Edit: Huyết Vũ.
Vũ: Truyện mới nhé mn!!
Chú ý: trong chuyện sẽ có đôi chỗ nói tục và thô bỉ (cuộc sống loạn lạc mà!!), ai k thích thì bỏ qua nhé, những chỗ nào đóng mở ngoặc có tên Vũ ở trong là chú thích của ta, không có tên là của tác giả nhóe!!
Chương 1
Hỏi: Bạn có yêu cầu gì với một nửa kia?
Trần Thành Thực, không cần nghĩ ngợi: “Mặt mũi giống Đình Xuyên vóc người giống Đình Xuyên thanh âm giống Đình Xuyên nghề nghiệp giống Đình Xuyên. . .”
Lâm Nguyệt Thăng: “Được rồi được rồi.” Không nhịn được phất tay cắt đứt cậu ta, ánh mắt chuyển tới trên người Bùi Hướng Hải, “Anh thì sao?”
Hướng Hải, cười ngây ngô, “Cái này, không có yêu cầu gì. . . Ặc, anh thích cô ấy cô ấy thích anh mẹ anh thích cô ấy mẹ cô ấy thích anh. . .”
Nguyệt Thăng: “Được rồi được rồi, hai tên ngu ngốc!” Trừng mắt, vẻ mặt phỉ nhổ, “Tư tưởng thật đúng là đơn giản!”
Thành Thực không phục, “Ồ? Em không đơn giản? Vậy em thích kiểu gì?”
Nguyệt Thăng: “Ờ, em là một người rất thực tế, vậy nên yêu cầu không quá nhiều.” Lấy tay chống trán làm hình dạng trầm tư, “Thân cao không cần quá cao, trên 1m78 là được; ngũ quan không cần quá tinh xảo, giống Kim Thành Vũ(*) là được rồi; phong độ không nên quá xuất chúng, giống Vitas(*) là ổn; lúc cười cũng không cần quá đáng yêu, giống Rain(*) là tốt rồi; đầu óc cũng không cần quá thông minh, giống Putin(*) là được; cũng không cần quá nhiều tiền, tiền lương 2 hoặc 3 triệu(*) là đủ; cũng không cần quá yêu em, chỉ cần đem toàn bộ tiền giao cho em quản là được; ra tay cũng không cần quá hào phóng, chỉ cần mua cho bố mẹ em một chiếc xe, mua cho ông ngoại bà ngoại em một khu vườn nhỏ, mua cho ông nội bà nội một căn biệt thự, là loại phải có hồ bơi. . .”
(*) Kim Thành Vũ: tên khai sinh: Kaneshiro Takeshi, là diễn viên, ca sĩ nổi tiếng quốc tịch Nhật Bản, là người Nhật lai Đài Loan.
(*) Vitas: là nghệ danh của Vitaly “Vitalik” Vladasovich Grachyov, một ca sĩ người Ukraina.
(*) Rain: diễn viên, ca sĩ Hàn quốc Bi Rain.
(*) Putin: tổng thống Nga Putin.
(*) 2 hoặc 3 triệu (nhân dân tệ nhé!!!): 2 triệu NDT = 7 tỷ VND.
Thành Thực: “Ờ, Hướng Hải, buổi trưa chúng ta ăn gì?”
Hướng Hải: “Gọi đồ ăn ngoài là được.”
Thành Thực: “Số điện thoại lần trước tôi gọi bằng máy cậu cậu lưu đâu rồi?”
. . .
Thứ Trần Thành Thực sợ nhất là con gái, ví dụ như Lâm Nguyệt Thăng do đàn anh năm hai Đường Ngữ đưa tới, từ ngày đầu tiên Thành Thực học nghiên cứu, cô nhóc này liền ba ngày hai đầu hoành hành trong phòng vẽ tranh của bọn họ. Đều nói con gái dịu dàng như nước, thế nhưng bà cô này y như thiếu hành thủy trong ngũ hành vậy, sắc nữ + bà tám + cọp mẹ + . . . Ặc. . . Dù sao khuôn mặt nhỏ nhắn cũng coi như tạm được.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lâm Nguyệt Thăng và Đường Ngữ đã cùng ở trong một học viện từ nhỏ, Đường Ngữ được xưng là đệ nhất cao thủ cưa gái của học viện Mỹ Thuật hết lần này tới lần khác không có cách với bà cô kia. Năm nay bà cô chết tiệt kia năm 4 sắp tốt nghiệp, đột nhiên lại muốn làm phù điêu cao 3m làm bài tốt nghiệp, Đường Ngữ vốn là bụng làm dạ chịu chuẩn bị giúp bạn không tiếc cả mạng sống đi làm cho bà cô kia, nhưng thầy hướng dẫn lão Thôi trong khoảng thời gian này lên Bắc Kinh làm triển lãm tranh, tiện tay đem sinh viên đắc ý năm 2 là Đường Ngữ và Điền Vạn Triết đều mang đi, kết quả là, nhiệm vụ gian khổ giúp bà cô làm phù điêu chết tiệt kia đặt ở trên vai Trần Thành Thực và Bùi Hướng Hải.
