Edit+Beta: Huyết Vũ
Chương 65
Nguyệt Thăng: “Gần đây Đường Ngữ thật ngoan, còn đưa em đi xem phim nữa ~”
Thành Thực: “Anh cũng đi!”
Vạn Triết: “Đại bóng đèn đi làm gì hả? ! Có bệnh!”
Về nhà, Thành Thực: “Đình Đình, Đường Ngữ với Nguyệt Thăng đi xem phim, em cũng muốn xem ~”
Lương Đình Xuyên: “Vậy đi với bọn họ đi.”
Thành Thực: “Bọn họ là tình nhân nha.” Hai mắt hình ngôi sao.
Lương Đình Xuyên: “Chết xa chút!”
Thành Thực: “Anh không muốn ở trong rạp chiếu phim mờ tối cùng em nắm tay cùng em ăn bỏng sao?”
Lương Đình Xuyên: “Ghê tởm.”
Thành Thực, mềm không được mạnh bạo: “Lương Đình Xuyên! Em không thương anh nữa!”
Lương Đình Xuyên: “Vậy thì tốt quá.”
Thành Thực, cứng không được lại đổi mềm: “Đình Đình, chúng ta chưa từng đi hẹn hò, anh không muốn sao?”
Lương Đình Xuyên: “Không muốn.”
Thành Thực, chó cùng rứt giậu túm Lương Đình Xuyên: “Lương Đình Xuyên! Em cảnh cáo anh! Hôm nay anh không cùng em đi xem phim em chết cho anh xem!”
Lương Đình Xuyên: “Chết đi.”
Thành Thực, mở laptop, “Em mở một acc nữ đi dụ dỗ đàn ông. . .”
Lương Đình Xuyên: “. . .”
Ngày thứ hai, Nguyệt Thăng: “Cái gì, hai người cũng đi xem? Đi rạp nào?”
Thành Thực: “Nhà anh.”
Mọi người: “Ế?”
Thành Thực: “Đình Đình mua máy chiếu. . .”
Mọi người: . . .
Nguyệt Thăng: “Đường Ngữ, em cũng muốn máy chiếu phim!”
Đường Ngữ: “Mấy vạn đấy bà cô. . .”
=================================
Mạch Đào chờ bác sĩ ngu ngốc chờ đến trông mòn con mắt, nhưng chờ chờ lại chờ tới một đám người lạ, dẫn đầu là một cô gái mặc đồ công sở, rất lễ phép đứng ở cửa mỉm cười hỏi: “Chào anh, không ngại cho chúng tôi vào xem một chút chứ?”
Đoàn du lịch du đến nhà ông? Đùa lớn! Mạch Đào trợn trắng mắt: “Có bệnh à! Nhà tôi có gì đẹp mà vào? Biến đi!”
Cô gái mặc đồ công sở sắc mặt cứng đờ, ôn tồn giải thích: “Thưa ngài, chủ nhà chưa nói với ngài sao? Căn nhà này đã đăng ký bán cho công ty môi giới bất động sản của chúng tôi, để chúng tôi toàn quyền thay mặt xử lý, tôi mang đến mấy vị khách muốn mua nhà tới xem. . .”
Mạch Đào giật mình, trong lòng rít gào: Hoàng Cửu Cửu! Mẹ nó cậu thật dám rút củi dưới đáy nồi!
Cô gái nọ lại cười: “Thưa ngài, chúng tôi đây đi vào. . .”
Mạch Đào: “Vào cái đầu cô! Ai dám bước vào nhà ông ông đây phế kẻ đó!” Ầm, đóng cửa lại.
Quay vào trong nhà tiếp tục gọi điện thoại cho Hoàng Cửu Cửu, tắt máy tắt máy tắt máy. . .
Đệt mợ! Vương Bát Bát chết giẫm! Mạch Đào không thể nhịn được nữa, phóng ô-tô chạy tới bệnh viện, thề phải hỏi ra ngu ngốc rốt cuộc đi đâu nghỉ phép! Mẹ nó! Dù cậu có ở tận đảo san hô nào đó trên Thái Bình Dương ông đây cũng túm về! Ông đây không chờ được nữa!
Ai ngờ bệnh viện ném cho anh một tin tức sấm sét giữa trời quang: hai ngày trước bác sĩ Hoàng đã tới đây hoàn thành tục nghỉ việc.
