Tại Họa Thành Nạn Yêu Thành Họa | Họa Hại Thành Hoạn Yêu Thành Tai

Chương 27: Chương 27




Edit: Huyết Vũ

Chương 53

Thành Thực: “Ô ô, em vừa bị ngã ở cửa thang máy.”

Lương Đình Xuyên: “Đáng đời.”

Thành Thực: “Ô ô, đầu gối tím rồi. . .”

Lương Đình Xuyên, rót một tách cà phê, ngã vào sô pha bắt đầu xem báo: “Chúc mừng.”

Thành Thực: “Đồ trên tay đều rớt xuống đất, ô ô. . . Bài tập nghệ thuật gốm của em vỡ rồi. . .”

Lương Đình Xuyên, tiếp tục xem báo, mí mắt cũng không nâng, “Ừm, toái toái bình an.”

Thành Thực: “Em không nên chỉ dùng tay trái ôm bài tập. . . Ô ô ô ô ô. . .”

Lương Đình Xuyên, ngữ điệu bằng phẳng, thờ ơ: “Vậy tay phải của em đang lấy sữa chua hả?”

Thành Thực: “Không, tay phải cầm máy tính xách tay của anh.”

Lương Đình Xuyên, câm nín ba giây, đứng lên, sát khí bức người đi về phía trước.

Thành Thực: “A a a a a — có thể sửa mà ô ô ô ô. . . Anh xem anh xem anh xem đầu gối em tím hết rồi. . . A a, anh thích em hay thích máy tính ô ô ô ô. . .”

================================

Lương Đình Xuyên tắm rửa xong, đứng ở trước giường, một trận trầm mặc.

Yêu nghiệt ghé vào chồng sách, đang cầm truyện tranh xem vui vẻ, Đô Đô cuộn ở trong khuỷu tay cậu, ngủ say sưa, cái bụng tròn trịa nằm sấp xuống.

Lương Đình Xuyên vén ra giường cố sức hất lên, đem một người một mèo cộng thêm đống truyện tranh đầy người đều hất xuống giường.

“A — ” “Meo meo — “Rầm đông ầm uỳnh uỳnh lang cách cách lạp. . .”Ai u ~ ” “Méo ~ ”

Thành Thực xoa cái mông từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên, trèo lên giường, tủi thân nói: “Làm gì nha. . .”

Đô Đô cong lưng, “Meo. . .”

Lương Đình Xuyên chỉa chỉa truyện tranh dưới giường, “Nhiều rác như vậy để trên giường bẩn muốn chết, dọn dẹp cho anh, nếu không anh cho một mồi lửa thiêu sạch.”

“Ưm. . .” Thành Thực đáp lời, y như Đô Đô cuộn vào trong khuỷu tay Lương Đình Xuyên.

“Meo. . .” Đô Đô bước chân mèo tới gần, ta cũng tới ~

Lương Đình Xuyên xách Đô Đô, “Ừm, hôm nay mày không tắm, cút đi.” Ném xuống giường, “Đến sô pha ngủ, sáng mai tao mà thấy mày ở trên giường, mày có thể lang thang lần nữa.”

“Hắc hắc hắc hắc. . .” Thành Thực phát sinh kiểu cười quái dị về phía meo meo, dùng sức chui vào trong lòng Lương Đình Xuyên. ( ngu ngốc, mi tranh cái gì sủng với một con mèo?)

Mạch Đào nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, chưa phát giác ra có chút nôn nóng. Anh cảm thấy trò chơi lần này chơi đến phát hỏa rồi, vốn liệu định Hoàng Cửu Cửu cũng là một lãng tử, sao có thật tình gì chứ? Hai người vui vẻ một hồi mà thôi, ai ngờ thằng nhóc kia gần đây dáng dấp càng ngày càng nghiêm túc, khiến người ta luôn cảm thấy khó chịu trong lòng. Trước đây một câu “Tôi yêu cậu” tùy tiện y như “Tôi muốn ăn”, hiện tại sao lại chột dạ như thế?

