Tại Họa Thành Nạn Yêu Thành Họa | Họa Hại Thành Hoạn Yêu Thành Tai

Chương 28: Chương 28




Edit: Huyết Vũ

Chương 55

Nguyên Khải, móc ra cà- vạt, cười hì hì: “Thân ái, em đã xem 《bản năng 》 chưa?”

Hướng Hải: “Chưa.”

Nguyên Khải, cười đến yêu mị: “Chưa là tốt rồi ~~” Dùng cà- vạt cột móng vuốt gấu chó vào đầu giường, “Ngoan ngoãn nằm nha ~~ bảo bối. . .”

Tuyệt thế tiểu thụ sau khi tự mình trợ hứng XX xong, thoả mãn hôn nhẹ kẻ ngu si vẫn nằm yên, “Hướng Hải, có thích anh chủ động như vậy hay không?”

Hướng Hải: “Thích. . .”

Ngày nào đó, Đường Ngữ: “Lại nói tiếp, rốt cuộc lông vàng kia là số 1 hay em là số 1?”

Hướng Hải, cộc lốc: “Cái gì số 1? Không hiểu. . .”

Vạn Triết, không nhịn được: “Chính là lúc XX em ở trên hay lông vàng ở trên?”

Hướng Hải thốt ra: “Anh ấy ở trên.”

Thành Thực kêu sợ hãi: “Không thể nào? Anh ta làm như thế nào?”

Hướng Hải: “Ưm. . . Anh ấy thích dùng cà- vạt trói tôi lại. . .”

Mọi người: mẹ của con ơi! Lông vàng thật dũng mãnh! ! !

Buổi tối, Lương Đình Xuyên: “Em làm gì lôi hết cà- vạt của anh ra vậy?”

Thành Thực: “Sao chỉ có 5 cái? Không đủ. . .”

Lương Đình Xuyên: “Em muốn cà- vạt để làm gì?”

Thành Thực: “Quên đi, 5 cái thì 5 cái, Đình Đình, anh cho em trói lại nha. . .”

Lương Đình Xuyên, không rên một tiếng, xách tai yêu nghiệt, ném lên giường, tùy ý cường bạo. . .

================================

Đại chó săn của Nguyên Khải mỗi ngày đều trung thành tận tâm ngồi xổm ở ngoài quán bar chờ cậu tan tầm, đám bạn trong ban nhạc luôn lấy cái này ra chê cười, Nguyên Khải không nhịn được nữa, tan tầm quyền đấm cước đá về phía chó săn, mắng: “Sau đó chết xa một chút cho anh! Đừng ngồi ở đây mất mặt!”

Hướng Hải cúi đầu trốn quyền cước của cậu, nhỏ giọng nói: “Muộn như thế không an toàn. . .”

“Đệt!” Nguyên Khải nhảy dựng lên, “Giựt tiền anh không có tiền, cướp sắc cũng không đến mức cướp đàn ông như anh chứ? Có cái gì không an toàn? Não lợn!” Mắng xong, nhịn không được nở nụ cười, lại đá cậu một cước, “Ngơ ngẩn cái gì? Về nhà! Đi.”

Hướng Hải vài bước đuổi kịp, nói: “Đúng rồi, mẹ anh tối nay vừa gọi điện thoại cho em.”

“Ồ?” Nguyên Khải lườm cậu một cái, “Không tệ nha, còn biết lôi kéo làm quen với mẹ anh, bà ấy nói gì?”

“Thì hỏi anh có đi tìm công tác nghiêm túc hay không, em nói anh đang tìm. . .”

Nguyên Khải hừ lạnh, “A, em cũng biết gạt người? Em là không biết anh đang làm gì hay là không muốn nói thật với bà ấy? Lần sau nói với bà ấy anh ở quán bar loạn hỗn thuận tiện đầu cơ trục lợi.”

Hướng Hải kéo tay cậu, cẩn thận nói: “Cái kia, anh tìm một công việc ban ngày đi, ưm, ban ngày em đi học, buổi tối anh đi làm, chúng ta đều không có thời gian ở cùng nhau. . .”

