Edit: Huyết Vũ
Báo báo báo: e hèm, vì sắp tới ta sẽ bận bù người nên lượng truyện sẽ giảm nhé, cách 1 ngày 2 chương, hnao bận quá thì sẽ lui thêm 1 ngày nhé, mn thông cảm, ta không phân thân ra dc~~~
Chương 45
Vù vù vù vù vù
Ế? Tiếng gì vậy?
Hoàng Cửu Cửu, ngẩng đầu quan sát.
Điểm đen kia là gì vậy?
Hoàng Cửu Cửu, đỡ kính mắt, tỉ mỉ. . .
Bốp. . .
Thành Thực: “Đình Đình, yo-yo của em từ trên sân thượng rơi xuống rồi.”
Lương Đình Xuyên: “Tự xuống dưới nhặt.”
Thành Thực: “Ô ô, cao như thế, khẳng định vỡ rồi. . .”
Lương Đình Xuyên: “Thật tốt quá.”
Thành Thực: “Em đi mua cái khác nhé?”
Lương Đình Xuyên: “Nằm mơ!”
Mạch Đào: “Trời! Bảo bối nhi, trán của cậu sao rách da rồi?”
Hoàng Cửu Cửu, bất đắc dĩ: “Không biết yo-yo của nhà ai rơi xuống, vừa vặn bị đập tới. . .”
Mạch Đào, tức giận: “Oa đệt! Nhà ai hả? Cậu có thấy nhà ai không? Tôi lên đó chất vấn! Để tôi tóm được thì. . .”
Hoàng Cửu Cửu, tính tình tốt: “Quên đi quên đi, nhất định là trẻ con, sao phải tính toán như thế. . .”
Mạch Đào, yêu thương: “Thật đáng thương, bảo bối nhi, đến, tôi bôi chút thuốc cho cậu.”
Hoàng Cửu Cửu: “Ừ, làm phiền. . . A đau đau đau — nhẹ chút — ”
Hôm sau, trong thang máy, Lương Đình Xuyên: “Ế, Hoàng Cửu Cửu, trán bị sao vậy?”
Hoàng Cửu Cửu: “Ngày hôm qua lúc tan tầm đi ở dưới lầu, bị một cái yo-yo đập tới, cũng không biết là con nhà ai nữa. . .”
Lương Đình Xuyên: “. . .”
Đêm đó, trong nhà, Lương Đình Xuyên tâm tình vui vẻ: “Ngoan, đi, anh đưa em đi mua yo-yo khác.” (Vũ: bệnh thù dai lại tái phát!!)
Thành Thực, nhiệt liệt hoan hô: “Đình Đình! Em yêu anh ~~ ”
============================
Nguyên Khải tắm rửa xong, vượt qua hàng vạn hàng nghìn vật cản, thật vất vả đi tới phòng ngủ. Hướng Hải không yên lòng lật xem mấy quyển sách chuyên ngành còn lại, vẻ mặt buồn bã.
“Làm sao vậy?” Nguyên Khải biết rõ cố hỏi.
“Không có gì.” Hướng Hải lầm bầm.
Nguyên Khải nhẫn cười hôn cậu một chút, hỏi: “Giận rồi?”
“Không.” Hướng Hải cúi đầu, tức giận là không dám, chỉ là đau lòng, truyện tranh của mình, vỏ lon của mình, Tiểu Bạch của mình, thuốc màu của mình, vỏ cây của mình. . .
Nguyên Khải đột nhiên lời ngon ý ngọt, “Thân ái, đừng nóng giận, tôi lừa cậu đấy, sao có thể ném đi thật. . .”
“A?”
“Gian nhà nhỏ như vậy, sao có thể chất được nhiều thứ như thế, cậu nói đúng không? Ngày mai gọi công ty dọn nhà dọn tới phòng vẽ tranh của các cậu được không?”
“Ưm!” Hướng Hải may mắn như điên liên tục gật đầu.
“Vậy cậu không giận nữa?”
Hướng Hải gật đầu.
