Một hơi thở dài bao lâu? - Nếu áp dụng trên người bình thường thì con số sẽ đâu đó vào khoảng… một giây cho hành động hít vào, và một giây nữa cho hành động thở ra, tổng cộng hai giây một lần hít thở.
Tuy nhiên, đó là đối với người bình thường mà thôi. Còn trong giới tu luyện giả, bởi vì khí huyết mạnh mẽ và hơi thở lâu dài, mọi người đều ngầm đồng ý với nhau một luật bất thành văn rằng, thời gian một hơi thở có con số chính xác là năm giây, cũng giống như uống cạn một chung trà là mười giây và một nén nhang là sáu mươi phút vậy.
Hay nói cách khác, việc Tiêu Thiên tuyên bố “trong vòng một hơi thở đánh ngã tất cả các tuyển thủ còn đứng trong sân”, rồi đem nó ra làm nội dung cá cược với Thanh Lân, là một hành vi vô cùng liều lĩnh.
Phải biết, dưới sân bây giờ còn tới trên dưới hai mươi người, đều là tinh anh trong tinh anh của Mạc Thiết dong binh đoàn. Đẳng cấp bọn họ thấp nhất cũng đã cửu tinh Đấu Giả, cao nhất lên tới nhị tinh Đấu Sư, vẫn là hai người.
Muốn dùng thời gian năm giây đánh ngã tất cả, khó sao mà khó a!
Mà thôi, dù sao thì lời cũng đã nói ra, quan trọng nhất là cá cược được thành lập rồi, khó thế chứ khó hơn nữa cũng phải làm thôi. Nên là…
“Tiểu Mộc, xem ngươi rồi.”
“Vâng, chủ nhân.”
Soạt! Vù!
...một tiếng gió bất thình lình vang lên, và Mộc Ánh Tuyết trong bộ áo choàng đen rộng thùng thình của mình nhẹ nhàng đáp xuống giữa sân đấu, trước sự ngỡ ngàng của cả các tuyển thủ còn có mặt trong sân, lẫn những người đã bị loại và khán giả bên ngoài.
“Một hơi thở… bắt đầu!”
Chậm rãi và nhỏ nhẹ, nhưng một câu ngắn gọn này của Tiêu Thiên vào tai đám người Tiêu Đỉnh lại vang vọng như tiếng chuông báo hiệu kỳ tích xuất hiện vậy.
Ngay lập tức, bọn họ bất kể hình tượng để nhào cả người ra lan can, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bộ áo choàng đen bên dưới, nửa giây đều không muốn bỏ lỡ.
Dưới sân, sau một giây ngỡ ngàng vì sự xuất hiện bất ngờ của Mộc Ánh Tuyết, hai mươi dong binh còn lại vậy mà bắt đầu đồng loạt xông lên tấn công nàng không chút do dự hay ngần ngại!? Sự ăn ý và đồng điệu này… lẽ ra không nên xuất hiện trên người những kẻ đang đối đầu với nhau mới đúng a!?
Mà, về lý đúng là không nên có. Tuy nhiên, nếu đoàn trưởng của bọn họ đã họp lại và dặn dò về việc một người thần bí có thể sẽ xuất hiện giữa quá trình kiểm tra như một thử thách bất ngờ, vậy thì tất cả đều có lý rồi.
Tiêu Thiên liếc mắt về phía Tiêu Đỉnh, trong lòng không khỏi cảm khái đầu óc của vị biểu ca này. Đáng tiếc… khóe miệng hắn lại cong lên nụ cười lạnh.
Mộc Ánh Tuyết có mạnh trong đơn chiến hay không, chính Tiêu Thiên cũng chẳng dám nói chắc dù hắn đã nắm được gần hết thủ đoạn của nàng trong tay nhờ tính năng [ Kế Thừa ]. Nhưng đội chiến và đoàn chiến chắc chắn là trúng sở trường của nàng rồi!
Giây thứ hai bắt đầu, chỉ thấy…
Soạt!
...một đoạn cánh tay mảnh mai, trắng như tuyết bỗng nhiên xuất hiện trong tư thế giơ lên không trung từ bên trong bộ áo choàng đen đang không gió tự bay giữa sân.
