Tại Họa Thành Nạn Yêu Thành Họa | Họa Hại Thành Hoạn Yêu Thành Tai

Chương 29: Chương 29




Edit: Huyết Vũ.

Oa kakaka ~~ Vũ ta đã trở lại, dạo trc ta bắt đầu đi làm, mệt phòi phở, k có tâm tình + thời gian dịch truyện nên vẫn kéo dài đến tận giờ, mong mn thứ lỗi ~~~ *cắn khăn*

Tuy rằng truyện có thể sẽ k ra dc đều đều như ngày trc n ta sẽ cố gắng nhiều nhiều, cảm ơn mn đã ủng hộ và nhảy hố. . . Kakaka

Chương 57

Nhạc dạo chương này tương đối phiền muộn, món khai vị liền bớt đi. . .

Mọi người: thứ vô lương, không nghĩ ra được cứ việc nói thẳng, cư nhiên còn tìm lý do! ! !

Mỗ Ân: “Ừm, nếu nói như vậy, tôi đây thẳng thắn luôn, chương này xác thực không nghĩ ra được. . .”

Mọi người, rau thối trứng thối cà chua đồng thời ném tới, tức giận mắng: “Cô còn có mặt mũi nói nữa hả!”

Mỗ Ân ôm đầu bỏ chạy, “Ô ô ô. . . Chương sau nhất định bổ sung. . .”

==================================

Mạch Đào mấy ngày gần đây tâm tình rất không ổn định, chẳng lẽ là thời mãn kinh tới sớm? Một đoạn thời gian trước cùng Hoàng Cửu Cửu ước định cùng cai thuốc lá, đánh đố nếu mình hút thuốc trước sẽ để Hoàng Cửu Cửu thượng, kết quả tự nhiên là không nhịn được một tuần liền hút lần nữa, vừa mới bắt đầu vài ngày không dám quá kiêu ngạo, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận trốn ở trong phòng vệ sinh hút.

Một ngày Hoàng ngu ngốc phát hiện Mạch Đào trốn ở buồng vệ sinh hút thuốc, mừng rỡ như điên, ôm anh liên tục hôn vài cái, hô: “Mau mau mau! Để tôi thượng anh!”

Mạch Đào trừng mắt: “Cậu dám?”

Hoàng Cửu Cửu ô ô: “Nguyện đổ chịu thua!”

Mạch Đào oán hận cường điệu một lần nữa: “Cậu dám?”

Từ nay về sau không e dè hút lợi hại hơn.

Mạch Đào nhớ tới biểu tình ngày đó của Hoàng Cửu Cửu, tự nghĩ tự vui vẻ: ngu ngốc kia thực sự là thiếu ức hiếp!

Lại châm một điếu thuốc, Mạch Đào nhìn tàn thuốc đầy đất, từ vui biến thành giận, đang muốn gọi điện thoại mắng chửi người, liền thấy Hoàng Cửu Cửu từ bệnh viện đi ra.

“Oa đệt đệt đệt!” Mạch Đào ở bên kia đường mắng sang: “Tám giờ rồi! Bệnh viện các cậu xảy ra chuyện gì hả? Không có thời gian đi làm cố định sao? Tôi sắp chết đói rồi!”

Hoàng Cửu Cửu kinh ngạc một trận, tức giận đáp lại anh: “Tôi cũng không phải nữ sinh trung học, tôi kêu anh tới đón sao? Đói bụng còn không biết tìm cái để ăn?”

Mạch Đào trừng mắt: “Còn cãi? Còn cãi?”

Hoàng Cửu Cửu mắt trợn trắng, không lên tiếng nữa.

Mạch Đào trong cơn giận dữ, cảm thấy Hoàng Cửu Cửu ngay cả bước đi sao cũng chậm như thế? Anh cực không nhịn được xách Hoàng Cửu Cửu ném vào trong xe, “Ông đây đem cậu làm hư rồi phải không? Cư nhiên để tôi đợi hơn 2 tiếng! Gọi điện thoại cho cậu còn tắt máy? Hử?”

Hoàng Cửu Cửu trả lời lại một cách mỉa mai: “Tôi cầu anh tới đón tôi sao? Chính anh sáng nay phạm biến thái nói muốn tới đón tôi!”