“Nói như vậy vừa rồi là giận?”
Liều mạng lắc đầu.
“Cậu thực sự là ngu ngốc hết thuốc chữa.” Nguyên Khải bật cười, hôn hôn bờ môi cậu, mềm nhũn ôm cậu, dịu dàng đến mức so với lúc bình thường thì đúng là hai người.
Hướng Hải buồn bực: “KAY, anh, anh ngày hôm nay có chút khang khác. . .” ( Động vật chỉ số thông minh thấp thật đáng thương, mi còn chưa phát hiện cậu ta hai mặt sao?)
“Có cái gì khác. . .” Môi của Nguyên Khải dao động trên mặt cậu, tiếng nói trêu chọc lòng người nói không nên lời, “Hướng Hải, chúng ta đến làm đi. . .”
“A?”
“A cái gì?” Nguyên Khải sẵng giọng: “Cậu không muốn sao?” Tâm nói: gấu chó chết tiệt! Ông đây nhịn đủ rồi! Còn không biết thức thời chút ông đây liền cường đấy!
Hướng Hải nhìn má lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên sườn mặt cậu, ngửi mùi sữa tắm trên người cậu, toàn thân nóng lên, hàm hồ đáp lời: “Em muốn. . .”
Hai người ôm nhau dính sát hôn nửa ngày, tự nhiên rồi ngã xuống, Hướng Hải còn đang hôn, hôn nha hôn nha hôn, Nguyên Khải không nhịn được nữa, tránh môi Hướng Hải hỏi: “Cậu hôn đủ chưa?”
“A?” Xử nam ngừng miệng, vẻ mặt vô tri.
Nguyên Khải mắt trợn trắng, “Ngơ ngác cái gì? Làm hay là không làm?” X! Ông đây đói khát đã lâu! Thằng nhóc cậu động tác còn không nhanh chút!
Xử nam nhất thời đỏ mặt, “Em, em đi tắm.”
“Đừng đi, mùi mồ hôi của cậu rất gợi cảm. . .” Nguyên Khải y như xà yêu cuốn lấy cậu nói nhỏ: “Không cần chờ nữa, mau một chút. . .”
Hướng Hải mang theo khóc nức nở: “Em không biết. . .”
“Đệt! Thực sự là không may! Có phải đàn ông không vậy? Chưa ăn thịt lợn cũng chưa thấy lợn chạy à?” Nguyên Khải nhảy lên cho cậu một cái tát, “Mẹ X, còn muốn ông đây phục vụ toàn phần! Cởi quần áo, con lợn!” Hướng Hải nghe lời cởi T-shirt, Nguyên Khải vốn cũng chỉ mặc quần, nhân lúc này cũng thần tốc cởi sạch sẽ, liếc Hướng Hải, “Sững sờ cái gì? Cởi quần!”
Hướng Hải run run cởi cúc quần jean, cởi nửa ngày cũng không ra.
“Phiền phức!” Nguyên Khải đem tay cậu đẩy ra, cởi cúc, nhanh nhẹn kéo khóa xuống.
Hướng Hải kinh hoảng co rụt ra phía sau, “Chờ, chờ một chút!”
Nguyên Khải sắc mặt gác lại, “Làm gì?”
“Tắt đèn.”
“Tắt cái rắm đèn! Xử nam thật nhiều chuyện! Phiền phức!” Nguyên Khải mắng thì mắng, nhưng vẫn đứng lên tắt đèn.
Trong phòng đen kịt một mảnh, Hướng Hải nặng nề thở dốc, Nguyên Khải nhẹ giọng cười mắng: “Cậu kiên nhẫn một chút cho tôi, đừng chảy máu mũi nữa. . . Muốn chảy làm xong rồi chảy. . . Muốn chết, thô như thế. . . Tiền hí làm đủ cho tôi. . . Cái gì? Không biết? Ngu ngốc, cậu là lợn à. . . Như vậy. . .”
“. . .”