Dưới cái nắng chói chang của trời trưa sa mạc, không khó để mọi người nhìn ra nơi những đầu ngón tay thon gọn đã cong thành hình hổ trảo kia đã sáng lên đấu khí màu xanh lục pha chút úa vàng. Để trở thành Độc Sư thì linh căn buộc phải có hệ Mộc không thể nghi ngờ.
Giây thứ ba, đang lúc các khán giả đều cau mày nghi hoặc trước cử động khá kỳ quặc này của Mộc Ánh Tuyết, còn đám tuyển thủ trên sân đã phóng lao đành phải theo lao, thì cánh tay kia đã được chủ nhân nó đập mạnh xuống… mặt đất dưới chân.
“Vân Sinh Vụ Trưởng”
Bồng!
Nương theo tiếng nổ nhỏ vang lên, một đám khói trắng mờ ảo như mây, dày đặc như sương bỗng xuất hiện cực nhanh, lan ra càng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ sân đấu.
Giây thứ tư bắt đầu trong sự ngỡ ngàng, ngơ ngác và trợn mắt há hốc mồm từ tất cả mọi người đang có mặt tại hiện trường, đương nhiên là trừ Tiêu Thiên, bởi vì…
“Hahaha…”
“Cứu… cứu mạng…”
“Ngứa… ngứa quá… ngứa chết ta rồi…”
“T-Ta… ta nguyện ý… Tuyết Lam muội…”
...dù sương khói vẫn đang dày đặc tới mức che khuất tầm nhìn của các khán giả, nhưng những âm thanh cười xen lẫn khóc, vui xem lẫn buồn, sợ hãi xen lẫn hạnh phúc v.v. đầy loạn lạc đã sớm vượt ra khỏi khuôn khổ sân đấu để tràn vào tai từng người bọn họ rồi.
Giây thứ năm đến rồi trôi đi cũng nhanh như cái cách sương khói xuất hiện gây ra một tràng hỗn loạn trên sân đấu, cuối cùng lại bị Mộc Ánh Tuyết thu ngược trở vào bên trong cơ thể nàng bằng cách há lớn cái miệng nhỏ nhắn và… hút vậy.
Đúng thế, thời hạn năm hơi thở mà Tiêu Thiên đề ra đã chính thức kết thúc rồi, chỉ là… do không ai nói chuyện, hay cử động gì cả nên mới tạo ra cảm giác thời - không dường như đã bị đóng băng tại sân đấu của Mạc Thiết dong binh đoàn khi hạ tràng của đám dong binh trên sân lộ diện thôi.
Mọi người cứ thể ngẩn ra trước những gì họ đang chứng kiến, xung quanh chỉ còn tiếng gió thổi và cát bay chứng minh rằng không - thời gian vẫn bình thường chứ chẳng có sai lầm gì xảy ra cả. Mãi cho đến khi…
Sụp!
“Được rồi, trở về đi tiểu Mộc.”
“Vâng, chủ nhân.”
Vụt!
...âm thanh lạnh nhạt của Tiêu Thiên vang lên bên tai, cùng với hình ảnh Mộc Ánh Tuyết trong tấm áo choàng đen tung người đạp liên tục lên các kiến trúc của tòa nhà để di chuyển ngược lên trên đài cao đập vào mắt, thì mọi người mới đồng loạt tỉnh lại.
“Chuyện gì vừa xảy ra? Ai nói cho ta biết chuyện gì vừa xảy ra đi!?”
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai!?”
“Ta thấy một bóng đen, một đám sương khói, sau đó… không có sau đó nữa!”
“Nói thừa, cái đó ta cũng thấy! Ta đang hỏi là bóng đen kia là ai, sương khói kia lại là cái gì, còn bọn họ… bọn họ làm sao rồi kìa!”
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai!?”
…
Bên dưới nhanh chóng ồn như cái chợ khi đám người bắt đầu mồm năm miệng mười không ngừng hỏi thăm, bàn tán, suy đoán v.v. về những gì vừa xảy ra như thật, lại như mộng ngay trước mắt họ.
Còn trên đài cao, vẫn là một sự im lặng bao trùm.
“Làm tốt lắm, tiểu Mộc.” - Khẽ gật đầu hài lòng với màn thể hiện cô cùng xuất sắc của Mộc Ánh Tuyết, một lần nữa Tiêu Thiên lên tiếng phá vỡ im lặng trước: “Thế nào, đúng năm hơi thở không thừa, không thiếu a!?”
