Tại Họa Thành Nạn Yêu Thành Họa | Họa Hại Thành Hoạn Yêu Thành Tai

Chương 8: Chương 8




Edit: Huyết Vũ

Chương 15

Thành Thực: “A ka ka ka. . . Hoạt hình Conan tập mới nhất! Em cướp được từ chỗ Hướng Hải!”

Lương Đình Xuyên: “Đô Đô vài ngày không tắm rồi, đi tắm cho nó.”

Thành Thực: “Em bận! Không rảnh!”

Lương Đình Xuyên: “. . .”

10 phút sau, Thành Thực: “Ế, Đình Đình, anh đang xem trang web gì vậy? Đây là cái gì?”

Lương Đình Xuyên: “Anh xem xem có đạo cụ tính ngược gì không, mua một ít về cho em chơi.”

Thành Thực nhảy dựng lên, rít gào: “Đô Đô! Tắm! Chạy đâu rồi! Lăn ra đây! Con mèo thối chết tiệt này!”

Đô Đô: meo meo méo méo. . .

=================================

Một đám người ầm ĩ trong nhà Vạn Triết đến rất muộn, lúc ra cửa Tư Tư hôn một cái trên khuôn mặt KAY, nói: “Em thích anh nhất, anh đẹp trai nhất.”

Thành Thực bất mãn hỏi: “Anh thì sao? Anh không đẹp trai à?”

Tư Tư nói: “Ba em nói anh là đồng tính luyến ái, em thích anh cũng vô dụng.”

Thành Thực khóc thét chạy ào vào phòng bếp oán giận với tiểu Thiển: “Chị dâu! Tư Tư nhỏ như vậy đã kỳ thị đồng tính luyến ái!”

Nguyệt Thăng đang giúp tiểu Thiển rửa bát, nghe vậy cất tiếng cười to, tay vừa trượt lại đánh vỡ một cái bát, Đường Ngữ tựa ở bên bồn rửa bát chế nhạo: “Đã đánh vỡ 2 cái thìa 2 cái đĩa 3 cái bát. . . Chị dâu, ngày mai tôi sẽ mua một bộ đồ ăn đền cho chị.”

Đi xuống lầu Hướng Hải cố lấy dũng khí hỏi KAY: “Không có xe bus, em đưa anh về nhé?”

KAY thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Cậu bệnh à? Tôi đâu phải phụ nữ.” Sau đó vẫy tay gọi taxi.

Thành Thực ai oán nhìn lại Hướng Hải, “Vậy cậu đưa tôi đi. . .”

Hướng Hải lớn tiếng nói: “Ớ, nghĩ ra rồi, cổng ký túc xá 10h đóng.”

Thành Thực hô to về phía bóng lưng dần biến mất của Hướng Hải: “Bùi Hướng Hải tôi thấy rõ bản chất của cậu rồi nhé! Cái đồ thấy sắc quên bạn! Tôi vẫn là gọi điện thoại kêu Đình Đình tới đón tôi thôi, ô ô. . . Quả nhiên ngoại trừ Đình Đình chẳng ai thương tôi hết. . .”

15 phút sau BMWs X5 đỏ thẫm dừng ở bên người Thành Thực, Thành Thực vui vẻ lủi vào ôm Lương Đình Xuyên hôn một cái, Lương Đình Xuyên nhíu mày, “Em ăn thịt quay?”

Thành Thực kinh hãi, liều mạng lắc đầu, “Không có.”

Lương Đình Xuyên vươn tay nắm cằm Thành Thực, dán lên môi cậu hôn một mạch, sau đó buông ra, cười nhạt: “Trần Thành Thực, em hôm nay ăn rất nhiều thứ không nên ăn, xem anh trở về chỉnh đốn em thế nào!”

“Đình Đình ~~ em sai rồi. . .”

