Tại Họa Thành Nạn Yêu Thành Họa | Họa Hại Thành Hoạn Yêu Thành Tai

Chương 7: Chương 7




Edit: Huyết Vũ

Chương 13

Nguyệt Thăng: “Oa, em vừa nhìn thấy có đứa bé cực đáng yêu, béo mập non non, quá đáng yêu quá dễ thương!”

Đường Ngữ: “Đáng yêu cái rắm, thích thì tự đi mà sinh.”

Nguyệt Thăng tát bay Đường Ngữ, tiếp tục say sưa: “Quá khiến người thích, em chơi cùng bé nhá, nó dùng ngón tay tròn xoe cầm lấy em, khì khì khì cười. . .”

Thành Thực xoa một mảng mồ hôi lạnh: “Hóa ra Nguyệt Thăng cũng có lúc rất mẫu tính.”

Hướng Hải: “Ưm, tôi cảm thấy rất không thích ứng.”

Nguyệt Thăng: “Các anh không thấy thật quá đáng tiếc! BABY kia trắng noãn y như người củ sen ấy! Em không có ý nghĩ gì hết, chỉ muốn một ngụm cắn chết nó!”

Hướng Hải: “Thành Thực, tôi không nghe nhầm chứ?”

Thành Thực: “Vạn Triết, cô ta còn bình thường sao?”

Vạn Triết: “Đường Ngữ, tôi sợ!”

Đường Ngữ: “. . .”

===============================

Thành Thực một mình trong phòng vẽ tranh cắn răng đem cháo trứng sữa đặc sánh y như nước mũi một ngụm một ngụm ăn, nói thầm: “Bùi Hướng Hải chết tiệt sao còn chưa tới, vốn muốn chia cho cậu ta ăn một chút. . .”

Ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ cửa, một cô gái nho nhã yếu ớt ghé đầu vào trong, “Anh bạn nhỏ, xin chào. . .”

Anh bạn nhỏ?

Thành Thực mười phần bất mãn liếc xéo, “Làm gì?”

“Xin hỏi một chút, phòng học của nghiên cứu sinh trường các cậu ở đâu vậy?”

Thành Thực liếm liếm cháo bên mép, “Chính là gian này.”

Cô gái kia vui vẻ hỏi: “Vậy cậu có biết một người tên Điền Vạn Triết không?”

“Ế?” Thành Thực sửng sốt, hỏi: “Chị là gì của anh ấy?”

Cô gái kia có chút ngại ngùng cười cười, nói: “Tôi là vợ anh ấy.”

Năm nay là năm bổn mạng của Đường Ngữ, cậu nghe nói năm bổn mạng mọi người tương đối không may, vì vậy mua một tá quần sịp màu đỏ, vẫn tránh không khỏi chuyện không may. Sáng sớm ngủ đến mơ mơ màng màng, ngửi thấy được một tia mùi thơm, cậu biết mùi thơm này là Nguyệt Thăng chuyên dùng để dưỡng tóc, cô ấy đi nhiều ngày như vậy trên gối còn lưu lại mùi thơm, hơn nữa còn rõ ràng như vậy. . .

Ế? Sao lại rõ ràng như vậy? Y như nhóc kia ở ngay bên cạnh vậy.

Đường Ngữ bỗng nhiên có loại dự cảm không ổn, xoát một chút mở mắt. Quả nhiên, Lâm Nguyệt Thăng bà cô chết tiệt kia ngồi ở mép giường giơ điện thoại di động, thấy cậu tỉnh, nghẹn cười nói: “Sịp đỏ. . . Anh thực sự là muộn tao! Em đã chụp được toàn bộ cảnh anh ngủ *** chảy nước miếng, lát nữa sẽ đưa lên trang web trường học cho người thưởng thức!”

Đường Ngữ lăn lông lốc một cái đứng dậy, chỉ vào mũi Nguyệt Thăng tru lên: “Em dám! !”

