Tại Hạ Là Hệ Thống

Chương 317: Chương 317: Đại kiếp sắp đến




Trọng tài chắn trước mặt Cao Lãng vẻ mặt căng thẳng, trạng thái của Cao Lãng hiện tại quả thật vô cùng đáng sợ. Lại thêm kiếm khí bủa vây sau lưng hắn, khiến tên trọng tài cũng phải e dè.

Đám cao tầng Thanh Hoa học viện đều bộc lộ vẻ nghiêm trọng, chỉ cần Cao Lãng tiếp tục ra tay. Lập tức tất cả bọn hắn đều sẽ không nhân nhượng.

Cao Lãng khoé miệng khẽ nhếch lên.

Soạt... Soạt...

“ E hee hè...”

Bên trong khói bụi, tiếng cười của Chúc Ca vang lên, chậm rãi đi ra bên ngoài.

Hình ảnh mọi người nhìn thấy Chúc Ca bây giờ, chỉ có thể nói một câu thê thảm.

Trang phục rách rưới, thương tích đầy mình, hai bàn tay thấm đẫm máu tươi. Ngay cả mái tóc, cũng xoã ra bù xù bẩn thỉu.

Thứ duy nhất không thay đổi, chỉ có ánh mắt cùng điệu cười điên dại của hắn.

“ Tránh ra, ta còn chưa có đánh xong.” Chúc Ca trầm giọng nói, bên trong người hắn, ẩn ẩn nổi lên khí thế kỳ dị.

Giữa ngực Chúc Ca nổi lên ánh sáng màu đỏ bao trùm lên toàn bộ cơ thể hắn, sau đó khí thế cứ thế cất lên cao, gây ảnh hưởng đến toàn bộ không khí xao động xung quanh.

...

“ Chẳng lẽ...”

Viện trưởng Thanh Hoa học viện trợn mắt nhìn, kinh ngạc nói.

Một tên lão sư kinh ngạc thốt lên:

“ Hắn đột phá rồi?”

“ Ồn ào...”

Đám đông vây xem trở nên xao động, lần đầu tiên chứng kiến kỳ tích giao thủ đột phá trước mặt, khiến cho bọn hắn cực kỳ hưng phấn.

Trước mặt Cao Lãng xuất hiện ba tên cường giả Thanh Hoa học viện, ngay cả Viện trưởng Thanh Hoa học viện và Hồ lão cũng đứng trong đó.

Tất cả bọn hắn ánh mắt cảnh giác nhìn sang Cao Lãng, sau đó dè chừng xung quanh.

Chúc Ca đột phá, tuyệt đối không cho phép có kẻ nhúng tay vào.

Nếu không trước mặt mọi người đông như vậy, mặt mũi học viện còn để chỗ nào?

Cao Lãng nhẹ thả lỏng tay thu hồi kiếm khí, khẽ hừ lạnh:

“ Ta không rảnh rỗi đến như thế.”

Nói xong một bước nhảy ra khỏi sàn đấu, nhanh chóng rời đi khuất tầm mắt mọi người.

Đám người Cao An An tuy nhìn thấy Chúc Ca đột phá mà kinh ngạc, nhưng nhìn thấy hắn rời đi, liền vội vàng rời khỏi khán đài đuổi theo hắn.

Hồ lão híp mắt lẩm bẩm chỉ mình lão nghe thấy:

“ Cần phải nhanh chóng đuổi hắn ra nơi này, nếu không chỉ có càng ngày càng loạn.”

Trước sự chứng kiến của đám người, khí thế Chúc Ca càng lúc càng cất lên cao, viên kim đan trong người hắn nở ra, hoá thành hình dạng một con chiến quỷ, điên cuồng mà dữ tợn.

Một vị Nguyên Anh Cảnh cường giả, tiếp tục được sinh ra.

“ Oa...”