“Mẹ X sao ngốc thế hả! Còn là người không vậy? Ưm. . . Không phải. . . Ư. . . Không phải thế. . . Ưm? Sao lại dừng lại? Chính là như thế! Chịu không nổi nữa cậu không nghe tôi nói sao! Tới lần nữa!”
“. . .”
“Không phải thế, không phải! Muốn chết! Đã nói không phải thế mà! Tức chết tôi! Tự tôi tới, mẹ nó tức chết tôi ngu ngốc lợn chết tức chết tôi rồi. . .”
“. . .”
“Ưm. . . Cậu ôm chặt chút. . . Tiến đến, có thể rồi. . . Nhanh lên một chút. . . Này, chậm một chút! Này này này chậm một chút chậm một chút! Oa đệt! Bùi Hướng Hải, ông đây giết cậu! Đau muốn chết. . .”
“. . .”
10 phút sau, “Ưm. . . Hướng Hải. . .”
20 phút sau, tiếp tục rên rỉ.
30 phút sau, “Cậu thực sự là xử nam à?”
40 phút sau, “Ư. . . Hướng Hải, cậu xong chưa vậy?”
50 phút sau, “Mẹ X Bùi Hướng Hải ông đây giết con rùa nhà cậu. . .”
Một giờ sau, “Ô ô. . . Cậu rốt cuộc đã xong chưa? Ư. . . Ô ô. . . Tôi không bao giờ làm với cậu nữa. . .”
Nói dã thú hóa thân vào đêm trăng tròn đều nghe không hiểu tiếng người, dã thú phong ấn hơn 20 năm lúc này đã thần di thiên ngoại, đến nỗi bị Nguyên Khải cắn vài ngụm cũng không cảm giác. Anh bạn dã thú biết rõ trọng trách của mình, liều mạng vì chủ nhân đem đêm đầu này chiến đấu hăng hái kéo dài đến tận sức tận lực.
Giữa lúc Nguyên Khải vạn phần sợ hãi hoài nghi Bùi Hướng Hải rốt cuộc có phải kim thương không ngã trong truyền thuyết hay không, dã thú rốt cục bắn ra, chiếc giường loạn kêu 1 giờ véo von im bặt, trong phòng yên lặng kinh khủng, Nguyên Khải thở ra hồi lâu, đang muốn nghẹn hết sức lực mắng chửi người, Hướng Hải liền như núi lớn đen kịt ngã xuống đè trên người cậu, nghiễm nhiên cũng là mệt chết rồi.
Thư sinh văn nhược vừa bị cực kỳ tàn ác chà đạp một trận lại bị con gấu chó cao 1m8 này ép tới thiếu chút nữa tắt thở.
“KAY. . .” Hướng Hải hôn hôn khuôn mặt ẩm dính dính của Nguyên Khải, tự nỉ non, “KAY. . .”
Nguyên Khải nỗ lực phun ra ba chữ: “Cút. . . Xuống dưới!”
Hướng Hải tay chân cùng dùng di sang một bên.
Nguyên Khải ai u ai u nghiêng đi thân thể đưa lưng về phía Hướng Hải.
Hai người một trận giằng co, Nguyên Khải nói: “Tôi sắp bị cậu làm chết luôn rồi đồ ngu, còn không mau an ủi tôi một chút?”
Hướng Hải vội vã vươn tay ôm cậu thấp giọng nói: “Xin lỗi. . .”
“Đừng chạm tôi!”
“Ưm.”
“Ôm chặt chút.” (Vũ: vừa k cho chạm lại vừa bắt ôm, ca này khó!!! =..=)
“Ưm.”
“Lợn chết! Cậu chỉ biết nói ‘ưm’ thôi hả?”
“Vậy, vậy nói cái gì?”
“Nói cậu yêu tôi, thiểu năng!”
“À, em, em yêu anh. . .”
“Đi chết đi.”
 ̄ ▽  ̄|||||| (Vũ: ôi, những con ng 2 mặt!!)
Thành Thực quấn quít lấy Lương Đình Xuyên nhớ đắng cay mong ngọt bùi: “Anh gọi em bảo bối nhi! Còn nói anh yêu em!”
