Tại Họa Thành Nạn Yêu Thành Họa | Họa Hại Thành Hoạn Yêu Thành Tai

Chương 25: Chương 25




Edit: Huyết Vũ

Chương 49

Hướng Hải, gọi điện thoại xong, “Ưm, mẹ em nói bà hiện tại ở New York.”

Đường Ngữ: “Gì? Mẹ em ở Anh? Anh muốn đồng phục của đội Arsenal!”

Vạn Triết, vẻ mặt phỉ nhổ: “Ngu ngốc! New York là thủ đô của Mỹ!”

Nguyên Khải, bật cười: “Các cậu có thường thức không vậy? Thủ đô của Mỹ là Washington.”

Hướng Hải, vò đầu, mê hoặc: “Vậy New York là thủ đô nước nào?”

Thành Thực giành trước trả lời: “Liên Hiệp Quốc!”

Đường Ngữ, Vạn Triết, trăm miệng một lời: “Nhất định là như vậy!”

Hướng Hải: “À, hóa ra mẹ mình ở Liên Hiệp Quốc. . .”

Nguyên Khải, xoa mồ hôi lạnh, tâm nói: mình giải thích với đám thiểu năng này có tác dụng gì chứ?

=====================

Hôm sau trong phòng giải phẫu khoa tiết niệu, Mạch Đào tâm tình sung sướng huýt sáo, cô y tá cười với anh, đến gần nói: “U, anh chính là bạn của bác sĩ Hoàng sao?”

Mạch Đào vô lại hề hề: “Tôi là người đàn ông của cậu ấy.”

Hoàng Cửu Cửu buồn nôn, nói với y tá: “Đừng để ý đến anh ta, anh ta thích loạn nói đùa.”

Y tá khanh khách vui vẻ, “Bác sĩ Hoàng, chủ nhiệm Trương đều chuẩn bị xong rồi, anh muốn ở lại đây nhìn người đàn ông của anh không?”

Hoàng Cửu Cửu cười gượng: “Cô đừng học tên vô lại này nói đùa.” Xoay người ra khỏi phòng giải phẫu, trước khi đi còn oán hận trừng Mạch Đào, tâm nói: chết đi nhé!

Mạch Đào lộ ra mệnh căn, còn không biết xấu hổ nở nụ cười mị lực vô hạn với y tá, cười đến y tá không biết hai mắt của mình nên nhìn vào đâu, cuối cùng đỏ mặt nói: “Khụ, cái này, ngài Mạch, anh đừng khẩn trương.”

“Tôi không khẩn trương.” Mạch Đào giả bộ hết sức tự nhiên, chiếu một cái thôi có cái gì để khẩn trương?

Y tá hé miệng cười cười, nói: “Chủ nhiệm Trương vừa nói với tôi, bác sĩ Hoàng ở bệnh viện gần 10 năm rồi, lần đầu nghe nói anh ta còn có bạn.”

Mạch Đào nghi hoặc: “Không phải đâu, thằng nhóc kia nhân duyên kém như vậy?”

“Không phải, bác sĩ Hoàng là người cầu an bình, nhân duyên sao có thể kém? Chỉ là. . .” Y tá suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy hình dung Hoàng Cửu Cửu rất khó khăn, lắc đầu, lại gật đầu, sau đó nói: “Bác sĩ Hoàng nhìn qua rất hiền hoà, kỳ thực rất kỳ lạ, hoạt động gì của bệnh viện cũng không tham gia, đều là đơn độc một mình. . . Anh ta đẹp trai số một bệnh viện chúng tôi, nữ bác sĩ thích anh ta nhiều lắm, mà anh ta một người cũng chướng mắt. . . Nói chung rất kỳ quái.”

Có cái gì kỳ quái? Cậu ta đồng tính luyến ái mà! Mạch Đào trong lòng cười thành một đoàn.

Y tá hỏi: “Ngài Mạch, anh không cảm thấy bác sĩ Hoàng rất kỳ quái sao?”