Mạch Đào hai ba ngụm hút hết một điếu thuốc, lại châm một điếu, hẳn là lúc mỗi người đi một ngả rồi, dây dưa thêm cũng không có gì hay.

Hoàng Cửu Cửu ở trong phòng tắm, nước mắt rốt cục nhịn không được. Trước đây không phải không có người đồng tâm với anh, từng có bao nhiêu người thật tình yêu anh, một câu “em yêu anh”, anh có thể nhận ra lời này là thật lòng hay giả dối, nếu là giả dối thì tốt, còn nếu là thật lòng, anh sẽ đáp lại một cậu: “Ừ, tôi cũng yêu em.” Ngày thứ hai lập tức bỏ trốn mất dạng, cắt đến không còn một mảnh. Thực sự là báo ứng, hôm nay anh chân thành nói yêu với người kia, nhưng đổi lấy một hồi trò chơi.

Anh không tin giữa hai người đàn ông có tình yêu gì, vốn dự định độc thân cả đời, vốn dự định cả đời ai cũng không yêu, vốn dự định chơi đùa với Mạch Đào. . . Hoàng Cửu Cửu nghĩ muốn quyết tuyệt, hiện tại liền lao ra ngoài kêu con rùa kia xéo đi! Thế nhưng anh luyến tiếc cuộc sống phong phú có người gắn bó ấm ấp như vậy.

Nói không yêu sẽ không yêu, đó còn gọi là yêu sao?

Quên đi, hạnh phúc ngắn ngủi, có thể thêm một giây cũng tốt.

Hít thuốc phiện hẳn cũng như vậy nhỉ? Không chịu dao sắc chặt đay rối, kết quả càng lún càng sâu, sau khi tách ra, phải dùng bao nhiêu cảm tình đi giải độc?

Mạch Đào giả vờ không thấy viền mắt hồng hồng của Hoàng Cửu Cửu, nói: “Ngủ một giấc sáng mai sẽ không đau đầu nữa.” Sau đó tắt đèn đầu giường, xoay người ngủ, trong lòng càng phiền.

Hoàng Cửu Cửu ngồi ở đầu giường, sờ soạng mở máy sấy tóc, vù vù thổi tóc.

Mạch Đào ngửi thấy mùi sữa tắm thanh sạch trên người đối phương, làn gió ấm áp bí mật mang theo hơi nước ám muội, không ngừng gây rối dục vọng của anh, Mạch Đào nhịn không được, đứng lên ôm cổ Hoàng Cửu Cửu, kéo máy sấy tóc ném qua một bên, không rên một tiếng hôn không ngừng.

Không nên yêu nữa, có thể ngay từ đầu đã sai rồi, ngay từ đầu không nên chơi nghiên túc như thế. Lần này hai người đều hiểu lòng không nói, Mạch Đào thô bạo xoa bóp đối phương, rõ ràng là đang tiết dục, anh oán hận nghĩ: một lần cuối cùng, qua ngày hôm nay ngày mai liền vĩnh biệt! Cầm thú thì cầm thú đi, một lần cuối cùng thế nào cũng phải ăn no!

Hoàng Cửu Cửu cắn chặt môi dưới, kiên trì không cho mình lại khóc ra. Sắc mặt và vành mắt đỏ của mình vừa rồi đã đem tư luyến trái tim đều bại lộ ra, lúc này hai người có bao nhiêu xấu hổ?

Mạch Đào không biết mình đang phẫn nộ cái gì, có thể là phẫn nộ bác sĩ ngu ngốc này sao không ngả bài như bình thường, đột nhiên đến một chút như thế, quấy rối lòng anh! Mạch Đào cậy mạnh, nói với mình: một lần cuối cùng! Một lần cuối cùng! Lúc này làm high một chút! Thẳng đến khoái cảm đột nhiên từ hạ thân bạo tạc ra, Mạch Đào mồ hôi như mưa, nặng nề thở dốc, cùng Hoàng Cửu Cửu yên lặng giằng co, sau một lát, Mạch Đào nâng tay xoa xoa mái tóc mềm của Hoàng Cửu Cửu, tâm lại mềm xuống: mẹ X, cái gì một lần cuối cùng? Ngu ngốc này còn chưa xé rách da mặt với mình, có thể kéo bao lâu liền kéo bấy lâu đi!