Oa, đệt! Mạch Đào tức không có chỗ xả, rống giận: “Không phải là ra nước ngoài nghỉ phép sao? A?”
Người người trong bệnh viện lộ vẻ sợ hãi, một y tá nhỏ giọng nói thầm: “Bác sĩ Hoàng có đi đâu đâu, lúc trước chỉ là xin nghỉ thôi. . .”
“Là tên bác sĩ trực ban nào lừa ông? Cẩn thận ông đây phóng hỏa đốt bệnh viện!” Mạch Đào nghẹn trong chốc lát, ngược lại bình tĩnh: vậy khoảng thời gian này ngu ngốc đã đi đâu?
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ liền tức giận đến hộc máu! Mạch Đào ào ào ngã vào mười lít dấm, chua đến không thở nổi: ông đây nhớ mi đến ăn không ngon ngủ không yên, mi ngược lại vui vẻ, ngâm mình ở ôn nhu hương nào dục tiên dục tử hả?
Mạch Đào túm một bác sĩ, rống: “Có biết Hoàng Cửu Cửu hiện tại ở nơi nào hay không?”
“Tôi tôi tôi. . . tôi sao biết được. . . Mau, mau gọi bảo vệ. . .”
Mạch Đào cảm thấy đầu óc ông ông kêu vang, biết hỏi không ra cái gì, không thể làm gì khác hơn là rời đi, mới ra sân lớn chợt nghe phía sau có người gọi mình: “Ưm, anh gì ơi! Anh chờ một chút!”
Mạch Đào xoay người lại, vẻ mặt sát khí.
Đuổi theo là một nữ sinh dáng dấp bác sĩ thực tập, thấy Mạch Đào như vậy, sợ đến rụt lui.
Mạch Đào tức giận: “Chuyện gì?”
Tiểu bác sĩ hỏi: “Anh không phải tới gây sự với bác sĩ Hoàng đấy chứ?”
Mạch Đào: “Tôi chính là tới gây sự!” Xem xem ông tìm được người còn không làm chết hắn.
“À. . .” Tiểu bác sĩ dè dặt lùi ra sau, cười làm lành: “Không quấy rầy ngài, ngài đi thong thả.”
Mạch Đào quát dẹp đường: “Đứng lại! Cô muốn nói cái gì?”
Tiểu bác sĩ nháy mắt mấy cái, lắc đầu: “Không có gì. . .”
“Thối lắm!” Mạch Đào đi vài bước bước tới chỗ cô, dọa con gái nhà người ta y như thỏ nhảy vội ra sau, Mạch Đào bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thả nhẹ giọng: “Ai, cô đừng sợ, tôi là bạn cậu ấy, tìm cậu ấy có việc. . .”
Tiểu bác sĩ thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: “Ừ, tôi cũng đoán anh không phải tới gây sự. . . Lúc trước tôi từng thấy anh ở trên đường hôn bác sĩ Hoàng. . .”
Mạch Đào không nói gì: hôn? hôn mặt? Hay hôn môi? Sao mình không nhớ? Mình rõ ràng đều chọn chỗ bốn phía không người mới hôn ngu ngốc kia, sao lại bị người thấy? Quả nhiên làm người không thể quá kiêu ngạo!
Tiểu bác sĩ nhanh nhảu nói: “Tôi không nói cho người khác. . .”
“Được rồi được rồi! Hoàng Cửu Cửu hiện tại ở đâu?” Mạch Đào cắt đứt cô, tâm nói: đừng nhiều lời vô ích như vậy! Cô nói cho người khác thì cứ nói, liên quan gì tới tôi? ! !
Tiểu bác sĩ nói thầm: “Bác sĩ Hoàng muốn đi di dân. . .”
Như một đòn đánh lên khiến Mạch Đào choáng váng, bỗng nhiên có loại sợ hãi kỳ dị chạy ở trong lòng, nhất thời nói không ra lời.
Tiểu bác sĩ quan sát sắc mặt Mạch Đào, dong dài nói: “Lần trước tôi đi phòng làm việc của viện trưởng giao một ít tài liệu, nghe thấy viện trưởng đang mắng chủ nhiệm Giang của khoa tim mạch, nói bác sĩ Hoàng cư nhiên là con trai của thị trưởng Hoàng, cư nhiên hiện tại mới biết được việc này, hỏi có phải ở trong bệnh viện có người đắc tội với anh ấy, thế này làm sao ăn nói với thị trưởng. . . Chủ nhiệm Giang cứng rắn giải thích nói mình chưa từng đắc tội người ta. . .”
Mạch Đào há hốc mồm, nửa ngày, toát ra một câu: “Đùa à!” Ngu ngốc kia hình như từng nói có bố làm quan, sao lại làm quan lớn như vậy? ! !
Tiểu bác sĩ có chút buồn bã, chậm rãi nói: “Ừ, bác sĩ Hoàng vẫn luôn rất thần bí, thế nhưng người tốt lắm, đối với chúng tôi không một chút kiêu căng. . . Hai ngày trước anh ấy đến làm thủ tục từ chức xong còn đề cập với viện trưởng chuyện đưa tôi vào làm chính thức, viện trưởng một ngụm đáp ứng. . . Tôi nói cám ơn anh ấy anh ấy cũng chỉ hời hợt nói không có gì. . .”
Mạch Đào phiền muốn chết: ai muốn nghe cô có chuyển chính thức hay không? ! Mau nói chuyện Hoàng Cửu Cửu cho ông!
Tiểu bác sĩ nhìn mặt đoán ý, vội nói: “Cái kia, sau đó tôi còn trò chuyện với anh ấy, anh ấy nói nhiều năm trước bố anh ấy đã từng khuyên anh ấy đi Canada, ở đó càng có nhiều cơ hội, tuy rằng còn phải học thêm nhiều thứ, nhưng vẫn tốt hơn là chui ở một nơi nhỏ hẹp thế này. . . Hơn nữa, dù sao cũng là cô đơn, đi đâu cũng như nhau. . . Vé máy bay cũng đặt rồi, buổi sáng 11h, tôi nói muốn đi tiễn, anh ấy rất khách khí nói không cần không cần. . .”
Dù sao cũng là cô đơn. . .
“. . . Có thể cứ như vậy sống với anh, tôi cảm thấy rất tốt. . . Mạch Đào, tôi yêu anh.”
Lúc ngu ngốc nói những lời này, là cỡ nào muốn giữ lấy đoạn cảm tình này, vì sao mình lại thờ ơ? Vì sao mình thương cậu ấy như vậy, lại khiến cho cậu ấy thất vọng đau khổ như thế?
Trong lòng Mạch Đào quấn quýt một đoàn, anh dùng tay che mắt, có hơi nước ẩm ướt bắt đầu khởi động trong lòng bàn tay anh.
Tiểu bác sĩ trừng lớn mắt: “Này, anh không sao chứ?”
Mạch Đào không hé răng.
Được người yêu thắm thiết như vậy, vì sao anh không biết nắm chặt? Người giản đơn như vậy tính tình tốt như vậy, lưu manh như anh xứng đôi sao?
Mày tiện mày tiện mày tiện đi! ! !
Việc đã đến nước này, rốt cuộc phải làm sao mới có thể vãn hồi?
———————————————–
Nguyên Khải từ trong máy giặt rút ra áo sơmi bị quấn thành cái bánh quai chèo, tức giận chỉ hít vào chứ không thở ra, Hướng Hải ở bên cạnh cười hì hì xoa tay: “Mai là ngày đầu tiên anh đi làm, em đem quần áo anh treo trên giá giặt hết rồi. . .”
Nguyên Khải hít sâu một hơi, hô to: “Ngu ngốc! Mấy cái áo này chỉ được phép giặt tay! Em thì biết cái gì!” Phát điên kéo ra một cái áo sơmi, yêu thương vô cùng, “Cái áo này hơn 200 đồng tiền đó! Đâu giống đống quần áo mua ở vỉa hè như của em!” Lôi ra một cái áo T-shirt của Hướng Hải, “Mấy thứ không có nhãn hiệu này đương nhiên giặt thế nào chẳng được! Em xem mấy cái này, thiết, Louis Vuitton. . .” Nói xong tự mình cũng ngây ngẩn cả người, Louis Vuitton? Không thể tin nổi! Liên tiếp rút ra vài cáo áo của Hướng Hải, “Gianni Versace? Prada? Gì? Quần lót là CalvinKlein?”
Hướng Hải sợ hãi hỏi: “Anh đang nói gì vậy? Sao em nghe không hiểu?”
Nguyên Khải trừng mắt: “Cư nhiên mua nhiều đồ giả như vậy! Tục tằng!”
Hướng Hải oan ức: “Không phải em mua, đều là mẹ mua cho em. . .”
Nguyên Khải không nhịn được khoát khoát tay, “Được rồi được rồi, không rảnh dong dài với em, ngày mai anh phải đi làm, mặc cái thứ này đi làm sao mà gặp người? Cầm xuống cho bác gái dưới lầu, nhờ bác ấy là cho anh một chút.”
Sư nãi sát thủ điên nhi điên nhi đem quần áo xuống lầu là phẳng, còn mang về một nồi bánh chẻo, vui đến quên cả trời đất: “Bác gái nói bác ấy làm nhiều lắm, nên cho. . . Chúng. . . Ta. . . Ít. . .” Nói phát hiện Nguyên Khải sắc mặt âm trầm, vội vàng thu lại dáng cười, “Anh lại sao vậy?”
Nguyên Khải hấp hối hỏi: “Em vừa dùng di động của anh gọi điện thoại cho mẹ em, anh vừa nạp 100 khối sao lại hết rồi?”
Hướng Hải gãi gãi đầu, “Ừ, có thể là quốc tế đường dài, mẹ em có khi lại xuất ngoại. . .”
“Lại?” Nguyên Khải nghi hoặc: “Mẹ em hay xuất ngoại? Mẹ em làm gì?”
Hướng Hải suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Không rõ lắm, công việc của mẹ không ổn định, hơn nữa vẫn rất bận. . . Đúng rồi! Mẹ nói tháng sau mẹ sẽ về, em dẫn anh đến gặp mẹ nhé?”
Nguyên Khải vốn đang muốn hỏi thêm, vừa nghe Hướng Hải muốn dẫn cậu đi gặp gia trưởng, lập tức nói sang chuyện khác: “Là một cái áo thôi sao đi lâu như vậy? Bác gái lại nói chuyện họ hàng xa với em phải không? Sủi cảo? Sao bác ấy lại cho em bánh sủi cảo? Tín vật đính ước?”
Hướng Hải không nói gì: tín vật đính ước. . . Bánh sủi cảo? Này cũng được hả?
Nguyên Khải nhào tới cắn mặt cậu, sẵng giọng: “Nói mau! Sao đi lâu như vậy?”
Hướng Hải thẳng thắn: “Em chơi với chó một chút. . .”
Nguyên Khải vui vẻ, dịu dàng nói: “Em thích thì mua một con về, sao cứ phải chơi với chó nhà người khác.”
“Được sao?” Hướng Hải cảm kích liên tiếp hôn Nguyên Khải vài cái, “Khi nào chúng ta đi chợ thú cưng?”
“Ngu ngốc, anh mới đi làm chỉ sợ sẽ có nhiều việc, không đi với em, em thích thì mua về.” Nguyên Khải tâm nói con gấu này thật dễ dỗ, cho một ít chỗ tốt đã vui mừng thành như vậy.
Chương 66
Bọn nhỏ ban 1 ban 2 khối lớp 4 của trường tiểu học phụ thuộc đại học sư phạm ngày hôm nay học môn tiếng Anh cái gì cũng không nghe vào tai.
Nguyên Khải: “Hello, boys and girls. I ‘m your new English teacher. You can call me Mr. Yuan . I ‘m very glad to see you all.”
Bọn nhỏ, há mồm, trừng mắt, vẻ mặt vô tri.
Nguyên Khải vỗ vỗ tay, chuyên nghiệp mỉm cười: “Ok, class begins.”
Bọn nhỏ, há mồm, trừng mắt, vẻ mặt say sưa.
Một đám trẻ ngốc. Nguyên Khải cười khúc khích vui vẻ, lộ ra hai má lúm đồng tiền mê người.
Bọn nhỏ, há mồm, trừng mắt, chảy nước miếng ròng ròng. . .
=============================================
Lúc Lương Đình Xuyên về nhà, phát hiện Mạch đại sói xám mai danh ẩn tích đã lâu ngã nằm trên sô pha nhà anh, nhìn y như tử thi. Thành Thực lấy ngón tay chọc chọc ót đại sói xám, không có động tĩnh.
Lương Đình Xuyên móc ra một sợi dây thừng, “Cơ hội tốt, chúng ta hợp lực trói anh ta lại ném ra ngoài.”
Mạch Đào từ trên sô pha bắn lên, rít gào: “Lương Đình Xuyên! Cậu thật có lương tâm đấy!”
Lương Đình Xuyên ngậm thuốc lá trong miệng, “Dù sao tôi cũng không thể để nhà tôi vô duyên vô cớ xuất hiện thi thể.”
“Cậu mới là thi thể ấy!” Mạch Đào hừ hừ: “Tôi chỉ đang trầm tư.”
“Ồ?” Lương Đình Xuyên lắc lắc dây thừng, ném cho Thành Thực: “Đến, Thành Thực, chúng ta đem người ngoài hành tinh đuổi về vì sao của hắn.”
Mạch Đào: “Có đồng tình tâm không vậy? Ông đây thất tình rồi!”
Thành Thực nhào tới ngạc nhiên: “Anh! Anh bị bác sĩ Hoàng đá?”
Mạch Đào ủ rũ, “Xem như vậy.”
Lương Đình Xuyên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Anh mà cũng bị đá? Ờ, Thành Thực, lên sân thượng đi xem sao Hỏa có phải sắp đâm tới đây không, chúng ta thu dọn chút đồ chuyển nhà lên mặt trăng, không cần mang theo Đô Đô. . .”
Thành Thực nghe thấy bỏ lại Đô Đô, trốn chui như chuột vào thư phòng, “Siêu nhân điện quang của em đâu? Em không thể bỏ lại cậu ấy!”
Đô Đô kháng nghị: “Méo meo. . .”
Mạch Đào co quắp, bi rống: “Đều nghiêm túc lại cho tôi! Nói thật đó!”
Lương Đình Xuyên nhìn có chút hả hê nở nụ cười, “Ồ, nhìn không ra tên kia lá gan lớn đấy, cư nhiên dám đá anh, tôi phải thay đổi cái nhìn với cậu ta rồi.”
Mạch Đào có chút xấu hổ, “Ừ, chúng tôi cãi nhau, cậu ấy hẳn là rất đau lòng.”
Lương Đình Xuyên thờ ơ: “Có cái gì để đau lòng, buồn nôn! Anh thích thì dỗ cậu ta là xong.”
Mạch Đào sửng sốt, “Dỗ thế nào?”
Lương Đình Xuyên nhàn nhạt: “Anh nói với cậu ta: đừng đau lòng nữa, còn đau lòng tôi cưỡng gian cậu.”
Thành Thực: O__O ”
Mạch Đào châm thuốc lá, có chút suy nghĩ, “Tôi cũng dự định dỗ cậu ấy như thế, thế nhưng, tôi không tìm được cậu ấy.”
“A?” Thành Thực ngạc nhiên: “Nhân gian bốc hơi?”
Lương Đình Xuyên mặt không cảm xúc: “Buồn cười.”
Mạch Đào vẻ mặt bất đắc dĩ, cười khổ: “Nghe nói cậu ấy sắp di dân, có thể hiện tại ở cùng bố mẹ. . .”
“Cùng bố mẹ?” Lương Đình Xuyên lộ ra ý cười bí hiểm, “Ờ, tôi biết nhà cậu ta, nếu còn chưa dọn đi.” ( anh giai, anh thực sự rất mang thù! )
———————————–
Thôi Hòa mấy ngày gần đây mặt mày hồng hào, đi học nói được một hai câu liền chạy, tự cho mấy học sinh là đầu heo, cái gì cũng không biết. Thầy giáo chân trước mới ra cửa, Thành Thực liền nắm điện thoại di động gọi cho Thôi Tần, kích động: “Các anh em! Tin tức nóng hổi, tối ngày hôm nay thầy mình đi cầu hôn!”
Hai sư huynh cùng kêu lên hò hét: “Ngao ngao — ”
Hướng Hải: “Mấy người vì sao kích động như vậy?”
Thành Thực hưng phấn dị thường kéo lấy Hướng Hải: “Cậu không muốn ngó một chút đóa hoa tươi cắm ở trên đầu thầy mình sao?”
“Không muốn, ngày hôm nay tôi muốn đi chợ thú cưng mua. . .” Hướng Hải còn chưa dứt lời, đã bị Vạn Triết và Đường Ngữ mỗi người một chưởng đánh bay.
Đường Ngữ xoay tròn ở trong phòng vẽ tranh vẽ vòng vòng: “Đừng để ý đến cậu ta! Ống nhòm! Ống nhòm! Chúng ta cùng đi rình coi!”
Vạn Triết kéo cậu nghiêm túc: “Rình coi? Chúng ta là thân phận gì hả? Sao có thể làm chuyện bỉ ổi như thế?”
Hướng Hải tiếp lời: “Đúng vậy, bị thầy phát hiện thật không tốt!”
Vạn Triết: “Rình coi sao nhìn rõ được? Chúng ta phải theo dõi, nhìn gần mới thấy rõ! Tốt nhất khiến cho thầy không nhận ra chúng ta, như vậy chúng ta mới có thể ở không khoảng cách tiếp xúc tới bọn họ! Thế mới nghe được họ nói gì!”
Thành Thực, Đường Ngữ: “Cao minh ~~ không hổ là sư huynh ~~~” ^o^/
Hướng Hải:  ̄□ ̄| | | | | |
Thành Thực đội một bộ tóc giả màu hồng phấn lên, “Thế nào thế nào? Như vậy thầy không nhận ra chứ?”
Đường Ngữ dùng bút dạ đen vẽ một chòm râu trên môi cậu, “Không tệ không tệ, đeo thêm cái kính râm. . .”
Vạn Triết phỉ nhổ: “Quá ác tục! Như vậy quả thực là giấu đầu hở đuôi!”
Hướng Hải chen vào: “Đúng vậy, nhìn y như quái vật!”
“Ồ?” Thành Thực và Đường Ngữ chăm chú lắng nghe.
Vạn Triết: “Đường Ngữ cậu đến chỗ Nguyệt Thăng trộm một cái váy tới cho Thành Thực mặc. . .” Giật lấy bút dạ trong tay Đường Ngữ, phá hỏng mấy cái bút lông dán lông lên mặt, “Như vậy mới có tính chân thực!”
Hướng Hải: Ưm. . . Sư huynh, anh nói chuyện có thể nói xong trong một câu hay không?
Thôi Hòa khẩn trương như đứng đống lửa, như ngồi đống than, tiểu Tần len lén dùng chân đá ba mình một cái, ném ra một ánh mắt “Vô dụng”.
Thành Thực dán chặt tấm ngăn bằng gỗ, nói khẽ với mọi người: “Nghe được, tiểu Tần đang hỏi con trai của vợ thầy sao chưa tới, vợ thầy nói con trai làm việc xong sẽ tới. . .”
“Tôi muốn nhìn vợ thầy trông như thế nào!” Đường Ngữ hơi lộ ra đầu, bị Vạn Triết áp về.
Trên đầu Hướng Hải đội một cái mũ, đeo vòng cổ, cả mặt cũng không dám nâng lên, nhỏ giọng cầu xin: “Em đi trước được không?”
Ba tên khác dùng mắt chém cậu vài đao, Vạn Triết tức giận: “Làm gì? Anh em mấy người có phúc cùng hưởng, cậu cư nhiên muốn lâm trận lùi bước? Đường Ngữ, thằng nhóc này hai mặt! Nhất định sẽ làm hỏng việc! Xử nó!”
Đường Ngữ rút ra mã tấu Thụy Sĩ, Vạn Triết cho cậu một cái tát, gầm nhẹ: “Đừng xằng bậy! Tìm một chỗ nhốt lại, miễn cho nó thả ra tin tức!”
Thành Thực hèn mọn liếc xéo Hướng Hải, dâng lên diệu kế: “Trói cậu ấy vào đường ống dẫn nước trong WC!”
Hướng Hải trừng lớn mắt: “Thành Thực! Cậu!”
Vạn Triết hừ lạnh một tiếng, “Trói lại chẳng phải là không có nhân quyền! Thành Thực, uổng cho em làm người được tiếp thu giáo dục cao đẳng! Cư nhiên nghĩ ra chủ ý không có nhân tính như thế!”
Hướng Hải hướng đại sư huynh vĩ đại ném tới ánh mắt cảm kích, Vạn Triết tiếp tục nói: “Xích lại là được!”
Hướng Hải ngã ngửa.
Vạn Triết từ trong cặp móc ra một sợi xích đưa cho Đường Ngữ, “Xích chắc vào! Đừng để người chạy thoát!”