========================
Thành Thực ghé vào trên sô pha loay hoay PSP của cậu, cửa “Cùm cụp” Một tiếng mở.
Ế? Đình Đình, anh về rồi? ^o^
Ông chồng mới của mẹ anh thế nào? Người I-ta-li-a rất đẹp trai phải không? Hắc hắc, không nói bọn họ nữa, anh đi tham gia hôn lễ một chút sao lại đi tận nửa tháng? Ưm. . . Người ta rất nhớ anh nha ~~
Ặc? Hình như anh rất mất hứng?
Thành Thực theo ánh mắt Đình Đình nhìn qua, phát hiện trong nhà một mảnh hỗn độn: toàn bộ bát đĩa trong nhà bếp đều ngâm trong bồn rửa bát, trên mặt nước sao lại nổi lên màu xanh? Chẳng lẽ là mốc? Trên bàn chồng vô số hộp thức ăn nhanh còn thừa đầy dầu mỡ, trên mặt đất đều là dấu giày, một đường tràn ngập vụn lát khoai tây xương gà hạt dưa vỏ chocolate. . . Trên bàn trà là dao rọc giấy cùng với bút máy và vụn giấy trắng bóng, trên sô pha là một đống quần áo bẩn, ế? Trên bít tất mọc lên cái gì kia?
Nấm? Ăn được không? Đình Đình, anh có muốn nếm thử không?
A? Mảnh thủy tinh trên giá sách kia? Không phải em đánh vỡ, là Hướng Hải làm. . . Không tin? Em, em nói sai rồi, là Nguyệt Thăng làm. . .
Cửa tủ lạnh không đóng? A? Sao lại không đóng? Bên trong là cái gì? Sách à. . . Em làm rớt vào trong bồn cầu, Nguyệt Thăng nói đặt ở trong tủ lạnh sẽ khô ngay. . .
Hả? . . . Trong lò vi sóng? Là thẻ tín dụng anh cho em đó. . . Quên không lấy ra, Đường Ngữ nói đặt ở trong lò vi sóng 2 phút 4,5 giây là có thể nhiều lên 300 đồng tiền. . .
Cái giá trên sân thượng? Giá đỡ lò nướng đó, bọn họ đến ăn ngô nướng. . . Gì? Quá đen? Em lập tức dọn sạch đống than kia. . . X﹏X
A, anh đừng đánh em, em sai rồi em không dám nữa. . . Đau chết mất — làm gì mà đập răng cửa của em?
(Vũ: chú ý đoạn trên là do Thành Thực ngã đập đầu hôn mê nằm mơ tới, chứ sự thực là Lương Đình Xuyên chưa về nha)
Thành Thực rú lên một tiếng, y như xác chết vùng dậy nhảy dựng, lập tức mở mắt, theo đó là thấy Nguyệt Thăng khóc lê hoa đái vũ, lông mày mảnh khảnh nhíu lại với nhau, tên ngốc Bùi Hướng Hải kia cũng là vẻ mặt sợ hãi.
“Thành Thực oa ~~ ” Nguyệt Thăng nước mũi nước mắt gào khóc, “Em tưởng anh cứ như vậy ngủ luôn không tỉnh nữa. . .”
Ngủ? Cô ngủ ngủ cho tôi xem! Ông đây là bị choáng! Thành Thực đảo cặp mắt trắng dã.
Tên ngốc cũng đem móng vuốt lông mềm vươn tới vò loạn một trận trên đầu cậu, “Ngã đập đầu? Đập chỗ nào rồi?”