Nguyệt Thăng cười đến mười phần *** tà, trèo tới lấy di động chụp đặc tả, “Ống nhổ nhỏ, da của anh thật trơn thật trắng sờ thật thích ~~”

Đường Ngữ lui về góc giường, phối hợp kêu thảm thiết: “Em đừng xằng bậy!”

Nguyệt Thăng chẳng biết từ đâu lấy ra một cái yếm đỏ thẫm, cạc cạc cười quái dị: “Đừng kêu, không ai tới cứu anh đâu, ngoan ngoãn nghe lời đi. . .”

“A — a a a a —— ”

Sát vách có người hô to: “Thằng nào sáng sớm gào khóc thảm thiết vậy? Có bệnh à!”

Nguyệt Thăng đình chỉ chà đạp Đường Ngữ, cười ngã vào một bên.

Cái yếm đỏ thêu hoa mẫu đơn kia đã treo ở trên người Đường Ngữ, phối với sịp đỏ phía dưới chuẩn đúng một bộ. Đường Ngữ vẻ mặt nghiêm chỉnh hỏi: “Sao đã về rồi?”

Nguyệt Thăng cười đến lăn lộn trên giường, nửa ngày mới nói: “Em, em về nhà nộp sơ yếu lý lịch cho mấy công ty trước, có công ty thiết kế phim gia đình gọi điện thoại cho em, kêu đi phỏng vấn. . . Anh, cười chết em, ngày hôm nay cứ thế mặc ra ngoài đi, hành vi nghệ thuật. . .”

Đường Ngữ lôi cái yếm xuống, cả giận nói: “Nhóc con chết tiệt, cũng không gõ cửa cứ thế đi vào, nhỡ trên giường anh có người khác thì sao?”

“Nữ bác sĩ kia?”

“Sao em biết?”

“Thành Thực nhắn tin nói với em, anh là cái máy gieo giống.”

Đường Ngữ lập tức trả lời một cách mỉa mai: “Em là đồ bà tám.”

“Cẩn thận cậu nhỏ sử dụng quá độ chưa già đã yếu.”

Đường Ngữ giơ ngón giữa lên, “Em là đồ biến thái chết tiệt sắc nữ chết giẫm. . . Ai nha quân tử động khẩu không động thủ. . . A a a –”

Đường Ngữ thở hổn hển chạy đến phòng vẽ tranh, Vạn Triết đã bắt đầu vẽ phác thảo, đầu cũng không nâng, hừ lạnh: “Ngủ chết luôn rồi?” Đường Ngữ không dám nhiều lời, đi tới phần vẽ mình phụ trách, vùi đầu công tác, vẽ vẽ, luôn cảm thấy phía trước có một đường nhìn cực nóng đâm vào mình toàn thân không được tự nhiên, ngẩng đầu nhìn Vạn Triết thâm trầm nhìn thẳng mình.

Đường Ngữ nghi hoặc nói: “Nhìn, nhìn cái gì?”

Vạn Triết chậm chạp chần chờ mở miệng nói: “Đường Ngữ, cậu ngày hôm nay. . .”

Đường Ngữ khẩn trương nói: “Tôi hôm nay làm sao? Tôi hôm nay rất tuấn tú có đúng không? Tôi mỗi ngày đều rất tuấn tú, tuy rằng hôm nay không có rửa mặt nhưng vẫn không ngăn được sức quyễn rũ toàn thân đúng không. . .”

Vạn Triết đứng lên, tiến một bước về phía Đường Ngữ, Đường Ngữ thét chói tai nhảy ra phía sai, ồn ào: “Điền Vạn Triết, tôi nói cho cậu biết, tôi nghĩ một đêm rồi! Tuy chúng ta anh em một hồi nhưng tôi sẽ không khuất phục! Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!”

Vạn Triết ngạc nhiên, “Cậu nói gì vậy?”

“Nói gì? Tôi biết tôi rất tuấn tú nam nữ đều biết! Nhưng tôi không phải Thành Thực! Tôi sẽ không khuất phục! Hừ hừ. . . Tôi nói cho cậu tôi đã có người thích, tôi thích Nguyệt Thăng, cậu không có hi vọng đâu!”