“A ha? Tôi phạm biến thái!” Mạch Đào tức không chỗ để xả: còn không phải thấy cậu bệnh vài ngày? ! ! ! Ông đây yêu thương cậu còn phạm biến thái? Đệt! Ai nói ông đây yêu thương cậu! Mẹ X!

Hoàng Cửu Cửu trước khi núi lửa Mạch Đào bùng nổ trong chớp mắt vội vã ăn nói khép nép khuyên nhủ : “Được rồi được rồi, tôi sai rồi, viện trưởng mở họp, tôi cũng đâu thể ở trước mặt ông ta cứ thế rời đi. . .”

Mạch Đào phiền đến ót đau, phiền chính là cư nhiên bị Hoàng Cửu Cửu vừa nói như thế liền đột nhiên không phát cáu nữa.

Hoàng Cửu Cửu đưa lên một hộp giấy: “Tôi vừa nhờ đồng nghiệp mua mấy cái bánh tart, anh ăn lót bụng trước?”

Mạch Đào đẩy ra, ném ra một câu: “Tự ăn đi.”

Hoàng Cửu Cửu lùi tay về, có chút lúng túng. Mạch Đào băn khoăn, Hoàng Cửu Cửu mấy ngày nay rõ ràng đang lấy lòng anh, cái này khiến anh càng phiền, nói trắng ra là, anh muốn nói tạm biệt với Hoàng Cửu Cửu, thế nhưng thế nào cũng không mở miệng được, vậy nên rất phiền rất phiền. Vì sao không mở miệng được? Đây là nguyên nhân anh phiền muộn! Anh vốn là một tên không tim không phổi sao có thể cảm thấy hổ thẹn? Đây rốt cuộc là nguyên nhân gì? Không thể nói rõ.

Bằng tâm mà nói, Mạch Đào anh thật lòng yêu Hoàng Cửu Cửu sao? Sao có thể? Chẳng qua cuộc sống trước đây quá cô đơn quá buồn chán, đổi một loại giải trí khác mà thôi. Nhưng anh lần này giải trí dường như vô tình bỏ ra rất nhiều cảm tình, nhiều đến mức khiến anh thế nào cũng không nhẫn tâm buông tay.

Hoàng Cửu Cửu cắn một ngụm bánh tart, môi có chút dính, Mạch Đào trong lòng một trận gây rối, anh nắm cằm Hoàng Cửu Cửu, ghé tới liếm liếm. Hoàng Cửu Cửu lui về phía sau, nhỏ giọng nói thầm: “Đừng như vậy ở bên ngoài. . .”

Mạch Đào khinh thường “Xuy” một tiếng, hèn mọn hỏi lại: “Cậu còn sợ bị người thấy?”

Lời vô ích! Hoàng Cửu Cửu không lên tiếng.

Mạch Đào buông ra, khởi động xe, tâm nói: thật mất hứng! Ông đây vẫn rất phiền!

Hoàng Cửu Cửu quan sát sắc mặt anh, tìm ra một chủ đề đánh vỡ trầm mặc: “Được rồi, tôi chưa từng hỏi nhà anh làm nghề gì.”

Mạch Đào liếc anh một cái, “Trước đây chưa từng hỏi, hiện tại sao lại hiếu kỳ?”

Hoàng Cửu Cửu ngượng ngùng: “Hỏi một chút thôi, ba tôi làm cán bộ, ba anh thì sao?”

“Xã hội đen.”

Hoàng Cửu Cửu cười gượng: “Lừa trẻ con hả?”

“Có cái gì để lừa người? Ba tôi là anh cả, ba Thành Thực là anh hai, buôn lậu thuốc phiện kết giao quan liêu thu phí bảo hộ cho vay cắt cổ nuôi tay chân, không ác không làm.”

Hoàng Cửu Cửu vẻ mặt ngạc nhiên.

Mạch Đào bị anh chọc cười, “Lừa cậu thôi, nhìn cậu thật đúng là tin.”

Hoàng Cửu Cửu thở ra một hơi.