Bóng tối luôn có thể giấu diếm rất nhiều xấu hổ, Hoàng Cửu Cửu lấy lòng hôn hôn vai Mạch Đào, cảm thấy mình y như chó con vẫy đuôi mừng chủ. Lần đầu tiên có một loại nguyện vọng nắm chặt cường liệt như vậy, người mình yêu rõ ràng ở bên người, nhưng trái tim lại cao không thể với.

Mạch Đào cúi người ôm chặt Hoàng Cửu Cửu, ngậm môi đối phương liếm liếm, không rõ vì sao anh biết mình tham luyến đối phương, đoạn cảm tình mơ mơ hồ hồ này rốt cuộc là cái gì? Anh phân không rõ ràng lắm, cũng không muốn phân rõ.

————————-

3 người ngồi ở McDonald trong siêu thị, mẹ Nguyên Khải vạn phần hổ thẹn liên tục xin lỗi, “Xin lỗi, dì không phải muốn đánh cháu, đều do thằng nhóc chết tiệt này cứ trốn.”

Nguyên Khải mắt trợn trắng, ai trốn? Rốt cuộc vẫn không hé răng.

Mẹ Nguyên hỏi tên Hướng Hải một chút, Hướng Hải cười đến hàm hậu, thí điên thí điên vui vẻ nói cho nhạc mẫu đại nhân cháu là Bùi Hướng Hải, là nghiên cứu sinh của đại học mỹ thuật tạo hình XX.

Mẹ Nguyên kinh hỉ: “Dì là giảng viên khoa hóa học của trường đó.”

Hướng Hải gật đầu không ngừng, “Dì, cháu nghe anh Nguyên Khải nói rồi, ha hả. . .”

Mẹ Nguyên có chút buồn bã, “Ai, có thể tốt nghiệp thật tốt, đâu giống thằng nhóc này, trường học tốt như thế, đều thi vào rồi. . . Thực sự là đáng tiếc. . .”

Nguyên Khải kỳ quái: “Có cái gì đáng tiếc, thiết.”

Mẹ Nguyên sắc mặt nghiêm túc, Hướng Hải vội vàng vụng trộm nhẹ nhàng đá Nguyên Khải một chút, Nguyên Khải không nói, liếc mắt Hướng Hải, tâm nói: được lắm, xem anh trở lại giết chết em!

Mẹ Nguyên thấy hai người mắt đi mày lại, vờ như không thấy, bà cũng không phải không biết tính hướng của con trai, từ lúc Hướng Hải chạy tới ôm Nguyên Khải liền không tự giác rét lạnh, nhưng là không thể tránh được, không thể làm gì khác hơn là nhẹ thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Hướng Hải cháu tính tình thật tốt, ai, Nguyên Khải khi còn bé cũng rất nghe lời, không biết từ bao giờ tính tình trở nên hư hỏng như thế. . . Nó như vậy ở ngoài xã hội sẽ bị thiệt, Hướng Hải cháu chăm sóc nó nhiều một chút nhé. . .”

Nguyên Khải: này này, nói gì mà y như gả con gái đi vậy?

Hướng Hải cười rộ lên có thể nói là sát thủ sư nãi, phúc hậu đến tất cả bà mẹ đều có thể yên tâm đem con gái giao cho cậu, nghe xong mẹ Nguyên nói, con gấu chó này vui tươi hớn hở liên tục gật đầu y như chính là chuyện như vậy.

Nguyên Khải nôn khan, oa đệt! Hai người trái lại vừa gặp đã thân, nói chưa được mấy câu liền hợp ý như thế? Mẹ còn chẳng liếc con trai mình một cái, không chừng mình là nhặt được?

