Edit: Huyết Vũ
Thông báo chút: ng mai và ng kia ta có vc bận k edit truyện dc. . . Vậy nên . . . Đừng đánh em!!! *xách dép chạy*
Chương 43
Thành Thực: “Em muốn mua máy ảnh Canon S5!”
Lương Đình Xuyên: “Mua đi.”
Thành Thực, thương cảm hề hề: “Tiền tiêu tháng này mẹ em cho em tiêu hết rồi.”
Lương Đình Xuyên: “Chúc mừng.”
Thành Thực, hai mắt phóng ra tia sáng chờ mong, “Đình Đình ~~ ”
Lương Đình Xuyên, nhìn như không thấy, trái lại vòng vo nói: “Ừ, tháng trước không biết là mua di động Nokia N95 cho ai, chưa được hai ngày liền bị mất cắp.”
Thành Thực: “. . .”
Hai ngày sau, Lương Đình Xuyên: “Em lấy tiền đâu mua máy ảnh?”
Thành Thực: “Em đem máy vi tính bán vào chợ đồ cũ!”
Lương Đình Xuyên: “. . .”
Một tháng sau, đồng dạng đối thoại, Lương Đình Xuyên: “Em lấy tiền đâu mua ipod MP4?”
Thành Thực: “Em bán máy ảnh S5 đi rồi ~ ”
Lại một tháng sau, trong nhà xuất hiện một ổ cứng di động, Lương Đình Xuyên: “MP4 của em đâu?”
Thành Thực: “Bán đi rồi.”
Lại một tháng sau nữa, trong nhà xuất hiện một bộ dẫn động bốn bánh, một tháng tiếp nữa xuất hiện một bộ DVD One Piece, lại một tháng nữa nữa xuất hiện một cái tai nghe, một tháng tiếp nữa nữa, Thành Thực, tay cầm một quyển truyện tranh, y như nhặt được của hời vui rạo rực: “Đình Đình anh xem này, em dùng tai nghe kia đổi truyện tranh với Đường Ngữ!”
Lương Đình Xuyên, nghẹn ba giây, “Chúc mừng.” (Vũ: từ máy vi tính đổi thành truyện tranh, chẹp chẹp!!!)
================================
Lương Đình Xuyên ngâm nga điệu hát dân gian, đem sữa hâm nóng cho Đô Đô đói bụng một đêm uống, vui vẻ hớn hở kêu: “Đô Đô ~ Đô Đô ~ Đô Đô ~ ”
Đô Đô liếm sữa, không rảnh đi phản ứng Lương Đình Xuyên ngày hôm nay tâm tình tốt đến bất thường.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Lương Đình Xuyên nhận, “Alo” một tiếng, người ở đầu bên kia điện thoại một trận trầm mặc, Lương Đình Xuyên trong bụng cười đến rút gân, tâm nói thằng nhóc này bắt đầu đùa giỡn đa dạng.
Quả nhiên, Vạn Triết mở miệng nói: “Ngài Lương, em là Điền Vạn Triết.”
Lương Đình Xuyên: “Ừ, chào cậu, có chuyện gì không?”
“Cái kia, tối hôm qua Thành Thực với Đường Ngữ đến nhà em đánh bài, muộn quá, liền, liền ở lại nhà em ngủ. . . Vậy nên không về.”
Lương Đình Xuyên không để ý: “À, như vậy, tôi hiện tại đến đón cậu ấy về.”
Vạn Triết khẩn trương trừng mắt Thành Thực, Thành Thực liều mạng lắc đầu, Vạn Triết hít sâu một hơi, tận lực khiến thanh âm của mình tự nhiên chút, “Không cần, ngày hôm nay bọn em đến công trường vẽ tranh tường, sau đó buổi trưa sẽ đến nhà thầy Thôi ăn cơm.”
“Ồ? Thầy Thôi của các cậu vừa rồi còn gọi điện thoại bàn chuyện cổ phiếu với tôi, sao không thấy nhắc tới?”
“A? Ha ha, đó có thể là ngày mai, em nhớ lầm. . .” Vạn Triết mồ hôi lạnh ứa ra.
Lương Đình Xuyên lấy chìa khóa lên xe, cười nói: “Được rồi, tôi tới đón cậu ấy.” Tâm nói ngu ngốc kia từ tối hôm qua chưa ăn gì, dạ dày mà đau lên liền khó hầu hạ.
Vạn Triết dập điện thoại, xót xa nói: “Anh đã tận lực, anh ấy sắp tới đây.”
Thành Thực nghe vậy “Ưm” một tiếng, nước mắt lại chảy ra. Mẹ của con ơi! Trên người còn có dấu hôn, thế nào cũng lừa không nổi!