Vạn Triết khóe miệng co quắp, “Cậu có ý gì?”

“Có ý gì?” Đường Ngữ thở không ra hơi, quát: “Tôi cảnh cáo cậu không nên đánh chủ ý với tôi nữa! Có phải cậu muốn đêm nay chuốc thuốc mê gì đó cho tôi rồi gian tôi không?”

“Gian. . . Cậu?” Vạn Triết một đầu hắc tuyến, đánh một cái rùng mình.

Đường Ngữ đắc ý cười to: “Âm mưu của cậu đã bị tôi chọc thủng. . .”

Cửa ầm một tiếng bị phá mở, Thành Thực chạy vào, mở miệng gọi: “Vạn Vạn Vạn Vạn. . .”

Vạn Triết: “Vượng Tài, sáng sớm sủa cái gì mà sủa?”

Thành Thực nhào tới nắm cánh tay Vạn Triết, “Vạn, Vạn Triết, vợ anh tới!”

Vợ?

Đường Ngữ nhìn về phía cửa, ở đó có một cô gái đang đứng, Vạn Triết gọi: “Tiểu Thiển. . .”

Cô gái kêu tiểu Thiển kia sẵng giọng: “Ông xã! Em tìm anh đã lâu!”

Vạn Triết vẻ mặt mừng rỡ hỏi: “Sao em tới đây cũng không gọi một cú điện thoại cho anh đi đón em? Tư Tư đâu?”

“Lại nói tức chết người ta, điện thoại di động và ví tiền của em đều bị trộm, tự đi bộ đến đây tìm anh. . . Em thấy Tư Tư đi mệt quá, nên bảo con bé ngồi ở đầu cầu thang bên kia chờ em. . .”

Đường Ngữ hóa đá, Thành Thực thương hại nhìn chăm chú vào cậu, hỏi: “Đường Ngữ, có phải Nguyệt Thăng về rồi không?”

“Sao em biết?”

“Tự anh soi gương đi.”

Đường Ngữ vọt tới toilet, thấy lông mày của mình bị vẽ thành y như vùng đồng hoang mới, trên trán là một con rùa nhỏ, hai bên mặt là hai đóa hoa nhỏ. . .

Trong toilet truyền ra tiếng kêu thảm thiết: “Con nhóc chết tiệt kia — lại còn dùng bút dạ dầu! Ông đây giết cô –”

Phía trước đầu cần thang bên kia, nửa bóng người cũng không có, khuôn mặt Vạn Triết đen xì, tiểu Thiển hoảng hốt nói: “Em bảo con bé chờ em ở đây mà. . .”

Vạn Triết rống: “Ở đây không phải ở quê! Có người lừa bán nhi đồng em có biết không! Tư Tư mới bao nhiêu tuổi? Tám phần mười là bị người lừa đi rồi!”

Tiểu Thiển khóc, “Vậy làm sao bây giờ. . .”

Vạn Triết đỏ mắt, cắn răng nói: “Báo công an!”

Hướng Hải đang ở trong phòng vẽ tranh dạy Tư Tư vẽ vẽ, Tư Tư nói: “Anh Hướng Hải, anh biết vẽ mèo mèo không?”

“Thành Thực biết. . .”

KAY: “Phế vật! Sao cái gì cậu cũng không biết hả? Đây là cái gì?”

Hướng Hải: “Lợn.”

KAY: “Tôi còn tưởng là cậu cơ đấy.”

Hướng Hải: “Em biết vẽ Kinh Kông biến hình.”

Tư Tư: “Em không thích Kinh Kông biến hình.”

Hướng Hải rất thụ thương, KAY hỏi: “Hướng Hải, cậu có nghe thấy tiếng còi cảnh sát không?”

“Ừ. . . Có, hình như rất gần. . .”

Đường Ngữ ở trong toilet chà xát khuôn mặt ngừng tay, hỏi Thành Thực: “Cậu có nghe thấy tiếng còi cảnh sát không?”

Thành Thực vểnh tai, sau đó lời nói thấm thía thì thào: “Đường Ngữ, em đã nói anh đừng vượt ngục rồi mà. . .”

