Tại Họa Thành Nạn Yêu Thành Họa | Họa Hại Thành Hoạn Yêu Thành Tai

Chương 21: Chương 21




Edit: Huyết Vũ

Chương 41

Hỏi: mật mã ngân hàng bao nhiêu?

Hoàng Cửu Cửu không cần nghĩ ngợi: “Ngày tháng sinh nhật của tôi.”

Mạch Đào: “Hử? Không có mật mã.”

Nguyệt Thăng cảnh giác: “Sao phải nói cho mi?”

Đường Ngữ: “52. . . Ế, mi muốn làm gì?”

Vạn Triết, khiêu khích: “Hỏi tôi tôi liền nói? Nghĩ tôi là lợn à?”

Thành Thực: “123456!”

Lương Đình Xuyên, xách tai Thành Thực, “Có não không vậy? Mau theo anh đi đổi mật mã!”

Hướng Hải: “6 số 0!”

Nguyên Khải, lập tức đạp Hướng Hải ngã trên đất, quyền đấm cước đá: “Gấu! Muốn chết à? Bảo cậu nói cậu liền nói? Thiểu năng! Trong thẻ có bao nhiêu tiền? Cái gì? Không có tiền? Không có tiền còn lập mật mã gì hả? Hại tôi lo lắng một hồi! Muốn chết!”

========================

Hồng An Đông đỡ Thành Thực lung lay lắc lắc ra phòng ăn, đến chỗ tiếp tân đặt phòng, Thành Thực nửa người đều ghé trên quầy tiếp tân hô: “Tôi không muốn anh đưa về! Tôi muốn Đình Xuyên tới đón tôi!”

Hồng An Đông kéo cậu khuyên nhủ: “Anh ta ở ngay cửa, tôi đỡ cậu đi qua.”

“Thực sự?” Thành Thực quay đầu lại, nhìn thẳng Hồng An Đông trong chốc lát, cười to, “Đình Xuyên, anh đến rồi!”

Hồng An Đông liên tục đáp: “Phải phải.”

Thành Thực từ trên quầy tiếp tân bò xuống ôm lấy Hồng An Đông, “Cõng em!”

Hồng An Đông đang muốn xoay người cõng cậu, Thành Thực lại mềm nhũn ngã trên mặt đất, hai chân loạn đạp: “Anh đem PSP của em giấu ở đâu! Nói!”

Hồng An Đông  ̄ ▽  ̄ ||||||

Người trong khắp đại sảnh đều nhìn về phía này, càng có người che miệng cười trộm. Hồng An Đông nghĩ: chỉ cần đem thằng nhóc này tới phòng xép là có thể muốn làm gì thì làm, mau nhanh dỗ cậu ta, vì vậy vội vàng khuyên nhủ: “Anh mua cái khác cho em!”

Thành Thực không đạp nữa, lấy tư thế xấu xí khó coi đứng lên hắc hắc cười ngây ngô, “Thực sự?”

“Thực sự thực sự.” Hồng An Đông vội vàng tóm lấy cậu, chỉ muốn lập tức biến mất. Khách sạn Thiên Nguyên này là của công ty bất động sản Thiên Hạ, (đúng, chính là khách sạn Vô Duyên yêu nghiệt gọi.) Hồng An Đông vốn tưởng rất nhẹ nhàng là có thể đối phó được đứa trẻ này, không nghĩ ồn ào tới toàn bộ mọi người trong khách sạn đều coi bọn họ như con khỉ mà nhìn.

Thành Thực ở trong lòng Hồng An Đông lầm bầm: “Đình Xuyên, em yêu anh.”

Hồng An Đông: “Được được, anh cũng yêu em.”

Thành Thực nhảy, chỉ vào mũi Hồng An Đông: “Anh không phải Đình Xuyên!”

Hồng An Đông mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống: cậu ta tỉnh rồi?

Thành Thực lớn tiếng ồn ào: “Đình Xuyên sẽ không nói anh yêu em! Anh là quái thú biến thành!”

Hồng An Đông: “Tôi. . .”

“Nói!” Thành Thực nắm cà- vạt Hồng An Đông loạn kéo, “Anh nhất định đã xâm lược đại não của Đình Xuyên! Anh từ hành tinh nào tới?”