Thành Thực che miệng gầm nhẹ: “Cậu là ai! Cút!”
Tên ngốc sửng sốt, “Mất trí nhớ rồi?”
Nguyệt Thăng đột nhiên hai mắt tỏa sáng, “Không! Anh ấy là xuyên qua!” Nói liền nhào tới nắm chặt tay Thành Thực, “Nói! Anh từ triều đại nào tới? Đừng sợ! Chúng tôi sẽ giúp anh!”
Tần suất Thành Thực mắt trợn trắng tăng nhanh, còn thiếu nước đánh tới, bình tĩnh bình tĩnh, rít gào: “Vừa rồi là con lợn nào đập răng cửa của tôi?”
“Đập răng cửa?” Tên ngốc vẻ mặt vô tội, “Nguyệt Thăng kêu tôi ấn huyệt nhân trung của cậu. . .”
╰_╯ Thành Thực tiện tay nắm lấy cái đục bên cạnh, “Tôi đến giúp cậu ấn ấn huyệt thái dương!”
Trong phòng làm việc một mảnh kêu thảm thiết, không biết là điện thoại di động của ai đột nhiên kêu, cái người đang tiến hành thi bạo sửng sốt, vui vui vẻ vẻ tìm khắp chỗ thanh âm truyền đến, trong miệng lẩm bẩm: “Điện thoại di động, mày ở chỗ nào, đừng trốn. . .”
Tên ngốc sống sót sau tai nạn nói với Nguyệt Thăng: “Ưm. . . May là ngài Lương đúng lúc gọi tới. . .”
Thành Thực ở trong đống hỗn độn của phòng làm việc mò vào một góc bẩn thỉu nào đó tìm ra cục gạch Nokia của mình, thở hổn hển một hơi, không có nước mắt khóc thét: “Alo. . . Thân ái, vừa rồi em từ nơi cao 3m ngã xuống, thiếu chút nữa không thể gặp lại anh. . . Gì? Thì em đắp thêm khối bùn ở góc trên của phù điêu, em đứng trên bàn. . . Đúng vậy đúng vậy cái bàn không cao 3m, trên bàn còn đặt một cái ghế, trên ghế đặt một khối thạch cao, trên thạch cao còn có cái xô nhựa lộn ngược. . .
Cái gì? Em đứng đâu á? Đương nhiên là đứng trên xô rồi. . . Em không lừa anh. . . Cái gì? Xiếc thú?
Lương Đình Xuyên ở đầu khác của điện thoại lấy tay đỡ trán, một đầu hắc tuyến.
Mẹ Lương hỏi: “Con sao vậy?”
“Không có gì, ” Lương Đình Xuyên cười khổ, tránh xa mẹ mình vài bước, nói vào điện thoại: “Lần sau em có thể tìm lý do mới hơn không? Không phải từ trên sân phơi của phòng vẽ ngã xuống thì chính là mua bữa sáng bị xe đạp đụng vào. . . Được được, là xe đạp điện. . . Nói chung em kiếm cái gì hơn một chút có được hay không? Đừng rống. . . Sáng mai anh sẽ về. . .”
Người bên đầu kia im lặng, im lặng, im lặng, sau đó là một chuỗi tiếng cười khúc khích. ╮(╯3╰)╭
Khóe mắt Lương Đình Xuyên cong lên.
Mẹ Lương lườm qua, nhíu mày, “Lại gọi điện thoại cho anh bạn nhỏ à?”
Lương Đình Xuyên “Cạch” khép lại điện thoại di động, nghiêm túc nói: “Con không hiểu mẹ đang nói gì.”
Nguyệt Thăng thấy Thành Thực ngắt điện thoại xong còn ngồi chồm hổm trên mặt đất say sưa, nói với tên ngốc: “Em sắp buồn nôn chết mất. . .”
Tên ngốc ghé vào trên tường tìm số điện thoại, tự mình lầm bầm: “Gà miếng mua một tặng một là số nào nhỉ?”
Nguyệt Thăng thở dài, “Hướng Hải, anh cả ngày ngoại trừ ăn chính là ăn, không cảm thấy rất trống rỗng sao?”
“Rất trống rỗng, anh nhớ rõ ràng lần trước đã lưu lại rồi, sao lại không tìm thấy? Anh muốn gọi tám miếng gà. . .”
