàn được huyết mạch mới thực sự là thượng sách đấy.”
Tuyết Lam và Thanh Lân hoàn toàn không hiểu Tiêu Thiên đang nói gì, nhưng hai người Tiêu Đỉnh, Tiêu Lệ thì khác. Bọn họ hiểu rõ từng câu, từng chữ, từng ý tứ trong lời hắn nói.
“Bảo toàn huyết mạch” bốn chữ này, rõ ràng là muốn khuyên bọn họ… bỏ chạy có chọn lọc trước khi Tiêu Gia hoàn toàn bị nhấn chìm bởi hai cơn bão đã chắc chắn là “không thể ngăn cản” sẽ ập đến vào nửa năm sau rồi.
Nhấn mạnh là Không Thể Ngăn Cản đấy!
“Cái kia… thù lao thế nào, Vô đại nhân?”