Hồng An Đông nổi giận, tóm cổ Thành Thực gầm nhẹ: “Thằng nhóc chết tiệt! Mau lên lầu với tôi!”

Thành Thực lại ôm lấy anh, uốn éo nói: “Đình Xuyên! Anh lại về rồi ~~ ”

Hồng An Đông gấp đến độ một thân mồ hôi, “Ừ ừ, anh về rồi, chúng ta mau lên lầu. . .”

“Oa!” Thành Thực lưu ý tới gì đó, bỏ lại Hồng An Đông vui vui vẻ vẻ chạy đi, ôm lấy thùng rác, “Optimus Prime(*) thật lớn! Em muốn mua!”

(*)Optimus Prime: Một nhân vật Robot biến hình trong phim Transformers: Prime.

Hồng An Đông lệ bôn, tiến lên kéo cậu, “Đó không phải Optimus Prime, nghe lời, sau đó tôi mua cho cậu cái lớn hơn!”

“Không!” Thành Thực lăn trên mặt đất, “Anh lại lừa em! Mua cho em! Mua cho em! A — em mặc kệ, anh không mua cho em em sẽ không đi. . .”

Hồng An Đông nhìn quanh trái phải, xác định không có người quen, nhanh chóng đen thùng rác ôm lấy, sau đó kéo Thành Thực: “Có thể đi chưa?”

“A ~~ ” Thành Thực giống như bảo bối đoạt lấy thùng rác, vẻ mặt say sưa vuốt nhẹ, “Optimus Prime! Thật lớn nga, em muốn đưa cho Hướng Hải xem, cậu ấy nhất định sẽ hâm mộ em!”

Hồng An Đông tâm nói: cậu cứ làm loạn đi, một hồi tới phòng xép xem tôi chỉnh cậu thế nào!

Thành Thực mắt say lờ đờ nhìn Hồng An Đông: “Đình Xuyên, anh chưa trả tiền!”

Hồng An Đông nhẫn nhịn móc ra ví tiền, nắm một tập tiền 100 nguyên đặt ở chỗ thùng rác, cường cười nói: “Được rồi chứ?”

Thành Thực một tay ôm thùng rác, một tay nắm Hồng An Đông, cao hứng bừng bừng, “Đi oa đi oa!” Đi một vài bước, hô to: “Chờ một chút!”

Hồng An Đông: lại làm sao vậy?

Thành Thực bi thống vạn phần đánh giá “Optimus Prime”, trái phải nhìn ngó, tru lên: “Không thể biến hình!”

Hồng An Đông tuyệt vọng nhìn trời: người cứu mạng!

Lương Đình Xuyên chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, nhàn nhã đi chơi ngồi trên sô pha đại sảnh, khóe miệng mỉm cười, cùng người trong đại sảnh hăng hái bừng bừng tham quan diễn xuất miễn phí.

Hướng Hải cuối cùng được ngủ lại trên giường Nguyên Khải, sau khi tắt đèn Nguyên Khải sờ sờ bên người mình, kinh ngạc nói: “Sao còn chỗ trống lớn như thế? Có thật là cậu ngủ trên giường không vậy?”

Hướng Hải 2 phần 3 thân thể ở ngoài giường khẳng định nói: “Thật!”

“Thật cái đầu cậu ấy!” Nguyên Khải tóm áo Hướng Hải kéo vào trong giường, “Cậu ngủ bên trong tôi ngủ bên ngoài!”

Hướng Hải ngủ thẳng ở bên trong, liều mạng dùng lưng dán tường, khẩn trương đến căn bản ngủ không được, hồi lâu, Nguyên Khải nói, giọng điệu có chút thê lương: “Hướng Hải, cậu không thích tôi sao?”

“Thích.”

“Vậy vì sao sợ tôi như thế?”

“. . .”

Nguyên Khải trong bóng đêm lục lọi một trận, cuối cùng kéo tay Hướng Hải, nhẹ nhàng nói: “Cậu ngủ nhiều một chút, tôi sẽ không khiêu khích cậu nữa.” Hướng Hải nghe lời nhích lại gần cậu, quả nhiên thả lỏng không ít.

Nguyên Khải thở dài, hỏi: “Có phải cậu không quen ngủ với đàn ông không?”

“Ưm.” Hướng Hải đáp lại, rõ ràng cảm thấy tay Nguyên Khải run rẩy, vội vàng giải thích, “Thế nhưng với anh sẽ không.”

