Mới nhìn thấy Cao Lãng, Tạ Trọng cười lạnh:
“ Còn nghĩ sẽ phải vất vả đi tìm, không nghĩ ngươi tự dâng tới cửa.”
“ Bắt hắn.”
Đám người Linh Hoàng Tông không chút do dự xông lên. Sáu vị Nguyên Anh Cảnh, hơn bốn mươi vị Linh Đan Cảnh cao cấp.
Quân số thế này, đều thuộc lực lượng trung kiên mà Tạ Trọng đang nắm giữ.
Leng keng...
Cao Lãng cánh tay đưa lên, toàn bộ linh khí trong cơ thể hắn vừa hồi phục hơn nửa đều tập trung vào chiêu thức này.
Tập trung xung quanh hắn, triệu hồi lên ba trăm thanh kiếm khí hoá hình.
Ngự kiếm vũ.
Kiếm khí tranh minh, theo tâm ý của hắn, điên cuồng tấn công đám người Linh Hoàng Tông. Không cầu gây sát thương, chỉ cầu ngăn cản bước chân của bọn hắn.
Đồng thời cùng lúc, trận pháp không gian dưới chân Cao Lãng sáng lên, bắt đầu vận hành di chuyển. Màn sáng của nó che phủ lên đám người bên trong trận pháp, ngăn chặn những người đang tiến vào bên trong.
“ Chuyện gì xảy ra, người còn chưa đủ, trận pháp sao đã khởi động rồi?” Trưởng hộ vệ trận pháp quát lên.
“ Ta không biết...”
Tạ Trọng biến sắc, hắn không nghĩ đến trận pháp lại khởi động sớm như vậy, bàn tay đưa ra, theo linh khí vận chuyển tạo thành một ấn pháp khổng lồ trên bầu trời.
Huyền Sơn Ấn.
Vụt...
Bất ngờ một bóng người từ bên trong đám người hỗn loạn lao ra. Bóng người đó đi vào bên trong trận pháp mà không bị ảnh hưởng, trước khi đi vào còn tiện tay ném ra một cái lệnh bài.
Ầm...
“ Gào...”
Lệnh bài nổ tung hiện ra một chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn ngăn chặn chưởng ấn của Tạ Trọng, khiến cho cả hai đều tan biến.
Uy lực của hai thứ va chạm vào nhau, tạo thành một làn sóng dữ dội đẩy bay mọi người ra xa.
Ầm... Ầm...
Cao Lãng đưa tay làm động tác khiêu khích với Tạ Trọng. Trong ánh mắt âm trầm của tên đó, Cao Lãng và bóng người kia cứ thế bị trận pháp dịch chuyển đi.
“ Đa tạ...”
Cao Lãng lạnh nhạt nói.
“ Không có gì, ta tiếp theo sẽ đồng hành với ngươi một thời gian. Kẻ...đáng...ghét...”
Viêm Ấu Lăng nghiến răng từ sau chiếc áo trùm đầu.
Cao Lãng khẽ mỉm cười, nghe giọng điệu của nàng, có vẻ nàng đã nhớ lại hắn lúc trước.
Chỉ đáng tiếc lần này vì vội vàng nên không thể đưa Xuân Hoa đi theo, đành để đứa trẻ đó cho Cao An An chăm sóc vậy.
...
“ Hự...”
Hộ vệ trận pháp thổ huyết va mạnh vào tường, hơi thở yếu ớt.
“ Mau khai mở trận pháp.” Tạ Trọng âm u nói.
“ Hộc... Không mở được, trận pháp sau khi khởi động cần một giờ thời gian để hồi phục lại.” Hộ vệ gắng sức nói.
“ Một giờ thời gian, đủ để bọn hắn cao chạy xa bay rồi.”
Tạ Trọng tức giận suy nghĩ.
“ Trận pháp đó dịch chuyển đến đâu?”
“ Là Long Hải Thành.”
...
Thanh Hoa học viện.
Cổng ra vào Thanh Hoa học viện đã bị phá tung, kiến trúc đổ vỡ.
Sở Bạch hai tay chắp sau lưng lạnh nhạt đối mặt với hai vị Phó viện trưởng Thanh Hoa học viện, gương mặt ung dung.
“ Cao Lãng không có ở đây, cho dù có, Linh Hoàng Tông có phải nên cho chúng ta một lời giải thích?”
“ Lời nói không đáng tin. Mắt thấy mới là thật.” Sở Bạch lạnh lùng nói.
Phía sau lưng Sở Bạch, đám cao tầng Linh Hoàng Tông gương mặt uy hiếp có thể xông vào bất cứ lúc nào.
Phía sau lưng hai vị Phó viện trưởng, là đám học viên Thanh Hoa học viện bị thương nặng đang cấp tốc chữa trị. Cao An An đứng trong đám người, gương mặt lộ vẻ lo lắng.
...
Phong Vũ Thành.
Nơi đây toà thành đã bị phá mất một bức tường, khói lửa liên miên. Cao Gia bị san thành bình địa, kiến trúc đổ vỡ khắp nơi.