Vốn đột phá là chuyện vui mừng, nhưng Chúc Ca đột nhiên oà khóc giống như một đứa trẻ. Hai chân hắn quỳ sập xuống đất.

“ Sư phụ, đồ nhi thua rồi... Thua một kẻ cảnh giới còn kém hơn ta.”

Viện trưởng Thanh Hoa học viện nhẹ tiến đến vuốt đầu hắn, khẽ nói:

“ Không sao, ngươi chỉ cần tìm được nguyên nhân mình thất bại, lần sau có thể tái đấu.”

“ Thanh Hoa học viện luôn lấy bồi dưỡng cường giả hành hiệp trượng nghĩa làm đầu. Bây giờ bồi dưỡng một kẻ như vậy, thật tốt sao?” Một tên lão sư hơi thắc mắc.

“ Sau khi vương triều hủy diệt, thế giới đã không còn phân chia thiện ác rõ ràng. Vì chỉ để nâng cao thực lực, bọn hắn đều luôn tìm mọi cách khác nhau. Bây giờ lấy Hiệp trị Ác, với lấy Ác trị Ác, có gì khác nhau?” Hồ lão lẩm bẩm.

“ Thế giới thay đổi, Thanh Hoa học viện giữ lối cũ bao năm, cũng cần thay đổi.”

Một tên lão sư khẽ nói, ánh mắt nhìn về hình ảnh Chúc Ca được Viện trưởng xoa đầu.

Đẹp đẽ mà ôn hoà.

...

“ Phụt...”

Cao Lãng đi vào một khu góc khuất, nhổ ngụm máu trong miệng, lạnh nhạt lau đi vết máu rồi bước tiếp.

Vụt...

Trần Dần tốc độ nhanh nhất tiến đến nhìn thấy vết máu, gương mặt hơi ngưng trọng tiến đến đỡ lấy Cao Lãng.

“ Ta không sao.” Cao Lãng gạt tay hắn ra nói.

Do liên tục chiến đấu đã khiến linh khí trong người hắn gần như khô kiệt, ban nãy đòn thứ ba Ngự Kiếm Vũ đã là giới hạn của hắn, nếu Chúc Ca còn không chết, vậy hắn cũng đành bỏ mặc cho số phận.

Cũng là đám cao tầng Thanh Hoa học viện ra tay ngăn cản, mới giúp cho Cao Lãng giữ lại chút linh khí ít ỏi còn lại trong cơ thể.

“ Cao Lãng ca ca...”

Cao An An chạy phía sau lưng hắn, lo lắng hô.

“ An An, tới đúng lúc lắm, ta có chuyện cần hỏi ngươi đây.” Cao Lãng khẽ liếc Viêm Ấu Lăng sau An An, nhẹ giọng nói.

“ Người Hạ Gia và Đinh Gia còn sót lại sống trong Thanh Hoa học viện có ba tên, ngươi biết vị trí bọn hắn chứ?”

Diệt khẩu phải diệt tận gốc, Đinh Gia và Hạ Gia đều đã sớm chết. Chỉ còn ba tên đang là học viên của Thanh Hoa học viện được ở đây bảo hộ, Cao Lãng định xử lý luôn một thể.

“ Thanh Hoa học viện sớm đã biết tin ngươi đến đây, ba tên đó trước khi ngươi đến đã bị học viện đuổi đi. Bây giờ không rõ vị trí.” Cao An An vội nói.

“ Đám lão già học viện này...” Cao Lãng hơi nghiến răng.

“ Vị trí bọn hắn An An lúc trước có nhờ ta điều tra qua, hiện tại ta đang nắm giữ vị trí của bọn hắn.” Viêm Ấu Lăng nói.

“ Có thể đưa ta không, chuyện còn lại để ta giải quyết. Thân phận các ngươi không thích hợp.” Cao Lãng ánh mắt sáng lên nói.

Viêm Ấu Lăng là người Địa Cung, nếu nàng muốn tìm, quả thực là đã tìm ra.