Mạch Đào còn nói: “Ba Thành Thực cùng ba tôi không phải một bang phái, chẳng qua làm chuyện không khác nhau lắm.”

Hoàng Cửu Cửu: “Đó là buôn lậu thuốc phiện kết giao quan liêu thu phí bảo hộ cho vay cắt cổ nuôi tay chân?”

Mạch Đào: “Không chỉ những thứ này, còn mở hộp đêm quán karaoke mại ***, sòng bạc ngầm, ngân hàng tư nhân ngầm, môi giới nhập cư trái phép. . .” Vừa nói vừa nhìn biểu tình buồn cười của Hoàng Cửu Cửu, trong bụng cười đến rút gân.

Hoàng Cửu Cửu im tiếng, biểu tình trên khuôn mặt dị thường cứng ngắc.

Mạch Đào khiêu khích liếc anh, “Sợ?”

Hoàng Cửu Cửu xốc lại lá gan lắc đầu.

Mạch Đào cười toe toét, cười cười, càng phiền! Mẹ nó, sao vừa nói chuyện với ngu ngốc này liền vui vẻ?

Hoàng Cửu Cửu thấy sắc mặt Mạch Đào bỗng dưng lại nghiêm túc, cẩn thận hỏi: “Anh sao vậy?”

“Không có gì.” Mạch Đào đáp lại một câu, dừng một chút, hỏi: “Này, cậu từng có phụ nữ không?”

“Không có.” Hoàng Cửu Cửu buồn bã nói: “Trước đây ba mẹ tôi ầm ĩ rất lợi hại, tôi bị bọn họ nói phiền, cũng từng muốn tìm một phụ nữ kết hôn, sau đó sống bình thường.”

“Ồ?” Mạch Đào kinh ngạc, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tan rã trong không vui.” Hoàng Cửu Cửu xấu hổ cười khổ, “Tôi đối với phụ nữ không được, miễn cưỡng cũng không miễn cưỡng nổi.”

“A ~ ” Mạch Đào huýt sáo, nhìn có chút hả hê, “Tôi biết rồi, cậu thấy phụ nữ bất cử?”

Hoàng Cửu Cửu sắc mặt xanh mét, “Anh thì sao?”

Mạch Đào rất không biết xấu hổ rất thẳng thắn trả lời: “Tôi cũng không phải đồng tính luyến ái, đương nhiên là có rất nhiều phụ nữ!”

Không phải đồng tính luyến ái? Mẹ X, vậy tên khốn nhà anh mỗi lần đều nhào vào tôi là có ý gì? Hoàng Cửu Cửu đáy lòng đau đớn, sắc mặt lại càng không tốt.

Mạch Đào nhìn ở trong mắt, trong lòng không hiểu vì sao lại vui, thêm một câu: “Tôi từng kết hôn.”

“Gì?” Một tiếng trời long đất lở.

“Oa đệt!” Mạch Đào tức giận, bưng lỗ tai rống to hơn: “Màng nhĩ đều bị cậu gào rách rồi!”

“Anh từng kết hôn? ! !” Đầu ngón tay của Hoàng Cửu Cửu gần như muốn chọc vào con ngươi Mạch Đào.

“Nhiều năm trước đã ly hôn rồi.”

“Ặc?”

“Cô ấy ném tôi.”

Hoàng Cửu Cửu trừng lớn mắt: ai dám ném tên biến thái này? Chẳng lẽ trên đời này còn có phụ nữ biến thái hơn?

Mạch Đào nhàn nhạt nói: “Cậu đây là biểu tình gì? Vợ tôi. . . Không, vợ trước của tôi, là một tiểu thư khuê các một phụ nữ rất tốt.”

“Vậy. . . Vì sao ly hôn? Anh không thích cô ấy?”

Mạch Đào tự giễu cười cười: “Không thích sao có thể kết hôn? Tôi chưa học xong đại học liền khẩn cấp kết hôn với cô ấy, tràng hôn lễ kia long trọng đến khoa trương, hàng xe cưới liếc mắt nhìn không thấy đầu cùng, tham dự toàn bộ đều là nhân vật có uy tín danh dự, y như là hướng khắp thiên hạ tuyên bố đừng ai mơ ước vợ ông đây nữa.”