Cái người xa xa co thành một đoàn nhảy dựng lên, mắt lộ ra hung quang, cắn răng nói: “Đêm nay, toàn bộ khuôn thạch cao phù điêu tất cả phải làm hết!”
Tên ngốc run lên, “Được ăn cơm không?”
“Không được.”
“Được đi vệ sinh không?”
“Không được.”
Tên ngốc run lợi hại hơn.
Chương 2
Mẹ Lương, đắc ý: “Con nên đi khuyên ba con đi, tuổi tác một xấp dầy, chẳng lẽ còn định sống nửa đời còn lại với côn trùng trong rừng Amazon?”
Lương Đình Xuyên: “Ừm, ba hiện tại đang nghiên cứu rắn mối ở Sahara.”
Mẹ Lương nhìn nhẫn kim cương cực lớn trong tay, khinh thường nói: “Ai cần biết anh ta ở đâu, nói như vậy con có liên hệ với anh ta? Anh ta nghe mẹ kết hôn có phát biểu ý kiến gì không?”
Lương Đình Xuyên: “Ba nói: không tệ nha, tìm một thằng Tây, rất có tiền đồ.”
Mẹ Lương sắc mặt trầm xuống, “Vậy con có báo cáo tình hình gần đây của con với anh ta không?”
Lương Đình Xuyên: “Ba nói: không tệ nha, tìm một tiểu nam sinh, rất có tiền đồ.”
Mẹ Lương:  ̄. ̄
====================
Khi Lương Đình Xuyên mở cửa phòng nhà mình, thấy một người dáng vẻ tiều tụy, mái tóc rối bời, trên tóc dính đầy thạch cao trắng, trên người trên mặt nhiều chỗ nhuộm đầy thuốc đỏ.
“Đình Đình ~~~ ” Vật thể không rõ kia bỏ lại cốc đánh răng trong tay, miệng sùi bọt mép ( bọt kem đánh răng ), giống như hằng nga chạy trăng nhẹ nhàng bay tới, song song mở hai cái chân đen xì.
Lương Đình Xuyên bình tĩnh: “Yêu nghiệt, chết xa chút.”
Thành Thực lập tức đình chỉ, ai oán trừng đôi mắt to quay tròn nhìn lại Lương Đình Xuyên. Q_Q
Bất đắc dĩ, Lương Đình Xuyên nói: “Đi súc miệng rửa sạch kem đánh răng trước đã.”
Thành Thực gió lốc chạy ào vào WC, gió lốc vọt trở về, lộ ra một hàm răng trắng cười hì hì dán lên.
Lương Đình Xuyên nở nụ cười, anh đặt va li hành lý sang một bên, sau đó hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn kia, dịu dàng hỏi: “Mới nửa tháng không gặp, sao trông em nhếch nhác như thế?”
Thành Thực như gấu Koala treo ở trên người Lương Đình Xuyên chảy chảy nước miếng, lại gặm gặm cái cổ của anh bi thương rú lên: “Nửa tháng nay em đều phải làm phù điêu, mệt chết rồi!”
“Chính là bài tập tốt nghiệp của cô bé kia?”
“Đúng vậy ~ ” Yêu nghiệt làm nũng, cọ cọ cái tai đối phương.
“Thế nào rồi?”
“Tối hôm qua toàn bộ giải quyết! Sống động đúng mẫu của bà cô chết tiệt kia.”
“Em đã bao lâu không gội đầu rồi?”
“. . .”
“Đi, toàn thân trên dưới rửa sạch cho anh!” Lương Đình Xuyên đem Thành Thực từ trên người kéo xuống, hung hăng ném vào bồn tắm lớn WC.
“Người ta sáng nay vừa quay về liền cấp tốc đánh răng để chuẩn bị hôn nhẹ với anh. . .” Thành Thực đang nói thầm, đã bị Lương Đình Xuyên dùng vòi hoa sen xả ướt người.
“Tắm sạch thay quần áo sạch, rồi đi ra ngoài ăn cơm trưa, thuận tiện cắt mái tóc dài ngoằng kia đi, mới nửa tháng đã dài như tóc đàn bà! Em là cừu à? Lông tóc dài nhanh như vậy!” Lương Đình Xuyên đang giội nước lên đầu Thành Thực, chợt nghe thấy cậu phát sinh thanh âm “Au ui”.