Mạch Đào ăn không nói có gật đầu: “Kỳ quái, cậu ta xác thực rất kỳ quái.”

“Vậy mới nói, ” Y tá nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi: “Ngài Mạch, tôi có một chị em tốt rất thích bác sĩ Hoàng, cô ấy nhờ tôi hỏi anh một chút, bác sĩ Hoàng có hứng thú gì không?”

Mạch Đào nhẫn cười trả lời: “Hứng thú à? Cậu ta thích vá bít tất.”

Yên lặng một lúc, y tá khóe miệng co giật, “Ngài Mạch thật thích nói đùa. Được rồi được rồi, không lảm nhảm với anh nữa, chủ nhiệm Trương tới rồi, anh thả lỏng một chút.”

Mạch Đào giạng chân, “Tôi rất thả lỏng.”

Y tá cứng lại, dặn nói: “Bác sĩ Hoàng đã nói qua với anh, tôi sẽ không dong dài nữa, anh nghe chủ nhiệm Trương sắp xếp là được, ông ấy bảo đi tiểu, anh liền dùng sức đi tiểu, dù đau cũng kiên nhẫn một chút. . .”

Mạch Đào thờ ơ: “Chiếu trước đi tiểu hay đi tiểu rồi chiếu?”

“Chiếu cái gì?”

Ặc? Mạch Đào ngạc nhiên: “Không phải tia BT công nghệ cao gì đó sao?”

Sắc mặt y tá rất khó xem, “Ngài Mạch, anh đừng nói giỡn nữa, lát nữa chủ nhiệm Trương sẽ đem một ống dẫn nhỏ đâm vào trong ống niệu của anh. . .”

Đại sói xám trừng to con mắt, não chập mạch liệt nửa người 5 giây, rống to: “Hoàng Cửu Cửu –”

Đánh nát sỏi xong, đại sói xám một chút cũng không vui, xanh vàng nghiêm mặt, dùng ánh mắt chém Hoàng Cửu Cửu 8 nghìn 8 trăm đao, Hoàng Cửu Cửu lái xe đưa bệnh nhân về nhà, dọc theo đường đi biểu tình trên khuôn mặt thay đổi khó lường.

Mạch Đào: “Buổi tối làm đồ ăn ngon cho tôi!”

Hoàng Cửu Cửu gật đầu.

Mạch Đào: “Cậu đừng nói cho người khác.”

Hoàng Cửu Cửu cắn môi dưới, gật đầu gật đầu.

Mạch Đào: “Có phải cậu rất đắc ý không?”

Hoàng Cửu Cửu lắc đầu.

Mạch Đào: “Cậu nói một câu đi.”

Hoàng Cửu Cửu lắc đầu lắc đầu.

Mạch Đào mày kiếm dựng thẳng: “Nói!”

“Nói. . . Nói. . . Cái gì. . . Ha ha ha ha cáp. . . Ha hả a. . . Cái kia, tôi, ha hả a. . .”Hoàng Cửu Cửu vừa mở miệng liền cười ngửa tới ngửa lui, một chiếc Chevrolet lái đến xiêu vẹo.

Mạch Đào bi phẫn cắn răng: “Chờ đấy! Ông đây làm chết cậu!”

Giữa tháng 9 bức tranh tường cuối cùng đúng hạn hoàn công, Thôi Hòa nói với bốn học sinh chỉ còn nửa cái mạng: “Các em bỏ lỡ môn học hơn nửa tháng, nghỉ ngơi một ngày, ngày kia đi học đi, môn văn hóa cũng đừng gác lại quá nhiều. Được rồi, chỗ phụ đạo nghiên cứu sinh nói với thầy, môn tiếng Anh học kỳ trước của mọi người đều không đạt tiêu chuẩn, chuẩn bị thi lại đi.”

Nguyên Khải vừa mua chiếc motor, oai hùng phi phàm dừng ở bên người Hướng Hải, so với làm quảng cáo còn phong cách hơn. Cậu nghe xong Thôi Hòa nói, “Xuy” cười, “Không đạt chuẩn? Các cậu mấy tuổi rồi hả? Cư nhiên còn làm ra được chuyện sỉ nhục như thế, thật mất mặt.”

