Tại Họa Thành Nạn Yêu Thành Họa | Họa Hại Thành Hoạn Yêu Thành Tai

Chương 2: Chương 2




Edit: Huyết Vũ

Chương 3

Nguyệt Thăng, kích động: “Em vừa dạo qua học viện khoa học xã hội CASS, cư nhiên tìm thấy chàng đẹp trai làm MC kỷ niệm ngày thành lập trường lần trước!”

Đường Ngữ, bình tĩnh: “Đó gọi là tình cờ mà gặp.”

Thành Thực: “Nói bậy! Không hẹn mà gặp.”

Nguyệt Thăng: “Đều câm miệng cho em! Sao hai anh không hỏi chi tiết cuộc gặp gỡ bất ngờ của em?”

“Ồ?” Mọi người giả vờ hiếu kỳ.

Nguyệt Thăng chống mặt làm hình dạng say sưa, “Em đi lạc ở tòa nhà khoa học xã hội, chàng đẹp trai kia liếc mắt liền nhìn ra, vì vậy chủ động bắt chuyện với em, oa ~~ thanh âm của cậu ấy thật từ tính thật mê người ~~ ”

“Cậu ta nói gì?” Mọi người đồng thanh hỏi.

Nguyệt Thăng: “Cậu ấy nói: bạn ơi, nơi này là WC nam.” ( Vũ: Phụt!!! ~~~)

= =

===========================

Lâm Nguyệt Thăng lấy thành tích hạng nhất chuyên ngành mà tốt nghiệp, Thành Thực kể công tự kiêu, khí phách nói: “Không có anh và Hướng Hải, em còn mơ tưởng hạng nhất sao?”

Nguyệt Thăng có lệ nói: “Này không phải mời các anh đi ăn sao! Dong dài cái rắm!”

Hướng Hải ăn đến quên cả trời đất, Thành Thực nâng cằm, khẽ cau mày, một bộ thần thái quý phi say rượu.

Nguyệt Thăng hỏi: “Thành Thực, sao anh không ăn, đang suy nghĩ cái gì?”

Thành Thực thở dài, yếu ớt nói: “Gần đây không muốn ăn uống, ăn một chút gì đó đã muốn nôn.”

Hướng Hải hiện tại chính là chó hoang nghe không hiểu tiếng người, ăn liên tục cũng không ngẩng đầu.

Nguyệt Thăng có chút áy náy nghĩ: Sẽ không là làm phù điêu nửa tháng mỗi ngày đều ăn mì tôm bánh quy mà thành ra bệnh kén ăn gì đó chứ?

Hồi lâu, Thành Thực có chút suy nghĩ, chậm rãi, thâm trầm: “Chẳng lẽ là mang thai?”  ̄▽ ̄

“Phụt!” Đồ ăn trong miệng Hướng Hải toàn bộ phun ra, trình độ bắn đến đều đều rơi nguyên trên một bàn cơm.

Nguyệt Thăng nhìn một bàn hỗn độn, bình tĩnh phất tay gọi nhân viên phục vụ: “Anh ơi, hóa đơn!”

Buổi chiều đột nhiên rơi một hồi mưa xối xả, lúc sẩm tối mới nhỏ đi một chút, Lương Đình Xuyên từ công ty trở về, ở giữa đường nhìn thấy Thành Thực ngồi xổm ở cửa siêu thị trong khu.

Lương Đình Xuyên dừng xe ở ven đường, Thành Thực một tay ôm cặp, một tay che ở trên đầu, vui vui vẻ vẻ chạy tới kéo mở cửa xe lủi đi vào, cười ngu nói: “Em vừa đi siêu thị, lúc đi ra cái ô đặt ở cửa bị người lấy mất rồi?”

“Đi siêu thị làm gì?”

“Mua ít thức ăn trở lại cho anh ăn oa ~ ”

Khuôn mặt Lương Đình Xuyên đen xì, một ngụm cự tuyệt: “Đừng! Em muốn độc chết anh sao. . .”

Còn chưa dứt lời, nghe được một thanh âm rất nhỏ — “Meo meo. . .”