Dù kết quả đã sớm rõ như ban ngày, nhưng Tiêu Thiên vẫn cần Tiêu Đỉnh, Tiêu Lệ và cả Tuyết Lam gật đầu xác nhận, bởi vì hắn hiểu Thanh Lân sẽ chỉ hạ được quyết tâm ra đi khi những người từng cưu mang nàng đồng ý.
Hơi giật mình trước câu hỏi có phần bất ngờ của Tiêu Thiên, ba người Tiêu Đỉnh đồng loạt nhìn nhau, lại nhìn Mộc Ánh Tuyết, cuối cùng mới nhìn về phía Tiêu Thiên và… gật đầu lia lịa.
Quá đáng sợ, quá rung động, quá nhanh, quá nguy hiểm đi!
“Ngươi nghĩ sao, Thanh Lân!?”
“Đ-Đại nhân, bọn họ… không sao chứ?” - Thanh Lân vậy mà không trả lời Tiêu Thiên, thay vào đó, nàng vừa chỉ tay xuống phía dưới sân đấu, nơi cả đám dong binh vừa vây công Mộc Ánh Tuyết đang… nằm thẳng cẳng không ai nhúc nhích, vừa dùng ánh mắt cún con hỏi ngược lại hắn.
Biểu hiện này… hẳn là do quá mức quan tâm an nguy của đám người bên dưới a!
“Cô bé thiện lương đáng thương!” - Khẽ thở dài trong lòng, Tiêu Thiên phất phất tay đáp: “Trúng Điện Niết Bàn nên kiệt sức mà lịm đi thôi, nghỉ ngơi một đêm là sẽ ổn, không có gì đáng ngại đâu.”
Nói thì nhẹ nhàng, nhưng trong lòng hắn lại cảm khái không thôi. May mà gần đây Hệ Thống mới mở khóa tính năng [ Kế Thừa ], nên Tiêu Thiên mới biết được chuyện gì vừa xảy ra bên dưới, chứ không là hắn cũng mù mịt y như đám người này rồi.
Để cho rõ ràng thì Niết Bàn là một khái niệm trong Phật Giáo dùng để mô tả một trạng thái siêu việt không có đau khổ, không có ham muốn, cũng không có ý thức về bản thân. Nó được xem như mục đích chính, cũng là mục tiêu gần cuối cùng của Phật Giáo. Còn Cõi Niết Bàn là nơi chứa các chủ thể trong Niết Bàn, nơi họ được giải thoát khỏi ảnh hưởng của nhân quả và luân hồi.
Ngoài lề một chút, nói Niết Bàn chỉ được xem như “mục tiêu gần cuối cùng” của Phật Giáo, bởi vì mục đích cuối cùng của các nhà tu hành là “vô thủ trước Niết Bàn”, tức là đã đạt đến Cõi Niết Bàn nhưng vẫn không thể chủ động nắm giữ được trạng thái Niết Bàn. Bởi vì nếu nắm giữ được NIết Bàn, đồng nghĩa với đã có sở hữu, mà đã có sở hữu thì ngược lại là không xứng đáng ở trong Cõi Niết Bàn rồi.
Trở lại với Mộc Ánh Tuyết và thủ đoạn đã giúp nàng đánh ngã hai mươi người chỉ trong vẻn vẹn năm hơi thở.
Đầu tiên là Vân Sinh Vụ Trưởng, một đấu kỹ rất mạnh trong quần chiến và chống vây công có xuất xứ từ Chân Thiên Cung. Nó cho phép người thi triển tập trung Độc đấu khí trong cơ thể về một điểm, sau đó bộc phát ra bên ngoài dưới dạng yên vụ.
Bằng vào việc đã sớm thành thục đấu kỹ này, Mộc Ánh Tuyết hoàn toàn có thể đánh ngã đám người kia chỉ bằng… một cú dậm chân theo đúng nghĩa đen. Chỉ là nếu làm thế thì lại quá đáng sợ đi, nên cuối cùng nàng chọn dùng tay phát động.
Thứ hai là Điện Niết Bàn, một loại khí độc gây ảo giác cực mạnh tương tự như… ma túy tổng hợp, nhưng không gây nghiện, có khả năng tiễn người hít phải nó lập tức đi thẳng vào Cõi Niết Bàn siêu thoát vạn vật.