Một chút tức giận của Nguyên Khải đều biến mất, cười vỗ vỗ khuôn mặt chó săn, “Ừm, em cứ nghe lời như thế anh sẽ suy xét một chút.”

Chó săn liều mạng vẫy đuôi: em vẫn rất nghe lời ~~

Hai người đi ngang qua ngõ nhỏ trống vắng, trước mặt đi tới một người quấn khăn hoa văn cùng một người bấm 1 cái khuyên tròn màu vàng trên lông mày, hai người này chắn phía trước Hướng Hải và Nguyên Khải bất động, Nguyên Khải sửng sốt, không phải vừa nói giựt tiền liền giựt tiền đấy chứ? Quả nhiên, khuyên vàng nói với Hướng Hải: “Anh bạn, trên người có tiền không?”

Hướng Hải há to miệng, phản xạ có điều kiện phun ra hai chữ: “Có a.”

Nguyên Khải đứt hơi: ngu ngốc này!

Ăn cướp cạc cạc cười quái dị, nói: “Đưa ít tiền cho bọn này tiêu đi.”

Hướng Hải thần kỳ trì độn, đến bây giờ còn không phản ứng lại, khuyên vàng vỗ một cái lên đầu cậu, quát: “Ngốc B! Lấy tiền ra!”

Hướng Hải đáp: “Vâng vâng vâng. . .” Một bên từ trong túi vải bạt rách của mình móc ra một đống tiền lẻ tất cung tất kính trình lên.

Khuyên vàng nhận lấy, trừng mắt, “Còn có không? Mau lấy!”

“Có có có. . .” Hướng Hải đem đồ đạc trong túi đều đổ ra, tìm kiếm trên mặt đất, “Đây là thẻ mẹ tôi cho mỗi tháng đều có chuyển tiền vào mật mã là 6 số 0. . . Đây là thẻ tín dụng có thể chi 5000 khối không cần mật mã, đây là thẻ mua sắm của bách hóa Đại Thiên bên trong có hơn 500 khối. . .”

Khăn hoa văn nói khẽ với khuyên vàng: “Anh, thằng nhóc này không bình thường.”

Hướng Hải tiếp tục đem gia sản của mình toàn bộ đem ra, “Đây là thẻ ăn cơm ở trường hôm qua tôi mới cho thêm 200 khối đưa anh đi, cá chua ngọt của căn tin trường chúng tôi ăn ngon lắm. . . Ế, cái này là phiếu ăn cửa hàng bánh ga-tô, hóa ra là ở đây, ừ, cái này có thể lấy 20 cái bánh mì ruốc thịt. . .”

Nguyên Khải tay cắm ở trong túi tiền, hèn mọn nhìn chăm chú vào cậu.

Khuyên vàng cướp lấy một đống thẻ Hướng Hải đưa qua, oán hận nói: “Sao không dùng ví tiền, lôi thôi như thế!”

Hướng Hải khiêm tốn cười xòa nói: “Đúng đúng. . .”

Khuyên vàng lại duỗi tay, “Đưa điện thoại di động đây!”

Hướng Hải không chậm trễ đem điện thoại di động từ trong túi móc ra, đang muốn đưa cho khuyên vàng, lại thấy con gấu chó nhỏ treo trên điện thoại di động, cậu ngẩn người, lùi tay về muốn gỡ gấu chó nhỏ xuống.

Khuyên vàng khẩn trương quát lên một tiếng lớn: “Làm gì!” Một tay cướp lấy điện thoại di động.

Hướng Hải bất đắc dĩ nhìn Nguyên Khải.

Nguyên Khải cười nhạt, từ trong hàm răng nhổ ra hai chữ: “Hèn nhát!”

Khuyên vàng đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Nguyên Khải, “Này, chàng đẹp trai, học tập bạn của mày đi, tự giác chút.”

Nguyên Khải ném ra một câu: “Đi chết đi.”

Khuyên vàng nhảy dựng lên, cùng khăn hoa văn hai người lủi tới chắn ở trước mặt Nguyên Khải, kêu lên: “Đệt, có gan mày nói lần nữa!”