Vạn Triết và Đường Ngữ tiếng Anh năm nhất đã không đạt tiêu chuẩn, năm hai tiếp tục thất bại, lúc này phẫn nộ trừng mắt Nguyên Khải. Nguyên Khải không sợ dương dương tự đắc, “Thế nào? Tôi nói sai sao?”

“Không có. . .” Hai người kia bị khí thế của Nguyên Khải đè xuống héo queo.

Nguyên Khải vỗ vỗ Hướng Hải uể oải vạn phần, ôn tồn khuyên nhủ: “Anh dạy bù cho em, kiếm vài điểm rất dễ, đừng làm mặt tang thương.”

Thành Thực hăng hái báo danh: “Em cũng muốn học bù!”

Vạn Triết và Đường Ngữ mặc kệ ngại ngùng: “Bọn tôi cũng học!”

Nguyên Khải gật đầu, “Được được, đúng rồi, các cậu thi được bao nhiêu điểm?”

Vạn Triết: “20.”

Đường Ngữ: “26.”

Thành Thực: “17.”

Nguyên Khải một đầu mồ hôi lạnh, quay đầu lại hỏi Hướng Hải: “Em sẽ không cũng là hơn 20 điểm chứ?”

Hướng Hải vội vã lắc đầu, Nguyên Khải thở phào nhẹ nhõm, Hướng Hải tiếp tục nói: “8 điểm.”

Đường Ngữ ở trong cú sốc ba lạp ba lạp múa may, hoa chân múa tay vui sướng hát: “Nga da ~~ điểm của tôi cao nhất ~~”

Nguyên Khải suy yếu: “Các cậu không cần học nữa, học cũng qua không nổi. . . Các cậu rốt cuộc là thi vào thế nào. . .”

Thôi Hòa: 〒_〒 hic. . . Mình rốt cuộc thế nào lại nhận bốn tên bại hoại này?

Thành Thực cười mỉa tiến đến trước mặt Thôi Hòa, “Thầy, cái này trước hết không đề cập tới, bọn em lúc nào đi Đôn Hoàng vẽ vật thực?”

“Đôn Hoàng?”

Thành Thực thu lại dáng cười, “Thầy, thầy không phải nói làm xong công trình này toàn thể sẽ đi Đôn Hoàng vẽ vật thực nửa tháng sao?”

“Thầy nói lúc nào?” Thôi Hòa không thể tin nổi.

Thành Thực chỉ Đường Ngữ, Đường Ngữ dựng thẳng Lan Hoa Chỉ chọc chọc Vạn Triết: “Thân ái, tôi từng nói qua sao?”

Vạn Triết lấy tay che mặt giả đáng yêu, “Tôi không nghe thấy nha. . .”

Bầu trời khu vui chơi truyền ra tiếng yêu nghiệt nào đó bi thiết khóc: “A — các anh lừa em — Hướng Hải đừng ngăn tôi để tôi nhảy xuống đi thôi — a a a a — không được! Muốn chết cũng phải giết các anh trước — Hướng Hải đừng ngăn tôi. . .”

Chương 50

Trong thang máy, Thành Thực, nhìn chằm chằm Mạch Đào, mặt không biểu cảm.

Lương Đình Xuyên, nhìn chằm chằm Mạch Đào, mặt không biểu cảm.

Mạch Đào, vỗ vỗ đầu Thành Thực, “Nhóc con, tan học rồi?”

Thành Thực, cắn môi, mặt không biểu cảm.

Lương Đình Xuyên, tiếp tục mặt không biểu cảm.

Mạch Đào buồn bực, “Hai người làm sao vậy?”

Thành Thực: “Phụt!”

Lương Đình Xuyên liếc xéo, Thành Thực lập tức thu liễm, khuôn mặt cứng ngắc.

Mạch Đào chẳng hiểu ra sao: “Các cậu rốt cuộc làm sao vậy?”

