Edit+Beta: Huyết Vũ
Chương 61
Lương Đình Xuyên: “Cuối tuần có một buổi biểu diễn, anh mua cho em một tấm vé. . .” ( Vũ: @@ ông chú này tốt đột xuất??? )
Thành Thực, một phát cướp lấy vé, “Biểu diễn ca nhạc hữu nghị Trung Hàn, oa thật?” Trừng mắt N tên siêu sao trên vé vào cửa, kích động đến mồm miệng không rõ: “Đình Đình em yêu anh! !”
Lương Đình Xuyên, ưu nhã rút vé về, cười: “Vé vào cửa đắt tiền như vậy, anh phải suy nghĩ kỹ có nên cho em không đã.”
Thành Thực: “Anh định cho ai?”
Lương Đình Xuyên, đem vé kẹp vào trong ví, “Em không ngoan anh cho ai cũng được.”
Thành Thực: “Em ngoan em ngoan!”
Lương Đình Xuyên tan tầm, Thành Thực giả làm phụ nữ Nhật Bản, quỳ ngồi cạnh cửa đưa dép: “Thân ái anh đã về rồi ~~ ” Bưng trà rót nước, phi thường ân cần.
Cơm tối, Lương Đình Xuyên: “Củ cải đỏ. . .”
Thành Thực: “Em ăn em ăn!”
Bữa ăn khuya, Lương Đình Xuyên: “Sữa Ong Chúa. . .”
Thành Thực: “Em uống em uống!”
Trước khi ngủ, Lương Đình Xuyên: “Tự cởi quần áo nằm xuống.”
Thành Thực: “Vâng!”
Lương Đình Xuyên: “Kêu *** đãng một chút.”
Thành Thực: “Ư ~ Ưm ~ “
Cứ thế một tuần sau, hầu yêu thuận lợi lấy được vé vào cửa, xem xong biểu diễn trở về, hai mắt vô thần, dáng dấp mất hết hy vọng, “Lương Đình Xuyên, anh lại lừa em!”
Lương Đình Xuyên, nhìn có chút hả hê mỉm cười: “Là tự em không nhìn kỹ.”
Trên vé vào cửa phía dưới đông đảo tên tuổi ngôi sao ca nhạc, in ba chữ to bằng hạt vừng: kịch mô phỏng. ( Vũ: loại kịch người đứng trên sân khấu dùng biểu cảm, hành động mô phỏng theo một hay nhiều nhân vật nhằm kể ra 1 câu truyện hoặc 1 tình huống cho người xem. )
================================
Nguyên Khải buổi tối về nhà, cư nhiên thấy mẹ mình đang bận lên bận xuống trong bếp, con gấu Bùi Hướng Hải treo một cánh tay ở bên cạnh giúp việc. Nguyên Khải lau một đống mồ hôi lạnh trên trán, xấu hổ gọi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Mẹ Nguyên lườm cậu một cái: “Đi rồi, sao còn về làm gì?”
Nguyên Khải co quắp khóe miệng cười làm lành một chút, nhân lúc mẹ xoay người thái rau, kéo lấy tai Hướng Hải một đường xách tới sân thượng, gầm nhẹ: “Sao em lại đưa mẹ anh tới đây?”
Hướng Hải xoa xoa tai, vẻ mặt cầu xin nói: “Buổi chiều em ở siêu thị mua mì ăn liền thì gặp.”
“Sau đó em bảo bà tới?”
“Không phải, là dì ấy nói ăn mì ăn liền không đủ dinh dưỡng, muốn tới nấu vài món cho. . . Chúng. . . Ta. . .” Hướng Hải phát hiện sắc mặt Nguyên Khải không tốt, nói càng ngày càng nhỏ tiếng.
Nguyên Khải cười nhạt: “Tốt, tìm được chỗ dựa vững chắc rồi? Tìm được tổ chức rồi? Cư nhiên đi mách lẻo với mẹ anh. . .” Thẹn quá thành giận liên tiếp đá gấu chó mấy đá, “Mỗi ngày anh cho em ăn mì ăn liền hả? Đem canh bồ câu ăn trưa nay nhổ ra! Đem cháo tôm hùm ngày hôm qua nôn ra! Đem chân giò ngày hôm trước nôn ra đây. . .”
Hướng Hải ủy khuất: Ưm. . . Đều tiêu hóa hết rồi. . .