Hướng Hải sắc mặt trắng nhợt, kêu còn to hơn khuyên vàng: “Nguyên Khải, cho hắn!”

Nguyên Khải không tiếp lời, giơ lên một cước đá vào mệnh căn của khuyên vàng, khuyên vàng thoáng cái ngã ra thật xa, khăn hoa văn quái kêu từ sau thắt lưng rút ra ống thép vung tới, Nguyên Khải nghiêng người tránh thoát, thuận thế cho khăn hoa văn một quyền. Khuyên vàng bi hào từ trên mặt đất đứng lên, cũng lấy ra một cái ông thép, đỏ mắt nhào tới, Nguyên Khải chỉ cảm thấy trước mắt có một đạo bạch quang, sau đó mình bị người áp đảo, lúc phản ứng tới phát hiện Hướng Hải ngã vào bên người mình, lấy tay bưng trán, trên khuôn mặt đều là máu tươi.

Nguyên Khải mộng, hai tên cướp thấy máu cũng có chút luống cuống, Nguyên Khải từ trên mặt đất nhảy lên, quát: “Đệt mợ ông đây phế chúng mày!”

“KAY! Đừng đi, bọn họ có ống thép. . . KAY. . .” Hướng Hải phí công lôi cậu, chung quy không kéo được.

Khuyên vàng và khăn hoa văn kinh sợ đan xen, suy nghĩ tiên hạ thủ vi cường, nhào tới bắt đầu vung gậy, Nguyên Khải còn chưa triển lộ quyền cước lại bị tên hèn phía sau kia cản trở ôm vào trong ngực áp trên mặt đất. Hai tên cướp loạn đánh mấy gậy lên lưng Hướng Hải, Nguyên Khải bạo rống: “Mẹ nó Bùi Hướng Hải em buông tay ra!”

Hai tên cướp thấy chuyển biến tốt liền thôi, chột dạ mắng vài câu, nhanh chân chạy.

Nguyên Khải cố sức đem gấu chó dính vào trên người mình đẩy ra, mắng: “Mẹ X đồ hèn. . .”

Hướng Hải ngã trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.

“Hướng Hải?” Nguyên Khải bất chấp đuổi theo hai tên cướp, lung lay bờ vai nhiễm đỏ của Hướng Hải, lại vỗ vỗ khuôn mặt máu tươi nhễ nhại của cậu, tiếng nói mang theo khóc nức nở, “Hướng Hải, em không sao chứ? Hướng Hải?”

Hoàng Cửu Cửu hết sốt, vẫn có chút mềm nhũn, tắm rửa xong hai má mang theo đỏ ửng, tựa vào trong lòng Mạch Đào, có chút xấu hổ nghĩ mình y như con cừu non.

Mạch Đào dường như còn mệt hơn, ngay cả tắm cũng lười, cười nhạt với anh: “Bảo bối, ông đây đời này chỉ hầu hạ cậu, có phải cậu rất đắc ý không?”

Hoàng Cửu Cửu dán vào trong lòng đại sói xám, vịt chết mạnh miệng: “Tôi xin anh hả?”

“Cậu không xin tôi?” Mạch Đào đúng lý không nhường người, “Ai ngủ hai ngày hai đêm ôm ông đây không chịu buông tay? Hử? Thằng nhóc nào ngủ khiến ông đây một thân nước bọt? Hử? Ông đây ôm cậu hai ngày cơ thể toàn thân tê dại đều là tự tìm phải không?”

Hoàng Cửu Cửu không hé răng.

Mạch Đào cũng không hé răng.

Một trận xấu hổ yên tĩnh, hai người đột nhiên đều có chút ngượng ngùng.

Mạch Đào đánh vỡ trầm mặc trước, nhàn nhạt nói: “Tiểu Cửu, ừm, tôi đối tốt với cậu cũng không có gì khác, chỉ là áy náy mà thôi.”

Hoàng Cửu Cửu cứng lại.

Mạch Đào lại thêm một câu: “Cậu đừng phạm quy.”

Hoàng Cửu Cửu từ trong lòng Mạch Đào giãy ra, nhìn con mắt đối phương.