Lương Đình Xuyên nhíu nhíu mày, chà chà thuốc đỏ trên mặt cậu, Thành Thực rống to hơn: “Đau chết mất!”
“Thực sự bị thương?”
“Còn giả được à?”
“Anh còn tưởng là màu nước. . .”
“#&%@? ! ! . . .”
Lương Đình Xuyên ngã vào trong sô pha như cái ổ chó, châm thuốc lá ưu nhã thở ra khói, giương giương lông mi, “Cơm nước xong trở về dọn phòng sạch sẽ, nếu không tự quay về phòng em ngủ.”
Yêu nghiệt ghé vào cạnh cửa WC muốn giả làm hoa sen mới nở cười xoà liên tục gật đầu.
Lương Đình Xuyên có một người bạn đại học, kêu Mạch Đào (Thành Thực đều gọi anh là McDull (Mạch Đâu)) (Vũ: McDull là một con lợn hoạt hình TQ), nói đến người này Lương Đình Xuyên liền vô cớ nổi giận, bởi vì chính Mạch Đào đã đem tiểu quỷ Thành Thực nhìn qua thành thật hàm hậu kia ném vào chỗ anh, nói: “Anh bạn, đây là con trai của mẹ nuôi tôi, đang học ở đại học nghệ thuật nào đó, gần đây sắp phải thi nghiên cứu, ký túc xá quá ồn không thể học bài, ở lại chỗ cậu nửa năm nhé.”
Lương Đình Xuyên cười nhạt: “Sao không ở chỗ anh ấy?”
Mạch Đào vẻ mặt dáng cười *** loạn: “Nhà tôi cách trường bọn nó quá xa! Hơn nữa người ra vào nhà tôi quá hỗn tạp cậu cũng không phải không biết, đứa trẻ này hồn nhiên như thế, bị tôi làm hư bảo tôi phải ăn nói thế nào với mẹ nuôi? Cậu cũng không đành lòng nhìn tôi sát hại đóa hoa tổ quốc chứ?”
Nụ hoa tổ quốc kia giơ lên một đôi mắt to đẫm lệ, ngại ngùng kéo kéo vạt áo Mạch Đào, run rẩy nói: “Anh, em xem hay là thôi đi. . .”
Mạch Đào đưa mắt ẩn tình nhìn Lương Đình Xuyên, “Anh Đình Xuyên. . .”
Lương Đình Xuyên rùng mình một cái, chỉ thiếu mỗi nước không nôn ra tại chỗ, anh liếc nhìn tiểu quỷ kia, hỏi: “Em tên là gì?”
“Trần Thành Thực.”
Cái tên quê mùa này thật đúng là khiến người ta yên tâm, vừa nghe đã biết là một bé ngoan.
“Bao giờ thi?”
“Tháng 1 sang năm. . .” Bé ngoan cúi đầu, lấy tay xoắn xoắn quai đeo cặp sách.
Ừm, không phải là nửa năm sao? Dù sao phòng ngủ phía Tây cũng không có ai ở, tạm thời để cậu ta ở nửa năm là được. Xem đứa bé này ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp, nói không chừng còn có thể làm việc nhà.
Vì vậy Lương Đình Xuyên đồng ý, ngay sau đó cuộc sống đâu vào đấy của anh bị quấy rầy triệt để, thế là nhà trọ không nhiễm một hạt bụi của anh từ nay về sau một đi không trở lại.
Nói người tên Mỹ Lệ đều là quái vật, như vậy người tên Thành Thực đều là yêu nghiệt!
Yêu nghiệt ở một tuần, Lương Đình Xuyên bắt đầu làm bảo mẫu, anh nghĩ: Nhịn! Nhịn! Coi như là bán cho tên khốn Mạch Đào kia một cái nhân tình! Sau đó nhất định phải đòi lại!
Yêu nghiệt ở một tháng, Lương Đình Xuyên triệt để tan vỡ, anh rống: Trần Thành Thực! Sau đó phạm vi hoạt động của cậu chỉ có thể ở trong phòng cậu! Bất cứ thứ gì của cậu xuất hiện trong phòng khách tôi liền ném ra ngoài sân thượng! Không được tới gần phòng ngủ của tôi! Còn có! Không được ca hát lúc tôi ăn! Còn có! Không được mang mấy thứ kỳ quái trở về! Còn có! Không được giả khóc! Còn có! Không được đem đám hồ bằng cẩu hữu kia của cậu đến xem! Cái gì? Kí hoạ cơ thể người? Cút con mẹ cậu đi. . .