Nguyệt Thăng rửa bát xong cùng Đường Ngữ tạm biệt hai vợ chồng nhà kia đi ra ngoài, đi xuống lầu Đường Ngữ dắt xe máy ra, trong bóng đêm Nguyệt Thăng móc ra một thứ, Đường Ngữ bị dọa hết hồn, luống cuống hỏi: “Em muốn làm gì? Cái gì đấy?”

Nguyệt Thăng bị biểu tình sợ hãi của cậu chọc đến cười ngặt nghẽo, Đường Ngữ nương theo ánh trăng thấy trên tay Nguyệt Thăng là một sợi dây màu đỏ tết rất tinh xảo, ở giữa xuyên một vòng ngọc nhỏ, hai đầu dây là ngọc châu nhỏ nhẵn bóng.

“Tặng anh, hôm nay không phải sinh nhật anh sao.” Nguyệt Thăng khó khăn nhịn cười, đem sợi dây thắt lên cổ tay trái của Đường Ngữ, tiếp tục nói: “Mấy ngày hôm trước em nghe nói năm bổn mạng dùng đồ màu đỏ buộc ở trên người có thể tránh ma quỷ, thế nhưng năm nay đều qua một nửa rồi, nửa năm đầu có phải rất không may không? Đeo dây đỏ của em sáu tháng cuối năm anh sẽ khổ tận cam lai.”

Đường Ngữ nhất thời nói không ra lời, nửa ngày, mới chậm chạm ấp úng nói: “Khổ tận cam lai? Sao anh nghe vào không được tự nhiên như thế, có phải em lại loạn dùng từ không vậy?”

Nguyệt Thăng lườm cậu một cái, “Không sai! Chính là khổ tận cam lai! Muốn chọc ngoáy em à? Đánh anh đấy!”

Đường Ngữ chính là cái biển quảng cáo ti tiện, rõ ràng cảm động cực kỳ, lại vẫn mạnh miệng: “Cái thứ này sao lại đàn bà như thế? Anh mang cái này còn câu nổi con gái sao?”

Nguyệt Thăng sắc mặt buông ra, “Muốn ăn đòn à! Cởi sịp cũng không được cởi cái này, nếu không anh chết chắc rồi! Anh cứ câu đi, một ngày nào đó câu ra bệnh liệt dương!”

Đường Ngữ cũng không ngại cô ngôn ngữ không tốt, khóe miệng lộ vẻ ôn tồn, thúc dục nói: “Biết rồi, còn không mau lên đây.”

Nguyệt Thăng trèo lên sau xe, vươn tay ôm lấy thắt lưng Đường Ngữ, Đường Ngữ từ đáy lòng nhiễm đầy cảm giác ngọt ngào, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Buổi chiều đi công ty bên kia phỏng vấn thế nào rồi?”

“Tốt lắm, hai ngày nữa có thể đi làm, ông chủ còn là một chàng điển trai, hắc hắc hắc. . . Đúng rồi, trong công ty có ký túc xá, ngày mai bỏ thời gian giúp em dọn đồ đạc đến ký túc xá đi.”

Đường Ngữ khuôn mặt khóc tang, “Nhóc con chết tiệt, lại muốn bản thiếu gia làm cu li. . .”

Đường đại thiếu gia lại phải ngủ sàn nhà, thế nhưng đêm nay ngủ đến hạnh phúc, ngày thứ hai sảng khoái tỉnh táo chạy đến phòng vẽ tranh khoe khoang sợi dây đỏ trên cổ tay, Vạn Triết khinh thường vén áo lên, trên eo buộc một sợi dây đỏ, còn treo mấy cái lục lạc, Thành Thực cười lăn lộn tại chỗ, KAY nhẫn cười nói: “Các cậu đều bị buồn chán hết rồi à?”

Vạn Triết bi thương nói: “Đầu năm ăn tết vợ tôi đã buộc thứ này cho tôi, tôi thấy thứ này quá buồn nôn, vừa đến trường liền cởi bỏ, ngày hôm qua cô ấy phát hiện liền. . .”

Mấy người khác nghiêm túc nhìn Điền đại sư huynh lộ ra biểu tình sợ hãi trên khuôn mặt, Hướng Hải mở miệng nói: “Em. . . Em nghĩ chị ấy không phải người bạo lực như vậy. . .”