Mẹ Nguyên liếc xéo, “Nguyên Khải, ngồi đó làm gì? Còn không đi mua mấy cốc cola!”

Nguyên Khải thờ ơ nhìn về phía Hướng Hải, chó săn đứng lên, “Cháu đi cháu đi. . .”

Hướng Hải chạy đi rồi hai mẹ con xấu hổ trầm mặc, hồi lâu, Nguyên Khải không mặt không da trực tiếp thẳng thắn: “Này, gấu chó vừa rồi trò chuyện hăng say với mẹ, là bạn trai con.”

Mẹ Nguyên sắc mặt trắng nhợt, “Mẹ nhìn ra hai đứa là quan hệ gì rồi, con có thể hàm súc một chút hay không?”

“Hàm súc? À, bọn con đang ở chung.”

Mẹ Nguyên trừng mắt, “Sao con không học tập gương tốt hả?”

Nguyên Khải lão tam lão tứ móc ra thuốc lá, châm lên hút một ngụm, khiêu khích nhìn chằm chằm mẹ mình, “Gương tốt? Cái này là trời sinh, học không được. Con trước đây từng tra tư liệu, cái này không phải con sai, có một kiến giải là thai nhi ở trong tử cung bị đè lên bộ phận sinh dục. . . Ai nha sao mẹ lại đánh người. . . Con cũng đâu nói gì sai, đây là có căn cứ khoa học. . . Đau, đừng đánh. . .”

Hướng Hải bưng cola trở về, thấy mẹ Nguyên lại động thủ, không biết nên làm thế nào cho phải, gấp đến độ xoay quanh, “Cái này, dì ơi, đừng, đừng đánh anh ấy. . .”

Mẹ Nguyên đoạt lấy thuốc lá trong tay Nguyên Khải ném vào thùng rác, “Thằng nhóc chết bầm! Mày có thể khiến mẹ bớt lo không hả? Cư nhiên hơn một năm không về nhà, mẹ nuôi không mày hả?”

Nguyên Khải gục đầu xuống, “Chính mẹ nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với con mà.”

Mẹ Nguyên lại đổ ập xuống cho mấy cái tát, cả giận nói: “Mẹ đoạn của mẹ, liên quan gì tới mày? Mày cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ hả?”

Hướng Hải: không hổ là mẹ KAY, ngay cả phương thức tự hỏi cũng rất giống nhau. ( mi nói thẳng là logic bá vương không phải được rồi?)

Nguyên Khải bụm mặt trốn dưới bàn, lớn tiếng ồn ào: “Con chủ động trở lại cho mẹ cắt chân rồi đuổi con đi tiếp à? Con đâu có bệnh?”

Mẹ Nguyên vành mắt đỏ, xách tai Nguyên Khải, “Sao đầu tóc lại thành cái màu buồn nôn thế này? Y như tiểu lưu manh!”

“Con vốn chính là lưu manh. . .” Nguyên Khải nói thầm một câu, lại bị ăn đánh.

Hướng Hải nhìn không được nữa, giơ lên cánh tay ngăn trở Nguyên Khải, kinh sợ cầu xin: “Dì ơi, đừng đánh nữa!”

Mẹ Nguyên nể mặt Hướng Hải, dừng tay, Hướng Hải ân cần đưa lên cola, mẹ Nguyên thấy cậu một bộ dạng nịnh bợ, thực sự là khóc không ra nước mắt, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, vỗ vỗ bàn, “Nguyên Khải! Gọi con đấy! Nhìn qua đây! Đi cắt tóc đi, nhuộm về màu cũ, tìm một công việc nghiêm túc cho mẹ!”

Nguyên Khải dáng vẻ lưu manh đáp lại: “À.” Tâm nói ai để ý đến mẹ? Con ra cửa một năm nay đã không gặp mẹ rồi.

Hướng Hải lấy điện thoại ra, hai mắt đều là sao, “Dì, dì lưu lại số điện thoại của anh ấy đi, như vậy dì tìm anh ấy cũng tiện. . .”

