Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 450: Chương 450: Không có giết người diệt khẩu?




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Có huyền khí bạo phát!” Một vị võ giả tuần tra khe núi bỗng nhiên cảm giác được từ chỗ nghỉ ngơi có điểm khác thường.

Hắn lập tức nhún người nhảy lên, hướng về chỗ nghỉ ngơi chạy gấp.

Nếu là bình thường, vừa nãy cái huyền khí tám sao vừa lóe lên liền biến mất kia, căn bản sẽ không lôi kéo người ta chú ý. Nhưng giờ khắc này là lúc các võ giả đều đang toàn tâm tuần tra nhất, mắt thường nhìn chăm chú, cảm ứng đề cao, tự nhiên liền phát hiện.

“Cố Xung, ngươi là như chim sợ cành cong sao?” Một cái tiếng cười vang lên.

Là một vị võ giả tuần tra khác đang chê cười hắn.

“Ngươi không cảm nhận được huyền khí gợn sóng sao?” Võ giả mẫn cảm gọi là Cố Xung cả giận nói.

“Cái tám sao huyền khí vừa lóe lên ban nãy ngươi không cảm thấy quen thuộc sao? Cường độ gợn sóng này rõ ràng là Đường lão hiệp khách a, ngươi căng thẳng cái gì?” Một vị võ giả khác cười hì hì phất tay một cái.

Cố Xung sửng sốt một chút, hồi tưởng gợn sóng huyền khí vừa nãy cảm nhận được, còn thật đúng là cường độ gợn sóng quen thuộc của Đường lão hiệp khách, cùng mức độ gợn sóng trong trí nhớ nửa điểm cũng không kém.

“Là ta quá mẫn cảm. Có lẽ là Đường lão hiệp khách đang trị liệu cho huynh đệ trúng tên, chặt đứt đoạn mất mũi tên mà thôi.” Cố Xung cười cợt, lại về đến vị trí rồi tiếp tục chầm chậm đi tuần tra.

“Tựa là như vậy a. Ngươi cũng không suy nghĩ một chút, nào có vừa bạo phát huyền khí một thoáng liền kết thúc tranh đấu?” Một vị võ giả khác lắc đầu, tiếp tục nhiệm vụ lúc trước.

Bọn họ cũng không nghĩ đến, sẽ có người khống chế mức độ bạo phát huyền khí tốt như vậy. Càng nhất quyết không nghĩ tới, một vị cao thủ tám sao huyền khí, sẽ bị người đánh lén một chưởng xong liền đả bại.

Mặc dù người đánh lén cũng là tám sao huyền khí, nhưng một chưởng chiến thắng đặt ở bên trong võ giả kinh nghiệm đây là tuyệt đối không thể.

Ngô Minh trong nháy mắt nhảy vào túp lều, từ sau lưng lão võ giả vỗ một chưởng.

Trong chớp nhoáng này bạo phát huyền khí tinh chuẩn đến mảy may không có sai sót. Tiến hóa khung máy móc hoàn mỹ mô phỏng cường độ gợn sóng huyền khí của lão võ giả. (*BB: kiểu tay sát thủ lão luyện bắn chết mục tục cùng lúc với có tiếng sấm vậy)

Gợn sóng tuy rằng tương đồng, nhưng đọ tinh khiết thuần phác hơn xa ông lão.

Ông lão phun một ngụm máu. Sau ngã ngồi trên đất không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm Ngô Minh: “Hoắc cô nương, ngươi…”

Làm sao có khả năng? Nàng vì sao đánh lén mình? Vẻn vẹn bởi vì giận hờn?

Làm sao có khả năng? Nàng lại có thực lực tám sao huyền khí? Nàng mới bao tuổi?

Làm sao có khả năng? Năm huynh đệ chúng ta lại trong chớp mắt đều bị khống chế, bọn họ đều ngã ngồi trên đất cả người vô lực?

“Nhanh cảnh báo!” Ông lão kinh ngạc thốt lên một tiếng.

“Nguy… Hiểm…”

“Có… Ngoại… Nhân…”

Mấy vị huynh đệ ngẩng đầu muốn gọi, nhưng mà giọng nói yếu ớt đứt quãng, thật giống như cổ họng không có khí lực vậy.