Mẹ Nguyên làm một bàn thức ăn, con gấu nào đó hoành tảo thiên quân ăn sạch sẽ, sau khi ăn xong Nguyên Khải tự giác thu dọn bát đũa, Hướng Hải cướp nói: “Em rửa em rửa.”
Nguyên Khải ở dưới bàn giẫm cậu một cước, trong lòng mắng to: ở trước mặt mẹ anh khoe cái gì khoang? Để một tên cụt tay đại hiệp như em đi rửa bát mẹ anh còn không chém anh?
Gấu chó trì độn ngày hôm nay biểu hiện tốt, lập tức buông tay cười ngây ngô.
Nguyên Khải khom lưng ở bên cạnh bồn rửa bát. Hô: “Hướng Hải, buộc tạp dề cho anh, nếu không áo đều bị bẩn mất.”
Hướng Hải vội vàng đáp lời, dùng một cái móng vuốt gấu cồng kềnh cộng thêm một cái móng vuốt thạch cao cũng cồng kềnh không kém buộc tạp dề cho cậu, “Sao em chưa thấy anh mặc áo sơ mi này bao giờ?”
“Nói thừa, anh vừa mua đấy, không mua một cái áo nghiêm chỉnh chút làm sao tìm được một công việc đứng đắn? Thế nào? Loại áo này không hợp với anh?”
Hướng Hải nhỏ giọng nói: “Anh mặc gì cũng đẹp hết.”
Mẹ Nguyên thấy hai người dáng dấp ăn ý ngọt ngào, trong lòng thật không biết là tư vị gì, không thể làm gì khác hơn là xách túi, nhẹ giọng nói: “Nguyên Khải, mẹ về đây.”
“Ừm.” Nguyên Khải cũng không quay đầu lại.
Hướng Hải đi theo tới, “Dì ơi, con tiễn dì.”
Mẹ Nguyên lắc đầu, cười khổ, “Không cần đâu, cháu còn bị thương mà.” Nói xong mở cửa bước đi.
Hướng Hải quay lại phòng bếp, từ phía sau ôm Nguyên Khải, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Mẹ anh đi rồi.”
“Anh biết.”
“Anh tiễn dì đi một chút đi, ngõ dưới lầu nhà chúng ta tối lắm.”
Nguyên Khải dừng trong chốt lát, bỏ lại bát đũa xoay người lau tay lên áo T-shirt của Hướng Hải, nói câu: “Gấu, đừng động đống bát đũa kia, anh về rồi rửa sau.” Sau đó đuổi theo.
Mẹ Nguyên chưa đi xa, Nguyên Khải thở phì phò đuổi tới, có chút quẫn bách, nói: “Ừm, mẹ vẫn ở phòng trong trường học phải không? Con đưa mẹ về.”
Mẹ Nguyên không từ chối, hai người đi một đoạn, mẹ Nguyên hỏi: “Con ở gần trường như vậy chưa bao giờ gặp mẹ sao?”
“Ừm, có, cũng hay gặp, lại tránh đi, sợ mẹ lại đánh con.” Nguyên Khải từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc, châm lên, thấy mắt mẹ Nguyên tàn nhẫn, vội vàng ném thuốc xuống ven đường, không lên tiếng.
Mẹ Nguyên thở dài, nói: “Con hận mẹ khi đó đuổi con ra khỏi nhà sao? Con cũng không nghĩ lại mẹ một mình đem con nuôi lớn, ôm bao nhiêu kỳ vọng với con. . . Con trước đây rất ưu tú, đột nhiên thay đổi, mẹ đương nhiên chịu không nổi. . .”
“Đột nhiên thay đổi? Dùng lời của mẹ mà nói con sớm đã không bình thường, chỉ là mẹ không biết mà thôi, mẹ chỉ quan tâm tới việc học của con, cái khác gì cũng không hỏi.” Nguyên Khải vuốt gói thuốc lá trong túi, có chút nghiện.
“Vậy con thay đổi từ bao giờ?”
“Ừm, hẳn là lúc học cấp 2, ” Nguyên Khải cong lên khóe miệng, “Mẹ từng mời cho con một thầy dạy tiếng Anh, nhớ không?”
Mẹ Nguyên ngạc nhiên, “Khi đó con mới bao nhiêu chứ?”