Trong xe một mảnh yên lặng.

Thành Thực bèn vô thức ôm sát cái túi bạt rách của mình ( Vũ: túi bạt là túi làm = vải bạt nhá!).

“Vật gì vậy?” Lương Đình Xuyên hỏi.

Thành Thực lấy tay che mặt giả đáng yêu, “Ai nha tiểu Đình Đình ~ mau lái xe nhanh một chút, người ta muốn chạy trở về xem sủng vật tiểu tinh linh.”

“Meo meo. . .”

Cửa sổ thủy tinh bên người Thành Thực xoát một chút trượt xuống, Lương Đình Xuyên chỉ vào cửa sổ nước mưa hắt vào, “Anh chỉ nói hai chữ: ra bên ngoài.”

“Đình Đình, đó là ba chữ ~ “Thành Thực tiếp tục làm nũng.

Lương Đình Xuyên mạnh giẫm phanh, giây tiếp theo cả người Thành Thực đều ngã ra ngoài.

Thành Thực một thân ướt sũng về đến nhà, chỉ nghe thấy thanh âm ào ào trong phòng tắm, Thành Thực nhào lên cửa điên cuồng đập, “Đê tiện! Anh muốn dùng hết nước nóng sao? Em cũng muốn tắm!”

Người ở bên trong không để ý đến, tiếp tục trắng trợn mở nước nóng trong bình nóng lạnh.

Thành Thực từ trong cặp móc ra con mèo nhỏ mới nhặt được từ trong đống rác, vẻ mặt uể oải.

Một lát sau, Lương Đình Xuyên nóng hôi hổi đi ra, chỉ vào con mèo nói: “Đem thứ này đặt ở phòng em, chỉ cần nó dám bước ra khỏi phòng em một bước, đừng trách anh nhân đạo hủy diệt!”

Thành Thực toét miệng cười đến xán lạn, Lương Đình Xuyên lại thêm một câu: “Từ hôm nay trở đi em ngủ cùng với nó, không được lên giường của anh.”

〒_〒 Thành Thực liền héo rũ: phòng ngủ phía Tây của cậu hiện đã thành phòng kho, nào có giường?

Đợi hơn nửa tiếng sau, nước trong bình nóng lạnh mới nóng đủ, Thành Thực tắm rửa xong đi ra, Lương Đình Xuyên đã làm xong cơm nước, Thành Thực ngồi xuống chuẩn bị ăn, trong phòng ngủ của cậu một trận cào cửa, kèm theo “Meo meo. . .”

Thành Thực giả vờ không nghe thấy, cạc cạc cười quái dị: “Sao anh biết em mua cá là muốn ăn cá kho? Hani (Honey) anh thật thông minh!”

Người được khen mí mắt cũng không nhấc lên một chút.

Thành Thực ăn một ngụm, dựng thẳng Lan Hoa Chỉ chọc Lương Đình Xuyên một cái, “Đáng ghét, sao lại ăn ngon vậy chứ? Darling em thật yêu anh ~”

Người bị chọc liếc xéo một cái, Thành Thực rụt rụt cổ.

Lương Đình Xuyên gắp một miếng cá ném vào trong bát Thành Thực, “Đi cho mèo em ăn đi, nói với nó nếu còn kêu nữa liền đem nó từ tầng 9 ném xuống.”

Thành Thực bưng bát cơm nơm nớp lo sợ chạy vào phòng mình, thấp giọng trấn an con mèo nhỏ nói: “Ngoan, Đình Đình nhà chúng ta có khiết phích, ngày mai tao sẽ đưa mày đến chỗ Hướng Hải.” (╯-╰)

Điện thoại trong phòng khách vang lên, Thành Thực nghe thấy Lương Đình Xuyên bình tĩnh nói vài câu, ngữ điệu kia dường như rất không vui, cậu từ trong phòng đi ra Lương Đình Xuyên đã ngồi ở trước bàn ăn.

Thành Thực hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”

“Mẹ anh.”

“Chuyện gì?”

“. . .”