Nguyên Khải hất tay, nghiêng đi thân thể đưa lưng về phía cậu, thấp giọng nói: “Hướng Hải, cậu không phải đồng tính luyến ái trời sinh, đừng nhảy vào vũng nước đục này, hiện tại còn kịp.”

Hướng Hải đụng đụng vai Nguyên Khải, ánh trăng chiếu tới, thấy đống khuyên tai kia phản quang, u lãnh lại cô quạnh. Cậu đột nhiên nhớ lời Nguyên Khải từng nói —

Tôi 17 tuổi năm ấy yêu đương, sau mỗi một lần thất tình liền bấm một khuyên, cậu đếm xem có mấy cái?

Tiếng nói Nguyên Khải nhỏ nhẹ, giống như nói mê, “Hướng Hải, tôi rất thích cậu. . . Thế nhưng, kỳ thực tôi cũng rất sợ cậu, mỗi lần tôi đều là toàn tâm toàn ý thích người khác, thế nhưng người khác luôn luôn vứt bỏ tôi. . . Cậu thì sao? Chờ tôi thích cậu rồi, một ngày nào đó cậu cũng sẽ bỏ rơi tôi, cuối cùng cậu cũng sẽ khiến tôi đau lòng. . . Còn không bằng, chúng ta không nên bắt đầu, cậu nói được không? Sau đó tôi sống cuộc sống chán chường của tôi, cậu sống. . .”

Hướng Hải không đợi cậu nói xong, liền xung động ôm lấy cậu, một chữ một chữ nói: “Em thích anh! Em nhất định sẽ luôn thích anh!”

Nguyên Khải giãy khỏi, tự giễu cười cười: “Bao nhiêu người từng nói vậy với tôi! Kết quả không phải như nhau sao? Có chơi chán, có chơi chưa chán, nhưng bởi áp lực trong nhà, phải chia tay với tôi. . . Cậu nói, nếu mẹ cậu biết chuyện của chúng ta, cậu sẽ làm gì?”

“Ưm? Đó là chuyện hai chúng ta, liên quan gì đến mẹ em?”

Nguyên Khải thực sự nhịn không được, xoay người mắng: “Thiểu năng! Mẹ cậu biết rồi sẽ cho chúng ta ở bên nhau sao? Bà ấy sẽ muốn cậu chia tay với tôi, có phải cậu sẽ nghe lời bà không?”

Hướng Hải tự hỏi trong chốc lát, chất phác nói: “Anh tốt như vậy, mẹ em sẽ thích anh.”

Nguyên Khải hầu như muốn hộc máu, “Tôi tốt, tôi tốt, hừ hừ. . .”

“Đúng vậy, mẹ em thích thứ đẹp, bà nhất định thích anh. . .” Hướng Hải nghĩ những lời này phi thường có sức thuyết phục!

Nguyên Khải chỉ muốn hôm mê luôn đi: kẻ trước mắt này không có tư duy bình thường, không cần dong dài với cậu ta nữa!

Hướng Hải tiếp tục lải nhải: “KAY, em thích anh, mẹ em cũng sẽ thích anh, người em thích mẹ em nhất định cũng sẽ thích, như vậy chỉ cần mẹ anh thích em, mẹ em lại thích người em thích, vậy mẹ em cũng sẽ thích mẹ anh. . .”

Nguyên Khải mắt trợn trắng, tôi cái gì cũng chưa nghe thấy, giả bộ ngủ, tôi giả bộ ngủ!

Hướng Hải thanh âm thấp xuống, “KAY? Anh ngủ? Ưm. . . Em còn muốn hỏi lúc nào em có thể dọn đến ở với anh. . .”

“Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, ngày mai cút cho tôi!”

Hướng Hải kinh hỉ: “Anh còn chưa ngủ?”

“Sao cậu không hỏi sao tôi còn chưa chết?” Sắp bị cậu tức chết rồi!

“Ưm?”

“Tôi xin cậu cậu nói mấy lời người bình thường nên nói có được không?” Nguyên Khải khóc không ra nước mắt, đừng bàn về mẹ cậu nữa, nói câu khẳng định cậu yêu tôi luôn không được sao?