Vạn Triết cũng chân tay luống cuống, miệng không ngăn cản khuyên nhủ: “Em một thằng đàn ông, tình một đêm cũng không phải chuyện ghê gớm gì, đợi lát nữa anh ấy tới em liền lẽ thẳng khí hùng nói, này có cái gì? Anh xem Đường Ngữ, người ta. . .”
“Ít nói đi!” Thành Thực cắt đoạn, run giọng nói: “Nếu anh ở bên ngoài làm loạn, chị dâu sẽ thế nào?”
Vạn Triết sắc mặt trắng nhợt, cô ấy sẽ thế nào? Cô ấy sẽ chẳng thế nào hết, anh sẽ chết rất khó coi.
Vạn Triết thở dài, Thành Thực tiếp tục khóc. Thẳng đến Lương Đình Xuyên đến gõ cửa, trong phòng hai người như chim sợ cành cong, y như yêu đương vụng trộm là hai bọn họ vậy, Thành Thực kinh hoảng: “Làm, làm sao bây giờ?”
Vạn Triết: “Này, này anh cũng không quản được.”
Thành Thực: “Anh không thể đi!”
Vạn Triết: “Em đừng sợ! Anh đi tìm Đường Ngữ đến hỗ trợ!”
Thành Thực: “Đường Ngữ đến có thể hỗ trợ cái gì?”
Vạn Triết: “Chí ít anh ấy đánh em bọn anh còn có thể hợp lực chế phục anh ấy!”
Thành Thực ô ô: “Anh ấy chịu đánh em thì tốt rồi, ô — ”
Lương Đình Xuyên: “Mở cửa! Có chuyện gì vậy?”
Vạn Triết kiên trì mở cửa, gượng cười, “Ngài Lương, ha hả, hai người từ từ trò chuyện, cái kia, Thành Thực uống chút rượu, ngày hôm nay không quá thoải mái, không cần đến công trường, em, em đi trước.”
Thành Thực: ưm! Anh gạt em! Đừng ném em một mình cho anh ấy!
Lương Đình Xuyên cười rất có phong độ, “Được, đi đi, nếu thầy Thôi hỏi, nhớ xin phép giùm Thành Thực nhà chúng tôi.”
Vạn Triết đi vài bước, quay đầu lại ai oán nói: “Ngài Lương, đồ đạc trong phòng cứ việc đập, chỉ là bức tranh sơn dầu đặt trước cửa sổ, ặc, phải tham gia triển lãm, xin đừng quẳng nó.”
Lương Đình Xuyên gật đầu, vẫn duy trì mỉm cười. Vạn Triết hàm răng run rẩy, “Cái kia, anh nếu thực sự muốn đập, vậy, vậy cứ đập đi. . .”
Lương Đình Xuyên khép cửa, đối diện một trận với Thành Thực, mở miệng trước nói: “Về nhà đi, nhanh lên một chút, cháo còn đang hầm trên bếp.”
Thành Thực nhào tới ôm lấy anh, “Đình Xuyên em yêu anh!”
“Biết biết.”
“Anh không biết anh không biết! Em yêu anh nhiều hơn anh biết rất nhiều rất nhiều!” Khóc đến bi thương.
Lương Đình Xuyên cắn môi, khó khăn lắm mới nhịn cười đến loạn run được.
Thành Thực buông ra chút, vuốt khuôn mặt Lương Đình Xuyên, y như lập tức sẽ mất đi vậy, bảo bối hết nhìn lại ngắm, “Đình Xuyên, em thực sự rất yêu anh, anh phải tin em!”
“Tin tin.”
Thành Thực lại ôm chặt anh, nức nở nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em chỉ yêu mình anh!”
Lương Đình Xuyên đem khuôn mặt nghiêng đi, tách ra đường nhìn của Thành Thực, nhếch môi không tiếng động cười to một trận, sau đó khuôn mặt nghiêm túc lên giả thâm trầm, “Biết biết. . .”
Vạn Triết và Đường Ngữ đều khuôn mặt bình tĩnh, yên lặng không nói gì.
Hồng An Đông lái xe lướt qua chỗ bức tranh tường, vẫn nhịn không được, đi xuống hỏi: “Thành Thực ngày hôm nay không tới sao?”
Đường Ngữ bỏ lại súng phun sơn, khí thế hừng hực bước tới, Vạn Triết kéo cậu khuyên nhủ: “Đường Ngữ, bình tĩnh một chút.”
Hồng An Đông cảm thấy bầu không khí hít thở không thông, nghi hoặc nói: “Thành Thực làm sao vậy?”