Thành Thực thấy Lương Đình Xuyên sắc mặt không tốt, liền quấn lên làm nũng, “Mẹ anh nói cái gì với anh?”

Lương Đình Xuyên quả nhiên có cái gì nói cái gì, “Còn không phải nói chuyện chúng ta.”

Yêu nghiệt sửng sốt, nũng nịu tựa ở đầu vai anh, “Em đồng ý kết hôn với anh.”

Lương Đình Xuyên dở khóc dở cười, đẩy cậu ra nói: “Em cứ tiếp tục diễn đi, bà thúc dục chúng ta mau mau chia tay.”

Thành Thực trợn tròn mắt, “Vậy anh nghe lời bà?”

“Anh là muốn suy nghĩ một chút.”

╰_╯ Thành Thực tức giận y như cá vàng thổi bong bóng, nửa ngày mới rống ra được một câu: “Anh không thể chia tay với em!”

“Ồ?” Lương Đình Xuyên khiêu khích nhìn cậu.

“Em, em. . .” Thành Thực nháy mắt mấy cái, hát lên kinh kịch: “Tướng công, thiếp đã mang thai cốt. . .”

Lương Đình Xuyên bình tĩnh đứng lên, “Anh xem anh cách xa bệnh nhân tâm thần một chút vẫn là tương đối an toàn. . .”→_→

Thành Thực chơi xấu nhào tới bắt đầu túm lấy Lương Đình Xuyên, ngã vào trên đùi anh lăn lộn, ồn ào nói: “Anh là đồ Tây Môn Khánh đồ Trần Thế Mỹ! Em mặc kệ, anh dám chia tay với em thử xem, em khiến cho anh thân bại danh liệt!”

Lương Đình Xuyên sợ cậu lăn lăn liền lăn từ trên đùi mình xuống đất, vội vàng ôm sát cậu, thiếu chút nữa cười ngặt nghẽo.

Thành Thực vòng qua cổ Lương Đình Xuyên, nhanh như hổ đói vồ mồi cắn trên mặt anh một ngụm, hai người từ trên ghế ngã xuống, Thành Thực chấm đất trước, đau đến gào khóc.

“Ngoan, đừng náo loạn, anh đùa em thôi, ngu ngốc.” Lương Đình Xuyên vội vàng xoa xoa vai cậu bị đụng trên mặt đất, giống như dỗ dành hôn nhẹ khuôn mặt cậu.

Thành Thực vẫn kêu: “Đau. . .”

“Đau ở đâu?”

Thành Thực lui vào lòng anh, “Đau bụng. . .”

Nào có đụng vào bụng? Lại bịa đặt! Lương Đình Xuyên mở miệng mắng chửi người: “Chó hoang, đã bảo em không nên ăn mấy thứ rác rưởi ở ngoài. . . Thành Thực?”

Thành Thực đau đến run run.

“Thành Thực?” Lương Đình Xuyên luống cuống, “Rốt cuộc hôm nay em đã ăn gì?”

Thành Thực lắc đầu, đau nhức nói không nên lời.

Lương Đình Xuyên một tay ôm Thành Thực, một tay vội vàng lấy điện thoại di động gọi một dãy số, tầng 16 có một bác sĩ, là bạn học cấp 3 với anh, nhờ cái duyên cứt chó hai người đều mua phòng trong khu chung cư này. Điện thoại vừa kết nối Lương Đình Xuyên một trận loạn rống: “Hoàng Cửu Cửu, cậu có ở nhà không? Có ở nhà chứ? Có hả?”

Hoàng Cửu Cửu mới nói một chữ “Có”, điện thoại đầu kia liền ngắt. Anh thở dài, lẩm bẩm: “Thành Thực lúc này lại làm sao?”

Không qua bao lâu chuông cửa nhà mình kêu lên, Lương Đình Xuyên cõng tiểu yêu nghiệt xuất hiện tại cửa, tiểu yêu nghiệt sắc mặt tái nhợt cười cười với anh, chào hỏi: “Bác sĩ Vương Bát Bát(*), em lại tới rồi.”