Nguyên Khải hộc máu: Bùi Hướng Hải! Về nhà anh không giết em liền gặp quỷ! Quên đi, ngày mai đổi số khác.

Mẹ Nguyên vui vẻ lưu số điện thoại của Nguyên Khải, Hướng Hải còn nói: “Dì, dì cũng lưu lại số của cháu đi, nếu không anh ấy đổi số khác dì lại không tìm thấy người. . .”

“Được được. . . Dì cũng không muốn gọi điện thoại cho thằng nhóc kia, sau đó có chuyện gì tìm cháu là được. . .”

Nguyên Khải tựa ở một bên thẳng co quắp: mình nhất định là nhặt được.

Chương 54

Nguyên Khải: “Từ hôm nay trở đi, em không được nói tiếng Hán, chỉ có thể nói tiếng Anh.”

Hướng Hải: “Thế nhưng thế nhưng thế nhưng. . .”

Nguyên Khải: “Không có thế nhưng, nói một câu tiếng Hán buổi tối ngủ sàn nhà.”

Hướng Hải: “KAY, I out to up school.”

Nguyên Khải: “. . .”

Hướng Hải, từ sân thượng chạy tới, vò đầu bứt tai, “KAY! Your clothes. . .” Vươn tay loạn khoa tay múa chân ở trên người, “Write Nike. . .” Làm hình dạng chim nhỏ vẫy vẫy cánh tay, “fly. . .”

Nguyên Khải: “. . .”

Hướng Hải, mang theo một túi cam từ dưới lầu đi lên, “KAY! Women. . .” Ngón tay chỉ dưới lầu, “Give me apple. . . en? opple? You how no happy?”

Nguyên Khải: “. . .”

Buổi tối, Nguyên Khải, yêu mị quấn lên: “Honey~I love you~~~ ”

Hướng Hải: “I love you too.”

Nguyên Khải, kinh hỉ: “A ha, có tiến bộ, đến, nói vĩnh viễn yêu anh.”

Hướng Hải, đau khổ suy nghĩ 3 phút: “I swim far love you.”

Nguyên Khải: này cũng có thể nghĩ ra, thực sự là thua em!

Mây mưa xong, kẻ ngu si quên hết tất cả, nỉ non một câu: “KAY, em yêu anh.”

Nguyên Khải: “Em có thể đi ngủ sàn nhà rồi.”

Hướng Hải: ô ô. . .

==================================

Nguyệt Thăng tắm rửa xong thay T-shirt cỡ lớn của Đường Ngữ, cuộn mình trên sô pha xem TV, trong TV cả trai lẫn gái nói chuyện yêu đương thề non hẹn biển, con nhóc ngu ngốc xúc cảnh sinh tình, nước mắt rơi không ngừng.

Trong TV tên buồn nôn nào đó tình cảm mãnh liệt dâng trào hô: “XXX– anh yêu em — anh thề suốt đời yêu em — ”

“Ọe. . .” Đường Ngữ tựa ở tay vịn sô pha một trận nôn khan.

Nguyệt Thăng lau nước mắt, mắng: “Anh không thích thì đừng xem, nôn cái gì? Thật đáng ghét!”

Đường Ngữ co quắp, tâm nói bộ phim này thật cấp thấp, mình lừa nhiều con gái như vậy lúc nào nói qua mấy lời buồn nôn thế chứ? Liếc liếc Nguyệt Thăng, tâm trạng mừng như điên: hiện tại là cơ hội tốt, mình nhất định phải nắm chặt, miễn cho con nhóc chết tiệt này lại bị người khác đoạt đi!

Nguyệt Thăng con mắt sưng sưng, nghẹn ngào hỏi: “Anh làm gì ý xấu nhìn em như thế? Có bệnh à?”

“Không. . . Hắc hắc. . .” Đường Ngữ cười mỉa, nghĩ nghĩ mau đối phó với nhóc kia! Để tránh cho đêm dài nhiều mộng! Cậu len lén vươn tay muốn nắm tay Nguyệt Thăng, khẩn trương liếm liếm môi: Nguyệt Thăng, anh thích em, anh muốn làm bạn trai của em!