Viêm Ấu Lăng liếc mắt sang nhìn Cao An An, thấy An An gật đầu, nàng cũng gật đầu nói:

“ Tốt, thông tin bọn hắn ta sẽ gửi cho ngươi.”

Nói xong, bàn tay đưa ra ném cho Cao Lãng một mảnh giấy.

“ Đa tạ.”

Cao Lãng tiếp nhận nói.

Cao An An và Viêm Ấu Lăng là người cùng học viện, giết ba bọn hắn chỉ khiến địa vị các nàng bị lung lay.

Cao Lãng muốn tự tay giải quyết, hiềm khích ban đầu là do hắn dẫn đầu gây ra, bây giờ hắn cũng không muốn phải dựa dẫm vào người khác.

“ Cao Lãng ca ca, ngươi định rời đi sao?” Cao An An có chút không bỏ.

“ Phải. Hi vọng lần sau gặp lại, ngươi có thể đạt đến mức như tên Chúc Ca kia.” Cao Lãng cười nói.

“ Tuy chưa gặp Đại đệ tử Viện trưởng Thanh Hoa học viện bao giờ, nhưng ta có thể cho ngươi biết Chúc Ca thật là một tên quái vật đấy.”

“ Kẻ như vậy, học viện cũng chỉ có một mà thôi.”

“ Thật hi vọng lần sau gặp lại hắn.” Cao Lãng cảm thán.

Cao An An nhìn bóng lưng Cao Lãng rời đi, chậm rãi nói:“ Còn có lần sau sao?”

“ Ngươi nếu không buông bỏ được tình cảm, vậy thật rất khó để vượt qua tâm ma, đột phá Nguyên Anh Cảnh.” Viêm Ấu Lăng nhắc nhở.

“ Ta biết..”

...

“ Nhìn các ngươi chiến đấu giúp ta có cảm ngộ. Dừng ở Linh Đan Cảnh cửu trọng hơn một năm đã lâu, ta cần phải về gia tộc đột phá.” Trần Dần đột nhiên nói.

Cao Lãng ánh mắt hơi liếc sang, nhẹ giọng:

“ Trước khi ngươi đi, tiện tay giúp ta một việc.”

Nói rồi đưa mảnh giấy ban nãy Viêm Ấu Lăng đưa ra, đưa cho Trần Dần.

“ Tốt.” Trần Dần tiếp nhận.

“ Đại kiếp sắp đến, ngươi cần phải nhanh chóng tăng thực lực lên.”

“ Rốt cuộc đại kiếp mà ngươi nói là thứ gì?” Cao Lãng hỏi lại.

“ Không biết rõ, Tông chủ vì bốn chữ đó mà trọng thương thổ huyết. Lão tổ đang giúp hắn bói tiếp nội dung. Khi nào biết rõ sẽ nói cho ngươi.” Trần Dần lạnh nhạt.

Cao Lãng nghe xong không nói gì thêm, mặc kệ Trần Dần rời đi.

Bóng lưng Cao Lãng biến mất, Trần Dần cúi đầu siết chặt nắm tay cầm tờ giấy:

“ Tiếp tục đi theo ngươi ta sẽ chết. Đường của ta chỉ dám tới đây thôi. Vì ngươi không bói được, nên ta thật không rõ ngươi có qua được kiếp nạn này hay không?”

...

Kinh Đông Vực.

Linh Hoàng Tông.

Tất cả đám cao tầng Linh Hoàng Tông đều tập trung kín ở cấm địa tông môn. Ai nấy mặt sắc ngưng trọng, khí thế nội liễm.

Ầm... Ầm...

Bên trong cấm khu, sấm sét liên tục đánh xuống, dưới đáy vực tối đen như mực, sấm sét đánh xuống nơi đó, căn bản không ai nhìn rõ tình hình bên trong.

Lúc này, một tia sét kinh khủng loá lên, uy lực đủ để tàn phá cả sơn hà.