Đường Ngữ: “Rõ!” Nhận lấy xích sắt, răng rắc một tiếng móc vào vòng cổ của Hướng Hải.
Hướng Hải lệ bôn, kéo Thành Thực: “Cho tôi mượn điện thoại di động một chút!”
Thành Thực cảnh giác: “Cậu muốn gọi cho ai?”
Hướng Hải: “Ô ô, tôi muốn nói cho Kay. . .”
“Phản rồi phản rồi!” Ba người còn lại nhảy cao ba thước.
Đường Ngữ vuốt ve móng vuốt chó săn, giật nhẹ xích sắt, dắt người thẳng đến WC.
Nhân viên phục vụ A chứng kiến toàn bộ quá trình nói với nhân viên B: “Chị, em sợ.”
Nhân viên B: “Có cần gọi cảnh sát không?”
Nhân viên A: “Em xem gọi cho bệnh viện tâm thần thì hơn. . .”
Vạn Triết len lén lộ ra đầu, cấp tốc lùi về, kinh dị: “Oa đệt! Vợ thầy là một đại mỹ nhân! Thầy mình lời to rồi!”
Thành Thực khó nhịn lòng hiếu kỳ, cũng toát ra nửa cái đầu liếc nhìn, vừa vặn nhìn thẳng vào Thôi Tần, Thôi Tần sắc mặt trắng nhợt, Thôi Hòa khó hiểu: “Tiểu Tần, con sao thế?”
Thôi Tần xoa một mảng mồ hôi lạnh, cười gượng: “Không có gì không có gì, đúng rồi dì ơi, dì đẹp như vậy, con trai dì hẳn là rất giống dì nhỉ?”
Vạn Triết và Thành Thực vểnh tai, Đường Ngữ gấp trở về cấp thiết hỏi: “Cái gì cái gì? Thế nào rồi?”
Chỉ nghe một tiếng nữ trung dễ nghe chậm rãi nói: “Không, nó rất giống ba nó.”
Thôi Tần tiếc nuối: “Thật đáng tiếc nha. . .”
Ba giọng nam khẽ hồi âm: “Thật đáng tiếc nha. . .” “Thật đáng tiếc nha. . .” “Thật đáng tiếc nha. . .”
Thôi Hòa khuôn mặt cứng ngắc, nhìn trái nhìn phải, tự giễu cười cười: nghe nhầm! Nhất định là mình quá khẩn trương! đi WC rửa cái mặt là được! Vì vậy, đứng dậy đi toilet.
Thôi Hòa đáng thương thế nào cũng không ngờ tới, khi ông mở cửa toilet, ánh vào mi mắt chính là gấu chó nhìn rất quen mặt bị xích bên bồn tiểu tiện, càng kinh khủng chính là, gấu chó áo quần lố lăng kinh hỉ triển lộ dáng cười với ông, gọi: “Thầy ơi. . .”
Quỷ nha! Thôi Hòa “Ầm” đóng cửa lại, ôm trái tim, ảo giác, nhất định là ảo giác, ngày hôm nay mình muốn đi cầu hôn, nhất định là quá khẩn trương! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nhất định phải xong việc trước khi phát rồ.
Trở lại chỗ ngồi, Thôi Hòa thần kinh não triệt để tê liệt.
Nguyên Khải đứng ở trước mặt Thôi Hòa, cường cười: “Cái kia. . . Cái kia, xin chào.”
Thôi Hòa Thôi Tần hai bố con há mồm, hóa đá.
Nguyên Khải hắc tuyến, quay đầu nhỏ giọng hỏi mẹ Nguyên: “Rốt cuộc là tên thất đức nào giới thiệu cho mẹ ông thầy nhược trí này?”
Mẹ Nguyên thương cảm: “Con, sao con lại nói người ta như vậy? Thầy Thôi người rất tốt, sau đó thầy ấy chính là ba con. . .”
Thôi Tần phản ứng lại đầu tiên, lấy điện thoại ra: “Alo alo, XX hả? Tin nóng tin nóng! Chàng đẹp trai tóc vàng lần trước tôi cho các cậu xem lập tức sẽ thành anh trai tôi! Kinh thiên địa quỷ thần khiếp! Bình tĩnh! Các cậu phải bình tĩnh! Sau đó mọi người có thể xếp hàng tham quan! Lớp chúng ta miễn phí tham quan một lần! Học khác lớp dùng thẻ học sinh giảm nửa giá. . .”
Nguyên Khải lấy tay đỡ trán, trên đầu xuất hiện một dòng dấu chấm im lặng. . . Ai tới cứu cứu tôi? Còn có cô em gái hoa si nữa.
Rầm rầm rầm. . . Cô gái Trần Thành Thực váy dài xinh đẹp, Ramses II (*) Điền Vạn Triết, hắc sơn lão yêu Đường Ngữ đồng loạt ngã ra, Thôi Hòa bị đè dưới tấm ngăn gỗ, bất tỉnh nhân sự.
(*) Ramses II hay Ramsses đệ nhị là một trong những vị Pharaon được tung hô nhiều nhất của Ai Cập.
Nguyên Khải sửng sốt một cái chớp mắt, ngại có mẹ ở đây, chỉ phải nắm chặt tay, sát khí dâng lên.
Ba người kia toàn thân run rẩy, ghé trên tấm ngăn (dưới tấm ngăn là thầy bọn hắn), cùng hô hào: “Nguyên giáo chủ tiên phúc vĩnh hưởng thọ cùng trời đất. . . Tiểu nhân đáng chết! Tha mạng. . .”
Nhân viên A ôm di động: “Alo alo, bệnh viên tâm thần phải không. . .”
Nhân viên B gọi 110: “Alo alo, ở đây là số 3 ngõ tư vị phố học sinh. . .”
Nguyên Khải: “Mẹ, ừm, thầy Thôi, hai người đến chỗ khác nói chuyện đi, đến, đi thôi đi thôi. . .”
Thôi Hòa từ trong đống phế tích bò ra, đang muốn nói, thoáng nhìn nụ cười Nguyên Khải ẩn chứa sát khí, mồ hôi lạnh ứa ra, cười làm lành nói: “Được được, đi một chút, đi một chút. . .”
Nguyên Khải: “Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ xử lý tốt chuyện ở đây. . .”
Mẹ Nguyên: “Thực sự? Đây là bạn học của con sao?”
Nguyên Khải: “Phải phải, đều là bạn của Hướng Hải, mẹ xem bọn họ nghịch ngợm kìa, hắc hắc, hai người đi bàn chuyện đi, bọn con sẽ không quấy rối, đi chỗ khác đi thôi. . .”
Thôi Hòa kéo con gái lảo đảo đi ra ngoài cửa, mẹ Nguyên cẩn thận mỗi bước đi, vẻ mặt lo lắng.
Nguyên Khải mắt thấy mẹ mình lên xe Thôi Hòa đi mất, quay đầu lại: “Hướng Hải đâu?”
Thành Thực: “Trói, trói, trói trong WC. . .”
Vạn Triết, Đường Ngữ: “Nói bậy! Rõ ràng là xích!”
Nguyên Khải nhẹ nhàng cười yếu ớt, “Lại nghĩ, lần trước không biết là ai lừa tôi nói tay Hướng Hải không thể vẽ nữa. . .”
Thành Thực chỉ hướng Vạn Triết, Vạn Triết chỉ hướng Đường Ngữ, Đường Ngữ chỉ hướng Thành Thực. . .
Nguyên Khải chống đầu, sóng mắt lưu chuyển, cười đến mị hoặc chúng sinh, ôn nhu hỏi: “Là ai không quan trọng, các cậu đã từng nghe từ ‘Tội liên đới’ chưa?”
Vạn Triết gật đầu, Đường Ngữ lắc đầu, Thành Thực vừa gật đầu lại lắc đầu.
Trên bầu trời phố học sinh hiện lên đám mây hình nấm. . .
——————————
Nguyên Khải: Mấy đoạn này viết sao vậy? Mỗ Ân thần trí không rõ rồi!
Lương Đình Xuyên: truyện này viết càng ngày càng bạch, thật không có đẳng cấp.
Thành Thực, ngẩng đầu: thật là thể loại thoải mái, nhẹ nhàng sao?
Đường Ngữ: Hẳn là thể loại hài kịch không đầu không đuôi.
Vạn Triết: nói bậy!
Hướng Hải, cường liệt chi trì đại sư huynh: đúng vậy, mấy người sao có thể nghi vấn mỗ Ân?
Vạn Triết: rõ ràng là kịch ác cảo thể loại ngu ngốc.