Edit: Huyết Vũ
Chương 51
Nguyên Khải dáng cười khả cúc: “Không nên lo lắng, anh tin em có thể qua. Đến, chúng ta bắt đầu từ đọc hiểu, em xem phần này. . .”
20 phút sau, Nguyên Khải hướng dẫn từng bước: “Đừng uể oải, chúng ta không xem đọc hiểu nữa, viết một bài văn trước đã. . .”
15 phút sau, Nguyên Khải, lấy tay đỡ trán: “Không viết ra được cũng không sao, viết là một vấn đề khó khăn không nhỏ, đến, chúng ta bắt đầu từ cụm từ. . .”
10 phút sau, Nguyên Khải, nhẫn nhịn, “Được rồi, xem mấy từ đơn trước. . .”
5 phút sau, Nguyên Khải, tính nhẫn nại mất hết, “Oa đệt! Chịu không nổi chịu không nổi nữa! Bắt đầu từ ký hiệu phiên âm cho anh! Phát ngốc cái gì! Nhanh lên một chút!”
2 phút sau, Nguyên Khải, nổi trận lôi đình: “Oa đệt! Ngu ngốc! Cái này cũng không biết! Ghép lại thế nào? Ghép thế nào cơ? Em là lợn à? A? Trả lời!”
Hướng Hải, sợ hãi rụt rè: “Ưm. . . Em là. . .”
Nguyên Khải, vung tay, “Là cái rắm! Anh hỏi em là cái gì sao? Anh hỏi em ghép từ như thế nào! Gấu chó chết tiệt lợn chết giẫm. . .”
Hướng Hải: “Ưm. . . Đau đau đau. . .”
============================
Ngày đầu tiên đến trường, Vạn Triết mở cửa phòng vẽ tranh, thét chói tai: “Những thứ kia là gì?”
Thành Thực và Đường Ngữ đẩy cậu ra, vừa chui vào, há miệng ngây người.
Trong phòng vẽ tranh chồng đủ loại đồ, không có nhìn không thấy chỉ có nghĩ không ra! Ba người đang nhảy tới nhảy lui trong một đống hòm, vừa lật vừa hoan hô, Đường Ngữ: “Nhiều vỏ cây như vậy ~ nhiều vỏ lon như vậy ~ nhiều vỏ trứng như vậy ~ các cậu xem — còn có một đống lá vàng mạ — bảo bối — đây nhất định là ông trời ban cho — ”
Vạn Triết: “Khung tranh — các loại đều có — quá tuyệt vời còn có nhiều phẩm màu như vậy! Còn có nhiều đất sét như vậy, a — xương sọ đẹp quá! Thật nhiều bảo bối — chẳng lẽ là phòng giảng dạy mua cho chúng ta?”
Thành Thực: “Doraemon — cậu bé bút chì — nhà có chó hoang. . . Thật nhiều truyện tranh oa a cạc cạc dát khụ khụ — bảo bối — ”
Hướng Hải đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt hắc tuyến, nói không nên lời: “Cái kia, cho em nói một câu, mấy cái kia, là của em.”
3 người kia bỗng dưng im tiếng, sau nửa giây, trong phòng vẽ tranh sôi trào.
Đường Ngữ trên cổ treo một cái săm lốp xe, tay trái ôm túi plastic bỏ đầy vỏ trứng tay phải ôm một chồng vỏ cây trên mặt dán đầy lá vàng, “A ca ca ca ca biết là của em anh lại càng yên tâm. . .”
Vạn Triết trên đầu đội hộp xương sọ trong miệng ngậm bay nghiền màu trên lưng khiêng N khung tranh, “Anh biết thằng nhóc em rất hiếu kính mà, tiểu sư đệ, thay anh ân cần thăm hỏi vợ em. . .”
Thành Thực trong cánh tay kẹp mô hình robot giữa hai chân kẹp kính viễn vọng còn vươn một chân giẫm lên ván trượt, một bên nhét truyện tranh vào cặp mình một bên kêu gào: “Hướng Hải, trong ngăn kéo còn có một túi du lịch quân dụng mau lấy tới cho tôi!”
Hướng Hải: 〒_〒. . . Mình biết mà. . .
Hướng Hải mở cửa nhà, đem đồ ăn mua về đặt trên bàn, Nguyên Khải chơi điện tử cả ngày, quay đầu lại liếc cậu một cái, phun ra mấy ngụm khói thuốc, nghi hoặc: “Sao vậy? Ngày đầu tiên đi học hình như không cao hứng lắm.”
