Vũ: ai zo zo, tung hoa, Vũ ta đã trở lại…. Ta đến cứu vớt những linh hồn nhỏ bé bị lọt hố của ta đã lâu đêy… Khụ!!! Đừng đánh ta aaaaaaaaaaaa!!!!
Chương 59
Thôi Hòa: “Xem bản kí hoạ của mấy đứa đi! Chi tiết vẽ qua loa như vậy, thân người dù vẽ tốt cũng vô dụng! Đống tay chân nhìn y như chân gà, giống không hả? Bắt đầu từ hôm nay, mỗi người vẽ mười nghìn bàn tay bàn chân cho tôi!”
Thôi Hòa đi rồi, Thành Thực: “Đường Ngữ, thầy bảo chúng ta vẽ mấy bàn tay bàn chân ấy nhỉ?”
Đường Ngữ: “Một nghìn.”
Vạn Triết: “Nói bậy!”
Hướng Hải: “Đúng thế, rõ ràng thầy nói mười nghìn.”
Vạn Triết: “Thầy nói có một trăm thôi!”
Hướng Hải: “. . .”
Thành Thực: “Vậy thầy nói lúc nào phải vẽ xong?”
Hướng Hải: “Hẳn là trước khi kết thúc học kỳ này. . .”
Vạn Triết: “Thối lắm!”
Hướng Hải, sợ hãi: “Chẳng lẽ là trước khi môn này kết thúc?”
Vạn Triết: “Trước khi đời này kết thúc vẽ xong là được.”
Thành Thực, Đường Ngữ: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Hướng Hải: “Vẫn, vẫn là em vẽ hết trong mấy ngày đi.”
Ba tên còn lại: “Cậu dám? ! !”
Hướng Hải: ô ô. . .
========================
Mạch Đào có lúc buổi tối sẽ về rất muộn, mở quán bar buổi tối tự nhiên là sẽ có mấy chuyện hỗn tạp, trước đây Hoàng Cửu Cửu cũng không hỏi đến, thế nhưng gần đây không biết vì sao càng ngày càng chú ý. Nếu Mạch Đào không về, Hoàng Cửu Cửu liền ngủ không được, anh sợ Mạch Đào đi rồi sẽ không về nữa. Không vì sao, chỉ vì chính anh trước đây cũng đối đãi người khác như thế, vậy nên anh tinh tường rõ ràng quan hệ giữa anh và Mạch Đào yếu đuối bao nhiêu, căn bản không có bất cứ thứ gì có thể gắn bó.
Nếu như chán rồi, Mạch Đào không có nghĩa vụ phải chào hỏi anh liền có thể biến mất, từ nay về sau người dưng nước lã.
Hoàng Cửu Cửu không có chuẩn bị tâm lý, anh rất sợ ngày hôm nay còn cùng Mạch Đào ngồi cùng bàn ăn, ngày mai liền không thể gặp lại. Anh trở nên lải nhải, Mạch Đào muốn ra ngoài, anh hỏi: “Lúc nào thì về?”
Vừa mới bắt đầu Mạch Đào sẽ nói rất nhanh sẽ về, quán nhà ai mà không xảy ra chút chuyện, lúc gần đi còn cho Hoàng Cửu Cửu một nụ hôn. Nhưng về sau, chỉ có hai chữ: “Không biết.”
Một đôi dưới lầu kia, vì sao có thể yêu nhau như vậy? Hoàng Cửu Cửu không rõ mình nên làm thế nào, anh ở trước mặt Mạch Đào đã ném đi toàn bộ tự tôn, nhưng vẫn xa cầu không được một đoạn cảm tình.
Thẳng đến có một ngày Mạch Đào cả đêm không về, Hoàng Cửu Cửu mở mắt một đêm, ngày thứ hai đi làm cũng như cái xác không hồn, căn bản không để ý đến thỉnh cầu của viện trưởng, cố ý đem ca phẫu thuật giao cho đồng nghiệp khác. Trạng thái hiện tại của anh, nếu phẫu thuật sẽ là tai nạn chết người! Không ai hiểu, các đồng nghiệp khác chỉ nghĩ phó chủ nhiệm Hoàng kiêu ngạo cao giá.
Hoàng Cửu Cửu cụt hứng cuộn mình trên sân thượng bệnh viện, một điếu một điếu hút thuốc, nói với chính mình: tên cặn bã chết tiệt không biết xấu hổ kia đã phá hỏng cuộc sống của mình.
