Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 449: Chương 449: Hoắc Thủy Nhi, đúng là họa thủy a!




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Lại nhờ tiến hóa khung máy móc mở ra siêu cấp khứu giác, mũi Ngô Minh đã đạt đến trình độ chó săn.

Không, thậm chí càng mạnh mẽ hơn. Ngô Minh cũng không cần như chó săn áp mũi trên mặt đất ngửi tới ngửi lui, mà vẫn có thể nhận biết mùi của đối tượng bị theo dõi lưu lại cách ở mấy mét ngoài từ đó cảm nhận hướng đi.

Tiến hóa khung máy móc còn muốn phi thường săn sóc, tham khảo trước lấy giòi bọ trị liệu biến thành con rắn tham ăn, chú sâu đáng yêu cày ruộng loại mỹ hoá hình ảnh kia, liền ở trong rừng cảm nhận chỗ nào đã từng có người đi qua mà cố sức đánh dấu.

Ở trong tầm mắt Ngô Minh, trên đất phảng phất có một đạo vàng sắc kim tuyến được vẽ ra kéo thành đường dài hướng về phía xa. Đây chính là vết tích người bắn tên rời đi.

Người bắn tên bị thương vết máu sớm đã bị đồng bạn của hắn thanh trừ sạch sẽ, nhưng mùi vị trong không khí khi đang ở trạng thái không có trời mưa, nên không dễ dàng tiêu tan.

Ngô Minh thậm chí cũng không cần vết máu, nhờ khứu giác tiến hóa khung máy móc phán đoán, có thể trực tiếp dựa theo cảm nhận là có thể tìm kiếm hướng người bắn tên đã đi qua.

Ngô Minh đem xiêm áo trên người quấn lên cho gọn nhẹ.

Mới vừa đi ra không tới năm mươi bộ, Ngô Minh liền cảnh giác đè thấp thân thể.

Có người đang đi tuần.

Đã không phải đám người đi cùng ông lão nhận ra Tung Hoành Quyền kia, mà là nhân thủ của một đạo khác đang canh gác ở trong núi.

Có đứng một chỗ lẳng lặng quan sát, có chậm rãi đi tuần tra khắp trong núi.

Sức quan sát của tiến hóa khung máy móc Ngô Minh quả thực giống như Rada vậy, đem mấy tên canh gác trong phạm vi điểm từng cái hiện ra ở trước mắt Ngô Minh.

Thậm chí nàng cũng không cần nhọc lòng suy nghĩ, tiến hóa khung máy móc tự động tính toán ra con đường an toàn.

Ngô Minh không kích hoạt huyền khí, sẽ không có bất kỳ huyền khí gợn sóng nào, lại ở dưới sự giúp đỡ của tiến hóa khung máy móc mượn lùm cây ẩn nấp thân hình. Kết quả đối với những người canh gác này tới nói, nàng quả thực tựa là đang ẩn hình!

Ngô Minh lần theo vết tích người bắn tên bị thương bỏ chạy. Chậm rãi tìm tới.

Bởi vì nàng đoán được người bắn tên bị thương tất nhiên sẽ được thay ra, ở thời gian trị thương rất có thể sẽ có nói chuyện. Chỉ cần những người này mở miệng. Khó tránh khỏi sẽ tiết lộ ra một ít tình báo.

Lặng yên không một tiếng động né qua mấy cái huyền khí võ giả đang làm nhiệm vụ cảnh giới, Ngô Minh lẻn vào điểm nghỉ ngơi của những võ giả này.

Đối với người bình thường, không có huyền khí, nhưng nhưng không cách nào tránh thoát mắt thường quan sát của tốp lính canh trạm gác.

Võ giả thực lực cao siêu, tuy rằng có thể đi tới đi lui né tránh trạm gác, nhưng không cách nào ẩn đi huyền khí gợn sóng.

Đối với võ giả đã quen dùng huyền khí điều tra kẻ địch, Ngô Minh tựa là mặc vào áo tàng hình như trong mấy bộ truyện khoa huyễn vậy, vô hình vô thanh mà liền tiến đến một bụi cỏ gần nơi dựng túp lều.