Thang máy tới tầng 9, Thành Thực chạy vội ra ngoài, vừa cười vừa chạy: “Ha ha ha ha. . . McDull không đi tiểu được. . .”

Lương Đình Xuyên mỉm cười với Mạch Đào, “Nhớ uống nhiều nước.”

Mạch Đào: “. . .”

Trong nhà, Hoàng Cửu Cửu: “Anh làm gì anh làm gì hả, lại phát thần kinh gì chứ? Tôi cái gì cũng không nói! Chết tiệt Lương Đình Xuyên đã nói là đừng kể cho người khác mà. . . Tôi sai rồi, anh đừng như vậy, ai nha, đừng. . .”

Chim sáo đá, hăng hái bừng bừng: “Cát — thật *** tà. . .”

===============================

“Ô ô ô. . . Đừng động em! Để em chết đói luôn đi!” Thành Thực ghé vào trên giường, khóc gần như tắt thở, “Bọn họ cùng nhau lừa em. . . Ưm, chết tiệt thầy Thôi chỉ cho em 2 vé vào vườn bách thú, a. . . Em muốn đi Đôn Hoàng chơi. . . Ô ô ô ô. . .”

Lương Đình Xuyên khóe miệng đã cười rút gân, vừa vỗ lưng Thành Thực vừa an ủi: “Được rồi đừng khóc, nghỉ hè sang năm anh mang em đi chơi được không?” Tâm nói Vạn Triết và Đường Ngữ thật không khiến mình thất vọng. ( cuồng mồ hôi, cái này dạy cho chúng ta nghìn vạn lần đừng đi trêu chọc lão già tính cách có chỗ thiếu hụt. . .)

“Anh cũng lừa em!” Thành Thực hai chân loạn đạp, “Năm ngoái anh nói sẽ mang em đi chơi. . .”

“Được rồi được rồi, sang năm anh xin nghỉ dài hạn mang em đi được chứ?”

Thành Thực hai mắt đẫm lệ nhìn anh, “Thực sự?”

“Thực sự thực sự.”

“Thế nhưng em rất thất vọng. . . . Ô ô ô. . .” Thành Thực chùi nước mũi, tiến vào trong lòng Lương Đình Xuyên, đem 2 tấm vé đi vườn bách thú bóp ở trong tay ném ra ngoài, oán hận liên tục khóc thút thít.

Lương Đình Xuyên dịu dàng khuyên nhủ: “Ngày mai anh cùng em đi vườn bách thú chơi.”

“Gà tây trong vườn bách thú có mấy sợi lông em đều biết! Không đi!”

“Lần trước không phải em nói muốn ôm gấu trúc nhỏ sao?”

“Ưm? Có thể cho em ôm không?”

“Hẳn là có thể, anh có một người bạn làm việc ở trong đó. . .”

“Thực sự? ! !” Thành Thực nhảy dựng lên, quét sạch mất hứng, hưng phấn lên.

“Thực sự thực sự.” Lương Đình Xuyên mỉm cười, “Vậy có thể đi ăn chưa?”

Thành Thực mang theo giọng mũi cười to: “Ăn — gấu mèo nhỏ! Ngày mai tao đi xem mày –”

Ngày thứ hai, ở trên đùi Thành Thực ngồi chồm hổm một con gấu, Thành Thực: “Em muốn là gấu mèo nhỏ.”

Nhân viên công tác vườn bách thú: “Nó chính là gấu mèo nhỏ.”

Thành Thực: “Ư. . . Sao trông nó giống chồn vậy? Có thể cắn em hay không? Ô ô, có thể đánh rắm hay không? Ư. . . Nó không phải gấu mèo nhỏ. . . Đình Xuyên, anh cũng lừa em. . . Ư. . .”

Lương Đình Xuyên rất không có phong độ tựa ở bên cây, cười đến rút gân.

Cherokee sửa xong lại tái xuất giang hồ, chủ nhân của nó qua một hai ngày liền sinh long hoạt hổ lên, người bị hại đầu tiên chính là bác sĩ Hoàng dùng thân thể đi kiểm chứng uy lực của tia BT.