“Nói cái gì?” Hướng Hải thực uất ức, đại não trống trải liều mạng tìm kiếm từ ngữ có thể cảm động người trong lòng, đột nhiên bính ra một câu: “KAY, em sẽ không để anh bấm khuyên tai nữa, anh cứ tin em.”

Nguyên Khải ngẩn người, bật cười, “Thằng nhóc cậu rốt cuộc là thật ngu ngốc hay là vờ ngu ngốc?”

Hướng Hải chán nản nghĩ: chẳng lẽ lại nói lời ngu xuẩn rồi?

Nguyên Khải cố sức ôm chặt cậu, cảm động lệ nóng doanh tròng, “Tôi tin cậu.”

Hướng Hải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Vậy, em có thể dọn đến ở chung với anh không?”

Nguyên Khải gật đầu, đáp lại: “Ừ. Thế nhưng sau đó cậu dám vứt bỏ tôi, tôi liền cắt mệnh căn của cậu cho cậu đoạn tử tuyệt tôn!”

Hướng Hải: “A?”

Chương 42

Trong quán cà phê dưới lầu công ty Lương Đình Xuyên, Thành Thực: “Vì sao anh chào hỏi với mỹ nữ kia?”

Lương Đình Xuyên: “Bởi vì cô ta là khách hàng chính của anh.”

Thành Thực, cảnh giác: “Vậy vì sao cô ta cười với anh?”

Lương Đình Xuyên, mỉm cười: “Anh chào hỏi cô ta cô ta sẽ khóc với anh sao?”

Thành Thực, nhíu mày: “Vì sao chào hỏi xong cô ta còn quay đầu lại nhìn anh?”

Lương Đình Xuyên, kiên trì: “Có thể vì anh đẹp trai.”

Thành Thực, hai mắt rưng rưng: “Cô ta có hứng thú với anh?”

Lương Đình Xuyên, cố ý khiêu khích: “Rất có thể.”

Thành Thực, chua lòm: “Vậy anh có hứng thú với cô ta không?”

Lương Đình Xuyên, ánh mắt truy tìm mỹ nữ kia: “Bị em nhắc tới, đúng là có thể thử một lần.”

Thành Thực, khóc lóc om sòm ing: “Anh! !”

Nhân viên phục vụ: “Anh bạn nhỏ, thuyền chuối tiêu của cậu.”

Thành Thực lập tức bị dời đi lực chú ý, lưu luyến ôm thuyền chuối tiêu: “Được ~~ ”

10 phút sau, Thành Thực: “Tên đẹp trai vừa rồi chào hỏi với anh là ai?”

Lương Đình Xuyên: “Đồng nghiệp.”

Thành Thực: “Vì sao anh có tiếp xúc tứ chi thân mật với anh ta?”

Lương Đình Xuyên, thiêu thiêu lông mi: “Bắt tay cũng coi như thân mật?”

Thành Thực, khóe miệng cong xuống: “Ngoại trừ bắt tay còn có vụng trộm tiếp xúc khác không?”

Lương Đình Xuyên, cười xấu xa: “Có nhiều.”

Thành Thực, hình dạng oán phụ: “Có phải anh có hứng thú với anh ta?”

Lương Đình Xuyên, nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhạt: “Có thể.”

Thành Thực, bi phẫn: “Anh ta đẹp trai hay em đẹp trai?”

Lương Đình Xuyên, hăng hái quan sát vẻ mặt đau khổ của Thành Thực: “Anh ta.”

Thành Thực, ngã về phía sau, kêu thảm thiết: “Lương Đình Xuyên! Em muốn khiến anh thân bại danh liệt!”

Lương Đình Xuyên: “Có muốn thêm một phần bánh mousse chocolate không?”

Thành Thực, mặt mày rạng rỡ: “Muốn ~~~ ”

============================

Hồng An Đông chật vật cực kỳ nhìn Thành Thực lại nằm lăn trên mặt đất, thật muốn một phát đánh ngất thằng nhóc này luôn!

Thành Thực khóc nói: “Sao không biến hình được? Đình Xuyên! Em muốn trả hàng!”

Toàn bộ mọi người trong đại sảnh nhìn Hồng An Đông khe khẽ nói nhỏ: người kia tên Đình Xuyên sao? Anh ta đang làm gì? Lừa bán nhi đồng?