Ông lão nhìn dáng vẻ uể oải không có khí lực của bốn vị huynh đệ còn lại, biết bọn họ đã trúng một loại mê dược lợi hại nào đó rồi. Trong cơ thể mình cái cỗ huyền khí kia cương mãnh bá đạo, vọt tới trong kinh mạch đau đớn không thể tả, cũng là không cách nào phát lực báo động.

Giờ khắc này bọn họ chi hô to nhất cũng chỉ là đạt đến mức độ người bình thường nói chuyện. Căn bản không đủ để truyền ra xa.

Ông lão trong lòng đột nhiên phát lạnh, nghĩ đến hai mươi năm trước một cái cảnh tượng nào đó, nhất thời nhìn Ngô Minh hàm răng run lên nói: “Ngươi, ngươi là người nước Tề? Phục Linh trưởng lão là gì của ngươi?”

“Khà khà, cái này ngươi chớ xía vào. Chuyện Hoắc Thủy Nhi ta muốn làm, nơi nào cho phép ngươi hỏi tới hỏi lui?” Ngô Minh cũng không chịu thừa nhận thân phận mình, chỉ là dựa vào tên giả rêu rao.

Ông lão giận dữ đại hối hận: “Hối không kịp a, lúc đó nên ra tay đem nha đầu ngươi bắt giữ!”

“Bắt ta? Ngươi cảm thấy có khả năng sao?” Ngô Minh nở nụ cười buông một câu. Đưa tay nắm lấy cổ áo mấy võ giả còn lại như xách gà, bỏ vào một đống.

Ở lúc ném vị trung niên võ giả kia, nàng còn muốn cố ý dùng đại lực khí, thậm chí ở trên người hắn đạp một cước: “Này lão bất tu* đại thúc kia, thành thật nằm yên ở đây cho ta!” (*già mà không nên nết)

Trung niên võ giả âm thầm chột dạ, liền tiếng mắng cũng không dám thốt ra. Hắn tự biết mấy lời nói bộ ngực thiếu nữ rung rinh căng nẩy kia phỏng chừng đều bị nghe được. Không khỏi mặt đỏ tới mang tai.

Lão ngũ lần thứ nhất nhìn thấy Ngô Minh, thấy cả người không sử dụng ra được khí lực, một người thông hiểu y thuật như hắn không khỏi kinh ngạc nói: “Không nghĩ tới còn có mê dược lợi hại như vậy, lại đem tất cả võ giả năm sao trở xuống đều tê liệt ngã xuống. Ta đến hiện tại đều không rõ đến cùng là loại thuốc gì.”

Hắn lại thấy trung niên võ giả mặt đỏ, không khỏi nói một câu: “Lão nhị. Nha đầu này vẫn đúng là khiến người ta khó có thể nhịn được. Lão tam lão tứ bị thương không oan a.”

“Ông lão, ngươi họ Đường đúng không?” Ngô Minh định dùng ngôn ngữ vớt cá gần hồ.

“Chớ có dùng cùng một mưu với lão phu!”

“Ta nói Đường lão… Vịt* a…” Ngô Minh bật cười. Đem mấy người cười đến không hiểu ra sao. (*唐老 – vịt Donald)

Hắn xui xẻo sao lại mang họ này, khi số tuổi đã lớn xưng hô liền dễ dàng khiến người ta hiểu lầm rồi.

“Ngươi cười cái gì?” Ông lão trợn mắt với Ngô Minh: “Nói mau, chẳng lẽ ngươi quả thật không phải người nước Vũ chúng ta?!”

“Ta nên hỏi các ngươi, mà không phải các ngươi hỏi ta.” Ngô Minh tỉ mỉ ngắm nhìn lão giả, cân nhắc nên làm sao bức cung.

Lại muốn gõ rơi một cái răng, lấy phương thức kích thích tủy răng đến bức cung sao?

“Ngươi hỏi lão phu cái gì, đều sẽ không nhận được đáp án. Lão phu cùng các huynh đệ cũng là như thế.” Ông lão kiên quyết nói.

“Cái này có thể không nhất định. Ngươi chịu được cực hình, nhưng bọn họ có thể không như vậy.” Ngô Minh liếc mắt nhìn mấy người: “Ta chỉ cần đem bọn ngươi tách ra ép hỏi, đều sẽ có người không chống cự nổi mà mở miệng.”