Chương 14

Thôi Hòa: “Lật nhựa thủy tinh phải chú ý vài điểm: đầu tiên, sợi thủy tinh không nên tiếp xúc đến da. . .”

Thành Thực, khoác sợi thủy tinh, cạc cạc cười to, đông nhảy tây bật.

Thôi Hòa: “Thứ hai, vật liệu đỏ và trắng đều có tính ăn mòn, không nên. . .”

Đường Ngữ, vật liệu đỏ vật liệu trắng trộn vào nhau, lấy ngón tay khuấy đến khuấy đi. . .

Thôi Hòa: “Thứ ba, trên khuôn thạch cao phải quét một tầng dầu trơn. . .”

Vạn Triết, đem vật liệu đỏ vật liệu trắng bột đá mềm đồng loạt đổ vào khuôn thạch cao, vỗ lên sợi thủy tinh. . .

Thành Thực đông gãi tây cào: “Thầy ơi, vì sao toàn thân em đều ngứa?”

Đường Ngữ giơ ngón tay: “Thầy ơi, vì sao tay em vừa đau vừa nóng?”

Vạn Triết ôm khuôn thạch cao: “Thầy ơi, lấy xuống như thế nào?”

Thôi Hòa: “. . .”

Hướng Hải, cầm bút dạ chăm chú ghi lại, hiếu học: “Thầy ơi, sợi thủy tinh đầu tiên thầy vừa nói không nên cái gì ? Ừm, chữ sợi viết như thế nào?”

Thôi Hòa: 〒_〒

===============================

Vạn Triết lời hay nói hết, cười làm lành tiễn bước cảnh sát, khuôn mặt vừa chuyển rống to với Hướng Hải: “Bùi Hướng Hải! Cậu muốn chết à! Dám bắt cóc con gái anh!”

Hướng Hải đến bây giờ còn chưa tỉnh táo lại, tủi thân nói: “Em đâu biết cô bé là con gái anh. . .”

Tư Tư ôm cổ Vạn Triết làm nũng nói: “Ba ba, anh Hướng Hải còn đưa con đi ăn sáng, ba ba đừng mắng anh ấy.”

Hướng Hải nhìn KAY, chỉ thấy KAY hình dạng chuyện không liên quan mình ngậm thuốc lá tựa ở một bên chế giễu, y như bắt cóc Tư Tư đều là một mình Bùi Hướng Hải gây nên vậy.

Đường Ngữ thấu tới không thể tin nổi hỏi: “Người anh em, cậu kết hôn từ bao giờ vậy?”

Vạn Triết ôm Tư Tư, suy nghĩ một chút, nói: “Trước khi vào đại học.”

Thành Thực bật nhảy, chỉ vào Vạn Triết ồn ào: “Đó là còn vị thành niên đúng không! Anh tảo hôn! Phạm pháp!”

Vạn Triết cả giận nói: “Mẹ X, đồng tính luyến ái như cậu cũng không phạm pháp còn không biết xấu hổ nói tôi!”

KAY nghe xong lời này đem Thành Thực trên dưới quan sát một phen, Thành Thực nhất thời héo rũ.

Tiểu Thiển giật nhẹ Vạn Triết, thấp giọng nói: “Ông xã, đừng ở trước mặt Tư Tư nói tục.”

Đường Ngữ cười nhạt, “Đúng đúng. . . Làm bố thế nào vậy, dạy hư con cái.”

Vạn Triết liếc xéo, nhớ tới cái gì, hỏi: “Đường Ngữ, ngày hôm nay cậu phát điên cái gì?”

“Ặc?”

“Cậu nói cái gì tôi muốn gian cậu?”

Tiểu Thiển: “Ông xã. . .”

Đường Ngữ lấy điện thoại ra cho Vạn Triết xem, cười xòa nói: “Tôi chỉ nghĩ tin nhắn này quá mờ ám, vậy nên nghĩ bậy nghĩ bạ một trận.”