“Cô. . . Cô ấy không có đánh anh, chỉ là bữa sáng hôm nay là cháo lòng da gà. . .”

Mọi người đều làm tình trạng nôn mửa, Thành Thực lập tức cảm thấy sáng sớm ăn cháo trứng sữa thật đúng là ăn ngon, Vạn Triết như muốn rơi lệ, nói tiếp: “Cô ấy còn nói buổi trưa làm lươn xào cà.”

Hướng Hải hỏi: “Có gì không thích hợp?”

“Anh ăn cà dị ứng, ăn lươn tiêu chảy.”

Đường Ngữ toàn thân rét run, Vạn Triết kẻ cùng cảnh ngộ liếc cậu một cái, nói: “Người anh em, cậu nghìn vạn lần đừng cởi thứ đồ chơi này! Nó còn cậu còn, nó chết cậu chết!”

Buổi trưa Lâm Nguyệt Thăng phá cửa mà vào, một tay xách theo Đường đại thiếu gia một tay chỉ vào ba người trong phòng, “Anh, anh, anh, đúng, chính là anh, mặc quần áo vào giúp em dọn nhà.”

Hướng Hải thay KAY bênh vực kẻ yếu, “Này, người ta dựa vào cái gì phải giúp em dọn nhà?”

Nguyệt Thăng hỏi lại: “Anh bất mãn gì à?”

Hướng Hải nghẹn lời, Thành Thực thở dài, nói với KAY: “Đừng chấp nhặt với cô ta, quen là được rồi.”

Giữa trưa cuối tháng 7, mặt trời chiếu sáng đến mức con mắt cũng không mở ra được, mấy người mồ hôi đầm đìa đem gia sản của Nguyệt Thăng từ trong phòng thuê của Đường Ngữ chuyển xuống dưới lầu, Thành Thực oán giận nói: “Ống nhổ chết giẫm thuê ở tầng 7 như vậy có chết hay không chứ?”

Đường Ngữ ngồi ở trên hòm sách thở dốc, nhìn quét một phen, cả giận nói: “Là thằng ngu nào mang tủ quần áo của tôi xuống?”

Hướng Hải vẻ mặt vô tội nói: “Nguyệt Thăng nói là của cô ấy.”

“Thối lắm! Đây không phải quạt gió lạnh của tôi sao? Sao cũng chuyển xuống?”

KAY: “Bạn gái cậu bảo chuyển.”

Đường Ngữ hổn hển rống: “Ai nói với cậu cô ta là bạn gái tôi? Ai ai? Cô ta mẹ ôi! Đây không phải TV của tôi sao? Đây không phải bàn mạt chược của tôi sao? Đây không phải tủ đầu giường của tôi sao? Đây không phải nồi cơm điện của tôi sao? Đây không phải. . . Bao cát quyền anh của tôi sao. . . Trong phòng tôi còn lại cái gì?”

KAY: “Một cái giường.”

Thành Thực: “KAY, anh không nên kích thích anh ấy nữa.”

Nguyệt Thăng từ đường cái chạy tới, vẫy tay kêu lên: “Em tìm thấy xe vận tải nhỏ rồi!”

Mấy người từ trên xe vận tải đi xuống, Đường Ngữ thanh toán tiền cho tài xế, nhìn tòa cao tầng trước mắt một trận mê muội, hồi lâu, thử thử hỏi: “Ký túc xá của em hẳn là có thang máy chứ?”

“Thang máy?”Nguyệt Thăng liếc xéo cậu, “Em một mình tới có ký túc xá để ở đã là không tệ rồi còn dám mộng tưởng thang máy?”

Đường Ngữ không cam lòng, tiếp tục hỏi: “Công ty phân cho em ở tầng mấy?”

Nguyệt Thăng vươn một ngón tay chỉ lên trời: “Tầng cao nhất!”

