Tại Họa Thành Nạn Yêu Thành Họa | Họa Hại Thành Hoạn Yêu Thành Tai

Chương 34: Chương 34




Edit+Beta: Huyết Vũ.

Chương 67

Học sinh tiểu học A: “Thầy Nguyên, em lớn lên muốn gả cho thầy.”

Nguyên Khải, mỉm cười: “Được.”

Học sinh tiểu học B: “Thầy Nguyên, em cũng muốn gả cho thầy.”

Học sinh tiểu học CDEFG, mỗi người một miệng: “Em cũng muốn gả cho thầy! Em cũng muốn gả cho thầy. . .”

Nguyên Khải, nhẫn nại mỉm cười: “Được được được. . .”

Học sinh tiểu học H, đột phá vòng vây, một tiếng kinh người: “Thầy Nguyên, em lớn lên muốn cưới thầy!”

Không khí ngừng lại nửa giây, học sinh tiểu học IJKLMN. . . phía sau tiếp phía trước: “Em cũng muốn cưới thầy! Em cũng muốn cưới thầy! Em cũng muốn. . .”

Nguyên Khải: 〒_〒. . . Thật muốn đánh người. . .

=========================

Nguyên Khải dắt chó săn của cậu vào bệnh viện gỡ thạch cao, vẫn có chút lo lắng, lúc lúc lại hỏi bác sĩ có thể có di chứng gì không, cuối cùng bác sĩ không nhịn được, mắt trợn trắng, “Tôi nói thanh niên như cậu sao lại giống đàn bà lảm ba lẻm bẻm như vậy?”

Đàn bà? Gân xanh trên trán Nguyên Khải nảy lên, đang muốn phát tác, may mà Hướng Hải nhìn mặt đoán ý, lập tức túm cậu nhanh chân bỏ chạy.

Mẹ Nguyên chuyện tốt sắp tới, tâm tình sung sướng, buổi tối làm một bàn thức ăn phong phú, đều là thứ gấu chó thích ăn. Nguyên Khải mắt thấy gấu chó ăn như hổ đói, nhất thời không thấy thèm ăn, không yên lòng từ trong canh gắp một cái đùi gà.

Mẹ Nguyên lấy đũa đánh chát lên tay cậu, tức giận: “Món gà hầm điền thất này là làm cho Hướng Hải, người ta vừa gỡ thạch cao cần bồi bổ xương con không biết hả? Thằng nhóc này lớn như vậy sao còn không hiểu chuyện như thế!”

Nguyên Khải cứng họng.

Mẹ Nguyên gắp đùi gà vào bát Hướng Hải, sau đó ném vào trong bát con trai ruột một cái chân gà, “Gặm đi.”

Nguyên Khải nén giận, mềm nhũn nói với Hướng Hải: “Hướng Hải, em phải ăn nhiều một chút nha, có thể ăn bao nhiêu cứ ăn.”

Hướng Hải lông tóc dựng ngược, quả nhiên, sau khi mẹ Nguyên đi, gấu chó đáng thương quỳ bàn giặt một đêm.

Thành Thực ghé vào cửa nhà, rối bù, quần áo lam lũ, mưu toan giả vờ điềm đạm đáng yêu chiếm được tâm đồng tình của chủ nhân, cửa vừa mở ra, yêu nghiệt cấp tốc ôm mắt cá chân người mở cửa, thê lương khóc thét: “Đình Đình ~ em bị người ta đánh! Anh phải báo thù cho em!”

Nửa ngày không có động tĩnh. . .

Ế? Mắt cá chân của Đình Đình sao lại to thế này?

Thành Thực ngẩng đầu, chỉ thấy một ông lão cứng người đứng ở cửa, nhìn chòng chọc vào cậu. Thành Thực lăn lông lốc đứng lên, nhìn biển số nhà một cái, đệt! Lên nhầm tầng mười rồi!

Ông lão vẫn như cũ hai mắt dại ra, Thành Thực xoa một mặt sốt cà chua, cười xòa, đang muốn mở miệng xin lỗi, chỉ thấy tròng mắt ông lão đảo lên trên, ngã ngửa ra sau.

Thành Thực kẹp lấy đuôi cướp đường mà chạy, phía sau có một bác gái oa oa kêu: “Bố! Bố sao thế! Mẹ! Mau gọi cấp cứu. . .”