Vạn Triết kinh ngạc nói: “Tôi nhắn cho tiểu Thiển, sao lại tới chỗ cậu, ai biết con lợn nhà cậu sinh nhật lúc nào! Biến thái chết bầm!”

Tiểu Thiển: “Ông xã!”

Thành Thực kinh hãi phát hiện trong dáng cười trên khuôn mặt chị dâu tiểu Thiển có loại dữ tợn hết sức giống với Đình Đình.

Vạn Triết lập tức im miệng, ăn nói khép nép: “Quen rồi, hắc hắc. . .”

Đường Ngữ dở khóc dở cười, Tư Tư chỉ vào khuôn mặt Đường Ngữ cười khanh khách: “Trên mặt chú này sao lại có hình xăm con rùa?”

Đường Ngữ kêu thảm xông về toilet tiếp tục chà xát khuôn mặt, lớn tiếng oán giận: “Vì sao Hướng Hải là anh tôi là chú?”

Vạn Triết hôn mạnh một cái trên khuôn mặt thịt núng nính của Tư Tư, nói: “Ba ba mang hai người về.”

“Ba ba không vẽ nữa?”

“Buổi chiều nói sau, ba ba mang con về tắm rửa nghỉ ngơi một chút.” Điền đại sư huynh trong nháy mắt từ lưu manh biến thành cha hiền, Thành Thực mấy người há hốc mồm lộ ra biểu tình không thể tin nổi.

Chị dâu tiểu Thiển cười hì hì nói: “Chúng tôi đi trước, Vạn Triết nói với mọi người rồi phải không? Buổi tối đều đến nhà chúng tôi ăn đi.”

Thành Thực hoan hô, Hướng Hải nói với KAY: “Anh cũng đi đi.”

KAY đáp: “Buổi tối còn phải đi làm.”

“Anh buổi tối còn đi làm?”

“Ừ.”

“Làm gì vậy?”

“Cậu quản được à?”

“. . .”

Thành Thực cười trộm gọi điện thoại cho Lương Đình Xuyên: “Alo, Đình Đình, buổi tối em không về ăn đâu, vợ Vạn Triết tới mời mọi người ăn cơm, đúng vậy đúng vậy anh ấy có vợ, còn có cả con nữa. . . Được được, em sẽ không ăn thực phẩm xào rán, được được em sẽ không ăn quá no, được được em sẽ chú ý. . .”

Mạch Đào hôm nay ở cửa bệnh viện đợi đến gần 9h, bất giác có chút căm tức, suy nghĩ chẳng lẽ ngày hôm nay Hoàng Cửu Cửu đã trốn chết thuận lợi? Anh đột nhiên cảm thấy có chút không thú vị, ảo não lên xe chuẩn bị nổ máy, lại thấy Hoàng Cửu Cửu đi ra, Mạch Đào không tự giác bật cười, cao hứng bừng bừng cọ tới, ai ngờ Hoàng Cửu Cửu hôm nay thay đổi thái độ bình thường, chưa từng để ý tới anh, chỉ là không rên một tiếng ngồi lên vị trí phó lái, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.

Mạch Đào vô cùng ngoài ý muốn, khởi động xe xong hỏi: “Cậu sao vậy?”

Hoàng Cửu Cửu đáp một câu: “Mệt.” Sau đó nghiêng đầu tựa ở cửa sổ xe.

Mạch Đào hỏi: “Buổi tối ăn gì?”

“Tùy tiện.”

Mạch Đào lúc này rất thức thời, không ức hiếp người ta thêm, mở ít nhạc nhẹ. Hoàng Cửu Cửu bỗng nhiên có loại cảm giác rất thả lỏng, trước đây mỗi lần tan tầm còn phải chấn chỉnh tinh thần lái xe về nhà, có khi thẳng thắn cái gì cũng không ăn liền nằm xuống ngủ, hiện tại cư nhiên còn có người chờ mình tan tầm, đưa mình về nhà, cùng mình ăn. . .