“Chớ vọng tưởng! Ngươi nếu muốn dùng hình, tất nhiên không phải người nước Vũ, không nghĩ tới Tung Hoành Quyền cư nhiên lại truyền ra ngoài. Đúng đúng đúng, ngươi nhất định là người nước Tề, chỉ là không nghĩ tới làm sao học được giọng Lĩnh Nam chuẩn xác như vậy, đáng trách lão phu có mắt như mù!” Ông lão vô cùng đau đớn.

“Ngươi chớ quản ta là người nước nào, hiện tại huynh đệ các ngươi năm người rơi vào trong tay ta, muốn giữ mạng liền ngoan ngoãn khai ra, miễn cho da thịt bị khổ.” Ngô Minh bày ra một bộ tư thế phản phái*. (*nhân vật phản diện)

“Đừng hòng! Lão phu nhất định sẽ không bán nước!” Ông lão kiên quyết nói.

“Hừ, ngươi muốn bảo vệ bí mật? Chỉ sợ chịu không nổi cực hình.” Ngô Minh hoàn toàn tự tin: “Chí ít ngươi sẽ không chống đỡ nổi ma mị thanh âm của ta.”

Ngô Minh lấy ra cây tử ngọc sáo thu được từ Ân cốc chủ Ma Âm Cốc.

“Tử ngọc địch?! Ma Âm Cốc?! Ngươi là người Ma Âm Cốc? Ân cốc chủ là gì của ngươi?” Ông lão vừa nhìn tử ngọc địch, nhất thời kinh hãi đến biến sắc: “Không trách ngươi lại biết Tung Hoành Quyền, chắc chắn là lấy ma mị thanh âm lừa đi quyền phổ, đáng ghét a!”

Vị lão võ giả này kinh nghiệm giang hồ phong phú, vừa nhìn thấy ánh sáng lộng lẫy trên cây tử ngọc địch liền biết tuyệt đối không phải hàng giả, chỉ sợ nha đầu này là một vị nhân vật dòng chính trọng yếu của Ma Âm Cốc, bằng không Ân cốc chủ làm sao sẽ đem tử ngọc địch giao cho nàng? Lúc này trong miệng tức giận mắng, nhưng trong lòng thực tại đã nổi lên sợ hãi.

Hắn không sợ chết, cũng không sợ một cái tiểu cô nương sẽ đối với mình nghiêm hình bức cung cái gì. Nhưng hắn lo lắng bản thân mình không đảm bảo giữ được bí mật Vũ quốc hành quân, vạn nhất tiết lộ cái gì đi ra, chỉ sợ đối với toàn bộ quốc chiến đều sẽ sản sinh ảnh hưởng bất lợi.

Khi Ngô Minh mới vừa đem sáo tử ngọc hướng về bên môi, ông lão bỗng nhiên lao đầu về phía tảng đá bên chân.

“Hồ đồ cái gì?!” Ngô Minh phản ứng nhanh như điện, lập tức điểm tử ngọc sáo một cái, đem thế liều mình tự sát của ông lão ngăn trở.

Cũng may dó là Ngô Minh, nếu không bằng sự kiên quyết của ông lão, đổi làm người khác chỉ sợ không phản ứng kịp.

Ông lão thấy tự sát không được, gấp hướng về mấy người đang nằm một đống kia nói: “Chư vị huynh đệ, đại trượng phu có thể chết không thể ô! Vì bảo vệ nước Vũ… Ô!”

Ngô Minh đã dùng tử ngọc địch đem cái miệng của hắn đùng một cái đánh rơi một cái răng, khiến cho lời nói của hắn hơi ngưng lại.

“Ông lão a, ngươi đã sống lâu năm như vậy, liền vội vã tìm chết như thế sao?” Ngô Minh thở dài một hơi.

Ông lão ngang nhiên nói: “Đại trượng phu không tiếc một cái đầu. Quốc chiến trước mặt, có chết mà thôi!”

Mấy vị huynh đệ cũng một bộ dáng vẻ vì lão đại nhà mình mà tự hào.

Ngô Minh thở dài: “Mấy vạn tinh binh Vũ quốc kỳ tập Tấn đô, mưu kế rõ rành rành như vậy, ta còn cần phải ép hỏi các ngươi cái gì? Ta có vật trấn phái Ma Âm Cốc muốn tra hỏi gì đó đều có thể được, vẫn cần phải hướng về các ngươi bức cung sao?”

Ông lão cùng bốn cái huynh đệ đều là sững sờ.

Nàng biết?!

Người phương nào để lộ tin tức?