Mọi người tề xoát xoát ngẩng đầu nhìn trời — dưới ánh mặt trời Thành Thực lộ ra hàm răng tuyết trắng, giả vờ thoải mái cười một cái, “Em nhớ ra rồi, em còn có việc, tạm biệt các bạn!”

KAY: “Tôi phải đi làm rồi.”

Đường Ngữ: “Ế, thắt lưng anh hình như vẹo rồi.”

Hướng Hải: “. . .”

Chương 16

Hoàng Cửu Cửu: “Anh không cần mỗi ngày đều đến ăn cơm cùng tôi chứ?”

Mạch Đào: “Chúng ta là cặp đôi, thân mật một chút không được sao?”

Hoàng Cửu Cửu, run lên một thân da gà, “Được rồi, dù chúng ta là một cặp, cũng không cần mỗi ngày gặp mặt chứ?”

Mạch Đào: “Thân ái, cuối cùng cậu cũng thừa nhận chúng ta là cặp đôi rồi.”

Hoàng Cửu Cửu, hít thở không thông ba giây, lẩm bẩm: “Rốt cuộc vì sao anh đối với tôi như vậy?”

Mạch Đào: “Đã nói là cậu đẹp trai mà! Vừa gặp đã yêu nha.”

Hoàng Cửu Cửu, không thể nhịn được nữa, đập bàn, “Thứ cho tôi nói thẳng, anh căn bản là nghĩ trêu tôi rất vui!”

Mạch Đào: “Nói đúng rồi, vậy thì thế nào?”

Hoàng Cửu Cửu: 〒_〒

============================

“Theo kịp theo kịp! Đừng chậm lại!” Chủ nô hô quát nói: “Anh, gấu chó kia! Chăn đệm kéo lê trên đất rồi! Anh, tóc vàng kia, cẩn thận một chút! Anh, tên GAY kia, nâng TV thế nào còn lung lay lúc lắc như thế, có phải đàn ông không vậy? Anh, sịp đỏ kia. . . Trừng em làm gì? Tạo phản à?”

Tên GAY suy yếu hỏi sịp đỏ: “Rốt cuộc anh thích cô ta ở điểm nào?”

Sịp đỏ đáp: “Anh, anh từng nói như thế sao?”

Tóc vàng nhân lúc chủ nô không chú ý nói với gấu chó: “Chúng ta đợi lát nữa đi xuống, mua chút nước uống chứ?”

Mừng rỡ trong mắt gấu chó chợt lóe mà qua, dùng mắt hỏi có nên nói cho hai người anh em bị áp bức khác không, tóc vàng nhẹ nhàng lắc đầu, thở phì phò nói: “Mục tiêu quá lớn sẽ bị cô ta phát hiện, cậu đừng nói cho ai khác, chúng ta len lén. . .”

Gấu chó lập tức thấy sắc quên bạn, gật đầu không ngừng.

. . .

Nguyệt Thăng ngồi ở trong căn tin công ty, trong tai mơ hồ nghe thấy chung quanh rất nhiều người đang nghị luận không ngớt —

A: Cô xem cô xem, một đám trai đẹp đang ngồi bên kia. . .

B: Tôi đã sớm thấy, tóc vàng kia là người mẫu công ty tìm tới sao?

A: Không biết. . . Cô xem xem anh chàng một mực ngồi ăn kia rất MAN, dáng ăn thật đáng yêu. . .

C: Cậu ta một mực cười khúc khích cô không nhìn ra à? MAN chỗ nào? Tôi thấy cậu ta y như con gấu ngốc. . . Trái lại anh chàng bên cạnh con bé xấu xí kia y như minh tinh Hàn quốc ấy, rất có phong độ. . .

D: tôi thích cậu bé điềm đạm đáng yêu kia. . .

ABC: Cô luyến đồng phích à? Cái kia nhìn qua còn là vị thành niên. . .

ABCD: Thứ xấu xí kia là ai? Thực sự là chướng mắt. . .

Thứ xấu xí?