Hai người yên lặng ở chung một hồi, Mạch Đào phát hiện Hoàng Cửu Cửu đang ngủ, anh chậm rãi dừng xe ven đường, ngẩn ngơ nhìn Hoàng Cửu Cửu. Bác sĩ ngu ngốc nhút nhát này nhưng thật ra lớn lên rất nho nhã, điểm này Mạch Đào đã sớm phát hiện, đường cong trên khuôn mặt Hoàng Cửu Cửu rất nhu hòa, vừa trưởng thành lại có loại cảm giác khiến người ta thả lỏng. Chết tiệt! Sẽ không là thật thích kẻ ngốc này chứ?

Mạch Đào sắc tâm nổi lên, lấy mu bàn tay lướt qua gương mặt Hoàng Cửu Cửu, cười thầm: da người này thật đúng là trơn nhẵn. . .

Hoàng Cửu Cửu ngủ mơ mơ màng màng, chép chép miệng, nhích lại gần cửa sổ.

Mạch Đào nuốt nước miếng một cái, vươn tới nhẹ nhàng chụt một ngụm trên môi Hoàng Cửu Cửu, đệt! Cảm xúc trên môi kẻ ngốc này thật con mẹ nó tốt! Mạch Đào nếm xong còn ý do chưa hết, tàn bạo dán tới cắn mút. Hoàng Cửu Cửu phản ứng trì độn chỉ cảm thấy có thứ gì đó trơn trượt quấn mút trong miệng mình, còn có mùi vị thuốc lá không tệ. . . Ừm? Là cái gì đâm khiến mặt sinh đau?

Râu!

Người bị hại tỉnh lại, muốn kêu thảm thiết, bất đắc dĩ miệng bị lấp đến kín kẽ, Mạch Đào cả người đều từ vị trí lái xe nằm sấp trên người Hoàng Cửu Cửu, tay không thành thật sờ tới sờ lui, hiện tại đã trượt tới chỗ rất trí mạng vuốt ve, khiến Hoàng Cửu Cửu cảm thấy vừa giận vừa thẹn vì mình có phản ứng! Mạch Đào cười xấu xa, buông lỏng lực tay, nỉ non với Hoàng Cửu Cửu hồn bay ra ngoài vũ trụ: “Bảo bối nhi, tôi hình như thực sự thích cậu rồi. . .”

Hoàng Cửu Cửu nước mũi nước mắt đều đi ra, Mạch Đào tiếp tục không mặt không da nói thẳng: “Đến nhà cậu hay nhà tôi?”

Hoàng Cửu Cửu thần kinh đại não tạm thời toàn bộ bãi công, ánh mắt kinh khủng nói cho Mạch Đào anh không rõ câu kia là có ý gì, Mạch Đào không nhịn được nói: “Làm tình! Ông đây muốn thượng cậu! Đi đâu? Nhà cậu? Nhà tôi? Khách sạn? Nếu không ở đây cũng được!”

Môi Hoàng Cửu Cửu run lên nửa ngày, dọa sợ anh không phải hai chữ “Làm tình” này, mà là “Ông đây muốn thượng cậu!” Anh như đang ở trong ác mộng mạnh mẽ giãy dụa, Mạch Đào bị dọa cú lớn, Hoàng Cửu Cửu cuộn thành hình con nhím, trinh liệt không gì sánh được quát: “Anh dám động tôi tôi đồng quy vu tận với anh!”

Mạch Đào ngạc nhiên há to miệng, hai người giằng co trong chốc lát, Hoàng Cửu Cửu vẫn như cũ một bộ biểu tình thấy chết không sờn, Mạch Đào dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là buông tay ngồi về vị trí lái xe, nhàn nhạt nói: “Cậu đừng khôi hài như vậy được không? Tôi sẽ cho cậu thời gian.”

Hoàng Cửu Cửu vào lúc ban đêm trở về đem bàn ăn của anh nâng đến chắn trước cửa, trên bàn đặt bàn trà lò vi sóng lò nướng DVD TV, và ***g chim.

Chim sáo đá hèn mọn nhìn chăm chú vào anh, khàn giọng nói: “Ngu ngốc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.