Vạn Triết cũng không thể nhịn được nữa, một phát túm áo Hồng An Đông xốc lên cả giận nói: “Anh còn giả ngốc gì nữa! Anh cho là có tiền thì rất giỏi hả!”
Đường Ngữ móc ra mã tấu Thụy Sĩ (Vũ: cái này ở đâu ra vậy?), “Vạn Triết, không cần dong dài với người như vậy! Tôi thấy cho anh ta hai đao luôn đi.”
Hồng An Đông: tôi trêu ai chọc ai chứ?
Vạn Triết liếc xéo Đường Ngữ, “Ở đây á? Cậu muốn ngồi tù chắc?” Hồng An Đông thần kinh khẩn trương buông lỏng xuống, chỉ nghe Vạn Triết nói: “Chúng ta tìm một nơi không người cho anh ta thêm vài đao.”
Hồng An Đông phát điên, đẩy ra Vạn Triết, nổi trận lôi đình: “Tôi không phải hỏi Thành Thực thế nào một chút thôi sao? Các cậu có bệnh à?”
Vạn Triết cười nhạt, “Cậu ấy còn có thể thế nào, để Lương Đình Xuyên biết cậu ta tối hôm qua qua đêm với anh bọn họ tám phần mười là chia tay, cái này anh vui rồi chứ?”
Đường Ngữ oán hận nói: “Anh biết Thành Thực có bao nhiêu thích tên khiết phích kia không? (Lương Đình Xuyên: hắt xì!) bọn họ mà chia tay Thành Thực khẳng định chịu không nổi! Anh người này sao một chút tự giác cũng không có? Chơi cũng phải tìm đúng người mà chơi chứ!”
Hồng An Đông: “. . .”
Đường Ngữ cầm đao tới gần: “Loại người tự cho là đúng như anh không cho anh chút giáo huấn anh sẽ không nhớ kỹ!” (kính nhờ, mi còn không biết xấu hổ nói người khác?)
Hồng An Đông không cố kỵ thân phận ông tổng nữa, bi phẫn rống to: “Tôi không biết hai tên nhóc các cậu phát bệnh tâm thần gì! Tối hôm qua cơm nước xong tôi đã đem Thành Thực giao cho họ Lương kia rồi mà!”
Đường Ngữ và Vạn Triết mắt to trừng đôi mắt nhỏ: gì? ! !
Chương 44
Hoàng Cửu Cửu: “Muốn ăn cái gì?”
Mạch Đào: “Cơm cà-ri gà.”
Hôm sau, Hoàng Cửu Cửu: “Muốn ăn cái gì?”
Mạch Đào: “Cơm cà-ri gà.”
Một tuần sau, Hoàng Cửu Cửu: “Anh ăn cơm cà-ri gà một tuần không thấy ngán sao?”
Mạch Đào: “Tôi ăn cậu một tháng còn chưa ngán nữa là.”
Hoàng Cửu Cửu, đen mặt: “Tối nay ăn cái khác đi, đổi thành mì sợi!”
Mạch Đào: “Được rồi, mì cà-ri gà.”
Hoàng Cửu Cửu: “Ăn chết con lợn anh đi!”
Chim sáo đá: “Cát –” Ngửi mùi cà-ri thôi đã muốn nôn!
Cơm tối, Mạch Đào: “Cái gì vậy?”
Hoàng Cửu Cửu: “Mì sốt tôm om.”
Mạch Đào: “Ăn ngon!”
Ngày thứ hai, Hoàng Cửu Cửu: “Muốn ăn cái gì?”
Mạch Đào: “Mì sốt tôm om.”
Lại một tuần sau, Hoàng Cửu Cửu: “Anh có thể đổi ăn cái khác không? Chỉ cần không ăn mì sốt tôm om, tôi cái gì cũng là cho anh!”
Mạch Đào: “Cơm cà-ri gà.”
Hoàng Cửu Cửu: “. . .”
=============================
Lương Đình Xuyên múc một bát cháo củ từ thịt băm thơm ngào ngạt, đặt ở trước bàn Thành Thực.
Thành Thực nước mắt lách tách rơi xuống trong bát, Lương Đình Xuyên hỏi: “Không thích ăn?”
“Không phải không phải!” Thành Thực vội vàng ôm bát, múc một thìa cháo nhét vào miệng, nước mắt càng như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn liên miên không dứt.
Lương Đình Xuyên vươn tay ôm cậu vào lòng, buồn nôn hôn nhẹ khuôn mặt cậu, “Bảo bối nhi, anh đút cho em.”
