Tại Hạ Là Hệ Thống

Chương 313: Chương 313: Cao Lãng may mắn




Thanh Linh Vực.

Thanh Hoa học viện.

Ngô Đồng lão sư cùng với hai tên học viên của Thanh Hoa học viện phụ trách đón tiếp Ngũ công tử Triệu Gia. Nghe tin bọn hắn sắp đến đã tới chờ đón trước cửa học viện.

Không bao lâu sau, hai bóng người một già một trẻ tiến đến, Ngũ công tử mày kiếm mắt sáng, bội kiếm bên hông, bộ dạng vô cùng nhã nhặn. Lão già bên cạnh trang phục xám màu, tuy cùng là kiếm tu, nhưng về khí chất đã kém hơn một bậc.

Tuy thế lão già này Ngô Đồng không dám có chút khinh thị, vì hắn là một vị Nguyên Anh Cảnh cường giả.

“ Đích thân một vị lão sư của Thanh Hoa học viện đi ra đón tiếp, tại hạ quả thực vô cùng vinh hạnh.” Ngũ công tử mỉm cười chắp tay.

“ Ngũ công tử khách khí, Thanh Hoa học viện vì cuộc thi đấu mà gần đây bận rộn, nếu không người đón tiếp ngươi phải có thân phận lớn hơn ta mới phải. Chuyện này,...mong công tử đừng chấp nhặt.” Ngô Đồng chắp tay chào hỏi lại, lễ tiết đầy đủ.

Hiện nay Thanh Hoa học viện và Triệu Gia mối quan hệ càng ngày càng xấu, vậy nên tránh cho phát sinh xung đột không cần thiết, là điều nên làm.

Hai bên khách sáo vui vẻ nói vài câu, liền cùng nhau tiếp vào bên trong học viện.

Đi được một đoạn đường, liền gặp Cao Lãng đang ngồi uống trà nhạt trên một chiếc bàn đá ngoài sân.

Cao Lãng trên tay cầm chén trà, mỉm cười thú vị gật đầu với bọn hắn coi như chào hỏi.

Bên cạnh hắn, còn ngồi lấy Trần Dần và Xuân Hoa thị nữ đứng bên cạnh.

“ Hừ...”

Vừa nhìn thấy Cao Lãng, lão già khẽ hừ lạnh, đầu nghiêng sang một bên tỏ vẻ khó chịu.

“ Cao Lãng công tử, ngươi nói không đi đến đây, sau đó lại đi trước bọn ta một bước, có phải nên cho một lời giải thích?”

Bên cạnh Ngũ công tử khẽ cười khổ, chắp tay chào hỏi nói.

Sau chuyện vài hôm trước Cao Lãng cho Ngũ công tử sắc mặt lạnh liền bỏ đi, hắn liền dẫn người đi trước tiến đến Thanh Hoa học viện, ngay cả một câu cũng không nói.

Nếu không phải Ngũ công tử không cam lòng tiếp tục quay lại Phòng đấu giá Triệu Gia tìm hắn, nghe được Triệu Nhã giải thích. Vẫn còn mơ hồ nghĩ mình không bị Cao Lãng cho leo cây đâu.

Bị dính một hố thế này, Ngũ công tử dù tốt tính thế nào cũng có lúc không nhịn được.

“ Ngươi có thể hiểu lầm ta. Ta chỉ đến để xem Thanh Hoa học viện tổ chức thi đấu, không phải đến hỗ trợ ngươi tìm người.” Cao Lãng đặt chén trà xuống, đứng dậy đáp.

“ Ai chẳng biết ngươi đã rời khỏi gia tộc, bây giờ lại tỏ vẻ nhớ thương, mặc kệ người mình hỗ trợ người ngoài sao?” Lão già hộ vệ Ngũ công tử tỏ vẻ châm chọc.

Hắn nói câu này ra, vừa châm chọc Cao Lãng rời khỏi Cao Gia, lại châm chọc hắn tại Triệu Gia.

“ Ngươi nói sao cũng được.” Cao Lãng mỉm cười nói, liếc nhìn Ngô Đồng ngượng ngùng bên cạnh, lại liếc nhìn Ngũ công tử.

“ Ngũ công tử chạy đến đây chẳng phải vì sợ ca ca mình sẽ hại đến ngươi sao?”

“ Ngươi nói bậy, Nhị ca đối xử với ta rất tốt, sao có thể hại ta.” Ngũ công tử chợt tức giận quát.

“ Ta còn chưa nói là ai nha.”

Cao Lãng cười nhạt.

Ngũ công tử cầm chặt cây kiếm trên tay, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Hắn lần này thật muốn rút kiếm chém Cao Lãng, tuy nhiên hắn lại biết mình căn bản đánh không lại.

Cho dù để lão già bên cạnh ra tay, với thân phận mẫn cảm của Cao Lãng, để hắn chạy được, sau này sẽ vô cùng phiền phức.