Nói đến sinh hoạt tính phúc của bác sĩ Hoàng và đại sói xám, ừm, chim sáo đá là có quyền lên tiếng nhất, nó đã từng tận mắt thấy chủ nhân trước đó chưa từng ở chung với một người thời gian dài như vậy, đến nỗi nó nhìn đại sói xám đã không còn cảm giác mới mẻ nữa, thế nhưng thức ăn chủ nhân mỗi ngày nuôi đại sói xám đa dạng vô cùng, ngay cả nó cũng được thơm lây, chỉ là trước đây sao nó không biết chủ nhân có thiên phú đầu bếp như vậy?

Không biết bác sĩ Hoàng đã từng nghe thấy lời rất nhiều bà mẹ hay nói với con gái thế này hay chưa: nếu muốn trói buộc tâm của một người đàn ông, đầu tiên phải trói được dạ dày anh ta.

Dạ dày của Mạch đại sói xám bị bác sĩ Hoàng thành công trói lại, hai người ngay cả buổi trưa cũng phải dính với nhau. Kỳ thực xào rau làm cơm là chuyện rất thú vị, phiền chính là phải thu thập tàn cục rửa bát đũa, may mà việc này Mạch Đào đều ôm về mình, hai người ăn ý y như đã ở chung rất nhiều năm. Ai nói cuộc sống hai người đàn ông sẽ hỗn loạn vô cùng? Nhìn đôi này một cái, còn hạnh phúc hơn ở dưới lầu. Dưới lầu Lương Đình Xuyên đáng thương phải vừa làm cha vừa làm mẹ, Thành Thực không làm việc thì thôi, lúc làm mới khiến người ta nhức đầu, bảo đi rửa bát nhất định có 2 cái bát sứt vài chỗ, bảo đi lau sàn 99% sẽ lật úp cái hộp đi tiểu của mèo hoặc là đánh ngã đèn đặt dưới đất, bảo đi thu quần áo khẳng định sẽ có vài cái bay xuống lầu. . . Vậy nên, phải tha thứ cho Lương Đình Xuyên không có việc gì thích tìm cơ hội chọc ghẹo Thành Thực, dù sao người ta cũng phải tìm một phương thức phát tiết.

Mạch Đào đem rèm cửa sổ màu trắng của Hoàng Cửu Cửu thay đổi toàn bộ, phòng khách một loạt in hoa màu vàng kim Tây Ban Nha, phòng ngủ một loạt hoa hồng vàng Victoria, thư phòng kiểu nông thôn Hàn Quốc màu xanh nhạt. Hoàng Cửu Cửu kháng nghị, nói màu sắc thư phòng không hài hòa với các phòng khác, Mạch Đào tôi thích không hài hòa đấy! Sau đó đem ra giường vỏ chăn các loại toàn bộ đổi thành một biển hoa phú quý, Hoàng Cửu Cửu xanh mặt nói: “Thực sự là quá tục!”

Mạch Đào không nhìn Hoàng Cửu Cửu phát điên, anh ném tấm thảm nhung trắng trong phòng khách, mua thảm nhung phong cách Bohemia về, phát hiện tấm thảm không hợp với sô pha màu trắng, sô pha cũng ném luôn! Hoàng Cửu Cửu hô to: “Không được! Nó còn tốt! Không được lãng phí!”

Mạch Đào bất đắc dĩ, gọi người làm sô pha theo yêu cầu tới đo đạc, vài ngày sau đem vỏ sô pha mới ***g vào sô pha trắng thay đổi từ đầu đến chân.

Hoàng Cửu Cửu: “Vỏ sô pha này anh mua bao nhiêu tiền?”

“Chắc là mấy vạn, không nhớ nữa. . .”

Hoàng Cửu Cửu té xỉu: bại gia tử! Còn không bằng mua sô pha mới. . .

Mạch Đào ôm Hoàng Cửu Cửu ngã vào sô pha rực rỡ hẳn lên kia, đắc ý dào dạt hôn nhẹ gương mặt đối phương, “Thế nào? Có thích không?”