Buổi trưa tan tầm về nhà, phát hiện Mạch Đào không biết lúc nào đã về, đang ung dung nằm bò trên giường ngủ.
Hoàng Cửu Cửu đứng ở đầu giường, nhìn tướng ngủ tứ chi giang rộng, không biết mình là dạng tâm tình gì, mâu thuẫn lại phức tạp, căm hận lại bất đắc dĩ.
Anh không đánh thức Mạch Đào, tự mình đến phòng bếp làm bữa trưa.
Mở tủ lạnh, toàn bộ đều là đồ Mạch Đào thích ăn.
Hoàng Cửu Cửu không nhịn được nữa, anh đè thấp thanh âm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Vĩnh viễn không có người yêu thương anh, ở trong lòng anh không ngừng lặp lại: kêu con rùa kia cút! Lăn xuống giường mình! Cút khỏi nhà mình!
Mạch Đào lười ở trên giường nhận lấy bữa sáng kiêm bữa trưa Hoàng Cửu Cửu đưa qua, không rửa mặt không đánh răng cứ thế vùi đầu ăn.
Hoàng Cửu Cửu bất đắc dĩ, “Lão gia, đừng có ăn ở trên giường.”
Mạch Đào cố ý chọc giận anh, bưng bát canh giả vờ ai u một tiếng, mắt thấy sắp lật bát. Hoàng Cửu Cửu trái tim căng thẳng, Mạch Đào lại cầm chắc, hắc hắc nở nụ cười, “Bảo bối, canh này uống ngon thật.” Múc một thìa, “Đến, tiểu Cửu, ăn một ngụm ~”
Hoàng Cửu Cửu mắt trợn trắng, “Tôi ăn rồi.” Dừng một chút, hỏi: “Anh về lúc mấy giờ?”
Oa đệt, giọng điệu thằng nhóc này sao y hệt vợ mình trước kia? Mạch Đào không vui, “Quên rồi.”
Hoàng Cửu Cửu cũng tức giận: “Biến thái chết tiệt, làm loạn nhớ dùng đồ bảo vệ, đừng đem bệnh gì truyền nhiễm cho tôi!”
“Đệt! Ai nói tôi đi ra ngoài làm loạn? Hơn nữa, cùng người khác là làm loạn cùng cậu không phải làm loạn?”
Hoàng Cửu Cửu mặt tối sầm.
Mạch Đào hoãn lại một hơi: “Hôm qua gặp mấy người quen, uống nhiều ngủ ngay ở trong ghế lô. . .”
Hoàng Cửu Cửu không hé răng, bưng lên bát đũa Mạch Đào ăn thừa lại, Mạch Đào có chút băn khoăn, đứng lên từ phía sau ôm anh, hỏi: “Sắc mặt của cậu không phải tốt, khó chịu sao?”
Hoàng Cửu Cửu nhàn nhạt đáp: “Không.”
Mạch Đào hôn hôn bên tai anh, dầu mỡ trên miệng đều cọ lên, “Tiểu Cửu, cậu gần đây sao cả ngày xụ mặt. . .”
Sắc mặt Hoàng Cửu Cửu ấm lên.
Mạch Đào tiếp tục: “Trở nên không thú vị. . .”
“Anh đi chết đi!” Hoàng Cửu Cửu tránh ra, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, trong lòng vừa chua xót vừa đau nhức lại đè nén: bảo hắn cút bảo hắn cút mau bảo hắn cút! Sao mi không bảo hắn cút đi? ! !
———————
Trên người tên ngốc có thêm vài vết thương, bó tay phải, khập khiễng vào phòng vẽ tranh.
Đường Ngữ nói: “Mới ra viện đã đi học, sao phải chăm chỉ như thế? Ở nhà thêm nghỉ hai ngày, không phải có vợ cậu hầu hạ sao?”
Hướng Hải khẩn trương nhìn xung quanh, xác định Nguyên Khải không ở gần đây, thấp giọng nói: “Anh ấy đi tìm việc rồi.”
Thành Thực: “Anh ta không phải làm ở quán bar sao? Còn muốn tìm việc gì?”