“Không có. . .” Hướng Hải ủ rũ.
Nguyên Khải đem tàn thuốc dập vào trong vỏ lon, đi tới cầm một miếng pizza cho vào miệng, thuận tiện ngồi ở trên đùi Hướng Hải, hì hì vui vẻ, “Lại bị bọn họ ức hiếp? Ưm, nhân hoa quả, không tệ. . . Này, há miệng. . .”
Hướng Hải ăn mấy miếng pizza Nguyên Khải đưa đến bên mép, tâm tình phiền muộn cả ngày đều tiêu tan thành mây khói, Nguyên Khải liếm liếm nước sốt khóe miệng cậu, dỗ dành: “Đêm nay anh không cần đi làm, ở nhà cùng em, lát nữa đi siêu mua ít đồ ăn vặt đi.”
Hướng Hải mặt mày rạng rỡ liên tục gật đầu, a, toàn bộ bảo bối đều cho bọn họ đi, có thể có KAY, đổi bằng cái gì cũng giá trị. ( giá trị quan của loài chó rất đơn giản lại trực tiếp, vậy nên, chúng ta phải cho bọn chúng nhiều tâm đồng tình một chút.)
Lương Đình Xuyên gạt gạt tàn thuốc, “Đi du lịch à? Hay là tận thế đến rồi em muốn di dân ra ngoài không gian?”
Thành Thực trước ngực khoác nghiêng một cái cặp phình to, phía sau lưng một núi nhỏ túi leo núi, cánh tay trái cột mô hình, cánh tay phải treo kính viễn vọng, đức hạnh kia y như là chó Nhật vào thôn càn quét, giọng điệu đắc ý: “Đều là, bảo bối!”
Lương Đình Xuyên nhướng mày, “Nhiều đồ như vậy không nhét đủ vào xe đâu, ném một ít đi!”
“NO– ” Thành Thực hiên ngang lẫm liệt liên tục quát: “NO–NO–NO– ”
Lương Đình Xuyên che tai, bất đắc dĩ, “Được rồi được rồi. . .”
Đường Ngữ xách theo một đống rác kích động về nhà, khó khăn lắm mới bò đến cửa nhà mình, vừa rẽ sang, ế? Ai ngồi chồm hổm ở kia?
Nguyệt Thăng cuộn tròn trước cửa nhà Đường Ngữ, nghe thấy động tĩnh, mệt mỏi rã rời ngẩng đầu, gọi: “Đường Ngữ.”
Ế? Nhóc con này lại giở trò gì? Đường Ngữ vội vã lui về phía sau, khẩn trương ôm chặt bảo bối vác trái vác phải trên người, ( ai muốn cướp rác của mi chứ? ) lại sờ sờ lá vàng trong ngực, ( tệp lá vàng kia mi nấu chảy toàn bộ cũng không đủ làm cái khuyên tai. ) cuối cùng, cậu to gan nói: “Em, em tới làm gì?”
Nguyệt Thăng đỡ cửa sắt đứng lên, không yên lòng hỏi: “Anh lấy đâu ra nhiều. . .”
“Rác như vậy” ba chữ Nguyệt Thăng còn chưa kịp nói ra miệng, Đường Ngữ đã quái kêu: “Trong phòng vẽ còn có rất nhiều, em có thể đi chậm rãi chọn, nhiều lắm nhiều lắm! Đừng cướp của anh!”
Nguyệt Thăng cười khúc khích, “Ai muốn cướp đống rác kia của anh, em hiện tại cũng không cần thu thập tài liệu sáng tác và bích hoạ, muốn mấy thứ này để làm gì? Chìa khóa nhà anh em đánh mất rồi, ngồi ở đây đã lâu, mau mở cửa.”
Đường Ngữ thở phào nhẹ nhõm, “Chìa khoá ở trong túi quần, anh không có tay lấy.”
Nguyệt Thăng trừng mắt cậu, “Quần anh nhiều túi như vậy, là cái nào?”
“Cái thứ ba từ sau mông đi xuống.”
Nguyệt Thăng khom lưng lấy chìa khoá, Đường Ngữ thấy trên mặt cô đều là vệt nước mắt, ngẩn ngơ, hỏi: “Sao em lại khóc?”
Nguyệt Thăng xoay người mở cửa, dừng một chút, run giọng nói: “Thất tình rồi còn không được khóc?”