Mạch Đào không chút nào tỏ ra yếu kém trừng mắt anh, hơi nhíu mày, hỏi: “Làm gì?”

Hoàng Cửu Cửu bay qua hai chưởng, “Phạm chó má nhà anh! Anh cứ thiếp vàng lên mặt đi! Không biết xấu hổ, cũng không xem mình là thứ gì! Chính anh đừng phạm quy! Con lợn chết tiệt!” Cho Mạch Đào một ngón giữa, đưa lưng về phía anh ngã đầu ngủ.

Mạch Đào sờ sờ mũi, vừa tức vừa chua xót, nhếch môi lộ ra một dáng cười xấu xí, một hồi lại phẫn nộ dựng thẳng lông mày rậm, biểu tình trên khuôn mặt thay đổi vài lượt, cuối cùng Mạch Đào đem Hoàng Cửu Cửu ấn tới, kiêu ngạo cưỡi lên, gầm nhẹ: “Ngủ ngủ ngủ! Ngủ hai ngày hai đêm rồi, cũng không biết ai là lợn!”

Hoàng Cửu Cửu chửi ầm lên: “Anh là đồ cầm thú! Anh muốn cường gian bệnh nhân hả?”

Mạch Đào: “Dù sao cậu cũng hạ sốt rồi, đừng giả tiên với ông đây!”

Hoàng Cửu Cửu: “Mẹ nó anh XXXX! Sắc lang chết giẫm! Ông đây còn khó chịu! Buông ra buông ra! Oa đệt tên cầm thú này. . .”

Mạch Đào: “Đúng vậy!”

“Anh là đồ *** côn!”

“Đúng vậy!”

“Anh là tên bại hoại chết tiệt cặn bã chết giẫm con rùa chết bầm. . .”

“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy. . .”

Hoàng Cửu Cửu rống: “Rủa anh kết sỏi ống dẫn tinh! !”

“A ha!” Mạch Đào gật đầu, giận dữ phản cười: “Chửi giỏi lắm! Cho cậu kiến thức kiến thức ống dẫn tinh của ông đây vận tác có bao nhiêu bình thường!” Bác sĩ Hoàng đáng thương cho tới bây giờ cũng không phát hiện mình giãy dụa chẳng qua là đang tăng cường kích thích cảm quan đối phương, đại sói xám chinh phục dục + cưỡng gian dục + phá hư dục đồng loạt nổ tung, hậu quả là có thể nghĩ.

Bão tố qua đi, bệnh nhân bị tàn phá một trận đem khuôn mặt vùi vào trong gối, suy yếu chửi bới: “Anh là đồ chó điên thật mẹ nó không phải người. . .”

Tên cặn bã châm một điếu thuốc sau khi ăn cơm no, nhàn nhã phun ra khói thuốc, hừ hừ: “Cảm ơn đã khen ngợi.”

Hoàng Cửu Cửu không nói gì, tâm nói: chẳng lẽ mình là thụ ngược cuồng? Nhất định phải đi gặp bác sĩ tâm lý. . .

Chương 56

Thành Thực: “Đình Đình, trên lưng em ngứa. . .”

Lương Đình Xuyên nhìn một chút, cười: “Chúc mừng em, trĩ sang rồi.” (Vũ: +_+)

Thành Thực: “Gì?”

Lúc đi học, Thành Thực: “Hướng Hải, cậu giúp tôi gãi gãi lưng, ngứa, ở đây ở đây, không đúng không đúng. . . Sang một chút. . .”

Vạn Triết: “Thành Thực em sao vậy?”

Thành Thực: “Không có gì, trên lưng mọc trĩ sang.”

Vạn Triết, Đường Ngữ: “. . .”

Qua vài ngày, Hướng Hải, gãi cái cổ, “Ưm, trên cổ em cũng mọc trĩ sang rồi. . .”

Nguyên Khải, một cước đá lật người cậu, loạn giẫm một trận, phủ ít phấn rôm, “Trĩ cái đầu em ấy! Đồ ngu!”

Lúc này Lương Đình Xuyên, đang vẩy phấn rôm lên lưng Thành Thực, oán hận: “Cho em loạn gãi! Trĩ sang biến xấu thành bệnh giang mai rồi đó!”

