Linh Hoàng Tông.
Cạch...
“ Chiếu tướng.”
Địch Long hạ một quân cờ nói.
“ Ngươi vẫn là như vậy, nóng vội mà không để ý phía sau.” Đối diện hắn một tên lão tổ nói.
Cạch...
Quân cờ hạ xuống, phá giải thế công, đồng thời chặn lại nước rút của Địch Long.
“ Ngươi để Linh Hoàng Tông nội đấu với nhau, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì đây?” Lão tổ hỏi.
Cạch...
“ Bọn hắn sớm muộn cũng nội đấu, chi bằng thanh lý luôn một thể, tăng lên uy vọng cho Tông chủ đời tiếp theo.” Địch Long hạ cờ nói.
Linh Hoàng Tông bây giờ, đã chia làm ba phe phái.
Một phe ổn định phát triển của Đàm Diệu Văn, bao gồm hắn và hai vị Thất Nguyên Lão Hạ Hình và Ái Liên.
Một phe cải biến thế lực, đẩy nhanh tốc độ phát triển tông môn của Vương Hi Phượng, bao gồm nàng và hai vị Thất Nguyên Lão.
Một phe chủ yếu bảo vệ bản thân, nắm giữ thế lực của mình, khiến cho địa vị không bị Tông chủ mới ảnh hưởng là ba vị Thất Nguyên Lão còn lại, trong đó có Sở Bạch.
Cạch...
“ Thực chất cũng là ngươi trong lòng vẫn còn không cam tâm, nên mới để bọn hắn kéo hết ra bên ngoài. Để người bên ngoài hiểu rõ uy thế của Tông môn mạnh nhất Phía Đông đại lục.” Lão tổ nói.
“ Vẫn là không qua mắt được ngài. Bây giờ ta đã là Hoá Thần Cảnh, ngài không thể tiếp tục che giấu tại sao bao năm qua, ta không được phép tấn công sang Phía Tây đại lục và Phía Bắc đại lục đi?” Địch Long cười nói.
Ánh mắt hắn nhìn xuống dưới cờ, thấy còn vài bước nữa là bản thân sẽ thua. Chủ động lui bước đưa tay nắm toàn bộ quân cờ của hắn trên mặt bàn, cho vào trong lọ đựng.
Lạch cạch...
“ Cường giả Linh Hoàng Tông đều kéo đi hết, ngươi không sợ có kẻ tấn công Tông môn sao?” Lão tổ đột nhiên cười hỏi.
“ Có ta và ba vị lão tổ cảnh giữ ở đây, còn có kẻ nào dám động vào Tông môn.” Địch Long cười nhạt.
Lão tổ khẽ mỉm cười không nói, ánh mắt thâm thúy.
Soạt...
Phía sau lưng Địch Long, xuất hiện một bóng người xa lạ, khí thế không hắn kém bao nhiêu.
“ Ai..?”
Địch Long giật mình quát lên, nắm tay vung ra sau, khí tức hỗn loạn.
Vụt...
Nhưng hắn vừa mới chỉ đưa tay, liền bị một sức mạnh vô hình chế trụ. Từ trên người đó nổi lên uy áp kinh người, khiến Địch Long quỳ một chân trên đất.
Địch Long trong lòng kinh sợ, ngẩng đầu lên. Đó là một kẻ trang phục áo choàng trùm đầu trắng, đeo lấy mặt nạ Phúc.
“ Người Thiên Cung các ngươi tại sao xuất hiện ở đây làm gì?” Địch Long trầm giọng nói.
“ Bình tĩnh đi, đây là người mình.” Lão tổ nhẹ giọng ngăn cản, khẽ hành lễ với người trước mặt.
“ Người mình...?”
Soạt...
Phúc bàn tay đưa lên mặt nạ, nhẹ gỡ xuống để lộ khuôn mặt già cỗi bên trong.
“ Ngài là... Người sáng lập Linh Hoàng Tông.” Địch Long kinh ngạc.
Một người sáng lập nên Tông môn từ hơn tám trăm năm trước, mà mọi người vẫn tưởng hắn đã biến mất đột nhiên xuất hiện ở đây. Còn nắm giữ lấy thân phận cấp cao chữ Phúc của Thiên Cung.
...
Thanh Linh Vực.
Cao Lãng đi vào một lầu nhà trọ cao cấp.
“ Đưa ta gặp Hắc Vô Thường đại nhân.” Cao Lãng chứng minh thân phận nói.
Nhà trọ này, sau lưng chính là một chi nhánh của Địa Cung.
Hắn theo chân tên hộ vệ đi lên lầu bốn, rẽ qua vài cái hành lang, dừng chân trước cảnh cửa một căn phòng.
“ Vào đi.”
Bên trong căn phòng, một giọng nói trầm ổn vang lên.
Cạch...
Cao Lãng bước vào bên trong, ngồi khoanh chân ngay trước mặt hắn, một người trang phục áo choàng đầu màu đen, đeo lấy mặt nạ Hắc Vô Thường từ từ mở mắt ra.