Uy áp của nó, khiến cho tất cả những đám Nguyên Anh Cảnh thực lực không đủ phải khó thở cúi đầu.

Tia sấm cuối cùng đánh xuống, mây đen bị xua tan.

Bên dưới cấm khu, một khí thế kinh khủng nổi lên, giống như một con quái vật huy hoàng bị đánh thức.

Tất cả mọi người đều đứng dậy, ai nấy vẻ mặt trang nghiêm, ánh mắt nổi lên vẻ ngưng trọng.

Ba bóng người từ trên không xuất hiện, sự xuất hiện của bọn hắn khiến đám cao tầng Linh Hoàng Tông càng thêm trang nghiêm.

“ Lão tổ...”

“ Là ba vị lão tổ.”

Bên dưới cấm địa, Địch Long thân hình chậm rãi từ bên dưới bay lên. Khí thế trên người hắn bây giờ, đã là Hoá Thần Cảnh nhất trọng.

Vì mới đột phá chưa kiểm soát bản thân, khí thế của hắn thậm chí còn mạnh hơn cả ba vị lão tổ.

Chèn ép mà bá đạo.

“ Tham kiến Tông chủ...”

Ngoại trừ ba vị trưởng lão, toàn bộ cao tầng Linh Hoàng Tông hành lễ. Uy chấn rung trời.

Địch Long quét mắt toàn trường, sau đó khẽ cúi đầu với ba vị lão tổ.

“ Không cần, đã đạt đến Hoá Thần Cảnh, dù cho cảnh giới cách biệt, cũng là ngang bằng nhau. Ngươi sau này cũng là một vị lão tổ, không cần phải cúi đầu với bọn ta.”

Một tên lão tổ ngăn cản nói.

“ Nếu chức vị Tông chủ đã bỏ trống, vậy cũng đến lúc cần thời gian tìm kiếm một vị tông chủ mới.” Một vị lão tổ khác nói, liếc qua Đàm Diệu Văn và Vương Hi Phượng đứng đầu.

“ Các vị lão tổ, ta là tông chủ đời trước, thay vì để bầu chọn như mọi khi, lần này có thể cho ta thay đổi luật chơi.” Địch Long chậm rãi nói.

Ba vị lão tổ liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh đáp lại:

“ Có thể.”

Địch Long hơi gật đầu, quay xuống nhìn đám cao tầng Linh Hoàng Tông bên dưới:

“ Vì đột phá Hoá Thần Cảnh, ta bây giờ đã không còn là Tông chủ Linh Hoàng Tông. Linh Hoàng Tông cũng không thể một ngày không có Tông chủ. Mà người sẽ thay thế tiếp theo sẽ là một trong hai vị Phó tông chủ đây. Nhưng...” Địch Long lớn tiếng nói:

“ Bên ngoài kia, một kẻ mang danh phản đồ của Tông môn, thậm chí là cả nhi tử hắn cũng giống vậy vẫn nhởn nhơ bên ngoài mà chúng ta chưa thể làm gì được.”

Uy nghiêm quét mắt, Địch Long kêu gọi:

“ Vì vậy ta ra quyết định. Toàn tông truy sát Cao Lãng, không quản sống chết. Hai vị Phó tông chủ kẻ nào bắt được hắn thì sẽ là Tông chủ tiếp theo. Những người còn lại ai bắt được hắn sẽ có quyền một trong hai người ai sẽ là Tông chủ tiếp theo.”

Ầm... Ầm...

Toàn bộ cao tầng Linh Hoàng Tông đột nhiên nổi lên khí thế, vì câu nói của Địch Long mà trở nên điên cuồng.

Lôi kẻ yếu hơn vào trò chơi của bọn hắn. Dùng kẻ yếu làm lựa chọn quyết định số phận một người, khiến cho bọn hắn hưng phấn.

Mà số phận người đó, còn là Tông chủ Linh Hoàng Tông tương lai.

(ー_ー゛)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.