Ngày thứ hai, Thành Thực: “Hướng Hải, cậu nghìn vạn lần đừng gãi, nếu không sẽ giống tôi chuyển biến xấu thành bệnh giang mai.”

Vạn Triết, Đường Ngữ: “. . .”

=================================

Thành Thực từ trong phòng bệnh đi ra, trước mặt liền thấy Nguyên Khải chạy tới.

Lương Đình Xuyên hỏi: “Tiền thanh toán rồi?”

Nguyên Khải gật đầu, nói với Thành Thực: “Vài ngày nữa tôi trả lại tiền cho cậu.”

Thành Thực vành mắt hồng hồng, há miệng liền mắng: “Trả cái đầu anh! Tôi trả tiền cho anh em của tôi liên quan đánh rắm nhà anh? Anh là đồ yêu tinh hại người!”

Nguyên Khải sắc mặt thảm đạm hỏi: “Vết thương trên đầu cậu ấy nghiêm trọng không?”

Thành Thực hừ lạnh một tiếng, “Sao anh không hỏi vết thương trên tay phải cậu ấy? Cậu ấy tàn rồi, sau đó không vẽ được nữa.”

Lương Đình Xuyên vẻ mặt thâm trầm.

Nguyên Khải ngẩn người, viền mắt nhất thời ướt, đẩy ra cửa phòng bệnh, Thành Thực túm lấy cậu, đè thấp tiếng nói run run: “Trước đừng nói cho cậu ấy, tôi sợ cậu ấy khổ sở. . .”

Nguyên Khải nhìn Hướng Hải nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, nước mắt trong nháy mắt tràn đê, cậu đi tới lấy mu bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt còn nhiễm vết máu của Hướng Hải, khóc không nên lời.

Lương Đình Xuyên châm một điếu thuốc, thản nhiên hút hết một nửa, sau đó khởi động xe, chậm rãi nói: “Diễn quá giả. . .”

Yêu nghiệt cười đến cong thành hình con tôm, gián đoạn nói: “Thấy sắc mặt anh ta không. . . Nghẹn, đến mức em nội thương. . . Cạc cạc dát. . .”

Lương Đình Xuyên lái xe ra bệnh viện, nói thầm: “Vợ chồng son nhà này mỗi lần đều phá rối người ta ngủ, phiền muốn chết.”

Thôi Hòa lệ bôn, sinh viên thân ái của ông bị thương. Ngày thứ hai vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện đi thăm, Thôi Tần đi theo phía sau ba mình cùng tới bệnh viện, mượn cơ hội kêu ba ba mua rất nhiều đồ ăn vặt đến an ủi bệnh nhân, còn mình thì dọc theo đường đi ăn liên tục.

Hướng Hải sau khi tỉnh lại cực kỳ sợ hãi, bởi vì Nguyên Khải dịu dàng với cậu y như con gái, lau mặt cho cậu thay quần áo cho cậu cạo râu cho cậu làm cơm cho cậu, còn thường thường hôn cậu một chút.

Trước bàn đặt canh sườn nấm, chân giò kho, ghẹ hấp, cá nấu dưa chuột. . . Hướng Hải ngạc nhiên: “Đều là anh làm?”

Con mắt đẹp của Nguyên Khải ấm áp nhìn cậu, “Em không thích ăn?”

“Thích. . .” Hướng Hải da đầu tê dại, vội vàng cúi đầu ăn. Cánh tay phải bó thạch cao, tay trái lại khó dùng, một miếng thịt cá đều kẹp nát còn không gắp được! Ngẩng đầu vừa nhìn, Nguyên Khải nước mắt ào ào thẳng rơi, Hướng Hải sợ hãi, buông đũa sờ sờ hai mắt đẫm lệ của Nguyên Khải, khẩn trương hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Nguyên Khải lắc đầu, hôn hôn môi cậu, cầm lấy đũa dịu dàng nói: “Anh đút cho em.”

Không phải đâu? Hướng Hải sợ ngây người: bị đánh thành chấn động não cường độ thấp là mình mà, sao KAY ngược lại hành vi quỷ dị như vậy?