“ Tham kiến Hắc Vô Thường đại nhân.” Cao Lãng hành lễ.
Loạt soạt..
“ Trà?” Hắc Vô Thường đưa tay.
“ Đa tạ.” Cao Lãng tiếp đón.
“ Ngươi không nên tới đây trong lúc căng thẳng này.” Hắc Vô Thường lạnh nhạt nói.
“ Nhưng ta vẫn phải đến, vì nếu muốn tìm người, thông tin nhạy bén nhất chỉ có ở Địa Cung.” Cao Lãng cười nhẹ nói.
“ Ngươi muốn tìm ai?”
“ Triệu Cơ, tam tiểu thư Triệu Gia. Người bên ngoài có thể không biết, nhưng ta không tin Địa Cung cũng không có chút thông tin nào về nàng.” Cao Lãng nói.
Hắc Vô Thường trầm ngâm trong giây lát, trên tay hắn xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ sậm làm nóng chén trà, lạnh nhạt nói:
“ Ngươi chắc phải hiểu quy tắc Địa Cung?”
Cao Lãng gật đầu nói:“ Ta biết, đây là cảm ngộ về kiếm khí mà ta biết, dùng để trao đổi.”
Tầm mắt Hắc Vô Thường hơi sáng lên, tiếp nhận tấm ngọc lưu trữ Cao Lãng đưa ra, kiểm tra thông tin bên trong. Ánh mắt hắn hơi thoáng có chút thất vọng.
“ Đây mới chỉ là ba tầng đầu của kiếm khí, đối với kiếm khách có thể rất tốt, nhưng đối với ta lại không có tác dụng là bao.” Hắc Vô Thường nói.
“ Tuy nhiên phần này, cũng đã đủ để trao đổi lấy thông tin mà cả Triệu Gia đang phải vất vả tìm kiếm.”
“ Triệu Cơ mà ngươi cần tìm, đang ở Phía Tây đại lục.” Hắc Vô Thường trầm giọng nói.
“ Liệu có bằng chứng thông tin cụ thể?” Cao Lãng nhíu mày.
“ Việc nàng đến Phía Tây đại lục ta biết, vì ta là người bí mật đích thân đưa nàng đi. Còn vị trí của nàng bây giờ, ta căn bản không thể biết được, nàng đi đâu ta cũng đâu cần quan tâm.” Hắc Vô Thường lạnh nhạt nói.
Cao Lãng hơi chăm chú nhìn thẳng vào Hắc Vô Thường. Hắn đích thân bí mật đưa nàng đi, lời nói này của Hắc Vô Thường thật khiến Cao Lãng phải tò mò về thân phận bên ngoài của hắn.
“ Nếu ngươi đã muốn đến Phía Tây đại lục, tiện đây ta cũng có nhiệm vụ muốn giao cho ngươi. Không biết ngươi có hứng thú quan tâm?” Hắc Vô Thường nói.
Bàn tay hắn đưa ra một tờ giấy, bên trên là thông tin nhiệm vụ được ghi bên trong.
Cao Lãng tiếp nhận tờ giấy, nhiệm vụ bên trong tờ giấy đơn giản là thông tin sơ lược về Nạp Lan gia tộc Phía Tây đại lục. Một số cao tầng của Gia tộc muốn đảo chính, cần nhờ thêm người Địa Cung tới hỗ trợ bọn hắn.
Mà người bàn giao nhiệm vụ này, là người của Nạp Lan Gia tộc, đồng thời cũng là người Địa Cung.
Phần thưởng nhiệm vụ là thông tin bí cảnh về Thiên Cung mà bọn hắn đang nắm giữ. Đơn giản nếu như nhận nhiệm vụ này, thì nó chính là một cái nhiệm vụ liên hoàn.
“ Vốn dĩ lấy cấp bậc của ngươi, căn bản không đủ để tiếp nhận nhiệm vụ này. Nhưng nếu ngươi muốn, ta có thể đưa nó cho ngươi. Tuy bên trong không nói rõ phần thưởng, nhưng ngươi đến Nạp Lan gia tộc, tài nguyên bên trong chẳng nhẽ lại không ưu đãi cho ngươi thứ gì?” Hắc Vô Thường cười nhạt nói.
“ Ngài bảo ta nhận nhiệm vụ này, cũng không sợ ta bị đè chết?”
Nạp Lan gia tộc, một trong Ngũ Gia, liệu có gia tộc nào là đơn giản?
Chỉ cần nghe qua cũng đủ biết gia tộc có ít nhất hai tên Hoá Thần Cảnh, Nguyên Anh Cảnh cũng phải hơn năm mươi.
Với quân số như vậy, Cao Lãng so với bọn hắn không khác gì con sâu cái kiến.
“ Đi kèm với nguy hiểm, luôn là hồi báo lớn đến kinh người. Huống chi ngươi đâu phải là nhân vật chính của cuộc chiến này?” Hắc Vô Thường nói.