“Sau đó?”

“Sau đó lại để toàn bộ thế giới chế giễu, tôi khi đó còn trẻ, lang thang quen, không biết thương yêu cô ấy, chờ tới lúc tôi hối hận, lòng cô ấy đã không ở trên người tôi. . . Toàn bộ thế giới đều thấy cái nón xanh của tôi, chỉ có mình tôi là không thấy, thẳng đến khi cô ấy đề xuất ly hôn tôi còn chẳng hiểu ra sao. . .”

Hoàng Cửu Cửu miễn cưỡng nhấc lên tinh thần, cười trêu nói: “Anh không dây dưa nhiều sao? Quấn cô ấy như lúc quấn tôi ấy.”

Mạch Đào thờ ơ nói: “Cô ấy sao giống cậu được?”

Có thứ bén nhọn gì đó hung mãnh cắt ra lỗ hổng giữa hai người, Mạch Đào không phát hiện, con mắt Hoàng Cửu Cửu thoáng chốc mông lung.

Mạch Đào nhìn phía trước, cười, lại có một tia buồn bã, “Tôi yêu cô ấy, người như cậu sao hiểu được?”

Người như anh sao hiểu được?

Đồng tính luyến ái như anh sao xứng nói đến yêu?

Mạch Đào không biết những lời này đối với Hoàng Cửu Cửu có bao nhiêu đả kích. Ngay từ đầu đã không công bằng, anh ở trong lòng người ta chỉ là món đồ chơi để cho người ta lấy lòng, người còn không bằng, sao có thể nói tới yêu? Hóa ra tên tâm thần này từ trong khung đã kỳ thị đồng tính luyến ái!

Hoàng Cửu Cửu không nói thêm, đem khuôn mặt chuyển hướng cửa sổ xe, thế nào cũng không có dũng khí liếc nhìn Mạch Đào. Biến thái chết tiệt! Kỳ thị tôi như thế còn dây dưa không ngớt làm gì! Biến thái chết tiệt biến thái chết bầm biến thái chết giẫm!

Những lần triền miên ôn nhu, mỗi ngày “tôi yêu cậu” treo ở trên môi, chỉ là nói đùa mà thôi, nếu người ta thực sự có cảm tình với anh, sẽ không mặt dày trắng trợn nói ra như thế! Không có tình, ngay từ đầu đã rõ ràng với anh, chơi đùa mà thôi. Ở cùng anh lâu như vậy, chẳng qua là anh thú vị hơn người khác một chút! Chỉ mình anh là kẻ ngu si một mình thương tâm! Thương tâm có ích gì?

Hoàng Cửu Cửu cuối cùng cũng biết mình là triệt triệt để để nhất sương tình nguyện, không nên cố gắng nữa, trong lòng Mạch Đào sẽ không yêu bất cứ kẻ nào. Thế nhưng, vì sao ngay cả nhịn xuống không muốn cho tên vô lại kia thấy mình chật vật khóc, cũng khó khăn như vậy? ! !

Mạch Đào dừng xe ở ven đường, vịn vai Hoàng Cửu Cửu qua, “Này! Cậu khóc cái gì? Chuyện tình của tôi cảm động như thế?”

Vô lại không biết xấu hổ! Ai để ý tới chuyện tình của anh! Tôi là khóc sao tôi lại đi yêu tên cặn bã như anh! Hoàng Cửu Cửu đẩy ra Mạch Đào, không tiếng động liều mạng rơi nước mắt, thế nào cũng không ngừng được.

Mạch Đào buồn bực, oán giận nói: “Đừng khóc nữa! Sao lại thích khóc như thế? Khóc khóc khóc, y như đàn bà.”

Hoàng Cửu Cửu cũng cảm thấy rất mất mặt, thế nhưng, thế nào cũng không thể đè nén bi thương trong lòng.

Mạch Đào động lòng, đường viền ngũ quan của Hoàng Cửu Cửu đều rất tinh xảo ôn nhu, nhưng lại có một loại khí dương cương mâu thuẫn, vừa rơi lệ lại càng câu hồn, Mạch Đào nhìn đến mơ màng, chờ ý chí rõ ràng hai người đã môi lưỡi dây dưa.