(*) Bởi vì tên Hoàng Cửu Cửu chữ Hoàng (黄- huáng) đọc gần giống chữ Vương ( 王- wáng), mà vương bát hay vương bát đản là câu chửi kinh điển của người Trung Quốc vậy nên Thành Thực đọc thành Vương Bát Bát luôn.

Lương Đình Xuyên quen việc dễ làm chạy vào trong phòng ngủ Hoàng Cửu Cửu, đem tiểu yêu nghiệt của anh đặt trên giường, Hoàng Cửu Cửu vẻ mặt bất đắc dĩ theo sau, đẩy đẩy Lương Đình Xuyên nửa nằm ở bên giường, nói: “Mau tránh ra, để tôi xem xem, toàn gây phiền toái cho tôi!”

Lương Đình Xuyên đang muốn dịch bước sang, lại bị Thành Thực túm lại, chỉ thấy trên khuôn mặt Thành Thực ứa ra mồ hôi lạnh, suy yếu nói: “Ba nó ơi, em muốn giữ lại đứa nhỏ.”

Lương Đình Xuyên sắc mặt nghiêm túc, quay đầu nói với Hoàng Cửu Cửu: “Không cứu được nữa, hoả táng đi.”

Chương 4

Mười lăm năm trước:

Hoàng Cửu Cửu: “Đình Xuyên ~ cậu thích đọc truyện tranh không? Nhà tôi có rất nhiều nha ~ ”

Lương Đình Xuyên: “Cấp, thấp.”

Hoàng Cửu Cửu: “Đình Xuyên ~ khăn quàng cổ mẹ tôi mang về từ nước ngoài, tặng cậu ~ ”

Lương Đình Xuyên: “Khó, coi.”

Hoàng Cửu Cửu: “Đình Xuyên ~ tôi mang theo bánh ngọt chocolate, cho cậu ~ ”

Lương Đình Xuyên: “Buồn, nôn.”

Hoàng Cửu Cửu: “Đình Xuyên ~ tan học cùng nhau về nhà đi ~ ”

Lương Đình Xuyên: “Chết, đi.”

Hoàng Cửu Cửu: “Đình Xuyên ~ cùng nhau ăn bữa trưa đi ~ ”

Lương Đình Xuyên: “Ghê, tởm.”

Hoàng Cửu Cửu: “Đình Xuyên ~ Cùng đi WC đi ~ ”

Lương Đình Xuyên: “Biến, thái.”

Hoàng Cửu Cửu: 〒_〒

=========================

Thành Thực uống chút thuốc giảm đau dạ dày xong liền mặt dày mày dạn ngủ trên giường nhà người khác. Hoàng Cửu Cửu vọt tới bình trà thiết quan âm, rót một chén cho Lương Đình Xuyên, sau đó vắt chéo chân thong dong ngồi vào trong sô pha màu trắng sữa, cười nói: “Cậu không về nấu ít cháo cho cậu ta sao? Chờ lát nữa tỉnh tốt nhất là ăn chút gì đó.”

Lương Đình Xuyên cảnh giác nhìn người kia một cái, nói: “Ầm ĩ đến đau cả đầu, nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi cõng cậu ấy về.”

Hoàng Cửu Cửu cố ý hỏi: “Để cậu ấy ngủ một mình trong nhà tôi lo lắng như thế?”

Lương Đình Xuyên nói: “Không sai.”

Hoàng Cửu Cửu bị hình dạng nghiêm trang của anh chọc cười.

Hoàng Cửu Cửu từ nhỏ chính là một tay khôn khéo, giáo viên bạn học gia trưởng, cả đám đều nghĩ anh hoàn mỹ vô hạ, có tiền có tài có bề ngoài, xử thế lại khéo đưa đẩy, kết quả là, Hoàng Cửu Cửu mười phần tự kỷ, thầm nghĩ trong thiên hạ duy ngã độc tôn. Thẳng đến khi học cấp 3, lớp học có một người có tiền có tài có bề ngoài hơn anh, chính là Lương Đình Xuyên. Lương Đình Xuyên này là một băng sơn mỹ nhân, ai nói với cậu ta, cậu ta liền dùng mắt trả lời người đó, dùng tình huống trong truyện tranh hình dung, chính là bên thân người này có kết giới bằng băng không ai đánh vào nổi.