Lương Đình Xuyên: “Có sao? Là em kinh hách quá độ sản sinh ảo giác à?”
“Có –” Thành Thực ngửa ra sau, ngã trên mặt đất co quắp, sớm biết vậy cậu hẳn là ghi âm lại câu ấy.
Lương Đình Xuyên không nhìn cậu, nói với mèo: “Đô Đô, đã bảo mày đừng loạn càm xương cá khắp nơi rồi mà! Còn để tao phát hiện tao liền đem mày kho lên cho Thành Thực ăn.”
Thành Thực ôm Đô Đô thẳng nuốt nước miếng: “Anh ấy đã lâu không cho tao ăn món kho rồi. . .”
Đô Đô giãy dụa: “Meo — méo — ”
Lương Đình Xuyên: “Đều câm miệng lại! Còn ồn ào nữa toàn bộ kho lên!”
Thành Thực, ôm anh nước mắt giàn giụa, “Đình Đình, nói yêu em đi ~~ ”
Lương Đình Xuyên: “Đô Đô, tao yêu mày.”
Thành Thực ô ô: “Em là Thành Thực ~~ ”
Lương Đình Xuyên: “Khuya rồi, ngủ đi.”
Thành Thực: “Anh không nói em không đi ngủ!”
Lương Đình Xuyên cũng không quay đầu lại đi vào phòng ngủ, “Vậy thật tốt quá, anh đã lâu không được ngủ an ổn, không biết là tướng ngủ của thằng nhóc nào quá kém, buổi tối mỗi ngày đều đá anh.”
Thành Thực: “Anh nói một câu yêu em sẽ chết sao?”
Lương Đình Xuyên: “Sẽ chết, nôn chết.”
Thành Thực: “. . .”
Chương 46
Cửa quán cơm, mỹ nam nào đó: “Nha, bác sĩ Hoàng?”
Hoàng Cửu Cửu, đỡ kính mắt, “Hử?”
Mỹ nam, ghé sát tới, mị hoặc cười, “Bác sĩ Hoàng thực sự là quý nhân hay quên việc, sợ là ngay cả tên em cũng quên rồi phải không? Lần trước qua đêm ở chỗ em xong không phải nói sẽ gọi điện thoại sao?”
Hoàng Cửu Cửu, cười mỉa: “Ha hả, gần đây bề bộn nhiều việc, ha hả, xin lỗi.”
Mỹ nam, dùng đôi mắt đẹp liếc anh một cái, “Bận hơn nửa năm nga ~ không biết lại tìm ai bận bịu cùng ~ Bác sĩ Hoàng không phải còn nói rất yêu em sao? Em còn mong chờ điện thoại của anh mong chờ rất lâu rồi.”
Hoàng Cửu Cửu, cười làm lành: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, cái này, tôi còn có việc. . .”
Mỹ nam, nói sang chuyện khác: “Ế, em nhớ xe anh là Chevrolet mà, sao lại đổi thành Cherokee cuồng dã như thế? Gần đây bác sĩ Hoàng khẩu vị trở nên có chút nặng nga. . .”
Hoàng Cửu Cửu: “Cái này, cái này là xe bạn tôi. . .”
Mỹ nam: “Lại nói tiếp, chiếc xe kia nhìn rất quen mắt. . .”
Hoàng Cửu Cửu: “. . .”
Mỹ nam: “Nha, biển số xe kia nhìn càng quen mắt, em nhất định đã thấy ở đâu!”
Hoàng Cửu Cửu: “. . .”
Mạch Đào trả tiền xong đi ra quán cơm, tùy tiện: “A, Brant, thật trùng hợp, sao lại gặp cậu ở đây!”
Mỹ nam tên Brant, ngạc nhiên: “Hai anh. . .”