“ Hai vị, hai vị..., đây là Thanh Hoa học viện, xin hãy bình tĩnh mà giải quyết. Cuộc thi đấu đã sớm bắt đầu rồi, chúng ta có thể không còn nhiều thời gian.” Ngô Đồng bất đắc dĩ xoa mồ hôi, vội can ngăn nói.

“ Ngươi có thể ra tay, nhưng ta sẽ cho Thanh Hoa học viện một bộ mặt.”

Cao Lãng mỉm cười từ chối chiến nói.

“ Công tử.” Lão già bên cạnh khẽ can ngăn.

Tuy hắn mặc dù rất bất mãn với Cao Lãng, nhưng hắn biết hiện tại không phải thời gian thích hợp.

Nếu đánh nhau tại đây, Thanh Hoa học viện có thể lấy cớ để làm khó bọn hắn.

“ Phải... Phải... Hai vị, dĩ hoà vi quý, chúng ta mau vào thôi.” Ngô Đồng vội cười hối thúc.

Hai bên đều im lặng nhìn nhau, sau đó liền đi phía sau lưng Ngô Đồng, tuy nhiên lại giữ khoảng cách nhất định.

Ngô Đồng chỉ đành cười trừ cho qua chuyện, nhanh chóng dẫn người đến sân thi đấu.

Tâm trạng trong lòng hắn vô cùng ngại ngùng, nếu không phải hắn phụ trách khu vực Phong Vũ Thành, không ai chịu đi thay hắn. Hắn quả thực không dám đi đón tiếp một chút nào.

Đặc biệt là thấp thỏm với Cao Lãng, khi mà năm xưa hắn cậy thân phận và thực lực của mình khiến Cao Lãng bị mất mặt. Hắn rất sợ Cao Lãng sau này sẽ trả thù.

Nhưng hắn không biết...

Cao Lãng bây giờ đã sớm chẳng quan tâm.

...

Sân thi đấu của Thanh Hoa học viện được xây dựng ở khu vực phía Đông học viện.

Nơi này là khu vực chiến đấu của Ngoại môn, diện tích rộng rãi đủ chứa hàng triệu người. Tầm nhìn thoáng đãng.

Mới chỉ đặt chân bên ngoài thôi, Cao Lãng đã nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt bên trong, số lượng người phải nói là vô cùng đông đúc.

Ngoài người Thanh Hoa học viện có thể xem thi đấu ra, còn có những người bên ngoài sẽ được phép đi vào xem mà không bị học viện ngăn cản.

Tuy nhiên, bọn hắn đều có một thân phận nhất định. Không phải thiên tài thế lực, cũng là tông chủ của một tông. Thực lực thấp nhất, cũng phải là Linh Đan Cảnh trở lên.

Ngoại lệ có rất ít, ví dụ như Xuân Hoa, nàng được Cao Lãng cho đi ké.

Đám người bọn hắn được sắp xếp một khu vực riêng biệt trên đài cao, nơi đó đã sắp đặt sẵn ghế ngồi. Khác biệt hoàn toàn với khu vực người xem đông đúc mà còn không có ghế ngồi bên dưới.

Tất nhiên, một vị trí như vậy, cũng sẽ vô cùng khiến nhiều người chú ý khi có người ngồi vào.

Tất cả bọn hắn đều sẽ bàn tán thân phận của kẻ bên trên.

“ Kia chính là Ngũ công tử Triệu Gia, Triệu Gia và Thanh Hoa học viện mối quan hệ như vậy. Lần này xuất hiện ở đây thật không biết là tốt hay xấu.”

“ Hít... Sao hắn lại ở đây, tên kia chính là Cao Lãng, kẻ bị Linh Hoàng Tông truy nã. Hai năm trước thực lực chưa đến Nguyên Anh Cảnh đã có thể đánh ngang tay với Nguyên Anh Cảnh. Nếu không phải Tông chủ Linh Hoàng Tông bất ngờ độ thiên kiếp tiến giai Hoá Thần Cảnh, Linh Hoàng Tông sẽ không để cho qua mối nhục này đâu.”

“ Chuyện đó ta biết, là Linh Hoàng Tông sắp xếp cả Nguyên Anh Cảnh chuẩn bị rời Tông truy bắt hắn. Ai ngờ vì Tông chủ độ kiếp mà phải bỏ qua. Toàn tông giới nghiêm, chạy được nửa đường còn phải quay về. Hắn cũng thật may.”

“ Còn không phải là trận pháp không gian bất ngờ bị phá hoại nên không thể đi nhanh được mà phải chạy bộ, xem ra có kẻ trong bóng tối đang hỗ trợ hắn. Kẻ này thật không đơn giản.”

“ Có khi nào là do Triệu Gia làm?”