Hoàng Cửu Cửu mang theo đồng cảm giữa các chàng đẹp trai thực lòng dán tới, ai biết ta vốn đem tâm hướng trăng sáng, trăng sáng lại đi chiếu mương máng, Lương Đình Xuyên liếc cũng không liếc anh. Hoàng Cửu Cửu thật không cam lòng! Cái gì kêu bị coi thường? Hoàng Cửu Cửu sau đó nghiên cứu một chút, đoạn thời gian kia của mình thực sự có thể coi là tấm gương bị coi thường, giá trị đến mức người cam chịu mình là giá rẻ trong thiên hạ cũng phải học tập và cúng bái, chi tiết cụ thể nghĩ lại mà kinh, kết quả chính là sau khi quấn sống quấn chết mối tình đầu, Lương Đình Xuyên không biết trong bụng anh ôm lấy kế hoạch nham hiểm gì, thật đúng là ấm lên coi anh là bạn.

Nghỉ hè năm thứ nhất Lương Đình Xuyên mặt không chút thay đổi nói: Ba tôi ly hôn với mẹ tôi, tôi muốn dọn nhà đến chỗ khác với mẹ tôi, không học ở đây nữa.

Sấm sét giữa trời quang! Hoàng Cửu Cửu ngẫm nghĩ lấy tính cách của Lương Đình Xuyên, sau khi chuyển trường không những sẽ không viết thư làm loại chuyện lề mề này, dù chỉ gọi một cú điện thoại cũng là không có khả năng. Hậu quả của nghĩ trước nghĩ sau chính là để lại tiếng xấu muôn đời: Hoàng Cửu Cửu lấy đau buồn phẫn nộ làm lực lượng, đem Lương Đình Xuyên lừa về nhà mình uống mấy bình rượu, sau đó bắt đầu động tay động chân. Lương Đình Xuyên vừa mới bắt đầu còn không chống lại, sau lại phát hiện cái tay người ôm mình khóc hô nói luyến tiếc đang không thành thật sờ đến chỗ không nên sờ. Vì vậy anh bị dọa tới, trong lúc giãy dụa bị Hoàng Cửu Cửu cường hôn.

Hoàng Cửu Cửu trăm tư không hiểu được mình khi ấy lớn tuổi người cao vai to, một Lương Đình Xuyên giống như mầm đậu làm thế nào đánh cho mình răng rơi đầy đất?

Hai người triệt để tuyệt giao từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau.

Tâm lý tuổi nhỏ ngây thơ của Hoàng Cửu Cửu lọt vào nghiêm trọng đả kích, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tiền đồ của anh, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học trường y liền đi làm một bác sĩ ngoại khoa, kỹ thuật chuyên nghiệp thành thạo cao siêu, hơn nữa thủ đoạn xã giao nam nữ ăn cả già trẻ đều thích, đầu 30 tuổi liền có một đống danh hiệu, đường làm quan rộng mở, duy nhất không vừa lòng chính là sau khi bố mẹ biết chuyện giới tính của anh liền bắt đầu khắp nơi tìm đối tượng thân cận cho anh, tiếp đến là một khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng thực sự không có cách nào khác chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt, Hoàng Cửu Cửu nhìn ánh mắt u oán của hai lão ngược lại càng nổi loạn. Ngay sau đó anh thẳng thắn mua một căn chung cư cao tầng dọn ra ngoài ở một mình, bên tai thanh tịnh, cũng không cần phải luôn luôn đến khách sạn đi hưởng tình một đêm.

Sau vài ngày dọn đến căn nhà thư thích, có một hôm anh vào thang máy chuẩn bị đi làm, ở tầng 9 có hai người bước vào, một người là nam sinh nhìn qua rất có hơi thở học trò, cắt mái tóc húi cua sạch sẽ gọn gàng, mày thanh mắt sáng, hình dạng ngoan ngoãn nhu thuận, chính là loại hình Hoàng Cửu Cửu thích. Vì vậy anh sắc meo meo nhìn nhiều vài lần, nam sinh thấy anh liếc mình, cũng cười cười với anh, anh vội vàng cười lại cười.