Đường Ngữ ngạc nhiên, “Thất tình?” Đứng ở cửa, vẫn không nhúc nhích.
Nguyệt Thăng đi vào, đem túi xách ném vào chỗ để giày, nước mắt xoạch xoạch rơi trên mặt đất, “Em thấy anh ấy ở cùng với cô gái khác, liền náo loạn một hồi. . . Sau đó từ chức. . . Em hiện tại, không có chỗ đi. . .”
Đồ đạc trong tay Đường Ngữ đều nới lỏng, nhìn chằm chằm tấm lưng nhỏ bé và yếu ớt của Nguyệt Thăng, cười gượng hai tiếng, nói: “Có phải là hiểu lầm gì không? Em tìm anh ta hỏi cho rõ. . .”
“Đương nhiên là hỏi rồi, anh ta nói chỉ chơi chơi sao phải nghiêm túc như thế. . . Mọi người trong công ty đều nhìn trò cười của em. . .” Nguyệt Thăng nói xong, không nghe thấy người phía sau phát biểu ý kiến gì, khóc đến lợi hại hơn, “Anh muốn cười em thì cười đi, dù sao mấy người đều cho rằng em muốn khoác vai người giàu. . .”
Đường Ngữ chạy tới ôm cô, đau lòng đến độ nhíu chặt, nửa ngày, mới xông ra một hơi thở, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Đừng khóc. . . Quên đi, loại đàn ông rác rưởi kia, chia thì chia đi. . .” ( mi nói người khác mà không đỏ mặt sao?)
Nguyệt Thăng đem khuôn mặt vùi vào trong lòng cậu, nước mắt chảy ra càng thêm cuộn trào mãnh liệt, nghẹn ngào nói không xong một câu. Đường Ngữ bình thường lời ngon tiếng ngọt dỗ người khác hiện tại một câu cũng nghĩ không ra, chỉ là cố sức ôm chặt cô, không ngừng thở dài nói nhỏ: “Đừng khóc, đừng khóc. . .”
Hồi lâu, Nguyệt Thăng khóc mệt mỏi, cũng phát tiết đủ, nhỏ giọng nói: “Đường Ngữ, trên người anh toàn là mùi hôi. . . Ôm rác xong lại quay ra ôm em. . .”
= =|||||||
Chương 52
Trong lúc thực tập, Vạn Triết: “. . . Lại nói tiếp món ăn của quán ăn kia quá mặn, nhất là món này không thể cho nhiều dầu hàu. . .”
Nữ sinh viên giáp: “Thầy rất hiểu về nấu nướng nga ~”
Vạn Triết: “Có hiểu một chút.”
Nữ sinh viên ất: “Miệng thầy điêu như vậy, vợ thầy nhất định là đầu bếp giỏi ~”
Vạn Triết: “Vợ tôi am hiểu thuốc độc nhất.”
Nữ sinh viên bính: “Vì sao?”
Vạn Triết: “Em cứ lôi kéo cánh tay tôi cô ấy nhìn thấy chẳng phải là muốn độc chết tôi sao?”
Nữ sinh viên đinh: “Thầy thật đáng yêu, bọn em cũng không dám nói chuyện với thầy nữa ~”
Vạn Triết: “Em cũng rất đáng yêu, vợ của tôi không phải không ở đây sao ~~ hắc hắc. . . ”
Thôi Hòa: ô ô, mình vẫn là sang lớp bên cạnh xem Đường Ngữ đi. . .
Đường Ngữ: “. . . A, điện thoại di động của em cũng rất đáng yêu, bạn gái trước đây của tôi là tiếp viên hàng không, cô ấy chính là dùng loại này.”
Nữ sinh viên A: “Loại điện thoại này của em vừa mua về liền mất giá ~”
Đường Ngữ: “Sao em không tìm tôi? Trước đây tôi có một cô bạn gái bán điện thoại di động!”
Nữ sinh viên B: “Thật sao? Thầy, em vừa vặn muốn đổi điện thoại khác ~”
Đường Ngữ: “Ha hả, vậy em cho tôi được lợi gì?”
Nữ sinh viên B: “Đáng ghét ~~ thầy, thầy cho em số di động nha ~~”
Đường Ngữ: “Được được. . .”
Học sinh CDEFG. . . : “Thầy, sao thầy chỉ cho cô ấy số điện thoại, viết lên trên bảng đi nha. . .”