Mẹ XX mấy cô mới là xấu xí! Nguyệt Thăng ở trong lòng mắng mấy nghìn mấy vạn lần, tàn bạo liếc xéo Hướng Hải và KAY, một bên lấy lòng múc đầy bát canh thịt bò Tây hồ, Đường Ngữ há miệng, Nguyệt Thăng liền đút lên một thìa vào miệng cậu.

KAY hai chân vắt chéo, hút cola, cười khanh khách không nói lời nào. Hướng Hải vẻ mặt hổ thẹn, vùi đầu càn quét một bàn đồ ăn, cũng không dám giải thích.

Thành Thực oán hận yếu ớt nhìn Hướng Hải: “Người anh em, cậu quá khiến tôi thất vọng, cậu có biết cậu và KAY bỏ trốn tôi và Đường Ngữ chạy đến mười chuyến lên xuống không. . .”

Đường Ngữ mệt đến hư thoát, mềm nhũn đáp một câu: “Đúng vậy đúng vậy, Thành Thực còn chỉ chuyển đồ nhẹ, đồ nặng đều là anh chuyển, Bùi Hướng Hải em một tên sức lao động cường hãn như thế cư nhiên dám chạy, mệt chết người. . .”

Nguyệt Thăng có chút yêu thương thay Đường Ngữ lau mồ hôi, tiếp lời nói: “Hai người các anh là đồ không có lương tâm chết giẫm, xem xem Đường Ngữ nhà chúng ta mệt đến tinh tẫn nhân vong. . .”

Đường Ngữ một ngụm canh chưa nuốt hết thiếu chút nữa liền phun ra, vội bịt chặt miệng, khụ khụ hai tiếng, canh từ trong lỗ mũi chảy ra. KAY và Thành Thực cười đến ngã trái ngã phải, Hướng Hải vẻ mặt vô tri tiếp tục cười khúc khích, Đường Ngữ đoạt lấy khăn tay trong tay Nguyệt Thăng che mũi, thẹn quá thành giận ồn ào: “Đã bảo em đừng có loạn dùng thành ngữ rồi mà, em có biết cậu đấy có nghĩa gì không mà nói lung tung!”

Nguyệt Thăng: “Đó không phải tinh lực dùng hết thì người sẽ mệt chết sao?”

Hướng Hải: “Đúng vậy, không phải ý này sao?”

Đường Ngữ, Thành Thực, KAY: “. . .”

Bác sĩ thực tập tiểu Băng lúc tan tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý tốt cười nói với Hoàng Cửu Cửu: “Bác sĩ Hoàng, bạn anh thật là có nhẫn nại, hơn mười ngày rồi, thật đúng là gió mặc gió, mưa mặc mưa.”

Hoàng Cửu Cửu cười gượng.

Hai người buổi tối đến nhà hàng kiểu Pháp ăn, Hoàng Cửu Cửu thiếu thiếu hăng hái, thẳng đến ăn xong ra khỏi nhà hàng vẫn còn ủ rũ, Mạch Đào hỏi: “Hôm nay nóng gần 40 độ, có phải bị cảm nắng rồi không?”

Hoàng Cửu Cửu suy yếu gật đầu, Mạch Đào cười, nói: “Tự làm bác sĩ cũng không biết chăm sóc chính mình, cậu chờ một chút.” Sau đó đi đến đối diện đường cái, đi vài bước quay đầu lại nói: “Không được chạy mất, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Hoàng Cửu Cửu nhìn anh đi vào hiệu thuốc đối diện, bỗng nhiên có loại cảm giác rất kỳ quái dạo quanh trong lòng. Mạch Đào mua thuốc về đưa cho Hoàng Cửu Cửu, “Buổi tối uống thuốc rồi ngủ một giấc, sáng mai là ổn thôi.”