Hoàng Cửu Cửu cười khổ: “Anh đã tiên trảm hậu tấu, còn hỏi tôi thích hay không?”

Mạch Đào nghiêm mặt, “Cậu không thích? Vậy ném đi.”

Hoàng Cửu Cửu vội vã đổi giọng, cười như hoa: “Thích thích, tôi rất thích. . .” Ném mấy vạn khối? Lãng phí như thế sẽ bị trời phạt!

Mạch Đào tấm tắc khen: “Bảo bối nhi, cậu nằm ở đây xem cảm giác thật mộng ảo.” Nói, kéo xuống kính mắt của Hoàng Cửu Cửu, cúi người liên tiếp hôn xuống.

Mắt hoa hết lên rồi còn có thể không mộng ảo? Hoàng Cửu Cửu thấy ánh mắt Mạch Đào mê ly sắc hề hề, vội vã giãy dụa muốn đứng lên, một chiêu này thực sự là dục cự hoàn nghênh, Mạch Đào sao có thể để anh tránh thoát? Lập tức ôm sát anh cười ***: “Ngày hôm nay đổi tư thế gì?”

Hoàng Cửu Cửu giơ ngón tay giữa lên, “Tôi trên anh dưới.”

Mạch Đào gật đầu không ngừng, “Được được được. . .”

Cát? Ngày hôm nay đại sói xám mất trí? Hoàng Cửu Cửu buồn bực thằng nhãi này có phải là sẽ lâm trận đổi ý hay không? Mạch Đào không cho phép anh lo lắng nhiều liền đổ ập xuống hôn, tay chân thành thạo cởi chướng ngại vật sau đó giơ lên chân Hoàng Cửu Cửu bắt đầu buôn bán.

X tổ tông nhà anh! Kế hoãn binh! Sao có thể tin tưởng con rùa sát ngàn đao này chứ? Hoàng Cửu Cửu trong lòng mắng to, ngoài miệng lại tràn ra tiếng rên rỉ ưm ưm a a. Mạch Đào kiềm chế dục vọng dưới thân mình, lấy ngón tay thành thạo làm mở rộng cho Hoàng Cửu Cửu, hắc hắc vui vẻ, “Bảo bối, tôi đối với cậu là kiên trì nhất đấy.”

Hoàng Cửu Cửu trừng mắt đại sói xám, cả giận nói: “Mẹ X, chẳng lẽ còn muốn tôi cảm ơn anh?”

“Đương nhiên!” Mạch Đào cũng không ngẩng đầu lên, “Tôi đối với tên khác cũng không có tiền hí nhiều như vậy.”

Hoàng Cửu Cửu trong lòng ấm áp: “Vì sao?” Chẳng lẽ con rùa này cũng yêu thương mình?

Mạch Đào rút ngón tay ra, thay bằng hung khí của mình chậm rãi tiến nhập thân thể anh, thở hổn hển nhẹ giọng ghé vào lỗ tai anh nói: “Bọn họ là loại một lần, cậu thì có thể lợi dụng nhiều lần!”

“Đệt mợ anh –” Hoàng Cửu Cửu tức giận đầu óc bốc khói, chửi ầm lên.

Mạch Đào mãnh liệt lên, không ngừng cắn tai Hoàng Cửu Cửu nói nhỏ: “Bảo bối nhi, yêu cậu chết mất. . .”

Đau nhức dưới thân còn chưa bớt xuống, Hoàng Cửu Cửu bỗng nhiên carm thấy trong lòng càng thêm đau muốn chết, nước mắt đều sắp rớt xuống, oa đệt! Đều cho anh thích làm thế nào thì làm thế ấy, còn diễn những thứ này cho quỷ xem à?

Hoàng Cửu Cửu phẫn nộ rống: “Yêu cái đầu anh ấy! Không phải anh đáp ứng cho tôi ở trên à?”