Mạch Đào, ôm lấy Hoàng Cửu Cửu, cười *** tà: “Bảo bối, tôi đã nói với cậu rồi nhỉ, Brant, thường đến quán của tôi, tửu lượng không tệ.” Tới gần lỗ tai Hoàng Cửu Cửu, nhỏ giọng: “Tôi và cậu ta có vài lần với nhau, kỹ thuật số 1 đấy!”
Hoàng Cửu Cửu: 〒_〒 không cần anh nói tôi cũng biết. . .
Brant, ánh mắt trao đổi ở trên người Hoàng Cửu Cửu và Mạch Đào, cuối cùng không có ý tốt nở nụ cười, “A, ông chủ Mạch ~ Sao hai anh lại đi cùng nhau thế này? Trước đây hình như em từng nói với anh về bác sĩ Hoàng nhỉ?”
Mạch Đào mở lớn miệng, suy nghĩ trong chốc lát: “À. . . Nhớ ra rồi. . . Cậu nói người rất tuấn tú kỹ thuật rất tốt kia. . .” Một lần nữa quan sát Hoàng Cửu Cửu toàn thân run run.
Hoàng Cửu Cửu: ngày hôm nay trên hoàng lịch nhất định là ghi không thích hợp ra ngoài!
=================================
Hướng Hải bị trói trên thang đúng kiểu chúa Jesus, Vạn Triết nâng súng phun sơn nhắm ngay vào cậu, Đường Ngữ xoát ra mã tấu Thụy Sĩ sáng lóa, Thành Thực ở trên thùng dụng cụ đông lật tây tìm, cuối cùng tìm ra một cái bay nghiền màu, đặt ở trên cổ Hướng Hải, hừ hừ cười: “Chàng trai, phong lưu lâu như vậy, chết cũng nên chết vài lần, còn lời gì muốn nói với tổ chức không?”
“Xin. . . Xin lỗi. . . Em sẽ tăng ca đuổi kịp công việc. . .” Hướng Hải đỏ mặt.
“Điện thoại di động sao không gọi được, hử?” Vạn Triết dùng súng phun sơn dí lên trán cậu.
“Hết, hết pin. . .”
“Hử? Hết pin không biết nạp lại à?” Đường Ngữ sát khí bức người.
“Cái này. . . Em, em không ở ký túc xá, ở, ở chỗ KAY. . .”
Ba người còn lại ánh mắt *** tặc kẻ trộm luân chuyển, Đường Ngữ hỏi: “Có phải là không đem anh em để vào mắt rồi không?”
“Không phải.” Chân thành.
Vạn Triết: “Em không phải cố ý để mấy người bạn thân mệt chết mệt sống đấy chứ?”
“Không phải. . .” Hổ thẹn.
Thành Thực: “Cậu còn là xử nam hay không?”
“Không phải.” Phản xạ có điều kiện.
“A ha ha ha tôi đã nói thân còn zin của thằng nhóc này sẽ phá trên tay lông vàng mà. . .”
“Nga cạc cạc dát lông vàng kia thực sự là lợi hại. . .”
“Oa mau mau mau mở party chúc mừng một chút. . .”
Hướng Hải: = =||||. . . Bọn họ còn bình thường sao?
Vạn Triết ném súng phun sơn, tới gần, “Em ở chung với lông vàng?”
Đường Ngữ cắm mã tấu Thụy Sĩ vào lưng quần, tiến tới càng gần, “Kỹ thuật của lông vàng thế nào?”
Thành Thực gài bay nghiền màu lên vành tai, tiến đến siêu gần, “Cậu là số 1 hay số 0?”
Hướng Hải kinh hoảng nói: “KAY, anh đừng giận!”
Ế? Ba kẻ ỷ thế hiếp người quay đầu lại, thấy Nguyên Khải cười nhẹ đứng ở sau người, mã tấu Thụy Sĩ trên tay kia nhìn rất quen mắt, Đường Ngữ vừa sờ bên hông, mồ hôi lạnh ào ào chảy xuống.
“Hình như tôi nghe thấy các cậu đang thảo luận về tôi.” Mã tấu Thụy Sĩ ở trong tay Nguyên Khải lắc lắc chói lóa.