Nam sinh kia bị anh cười đến sợ run một chút, kéo kéo một người mặc âu phục đen bên cạnh, miệng không ngăn cản nói: “Đình Đình, lão già háo sắc kia một mực nhìn em!”

Hoàng Cửu Cửu suýt bị sặc chết nước bọt của mình.

Lão già háo sắc! ?

Người đàn ông mặc âu phục đen kia liếc Hoàng Cửu Cửu, vẻ mặt ngạo mạn, không rên một tiếng.

Hoàng Cửu Cửu nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông kia phát ngốc trong một giây, tiếp theo chính là kinh hoàng hồn vía lên mây: Lương Đình Xuyên! ?

Lương Đình Xuyên liếc Hoàng Cửu Cửu xong thu hồi ánh mắt, cũng ngây người một giây, sau đó chậm rãi quay sang, sát khí bức người.

Hoàng Cửu Cửu lui tới góc thang máy.

Lương Đình Xuyên trước đây gầy như gậy trúc hôm nay sợ là còn cao hơn Hoàng Cửu Cửu anh, chừng hơn 1m8, vai rộng lưng thẳng, khuôn mặt giống như đao tước, mày cong mũi góc rõ ràng. Hoàng Cửu Cửu không biết mình dùng cái gì nhận ra Lương Đình Xuyên nam lớn đổi 18 lần này ( Vũ: ý nói con trai lớn lên sẽ không giống như hồi nhỏ ), chỉ biết là lúc bé anh đã đánh không lại người này, hiện tại nếu ở trong không gian nhỏ hẹp tại đây đánh lên, mình sẽ bị đánh bán thân bất toại.

“Hoàng. . . Cửu. . . Cửu?”Lương Đình Xuyên mở miệng.

Hoàng Cửu Cửu chờ mong thang máy mau mau đến lầu một một chút, để còn trốn khỏi chầu trời.

Lương Đình Xuyên nở nụ cười, cười đến Hoàng Cửu Cửu thiếu chút nữa đại tiểu tiện đều không khống chế nổi.

“Sao cậu lại ở đây?” Lương Đình Xuyên hỏi.

Hoàng Cửu Cửu chỉ chỉ lên trên, lắp bắp nói: “Nhà tôi. . . Trên tầng, tầng 10, không đúng, tầng 16. . .”

Đình Xuyên gật đầu, nói với nam sinh đứng một bên: “Bạn học cấp 3 của anh, Hoàng Cửu Cửu.”

“Vương Cửu Cửu?” Tiểu nam sinh vẻ mặt vô tri, “Anh ơi có phải anh tên Vương Bát Bát không?”

〒 ◎ 〒 trình độ thỏa mãn của Hoàng Cửu Cửu đối với căn nhà mới mua từ 98% thẳng tắp rớt xuống 0, nhất là sau khi cậu em Thành Thực bề ngoài đáng yêu đơn thuần nhưng bản chất là yêu nghiệt nghìn năm này biết anh là bác sĩ, cuộc sống an ổn của anh ầm ầm sụp đổ.

Khi anh đang cùng bạn giường mây mưa thất thường, Thành Thực kiên trì bền bỉ ấn chuông cửa nhà anh, vẻ mặt uất ức nói: “Bác sĩ Vương Bát Bát, em ăn hàu biển đặt trong tủ lạnh không biết từ bao giờ, có chút buồn nôn. . .” Lương Đình Xuyên thì nói: “Sao lâu như vậy mới mở cửa? Ở chỗ cậu hẳn là có thuốc chứ?”

Hoặc là khi anh làm giải phẫu cả đêm vừa về nhà ngã vào trên giường ngủ một giấc, điện thoại di động vang lên không tha, đối phương nói: “Thành Thực bị dao rọc giấy cắt vào tay, chỗ cậu hẳn là có băng dán cá nhân chứ? Mau cầm một cái xuống đây!”