Bên trong khu vực đó, Hạ Hình đối mặt với một lão già mặc đồ đen thần bí, sâu bên trong áo choàng đen không nhìn rõ khuôn mặt.
“ Gia chủ... Ngài tỉnh lại đi.”
Cao Ngọc vừa mới đặt chân quay về gia tộc, thảm khốc ôm lấy thi thể Cao Gia gia chủ khóc thương.
“ Mục đích của ngươi đã đạt được, nên quay về rồi đi.” Lão già bí ẩn nói.
“ Chưa đủ, phải đến khi mất đi mảnh đất phía sau lưng mình, hắn mới biết điên cuồng mà xông lên chứ không phải dừng bước.” Hạ Hình lắc đầu nói.
“ Vậy nên, Cao Gia phải diệt.”
“ Gào...”
Bàn tay hắn đưa ra, linh khí hoá thành một con rồng độc ăn mòn lấy mặt đất, lao về phía Cao Ngọc.
Ầm...
Xì... Xì...
Lão già ra tay ngăn cản, tạo thành một lớp màn mỏng màu vàng ngăn cản con rồng độc.
“ Cũng thật cứng đầu.”
...
Dược Hoa Vực.
Triệu Gia.
“ Khụ... Khụ...”
Triệu Gia gia chủ suy yếu ho khan nằm trên giường, xung quanh là đám cao tầng Triệu Gia.
Đối diện bọn hắn, Phó Tông chủ Linh Hoàng Tông Đàm Diệu Văn lạnh nhạt đứng đối diện.
“ Ngươi đã quá già, nên nhanh chóng chọn người kế nghiệp đi.” Đàm Diệu Văn nói.
“ Khụ... Khụ... Ta bị thế này...còn không phải công ơn mà ngươi mang lại... Khụ... Nếu ta không bị trọng thương, ít nhất cũng giúp Triệu Gia thoát khỏi khốn cảnh này.” Triệu Gia gia chủ nói.
...
Linh Dược học viện.
Viện trưởng Linh Dược học viện gương mặt âm trầm đối mặt với hai tên Nguyên lão của Linh Hoàng Tông.
“ Kéo dài hơn một năm, vật đó Linh Dược học viện nên giao cho Linh Hoàng Tông rồi.”
“ Cháu gái ta tung tích còn chưa rõ, tính mạng của nó còn không được các ngươi đảm bảo. Bây giờ lại dám tới trước cửa đòi vật sao?” Viện trưởng Linh Dược học viện quát.
Hai tên Nguyên Lão im lặng không nói, khí thế hùng hậu nổi lên.
“ Tốt... Tốt... Linh Hoàng Tông thiếu mất Tông chủ, lộ mặt thật chuyển thành quân ăn cướp rồi sao?” Viện trưởng Linh Dược học viện giận quá mà cười.
“ Đồ ta sẽ không giao ra. Các ngươi có thực lực, cứ việc tới lấy.”
...
Gần Hoàng Long cấm khu.
Trong một bí cảnh.
Lãnh Gia.
Lãnh Gia gia chủ gương mặt âm trầm dẫn đầu người của gia tộc mình đối mặt với đám người cướp bóc trước mặt.
Vương Hi Phượng dẫn đầu hai tên Thất Nguyên Lão đối diện với toàn bộ người của Lãnh Gia.
“ Thời gian ta cho các ngươi có hạn. Thần phục hay là chết, các ngươi tốt nhất nên chọn đi.” Vương Hi Phượng kiêu ngạo nói.
“ Hừ... Linh Hoàng Tông từ bao giờ quân số chưa đến một nửa thực lực, đã tự tin có thể đánh hạ được Lãnh Gia vậy?”
Nhìn thấy người Lãnh Gia trọng thương phía sau, Lãnh Gia gia chủ tức giận nói.
Vương Hi Phượng mỉm cười không nói, đám người Linh Hoàng Tông phía sau nàng lạnh lùng xông lên.
Lãnh Gia gia chủ lạnh lùng đối mặt, người Lãnh Gia phía sau hắn không hề sợ hãi xông lên.
“ Lên...”
Chiến trận nổ ra...
Lãnh Gia là một gia tộc bí ẩn, vị trí của nó rất ít người biến đến.
Vậy nên để người bên ngoài biết được Lãnh Gia đang bị Linh Hoàng Tông tấn công, là rất khó.
Vì nơi ra vào bí cảnh này, đã bị Linh Hoàng Tông ngăn chặn.
Việc truy bắt phản đồ là giả, tấn công các thế lực xung quanh mới là thật.
Lãnh Gia với vị trí địa lý như thế, cho dù có bị Linh Hoàng Tông công phá, cũng hầu như không ai biết nơi đây đang xảy ra chiến tranh.
...
Long Hải Thành.
Trận pháp không gian dịch chuyển mọi người đến nơi đây.
