Tại Họa Thành Nạn Yêu Thành Họa | Họa Hại Thành Hoạn Yêu Thành Tai

Chương 9: Chương 9




Edit: Huyết Vũ

Chương 17

Hướng Hải: “Trước đây em còn tưởng anh là con lai.”

KAY: “À, tôi không phải, chỉ là một tên nhà quê, khiến cậu thất vọng rồi.”

“Không, không. . .”

“. . .”

“. . .”

Thành Thực: “Bọn họ nói gì vậy?”

Đường Ngữ nằm rạp xuống bò tới, “Không nghe thấy, gần thêm chút nữa. . .”

Hướng Hải: “Buổi tối cùng bọn em ăn nhé?”

KAY: “Tối nay đi làm.”

Hướng Hải: “À. . .”

“. . .”

“. . .”

Đường Ngữ tiếp tục bò lổm ngổm, “Thành Thực, em nghe thấy bọn họ nói gì không?”

Thành Thực lại bò gần vài bước, “Không có, mẹ X Bùi Hướng Hải nói nhỏ như vậy. . . Nhất định là có gian tình. . .”

KAY: “Hướng Hải.”

“Ưm?”

“Thành Thực và Đường Ngữ ghé vào trên người cậu không thấy rất nặng sao?”

= =

===========================

Đèn mờ của quán bar này dị thường xinh đẹp, toilet rất sạch sẽ, ngọn đèn bí hiểm khiến không gian có vẻ lạnh lẽo này càng trở nên mờ ảo, Hoàng Cửu Cửu đi tiểu xong đắc ý dào dạt đi tới bồn rửa tay bên cạnh rửa sạch tay, nhìn mình trong gương, đẹp trai không chịu nổi! Hắc hắc hắc. . . