Tại Họa Thành Nạn Yêu Thành Họa | Họa Hại Thành Hoạn Yêu Thành Tai

Chương 3: Chương 3




Edit: Huyết Vũ

Chương 5

Lương Đình Xuyên: “Nói bao nhiêu lần rồi! Lúc ném rác phải nhớ cho vào trong túi rác!”

Thành Thực: “Vì sao?”

Lương Đình Xuyên: “Anh không muốn giải thích với em.”

Thành Thực: “Vì sao?”

Lương Đình Xuyên: “Em không cần biết, nghe theo là được.”

Thành Thực: “Vì sao?”

Lương Đình Xuyên: “Đừng hỏi vì sao nữa.”

Thành Thực: “Vì sao?”

Lương Đình Xuyên: “Lại hỏi vì sao liền cưỡng gian em.”

Thành Thực: “Vì sao?” Ặc, nói quá nhanh rồi. . .

——————— Nơi này hài hòa 500 chữ ——————-

Sau khi về nhà Lương Đình Xuyên nấu cháo hoa, cho thêm ít đường trắng, sau đó mở miệng Thành Thực từng ngụm từng ngụm trút vào.

Thành Thực có chút hư thoát, mềm nhũn tựa ở trên vai anh, ăn một ngụm liền lầm bầm một câu người khác nghe không hiểu, Lương Đình Xuyên nói: “Ngày mai đưa em đi bệnh viện soi dạ dày một chút, xem rốt cuộc là bị bệnh gì, sau đó uống mấy đợt thuốc trị liệu hẳn là sẽ không có chuyện gì nữa.”

Thành Thực ôm anh, ngẩng đầu hỏi: “Soi dạ dày là như thế nào?”

Lương Đình Xuyên không cần suy nghĩ liền trả lời: “Giống chụp ảnh thôi.”

Thành Thực không đứng không đắn nói: “Chúng ta chụp thêm mấy tấm cho em bé?”

Huyệt thái dương của Lương Đình Xuyên nhảy lên, vươn tay ngắt một cái dưới thân Thành Thực, “Ồ? Hóa ra em là con gái? Vậy thứ này vô dụng liền cắt đi.”

≥ △ ≤ “A, đừng mà!” Thành Thực thét chói tai, vội vàng che cậu nhỏ của mình, vùi đầu chui vào trong lòng Lương Đình Xuyên, ngoan ngoãn nuốt xuống cháo hoa anh đưa tới bên mép.

Ngoại trừ lúc học cấp 3 bị Hoàng Cửu Cửu cường hôn, Lương Đình Xuyên lúc học đại học còn bị một giáo viên nước ngoài không biết sống chết quấy nhiễu ***, số phận cuối cùng của giáo viên nước ngoài kia còn thê thảm hơn Hoàng Cửu Cửu, khuôn mặt bị đánh thành mặt lợn, xương sườn gãy hai cái, thiếu chút nữa đoạn tử tuyệt tôn. Kỳ thực Lương Đình Xuyên đã vượt quá phòng vệ chính đáng, giáo viên nước ngoài kia kêu gào nhất định sẽ đuổi học anh, thế nhưng sau đó chẳng biết Mạch Đào dùng thủ đoạn gì đè xuống chuyện này, vì vậy phía nhà trường cũng bỏ mặc. Lúc đó Lương Đình Xuyên biểu hiện ra không có một chút cảm kích, chỉ nhàn nhạt nói câu: “Xen vào việc của người khác”, kỳ thực trong lòng rất cảm kích Mạch Đào, dù sao bị đuổi học cũng không phải chuyện đùa.

Nói đến giáo viên kia, con quỷ xui xẻo này đã từng nói một câu khiến Lương Đình Xuyên ký ức khắc sâu: “Em cho rằng mình không phải đồng tính luyến ái, là bởi vì còn chưa gặp được đàn ông khiến em ái mộ.”

Lương Đình Xuyên nghe xong những lời này rét lạnh một chút, nghĩ thầm hôm nào nhất định phải đi chùa miếu thắp hương, cầu Bồ Tát phù hộ mình nghìn vạn lần đừng gặp phải gã đàn ông khiến mình ái mộ.

Sau đó anh đã vì quên đi thắp hương mà hối tiếc không kịp, sau khi qua sinh nhật 30 tuổi anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cho chung thân đại sự của mình, Mạch Đào đã đem Trần Thành Thực ném cho anh.

Sát ngàn đao tên Mạch Đào!

Lương Đình Xuyên nhìn yêu nghiệt ăn xong cháo còn ôm anh không tha, bất tự giác cười cười, anh cúi đầu hôn khóe miệng đối phương, dịu dàng nói: “Ngoan, đi ngủ sớm một chút, buổi tối đừng chơi điện tử.”

Thành Thực không đáp lại, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Buổi trưa ngày thứ hai khi tỉnh lại, Thành Thực thấy Lương Đình Xuyên ngồi xổm trong WC tắm cho con mèo nhỏ kia.

Thành Thực đi tới thấp người ôm Lương Đình Xuyên, nhẹ nhàng nói: “Em rất thích anh.”

Lương Đình Xuyên cười cười, dùng khăn mặt bọc lấy con mèo nhỏ ướt sũng, nói: “Em đặt cho nó một cái tên đi.”

“Cứ gọi Đình Đình đi. . .”

“Vậy ném nó đi.”

_

Đối với Mạch Đào, Lương Đình Xuyên từ trước đến nay đã biết người này không phải công dân tốt tuân thủ kỷ luật, ví dụ như hiện tại, khi anh mang theo yêu nghiệt nửa chết nửa sống mở cửa nhà mình, đã thấy Mạch Đào ngồi trên sô pha nhàn nhã đi chơi uống trà bồ nhị, trên đùi đặt máy tính bảng của anh, bên người là con mèo nhỏ cuộn tròn, nhìn thấy chủ nhân đã về, con mèo nhỏ vươn vươn vai, “Meo meo. . .” Mạch Đào giơ lên hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc lá, lớn tiếng bắt chuyện: “Meo meo. . .”

“McDull!”Thành Thực bổ nhào tới, chỉ tay vào Lương Đình Xuyên, nước mắt nước mũi đan xem lên án: “Em muốn tái hôn! Cái người kia quá đáng ghét! Hôm nay anh ấy đưa em đến bệnh viện soi dạ dày! Còn nói đơn giản như chụp ảnh, hại em thiếu chút nữa chết đứ đừ, thật là khủng khiếp, thiếu chút nữa em không thể sống trở về! Có một thứ thật dài từ miệng vói vào tận trong dạ dày. . .” Q_Q

“Còn không để yên nữa à?” Lương Đình Xuyên rót một cốc nước cho mình, không nhịn được cắt đứt cậu nói: “Anh thừa nhận là anh lừa em, anh không lừa em em sẽ đi bệnh viện sao?”

Mạch Đào sờ sờ đầu Thành Thực, “Dạ dày của em xảy ra vấn đề gì?”

“Viêm dạ dày mãn tính.” Lương Đình Xuyên trả lời.

Mạch Đào nhíu nhíu mày, “Đình Xuyên, cậu nuôi động vật thế nào vậy? Dù nuôi một con lợn cũng phải có trách nhiệm! Huống chi Thành Thực nhà chúng ta là giống chó Labrador (*) huyết thống cực thuần khiết. . .”

(*)Chó Labrador:

20130417163200

Thành Thực rít gào: “McDull! Cẩn thận em cắn chết anh!”

“Buổi tối muốn ăn gì?” Lương Đình Xuyên ngoắc ngoắc ngón tay với Thành Thực.

Labrador phe phẩy đuôi dán tới làm nũng, “Chân gà om.”

“Em không thể ăn.”

“Mực xào muối tiêu.”

“Không thể ăn.” Lương Đình Xuyên ôm ôm chó yêu, cười nói: “Em phải ăn một tháng mì sợi và cháo.”

“%¥~%#. . .”

Lương Đình Xuyên hôn nhẹ khuôn mặt cậu, dỗ dành: “Ngoan, anh ăn cùng em một tháng.”

Mạch Đào cười hì hì ném ra một quả bom: “Thành Thực, mẹ em nửa giờ nữa sẽ tới.”

“Cái gì?” Thành Thực vểnh tai.

“Nhóc con nghỉ hè không quay về chỉ nhắn một cái tin cho mẹ, em cho rằng mẹ nuôi dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy sao? Buổi trưa bà đã mua vé máy bay bay tới, trước khi đăng ký còn gọi một cú điện thoại cho em, em không nhận, bà liền gọi cho anh.” Mạch Đào nhìn thời gian một chút, tiếp tục nói: “Anh nên đi đón bà rồi, hai người còn có nửa giờ chuẩn bị.”

Từ khi xác định quan hệ với Lương Đình Xuyên, Thành Thực sợ sẽ bị biếm về ổ chó lúc trước ngủ, vì vậy rút củi dưới đáy nồi, xúi giục Bùi Hướng Hải len lén nâng giường trong phòng ngủ của mình ném ra ngoài.

Thành Thực khẩn trương nắm chặt tay Lương Đình Xuyên, “Phải tìm cái giường đặt ở phòng em! Tìm đâu bây giờ?”

Lương Đình Xuyên chỉ chỉ lên trên, “Em và Mạch Đào đi lên đem xuống, anh đi dọn phòng em.”

Hoàng Cửu Cửu rất mê tín, anh xem hoàng lịch ngày hôm nay mọi việc không thích hợp, vì vậy cả ngày đều cẩn thận từng tí, tan tầm cũng không dám đi lêu lổng, trốn về nhà tránh nạn. Lúc anh đang nấu mì, nghe thấy “leng keng” một tiếng, vì vậy theo phản xạ đáp lại câu: “Ai vậy?”

“Bác sĩ Vương Bát Bát. . .” Cửa có người trả lời.

Chim sáo đá: “Cát — ”

Nếu không phải ở tầng 16, Hoàng Cửu Cửu nhất định sẽ nhảy cửa sổ trốn đi.

Hoàng Cửu Cửu vào lúc ban đêm ngủ sô pha (Vũ: vì bị người nào đó cướp mất giường ^^), anh vốn cho rằng đây là chuyện không may nhất ngày hôm nay, nhưng chuyện càng không may lại đến tiếp nữa, thế nhưng đây là nói sau.

Thấy bản thân mẹ Trần, Lương Đình Xuyên cuối cùng cũng biết tiểu yêu nghiệt của anh không phải từ trong tảng đá nhảy ra.

Mẹ Trần ôm Thành Thực đấm ngực giậm chân, ngay cả dấu chấm câu cũng không có gào khóc: “Con là đồ không có lương tâm tuy mẹ không mang thai 10 tháng nhưng cũng mang thai 7 tháng rất khổ cực mới sinh được con ra nghỉ hè vì sao không về nhà mẹ không nghe mẹ không nghe mẹ không nghe mẹ còn nói với ba con là con không phải không thương mẹ Đô Đô à mẹ nhớ con muốn chết. . .”

“Đô Đô?” Lương Đình Xuyên nhìn Mạch Đào.

Mạch Đào nhịn cười, thấp giọng hỏi lại: “Tôi chưa nói cho cậu sao? Nhũ danh của thằng bé là Đô Đô.”

Lương Đình Xuyên khóe miệng co giật, “Chuyện thú vị như thế các người cư nhiên giấu tôi một năm rưỡi.”

. . .

Mẹ Trần tự nhiên thoải mái vào chỗ, ưu nhã mà lại phú quý gọi một chai rượu vang và bò bít-tết, cười nói với Lương Đình Xuyên: “Tôi nghe Mạch Đào nói rồi, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Thành Thực may nhờ có giáo dục tinh anh của ngài, nếu không nó khẳng định sẽ không chăm chỉ học bài, năm ngoái tôi đã muốn tới cám ơn ngài, thế nhưng Thành Thực đứa bé này vừa nghe tôi muốn tới liền mất hứng, nói tôi vẫn còn coi nó là trẻ con, kỳ thực nó chính là một đứa trẻ, ngài Lương, thực sự là làm phiền ngài chăm sóc nó một đoạn thời gian như thế. . .”

Lương Đình Xuyên nói: “Bác gái, Thành Thực rất nghe lời.” Nói đến hai chữ “Nghe lời ” này, như có như không quét mắt Thành Thực.

Mẹ Trần nói: “Đâu có đâu có, Thành Thực nhà chúng tôi rất bướng bỉnh, khẳng định chọc không ít phiền phức cho ngài, tôi mang theo một chút đặc sản xin ngài nhất định vui lòng nhận cho, tôi là không vận(*) tới, Mạch Đào, con đã đi lấy chưa?”

(*) Không vận: vận chuyển bằng đường hàng không.

Mạch Đào đáp lời nói: “Lấy rồi, ở cốp sau xe của con.”

Lương Đình Xuyên nói: “Bác gái ngài quá khách khí.”

“Không khách khí không khách khí, chỉ là một chút món quà nhỏ, khoai lang khô khoai lang sợi khoai lang miếng khoai lang thái hạt lựu. . .”

Thành Thực: “Mẹ, mẹ đem thứ này lên máy bay làm gì?”

“Đó là thực phẩm lành mạnh, con không thích sao? Mẹ nhớ là con rất thích ăn mà. . .”

Lương Đình Xuyên mỉm cười: “Vậy cảm ơn bác gái, chia một nửa cho Mạch Đào được rồi, cháu nghĩ anh ta nhất định cũng rất thích.”

Thành Thực nói với nhân viên phục vụ: “Sườn cừu nướng cay, thịt bò bít tết, gỏi hải sản sống. . .”

Lương Đình Xuyên vẫn mỉm cười, cười trong mắt mơ hồ toát ra sát khí, “Thành Thực, em hôm nay ăn uống tốt nhỉ.”

Thành Thực dáng cười cứng lại, yếu ớt nói: “Em đùa thôi, em chỉ cần khoai tây nghiền và canh ngô.”

Chương 6

Hỏi: Bạn thích giống loài không tưởng nào nhất? (ví dụ như các loại quái vật dị chủng)

Hướng Hải: “Doraemon.”

Nguyệt Thăng: “Thiên sứ.”

Đường Ngữ: “Người cá.”

Vạn Triết: “Rồng.”

Hoàng Cửu Cửu: “Người ngoài hành tinh.”

Mạch Đào: “Người chuyển giới có tính không?” (Vũ: ọc ọc ọc~~)

Thành Thực: “Nhiều lắm! Siêu nhân! Người nhện! Kinh Kong! Siêu nhân điện quang. . .”

Lương Đình Xuyên: “Trần Thành Thực.” (Vũ: đây quả là giống loài không tưởng!)

=====================

Cơm nước xong, Mạch Đào nói: “Mẹ nuôi, con còn có việc, đi trước, mẹ ngồi xe Đình Xuyên trở về đi.”

Mẹ Trần gật đầu, nét mặt tươi cười như hoa, quay đầu lại nói với Thành Thực: “Đào Đào thật có tiền đồ, y như ba nó.”

Thành Thực nghĩ thầm: đúng thật là y như ba hắn, ba hắn ở quê nhà mở hộp đêm, hắn đến chỗ này mở quán bar, còn là loại quán bar không sạch sẽ.

Ở bãi đỗ xe ngầm Mạch Đào nói với Lương Đình Xuyên: “Anh bạn, đừng để mẹ nuôi tôi phát hiện ra chuyện hai người, bằng không hậu quả không thể lường được.”

Lương Đình Xuyên cười nhạt, “Anh tôi còn không sợ, còn có thể sợ mẹ cậu ấy?”

Nhớ lúc trước sau khi Mạch Đào biết được quan hệ của hai người kia liền bị chọc tức, bạn mình cư nhiên thượng em giai? Tiên sư! Cái gì cũng không cần nói nữa! Lương Đình Xuyên tên ngụy quân tử này! (cũng không ngẫm lại là chính anh đưa em trai đến bên mép người ta, hơn nữa còn là em trai anh câu dẫn người ta.)

Vì vậy Mạch Đào không phân tốt xấu liền đánh một trận với Lương Đình Xuyên, đánh cho lưỡng bại câu thương. Vừa vặn Thành Thực tan học trở về, vì vậy một màn anh hùng cứu mỹ nhân rực rỡ lên đài, Mạch Đào bị chính em giai quý báu của mình oánh cho một trận.

Mạch Đào oán hận nói: “Nếu không phải thằng nhóc Thành Thực lần kia cánh tay khửu tay ngoặt ra bên ngoài, cậu còn có thể tay lành chân lặn sống đến bây giờ sao? Nói cho cậu! Bố nuôi tôi là con rồng địa phương chuyên cho vay cắt cổ, ông ấy mà biết con trai đích tôn ba đời bị cậu thượng, hắc hắc hắc. . .”

Cho vay cắt cổ?

Lương Đình Xuyên vẻ mặt hắc tuyến: Đây là thói đời gì vậy? Anh hỏi: “Thành Thực không phải nói nhà cậu ấy mở quán cơm sao?”

“Nó thì biết cái gì!” Mạch Đào bỏ lại những lời này, cười quái dị: “Tự cầu nhiều phúc đi anh bạn!”

Mạch Đào đem hai thùng sản phẩm khoai lang lớn chuyển vào trong xe Lương Đình Xuyên, sau đó nổ máy Grand Cherokee của anh gào thét chạy.

Mẹ Trần đối với chiếc BMWs X5 màu đỏ của Lương Đình Xuyên khen không dứt miệng, bà nói: “Xe của ngài Lương thật là có phẩm vị, tôi rất thích rất thích, xe của ba Thành Thực nó tối như mực khó coi chết được, ngài Lương, xe của ngài là hiệu gì vậy?”

Lương Đình Xuyên trong lòng nghĩ: hai mẹ con nhà này yêu thích thật đúng là giống nhau, anh cười đáp: “Bác gái, đây là BMWs.”

“Oa, ngay cả tên cũng đáng yêu như thế ~ Xe của ba Thành Thực nó ngay cả tên cũng rất khó nghe, cái gì mà bốn chữ chết hay không chết. . .”

Thành Thực thấp giọng nói: “Mẹ, đó là Phantom.”

Gân xanh trên trán Lương Đình Xuyên nhảy lên, giả vờ cái gì cũng không nghe thấy.

Mẹ Trần nghiễm nhiên là thiện cảm mười phần với ngài Lương, vừa vào trong phòng liền vui mừng khôn xiết, “Ngài Lương, tôi thật không dám tưởng tượng phòng này sạch sẽ như thế! Thành Thực nhà chúng tôi từ nhỏ chính là con quỷ lôi thôi, tôi chạy theo phía sau thu dọn cũng không kịp, nếu không phải ba nó mời ba nữ giúp việc tôi đúng là không thể bận hơn, ai nha Thành Thực đây là phòng con sao? Oa, chăn và ra giường màu trắng sữa! Đây thật là phòng của con sao? Mẹ không đi nhầm chứ? Thành Thực. . .” Mẹ Trần mắt hạnh ngân ngấn nước mắt, mở hai tay ôm yêu nghiệt vẻ mặt xấu hổ, “Đô Đô. . . Con quả nhiên đã lớn rồi ~~~”

“Ai nha con mèo nhỏ kìa ~~ ” Mẹ Trần bỏ quên con trai ôm lấy con mèo lang thang kia hôn đến hôn đi, “Thật đáng yêu, ba con cũng không cho mẹ nuôi chó mèo, thật đáng ghét ~~ mẹ muốn ly hôn với ba con! Mẹ muốn tái giá!”

Lương Đình Xuyên: thật quen tai.

Thành Thực: “Đó là vì mẹ vừa nuôi động vật ba con liền thất sủng.”

Mẹ Trần hai mắt đẫm lệ trong suốt, “Ba con thật keo kiệt, con nghìn vạn lần đừng giống ông ấy.”

Lương Đình Xuyên: cậu ấy rất giống mẹ.

Mẹ Trần ngạc nhiên náo loạn hồi lâu, ngay cả tắm rửa xong cũng phải kinh ngạc vui mừng cầm một hộp xà phòng hình con vịt vui vẻ nửa ngày, sau đó nhét vào trong túi xách Chanel của mình.

Thành Thực: “Mẹ, cái này cũng không cần mang về chứ?”

Trong mắt mẹ Trần rưng rưng sáng long lanh, “Ngay cả một hộp xà phòng cũng không chịu cho mẹ? Đô Đô keo kiệt y như ba con, lần trước mẹ đem rèm cửa sổ đều đổi thành Pikachu, mới một ngày đã bị ba con tháo sạch, đời trước mẹ tạo cái gì nghiệt lại gặp phải ba con hai người. . .” Một bên giả khuông giả dạng đem tay vói vào trong túi.

Thành Thực lấy tay đỡ trán: “Đem đi đi, chỉ cần đừng cho ba thấy. . .”

. . .

Khi Lương Đình Xuyên chuẩn bị tắt đèn đi ngủ liền nghe thấy mẹ Trần sát vách thét chói tai: “Đứa trẻ hư hỏng đứa trẻ hư hỏng, con trai lớn như vậy còn muốn ngủ với mẹ, không biết xấu hổ!”

Tiếp đó, Thành Thực vẻ mặt ai oán xuất hiện trước giường Lương Đình Xuyên.

“Đô Đô, đến đây đi.” Lương Đình Xuyên mở rộng vòng tay.

Thành Thực nhào tới cắn xé, “Không được kêu tên này!”

Lương Đình Xuyên tự mình vui vẻ không ngừng, Thành Thực nhớ tới cái gì, hỏi: “Cho mèo ăn chưa?”

“Chưa, anh đi xem trong tủ lạnh có cái gì hâm lên cho nó ăn.”

Lương Đình Xuyên bóc một quả trứng luộc, dầm nhỏ rồi đem cá khô thái nát trộn vào, con mèo ăn đến quên cả trời đất. Lương Đình Xuyên ngồi xổm ở bên cạnh xem, ý cười tràn đầy trên khóe miệng, anh nhẹ nhàng kêu: “Đô Đô.”

Con mèo nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt ẩn tình liếc anh một cái, lên tiếng trả lời: “Meo. . .” Sau đó lại cấp tốc vùi đầu ăn.

“Tốt, nhớ kỹ tên của mày.” Anh khen ngợi vỗ vỗ đầu mèo, đứng dậy dùng nửa bát sữa hâm nóng trong lò vi sóng đặt ở bên người con mèo coi như là phần thưởng.

Thành Thực tắm rửa xong ngồi ở trên giường xoa xoa mái tóc húi cua ngắn tũn, thấy Lương Đình Xuyên đi vào, lui lui cổ.

“Há miệng.” Lương Đình Xuyên ra lệnh.

Thành Thực lắc đầu mạnh mẽ.

“Há miệng!” Lương Đình Xuyên ấn ngã Thành Thực, dùng sức bóp miệng cậu, “Trước khi đi ngủ em còn ăn chocolate, không sợ sâu răng? Anh kêu Hoàng Cửu Cửu mang em đến chỗ nha sĩ! Đem răng sâu của em nhổ toàn bộ!”

“Em chỉ chỉ chỉ chỉ ăn một cái. . .”

Lương Đình Xuyên vói tay xuống dưới gối, móc ra ba viên chocolate giấu kín.

Thành Thực tức giận nhảy dựng lên: “Nhất định là meo meo càm tới, không cần anh ra tay, em đi giáo huấn nó một chút!”

Lương Đình Xuyên hừ lạnh, “Đi đi, buổi tối cùng nó ngủ sô pha.”

“Ứ ~~ “Thành Thực trong nháy mắt hóa thân thành miêu yêu, ngã vào trong lòng Lương Đình Xuyên làm nũng. Lương Đình Xuyên ngửi được hơi nước ướt ngọt trên người tiểu yêu nghiệt của anh, rất mê người, anh chụt một ngụm trên cái trán trơn truột của yêu nghiệt, chụt một ngụm khóe mắt cong cong, chụt một ngụm gương mặt trơn mềm, lúc dừng lại trên đôi môi thơm ngát, liền luyến tiếc rời đi.

Thành Thực phát sinh tiếng rên rỉ khe khẽ, đem Lương Đình Xuyên trêu chọc đến toàn thân khô nóng, anh dùng đầu lưỡi càn quét trong miệng đối phương, bàn tay trong chốc lát cũng không nhàn hạ vói vào trong quần ngủ lỏng rộng của Thành Thực, Thành Thực giãy dụa vặn vẹo, lầm bầm nói: “Mẹ em đang ở đây.”

“Cửa khóa trái rồi, bà không vào được. . .”

“Thế nhưng, mẹ ở sát vách.”

“Em nhỏ giọng một chút, tường này hiệu quả cách âm tốt, không nghe thấy đâu. . .”

“Anh hung ác như vậy, còn muốn em nhỏ giọng?” Thành Thực kháng nghị.

Lương Đình Xuyên vận sức chờ phát động đè ép tới, tới gần bên tai Thành Thực nói nhỏ: “Đô Đô ngoan, anh sẽ rất nhẹ. . .”

Thành Thực cắn môi mặc cho anh dùng ngón tay buôn đi bán lại một trận dưới thân mình, khi thứ càng thêm thô to gì đó đi vào, không khỏi thất thanh kêu lên: “Oa đệt! Anh nào có nhẹ, ai nha. . .”

Lương Đình Xuyên vội che miệng cậu dỗ nói: “Ngoan, đừng làm ồn! Mẹ em nghe thấy liền xong đời, ông bố cho vay cắt cổ của em sẽ dỡ anh ra làm tám khối.”

“Ba anh mới cho vay cắt cổ ấy, ba em là mở quán cơm. . . Ai nha. . . Ai nha. . .”

Hai người triển khai vật lộn giằng co kịch liệt, yêu nghiệt bại trận đầu tiên, ngài Lương vẫn còn đang khí thế như nước lũ xâm lược, yêu nghiệt ô ô cầu xin tha thứ: “Xong chưa? Ai nha ai nha. . .”

Lương Đình Xuyên thở hổn hển khuyên giải an ủi: “Thành Thực ngoan, sắp xong rồi.”

“Sắp là bao lâu, ai nha. . .”

Mẹ Trần quả nhiên là ngủ đến sấm rền cũng không tỉnh, căn bản không biết con trai bảo bối ở sát vách mây mưa thất thường với ngài Lương tao nhã.

Lương Đình Xuyên tàn sát bừa bãi xong ôm Thành Thực cười xấu xa, “Sao lại đặt cái tên Thành Thực không giải thích được phong tình này chứ, vừa vặn mẹ em ở đây, ngày mai thương lượng với bà một chút đổi tên đi.”

Thành Thực uể oải cực kỳ cuộn tròn trong lòng anh, cọ cọ tai anh nỉ non: “Anh thích đổi thành tên gì?”

“Gọi Trần Tiểu Yêu đi, tiểu yêu tiểu yêu, lúc ở trên giường kêu rất phiến tình.”

Thành Thực cong môi, nhẹ nhàng cắn một ngụm trên vai anh: “Anh đổi thành Lương Tiểu Quái, em liền đổi thành Trần Tiểu Yêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.