Lương Đình Xuyên mở cửa, nheo mắt, mặt không chút thay đổi, “Xin lỗi, cậu đi nhầm rồi, nơi này là trái đất.”

Thành Thực nhào vào cửa, ôm lấy Lương Đình Xuyên, hư thoát, “Đình Đình ~ là em. . .”

Lương Đình Xuyên quét mắt nhìn váy Thành Thực, cầm lấy một cái kéo, mỉm cười: “Anh không biết em thích làm con gái đến thế, đã như vậy, anh sẽ thành toàn cho em.”

“Đừng mà! Người cứu mạng — ” Thành Thực nhảy xa khỏi Lương Đình Xuyên, che cậu em cuồn cuộn lăn vào phòng khách, nhất thời ngây dại: trên sô pha một người phụ nữ khí chất xuất chúng, phục trang đẹp đẽ đang ngồi, lúc này đang nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Ai vậy?

Trong đầu Thành Thực cấp tốc hiện lên một từ: tình nhân!

“Anh!” Thành Thực phẫn nộ xoay người lại nắm Lương Đình Xuyên, “Anh ngoại tình?”

Lương Đình Xuyên thong dong: “Bị em phát hiện rồi.”

Thành Thực không thở nổi, thiếu chút nữa bị sốc, hoãn lại ba giây, rít gào: “Anh cư nhiên còn mang người về! Anh nói yêu em đều là lừa em!”

Lương Đình Xuyên móc móc lỗ tai, “Ồ? Anh từng nói vậy sao?”

Thành Thực nước mắt tràn mi, bi thương nhìn Lương Đình Xuyên, lúng túng nói: “Mẹ ôi! Anh là đồ con rùa! Em không bao giờ yêu anh nữa! Em muốn chia tay với anh!”

Lương Đình Xuyên nở nụ cười phát ra từ nội tâm: “Cầu còn không được.”

Người phụ nữ một mực yên lặng bàng quan khóe miệng cong lên một nụ cười đắc ý, nhìn có chút hả hê liếc mắt Thành Thực.

Thành Thực tức giận đến cả người run run, tông cửa xông ra, chân vừa bước ra cửa phòng một cái chớp mắt, nghe thấy Lương Đình Xuyên giọng điệu bình thản nói câu: “Mẹ, muốn uống trà gì?”

Mẹ? ! !

Thành Thực khẩn cấp dừng bước chân, nhào về ngồi xổm dưới sô pha liều mạng vẫy đuôi, nịnh nọt cười ngọt gọi: “Mẹ ~~”

Mẹ Lương bình tĩnh nói với con trai: “Đem cậu ta đi.”

Lương Đình Xuyên đồng ý, xách Thành Thực ném vào phòng tắm.

Thành Thực rửa sạch toàn thân, ở trên mặc áo T-shirt trắng, phía dưới mặc quần thể thao màu xám bằng bông vải, dáng dấp ngoan ngoãn ngoan ngoãn người gặp người thích.

Mẹ Lương và Lương Đình Xuyên trái một câu phải một câu trò chuyện, Thành Thực đứng bên cạnh sô pha dáng cười khả cúc, đáng tiếc người ta liếc cũng không liếc cậu. Thành Thực cười đến hai má đau nhức, Lương Đình Xuyên bưng ấm trà đứng lên, Thành Thực đoạt lấy, “Để em để em!”

Ở trong bếp “lách cách lách cách” vài tiếng, ấm trà lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mẹ Lương khắp nơi đều là vết sứt. Lương Đình Xuyên vỗ vỗ đầu Thành Thực, “Ngoan, qua một bên chơi đi.”

Thành Thực sợ bỏ lỡ cơ hội tốt biểu hiện, không dám chậm trễ, tìm ra một miếng giẻ lau lau chùi chùi ấm trà, “Lách cách choang. . .”

Mẹ Lương nhấc nhấc mi, Lương Đình Xuyên cũng không quay đầu, “Thành Thực, em không cần làm đâu.”

Thành Thực xách chổi ra quét: “Em em em lập tức quét sạch!”

Chát. . .

Thành Thực: “Em, em đi giặt quần áo. . . Ai nha. . .”

Lương Đình Xuyên uống một ngụm trà, lo lắng nói: “Thành Thực, đi chơi ma thú đi.”