Thôi Hòa:  ̄□ ̄||||||
==================================
Lúc này Nguyên Khải đang dắt chó săn của cậu đi dạo siêu thị, “Ừm, Hướng Hải, ở bên kia ăn thử thịt bò khô. . .”
Hướng Hải kéo cậu, “Không phải ăn cơm xong rồi sao? Anh lại muốn ăn không phải trả tiền? Đừng mà. . .”
Nguyên Khải sắc mặt nghiêm túc, “Cái gì kêu ăn không phải trả tiền? Ăn vào bụng anh gọi là ăn không phải trả tiền hả? ( logic của mi quá quỷ dị, có thể từ góc độ người khác suy nghĩ một chút hay không?) vậy không ăn thịt bò khô nữa, đi vào trong đó ăn ít nho khô, đi đi. . .” Thuận tiện bưng trà thiết quan âm thượng đẳng uống thử.
Hướng Hải: “. . .”
Nguyên Khải một tay dắt vật nuôi, một tay vội vàng nhét nho khô vào miệng, càng không ngừng gật đầu, “Ưm, cái này không tệ, ăn ngon. . . Hướng Hải, đến, há miệng. . . Hử? Sầu riêng? Mau! Hướng Hải, bưng cái đĩa kia tới đây. . .”
Hướng Hải: Ưm. . . Sầu riêng. . . Thối như vậy cũng ăn, đêm nay không thể hôn anh ấy. . .
Người bán hoa quả mừng rỡ: “Em trai, ăn ngon không? Ăn ngon mua một chút đi, ngày hôm nay giá rẻ đặc biệt. . .”
Nguyên Khải: “Hử? Giá rẻ đặc biệt?” Liếc liếc bảng giá, tiếp tục vùi đầu cố sức ăn, “Giá rẻ đặc biệt cũng không mua nổi, Hướng Hải, thấy chưa? Đắt như thế, chúng ta mau ăn đủ. . .”
Người bán hàng:  ̄ ▽  ̄|||||| cậu ăn thì len lén ăn đi, không cần ở trước mặt tôi làm càn như thế chứ?
Hướng Hải: 〒_〒 Ưm. . . Thật mất mặt. . .
Nguyên Khải: “Hướng Hải, trà của anh uống hết rồi, đi lấy một chén nữa cho anh. . . Chính là chỗ bên trái lúc nãy chúng ta ăn khoai tây chiên. . .”
Hướng Hải không dám chậm trễ, vội vàng chạy về bưng trà cho cậu. Nguyên Khải ăn đến quên cả trời đất, hoàn toàn không nhìn người bán hàng, bên cạnh có một giọng nữ trung nhẹ nhàng hỏi: “Ăn ngon sao?”
Nguyên Khải gật đầu không ngừng, mồm miệng không rõ, “Ưm ừm. . .”
“Bốp” một tiếng, người nọ bên cạnh liền cầm cặp công văn trong tay nện xuống đầu Nguyên Khải, Hướng Hải xa xa liền thấy chỗ hàng hoa quả một trận gây rối, chạy tới gần vừa nhìn, một người phụ nữ mặc đồ công sở đang dùng cặp công văn loạn đánh Nguyên Khải, trong miệng mắng: “Thằng nhóc chết tiệt! Cho mày mất mặt! Không biết xấu hổ! Có gia giáo không hả? Tố chất gì vậy. . . Tao đánh chết mày! Đánh chết mày. . .”
Nguyên Khải ôm đầu vừa trốn vừa hô: “Này! Đừng đánh! Đánh nữa đánh lại đấy! Đừng đánh ai nha. . . Oa đau muốn chết. . . Đừng đánh nữa. . .”
Người bán hàng che miệng trộm vui: Đánh! Đánh hay lắm!
Không phải đâu? Ăn chút đồ cũng bị đánh? Hướng Hải sợ hãi, nhào tới che ở trước mặt Nguyên Khải, trên đầu liên tiếp trúng vài chiêu. Bác gái kia ngẩn người, cuối cùng cũng dừng tay, Hướng Hải cười xòa nói: “Bọn cháu mua bọn cháu mua. . .”
Ai ngờ Nguyên Khải một cái tát chát lên khuôn mặt Hướng Hải, quát khẽ: “Cút ngay!”
Cái này bác gái kia lại nhảy dựng lên, giơ cặp lại đánh tới, “Thằng nhóc chết giẫm còn dám loạn đánh người! Tao cho mày đánh người này! Tao đánh chết mày trước. . .”