Mạch Đào nháy mắt mấy cái, ôm Hoàng Cửu Cửu lật người tựa trên lưng ghế, “Cậu muốn ở trên tôi không phải càng mất ít sức?” Thứ cứng rắn kia vẫn chôn ở trong thân thể Hoàng Cửu Cửu, Hoàng Cửu Cửu đều muốn khóc, Mạch Đào còn ôm thắt lưng anh, sốt ruột nói: “Động đi bảo bối nhi, nhanh lên một chút. . .”

Đây là “Đâm lao phải theo lao” ngộ giải đúng không? Hoàng Cửu Cửu nghĩ mặt mình đằng thiêu đốt lên, không thể làm gì khác hơn là đem khuôn mặt đỏ hồng chôn ở hõm vai Mạch Đào, tự giác luật động. Anh vô số lần cùng bạn giường số 0 dùng loại tư thế này làm tình, vậy nên so với ai khác đều rõ ràng mình hiện tại có bao nhiêu *** đãng, vì sao phải làm đến thấp hèn như thế? Hoàng Cửu Cửu càng nghĩ càng uất ức.

Mạch Đào thoải mái đến dục tiên dục tử, cao trào tới mãnh liệt lại mất hồn, dư âm nửa ngày còn ý vị chưa hết, Hoàng Cửu Cửu nhẹ nhàng thở phì phò, ôm anh không hé răng. Mạch Đào sướng chết, giang hai tay chân gác lên sô pha, “Bảo bối nhi, cậu càng ngày càng lợi hại.”

Hoàng Cửu Cửu hôn hôn gương mặt Mạch Đào, chậm rãi di đến môi đối phương, bảo bối chụt một ngụm, nỉ non một câu: “Tôi yêu anh.”

Mạch Đào đáp: “Ừ ừ, tôi cũng yêu cậu.”

Lưu manh chết tiệt! Lại có lệ với tôi! Hoàng Cửu Cửu lộ ra ý cười sáp sáp, tôi thực sự yêu anh, tôi đem hết thế võ cả người lấy lòng anh, anh không biết vì sao sao? Tôi muốn sống với anh lâu dài, tôi đang tận tất cả khả năng lưu lại anh, xin anh hãy yêu tôi đi, đừng đùa bỡn tôi nữa!

Chết tiệt, nói không ra lời!

Mạch Đào liếm liếm khóe mắt Hoàng Cửu Cửu, trêu chọc nói: “Bảo bối nhi, ánh mắt của cậu sao ngập nước thế? Lại muốn khóc?”

“Tiện nhân! Anh mới khóc ấy!”

Mạch Đào nâng tay ngắt một cái trên mặt anh, “Khóc đi, tôi thích nhìn cậu khóc nhất, đến, rơi hai giọt nước mắt đến khiêu khích tôi!”

“Biến thái chết tiệt!” Hoàng Cửu Cửu hận không thể cắn đứt cổ con sói này, “Đi gặp bác sĩ tâm lý đi!”

Mạch Đào một bộ dáng dấp hao tổn tâm trí, “Tâm lý của tôi rất bình thường, là cậu khóc quá gợi cảm, tôi vừa thấy cậu rơi nước mắt liền dục hỏa công tâm!”

Hoàng Cửu Cửu hộc máu, hung hăng cắn một ngụm lên tai đại sói xám.

Đại sói xám quái kêu, bưng tai, trừng lớn mắt soi, “Tạo phản à!” Dùng sức mạnh đè Hoàng Cửu Cửu xuống, lại một vòng tàn sát bừa bãi.

Hoàng Cửu Cửu hô to: “Biến thái! Sao anh không kết sỏi ở ống dẫn tinh luôn hả? !”

“Muốn thao phải không?” Cái này nhắc tới thực sự là lửa cháy đổ thêm dầu, Mạch Đào vừa giận vừa hận, càng thêm khí thế mãnh liệt cuồng đỉnh.

Hoàng Cửu Cửu đứt hơi: mẹ X! Ông đây nhất định là thần kinh có vấn đề, sao lại yêu tên thổ phỉ chết tiệt này chứ? ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.