Thành Thực: “A, em đi đun nước!” Bưng ấm đun nước chạy vội vào bếp. . . Rầm. . . “A! Đau muốn chết!”

Mẹ Lương thờ ơ quét mắt nơi thanh âm phát ra, chế nhạo con trai: “Mấy năm gần đây con có kiên trì không tầm thường nhỉ.”

Lương Đình Xuyên: “Đây là một phương pháp rèn đúc hàm dưỡng rất tốt, mẹ có thể thử xem.”

Thành Thực ở trong bếp nhảy lên nhảy xuống đem mảnh vỡ của bình dầu ở trên mặt bàn dọn hết vào thùng rác, nghe cửa có động tĩnh, lộ ra đầu nhìn Lương Đình Xuyên, “Hai người định đi đâu?”

Mẹ Lương chậm rãi nói: “Anh bạn nhỏ, lần này chỉ là tạt qua xem, không chuẩn bị quà gặp mặt, thật xin lỗi.” Sau đó, cười một cái, ngụ ý bất minh.

Thành Thực ngẩn người, cuối cùng cũng phản ứng tới người ta đang nói với mình, mau chóng cười như một đóa hoa, đáng tiếc mẹ Lương lười nhìn cậu một cái, quay đầu đi ra cửa.

Lương Đình Xuyên đi giày, ném ra một câu: “Em quá ồn, bọn anh đổi chỗ khác.”

A? Thành Thực héo rũ.

Lương Đình Xuyên đi ra cửa, thấy Thành Thực ủ rũ, không khỏi buồn cười. Anh lộn trở lại, chụt một ngụm lên môi Thành Thực, dịu dàng dỗ: “Ngoan, anh đưa mẹ ra sân bay, rất nhanh sẽ về.”

Yêu nghiệt lập tức sống lại, cười đến xán lạn không gì sánh được.

Lương Đình Xuyên: phi, thấy nhóc này vui vẻ như vậy liền khó chịu.

Thành Thực suy nghĩ nhân lúc Lương Đình Xuyên ra ngoài phải nhanh nhanh thu dọn sạch sẽ mầm tai vạ vừa rồi, trước lau sạch dầu phộng đổ trong bếp, còn có đèn bàn thủy tinh trong thư phòng, còn có đống quần áo trên sân thượng.

Lương Đình Xuyên trở về, nghiễm nhiên tâm tình không tệ, Thành Thực cúi đầu khom lưng thấu tới bắt đầu hỏi: “Đình Đình, mẹ anh có phát biểu ý kiến gì về em không?”

“Có chứ, dọc theo đường đi bà đều nói về em.” Lương Đình Xuyên ngã vào sô pha, kỳ thực ngày hôm nay anh cũng nhéo một đống mồ hôi, lúc này toàn bộ thả lỏng.

“Nói gì về em?” Thành Thực vểnh tai.

“Nói em không chỉ bề ngoài ngu ngốc nhất cử nhất động cũng rất ngu ngốc, nói chung em ngu ngốc hơn nhiều trong tưởng tượng của bà, bà cho tới bây giờ chưa từng gặp ai ngu ngốc như thế, bà rất sùng bái mẹ em có thể nuôi ra đứa con trai ngu ngốc như vậy, ngay cả anh ở cùng với em lâu cũng biến thành ngu ngốc!” Ừ, đáng yêu và ngu ngốc là từ đồng nghĩa nhỉ?

“Ưm. . .” Thành Thực cúi đầu.

Lương Đình Xuyên hiểu ý cười, hôn hôn trán Thành Thực, nhăn mày, “Sao trên người đều là mùi dầu phộng? Đi tắm!”

“Em vừa tắm xong.”

Lương Đình Xuyên: “Hử?”

Thành Thực: “Được rồi được rồi.” Tâm không cam tình không muốn chui vào phòng tắm.

Lương Đình Xuyên vui vui vẻ vẻ không ngừng, hử? Phía sau rèm cửa sổ trong thư phòng là gì vậy? Đèn bàn, sao vỡ rồi. . . Ừ, quên đi, ngày hôm nay tha thứ cho nhóc con. Trên sân thượng sao phơi nhiều cục quần áo như vậy? Ế? Cái áo sơmi hoa hòe hoa sói kia là của ai? Đệt! Thằng nhóc kia đổ màu gì lên áo mình rồi? Hít sâu! Ớ? Một bãi trên giường là gì kia? Mùi này là. . . Sữa bò! Muốn chết! Hít sâu hít sâu! Đi rót ít trà uống. . . Hở, mặt bàn sao lại trơn như vậy? Thằng ranh kia lại không cho rác vào túi rác, đây là cái gì? Dầu? Nói như vậy. . . Quả nhiên, trên mặt đất, trên lò vi ba, trên lò nướng. . . Đều là. . .

Ninja Lương Đình Xuyên rốt cục biết vì sao tiểu yêu nghiệt nhà anh toàn thân đều là mùi dầu phộng. “Trần Thành Thực!” Lương Đình Xuyên một cước đá văng cửa phòng tắm.

Thành Thực một thân bọt, như chim sợ cành cong, sợ hãi lên tiếng trả lời: “Sao vậy?”

Không cần giải thích cho thằng nhóc này nhiều như vậy! Lương Đình Xuyên hừ lạnh một tiếng, đem Thành Thực ấn ngã vào bồn tắm lớn, song song hung hăng cắn một ngụm lên vai cậu, Thành Thực ăn đau, kêu thảm thiết: “A! Em lại làm sai gì chứ?”

Còn không biết xấu hổ hỏi! Em làm sai chuyện còn chưa đủ sao? Nhất định phải giết chết em! Lương Đình Xuyên đằng xuất thủ cởi quần mình, Thành Thực phát hiện đại sự không ổn, giãy dụa bò ra khỏi bồn tắm, Lương Đình Xuyên tay mắt lanh lẹ, lập tức tóm lấy cậu em của cậu. Thành Thực hô to: “Ai nha đứt rồi đứt rồi!”

Lương Đình Xuyên cười nhạt: “Đứt thì đứt đi.” Đứt là tốt nhất, đứt rồi em chỉ có thể theo anh cả đời.

“Ưm. . . Muốn làm thì cứ nói, sao mỗi lần đều dọa người như vậy. . .” Thành Thực khuất phục, vẻ mặt tủi thân.

Lương Đình Xuyên chụt một ngụm lên mặt cậu, coi như an ủi, song song không chút khách khí đem ngón tay đâm vào thân thể cậu làm mở rộng. Thành Thực không an phận đong đưa vòng eo, cúi đầu rên rỉ hỏi: “Đình Xuyên. . . Mẹ anh không thích em phải không?”

“Tiểu yêu nghiệt như em ai thích?”

Thành Thực ô ô: “Vậy làm sao bây giờ?”

Lương Đình Xuyên xuy cười: “Anh lớn như vậy bà còn quản được sao? Hơn nữa, anh thích là được, em để ý bà có thích em không làm gì?”

Thành Thực mừng như điên: “Gì? Anh vừa nói thích em đúng không?”

Không xong! Nói lỡ miệng! Lương Đình Xuyên khó chịu, buồn bực không lên tiếng thay hung khí đâm vào.

Thành Thực run rẩy, hoãn hoãn một lúc sau lại không buông tha: “Này! Lương Đình Xuyên! Lặp lại lần nữa cho em!”

Lương Đình Xuyên: “Yêu nghiệt.”

“Không phải cái này! Là thích em!”

“Lợn mới thích em!”

Lương Đình Xuyên giống như đùa dai cố sức đỉnh cậu vài cái, đỉnh đến Thành Thực gào khóc kêu loạn: “Ai nha. . . Lương Đình Xuyên! Nói thích em! Không nói em không làm với anh — a! Ai nha. . .”

Lương Đình Xuyên khó có thể cầm giữ *** cuồng loạn, giống như tất cả đàn ông, độc chiếm dục của anh được lấp đầy, anh hạnh phúc đến không muốn có nhiều thêm, anh ngăn chặn môi Thành Thực, hôn lại hôn: “Ngu ngốc, còn cần anh nói nữa sao?”

Thành Thực: “Đương nhiên cần ~ ư ~ ai nha nhẹ một chút. . . Nói mau!”

Lương Đình Xuyên chậm lại thế tiến công, thành thạo vuốt ve tiểu thú dưới thân Thành Thực, tới gần cái tai đang vểnh lên của đối phương: “Chờ em có não rồi anh liền thích em. . .”

Thành Thực: “Oa đệt! Lương Đình Xuyên! Ông đây không bao giờ yêu anh nữa! Ai nha. . .”

Lương Đình Xuyên: “Cảm ơn.”

Thành Thực: “Tên thối nát! Ông đây liều mạng với anh!”

Lương Đình Xuyên: “Phụng bồi.”

Thành Thực: “A — em sai rồi em không dám nữa. . . Đừng, đừng, a — ”

Chương 68

Hướng Hải: “Kay nói mấy người không phải người tốt, bảo tôi sau này không nên chơi với mấy người.”

“Đệt mợ!” Thành Thực tức sùi bọt mép.

“Tiên sư!” Đường Ngữ đập bàn nhảy lên.

“Tổ bố!” Vạn Triết mắt bốc đốm lửa.

Ba người đồng loạt xách Hướng Hải lên, Thôi Hòa vô lực: “Đừng! Đừng đánh. . .”

Hướng Hải ôm đầu: “Anh ấy còn nói, nếu như bị anh ấy kiểm tra thấy trên người tôi có vết thương mới, anh ấy sẽ báo thù cho tôi.”

“Ế?” Thành Thực liên tiếp lùi lại mấy bước, cười làm lành: “Cậu là anh em tốt thân thương của tôi, sao tôi lại đánh cậu chứ?”

“Á?” Đường Ngữ bỏ lại gậy bóng chày trong tay, cười gượng: “Em là tiểu sư đệ bảo bối của anh, sao anh nỡ xuống tay đây?”

“Ớ?” Vạn Triết tiến lên đấm lưng cho Hướng Hải, cười nịnh nọt: “Sư đệ, em vừa mới khỏi bệnh đã đi học luôn, khổ cực rồi! Thầy, mau dâng trà cho Bùi công tử!”

Thôi Hòa dâng trà cho học sinh thân yêu, lệ bôn: Ư. . . Đứa con trai tương lai của mình hình như là một nhân vật khó lường nha.

================================

Siêu sao của giới giáo dục thầy Nguyên đi làm về, ở đầu cầu thang gặp gấu chó đi mua thức ăn cho chó về, tâm tình sung sướng hỏi: “Hướng Hải, mua chó rồi?”

Hướng Hải thấy hai bên không người, thừa cơ hôn một cái lên mặt cậu, kích động vạn phần: “Em mua một con Ngao Tạng! Siêu oách luôn!”

Nguyên Khải dựng lên lỗ tai, “Cái gì? Ngao Tạng? Động vật đắt đỏ như vậy! Em mua bao nhiêu tiền?”

Hướng Hải: “12 đồng tiền 1 cân! 3 cân 46 đồng tiền. . .”

Nguyên Khải:  ̄▽ ̄| | | | | | đó là kiểu bán gì vậy? Lại còn phép tính gì kia?

Hướng Hải cao hứng bừng bừng kéo tay Nguyên Khải, dung dăng dung dẻ chạy lên nhà, “Anh mau đặt tên cho nó!”

Mở cửa phòng, Nguyên Khải trái phải nhìn xung quanh, “Chó đâu?”

Hướng Hải từ bên cạnh sô pha ôm lấy con chó thường lông trắng nằm trong thùng giấy ra, tay chân gầy nhom không được mấy lạng thịt, con mắt nhỏ có thể so với đậu xanh, mũi màu hồng phấn, vẻ mặt ngu ngốc.

Nguyên Khải triệt để không nói gì: Ngao Tạng? Tên buôn lậu chó chết tiệt nào cư nhiên lừa người như vậy? Quá khinh thường con nhà người ta! Ế? Sao nhìn quen mắt vậy? Đây không phải bản phóng đại của con chuột bạch lần trước gấu chó dọn tới đây thì mang theo sao?

“Thế nào? Thế nào?” Hướng Hải mừng rỡ loay hoay Tiểu Bạch bản phóng đại, “Có phải rất oai phong không?”

Nguyên Khải thực sự không nỡ đánh nát nhiệt tình của gấu chó, không thể làm gì khác hơn là cường cười một cái nói: “Ừ, rất oai phong. . .”

“Mau! Mau đặt tên cho nó!” Gấu chó chiếm được chủ nhân thừa nhận, hai mắt phóng ra ánh sao.

Nguyên Khải suy yếu: “Gọi là Tiểu Bạch đi. . .”

Gấu chó lộ ra ánh mắt phỉ nhổ: “Không được! Cùng tên với con chuột trước đây của em? Nó là Ngao Tạng! Sao có thể đặt tên giống chuột được!”

Nguyên Khải lấy tay đỡ trán, “Vậy, gọi là A Mãnh hay A Bưu đi. . .” Để cậu ấy vui vẻ hai ngày, rồi tìm cơ hội ném ra ngoài.

Gấu chó vẫn lắc đầu, “Hả? Loại tên này quá hung ác! Em đặt cho nó một cái tên vừa phóng khoáng vừa đáng yêu rồi!”

“Ồ ồ? Là cái gì?” Nguyên Khải giả vờ hiếu kỳ, tâm nói ngu ngốc chết tiệt! Nghĩ ra rồi còn hỏi anh làm gì?

Gấu chó tự tin tràn đầy: “Gọi Đại Bạch thế nào?”

Nguyên Khải: mẹ ơi, cứu cứu con. . . +▽+

===============================

Xem ngày, lễ độc thân! Thật con mẹ nó không phải ngày lành!

Hoàng Cửu Cửu lật xem hoàng lịch — quả nhiên không thích hợp xuất hành.

Lại lật trang, ngày hoàng đạo, ừm, ngày mai thích hợp đi máy bay. Hoàng Cửu Cửu gọi điện thoại đổi vé sang ngày mai, tự giễu cười cười, nghĩ mình thật không giống phần tử trí thức trải qua giáo dục cao đẳng, quả thực chính là tên bảo thủ mê tín. Mấy ngày nay ba mẹ lải nhải cái gì, cũng không nghe vào tai, Hoàng Cửu Cửu sau khi từ chức mới phát hiện mình quái gở biết bao, chẳng có nổi một người bạn để nói tạm biệt, ngoại trừ ba mẹ, chẳng còn ai luyến tiếc anh.

Chim sáo đá gần đây nói rất ít, nó đứng ở trên tay Hoàng Cửu Cửu, mắt đen quay tròn nhìn chủ nhân, dường như vẫn ôm thái độ hoài nghi trong hành lý xuất ngoại của chủ nhân có mình hay không. Hoàng Cửu Cửu giơ giơ tay, chim sáo đá bay đến giá áo, mở miệng nói: “Xin chào!”

A, cuối cùng cũng nói được câu bình thường, Hoàng Cửu Cửu vui vẻ, chim sáo đá đắc ý, suy nghĩ nói thêm gì đó khiến chủ nhân vui vẻ lên, đem từ đơn ở trong cái đầu chật hẹp lọc một lần, sau đó mở miệng: “Cưỡng gian ~”

Hoàng Cửu Cửu nhất thời không nói gì, chim sáo đá nhìn mặt đoán ý, lập tức biết từ này không thích hợp, đổi giọng: “Từng bước thăng chức!” Sắc mặt chủ nhân thả lỏng hơn, chim sáo đá không ngừng cố gắng: “Tinh tẫn nhân vong!”

Hoàng Cửu Cửu hộc máu: bằng không đem súc sinh này đưa cho Lương Đình Xuyên luôn đi! Nghĩ thứ này cũng sẽ không bay đến nước ngoài tìm mình! Ừ, cứ như vậy đi! Anh cầm điện thoại, ấn ấn phím, chỉ nghe chim sáo đá chua chua nói: “Darling ~~ ”

Hoàng Cửu Cửu nhẹ dạ: thôi vậy, vẫn là mang theo đi, nước ngoài cũng không có mấy người nghe hiểu tiếng Trung, tùy nó kêu loạn.

Chim sáo đá thấy sắc mặt chủ nhân thay đổi thất thường, vội vội vàng vàng bắn ra một từ: “Khẩu giao!”

Hoàng Cửu Cửu mắt trợn trắng, đứng lên hổn hển loạn đi, cuối cùng giật cửa xuống lầu hít thở không khí.

Chim sáo đá tủi thân theo sau, ngực nói thầm: người ta lại không hiểu ý nghĩa ~~

Hoàng Cửu Cửu đi xuống lầu không được vài bước, chỗ tối nhảy ra một người vạm vỡ, bịt miệng mũi kéo anh lên một chiếc xe, sức của Hoàng Cửu Cửu không đủ chống lại hai giây, suýt tắt thở. Chim sáo đá cả kinh thấy không phải chuyện đùa, oa oa hô to kêu cứu: “Khẩu giao — khẩu giao — ”

Mẹ ôi! Là kêu cứu mạng! Cái đồ óc chim vô dụng kia! Hoàng Cửu Cửu chân đạp tay giãy, não thiếu dưỡng khí suýt thì bị sốc, quá xui xẻo, rốt cuộc là tên sát ngàn đao nào viết ra hoàng lịch? Hôm nay vừa bước ra cửa đã bị bắt cóc! Ô ô. . . Ba à, con đã nói đừng làm quan lớn quá mà. . .

Tên bắt cóc kéo Hoàng Cửu Cửu lên xe, rầm đóng cửa lại, thoáng thả lỏng. Trong nháy mắt Hoàng Cửu Cửu hít lấy không khí thân thương, nước mắt nước mũi cũng chảy xuống, đánh về phía cửa xe, tru lên: “Hảo hán tha mạng! Ba tôi sắp nghỉ hưu rồi, anh đòi điều kiện gì ông ấy cũng không giúp được đâu. . .”

Tên bắt cóc kéo anh trở về, tới gần tai anh oán hận nói: “Chết tiệt! Giả ngốc gì hả? Dám chơi trò mất tích với ông đây? Hử?”

Hoàng Cửu Cửu nỗ lực quay đầu lại, không thể tin nổi, câm nín.

“Nhìn cái gì vậy! Ngu ngốc chết tiệt!” Mạch Đào vỗ một chưởng lên đầu anh, còn chưa hết giận, lại dùng sức hôn lên môi anh, kích động đến trái tim loạn nhảy, giọng nói cũng run run, “Tôi đợi cậu một ngày đêm, cậu còn không xuất hiện tôi liền vọt vào nhà cậu!”

Hoàng Cửu Cửu may mắn mình không bị bệnh tim, sau khi bình tĩnh lại, xiết chặt nắm tay, vung tới mặt đại sói xám. Mạch Đào không phòng bị, kết quả ăn trúng một quyền.

Hai người giằng co một trận, Mạch Đào sờ sờ mặt, mừng như điên vừa rồi đều bị một quyền này đánh bay, anh hoạt động hoạt động xương hàm, rống giận: “Cậu làm gì?”

Hoàng Cửu Cửu cũng không thể nói rõ là phẫn nộ hay là gì, anh nhìn Mạch Đào giận dữ, muốn khóc, lại nghĩ mình khóc nhiều như vậy, thực sự quá mất mặt! Anh chậm rãi thở một hơi, thản nhiên nói: “Anh đừng đùa với tôi nữa, tôi vô dụng rồi, không chơi nổi nữa. . .” Chết tiệt, nước mắt rơi không ngừng! Thật chết tiệt! Lại mất mặt!

“Tôi yêu cậu!” Mạch Đào cầm chặt cổ tay anh, giọng điệu nhấn mạnh: “Thật đấy!”

Hoàng Cửu Cửu buồn bã cười, “Cảm ơn.” Xoay người, mở cửa xe.

Mạch Đào không chịu buông tay, “Cậu không tin tôi?”

Hoàng Cửu Cửu buồn cười: dựa vào cái gì để tin anh? “Ừ, ngày mai tôi đi rồi, anh nhiều lắm chơi được một đêm”, anh muốn rút tay về, thế nhưng đối phương càng kéo càng chặt, Hoàng Cửu Cửu tức giận đến hô to: “Anh đủ chưa!”

“Tôi yêu em! Nghiêm túc của nghiêm túc!” Mạch Đào ôm cổ anh, “Tôi biết lời này là muộn, là tôi không đúng còn không được sao? Đừng đi, xin em đừng đi!”

“Oa đệt!” Hoàng Cửu Cửu liều mạng giãy dụa, “Mẹ nó anh diễn như thật ấy! Buông tay cho tôi! Ông đây báo cảnh sát tố cáo anh!”

Mạch Đào dùng sức mạnh, ấn ngã Hoàng Cửu Cửu, đổ ập xuống loạn hôn, Hoàng Cửu Cửu không chút khách khí cắn một ngụm lên môi anh. Độ hàm dưỡng nguyên bản của Mạch đại sói xám vốn là 0, bị đau lại càng giận không thể nhịn, liếm liếm máu trên môi, miệng không ngăn cản liên tiếp mắng: “Oa đệt! Muốn chết à! Ông đây đều thấp hèn đến cầu mi mi còn muốn như thế nào nữa? Cậu nghĩ cậu là ai? Vừa già vừa nát lại thần kinh! Ông đây muốn chơi loại người nào mà không có còn thèm vào loại đê tiện như vậy! Cút!”

Nước mắt trong mắt Hoàng Cửu Cửu cuộn trào mãnh liệt, quả thực khinh bỉ mình sao lại yêu người như vậy! Anh đã sắp đi, con rùa này còn chạy tới chém vài đao lên ngực anh. Anh lười cãi với đối phương, trèo xuống xe lảo đảo đi ra ngoài.

Mạch Đào mắng ra miệng, cũng là hối hận muốn đâm đầu vào tường, lôi kéo Hoàng Cửu Cửu lại cầu xin: “Xin lỗi, tôi giận đến hồ đồ, xin lỗi, em hãy nghe tôi nói. . .”

Hoàng Cửu Cửu căn bản không nhìn anh, tránh ra bước đi.

Mạch Đào sốt ruột lo âu đến khó chịu, quát: “Hoàng Cửu Cửu, đừng tưởng rằng em xuất ngoại là ông đây không tìm được! Ông đây có tiền! Em trốn đến đâu ông đây tìm đến đấy!”

Hoàng Cửu Cửu coi như không nghe thấy. Còn có mặt mũi nói sao! Thiên hạ người tốt nhiều như vậy, mình yêu ai không yêu hết lần này tới lần khác lại không tự trọng yêu tên vô lại này! Anh nghĩ tôi còn sợ anh sao?

Mạch Đào biết lần này xa nhau duyên phận hai người sẽ cắt đứt, cứng không được còn có mềm! Anh mặt dày đuổi theo kéo tay đối phương, “Tiểu Cửu, tôi biết em còn thích tôi, cho tôi thêm một cơ hội đi. . .”

“Tôi không yêu anh nữa.” Anh có thể lặp đi lặp lại nhiều lần đùa bỡn tôi như vậy, không phải là ăn chắc tôi thích anh sao? Hoàng Cửu Cửu cắt đứt anh, một chữ một chữ nói: “Tôi không yêu anh nữa.”

Mạch Đào nhìn ánh mắt đối phương quyết tuyệt, rốt cục tuyệt vọng.

Thứ gọi là tâm này, một ngày thay đổi, cho dù anh thế nào giữ lại cũng vô dụng, đạo lý này Mạch Đào hiểu rõ nhất.

Từng chịu vết thương ái tình một lần, bị thương đầy mình, loại đau đớn quá mức sâu sắc khắc đến tận xương này, muốn bước ra không dễ, từ nay về sau cảnh cáo mình không nên nghiêm túc nữa, học được càng bá đạo càng tự tin càng ích kỷ, học được bảo hộ chính mình, không có sai, cũng không hề sai!

Nhưng vì sao vẫn giẫm lên vết xe đổ?

Sai ở anh mua dây buộc mình? Sao ở anh vô tình yêu thương? Hay sai ở anh không cố gắng nắm chặt?

Hóa ra người cầm được không bỏ xuống được, cho tới bây giờ vẫn là anh, anh lại không biết tốt xấu thích chơi trò nguy hiểm, đáng đời anh ngã chết.

Cậu ấy không thương anh nữa, giống như lúc vợ trước khăng khăng muốn đi, anh chơi xấu thế nào ầm ĩ thế nào cũng chẳng ăn thua.

Một người đàn ông, tự mình phạm lỗi, cũng phải có dũng khí gánh chịu.

Mạch Đào buông ra tay, giả vờ hào phóng cười một chút, cố nén co rút đau đớn trong ngực đang cuộn trào mãnh liệt như nước thủy triều dâng, cuối cùng nói ra bốn chữ: “Thuận buồm xuôi gió.”

Hoàng Cửu Cửu thoải mái cười, muốn lễ phép đáp lại một câu “Cảm ơn”. Nhưng thẳng đến hai người đều xoay người bước lên con đường của mỗi người, cũng không nói ra miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.