Hướng Hải xoay người lại ôm Nguyên Khải ngăn trở bác gái kia không đầu không đuôi công kích, hô to: “Đừng đánh, bọn cháu mua, cháu có thẻ tín dụng, bọn cháu mua hết. . . Ô đau đau đau. . .”
Nguyên Khải ở trong lòng cậu bạo rống: “Cút ngay ngu ngốc! Anh đá chết em. . .” Một bên liều mạng chui ra ngoài, lập tức bị Hướng Hải ấn trở lại.
Bác gái kia chờ đầu Nguyên Khải thò ra liền đánh, chửi ầm lên: “Mày còn trốn! Có gan đi ra đây! Tao đánh chết mày!”
Nguyên Khải: “Nhìn rõ chút đi, ai trốn hả?” Lại đạp Hướng Hải mấy cái: “Bùi Hướng Hải! Mau tránh ra cho ông! Buông tay buông tay! Mẹ ôi! Bùi Hướng Hải nhớ đấy. . .”
Hướng Hải trước sau bị tập kích, khổ không nói nổi, vẫn không ngừng hô: “Đừng đánh nữa, bọn cháu mua còn không được sao. . .”
Nguyên Khải dở khóc dở cười, “Ngu ngốc! Buông ra nhanh. . . Ai nha. . . Mẹ, mẹ đừng đánh!”
Mẹ? Mẹ? Mẹ? ? ! ! !
Đầu óc của tên ngốc cấp tốc vận tác một giây, hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, muốn quay đầu lại thấy rõ nhạc mẫu đại nhân của mình ( mẹ vợ? ), “Bốp. . .” Trúng một quyền của nhạc mẫu đại nhân, đánh vào mũi, nhất thời có chất lỏng gì đó đảo quanh trong lỗ mũi. . .
Rối loạn kết thúc, Hướng Hải ngồi chồm hổm trên mặt đất, bưng mũi, máu tươi chảy ròng.
Nguyên Khải bình tĩnh: “Mẹ, mẹ đừng áy náy, không phải mẹ sai, mũi cậu ấy luôn luôn rất yếu đuối. . .”
Hoàng Cửu Cửu bị cảm nhẹ, tinh thần uể oải ôm hòm thuốc tìm thuốc con nhộng, Mạch Đào ôm ôm vai anh, chế nhạo anh nói: “Thời tiết nóng như thế cũng bị cảm? Cậu thật yếu.”
“Chỉ là có chút đau đầu, ở trong phòng hội nghị bật điều hòa quá lâu.” Hoàng Cửu Cửu lấy thuốc, bưng cốc nước thở ra một hơi, trong nháy mắt mắt kính một mảnh hơi nước mù sương.
Mạch Đào lấy viên thuốc tới nhìn nhìn, “Chỉ đau đầu thì không cần uống thuốc tây mạnh như thế, thuốc tây uống nhiều hại thận.”
Bác sĩ Hoàng từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: “Thối lắm!”
Mạch Đào vui vẻ, “Thực sự, mẹ tôi nói. Cậu xem, bà từ nhỏ đã không cho tôi uống thuốc tây, tôi lớn lên rất khỏe mạnh!”
Hoàng Cửu Cửu mắt trợn trắng: “Anh thì biết cái gì! Tôi hiểu thân thể của mình, hiện tại không uống sáng mai nhất định sẽ nặng thêm, ngày mai còn phải đi làm, đưa tôi!”
“Có thuốc trung pha chế sẵn mà, thuốc cảm pha nước uống!”
“Tôi không có thứ đó! Đưa tôi!” Hoàng Cửu Cửu cướp lấy vỉ thuốc trong tay Mạch Đào, cả giận nói: “Anh cố ý không muốn để tôi đi làm hả?”
Mạch Đào không thèm thanh minh, ném vỉ thuốc vào trong thùng rác, ý vị sâu xa cười cười, “Dưới lầu hẳn là có.”
10 phút sau, Mạch Đào từ nhà Lương Đình Xuyên cướp được thuốc cảm pha nước uống, pha cho Hoàng Cửu Cửu một cốc, hai người đều vui vẻ. Hoàng Cửu Cửu bưng cốc mặt mày rạng rỡ: trước đây đều là Lương Đình Xuyên đến nhà anh cướp đồ, hiện tại anh xoay người ~ anh hãnh diện ~ cư nhiên uống được thuốc pha nước của nhà dưới lầu ~ nga da ~ cảm giác thật tốt!