Lương Đình Xuyên thực sự nhìn không được nữa, tuy rằng mất mặt chính là Hồng An Đông, nhưng mất mặt cùng hắn ta chính là tên của anh.

Lúc Hồng An Đông thấy Lương Đình Xuyên đi tới, sắc mặt xanh rồi lại trắng rồi lại xanh, cuối cùng vẫn là vô cùng có phong độ bắt tay với Lương Đình Xuyên, Lương Đình Xuyên nói: “Ngài Hồng, xin chào, tại hạ Lương Đình Xuyên.”

Hồng An Đông cười khổ: “Hạnh ngộ hạnh ngộ, anh xem, Thành Thực uống say rồi, tôi dự định đưa cậu ấy về.”

Lương Đình Xuyên cũng cười: “Vậy rất cảm ơn, Thành Thực tửu phẩm không tốt, chê cười, tôi đưa cậu ấy đi.”

Hồng An Đông tâm nói: yêu nghiệt này biến chứng luôn rồi, tôi xem anh mang cậu ta đi thế nào!

Lương Đình Xuyên cúi người đỡ lấy Thành Thực, ôn tồn nói: “Ngoan, về nhà.”

Thành Thực ôm cổ Lương Đình Xuyên, nước mắt giàn giụa, dáng dấp thống khổ, “Đình Xuyên, Optimus Prime của em không biến thân được! Em còn muốn cầm đi khoe Hướng Hải bọn họ!”

Lương Đình Xuyên bình tĩnh: “Cái này là hộp bao bì, Optimus Prime ở nhà.”

Thành Thực lập tức loảng xoảng ném thùng rác trong tay, vẻ mặt phỉ nhổ: “Thiết! Hộp bao bì!”

Hồng An Đông hộc máu ba lít: như vậy cũng được? ! !

Lương Đình Xuyên tùy ý vỗ vỗ bụi bặm trên người Thành Thực, mềm giọng khuyên nhủ: “Ngoan, chúng ta đi siêu thị mua mấy cục pin là có thể chơi.”

Thành Thực: “Nga da ~~ em muốn chơi cả đêm!”

Lương Đình Xuyên: “Được được, lát nữa nấu bữa lót dạ cho em.”

Thành Thực hoa chân múa tay vui sướng, “Cháo ốc khô thịt băm!”

“Đương nhiên là cháo ốc khô thịt băm. . .” Lương Đình Xuyên cõng Thành Thực, thoáng nhìn Hồng An Đông ngây ngốc, làm bộ kinh hỉ cười cười, “Ngài Hồng còn thuê phòng cho chúng tôi, tôi đây liền không khách khí, dẫn cậu ấy lên lầu nghỉ ngơi một chút trước.”

Hồng An Đông bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầm thẻ phòng trong tay đưa lên, “Ngài Lương cứ dùng, đến 12h sáng mai.”

“Cảm ơn, ngày mai tôi tới tính tiền.” Lương Đình Xuyên nói xong, quay đầu nói với yêu nghiệt: “Ngoan, tay anh không rảnh, em cầm thẻ trò chơi đi.”

Thành Thực cướp lấy thẻ phòng trong tay Hồng An Đông, đem khuôn mặt tựa ở trên vai Lương Đình Xuyên, “Thân ái, mực ngày hôm qua mua nấu muối tiêu nhé?”

“Được được, cá thu đao cũng muối tiêu.” Tỉnh rồi chỉnh em sau!

Thành Thực mừng rỡ: “Đình Đình ~~ em thật yêu anh! Đúng rồi, anh vừa nói sẽ mua PSP mới cho em!”

“Đúng đúng, mua một cái cho em, một cái cho Hướng Hải, một cái cho Vạn Triết, một cái cho Đường Ngữ. . .”

Thành Thực duỗi chân, “Không cho Đường Ngữ! Anh ấy ăn mất 15 cái kẹo xylitol của em!”

“Được được được, không mua cho cậu ta, để cậu ta trông mà thèm. . .” Lương Đình Xuyên nhắc mãi, vào thang máy.

Là người sao? Quái thai! Hồng An Đông ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, chạy trối chết.

Lương Đình Xuyên đem Thành Thực thả ở trên giường, vỗ vỗ mặt cậu nhẹ gọi: “Thành Thực!”