Chung quanh Túp lều được người hết sức cẩn thận đặt một ít cành khô. Có tác dụng dùng để cảnh báo. Nhưng là đối với hình thức cảnh giác được mở toàn bộ như Ngô Minh tới nói, nửa điểm đều không có khó khăn.

Dùng cỏ dại cùng cành khô vội vàng dựng túp lều, khó tránh khỏi có chút khe hở. Ngô Minh rón ra rón rén tới ngồi xổm ở bên ngoài một túp lều, từ một khe hở nhỏ nhìn vào xem, cũng ngưng thần lắng nghe thanh âm bên trong.

Bên trong túp lều có năm người.

Một cái võ giả trang phục bố y chính đang ở bên cạnh một cái người cung thủ nhổ mũi tên ra, trong miệng nói rằng: “Lão tam, lão tứ. Các ngươi trúng mũi tên này không nhẹ a. Cao nhân phương nào càng có thể bắn trúng các ngươi, hơn nữa còn trực tiếp xuyên thấu lưng mà ra?”

“Lão ngũ, ngươi nhẹ tay chút!” Lão tứ nhe răng nhếch miệng nói: “Lão tam da dày thịt béo không sợ đau, ta nhưng thịt mềm lắm!”

Lão tam đã được băng bó bả vai cẩn thận, ở bên giọng ồm ồm nói: “Nam tử hán sợ đau đớn cái gì, lão tứ ngươi loạn sủa gì đó!”

Lại ngồi bên cạnh hai người. Một vị dùng trọng quyền đẩy lùi Ngô Minh chính là trung niên võ giả, một vị bán cho Tung Hoành Quyền mặt mũi chính là lão võ giả.

Trung niên võ giả nói: “Lão ngũ, ngươi nhất định đoán không được, lão tam lão tứ lại là bị một cái tiểu cô nương làm bị thương.”

“Tiểu cô nương?” Lão ngũ kinh ngạc nói: “Tiểu cô nương có lực tay bực này? Lẽ nào nàng là thân cao năm thước, vòng eo cũng là năm thước phì bà?”

“Cái gì phì bà.” Trung niên võ giả cười nói: “Tựa là cái yểu điệu tiểu cô nương. Lớn lên mặt mày thanh lệ, da dẻ lại trắng như mặt bánh màn thầu Nam Man tiến cống.”

“Khiến người ta muốn cắn một cái?” Lão tứ còn muốn bưng vai, lúc này cười nói: “Nhưng chúng ta đều bị mũi tên của nàng cắn.”

“Có cô bé như vậy? Vẫn đúng là muốn gặp a.” Lão ngũ kinh ngạc.

“Ngươi ngày hôm nay là không có phúc được thấy. Nếu ta trẻ lại mười tuổi. Tuyệt đối là con ngươi đều muốn trừng đi ra.” Trung niên võ giả nói: “Ngươi là không thấy tư thế nàng ở trên ngựa chơi cung bắn tên, hai tay giương lên. Bộ ngực liền run rẩy, tư thế yểu điệu lúc bắn tên, càng thêm nổi lên cổ nang nang* bộ ngực… Ta cái này số tuổi đều ở phía xa nhìn ra không chịu được a!” (*ví bộ ngực như cái trống nảy lên nảy xuống)

Lão ngũ cười nói: “Thì ra là như vậy, không trách lão tam, lão tứ sẽ trúng tên!”

Các ngươi lúc đó đều nhìn chỗ nào a?! Ngô Minh ở bên ngoài nghe xong, hận đến hàm răng phát ngứa. Ta là Tiêu Nhược Dao, không phải tiểu Ru diêu*! (*lắc ngực, mô phỏng giả lập lắc ngực)

Nếu không là kiêng kỵ đánh rắn động cỏ, nàng thật muốn vọt vào, từng cái từng cái đạp ngã xuống cuồng giẫm một trận.