Không có yêu, vẫn có thể rất nhiệt liệt rất say sưa, vẫn có thể sống rất nhẹ nhàng rất vui vẻ, vì sao nhất định phải quấn quýt vào một chữ kia?

Thế nhưng, là cái gì ở trong lòng quấy nhiễu, khiến người ta không thể thở nổi.

Mạch Đào thở dài, ở bên môi Hoàng Cửu Cửu nói nhỏ, tiếng nói dịu dàng đến mức khiến chính mình da đầu tê dại: “Đừng khóc nữa. . . Vì sao khóc, cũng phải cho tôi một lý do chứ. . .”

Cư nhiên còn không biết xấu hổ hỏi? Chưa từng gặp ai vô lại như anh! Ở trong lòng người khác đâm một đao, còn giả vờ tốt bụng an ủi? Hoàng Cửu Cửu một mực rơi nước mắt, một câu cũng không đáp được.

Mạch Đào liếm liếm nước mắt trên môi Hoàng Cửu Cửu, có chút hoảng hốt, như mê như mộng nói ra một câu: “Tiểu Cửu, cậu khóc thực sự rất đẹp. . .” Đẹp đến kỳ dị, rất mê người, không ai có thể chống lại, chỉ muốn đem cậu chiếm làm của riêng, là tâm tình gì cũng không quan trọng.

Hoàng Cửu Cửu khóc thút thít hồi lâu, mới nói ra một câu hoàn chỉnh: “Mạch Đào, anh tốt với tôi một chút có được không. . . Tôi yêu anh. . .” Cho dù không yêu tôi, cũng đừng luôn thương tổn tôi như vậy được không?

Mạch Đào nhíu chặt lông mày, hung hăng ngăn chặn môi đối phương, vờ như cái gì cũng không nghe thấy. Yêu chỉ là lời nói tăng thêm tình cảm, cậu nói nghiêm túc như thế làm gì? ! ! Có *** không có tình yêu, không phải rất tốt sao? Tôi xin cậu! Chỉ cần không xé rách tấm sa mỏng kia, chúng ta vẫn có thể tiếp tục như lúc này.

Chương 58

Mười năm trước, Thành Thực: “Con không ăn củ cải đỏ!”

Mẹ Trần, kiên trì giơ thìa, “Ngoan nào, củ cải đỏ có lẫn thịt thịt, ăn ngon lắm. . .”

Thành Thực: “Không ăn! Con chỉ ăn thịt thịt không ăn củ cải đỏ!”

Mẹ Trần: “Củ cải đỏ nói: ‘Ta không phải củ cải đỏ, ta là mũi vịt Donald, Đô Đô không ăn ta sẽ cho mẹ ăn ~~ ‘ ”

Thành Thực: “Con ăn con ăn. . . A — ”

Mười năm sau, Thành Thực: “Em ghét nhất là củ cải đỏ!”

Lương Đình Xuyên: “Thằng nhóc chết tiệt, đừng có lãng phí lương thực!” Giơ thìa, không nhịn được: “Há mồm!”

Thành Thực: “Củ cải đỏ nói gì?”

Lương Đình Xuyên, gân xanh trên trán bạo khởi, một chữ một chữ nói: “Củ cải đỏ nói: ‘Mi không ăn nhất định phải chết!’ ”

Thành Thực: “Ô ô. . . A — ”

==========================

Lương Đình Xuyên rửa bát xong lại đi lau nhà, sau đó tắm cho Đô Đô, lại sấy khô, bận việc cả tối, thấy Thành Thực còn cuộn mình trên sô pha chơi game, nhất thời lửa giận nổi lên.

“Thành Thực, tắm sớm đi rồi đi ngủ.” Lương Đình Xuyên nhẫn nhịn nói.

“Lập tức.” Tròng mắt Thành Thực nhìn chằm chằm vào màn hình không rời đi chút nào.

Lương Đình Xuyên lửa giận lụi một nửa, tắt. Hửm? Sữa Ong Chúa hôm nay mua sao lại quên được nhỉ?