Hướng Hải nghi hoặc: “Anh ấy nói muốn tìm một công việc ổn định nuôi tôi. . . Ưm, anh ấy gần đây rất kỳ quái, ngày hôm qua đột nhiên đánh tôi một trận. . .” ( động vật cấp thấp đáng thương, bị người đánh còn không biết vì sao bị đánh. )
Vạn Triết phỉ nhổ: “Một chút tiền đồ cũng không có! Vợ quản nghiêm!” ( chính mi không phải cũng thế? )
Đường Ngữ liên tiếp vài ngày đều là dáng cười đầy mặt, mấy người còn lại đều buồn bực. Thành Thực hỏi: “Đường Ngữ, anh không phải nói Nguyệt Thăng cả ngày lấy nước mắt rửa mặt sao? Sao anh một chút đồng tình cũng không có, còn vui thành như vậy?”
Đường Ngữ thẳng thắn: “Lúc cô ấy hẹn hò với Hàn Khiêm kia mỗi ngày anh đều rủa bọn họ chia tay, hiện tại bọn họ chia thật anh có thể không vui sao?”
Vạn Triết: “Loại đàn ông như cậu thật đáng thẹn.”
Hướng Hải: “Thế nhưng Nguyệt Thăng rất đáng thương.”
Đường Ngữ liếc xéo cậu, “Chính là muốn để con nhóc chết tiệt kia ăn chút giáo huấn! Qua mấy ngày bản thiếu gia hoa lệ gặt hái, cho cô ấy nhận rõ trên thế giới này ngoại trừ anh đây không còn tên đàn ông nào khác sẽ thật tình với cô ấy!”
Vạn Triết, Thành Thực: “Thiết, cậu?” Ngay cả tên ngốc cũng lộ ra vẻ mặt phỉ nhổ.
Đường Ngữ cả giận nói: “Mấy người cư nhiên không tín nhiệm anh em như thế? Chỉ cần cô ấy gả cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa! Nếu không. . .” Đem cây bút ở trong tay răng rắc bẻ thành hai nửa, “Giống như đao này!”
Hướng Hải cảm thấy kính nể.
Thành Thực mắt trợn trắng: đao cái rắm? Không phải là một cái bút sao? Giả vờ bảnh bao gì chứ.
Vạn Triết nổi trận lôi đình: “Cậu chán sống rồi hả? Của tôi vừa mới mua, đền tôi đền tôi. . .”
Đường Ngữ vội vàng nói sang chuyện khác, hình dạng rất hao tổn tâm trí, “Ai, lại nói tiếp, vợ tôi gần đây rất kỳ quái, luôn nói mấy lời trên trời dưới đất.”
Thành Thực thối một ngụm, phản bác: “Nguyệt Thăng đã đồng ý với anh chưa mà gọi người ta là vợ, cẩn thận bị cô ta nghe thấy, hừ hừ, anh liền tuổi trẻ chết sớm đi!”
Đường Ngữ lòng tin gấp trăm lần: “Cậu cho rằng bộ dạng bà tám kia còn có ai sẽ cần? Chỉ có bản thiếu gia miễn cưỡng tiếp thu, coi như là làm từ thiện. Được rồi, nhóc con kia gần đây ăn cái gì cũng không ngon miệng, lượng cơm ăn y như gà con, tôi nhìn cũng phải gầy một vòng lớn, cứ như vậy không được, các cậu có biện pháp gì?”
Hướng Hải lắc đầu, “Em không biết ứng phó với con gái thế nào.” ( con trai mi cũng ứng phó không nổi. )
Thành Thực hắc hắc vui vẻ: “Giống em, bị bệnh dạ dày, phải ăn cái gì anh có thể nhờ Đình Xuyên chỉ bảo.”
Đường Ngữ uể oải vạn phần: “Tôi cũng nghĩ cô ấy bị bệnh dạ dày, ngày hôm qua nấu ít cháo trứng muối thịt nạc, cô ấy ăn không được mấy miếng liền buồn nôn. Tôi vốn đã không biết làm cơm, cô ấy cư nhiên muốn tôi làm cá nấu cay, sao tôi làm được. . . Muốn dẫn cô ấy đi nhà hàng cô ấy lại lười động. . .”
Vạn Triết có chút suy nghĩ: “Sao giống lúc vợ tôi mang thai vậy? Chua trai cay gái. . .”
Ba người còn lại thẳng lăng lăng nhìn cậu, hồi lâu, Đường Ngữ cười gượng: “Sao có thể?”
Bầu không khí trong phòng vẽ tranh nhất thời cứng ngắc, Đường Ngữ dường như nhớ tới cái gì, sắc mặt từ từ tái mét, ném lại đồ dùng trong tay, đá cửa chạy ra ngoài.
Chương 60
Hoàng Cửu Cửu cảm thấy mình và Mạch Đào đã sắp đi tới đầu cùng, anh cực kỳ cẩn thận giữ gìn mối quan hệ yếu đuối này, nhưng bắt đầu lực bất tòng tâm.
Mạch Đào buổi tối nhận một cú điện thoại, đổi một thân quần áo chuẩn bị ra ngoài, nửa giờ sau còn ồn ào muốn ăn caramel hương táo.
Hoàng Cửu Cửu bưng caramel vừa làm xong, mờ mịt hỏi: “Anh không ăn sao?”
Mạch Đào “Ừ” một tiếng, đi về phía cửa.
Hoàng Cửu Cửu lại hỏi: “Đi đâu?”
Mạch Đào buồn cười: tôi đi đâu còn phải báo cáo với cậu?
Hoàng Cửu Cửu tiến lên kéo anh, lại hỏi: “Lúc nào thì về?”
Mạch Đào giật giật môi: “Sao tôi biết được?”
Hoàng Cửu Cửu y như làm ảo thuật móc ra một hộp đồ nhỏ nhét vào túi quần anh, Mạch Đào ngạc nhiên: “Ý gì vậy?”
Còn có thể là ý gì? Hoàng Cửu Cửu cảm thấy mình thực sự là bị coi thường.
Bầu không khí cứng ngắc vài giây, Mạch Đào lôi ra hộp áo mưa (Vũ: áo mưa này là cái gì chắc mn đều hiểu nhể!!), cười khan một tiếng: “Tôi là về quán một lúc, có quán gần đây không làm sạch sẽ vấn đề thuế vụ đang bị theo dõi. . .”
Hoàng Cửu Cửu cắt đứt anh, “Anh mang theo là được.” Đều là người vô trách nhiệm, về điểm thói hư tật xấu này Hoàng Cửu Cửu là hiểu nhất.
Mạch Đào nổi giận trong chớp mắt, bỗng nhiên bình tĩnh. Gần đây thái độ của Hoàng Cửu Cửu khiến anh không yên lòng, anh cố tình gây sự, Hoàng Cửu Cửu một mực dịu ngoan tiếp thu, anh không phải không biết đối phương có bao nhiêu coi trọng anh mà nhân nhượng anh, vì cái gì? Còn không phải là vì níu lại anh. Quan hệ giữa bọn họ đã không đơn giản chỉ là bạn giường nữa. Nhưng hiện tại cử động này của đối phương khiến anh lo lắng đều tan rã, Hoàng Cửu Cửu có thể bao dung anh như vậy, sao có thể là thật lòng? Anh giống như đùa giai cười xấu xa một chút, đem áo mưa thả lại vào túi, “Mệt cho cậu nghĩ đến chu đáo như thế, cảm ơn.”
Hoàng Cửu Cửu chờ Mạch Đào tức giận, đã chuẩn bị tâm lý tiếp thu Mạch Đào mắng chửi người đập phá đồ hoặc chột dạ giải thích gì đó, cuối cùng cư nhiên lại bình tĩnh ngoài ý liệu như vậy. Anh nhìn bóng lưng Mạch Đào, bỗng nhiên cảm thấy lòng mình trống rỗng.
Mạch Đào ngồi ở trên bậc thang chỗ tủ giày đi giày, nghe thấy Hoàng Cửu Cửu ở phía sau gọi: “Mạch Đào.”
Mơ hồ mang theo khóc nức nở.
Mạch Đào run lên có loại cảm giác sợ hãi, ngay cả dũng khí quay đầu cũng không có.
“Mạch Đào.” Hoàng Cửu Cửu khắc chế nước mắt không ngừng rơi, nhẹ giọng nói: “Đừng đi.”
Mạch Đào ngồi không đứng dậy, anh dùng tay che mặt, trong lòng hô lớn: xong rồi! Ngu ngốc! Đừng nói nữa!
“Tôi yêu anh, Mạch Đào, em yêu anh, không phải đùa. . .” Hoàng Cửu Cửu từ phía sau ôm lấy anh.
Mạch Đào cuống quít bứt ra, “Tiểu Cửu, đừng ồn! Sao phải làm như vậy? Tôi chỉ là đùa cậu thôi, tôi đi ra ngoài làm việc, rất nhanh sẽ về. . .” Quay người lại, đối diện với hai mắt đẫm lệ của Hoàng Cửu Cửu, Mạch Đào nói không ra lời.
Một trận giằng co hiểu lòng không nói, Mạch Đào xoay người bước đi.
Đã tới nước này, Hoàng Cửu Cửu biết Mạch Đào đi ra cánh cửa kia sẽ không về nữa, anh kéo lấy Mạch Đào, đau khổ cầu xin: “Mạch Đào! Em không lừa anh! Em thực sự yêu anh! Em chỉ là, chỉ là muốn anh, cho em một chút. . .” Nói không nên lời, cho em một chút vui vẻ, khiến em biết anh có một chút yêu em, em bằng lòng cố gắng mười phần.
Mạch Đào mặt không chút biểu tình, hoàn toàn không giống dáng dấp bình thường.
Hoàng Cửu Cửu ôm lấy mặt anh, mong anh có thể nhớ tới một đoạn hai người sớm chiều ở chung, “Mạch Đào, chúng ta không phải vẫn làm rất tốt sao? Sau đó em sẽ đối với anh rất tốt rất tốt, thực sự, anh chỉ cần yêu em một chút là được. . .”
Mạch Đào cười khổ.
Lần hôn nhân thất bại kia, có phải sẽ lặp lại lần nữa? Huống hồ, anh có yêu người đàn ông trước mắt này không?
Mạch Đào không rõ, anh nâng tay xoa xoa đầu Hoàng Cửu Cửu, trong óc một mảnh mơ hồ.
Tiếp tục làm một đại chúng tình nhân tiêu sái tự do, hay là vai gánh trách nhiệm và lời hứa khiến người ta ràng buộc?
Đầu Hoàng Cửu Cửu bị anh xoa thành ổ gà, Mạch Đào mâu thuẫn đầu đau như nứt ra, không muốn nói yêu, lại luyến tiếc Hoàng Cửu Cửu. Anh đem đối phương ghì chặt trong lòng mình.
Hoàng Cửu Cửu mừng như điên chỉ chốc lát, lại nghe Mạch Đào thấp giọng nói: “Tiểu Cửu, cậu phạm quy.”
Hoàng Cửu Cửu sửng sốt.
Phạm quy.
Game over!
Anh hung hăng ôm lấy Mạch Đào, sợ hãi khiến anh không thể nói rõ: “Đừng! Không phải! Em chỉ là nói một chút!”
Mạch Đào cười mang theo tiếc nuối.
“Mạch Đào! Đừng như vậy!” Hoàng Cửu Cửu giãy dụa muốn giữ lại gì đó, tựa như trước kia giãy dụa muốn thoát khỏi Mạch Đào dây dưa, nhưng hôm nay lại có thêm vô tận tuyệt vọng và bi thương, bất chấp tôn nghiêm chẳng đáng giá kia, anh hôn môi Mạch Đào, khóc cầu xin: “Anh coi như cái gì cũng không biết, nếu không chúng ta chơi thêm một đoạn thời gian? Có được không?”
Mạch Đào giống như bị điện giật nghiêng đi khuôn mặt, trong mắt viết: xin lỗi, không chơi được nữa.
“Mạch Đào!” Hoàng Cửu Cửu thương cảm hề hề nhìn Mạch Đào, không chịu tin tưởng đối phương là người tuyệt tình như thế.
Hai người lần đầu tiên nghiêm túc nhìn nhau, Mạch Đào chột dạ không dám nhìn hai mắt đẫm lệ của Hoàng Cửu Cửu, ở trong lòng một lần lại một lần hỏi chính mình: Mày thương cậu ấy sao? Vì sao muốn dây dưa? Vì sao muốn ở chung với cậu ấy? Vì sao phải đi tới một bước hôm nay? Đều sai rồi. Chỉ là thích khuôn mặt cậu ta, chỉ là vừa vặn biết cậu ta là GAY, chỉ là hiểu cậu ta cũng giống mình lang thang lăng nhăng, chỉ là xác định cậu ta sẽ không thật tình, chỉ là cuộc sống quá buồn chán, chỉ là trong lòng quá trống rỗng.
Mạch Đào kéo ra một nụ cười cứng ngắc, “Xin lỗi.” Nhấc chân muốn đi, Hoàng Cửu Cửu kéo anh, chết sống đều luyến tiếc buông tay.
“Mạch Đào, em thực sự rất yêu anh, đừng đi. . .”
“. . .”
“Mạch Đào, anh lưu lại đi, em cái gì cũng nghe anh. . .” Đã ăn nói khép nép như vậy, anh còn muốn em ti tiện tới mức nào mới bằng lòng lưu lại? Hoàng Cửu Cửu nắm chặt tay đối phương, ôm một tia hy vọng cuối cùng, “Mạch Đào, anh xem, Lương Đình Xuyên bọn họ không phải rất yêu nhau sao? Bọn họ cũng sống rất tốt không phải sao? Em không tham đến vậy, em không cần nhiều như vậy, chỉ cần một chút, chỉ cần anh yêu em một chút, chỉ một chút thôi, xin anh. . .”
Em trả giá hết thảy, chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ là một chút mà thôi!
Mạch Đào do dự đứng, không thể quyết định nên đi hay ở. Đi, mọi chuyện xong hết. Ở? Vấn đề là anh rốt cuộc có yêu người ta không? Không phải yêu, anh không nên bị mê hoặc, anh chỉ là ham chơi, không phải đồng tính luyến ái, anh chưa từng yêu đàn ông, cũng vĩnh viễn sẽ không yêu đàn ông.
Kẻ phong lưu chỉ yêu chính mình, ai cũng không yêu, cũng không muốn được người yêu, cái gì cũng thiếu, duy độc không thiếu nhẫn tâm.
Mạch Đào rút tay, xin lỗi cười cười, “Xin lỗi, tôi không yêu cậu.” Tôi cũng không muốn khiến mình yêu cậu.
Một câu nói, sạch sẽ lưu loát, cái gì cũng không cần mang đi.
Hoàng Cửu Cửu nhắm mắt, chỉ nghe “Cạch” Một tiếng đóng cửa, cắt đứt toàn bộ tình cảm.
Buồn cười.
Anh thật buồn cười.
Mặc cho anh tình sâu thắm thiết cuồng dại chấp nhất đến đâu, mặc cho anh cố gắng thế nào cầu xin thế nào, nhưng là cái gì cũng không thể xoay chuyển. Hoàng Cửu Cửu không biết đã tự khuyên mình không nên khóc thêm như thế nào, anh có thể trách ai? Ngay từ đầu đã nói tất cả chỉ là một hồi trò chơi, chỉ là bạn giường, thế nhưng vì sao anh còn muốn không ngừng chồng lên cảm tình đưa vào? Là do chính anh! Anh ta chà đạp lên tôn nghiêm của anh, chơi đùa đến mỹ mãn, trước khi đi còn khoét rỗng lòng anh, có nhiều lý do để anh phỉ nhổ người kia như vậy, anh vì sao vẫn không thể buông tha?
Mạch Đào sẽ không về nữa, qua không lâu, người đàn ông kia sẽ đem khoảng thời gian hai người ôn tồn vui vẻ từng giọt từng giọt quên đến sạch sẽ.
Hoàng Cửu Cửu xóa số điện thoại Mạch Đào trong di động. Mỗi ngày còn chưa tới giờ tan tầm, anh đều nhìn chằm chằm điện thoại di động chờ số điện thoại kia xuất hiện. Giờ không cần nữa, dãy số liên quan tới hắn, từ nay về sau sẽ không hiện lên màn hình di động của anh nữa.
Anh đem bàn chải đánh răng khăn mặt dao cạo râu của Mạch Đào tất cả đều ném vào thùng rác, thấy vật sinh tình, sáng nay tên khốn kia còn mang theo cả mặt đầy kem cạo râu, ở trên mặt anh ấn một nụ hôn.
Rèm cửa sổ khăn trải giường thảm trải sàn màu sắc rực rỡ người đàn ông kia đem tới, ném! Tất cả tất cả, sao đều ném không hết, cuối cùng anh buông tha, cho dù căn nhà này khôi phục như lúc ban đầu, lại thế nào?
Anh hận cái tên vô lại chết tiệt không chịu trách nhiệm kia quấy rầy cuộc sống của anh, quấy rầy trái tim lặng như mặt nước của anh, anh ngã vào chiếc ghế đẩu duy nhất vẫn còn thuần trắng, nước mắt như nước lũ tràn đê, sao cũng không ngừng được.