Thành Thực trừng lớn hai mắt đẫm lệ, “Anh gọi cái gì?”
“Bảo bối nhi, làm sao vậy?” Tên đàn ông xấu xa tiếp tục kích thích cậu, “Anh yêu em bảo bối nhi.”(= =||||| thật đáng sợ!)
Thành Thực bỏ lại bát cháo, ôm lấy Lương Đình Xuyên, hổ thẹn không biết nên làm cái gì bây giờ, khóc đến gần như tắt thở, hàm hồ lặp lại: “Đình Xuyên. . . Em rất yêu anh. . . Ô ô. . .”
Lúc này điện thoại di động vang lên, Lương Đình Xuyên vừa vặn cũng thực sự nhịn không được, vội vàng quay người điên cuồng cười một trận, lấy di động đưa cho Thành Thực, Thành Thực thê thê thảm thảm nhận máy, “Alo. . . Ô ô. . . Đường Ngữ? Chuyện gì. . . Ô ô. . . A? Anh nói cái gì? Cái gì? Cái. . .”
Lương Đình Xuyên mở báo tài chính và kinh tế sáng nay ra xem, cầm tách cà phê nhấp một ngụm, thích ý phi thường.
“Lương, Đình, Xuyên. . .” Thành Thực chùi nước mũi nước mắt trên mặt, giận không thể át.
“Chuyện gì?”Lương Đình Xuyên nghi hoặc.
“Anh!”
Lương Đình Xuyên vẻ mặt thân thiết: “Anh cái gì? Tối hôm qua anh cắn một ngụm trên lưng em, còn đau không?”
Thành Thực nghiến răng nghiến lợi: “Anh gạt em!”
Lương Đình Xuyên thành khẩn: “Gạt em cái gì? Anh có nói là không phải anh sao?” (Lời nói thật!)
Thành Thực: #¥%@-. . . ! !
Nguyên Khải tan tầm sau, xa xa liền thấy gấu chó ở ven đường vẫy vẫy, “KAY! KAY– ”
Kêu la cái gì, lại phát chó điên gì hả? Nguyên Khải bĩu môi, làm bộ không thấy được, gấu chó vui tươi hớn hở chạy tới, kích động đến chà xát tay, “Em gọi công ty chuyển nhà rồi, đều dọn tới chỗ anh.”
Nguyên Khải hừ một tiếng, tức giận: “Ai cho phép cậu đưa đến?”
“Không phải anh nói được rồi sao?”
Nguyên Khải không lên tiếng, châm thuốc lá, tâm nói: người khác đều là lên giường trước ở chung sau, thằng nhãi này lại ở chung trước, nhất định là có âm mưu, sao mình không thấy thằng nhóc này rất gian trá nhỉ?
Hướng Hải thấp thỏm bất an quan sát sắc mặt đối phương, nói thầm: “Đồ đạc đều đưa đến rồi. . .” ( lão huynh, đây không phải lý do, đưa đến có thể dọn về nha.)
Nguyên Khải hút mấy hơi, hạ mệnh lệnh: “Vậy sau đó cái gì cũng phải nghe tôi.”
Hướng Hải không ngừng gật đầu, cười thành một đóa hoa ngu.
Nguyên Khải nhìn cậu vui thành đức hạnh này liền không thoải mái, nháy mắt mấy cái, nói: “Chúng ta đã lâu không chơi rồi, nhỉ?”
Chơi? Chơi gì? Hướng Hải lộ ra biểu tình vô tri chiêu bài.
Nguyên Khải vươn tay, “Móc di động.”
≥ ﹏ ≤
Nguyên Khải túm chó săn sắp mệt đến nằm úp sấp mở cửa phòng, chấn kinh. Chỉ thấy trong phòng khách đều là thùng giấy thùng gỗ, tràng diện chồng chất có chút đồ sộ.
“Đây, đều là cái gì?” Nguyên Khải ngây người.
“Em từ ký túc xá đưa đến.” Hướng Hải kiên trì giải thích, lộ ra vẻ mặt đắc ý, đều là bảo bối nga ~~ hâm mộ không?
Nguyên Khải chỉ vào một đống khung gỗ tầng tầng ở góc tường, “Đây là cái gì?”
Hướng Hải dùng giọng điệu khoe khoang: “Khung tranh tự tay em đóng, đủ mọi loại. . .”
“Ném đi.”
“A?”
Nguyên Khải khuôn mặt bình tĩnh, “Tôi không lặp lại.”
“Ừm. . .”
“Đây là cái gì?” Nguyên Khải mở hòm gỗ cao gầm 1m bên người, mò lấy một đống dinh dính buồn nôn gì đó, thét chói tai: “Phân?” (cuồng mồ hôi, mi từng thấy đống phân lớn như vậy rồi sao?)