“Mười sáu, mười bảy tuổi. . .”
Còn chưa nói xong, túi công văn của mẹ Nguyên đã vung xuống, vừa đánh vừa mắng: “Tiền lương của tao đều để trả tiền học phí cho mày! Mày không chịu học còn loạn lên loạn xuống. . .”
Nguyên Khải ôm đầu hô to: “Mẹ đừng đánh! Từ nhỏ đều là như thế này. . . Chuyện gì cũng là do con! Sao mẹ không trách tên khốn kia dụ dỗ con? Con rùa đó cầm tiền của mẹ còn đùa bỡn con một trận. . .”
Mẹ Nguyên dừng tay, run giọng hỏi: “Sao mày không nói cho mẹ?”
Nguyên Khải tự giễu cười cười, hỏi lại: “Nói cho mẹ? Muốn ăn đòn chắc?”
“Có phải con từng chịu rất nhiều oan ức không?” Mẹ Nguyên đỏ mắt bi thương nhìn con trai mình, nhẹ giọng nói: “Sau khi con đi mẹ hối lỗi thật lâu, mẹ nghĩ con khi đó nhất định rất bất lực, mẹ đã không giúp còn đuổi con ra khỏi nhà. . . Thế nhưng cũng không đến mức khiến con hơn một năm cũng không về nhà chứ? Cũng chẳng quản mẹ sống hay chết!”
Nguyên Khải nhỏ giọng nói thầm: “Nào có, con vẫn thường tới xem mẹ, trốn ở chỗ rất xa. . . Mẹ mua mấy cái áo con cũng biết ấy chứ. . .”
Mẹ Nguyên rốt cục không nhịn được, rơi lệ không ngừng, lại sợ con thấy, quay đầu vội vã đi về phía trước. Nguyên Khải cúi đầu theo sau, không qua bao lâu, mẹ Nguyên nói: “Mẹ thấy Hướng Hải cũng là một đứa trẻ khiến người ta yên tâm. . . Hai đứa sống vui vẻ là tốt rồi, mẹ sẽ không can thiệp nữa. . . Chỉ là con cũng đừng đối mẹ quá xa cách, mẹ chỉ có một đứa con là con, sau khi con đi trời của mẹ đều sập. . .”
Mũi Nguyên Khải đau xót, trầm tiếng khuyên nhủ: “Con không có xa cách với mẹ. . . Con còn mở một tài khoản gửi tiết kiệm định kỳ từng tháng đều gửi cho mẹ hơn 1 nghìn, được hơn một năm rồi. . .”
Mẹ Nguyên lập tức phản bác: “Mẹ thiếu tiền cần dùng tiền của mày hả? Thằng nhóc chết giẫm! Tiền này còn không biết có sạch sẽ hay không nữa!”
Nguyên Khải im tiếng, cúi đầu, ừm, tiền này không sạch sẽ, nếu mẹ mà biết cậu đi buôn thuốc lắc còn không giết cậu?
Mẹ Nguyên vươn tay xoa xoa đầu con trai, thoả mãn gật đầu , “Ngày hôm nay có tinh thần hơn, con mẹ lớn lên không kém.”
“Thiết, không kém? Con còn chưa thấy ai đẹp trai hơn con đâu.” Nguyên Khải tuyệt không khiêm tốn, thừa cơ vuốt mông ngựa: “Mẹ cùng bố là trai tài gái sắc, gien tốt không cần nói!”
Mẹ Nguyên vui vẻ cười khúc khích, đột nhiên bỗng dưng thu hồi nụ cười, im lặng một hồi, nói: “Nguyên Khải, nói cho con một chuyện.”
“Ưm?”
“Người khác giới thiệu một người đàn ông cho mẹ. . . Ừm, chính là. . .”
Nguyên Khải chỉ sửng sốt nửa giây, liền nở nụ cười, “Là người như thế nào?”
“Cũng là thầy dạy cùng trường, anh ta từng đề cập tới việc kết hôn với mẹ, con gái cũng mang đến cho mẹ xem, là một cô bé rất lanh lợi. . .” Mẹ Nguyên một bên ấp a ấp úng, một bên quan sát sắc mặt con trai.
Nguyên Khải cười nói: “Vậy thì tốt, mẹ cũng ở vậy hơn hai mươi năm rồi, nên gả sớm đi.”
Mẹ Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn cậu một cái, nói: “Mẹ cũng muốn đưa con đi xem một chút.”
Nguyên Khải nhún nhún vai, không tự giác móc thuốc lá ra, “Được, con như vậy sẽ không khiến mẹ mất mặt chứ? Có cần con mang vợ tới cho bố dượng nhìn không?”
“Vợ?” Mẹ Nguyên nhất thời không phản ứng tới.
Nguyên Khải bĩu môi: “Con gấu kia ấy.” Vừa mới dứt lời liền không đầu không đuôi lọt vào tán hoa chưởng tổ truyền của nhà họ Nguyên.
Mẹ Nguyên vừa đánh vừa mắng: “Cái thằng nhóc này! Con mang gấu chó tới để thị uy với người ta à? Muốn mẹ tức chết hả?”
Nguyên Khải chạy trối chết, cười trộm: “Mẹ, mẹ thật giả dối, con về nói cho Hướng Hải mẹ mắng cậu ấy là gấu chó. . .”
Mẹ Nguyên: “. . .”
Chương 62
Thành Thực: “Đình Đình! Cho em ít tiền mua trang bị!”
Lương Đình Xuyên: “Vì một trò chơi buồn chán tiêu nhiều tiền như vậy, lợn mới cho em, chết xa chút.”
Thành Thực: “Lương Đình Xuyên! Anh có cho không hả?”
Lương Đình Xuyên: “Hừ.”
Thành Thực: “Hứ! Anh không cho em cũng có biện pháp! Em lập một acc nữ quyến rũ đàn ông tặng em trang bị nuôi acc nam!”
Lương Đình Xuyên: “Thiết.”
Hôm sau, Lương Đình Xuyên: “Em thật đúng là lập acc nữ à? Tên gì?”
Thành Thực: “Tiểu tình nhân xinh đẹp ~ ”
Lương Đình Xuyên run run toàn thân nổi da gà, khóe miệng giật giật.
Thành Thực: “Hắc hắc hắc ~ anh xem nhiều người theo đuổi em như vậy ~ đều tranh nhau tặng trang bị cho em, thật nhức đầu, em nên chọn ai làm chồng đây?”
Lương Đình Xuyên bá bá dựng đứng tóc gáy trên cổ, vô pháp dùng từ biểu đạt tâm tình của mình lúc này.
Hôm sau, Thành Thực: “Lương Đình Xuyên! Sao anh lại xóa acc nữ của em?”
Lương Đình Xuyên: “Nhìn buồn nôn.”
Thành Thực, phẫn nộ: “Em lập acc khác!”
Lương Đình Xuyên: “Không được dùng laptop của anh, lại lập anh lại xóa!”
Thành Thực, dựng thẳng ngón giữa: “Em ra quán net!”
Lương Đình Xuyên: “Đi đi.”
Thành Thực, làm dạng trầm tư: “Nên gọi acc nữ mới là gì? Ừm? Tiểu thiếu nữ mật đường hay là tiểu môi hôn ngọt ngào?”
Lương Đình Xuyên, không thể nhịn được nữa, “Được rồi! Anh cho em tiền!” (Vũ: bác Lương đã nhận làm lợn ~~~~ ^^)
===========================
Thành Thực lăn qua lăn lại trên sô pha, một bộ thà chết chứ không chịu khuất phục, lừng lẫy hô: “Em không uống em không uống! Chết cũng không uống nữa!”
Lương Đình Xuyên bưng sữa Ong Chúa, dỗ nửa ngày không hiệu quả, sắc mặt nghiêm lên: “Trần Thành Thực, em không uống anh vẫn có biện pháp chỉnh em.”
Thành Thực héo, vẻ mặt cầu xin ôm Lương Đình Xuyên làm nũng: “Cơ thể của em tốt tốt lắm, thực sự, thân ái, tha em đi. . .”
Lương Đình Xuyên bất động, mặt lạnh lùng, “Không muốn cũng phải uống, dù sao vẫn phải uống hết lọ, lãng phí sẽ bị trời phạt.”
Ầm ầm đùng. . . Thành Thực đỉnh đầu đánh một tiếng sấm, bưng đầu tiến vào trong lòng Lương Đình Xuyên, không thể làm gì khác hơn là khuất phục, “Vậy anh phải chuẩn bị kẹo cho em.”
“Đây này.” Lương Đình Xuyên chỉa chỉa chocolate.
Thành Thực: “Em muốn kiểm tra.” Nói mở ra gói, một cục tẩy xuất hiện.
Lương Đình Xuyên: bị vạch trần rồi.
Thành Thực bi phẫn: “Anh lại lừa em!”
Lương Đình Xuyên thong dong: “Vậy thì sao hả? Siêu thị đóng cửa rồi!”
“Ứ. . .” Thành Thực lệ bôn, “Không có chocolate em không uống!”
“Em dám?” Lương Đình Xuyên cười nhạt.
“Vậy đường vuông pha cà phê?”
“Cũng hết rồi.” Lương Đình Xuyên nghiễm nhiên mất hết tính nhẫn nại, trên ót mơ hồ toát ra sát khí.
“Ứ. . .” Thành Thực co rụt lại, mắt to chớp, “Em lên lầu lấy ít kẹo!” Không dám nhìn sắc mặt Lương Đình Xuyên, cướp cửa mà chạy.
Mười lăm phút đồng hồ sau, Thành Thực trở về, vẻ mặt buồn bực: “Bác sĩ Hoàng và McDull đều không ở nhà, muộn như vậy bọn họ còn đi đâu?”
“Không cần lo chuyện nhà người khác.” Lương Đình Xuyên túm cổ Thành Thực.
Thành Thực: “A. . . Đừng mà! Cứu. . . Ừng ực ộc ộc. . .”
Nguyên Khải về nhà tiện đường rẽ vào phòng vẽ tranh tìm Hướng Hải, Vạn Triết và Thành Thực thấy dáng dấp hiện tại của Nguyên Khải giật mình đến tròng mắt đều suýt rớt xuống. Nguyên Khải vuốt tóc ngắn trên trán, có chút khó chịu, “Nhìn cái gì vậy?”
Thành Thực xoa một mảng mồ hôi lạnh: mình đã nói là sinh viên khoa lịch sử hẳn là loại trang phục này mới đúng mà.
Vạn Triết tấm tắc than thở: “Cậu là Sakura(*) đấy hả? Đảo mắt từ một tên du côn biến thành thư sinh hào hoa phong nhã.”
(*) Sakura trong thủ lĩnh thẻ bài Sakura, một tác phẩm truyện tranh nổi tiếng dc chuyển thể sang anime của nhóm tác giả CLAMP.
Nguyên Khải vui vẻ, rõ ràng tâm tình ngày hôm nay rất tốt, cười nói: “Tôi tìm được việc rồi, cuối tuần có thể đi làm.”
Hướng Hải kích động hỏi: “Việc gì vậy?”
Thành Thực cùng Vạn Triết cũng ló đầu tới, “Việc gì việc gì?” Thật tò mò loại người bề ngoài chói mắt tính tình thô bạo này tìm được công việc gì.
Nguyên Khải châm một điếu thuốc, ung dung phun ra khói: “Thầy giáo tiểu học, dạy tiếng Anh hai lớp bốn. . .”
Rầm rầm rầm. . . Ba người ngã trên mặt đất.
“Anh?” Thành Thực dùng ngón tay run run chỉ hướng Nguyên Khải, “Sỉ nhục của giới giáo dục. . . Trường học kia làm sao lại tuyển dụng anh?”
“Tôi thì sao? Tôi đại học đã có bằng giáo sư, tiếng Anh cũng thông qua chuyên nghiệp cấp tám cùng với phiên dịch toàn quốc cấp hai, dạy tiểu học còn là đại tài tiểu dụng ấy.” Nguyên Khải run run tàn thuốc, vẻ mặt phỉ nhổ, “Cậu cho rằng một tên thi được 17 diểm có mặt mũi gì nói tôi?” (Vũ: có ai còn nhớ k nhỉ? Thành Thực khi thi dc 17 điểm, Vạn Triết 20, còn gấu chó chỉ dc 8d ^^ )
17 điểm co quắp, “Anh học khoa chính quy là tiếng Anh chuyên nghiệp sao?”
“Thực có lỗi, tôi vẫn học khoa lịch sử.”
20 điểm ngã trên mặt đất thẳng thắn không đứng dậy, miệng sùi bọt mép, “Chuyên nghiệp cấp 8. . . Phiên dịch cấp 2. . . Trường học trước đây từng có tin đồn một sinh viên khoa lịch sử liên tục ba năm giành được hạng nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh toàn quốc. . .”