“Ưm. . . Tên kia thật là âm hiểm, thừa cơ mà vào. . .” Nguyệt Thăng nhếch môi mắng to tình tiết phim truyền hình: “Quá đê tiện! Loại đàn ông này quả thực không phải người!”

Đường Ngữ bay nhanh lùi tay về, héo rũ. Ai, vẫn là chờ nhóc kia tâm tình tốt hơn rồi nói sau đi. ( Vũ: kakaka!!!)

Hoàng Cửu Cửu ngày thứ hai phát sốt, Mạch Đào từ dưới nách anh lấy ra nhiệt kế, sợ hãi than: “48 độ!”

Hoàng Cửu Cửu trừng anh, “Thế thì tôi sớm chết rồi!” Đoạt lấy nhiệt kế trong tay Mạch Đào, “39 độ 5, Mạch Đào thối! Tối hôm qua cho tôi uống thuốc gì hả? Đã nói với anh cho tôi uống thuốc tây một lần là tốt rồi!”

Mạch Đào áy náy ôm anh, nhỏ giọng nói thầm: “Tôi đây không phải vì tốt cho cậu sao. . .”

Hoàng Cửu Cửu gối lên vai Mạch Đào, yếu ớt lúng túng: “Tôi còn phải đi làm. . .”

“Còn đi cái thí làm!” Mạch Đào lấy điện thoại di động của Hoàng Cửu Cửu gọi điện thoại đến bệnh viện, “Alo alo, bệnh viện thành phố? Bác sĩ Hoàng Cửu Cửu khoa tim mạch xin nghỉ, sốt cao. . .”

Hoàng Cửu Cửu mắt trợn trắng: mẹ X, lại nữa! Anh là đồ yêu tinh hại người!

Mạch Đào nhảy lên nhảy xuống, nấu một nồi cháo trứng muối thịt nạc, vui rạo rực bưng bát cho Hoàng Cửu Cửu.

Hoàng Cửu Cửu nhìn thoáng qua liền no, “Anh bỏ quá nhiều xì dầu rồi.”

Mạch Đào nhíu mày, “Cậu ăn không hả? Đừng có lắm chuyện như vậy! Lão gia tôi tự mình xuống bếp! Thiên hoàng lão tử cũng không có đãi ngộ này đâu!”

Hoàng Cửu Cửu bất đắc dĩ, ăn một ngụm, sắc mặt từ trắng đổi thành xanh, suy yếu liếc xéo Mạch Đào: “Anh trai, tính tôi xin anh được không? Anh nếm một ngụm đi?”

Mạch Đào ăn một ngụm, đứng lên, vào toilet, phun ra, súc miệng, trở lại bên giường, bình tĩnh nói với Hoàng Cửu Cửu: “Cậu lợi hại, còn nuốt xuống.”

Hoàng Cửu Cửu: “Anh là muốn thừa cơ giết tôi phải không?”

Mạch Đào không thể làm gì khác hơn là thay quần áo, chuẩn bị xuống lầu mua hai phần cháo đóng gói, Hoàng Cửu Cửu nhắc nhở: “Phiền phức, mua cho tôi ít thuốc hạ sốt.”

Mạch Đào khăng khăng một mực lắc đầu: “Thuốc cảm pha nước uống một ngày đêm là tốt rồi, thực sự, tôi bảo chứng.”

Hoàng Cửu Cửu đứt hơi: “Dùng đầu của anh bảo chứng được không? Ông đây phát sốt, thuốc pha nước dùng cái thí!”

Mạch Đào chính là một tên bảo thủ không người lay chuyển được, lại mang về một hộp thuốc cảm pha nước lớn. Hoàng Cửu Cửu trêu chọc nói: “Nhà anh sản xuất thuốc cảm này phải không? Không phải thuốc này không uống.”