Thành Thực hai tay gõ bàn phím, chơi ma thú hết sức chuyên chú. Lương Đình Xuyên bưng nửa bát sữa Ong Chúa pha nước ấm, dụ dỗ nói: “Thành Thực ngoan, uống hết cái này, tăng cường sức miễn dịch của thân thể.”

Thành Thực không yên lòng: “Cái gì vậy?”

“Sữa Ong Chúa.”

“Ưm? Uống ngon không?”

Lương Đình Xuyên cười hì hì: “Dễ uống như mật ấy, ngoan, anh pha xong rồi.”

Thành Thực vươn ra một tay nhận lấy một hơi cạn sạch, lập tức phát sinh một tiếng kêu thảm: “Ứ. . .”

Lương Đình Xuyên lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nắm lại mỏ Thành Thực, mỉm cười, “Không được nhổ ra!”

Thành Thực nước mắt đều chảy ra, kiên trì nuốt vào, oa oa khóc: “Anh lại lừa em, thật khó uống. . . A. . . Kẹo — a ọe. . .” Ném laptop sang một bên lật tung ở trên bàn trà, ngay cả vỏ kẹo cũng không thấy. “Mau tìm kẹo cho em ăn — bây giờ còn buồn nôn — a — anh lại lừa em — ”

Lương Đình Xuyên dáng cười khả cúc: “Còn một lọ lớn, sau đó mỗi tối đều phải uống.”

Thành Thực bi hào ngã vào trên đùi anh lăn lộn co quắp, cuối cùng bất động, nghiễm nhiên kỹ thuật giả chết càng ngày càng thuần thục.

Lương Đình Xuyên thoả mãn cực kỳ, ừm, sữa Ong Chúa thực sự là thứ tốt, mấy trăm đồng tiền thật giá trị. (Vũ: ông chú biến thái =..=)

Đường Ngữ mua bánh ngọt Nguyệt Thăng thích ăn nhất, vui vui vẻ vẻ mở cửa phòng, Nguyệt Thăng cuộn tròn trên sô pha xem TV, ôm hộp khăn giấy, khóc đến suýt tắt thở.

Đường Ngữ bất đắc dĩ, ôm vai cô nói: “Nguyệt Thăng, em đừng khóc nữa, anh cùng em ra ngoài chơi nhé.”

Nguyệt Thăng lắc đầu, “Em gần đây không quá thoải mái. . . Lần sau đi. . . Ô ô. . .”

Đường Ngữ không nhịn được, “Mấy thứ kia là phim gì vậy? Khiến em khóc thành như vậy?”

Nguyệt Thăng không muốn phản ứng cậu, con mắt sưng y như quả hạch đào, bờ môi tái nhợt. Đường Ngữ dù yêu thương cũng không biết làm sao, khó khăn lắm TV mới phát quảng cáo, Nguyệt Thăng lúc này mới bình tĩnh lại, cầm bánh ngọt ăn mấy miếng, không biết nghĩ cái gì, lại khóc.

Đường Ngữ thở dài, khuyên nhủ: “Nếu không em về nhà một thời gian đi, đổi một nơi khác tâm tình sẽ tốt hơn.”

Nguyệt Thăng cụt hứng nói: “Em chật vật thế này, về rồi biết giải thích với mẹ thế nào. . . Vẫn là ở chỗ anh tốt hơn. . . Hửm? Anh muốn đuổi em?”

“Không phải không phải, ” Đường Ngữ vội giải thích: “Sao anh lại đuổi em? Em muốn ở bao lâu cũng được, anh đây không phải thấy em ngày nào cũng khóc, sợ em khóc thành bệnh hay sao.”

Nguyệt Thăng nhích tới gần chỗ cậu, khóc thút thít nói: “Em vừa xem nữ diễn viên trong bộ phim kia mang thai, thế nhưng người nhà nam diễn viên lại không cho bọn họ đến với nhau, cho nên cô ấy trốn về nông thôn sinh con, khó sinh mà chết. . .”

Đường Ngữ bật cười, “Đùa à! Phương pháp phòng ngừa không làm tốt còn loạn dùng cậu em, hơn nữa, vì mấy phút mà tạo thành hiện tại, anh xem đạo diễn kia là một tên không có não!”