Thành Thực tay chân cùng sử dụng ôm lấy anh, ô ô khóc: “Đình Xuyên! Tới cứu em! Em không muốn đi xem cái gì tranh tường rách nát với anh ta!”

“Được được, anh không phải tới rồi sao?” Lương Đình Xuyên hôn hôn trán cậu, cũng không biết đầu bị chập mạch ở đâu, mở miệng đã nói: “Bảo bối, có khó chịu ở đâu không?”

“Em muốn uống nước. . .”

Lương Đình Xuyên rót cốc nước, dìu cậu ngồi dậy: “Nước. . . Đến, há miệng.”

Thành Thực cong môi làm nũng: “Bón cho em. . .”

Bầu không khí trong khách sạn dễ khiến người ta mất phương hướng, thảo nào nhiều người đến khách sạn yêu đương vụng trộm như vậy. Lương Đình Xuyên uống ngụm nước, đưa vào trong miệng Thành Thực, Thành Thực bắt được bờ môi anh liền không nhả ra, ôm anh buồn nôn bập môi dính lên.

Mặc kệ là đàn ông lý trí hay đàn ông cảm tính, rượu sau loạn tính là cơ hội tốt nhất thông sát tất cả đàn ông.

Nhớ lúc trước Lương Đình Xuyên và Thành Thực còn ám muội mơ hồ, Lương Đình Xuyên hạ quyết tâm chuẩn bị đuổi Thành Thực cút đi, nhưng yêu nghiệt tự có biện pháp của yêu nghiệt, uống hai ngụm rượu bắt đầu khóc lóc om sòm đùa giỡn loạn trí, ôm lấy Lương Đình Xuyên chết không buông tay, một bên than thở khóc lóc một bên cởi quần áo, cho rằng thân thể nho nhỏ của mình có thể đem Lương Đình Xuyên người ta cường gian.

Lương Đình Xuyên không rõ vì sao Hoàng Cửu Cửu mượn rượu giả điên bị anh đấm cho một trận, tới Thành Thực mượn rượu khóc lóc liền câu dẫn anh luôn. Nói chung người không say còn mơ hồ hơn người say, thành công phản cưỡng gian xong, Lương Đình Xuyên biết mình triệt để ném không xong yêu nghiệt. Đối với kết quả như vậy, Lương Đình Xuyên tổng kết phân tích là: thứ nhất, anh không có cách nào quyền cước với người yếu; thứ hai, anh không tin Thành Thực có thể lực tạo thành thương tổn gì với anh; thứ ba, đêm đó hương rượu mê người trên người Thành Thực mê hoặc anh; thứ tư, trong thời gian dài tinh thần ngâm trong yêu nghiệt quấy rầy bất tự giác bị bẻ cong; thứ năm. . . Mẹ nó! Ai có thể chống lại mê hoặc như vậy, trừ phi thằng đó không phải đàn ông! Nói chung, anh đã sớm muốn ăn tiểu yêu nghiệt, có một cơ hội tốt cực lớn như thế kỳ thực trong lòng mừng muốn chết, đương nhiên, không thể để yêu nghiệt biết.

Yêu nghiệt say mèm hai mắt hơi hơi khép lại, đưa mắt ẩn tình nhìn Lương Đình Xuyên, cười đến quyến rũ, hết lần này tới lần khác ngu ngốc số 0 này mỗi lần say rượu đều cho rằng mình là một mãnh nam số 1, lúc này còn sắc tình hề hề nói lầm bầm, tự cho là mình rất cuồng dã ôm Lương Đình Xuyên loạn hôn.

Thức ăn ngon chủ động đưa lên cửa Lương Đình Xuyên đương nhiên vui vẻ nhận lấy, anh ngay cả làm nóng người cho yêu nghiệt cũng không cần, trực tiếp vào việc chính.

Thành Thực ở dưới thân Lương Đình Xuyên rất thoải mái giãy dụa thân thể, dùng thanh âm kéo dài mềm nhũn kêu tên Lương Đình Xuyên, đem Lương Đình Xuyên *** dụ dỗ đến cuồng loạn mê muội. Trong thân thể Thành Thực cực nóng như lửa, khiến anh sảng khoái đến đánh mất lý trí, không cần bận tâm rụt rè, dù sao ngu ngốc này thần trí không rõ, thoả thích muốn làm gì thì làm!