Đệt mợ! Băng dán cá nhân!  ̄﹏ ̄

Con chim sáo đá Hoàng Cửu Cửu nuôi mỗi lần vào những lúc như thế đều sẽ vẫy cánh khàn tiếng kêu lên: “Cát ~~ chết đi!”

. . .

Lương Đình Xuyên uống mấy ngụm trà, lật xem thời báo tài chính nhét trong sô pha, nói: “Gần đây thị trường chứng khoán rất suy thoái.”

Hoàng Cửu Cửu đáp lời: “Dù sao con đường cậu kiếm tiền có rất nhiều, lần trước nghe Thành Thực nói có một ông chủ cửa hàng thiết bị điện nhờ cậu giúp trốn thuế. . .”

Lương Đình Xuyên tỉnh rụi: “Cái đó gọi là trốn thuế hợp pháp.”

“Đừng chơi chữ với tôi, nghe cậu ta nói cậu làm một khoản kiếm lời mấy triệu?”

“Mấy triệu? Cậu đi cướp ngân hàng luôn đi.” Lương Đình Xuyên nhíu mày: “Thằng nhóc kia nói mà cũng tin? Cậu ta khoác lác đấy. Chỉ lời được một con xe.”

“Chính là chiếc BMWs X5 kia? Còn là màu đỏ, có lóa mắt quá không? Không giống phong cách của cậu.”

Lương Đình Xuyên nhàn nhạt nói: “Thành Thực thích kiểu ấy, tôi cũng không có biện pháp.”

Hoàng Cửu Cửu từ trước đến nay không giỏi bàn việc đứng đắn, vì vậy rất nhanh đem đề tài kéo tới chuyện không đứng đắn, anh gần đây câu được một anh bạn nhỏ, là anh bạn nhỏ chân chân chính chính, không giống yêu nghiệt của Lương Đình Xuyên, nhìn qua y như vị thành niên, kỳ thực đều đã là nghiên cứu sinh tuổi 20, anh đắc ý khoe khoang với Lương Đình Xuyên nói tình nhân nhỏ của anh thực sự là thanh thuần không chịu nổi, nhất là khi mặc đồng phục cấp 3 càng khiến người ta cảm xúc mạnh mẽ dâng trào, nói đến đây anh ý vị sâu xa thêm một câu: “Luôn khiến tôi nhớ tới dáng dấp cậu 16 tuổi. . .”

Lương Đình Xuyên nhíu mày, rút ra điện thoại di động, Hoàng Cửu Cửu nhìn anh ấn hai số 1 xong, vụt tới cướp lấy di động của anh, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

“Tội *** loạn bé trai, tôi thay cậu cố vấn một chút phải phán vài năm tù.” Lương Đình Xuyên nhấc lên ống nghe điện thoại bàn trên bàn trà, bắt đầu ấn số đường dây nóng thời sự thành phố, hỏi Hoàng Cửu Cửu: “Đầu đề ngày mai: bác sĩ trung niên biến thái dụ dỗ gian *** vị thành niên, cậu nghĩ có đủ vang dội hay không?”

 ̄□ ̄ Hoàng Cửu Cửu mồ hôi lạnh ứa ra, luống cuống tay chân nhào tới đè lại điện thoại, cười làm lành nói: “Tiểu đệ mạo phạm, Lương huynh đại nhân xin đừng so đo tiểu nhân, tha cho tôi đi!”

Lương Đình Xuyên hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi vào phòng ngủ, chốc lát sau cõng yêu nghiệt đi ra, lúc đi tới gần cửa, yêu nghiệt run giọng nói: “Em. . . Vừa mới nhìn thấy trong tủ rượu của anh ta có một hộp. . . Chocolate rất lớn. . .” ( ̄ ▽  ̄ sắp chết rồi còn nhớ đến ăn? )

Lương Đình Xuyên ừ một tiếng, mở tủ rượu cầm lấy hộp chocolate Godiva, tiện tay mang đi chai rượu Cognac Camus X.O.

Chim sáo đá theo tiếng đóng cửa ở trong ***g vỗ cánh , “Dát — chết – đi — “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.