Cao Lãng sau khi đi qua, hắn nhanh chóng cải biến trang phục trên người mình. Khoác lên trang phục Địa Cung, đeo lấy mặt nạ Đại Quỷ.
Bên cạnh hắn Viêm Ấu Lăng cũng bí mật đeo mặt nạ lên.
Người xung quanh bọn hắn vì để tránh phiền phức không cần thiết, đều không ai dám lại gần. Sau khi trận pháp dịch chuyển thì tìm cách tránh xa hai người càng xa càng tốt.
Cao Lãng và Viêm Ấu Lăng di chuyển xung quanh các con phố Long Hải Thành, tiến ra khu vực bến cảng.
Chỉ là trên đường bọn hắn đều gặp rất nhiều người Linh Hoàng Tông đi qua lại, vì đã thay đổi trang phục, nên không ai nhận ra mà làm phiền bọn hắn.
“ Rốt cuộc ngươi đã làm chuyện thương thiên hại lý gì mà Linh Hoàng Tông truy sát ngươi cả đại lục vậy? Ta nghe tin của ngươi cũng không đến nỗi bị như vậy đi.” Viêm Ấu Lăng trêu chọc.
“ Ta cũng rất muốn biết đấy, ngoài việc lấy một món Thiên giai binh khí cùng với xông vào cấm khu người ta. Ta nghĩ cũng không đến nỗi phải thế đi.” Cao Lãng buồn bực.
“ Oa... Người như ngươi còn sống đúng là kỳ tích. Ngươi không những mang tội phản đồ Tông môn đệ nhất Phía Đông đại lục, ngươi còn mang tội tên trộm cắp dám ăn trộm đồ của Tông môn đệ nhất Phía Đông đại lục.” Viêm Ấu Lăng kinh ngạc thốt lên.
“ Nói như ngươi, xem ra ta nên phải rất vinh dự về điều đó.” Cao Lãng nói.
“ Tất nhiên rồi. Thử nghĩ mà xem, chỉ cần mang một trong hai tội đó thôi, đủ khiến ngươi vang danh cả đại lục. Thế mà danh tiếng ngươi lại hầu như không nổi là bao, mọi người chỉ biết đến ngươi như là người mang thân phận cao quý của Triệu Gia. Coi bộ xem ra...thế lực phía sau lưng hỗ trợ ngươi che giấu thông tin cũng không đơn giản.”
Cao Lãng bước theo Viêm Ấu Lăng, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Bình thường hắn không bao giờ nghĩ về chuyện này, phải đến bây giờ nghe nàng nói, hắn mới nhận ra điều nghịch lý ấy.
Là Địa Cung đang giúp đỡ hắn sao?
Với khi đó hắn mới chỉ là Linh Hải Cảnh nhỏ bé, hà cớ gì Địa Cung phải chịu thiệt thòi hơn để giúp hắn chứ?
Mục đích thật sự của bọn hắn, rốt cuộc là như thế nào?
Đây là lần đầu tiên, Cao Lãng cảm thấy hoang mang về thế lực sau lưng mình.
Dần dần lớn mạnh, theo cái tâm của cường giả, Cao Lãng biết bọn hắn suy nghĩ cái gì.
Dù cho chỉ là thiệt thòi nhỏ, cũng không bao giờ để mình chịu thiệt trước mắt.
Bọn hắn chỉ dám để mình thiệt, khi bọn hắn biết, cái thứ mong chờ bọn hắn phía sau, lợi ích lớn mạnh hơn rất nhiều.
Cái thiệt thòi, chỉ là hạt cát so với lợi ích mà bọn hắn nhận lại được.
Mang theo nỗi băn khoăn này, hắn cùng Viêm Ấu Lăng đi ra bên cảng, sau đó liền bị chặn lại bởi đám người Linh Hoàng Tông.
Trước mặt bọn hắn, từng người Linh Hoàng Tông canh gác chặt chẽ xung quanh, kiểm tra lấy từng người một cùng đồ đạc đem lên. Xác nhận không có khả nghỉ mới cho phép đi qua.
“ Ta thì không làm sao, nhưng ngươi muốn đi qua có vẻ rất khó khăn.” Viêm Ấu Lăng nói.
Cao Lãng phía sau mặt nạ hơi im lặng một lúc, kéo Viêm Ấu Lăng lùi về góc khuất, lạnh nhạt nói:“ Chia ra kiểm tra xem ai là người quản lý khu vực này, lát nữa quay lại đây tập hợp.”
“ Tốt...”
Hai người chia ra một thời gian, đến khi quay lại, nhìn thấy Cao Lãng, Viêm Ấu Lăng bực tức:“ Ngươi sao bây giờ mới quay lại, biết ta phải chờ đợi bao lâu không? Ngươi...”
Nói đến nửa câu, liền im lặng, vì phía sau lưng Cao Lãng, còn có lấy một bóng người mặc trang phục Linh Hoàng Tông.
(ー_ー゛)
______
Đa tạ đạo hữu Lane Halley tặng quà.
Đa tạ mọi người tặng hoa ủng hộ.