Tình yêu là một trận kiếp nạn, tới mù quáng lại mạnh mẽ, đi rồi chỉ để lại một mảnh phế tích, khiến người ta đau khổ.
Mạch Đào trong lòng nghẹn đến khó thở, một đường đều hùng hùng hổ hổ: đệt mợ nó trong quán có cái rắm chuyện! Đều do tên quản lí chết tiệt kia gọi điện thoại tới xử lý mấy cái chim chuyện! Nếu không cũng sẽ không cãi nhau tới mức này! Chết tiệt, hôm nào phải đem thằng quản lí muốn chết kia xay ra bã! Con mẹ nó XX!
Mạch Đào đâu cũng không đi, lái xe trực tiếp quay về nhà chính. Mở cửa, sờ soạng một đống đồ dùng phủ đầy bụi, Mạch Đào cười khổ, anh giật lại rèm cửa sổ, phủi phủi khăn trải giường, ngã đầu liền ngủ. Khắp gian nhà đều là mùi bụi trầm lặng, lật qua lật lại, một đêm khó ngủ.
Thực sự không rõ thằng nhóc Hoàng Cửu Cửu kia làm cái trò gì nữa, cũng không phải mối tình đầu của thiếu niên vô tri, người hơn 30 có cái gì chưa trải qua? Còn nói chuyện gì thật lòng với không thật lòng, hai người cứ như cũ không phải rất vui vẻ sao? Có một số việc nghiêm túc như vậy sẽ không vui nữa, mọi người đều giả ngu, hợp nhau thì tốt, không hợp thì tản, không phải là chuyện rất đơn giản rất thẳng thắn hay sao? Hơn nữa! Ông đây ngay từ đầu đã nói rất rõ ràng rồi! Mẹ nó!
Mạch Đào nhắm mắt lại, trong lòng khuấy đẩo đến khó chịu, không biết đã bao nhiêu năm không có loại cảm giác này rồi, anh nhớ tới không lâu Hoàng Cửu Cửu ở trước mặt anh, khóc đến mức khiến người ta yêu thương, “Em không tham đến vậy, em không cần nhiều như vậy, chỉ cần một chút, chỉ cần anh yêu em một chút, chỉ một chút thôi, xin anh. . .”
Lật người lại, mệt mỏi, mau ngủ ngủ đi!
“Mạch Đào, em thực sự rất yêu anh, đừng đi. . .” Tên ngu ngốc kia lúc khóc thực sự rất đẹp rất đẹp. . .
Mau quên đi!
“Mạch Đào, anh lưu lại đi, em cái gì cũng nghe anh. . .”
Xoay trái lật phải, nằm thế nào cũng thấy khó chịu, nhớ tới nhiệt độ cơ thể ấm nóng da thịt trơn truột lại co dãn của bác sĩ ngu ngốc kia. . .
Oa đệt! Cũng không phải là thiếu người, ngày mai kiếm một tên tốt hơn tên kia một nghìn một vạn lần! Mạch Đào bắt đầu đếm cừu: một con cừu, hai con cừu, ba con cừu. . . Ọt ọt ọt. . . Cái bụng kêu lên, ờ, muốn ăn cơm cà-ri gà. . . Gọi một suất ăn ở ngoài vậy.
Mạch Đào đứng lên, nhìn giờ, cứng lại: mẹ nó! 4 giờ sáng! ? ? Ông đây nằm lâu như vậy? Bây giờ còn có tiệm quỷ nào mở cửa!
Chết đói chết đói rồi!
Đều do Hoàng Cửu Cửu chết tiệt, buổi tối mỗi ngày còn làm bữa ăn khuya! Cái bụng của ông đây đều bị làm hư rồi! Ngu ngốc kia thật âm hiểm!
Mạch Đào giống như dã thú nhốt trong ***g loạn đi trong phòng, càng căm tức càng đói! Thực sự là con mẹ nó thất sách! Ông đây giả vờ bảnh bao gì chứ? Dù có đi thì cũng phải ăn no bụng cộng thêm gian chết ngu ngốc kia một trận rồi đi mới đúng! Mạch Đào không lý do hừng hực tức tới hai mắt bốc hỏa, đem đồ trong nhà có thể đập đều đập sạch: Cũng không tin rời Hoàng Cửu Cửu anh liền sống không nổi!