Đường Ngữ biến ra một chiếc quạt ghé tới vừa quạt vừa cười: “Ai nha thời tiết nóng như thế, là ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy, Hướng Hải, Nguyên công tử tới ~~ ” (Đường Ngữ mi biến thành tú bà Như Hoa từ bao giờ vậy?)
Vạn Triết vội vàng tháo lỏng dây cho Hướng Hải, “Thằng nhóc này nói cái gì bán nghệ không bán thân, xem, bọn tôi đã thay ngài trói cậu ta lại, mặc ngài xử lý. . .” ( Vạn Triết mi ngươi chừng nào thì thành gia đinh Lai Phúc rồi?)
Thành Thực càng không ngừng phủi bụi trên người Hướng Hải, “Hoa khôi của chúng tôi đã sớm tắm rửa sạch sẽ, chỉ chờ Nguyên công tử tới. . .” ( Thành Thực mi lúc nào thì thành nha đầu a hoàn Thu Hương vậy?)
Nguyên Khải sắc mặt gác lại, ba người kia thê lương hô to người cứu mạng, sợ chết khiếp như ong vỡ tổ.
Hồng An Đông xa xa thấy chỗ tranh tường kia náo nhiệt phi phàm, trong lòng nhung nhớ tiểu yêu nghiệt, nghĩ trước nghĩ sau vẫn lái xe tới gần. Thành Thực nhìn thấy chiếc Porche kia tới gần, kinh một thân mồ hôi lạnh, nắm Nguyên Khải thấp giọng nói: “Huynh đài võ nghệ cao cường, nhất định phải cứu em!”
Nguyên Khải chẳng hiểu ra sao, “Làm gì vậy?”
Thành Thực nghiêm trang: “Người kia mưu đồ gây rối với em, Vạn Triết và Đường Ngữ đều không đáng tin cậy! Anh nghìn vạn lần đừng để con rùa kia ép em đi cùng!”
Nguyên Khải bình tĩnh: “Ai thèm lo cho cậu.”
Thành Thực khóc thét: “Anh em một hồi, không đến mức thấy chết mà không cứu được đấy chứ?”
Nguyên Khải cười nhạt, “Ai là anh em của cậu?”
Thành Thực thử hỏi: “Anh dâu?” Vạn Triết Đường Ngữ cười ***, Hướng Hải cười ngây ngô, Thành Thực cười xòa.
Trong nháy mắt Nguyên Khải sát khí dữ tợn bùng lên, mây đen bao phủ đất trời, khói đặc cuồn cuộn dưới mắt mọi người, ba người nằm sấp trên mặt đất làm hình dạng cúng bái, lớn tiếng hô to: “Hảo hán tha mạng –”
Đường Ngữ trói kẻ khởi xướng trình lên, tất cung tất kính nói: “Yêu nghiệt ở đây, muốn giết muốn chém xin cứ tự nhiên!”
Nanh vuốt ma quỷ của Nguyên Khải vươn tới chụp lên đỉnh đầu yêu nghiệt, yêu nghiệt bị trói gô khóc rống: “Tình bạn ơi — tình bạn — tao thấy mày đang vẫy tay với tao từ phía mặt trời mọc. . .”
Vạn Triết run rẩy đem hai tay duỗi lên trên trời, thành kính la lên: “Nguyên giáo chủ tiên phúc vĩnh viễn hưởng thọ cùng đất trời –”
Hướng Hải: 〒_〒. . . Ưm. . . Sao cả KAY cũng không bình thường thế này. . .
Hồng An Đông nhìn thấy một màn này, lập tức quay đầu lái xe đi, thề từ nay về sau rời xa chỗ tranh tường, dù sao yêu nghiệt mê người kia chỉ có thể ngắm từ xa lại không thể chơi đùa, huống chi người bên người yêu nghiệt cả đám đều là đầu óc chập mạch, không biết bọn họ có phải đến từ hành tinh khác không.