May là Lương Đình Xuyên đặt một phòng bệnh riêng cho cậu, nếu không bệnh nhân khác thấy hai thằng đàn ông bọn họ buồn nôn như thế nhất định sẽ nôn ra. Thôi Hòa vô tội lúc mở cửa phòng bệnh vừa vặn thấy Nguyên Khải múc một thìa canh đưa đến trong miệng Hướng Hải, cảm thấy tràng diện này sao lại không đúng lúc thế chứ?

Hướng Hải đỏ mặt gọi thầy, Thôi Hòa cười gượng, “Ha hả, không quấy nhiễu hai đứa chứ?”

Nguyên Khải vẻ mặt thản nhiên, chỉa chỉa sô pha bên cạnh, “Thầy ngồi đi.”

“Anh Hướng Hải, em đến thăm anh!” Thôi Tần đem đồ ăn vặt đặt ở trên bàn, thừa cơ tới gần Nguyên Khải trái nhìn phải ngó trên soi dưới dòm.

Nguyên Khải mỉm cười, “Em gái, em nhìn gì vậy?”

Còn có thể nhìn gì? Nhìn anh đẹp trai chứ sao ~ oa tới gần nhìn càng đẹp trai! Bùi Hướng Hải thật có diễm phúc! Thôi Tần cười vẻ *** loạn, cười đến Thôi Hòa đều dựng hết tóc gáy, kêu: “Tiểu Tần, làm gì vậy? Thành thật ngồi!”

Thôi Tần cái mông còn chưa dính đến sô pha, Đường Ngữ và Vạn Triết liền hô to gọi nhỏ chạy vào, thấy Thôi Hòa, hai người nói dối: “Bọn xem học hết môn mới đến.”

Thôi Hòa cười nhạt: “Các em ngày hôm nay tan học sớm nhỉ.”

Hướng Hải chen vào: “Đúng đúng, ngày hôm nay thi lại tiếng Anh.”

Thôi Hòa: ưm. . . Ta khóc! Ba tên này ngay cả thi lại cũng không đi, thực sự có thể tốt nghiệp sao? Nói như vậy Thành Thực hẳn là đi rồi? Còn chưa hỏi ra miệng, Thành Thực liền đạp cửa nhào vào, gục ở dưới chân ông khóc rống: “Thầy! Một ngày làm thầy suốt đời làm cha! Thầy phải thay em làm chủ! Lương Đình Xuyên sáng nay đem em áp tải tới trường thi, em mất sức chín trâu hai hổ mới thoát ra được, anh ấy truy sát đến đây rồi. . . Ai nha. . .” Hộc máu, co quắp, trúng tên bỏ mình.

Lương Đình Xuyên xách yêu nghiệt lên, oán hận: “Sáng nay anh không đi làm chỉ để đưa em đi thi em cư nhiên dám chạy.” Ném về phía Vạn Triết và Đường Ngữ, “Kéo ra ngoài chôn.”

Vạn Triết và Đường Ngữ cùng kêu lên: “Rõ!”

Yêu nghiệt khởi tử hồi sinh, một cái lợn rừng xoay người lăn xuống dưới giường, túm chặt ra giường, trong mắt phiếm hơi nước, suy yếu thở ra: “Hướng Hải! Tôi có thể thấy cậu một mặt, chết cũng nhắm mắt! Cậu. . . Đừng báo thù cho tôi. . . Oan oan tương báo đến thuở nào. . .”

Hướng Hải: = =| | | | | rốt cuộc bị chấn động não là ai?

Nguyên Khải răng rắc một tiếng bẻ gãy chiếc đũa, đằng đằng sát khí: “Ôn ào đủ chưa? Trong phòng bệnh đều yên lặng chút cho tôi!”

Yêu nghiệt nào đó từ trên mặt đất lăn lông lốc đứng lên, bẩn thỉu cuộn ra phía sau Lương Đình Xuyên. Vạn Triết và Đường Ngữ run run ngồi xổm dưới chân Thôi Hòa, “Thầy, người ta sợ.”