Yêu nghiệt ở nửa năm sau, nghiên cứu thi xong, chỉ là không bao giờ đi nữa. Bởi vì sau một lần rượu sau loạn tính, yêu nghiệt từ nay về sau ỷ lại anh.
Lương Đình Xuyên liếc nhìn Thành Thực ngồi ở bên người mình đeo đai an toàn, cong lên khóe môi: “Nếu không đừng đi cắt tóc, em để tóc dài cũng rất có vị đạo. . .”
Thành Thực cười y như bạch xà tinh dưới ánh nắng mặt trời, xẹt một chút lướt tới, “Thật không thân ái? Em đây liền để thật dài, anh thích em tết tóc hay là buộc đuôi ngựa?” ╮(╯3╰)╭
Lương Đình Xuyên dùng một ngón tay dí cậu ra xa, sau đó khởi động xe, “Đi cạo đầu đinh cho ông đây.”
Thành Thực thích ăn đồ ngọt, hai người vào quán cơm thường ăn, vừa lúc gặp được hai đàn anh Đường Ngữ và Điền Vạn Triết mới từ Bắc Kinh về, vì vậy liền cùng nhau ngồi ăn.
Đồ ăn còn chưa đưa lên, Điền Vạn Triết hỏi: “Thành Thực, bài thi cuối kỳ thi xong chưa?”
“Thi xong rồi.”
Điền Vạn Triết liếc một ánh mắt, Đường Ngữ nói: “Tốt lắm, anh đây truyền cho cậu một tin, thầy Thôi có một công trình hạng lớn, tranh vẽ trên tường 300 mét vuông, nghỉ hè toàn thể ở lại hỗ trợ, em thuận tiện nói một chút với Hướng Hải.”
Thành Thực sửng sốt, tiếp theo nổi trận lôi đình, “Anh cái đồ ống nhổ(*) chết tiệt nhìn thấy anh là không có chuyện tốt, anh nói với lão Thôi là không nhìn thấy em, em em em điện thoại di động hỏng, em em, em và Đình Đình đi hưởng tuần trăng mật. . .”
(*) Ống nhổ: cái bình đặt trước cửa nhà mấy ông cao bồi nhổ nước bọt vào đó đó.
Đường Ngữ bình tĩnh: “Thành Thực, đây là nhiệm vụ của phòng giảng dạy, nghe nói làm xong công trình này phòng giảng dạy sẽ tổ chức một chuyến đi vẽ vật thực, kinh phí toàn bộ bao hết.”
“Vẽ vật thực ở đâu?” Thành Thực quả nhiên bình tĩnh lại.
“Dự tính là đi Đôn Hoàng nửa tháng đó.”
Khóe miệng Lương Đình Xuyên giật giật, không có mở miệng nói cái gì.
Thành Thực vui vẻ ra mặt, gật đầu nói: “Vậy cũng không tệ, em sẽ nhắn tin cho mẹ nói nghỉ hè năm nay không về nữa.”
Lương Đình Xuyên thừa dịp Thành Thực đi toilet nói với Đường Ngữ: “Xin đừng lừa dối nhi đồng trí lực còn chưa phát triển hoàn toàn.”
Điền Vạn Triết buồn bã nói: “Đường Ngữ, cậu chém quá khoa trương rồi, phòng giảng dạy nhiều nhất là tổ chức đi vườn bách thú vẽ vật thực nửa ngày.”
Đường Ngữ chẳng hề để ý: “Cậu xem ngài Lương người ta cũng không có vạch trần tôi, hơn nữa nhóc kia nghỉ hè ở lại ngài Lương cũng thật cao hứng, đúng không?”
Lương Đình Xuyên cười, “Tôi chỉ là chờ mong thấy dáng dấp cậu ấy hổn hển, các cậu đừng khiến tôi thất vọng.”
 ̄□ ̄
Đường Ngữ đánh một cái rùng mình, nói với Điền Vạn Triết: “Thành Thực thật đáng thương, sao lại gặp phải ông chú tâm lý vặn vẹo thế này?”