Từng ngày từng ngày nghỉ hè hỗn loạn vô cùng dần qua đi, mặt tường chỗ khu vui chơi của biệt thự Giang Cảnh từ từ được màu sắc xinh đẹp bao trùm, Thôi Hòa thoả mãn cực kỳ, mỗi lần nói đến bốn người học sinh với người khác thì đều khen không dứt miệng, thế nhưng nếu người khác bảo ông dẫn dắt thêm nghiên cứu sinh, ông liền liều mạng lắc đầu: đến thêm 4 tên tai họa như vậy nữa, nhất định tổn thọ vài năm.
Lương Đình Xuyên mỗi lần thấy hai người trên lầu kia đi có đôi về có cặp, luôn luôn cười nói với Thành Thực: “Ừ, không biết vì sao, thấy Hoàng Cửu Cửu bộ dạng suy yếu anh liền vui vẻ.” (lão già này sao mang thù như thế chứ?)
Hoàng Cửu Cửu tuy nói là một siêu cấp *** cuồng, nhưng cũng y như một chiếc lò xo, gặp yếu tất mạnh, gặp mạnh tất yếu, thật đáng tiếc trước đây anh chưa thấy ai mạnh hơn mình, Mạch Đào là người đầu tiên có thể ăn sạch *** cuồng cấp bậc sấm sét như anh. Không thể vãn hồi địa vị số 1 chí tôn, chung quy cũng có thể miễn cưỡng làm một ổ điện hai mặt chứ? Tự tôn của đàn ông thôi thúc bác sĩ Hoàng ngu xuẩn muốn phản thụ làm công, làm vài lần cách mạng còn chưa thành công đã bị Mạch Đào nhanh chóng trấn áp.
Bác sĩ Hoàng không thể làm gì khác hơn là bi bi thương thương nhận mệnh, tâm không cam lòng không muốn thành thành thật thật toàn tâm toàn ý làm số 0 trọn vẹn của Mạch Đào. Tráng sĩ vừa đi không về nữa, ô thôi thương thay. Khiến anh càng thêm hận thấu xương chính là: tính dục của Mạch Đào châm chỗ nào là cháy chỗ đó, lại còn không châm tự cháy.
Ví dụ như anh đang làm cơm, Mạch Đào tựa ở cửa phòng bếp nói chuyện, anh một bên nghe một bên đem thịt bò kho đặt lên thớt cắt ra, thuận tiện liếm liếm nước tương dính trên tay.
Mạch Đào đột nhiên không nói, Hoàng Cửu Cửu ngẩng đầu, nghi hoặc: “Anh sao thế?”
Mạch Đào hơi thở ồ ồ, cười quái dị: “Bảo bối nhi, cậu liếm ngón tay gợi cảm muốn chết.”
Hoàng Cửu Cửu lập tức biết con dã thú này muốn làm gì, Mạch Đào ôm cổ Hoàng Cửu Cửu, Hoàng Cửu Cửu reo lên: “Trên tay tôi có dao! Tôi chém chết anh. . . Anh, ai nha anh cẩn thận một chút tôi còn cầm dao. . .”
Mạch Đào mới mặc kệ nhiều như vậy, đem Hoàng Cửu Cửu đẩy ngã trên bàn cơm cởi quần, một mảnh thanh âm loảng xoảng loảng xoảng, Hoàng Cửu Cửu dở khóc dở cười, mẹ ôi! Một lát nữa lại phải thu thập tàn cục. . .
Ví dụ như Hoàng Cửu Cửu ngồi xếp bằng trên sô pha thiêu thùa may vá, Mạch Đào lăng lăng hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?” Hoàng Cửu Cửu buồn bực, vá bít tất không thấy à? Mạch Đào lại hỏi: “Cậu đây là đang làm gì?”
Hoàng Cửu Cửu đẩy đẩy kính mắt, không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Vá tất.”