Hoàng Cửu Cửu nhận thuốc, nghĩ Mạch Đào người này kỳ thực cũng không tệ, dọc theo đường đi miên man suy nghĩ, về đến nhà xong hàm hàm hồ hồ cảm ơn Mạch Đào một tiếng chuẩn bị xuống xe. Mạch Đào hết lần này tới lần khác là người không đứng đắn nổi 10 phút, mặt dày mày dạn kéo lấy anh không tha, ép buộc Hoàng Cửu Cửu hôn một trận mới như vậy. Hoàng Cửu Cửu về đến nhà trong cơn giận dữ, ném đống thuốc xuống đất, tôi giẫm tôi giẫm tôi giẫm, cho anh dùng sức ôm tôi như vậy! Cho anh đem lưỡi hôn vào trong miệng tôi! Cho anh không cạo sạch râu chọc đến mặt tôi tê rần!

Hoàng Cửu Cửu phát tiết xong liền lẻn đến trước cửa sổ nhìn xung quanh, cười đến cả mặt chỉ thấy răng: ôn thần kia quả nhiên đi rồi!

Chim sáo đá ở phía sau anh hỏi: “Muốn làm gì hả?”

Hoàng Cửu Cửu cởi áo sơmi văn vẻ lịch sự trên người, ngửa mặt lên trời cười to, “Tao muốn làm gì á? Hỏi rất hay! Cạc cạc dát. . .”

Chim sáo đá: “Ngu ngốc!”

Thanh niên tài tuấn Hoàng Cửu Cửu thần tốc thay một thân trang phục thích hợp cuộc sống về đêm, lái xe chạy nhanh về quán bar lần trước, anh còn nhớ mãi không quên tay bass chưa ăn đến miệng kia. Ở trong quán bar hỗn độn vòng vài vòng cũng không thấy tay bass lần trước, Hoàng Cửu Cửu không khỏi thất vọng, ngồi ở quầy bar uống hai ly rượu, liền có vài người bắt đầu đến gần, Hoàng Cửu Cửu thà thiếu chứ không ẩu, đều uyển chuyển từ chối, một nhân viên quầy bar chế nhạo anh: “Chàng đẹp trai, anh muốn ngồi đây chờ toàn bộ người trong quán bar tới tìm anh sao?”

Hoàng Cửu Cửu híp mắt nhìn nhân viên quầy bar mày thanh mắt sáng này, nở nụ cười, “Em năm nay bao nhiêu?”

“24.”

Hoàng Cửu Cửu ngạc nhiên nói: “Không phải đâu? Sao anh cảm thấy em còn chưa được phát chứng minh nhân đân.”

Nhân viên quầy bar ý vị sâu xa liếc anh một cái.

Hoàng Cửu Cửu vui đùa nói: “Ông chủ của các em dùng lao động trẻ em nha.”

Nhân viên quầy bar hỏi: “Anh không phải cảnh sát đấy chứ?”

Hoàng Cửu Cửu làm hình dạng vô tội, “Anh là bác sĩ.”

Nhân viên quầy bar cong lên khóe miệng, cười có thâm ý khác, đến bên cạnh rót rượu cho người khác, lại về đến trước mặt Hoàng Cửu Cửu. Hoàng Cửu Cửu hỏi: “Em chừng nào thì tan ca?”

“Làm gì?”

“Em nói là làm gì?”

Nhân viên quần bar rót một cốc nước cất đưa cho Hoàng Cửu Cửu, trực tiếp nói: “Vậy trước khi em tan ca đừng uống rượu, em không có hứng thú qua đêm với con ma men.”

Sảng khoái! Anh thích! Hoàng Cửu Cửu vui sướng hài lòng uống nước cất, sắc tình hề hề nhìn nhân viên quầy bar kia bận rộn ở bên cạnh, càng xem càng thích: trẻ tuổi đúng là tốt, cái cổ tinh tế, vai hơi mỏng, da non mềm. . .

Hắc hắc hắc. . . Đã lâu không đi ra ngoài tìm việc vui, đều do cái tên chết tiệt kia. . . Hoàng Cửu Cửu đánh một cái rùng mình, đem khuôn mặt Mạch Đào từ trong đầu gạt đi, đứng lên đi toilet.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.