Nguyên Khải mỉm cười, “Bất tài, chính là tại hạ.”
17 điểm và 20 điểm lắc lắc 8 điểm đã hóa đá, ba tên kinh khủng vạn phần: trước đây sao không nhìn ra thằng nhóc này là thiên tài chứ?
Đường Ngữ cả ngày không đi học, lúc này gần tới giờ tan trường mới đi tới mở cửa phòng vẽ, sắc mặt lạnh như tuyết lở.
Trong phòng mọi người mộng, hai mặt nhìn nhau.
Đường Ngữ loạn tìm trong thùng dụng cụ, cầm lên một cái cờ- lê. Hướng Hải ngăn cản cậu hỏi: “Anh muốn đi đánh ai?”
Đường Ngữ cả giận nói: “Còn có thể đánh ai? Cái tên Hàn Khiêm kia! Hắn ta hại Nguyệt Thăng thảm như vậy! Tôi đi dỡ hắn ra làm đống linh kiện!”
Vạn Triết cũng tới kéo cậu, khuyên nhủ: “Làm gì làm gì? Yêu đương là chuyện hai bên tình nguyện, sao cậu phải làm quá lên thế.”
Nguyên Khải hắt xì một cái, nhàn nhạt nói: “Cậu đi đi, kết quả cũng như tôi thôi, bị đuổi học.”
Đường Ngữ đẩy ra Vạn Triết và Hướng Hải, đè nén phẫn nộ, trầm giọng nói: “Nguyệt Thăng mang thai rồi, sáng nay tôi đi theo cô ấy, thấy cô ấy đi vào viện bảo vệ sức khoẻ bà mẹ và trẻ em. . .”
Bầu không khí trong phòng vẽ tranh cứng ngắc, hồi lâu, Nguyên Khải lạnh mặt hừ nói: “Cậu cầm cờ- lê quá rõ ràng, sợ rằng không đến gần hắn được, khuyên cậu nên dùng mã tấu Thụy Sĩ lần trước, dùng mặt đao, cắm vào lại xoay một cái. . .” (Vũ: má ơi!!!!! )
Thành Thực lấy ra điện thoại, “Người như thế sống cũng là lãng phí tài nguyên, dưới tay anh em có rất nhiều tay chân, không cần anh phải đứng ra, bảo chứng có thể đem tên chó cái kia giết chết.” Nói bắt đầu bấm điện thoại.
Vạn Triết: sao mình không thấy ra thằng nhóc Thành Thực này ác nhất nhỉ?
Hướng Hải: = =| | | | | có nên báo công an không?
Đường Ngữ đứng ở tại chỗ, nhất thời không có chủ ý, điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhận điện kêu một tiếng, trên khuôn mặt lộ ra dáng cười buồn bã, thanh âm cũng ấm lên, “Chuyện gì?”
Nguyệt Thăng ở bên kia nói: “Anh tan học chưa? Em không quá thoải mái, anh về sớm một chút đi, mua cho em ít sữa.”
Đường Ngữ gật đầu, đáp lời: “Đã biết.”
Nguyệt Thăng còn nói: “Thuận tiện đi siêu thị mua dầu gội đầu, anh biết loại em dùng rồi đúng không?”
“Ừ, biết.”
“Băng vệ sinh cũng mua cho em hai gói về. . .”
“Ừ, biết. . .” Ế? Đường Ngữ trừng to mắt, “Băng vệ sinh?”
Nguyệt Thăng tức giận nói: “Làm sao vậy? Không nhớ hãng em dùng hả? Chính là tơ tằm XXX ấy. . .”
Đường Ngữ hồn đều bay, ngây ngốc toát ra một câu: “Em mua băng vệ sinh làm gì?”
Nguyệt Thăng nổi giận: “Băng vệ sinh còn có thể làm gì? Ăn hả? Có bệnh!” Cạch, tắt máy.
Đường Ngữ cầm điện thoại di động, si ngốc.
Vạn Triết bình tĩnh: “Giải thích một chút đi, bạn thân.”
Đường Ngữ cười gượng, Thành Thực vẫy vẫy di động.”Còn muốn tìm người diệt khẩu không?”
Đường Ngữ hoảng hốt: “Đừng xằng bậy! Anh anh, anh về trước đi hỏi nhóc chết tiệt kia rốt cuộc là chuyện gì. . .” Nhanh chân bỏ chạy.
Hướng Hải vẻ mặt vô tri: Đây là làm sao vậy mọi người? Làm sao vậy làm sao vậy?
Đôi buồn nôn trên lầu kia mất tích vài ngày, Lương Đình Xuyên buồn bực: “Hoàng Cửu Cửu đã chạy đi đâu? Điện thoại di động cũng tắt.”
Thành Thực gãi gãi đầu, “Chắc là đi hưởng tuần trăng mật với anh em.”
“Ồ?” Lương Đình Xuyên khiêu lông mi, “Hai tên kia biến thái như vậy, rất có thể sẽ làm ra loại chuyện buồn nôn này.”
Thành Thực hăng hái bừng bừng gọi điện thoại cho Mạch Đào, “Em hỏi McDull một chút, bọn họ đi nơi nào hưởng tuần trăng mật ~ alo, alo, McDull, anh đang ở đâu?”
Mạch Đào tức giận: “Quán bar, sao?”
Thành Thực vui tươi hớn hở: “Gạt người, nói, anh cùng với bác sĩ Hoàng đi nơi nào hưởng tuần trăng mật? Chơi vui không?”
Mạch Đào vừa nghe ba chữ “Bác sĩ Hoàng” liền bốc hỏa, ném ra một câu: “Vui cái đầu ấy!” Tắt.
“A–” Thành Thực bỏ lại điện thoại, nhào tới ôm lấy Lương Đình Xuyên: “McDull chết giẫm siêu cấp keo kiệt! Không chịu nói cho em biết bọn họ đi nơi nào chơi! Em nghe thấy chỗ anh ấy ồn lắm! Anh ấy cư nhiên gạt em là đang ở quán bar!”
“Không sai, quán bar của anh ta rất ồn.”
“Không phải! ! Nhất định là đi cái gì lửa trại tiệc tối đồng Lia các loại gì đó! Bằng không chính là Disneyland ở Hồng Kông!”
“Coi như là vậy đi.” Lương Đình Xuyên căn bản không hiếu kỳ, “Em gọi lại cho anh ta, nói số tiền lợi tức lần trước Hoàng Cửu Cửu giúp anh ta đầu tư về rồi, đưa mã tài khoản cho anh, anh chuyển tiền vào thẻ.”
Thành Thực lại gọi điện thoại: “Ê, McDull, Đình Xuyên nói lần trước bác sĩ Hoàng. . .”
Mạch Đào: “Hoàng cái đầu mẹ ấy!” Lại tắt.
Lúc này Thành Thực cũng choáng váng, sửng sốt chốc lát, quấn quít lấy Lương Đình Xuyên nước mũi nước mắt khóc lóc kể lể: “Đình Xuyên! McDull bọn họ nhất định đang đi chơi rất vui! Không đếm xỉa tới em! Ô ô, em cũng muốn đi hưởng tuần trăng mật! Anh trước đây từng nói sẽ đưa em đi chơi!”
Lương Đình Xuyên không nhịn được đoạt lấy điện thoại di động của Thành Thực, gọi số của Mạch Đào, nối tới sau mở miệng nói: “Mạch Đào, Hoàng Cửu Cửu đang ở cạnh anh phải không? Bảo cậu ta nhận điện thoại, tôi có lời muốn nói với. . .”
Mạch Đào rống giận: “Lương Đình Xuyên! Còn nhắc tới Hoàng Cửu Cửu với tôi tôi giở mặt với cậu!”
Tút — tút — tút —
Thành Thực vẻ mặt mừng rỡ: “Thế nào? Bọn họ đi đâu chơi?”
Lương Đình Xuyên sắc mặt rất kém.
Yêu nghiệt phản ứng trì độn nào đó còn đang lửa cháy đổ thêm dầu: “Đình Đình, bọn họ đang ở đâu chơi?”
Lương Đình Xuyên hít sâu một hơi, sau đó yêu nghiệt tru lên: “A — Đình Đình — anh làm gì? Ai nha nha — a — anh chậm một chút — sao mỗi lần đều không báo trước chứ. . . Lên đến giường không được sao? Ai nha, ô ô. . .”