Chỉ nghe ông lão ho nhẹ một tiếng nói rằng: “Nàng là truyền nhân của Tung Hoành Quyền, các ngươi đám gia hoả này nhìn người ta học hỏi nhiều một chút, đừng chỉ nhìn chỗ không đáng nhìn.”

Mấy người nghe xong lão đại nói như thế, cúi đầu không tiếp tục nói nữa.

Ông lão nghiêm mặt nói: “Mấy ngày nay trên tay chúng ta đã dính không ít máu của người dân cùng người giang hồ đi đường vô tội, đã là nghiệt ở trong lòng. Không nên lại nổi lên sắc tâm, bằng không đi cái lối rẽ gì, dễ sinh tâm ma, khiến nó trở thành bình phong ngày sau cản trở việc đột phá cảnh giới!”

Mấy người nghe xong vội vã xưng phải.

Lão ngũ một bên tiếp tục trị liệu thương thế cho lão tứ, một bên vừa nói: “Lão đại, lần này ba vạn Lang Phong Quân tập kích nước Tấn, một đường thanh dã diệt đạo, liền vì không để lộ tin tức kỳ tập ra ngoài, còn muốn sắp xếp quân nhân chúng ta phòng giữ lộ tuyến sát hại người tới gần, không khỏi giết chóc quá nặng.”

Ông lão lắc đầu một cái, bất đắc dĩ thở dài: “Ai —— cái này cũng là bất đắc dĩ. Vì bá nghiệp của Huyền Vũ Vương, vì kế hoạch nước Vũ nhất thống giang sơn, võ giả chúng ta coi như dính thêm nhiều máu huyết hơn nữa, cũng nhận. Nhưng ác sự thừa thải không nên loạn làm, đặc biệt là nữ sắc, phải biết hồng nhan họa thủy…”

Ông lão nói tới chỗ này, bỗng nhiên sững sờ, nhạ nhạ nói: “Quái, câu nói này làm sao quen như vậy? Lão phu cảm thấy không đúng lắm…”

Bên ngoài Ngô Minh suýt chút nữa bật cười.

Hồng nhan họa thủy ở thế giới này cũng có từ ngữ đối ứng, Ngô Minh vừa vặn đem ra dùng.

Gia tộc dùng Tung Hoành Quyền họ Hoắc, Ngô Minh trước giả mạo nữ truyền nhân Tung Hoành Quyền, lại nói mình gọi Thủy nhi, kỳ thực tựa là thuận miệng chơi. Không nghĩ ông lão giờ khắc này lại liên tưởng tới.

Ông lão chậm rãi nói: “Nha đầu Tung Hoành Quyền của Hoắc gia, gọi Thủy nhi… Hoắc Thủy Nhi…”

Lão ngũ nghe xong cười nói: “Làm sao còn có người kêu bằng cái tên này? Ha ha, họa thủy? Là hài tử nhà ai xui xẻo bị đặt cái tên này?”

Ông lão nhảy dựng lên một cái, kinh hô: “Không được, lẽ nào nha đầu kia trêu đùa lão phu?”

Mấy người khác thấy ông lão đứng dậy, cũng vội vã muốn đứng lên.

“Ai ——?” Ngoại trừ ông lão ra, từ lão nhị cho đến lão ngũ bốn người, thân thể lại đều loạng choạng, trong giây lát lại ngã ngồi về trên đất.

Không hay rồi! Ông lão vội vàng mở miệng muốn phát thanh âm cảnh báo, nhưng từ một bên túp lều bị người phần phật phá tan, bỗng nhiên cảm thấy giữa lưng nóng lên, đùng một cái bị người đánh lén một chưởng.

Người đánh lén chưởng lực vô cùng hùng hậu, ông lão phun một ngụm máu, đổ sụp ngã xuống đất.

Trong giây lát này, hắn ngạc nhiên nhìn thấy, vị Hoắc Thủy Nhi cô nương gặp trước đó, giờ đang cười hì hì đứng ở trước năm người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.