“Ta chỉ bất quá muốn đi xem cái thế tử nước Tề kia, dù sao ta cùng hắn có chút ân oán cá nhân.” Ngô Minh hừ một tiếng.

“Thế tử nước Tề? Ngươi đi tìm hắn làm chi?” Ông lão hỏi.

Ngô Minh vừa nghe, trong lòng nhất thời nắm chắc. Quả nhiên người Vũ quốc biết thế tử ở đâu, chỉ e đã bị vây hãm.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Ngô Minh lại lộ ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi: “Cái tên thế tử chết tiệt bạc tình bạc nghĩa kia, hãm hại em gái của ta. Chỉ hận trong ngày thường bên cạnh hắn trước sau có cao thủ vây quanh bảo vệ, ta nóng vội không ra tay được. Nếu là người Vũ quốc muốn giết hắn, ta hi vọng mắt thấy hắn chết ở trước mắt của ta. Hay còn là ôm đầu của hắn, đi tới trên phần mộ muội muội ta tế bái!”

Mấy người nhất thời lộ ra biểu tình nguyên lai là như vậy.

“Dược tính của các ngươi, duy trì bất động sau nửa canh giờ liền giải. Nội thương của lão giả ngươi nhưng phải dựa vào tự mình điều tức, phỏng chừng không đủ một canh giờ thì khó mà khôi phục. Thiết nghĩ chớ đi lại lung tung, để tránh khỏi huyền khí của ta tiến vào rễ kinh mạch tàn phá bừa bãi.” Ngô Minh uy hiếp một thoáng, liền đứng lên đi ra ngoài.

“Cô nương dừng chân!” Ông lão ngược lại là vội vã nói giữ Ngô Minh lại: “Ngươi liền như thế buông tha chúng ta?”

“Còn muốn như thế nào? Ồ, đúng rồi.” Ngô Minh đi tới trước mặt trung niên võ giả kia, giơ tay lên đùng đùng đùng mấy cái bạt tai.

Lão ngũ cuối cùng cũng coi như ô dài một hơi, cười nói: “Ha ha, hóa ra là lão nhị ngươi lắm miệng, chọc giận vị cô nương này mới hại các huynh đệ chịu tội như vậy!”

Lão nhị bị cho ăn tát xấu hổ đỏ cả mặt, bị Ngô Minh quạt mấy cái bạt tai cũng không buồn lên tiếng.

“Còn có cái miệng này của ngươi.” Ngô Minh lại đạp lão ngũ mấy đá.

Lão ngũ trong miệng còn muốn oa oa nói: “Cô nương lưu tình, tiểu sinh đối với cô nương chỉ có tâm ý ái mộ kính ngưỡng, tuyệt không nửa điểm khinh nhờn!”

Kết quả bị Ngô Minh lại tàn nhẫn đạp mấy đá, suýt nữa xương sườn đều bị đạp đứt đoạn mất.

Tử ngọc địch loáng lên một cái, bị Ngô Minh thu vào bên hông, đi ra phía ngoài liền đi.

Ông lão thân là lão đại nhưng bỗng nhiên lên tiếng nói: “Cô nương, việc quan hệ quốc chiến, nếu ngươi thật sự bị cuốn vào trong đó, thiết nghĩ không nên mang nửa điểm thương hại trong lòng! Chiến tranh không phải ngươi giết người, tựa là người giết ngươi!”

Ngô Minh bước chân dừng lại, quay đầu lại cau mày nói: “Lão già đầu óc ngươi hỏng rồi?”

Nói xong câu đó, Ngô Minh đi ra túp lều sụp gần non nửa một bên, đi nhanh mà đi.

Ông lão lăng lăng nhìn nàng đi xa.

“Lão đại, nàng đúng là người Ma Âm Cốc?”

“Đúng nha, lão đại, nha đầu này thần thần bí bí, cái cây sáo kia là cái đồ vật gì của Ma Âm Cốc sao?”

“Nhưng mà mê dược thật giống như là Phục Linh trưởng lão của nước Tề?”

“Nàng lại để cho chúng ta sống, hẳn là không phải người nước Tề chứ?”

Huynh đệ mấy cái mồm năm miệng mười.

“Nếu không giết người diệt khẩu, hẳn là không phải nước Tề, mà là người Ma Âm Cốc không có liên quan đến chiến sự đi…” Ông lão nói mà chính bản thân cũng có chút không tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.