“Anh thì biết cái gì?” Nguyệt Thăng rưng rưng trừng cậu, cắn răng nói: “Đám đàn ông chết tiệt các anh đều vô trách nhiệm, không nói với anh nữa!”

Đường Ngữ nghĩ mình lại nói sai, không có biện pháp, đấu với nhóc con này nhiều năm như vậy, hiện tại muốn hùa theo cũng khó.

Nguyệt Thăng nói: “Hướng Hải thế nào rồi? Ừm, vài ngày nữa em thoải mái hơn sẽ đi thăm anh ấy.”

“Ừm, tốt lắm, chấn động não nhẹ mà thôi, vài ngày sau là có thể xuất viện.” Đường Ngữ nói một nửa, cười đến vạn phần *** tà, “Lông vàng kia yêu thương chú em Hướng Hải của chúng ta, em đi xem sẽ thấy buồn nôn! Chao ôi ~~” Nói, run lên hai cái.

Nguyệt Thăng dùng khủy tay chọc cậu, cười mắng: “Anh hâm mộ người ta hả? Xem ra anh cũng có ẩn tính khuynh hướng đồng tính luyến ái.”

Đường Ngữ lớn tiếng biện bạch: “Anh không có! Tuyệt đối là thẳng nam!”

Nguyệt Thăng che tai, “Rống lên làm gì? Có bệnh à.”

Đường Ngữ cứng lại, chậm chạp nói: “Nguyệt Thăng, cái kia. . .”

“Cái kia cái gì?”

Anh thích em, mẹ nó, những lời này luyện tập với người khác vô số lần, thế nào hiện tại khó mở miệng như vậy? “Cái kia, anh. . .” Đường Ngữ nói quanh co: “Anh, anh vẫn, ặc, anh. . . Vẫn. . .”

“A!” Con ngươi Nguyệt Thăng lại bị TV hấp dẫn, “Đừng ồn đừng ồn, bắt đầu rồi! Có cái gì nói sau đi!”

Đường Ngữ: “. . .” Nhóc con chết tiệt! Em gả cho TV luôn đi!

——————-

Nguyên Khải đem tóc dài cắt ngắn, lại nhuộm về màu đen, trên tai một cái khuyên cũng không để lại, toàn bộ tháo xuống, kính áp tròng cũng không đeo, thay bằng kính mắt. Tên ngốc ngủ một giấc vừa tỉnh lại phát hiện người ngồi ở bên giường thật lạ, nhìn thẳng người nọ một phút đồng hồ, kêu sợ hãi: “KAY?”

Nguyên Khải sờ sờ tóc ngắn, cười hỏi: “Không nhận ra?”

Tên ngốc kinh hồn chưa định, sợ hãi hỏi: “Sao anh lại biến thành như vậy?”

“Em muốn anh tìm một công việc ban ngày, bộ dạng kia của anh có thể được chỗ nào nghiêm túc nhận vào?” Nguyên Khải có chút mất hứng, mặt mang tức giận, “Thế nào, em không thích anh thế này?”

Hướng Hải cười nhe răng, mạnh mẽ nói thích, Nguyên Khải cười, ôm cổ cậu, ở trên mặt hôn mấy ngụm, nhẹ giọng nói: “Em thích là tốt rồi, sau đó anh tìm một công việc ổn định nuôi em.”

Hướng Hải bị hôn đến choáng váng, gật đầu không ngừng. Ặc? Mình vì sao phải để Kay nuôi? Mặc kệ, anh ấy nói thế nào thì thế ấy. . .

Hai người đang dính chặt lấy nhau, bác sĩ gõ cửa tiến đến nói muốn kiểm tra một chút, Nguyên Khải liền tranh thủ đi ra cửa hút điếu thuốc, vừa châm lên điện thoại di động liền kêu, cư nhiên là mẹ Nguyên. Điện thoại vừa kết nối đối phương liền hỏi: “Nguyên Khải, mẹ gọi vào di động của Hướng Hải sao vẫn tắt máy?”

“Di động của cậu ấy bị cướp rồi.” Nguyên Khải mắt trợn trắng, đệt, rốt cuộc ai là con của mẹ hả?

“Cái gì?” Mẹ Nguyên nhất thời không hiểu.