“Nhà cậu mới sản xuất thuốc ấy!” Mạch Đào không khỏi phân trần, rót một cốc cho anh, dỗ dành: “Thuốc này thực sự rất hữu hiệu, tôi từ nhỏ đều uống thuốc này, không có tác dụng phụ, cậu uống thêm hai túi là được.”

Hoàng Cửu Cửu làm trái không được, thở dài, chậm rãi uống.

Nằm thế nào cũng khó chịu, hỗn loạn, Hoàng Cửu Cửu nói: “Mạch Đào, tôi lạnh, anh tắt điều hòa đi.”

Mạch Đào ôm chặt anh, không dám buông tay, nhỏ giọng hỏi: “Bằng không đi bệnh viện?”

Hoàng Cửu Cửu không đáp lại, chỉ là lắc đầu: biến thái, thuốc hạ sốt không cho tôi uống, lại muốn tôi đi bệnh viện tiêm thuốc?

Một lát sau, Hoàng Cửu Cửu giãy dụa nói lầm bầm: “Nóng, anh đừng ôm tôi. . .”

Mạch Đào cả giận nói: “Oa đệt! Chính cậu nói lạnh!”

An ổn không tới nửa giờ, Hoàng Cửu Cửu lại cuộn thành một đoàn, “Lạnh. . .”

“Sao một hồi lạnh một hồi nóng thế này? Ngu ngốc!” Mạch Đào hùng hùng hổ hổ, lại đem Hoàng Cửu Cửu ôm vào lòng.

Cứ như vậy nhiều lần, lăn qua lăn lại cả ngày, Hoàng Cửu Cửu vẻ mặt đau khổ nói với Mạch Đào: “Anh được chưa? Xin anh giúp tôi đi mua ít thuốc hạ sốt có được không?”

Mạch Đào nghiêm mặt, “Cậu nghĩ tôi lấy thân thể của cậu ra đùa à?”

“Không phải. . .” Hoàng Cửu Cửu ôn tồn nói: “Tôi uống thuốc tây quen rồi, thuốc trung dược hiệu quá nhẹ, tôi uống không hiệu quả. . .”

“Thối lắm!” Mạch Đào ngang ngược cắt đứt anh, “Ông đây cũng không tin tà này!”

Hoàng Cửu Cửu triệt để không nói gì, cũng không có sức khắc khẩu với Mạch Đào, không thể làm gì khác hơn là lại uống thuốc pha nước, lùi về trên giường mơ mơ màng màng ngủ. Lúc mở mắt, ngoài cửa sổ một mảnh tối như mực. Hoàng Cửu Cửu gọi: “Mạch Đào.”

Không ai đáp lại anh.

Hoàng Cửu Cửu miễn cưỡng gượng dậy thân thể, nỗ lực hô: “Mạch Đào!”

Trong phòng im ắng, không bật đèn, bỗng dưng, một chút hơi người cũng không có.

“Mạch Đào. . .” Hoàng Cửu Cửu cảm thấy trong cổ họng mình nóng như lửa, nuốt nước bọt cũng vô cùng đau đớn.

Con sói vô lương tâm chạy đi đâu chơi rồi?

Hoàng Cửu Cửu ngã xuống, tinh khí toàn thân y như bị rút sạch, một trận rét run.

Mẹ X biến thái sắc lang không biết xấu hổ! Hoàng Cửu Cửu lẩm nhẩm mắng, nước mắt không tự giác chảy ra.

Mẹ nó! Ông đây khóc cái rắm! Chẳng lẽ còn muốn tìm con rùa lang tâm cẩu phế kia đi làm nũng? Hoàng Cửu Cửu hung hăng nhắm mắt lại, đem Mạch Đào tổ tông mười tám đời đều ân cần thăm hỏi một lần, nhưng vẫn không có cách nào thoải mái chính mình, cũng không biết vì sao lại cảm thấy tủi thân như thế, nước mắt cuộn trào mãnh liệt liên tục.