Lương Đình Xuyên hôn mỗi một tấc da thịt trên người Thành Thực, muốn ở khắp nơi trên thân thể này lưu lại mùi của mình, người khác chỉ có phần nhìn trông mà thèm, chạm cũng đừng nghĩ chạm một chút.

Chết tiệt Hồng An Đông, cư nhiên dám mơ ước đồ của ông đây? Nằm mơ! Nói một chút cũng không ăn giấm một chút cũng không khẩn trương? Gạt người đấy! Giả vờ đấy! Anh ước gì ở trên trán nghiệt đóng một con dấu “Vật nuôi tư nhân, người ngoài chớ động”, hừ, sau đó phải đem con cừu non ngon miệng này giám sát chặt chẽ chút, mị ~~

Ừ, cảm giác không tệ, sau đó thỉnh thoảng có thể chuốc say thằng nhóc này đưa tới khách sạn tăng thêm kích thích.

Không kiêng nể gì lăn qua lăn lại vài lượt, Thành Thực hôn mê lại hư thoát, toàn thân thấm mồ hôi, mềm nhũn cuộn ở trong lòng Lương Đình Xuyên, lầm bầm mấy câu không ai nghe hiểu. Lương Đình Xuyên ôm sát cậu, cảm thấy mỹ mãn hôn nhẹ khuôn mặt cậu, “Bảo bối nhi, ngày hôm nay biểu hiện rất tốt.”

Thành Thực mê man chẳng biết bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, khó khăn mở mắt, ánh mắt lướt qua trong phòng xa lạ, ngây người.

Trong phòng tắm có tiếng nước ào ào, là ai tắm ở bên trong?

Ký ức quay về, ngày hôm qua đi xem bản thảo với Hồng An Đông, xem xong bị anh ta kéo đến khách sạn uống ít đồ uống, sau đó anh ta nói Sprite trộn chung với rượu vang uống ngon. . . Sau đó. . .

Không có ấn tượng!

Thành Thực bưng cái đầu đau nhức như vỡ ra, ở trên giường lăn hai vòng, nhất thời cảm thấy dưới thân không khỏe, vạch trần chăn mỏng, vết tích điên cuồng qua đi đập vào mắt.

“Sao. . . Sao có thể. . .” Thành Thực nỗ lực gượng dậy thân thể, ôm chân cuộn thành một đoàn, nước mắt tràn mi, “Làm sao bây giờ? Đình Xuyên biết sẽ đánh mình. . . Ô ô. . .”

Ưm. . . Anh ấy biết mình lên giường với người khác, dù đánh cũng không sao, nhưng anh ấy sẽ không cần mình nữa! Không được! Không thể để anh ấy biết! Thành Thực sợ toàn thân run, đứng lên mặc quần áo, nặng nề đạp cửa phòng tắm một cước, khóc quát: “Hồng An Đông! Anh là đồ biến thái! Ông đây sẽ giết anh diệt khẩu!”

Lương Đình Xuyên trong phòng tắm chẳng hiểu ra sao, mở cửa nhìn ra, Thành Thực đã cướp cửa chạy mất.

“Ừm, có trò hay nhìn rồi.” Lương Đình Xuyên lau nước trên khuôn mặt, cười đến vui vẻ.

Điền Vạn Triết mở cửa chuẩn bị bắt đầu đi làm, lại thấy Thành Thực ngồi xổm cạnh cửa, khóc vẻ mặt nước mũi nước mắt.

“Làm sao vậy?” Vạn Triết sợ ngây người, lần đầu tiên thấy Thành Thực khóc thương tâm như thế.

Thành Thực không dám về nhà, cảm thấy mất mặt, lại không biết mở miệng thế nào, giật giật khóe miệng, khóc đến nói không nên lời.

Vạn Triết đã đoán được 8 9 phần, sắc mặt bỗng dưng thay đổi, dừng trong chốc lát, cậu nâng tay xoa xoa đầu Thành Thực, hối hận không ngừng: “Anh không nên để con rùa kia dẫn em đi, xin lỗi, anh không biết sẽ thành ra như vậy. . .”

Thành Thực lên tiếng khóc ròng nói: “Em không dám về, Đình Xuyên mà biết sẽ đuổi em đi! Ô ô. . . Làm sao bây giờ. . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.