Biểu tình trên khuôn mặt Mạch Đào thay đổi khôn lường, từ buồn bực biến thành kinh ngạc biến thành khiếp sợ biến thành thông suốt biến thành nhẫn cười biến thành trầm tư, cuối cùng biến thành cười ***, Hoàng Cửu Cửu cảm thấy mình như là làm sai chuyện gì, chậm chạp nghi hoặc: “Cái kia, tôi, có cái gì sai sao?”
Mạch Đào nhanh như hổ đói vồ mồi ấn ngã Hoàng Cửu Cửu, một bên loạn hôn một bên kéo quần Hoàng Cửu Cửu, mồm miệng không rõ trêu chọc: “Bảo bối nhi, cậu đúng là tức cười không bình thường. . .” Hoàng Cửu Cửu hô to: “Anh muốn làm gì? Trên tay tôi có kim. . . Tôi tôi tôi tôi chọc chết anh. . .”
Chim sáo đá ở bên cạnh vỗ cánh hô to: “Khẩu — giao — ”
Lại ví dụ như Mạch Đào mở cửa toilet, thấy Hoàng Cửu Cửu ngồi xổm trong bồn tắm lớn, ống quần cuộn lên cao, cầm bàn chải trong tay. Mạch Đào hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?” Hoàng Cửu Cửu rụt lui vào góc, nơm nớp lo sợ trả lời: “Cọ bồn tắm, không thấy hả?” Mạch Đào lại trúng tên, anh nhịn cười đè Hoàng Cửu Cửu trong bồn tắm, Hoàng Cửu Cửu bi phẫn hô: “Tôi có bàn chải! Bàn chải! Gõ chết anh. . . Ai nha, xin anh anh đổi chỗ khác đi. . .”
Nói chung, một cử động nho nhỏ đều có thể làm kíp nổ vận động cường bạo huyết vũ tinh phong, Hoàng Cửu Cửu không biết mình bắt đầu trở nên mê người như thế từ bao giờ, sau khi phân tích tổng kết, phát hiện chỉ có sớm tắm rửa bò lên trên giường giả vờ ngủ mới có thể tránh được một kiếp. Mạch Đào lên giường phát hiện Hoàng Cửu Cửu ngủ, cũng sẽ chỉ hôn hôn gương mặt hoặc cổ anh, sau đó thành thật nằm xuống ngủ, động tác mềm nhẹ so với lúc làm tình thì đúng là hai người.
Nếu như thực sự không yêu, vậy những cử động mờ ám này có ý nghĩa gì?
Hoàng Cửu Cửu nghĩ anh nghiện mất rồi, anh nếm tới một loại cảm tình gây nghiện trước đây anh tránh xa. Ai lại muốn dây dưa cả đời với một người? Mạch Đào sẽ hỏi anh ngày hôm nay lúc nào tan tầm, muốn ăn cái gì, sẽ cùng anh đánh cược hai chúng ta cùng nhau bỏ thuốc lá đi, sẽ xoa bóp vai cho anh khi anh làm xong giải phẫu cả ngày, sẽ vào lúc anh ngủ ôm anh vào lòng, sẽ vào buổi sáng tỉnh lại ấn một nụ hôn lên trán anh. . .
Có đôi khi Mạch Đào sẽ nhẹ nhàng ôm vai Hoàng Cửu Cửu, Hoàng Cửu Cửu rơi vào ***g ngực ấm áp kia, trong lòng ngọt ngào vui vẻ.
Có lẽ, có thể, hai người không chỉ là bạn giường, chỉ cần nỗ lực một chút, nói không chừng có thể tranh thủ đến đoạn cảm tình này, nói không chừng, sau đó mình sẽ không bao giờ phải làm con nhím cô đơn nữa.
Cho dù không có gia đình, có một tình nhân yêu nhau gần nhau, cũng sẽ không tiếc nuối như vậy.
Không có gì là không thể, Lương Đình Xuyên bọn họ không phải rất ân ái sao? Chúng ta cũng có thể.
Hoàng Cửu Cửu hôn hôn Mạch Đào ngủ say, nói cho mình, chỉ cần giữ được người đàn ông này, liền không cần xa cầu nhiều thêm.