Lại nói một quán bar của Mạch Đào xảy ra ngoài ý muốn bị cháy, thế lửa tuy nói rất nhanh khống chế xuống, nhưng tổn thất không nhỏ, quản lí quán bar kia kinh sợ gọi điện thoại gọi ông chủ tới xử lý tình huống. Mạch Đào vốn định nhanh đi nhanh về, ai ngờ vướng đủ loại chuyện, bận đến sứt đầu mẻ trán, lại gặp gỡ mấy người bạn của cục cảnh sát tới làm ghi chép, từ chối không được, liền đi uống vài chén rượu cùng, thẳng đến hừng đông hơn 1h mới về nhà.

Trong nháy mắt mở cửa, đầu Mạch Đào một trận phát mộng: Hoàng Cửu Cửu còn chưa ăn cơm tối!

Mạch Đào hoảng hốt, giày cũng quên cởi, chạy vào phòng ngủ sờ sờ trán Hoàng Cửu Cửu.

Có thể rán chín trứng.

Hoàng Cửu Cửu không rên một tiếng, nhẹ nhàng đẩy tay Mạch Đào ra.

Mạch Đào hổ thẹn không biết nên làm cái gì bây giờ, vội vàng ôm chặt Hoàng Cửu Cửu, càng không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, tiểu Cửu, thực sự là xin lỗi, trong quán vừa vặn xảy ra chuyện, thực sự xin lỗi. . .”

Hoàng Cửu Cửu giật giật môi, khàn giọng khóc.

Mạch Đào cảm thấy có một tiểu mèo hoang dùng móng vuốt sắc nhọn dùng sức cào một cái vào lòng anh, đau đến thẳng run. Anh đem Hoàng Cửu Cửu toàn thân nóng bỏng siết vào trong lòng, cầu xin không ngừng: “Tiểu Cửu, tôi sai rồi, thực sự xin lỗi, thực sự thực sự, xin lỗi xin lỗi. . . Tiểu Cửu, tôi, tôi đi mua thuốc hạ sốt cho cậu. . .”

“Đừng đi. . .” Hoàng Cửu Cửu dùng sức ôm lấy anh, y như người sắp chết đuối bắt được rơm rạ cứu mạng, chết sống không chịu buông ra, “Mạch Đào, anh đừng đi đâu hết. . . Mạch Đào. . . Mạch Đào, ở lại với tôi. . . Đừng đi đâu. . .”

Mạch Đào thật sâu thở một hơi, hôn hôn nước mắt ấm áp trên khuôn mặt đối phương, trong lòng quấn quýt hít thở không thông: nguy hiểm! Nguy hiểm! Chết tiệt bác sĩ ngu ngốc, rốt cuộc dùng yêu thuật gì khiến ông đây khó chịu như vậy? ! !

Hoàng Cửu Cửu sốt đến thần trí không rõ, Mạch Đào nấu một bát cháo trắng, đút cho anh, lại cho uống hai viên thuốc con nhộng, sau đó ôm anh ôm một đêm. Hừng đông, Mạch Đào gọi điện thoại đến cửa hàng cháo gọi cháo trứng, Hoàng Cửu Cửu mơ mơ màng màng ăn, lúc Mạch Đào nhét hai viên thuốc vào miệng anh, anh giật mình, hỏi: “Anh lấy thuốc này ở đâu ra?”

Mạch Đào: “Nhặt từ trong thùng rác.”

Hoàng Cửu Cửu giận: “Anh!”

Mạch Đào khó chịu, “Sao hả? Là chính cậu không cho tôi xuống lầu mua.”

Hoàng Cửu Cửu căm ghét bĩu môi, không lời nào để nói, không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống.

Mạch Đào một lần nữa đem anh kéo vào trong lòng, dịu dàng dỗ: “Cậu ngủ đi, tôi ở cùng cậu.”

Hoàng Cửu Cửu ngủ rất an ổn, đem khuôn mặt vùi vào hõm vai Mạch Đào, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc lá và mồ hôi quen thuộc trên người đối phương, cảm thấy mình hạnh phúc cực kỳ, oán giận tối hôm qua toàn bộ ném đến chín tầng mây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.