Thôi Hòa nơm nớp lo sợ đứng lên, khiêm tốn đáp: “Đúng, đúng. . .”

Lương Đình Xuyên: ừm, giang sơn xuất hiện người tài, khí phách của thằng nhóc này rất có phong độ năm xưa của mình!

Nguyên Khải và Thôi Hòa vừa ra phòng bệnh, Đường Ngữ và Vạn Triết liền lẻn đến trên giường Hướng Hải ôm thạch cao trên cánh tay cậu vừa vẽ vừa viết, Thành Thực ôm chân giò kho y như quỷ đói đầu thai cuồng cắn.

Lương Đình Xuyên: Trần Thành Thực, em giỏi lắm! Ưm, nhưng mà uống thuốc lâu như vậy, hẳn là cũng có thể phá giới chứ? Quên đi, nhắm mắt làm ngơ, đi ra ngoài hút thuốc được rồi.

Thôi Tần: mình tuyệt đối không được gả cho đàn ông học nghệ thuật, suy nghĩ đều không bình thường.

Nguyên Khải đứng ở đầu cùng hàng lang, vẻ mặt cụt hứng, hút một điếu thuốc xong, chậm rãi nói: “Thầy Thôi, Hướng Hải tay phải không vẽ được nữa.”

Thôi Hòa há to miệng, “Không có khả năng!”

“Thực sự.” Nguyên Khải vành mắt đỏ bừng, “Bác sĩ nói.” (xin mi đó, bác sĩ người ta đâu có nói thế với Thành Thực, yêu nghiệt nói mi còn tin?)

“Không có khả năng. . .” Thôi Hòa lặp lại những lời này, vành mắt cũng ướt, “Hướng Hải là đứa trẻ có thiên phú nhất tôi từng thấy. . . Này. . . Cứ như thế bị hủy. . . Quá đáng tiếc. . .”

Nguyên Khải thật sâu cúi đầu, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi trên mặt đất, Thôi Hòa nặng nề thở dài, vỗ vỗ vai cậu, khuyên nhủ: “Đứa trẻ ngoan, đừng khóc, sau đó Hướng Hải phải phiền phức cậu chiếu cố nhiều rồi. . .”

Lúc này yêu nghiệt đã đem nửa cái chân giò tiêu diệt sạch sẽ, liếm ngón tay nói với Hướng Hải: “Người anh em, vợ cậu tay nghề không tệ, nấc ~”

Vạn Triết cười gian: “Em chỉ bị thương một chút, thằng nhóc kia đã đau lòng muốn chết, hắc hắc. . . Não chấn động thôi mà, kinh hãi như vậy làm gì. . .”

Đường Ngữ: “Đúng đúng, em còn phải cảm ơn hai tên cướp ấy, đem em từ chấn động não nghiêm trọng đánh thành chấn động não cường độ thấp! Cạc cạc dát. . .”

Hướng Hải: ưm. . . Mấy người đến để làm gì hả?

Thành Thực: “Nhân lúc vợ cậu chưa về, tôi giúp cậu tiêu diệt con ghẹ kia đi!”

Đường Ngữ: “Ca ca ca ca. . . Anh ở chỗ này viết ‘Tôi cường bạo không thành bị đánh thành trọng thương’, thế nào hả?”

Vạn Triết: “Viết lớn như vậy để làm chi? Chừa chút vị trí cho tôi!”

Thôi Tần: “Các anh thật khờ, viết lên cánh tay không vui, băng vải trên đầu anh Hướng Hải vẫn trắng trơn kia kìa. . .”

Đường Ngữ nhào tới, ôm đầu Hướng Hải, “Đến! Anh vẽ hình cơ thể người!”

Vạn Triết kéo cậu, giận dữ: “Đó chính là mặt tiền cửa hàng đấy! Đừng xằng bậy!”

Hướng Hải cảm kích nói còn chưa ra miệng, Vạn Triết đã bổ thêm một câu: “Vẽ cả người sao có thể nổi bật trọng điểm? Vẽ nửa người dưới là được rồi!”

Hướng Hải lệ bôn: KAY. . . Anh mau trở lại cứu em. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.