Một hơi uống hết, còn có chút ngọt, Hoàng Cửu Cửu tinh thần chấn hưng bệnh gì cũng không còn. Mạch Đào liếm liếm môi anh, vui cười nói: “Thuốc này có phải dễ uống hay không?”
Hoàng Cửu Cửu lấy tay bưng cái cốc vẫn còn hơi ấm, lại đột nhiên thương cảm, dừng một chút, anh nói: “Tôi thăng chức rồi, hiện tại là phó chủ nhiệm khoa tim mạch.”
“Chúc mừng cậu phó chủ nhiệm Hoàng.” Mạch Đào nói xong, có chút nghi hoặc: “Thăng chức rồi sao còn mất hứng?”
Hoàng Cửu Cửu đặt cốc lên bàn, khoanh chân ngồi trên sô pha, vẫn ôm Mạch Đào thoáng chốc không vui, “Có cái gì thật cao hứng, bọn họ trai cò đánh nhau, chưa từng được lợi, khiến tôi chẳng hiểu tại sao đắc lợi.”
“Bánh nướng từ trên trời rơi xuống, đập cậu đến hôn mê, ha hả. . .” Mạch Đào dường như dốt đặc cán mai đối với chuyện lục đục với nhau trong bệnh viện.
Hoàng Cửu Cửu than nhẹ: “Anh chưa từng ở trong đơn vị, không hiểu. Tôi còn trẻ như thế ngồi ở vị trí này, luôn luôn chọc người đỏ mắt, làm tốt thì thôi, làm không tốt người khác sẽ nói xấu. . .”
Mạch Đào: “Đập hắn!”
Hoàng Cửu Cửu không nói gì: “Anh làm lưu manh làm đến ý nghĩ giản đơn rồi!”
Mạch Đào siết chặt cánh tay, dỗ dành: “Cậu thực sự là thích hao tổn tâm trí, thăng chức liền vui vẻ chút, cái khác không nói, luôn luôn sẽ tăng lương, thật tốt!”
Hoàng Cửu Cửu không biết vì sao mình trở nên đa sầu đa cảm như thế, trong khoảng thời gian này anh để Mạch Đào làm hư rồi sao? Anh đem mặt chôn ở hõm vai Mạch Đào, câu có câu không kể khổ: “Tiền tôi không thiếu. . . Tôi ở bệnh viện vẫn luôn rất khiêm tốn, đối với mỗi người đều là khuôn mặt tươi cười đón chào, không muốn gây thù hằn cũng không muốn kết bạn, chính là sợ người khác biết gốc rễ của tôi. . . Ở trong bệnh viện áp lực thực sự rất lớn, mỗi ngày thấy nhiều người chết như vậy, còn có nhiều bệnh nhân tôi không giúp được. . . Kỳ thực bác sĩ nhiều thêm tôi cũng không nhiều, thiếu tôi cũng chẳng sao. . . Tôi rất mệt, từ chức luôn cho rồi.”
“Từ chức?” Mạch Đào ngạc nhiên: “Bệnh viện kia nha, bao nhiêu người chen vỡ đầu cũng không chen vào nổi, tiền bạc đãi ngộ tốt, bảo bối, cậu thực sự là sinh ở trong phúc chẳng biết phúc.”
Hoàng Cửu Cửu cười khổ: “Người ta có lý tưởng có gia đình, tôi chỉ có một mình, không có lý tưởng, sao phải nỗ lực như vậy? Muốn nhiều tiền như vậy có ích lợi gì?”
Mạch Đào trầm mặc. Hoàng Cửu Cửu không dám nhìn anh, cúi đầu, cẩn thận thử: “Thế nhưng, có thể sống cùng anh như vậy, tôi cũng cảm thấy rất tốt.”
Mạch Đào vẫn không tiếp lời, một trận xấu hổ vắng lặng, Hoàng Cửu Cửu hoảng hốt, nhỏ giọng nói một câu: “Mạch Đào, tôi yêu anh.”
Mạch Đào có lệ đáp lại: “Ừ ừ, tôi cũng yêu cậu, uống thuốc sớm một chút đi ngủ đi.”
Hoàng Cửu Cửu nỗ lực đè xuống chua xót khổ sở cuồn cuộn không ngừng trong lòng, miễn cưỡng cười cười, gật đầu nói: “Được, tắm xong rồi đi ngủ.”