“ Vậy ra hắn là Cao Lãng.”

Cao Lãng ngồi trên ghế quét mắt xuống đài, vị trí khu vực này quả thật đắc địa. Tầm nhìn không hề bị ngăn cản, còn có thể dễ dàng quan sát bên dưới, duy chỉ khoảng cách chỗ thi đấu có hơi xa. Nhưng với ánh mắt của hắn lại không phải vấn đề gì.

“ Cao Lãng công tử, chỗ ngồi của ngươi không phải ở đây, mời theo ta đến vị trí ngồi tốt hơn.” Bất ngờ một tên học viên nội môn tiến đến chỗ Cao Lãng, nhỏ giọng nói.

Cao Lãng ánh mắt có vẻ hơi bất ngờ, tuy nhiên vẫn là đứng dậy đi theo chân tên học viên nội môn ấy tiến đến vị trí thoải mái hơn.

Ngũ công tử sắc mặt lập tức đen lại. Cao Lãng vừa mới nghe tên học viên kia nói liền không chút do dự đứng lên, đây chẳng phải tỏ ý không muốn ngồi gần hắn, ghét bỏ hắn sao.

Nếu Cao Lãng nghe được, hắn chắc chắn sẽ vui vẻ gật đầu, đúng là như vậy đấy.

“ Mau nhìn, hắn rời chỗ ngồi rồi.”

Phía khán giả bên dưới lập tức bàn tán xôn xao. Không chỉ người bên ngoài, mà ngay cả học viên ngoại môn hay nội môn bên dưới đều không hiểu gì.

“ Hắn đi về vị trí bên đó, chẳng phải là khu vực học viên trung tâm sao?”

Học viên trung tâm, có thể coi là học viên ưu tú nhất của Thanh Hoa học viện.

Thực lực tối thiểu của học viên, phải là cảnh giới Linh Đan Cảnh, ngang với các vị lão sư ngoại môn Thanh Hoa học viện.

Hơn thế nữa, bọn hắn còn phải trải qua cuộc thi đấu khắc nghiệt ba năm một lần, chỉ mười người đứng đầu mới được thông qua.

Những kẻ này, tương lai chắc chắn sẽ được học viện giữ lại trở thành lão sư của Thanh Hoa học viện. Còn nếu rời học viện, cũng là cường giả một phương, mối quan hệ với học viện không hề kém.

Cao Lãng theo chân tên học viên nội môn đó đến một chỗ ngồi khác. Vị trí này còn gần hơn khu vực thi đấu, nhưng tầm nhìn vẫn vô cùng thoải mái.

Không ai khác kẻ đầu têu dẫn hắn đến nơi này, một khu vực xung quanh chỉ toàn là nữ nhân. Cầm đầu đám nữ nhân đó, Cao An An.

“ An An, đã lâu không gặp.” Cao Lãng nở nụ cười ôn hoà.

“ Phải. Đã lâu không gặp, biểu ca.”

Cao An An cười đáp lại.

Nàng biết trong mắt nàng, vẫn là nụ cười này, tuy nhiên đã không còn tình cảm như xưa nữa. Thứ tình cảm bây giờ, chỉ là tình cảm tình thân bao năm không gặp mà thôi.

“ Lão đại. Mau giới thiệu cho đám tỷ muội vị soái ca này nào, lần đầu tiên đám tỷ muội thấy ngươi chủ động mời gặp một người đấy.”

Một tên thiếu nữ hoạt bát bên cạnh chợt bám lấy tay Cao An An, cười đùa nói. Còn quay sang mỉm cười đánh mắt với Cao Lãng.

“ Phải đấy... Phải đấy...” Đám tỷ muội bên dưới reo hò theo.

Ánh mắt trực tiếp nhìn sang Cao Lãng, căn bản không có chút xíu ngại ngùng nào. Vô cùng trực tiếp tỏ vẻ ta muốn ăn ngươi.

Nhìn sang thiếu nữ hoạt bát, Cao Lãng hơi lộ vẻ kinh ngạc liền biến mất. Nhanh chóng tỏ vẻ lần đầu gặp mặt không quen biết với nàng.

Thiếu nữ này chính là người của Địa Cung mà năm xưa Cao Lãng từng gặp mặt một lần.

Nếu hắn nhớ không lầm, nàng tên Viêm Ấu Lăng.

“ Được rồi. Hắn là biểu ca của ta, các ngươi ai muốn làm tỷ ta, vậy phải xem qua mặt ta trước đã.” Cao An An giận quát nói.

Tuy là thế, nhưng cũng chỉ giả bộ mà thôi. Xem ra tính cách của nàng đối với mọi người xung quanh này, là rất tốt.

Nhìn bộ dạng Ấu Lăng, nàng có vẻ không nhớ đến hắn.

Thật không biết là thật, hay là giả bộ đây?

(ー_ー゛)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.