“Bọn con gặp cướp, di động cậy ấy bị đoạt đi rồi.”

“Gặp cướp?” Mẹ Nguyên ngữ điệu hoảng hốt: “Nguyên Khải, con có bị thương không?”

“Con không sao.” Nguyên Khải vành mắt đỏ lên, rốt cuộc vẫn là mẹ ruột mình. Dừng một chút, còn nói: “Hướng Hải bị thương, hiện tại nằm ở bệnh viện. . . Tay cậu ấy bị thương rất nghiêm trọng, sẽ có di chứng. . .”

Đối phương một trận trầm mặc, sau đó là liên tiếp giận mắng tuôn ra: “Thằng nhóc thối nhất định là mày đêm hôm khuya khoắt loạn chạy! Ăn cướp thế nào không cướp người khác hết lần này tới lần khác lại cướp mày? Tám phần mười là chuyện tốt từ tay mày! Người ta Hướng Hải trẻ ngoan bị mày hại thảm! Cái này làm sao ăn nói với người nhà người ta? Sao mày không bị người đánh chết hả? Loại cặn bã xã hội như mày chết một thằng liền ít một thằng. . .”

Nguyên Khải khóc không ra nước mắt: mình quả nhiên là được nhặt về.

Bác sĩ kiểm tra xong, đi ra nói với Nguyên Khải: “Bệnh nhân khôi phục rất tốt, ngày mai có thể xuất viện rồi.”

Nguyên Khải sửng sốt, “Nhanh như vậy?”

Bác sĩ đầy mặt dáng cười: “Thanh niên thể chất tốt, không có gì đáng ngại.”

Nguyên Khải nhíu mày, “Vậy tay cậu ấy. . . Ưm, bác sĩ, tôi xem vẫn là quan sát một đoạn thời gian nữa đi.”

“Không có gì để quan sát cả, qua một thời gian đến bệnh viện để gỡ bỏ thạch cao là được.”

Nguyên Khải có chút căm tức: “Như vậy có quá tuỳ tiện không?”

Bác sĩ không cười nữa, khó hiểu nhìn cậu: “Chỉ bị nứt xương thôi mà, vậy cậu còn muốn thế nào? Tôi giúp các cậu tiết kiệm tiền, không xuất viện phí này phí kia mỗi ngày đề phải trả. . .”

Nguyên Khải nắm chặt điện thoại di động, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, “Gì cơ? Chỉ bị nứt xương?”

“Ặc?” Bác sĩ cũng lờ mờ, “Đúng vậy, nếu không cậu nghĩ là gì? Ngày đó cậu ấy tới tôi đã nói rất rõ với bạn cậu ấy rồi mà, ặc? Cậu này, sắc mặt của cậu thật không tốt. . . Cậu, cậu không sao chứ?”

Nguyên Khải một cước đá văng cửa phòng, bạo rống: “Bùi Hướng Hải!”

Hướng Hải thấy người tới hùng hổ, cảm thấy đại sự đại sự, sợ hãi rụt rè hỏi: “Sao, sao vậy?”

Y tá đang thay băng vải cho Hướng Hải, cũng bị hoảng sợ, trừng mắt Nguyên Khải: “Trong phòng bệnh an tĩnh chút.”

Nguyên Khải ba bước thành hai bước xông tới, đoạt lấy băng vải trong tay y tá, trong nụ cười bắn ra sát khí, “Để tôi, cô ra ngoài trước đi, nhớ giúp tôi đóng cửa, cảm ơn.”

Hướng Hải mắt mở trừng trừng nhìn y tá bác sĩ đều lui ra ngoài, khí áp trong phòng bệnh lập tức cao đến nổ tung, nơm nớp lo sợ hỏi: “Anh, anh sao vậy?”

Nguyên Khải nghiến răng nghiến lợi: “Cho em gạt anh!” ( Xin làm rõ kẻ thù của mi là ai trước có được không? )

Chó săn nhỏ yếu cuộn đến góc giường, bất lực phát sinh nghi vấn: “Em lừa anh cái gì?” ( tuyệt đối vô tội! )

Trong phòng bệnh truyền ra tiếng thét cực kỳ bi thảm. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.