“ Thế giới này không lấy ngươi làm trung tâm đâu, nếu có ngươi hay không có, sẽ chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Những thứ xảy ra, vẫn sẽ xảy ra. Điều ngươi cần quan tâm bây giờ, là ngươi có gan hay không?”
“ Thú vị...”
Cao Lãng nở nụ cười, cầm chắc lấy tờ giấy trên tay:“ Nhiệm vụ này ta tiếp, ngày mai sẽ khởi hành.”
“ Không, ngươi phải đi luôn ngay bây giờ, nếu không sẽ không còn kịp.” Hắc Vô Thường nhắc nhở.
“ Có chuyện gì xảy ra sao?”
“ Ta mới nhận được tin của Mạnh Bà, nàng nhắn với ta rằng toàn bộ cường giả Linh Hoàng Tông đều đã dời tông đến truy sát ngươi. Tuy trận pháp không gian đã bị bọn ta làm hỏng, nhưng bên trong Tông môn cũng là có trận pháp sư, việc bọn hắn sửa xong trận pháp rồi tới đây chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
Hắc Vô Thương không có tình cảm nói.
Soạt...
“ Ngài nói thật?”
Cao Lãng biến sắc.
Hắc Vô Thường im lặng không nói, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng lại hắn.
Chẳng lẽ ta cần phải lừa ngươi hay sao?
“ Đa tạ.”
Cao Lãng hai tay chắp lấy, bước chân vội vàng xoay người rời đi.
Hắn đi ra cửa sổ, từ trên lầu nhảy xuống, bay ra bên ngoài.
Lầu dưới nhà trọ có vài khí thế nổi lên, phát hiện người ra là Cao Lãng, liền bí mật thu hồi lại tiếp tục ẩn núp.
“...”
Hắc Vô Thường im lặng nhìn chén trà còn hơi nóng, một ngụm uống.
“ Vốn còn định nói chuyện với ngươi về chuyện Mặt Ngựa, đáng tiếc lại không có nhiều thời gian.”
Hắc Vô Thường kéo mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt già nua bên trong.
Hắn là Hồ lão, sư phụ của Cao An An, cũng là một vị lão sư lâu năm của Thanh Hoa học viện...
Trước khi Mặt Ngựa chủ động nhận Cao Lãng, Hắc Vô Thường tuyệt đối sẽ tìm mọi cách để Viêm Ấu Lăng và Cao Lãng cách xa nhau.
...
Cao Lãng chạy nhanh đến khu vực trận pháp không gian.
Nơi đây dòng người đông đúc, đang có rất nhiều người chờ đợi bên trên.
Vị trí hắn cách chỗ trận pháp còn hơn hai nghìn mét. Bất ngờ Cao Lãng phát hiện trận pháp không gian bên cạnh đang phát sáng, dịch chuyển người từ khu vực khác đến nơi đây.
Nhìn thấy bóng mờ trang phục của đám người, Cao Lãng vẻ mặt trở nên ngưng trọng, bước chân cũng ngày càng nhanh hơn, vận dụng hết tốc độ của thân pháp.
Ầm ầm...
Bên trong trận pháp bên cạnh, đám người Linh Hoàng Tông dần dần đi ra, dẫn đầu bọn hắn là một vị Thất Nguyên Lão Tạ Trọng.
Tạ Trọng là Thất Nguyên Lão mới thay cho vị trí của Hậu Từ.
Cũng vì là người mới, hắn bên trong địa vị là thấp nhất, nên vô cùng sốt ruột với cuộc tranh giành lần này, vì đây là cơ hội để hắn nâng cao quyền lực.
Người mà hắn ủng hộ, là phe phái của Vương Hi Phượng.
“ Tạ Trọng Nguyên Lão, tiếp theo chúng ta nên đi đâu?” Một tên trưởng lão hỏi.
“ Sở Bạch thì đến Thanh Hoa học viện, Hạ Hình thì đến chi nhánh Triệu Gia, chúng ta là đợt thứ ba. Vậy đi đến Phong Vũ Thành a.” Tạ Trọng lạnh nhạt nói.
“ Thất Nguyên Lão ra tay, Cao Lãng căn bản không thể chạy trốn. Nếu hắn không may mắn không có ở đấy, vậy tới gia tộc hắn bắt đám người đó lại, ép hắn đi ra.”
“ Nhưng ta nghe nói Cao Lãng đã rời gia tộc, ta sợ hắn sẽ không quan tâm?” Trưởng lão hỏi.
“ Nếu đã đám bọn chúng vô dụng, vậy sống không có ý nghĩa.” Tạ Trọng lạnh giọng.
“ Hử?”
Bất chợt hắn nhíu mày.
Trận pháp bên cạnh có bóng người đột nhiên xuất hiện đi vào bên trong. Là Cao Lãng sử dụng Thuấn Di bước vào.
(ー_ー゛)
______
Đa tạ đạo hữu virtue tặng hoa.