Hướng Hải trên trán đổ mồ hôi, “Không phải! Là đất sét. . .”
Nguyên Khải nghe cũng không nghe, “Ném!” Vọt tới WC rửa tay, dẫm phải một lon nước ngọt, cả người nhào vào thùng giấy, rầm rầm, lon trong thùng giấy toàn bộ đổ ra, Nguyên Khải không thể tin nổi: “Lon nước ngọt?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Hướng Hải tình cảm mãnh liệt dâng trào, hai mắt tỏa ánh sáng, “Anh xem, ở đây còn có hai thùng, có thể làm kết cấu lập thể thật lớn. . .”
“Ném!” Nguyên Khải tan vỡ, quát: “Đây là cái gì? Bình thủy tinh? ! ! !”
“Đúng vậy đúng vậy, đủ loại màu, có phải rất đẹp hay không? Lúc nung đồ gốm có thể. . .”
“Ném! Đây là thùng gì? ! ! !”
“Thuốc màu, màu Acrylic vẽ tranh. . .”
“Ném!” Nguyên Khải phát điên, tay cũng quên rửa, ở trong phòng trên lủi dưới nhảy, “Ngày mai trời sáng liền toàn bộ nâng ra ngoài ném cho ông đây! Đây là gì? Tạ tay? Cậu to con như thế còn muốn dùng thứ này làm gì? Ném! A — đầu lâu — ném! Gạch men? Ném! Tấm vải? Ném! Săm lốp xe? Ném! Giấy ráp? Ném! Sơn? Ném! Vôi? Ném! Vỏ cây? Ném! Vỏ trứng? Ném! Ném! Ném! A a a a a — chuột!”
Hướng Hải tang nghiêm mặt: “Nó rất ngoan, lúc anh không rảnh cho nó ăn nó sẽ tự tìm cái ăn. . .”
“NÉM — NGAY — thứ này lập tức ném ra ngoài!”
Hướng Hải ngồi xổm ở đầu cầu thang, cùng chuột bạch chảy nước mắt tạm biệt, “Tiểu Bạch, xin lỗi, KAY không thích mày. . .”
Nguyên Khải dựa vào thùng sách, bưng ngực thở dốc. Hướng Hải quay về trong phòng, thấy Nguyên Khải đang lật thùng sách của mình, kinh hoảng nói: “Đó là sách. . .”
Nguyên Khải mỉm cười, “Đừng lo, tôi sẽ không bảo cậu ném sách đi.”
Hướng Hải thở phào nhẹ nhõm, Nguyên Khải vừa lật sách vừa lẩm bẩm: “Sách của cậu thật đúng là nhiều, tôi đọc sách cả đời cũng không nhiều như vậy. . . Học nghệ thuật thật đúng là tốn tiền. . . Lịch sử mỹ thuật tạo hình, mỹ học, nghệ thuật tạo hình. . . Oa, cậu xem thùng sách lớn như vậy. . . Rất lợi hại nha. . .”
Hướng Hải gãi gãi đầu, “Đâu có đâu có, những sách này đọc hay lắm.”
Nguyên Khải mỉm cười liếc cậu một cái, “Còn rất khiêm tốn, những sách lý luận này rất thâm ảo. . .” Lật xong mấy quyển ở trên, phía dưới là tập tranh vẽ lớn, “Vẽ nhân vật, kỹ xảo vẽ nước sơn, triện ấn bách lệ, One Piece, ặc? One Piece? Bảy viên ngọc rồng? Hiệp khách hành? Ặc? Doraemon? Jigoku Sensei Nube? Hunter. . .”
Hướng Hải cười ngớ ngẩn gật đầu, lộ ra biểu tình “Thế nào? Rất tuyệt phải không?”.
Nguyên Khải tru lên: “Một quyển vẽ truyện tranh? ! ! Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“23. . .” Hướng Hải dáng cười thu lại, hình như anh không phải rất thích?
Nguyên Khải: “Cậu cũng biết cậu 23 cơ à? Ném!” (người cả ngày lên mạng chơi điện tử còn không biết xấu hổ nói người khác?)
Hướng Hải gấp đến độ ngũ sắc vô chủ: “Không được! Anh xem, rất nhiều quyển đều không xuất bản nữa!”
Nguyên Khải: “Ừm, ném đi cũng rất lãng phí.” Hướng Hải cảm kích hai mắt ứa lệ, Nguyên Khải nói tiếp: “Vậy bán giấy vụn.”
“Ô ~~~ “T_T|||||. . .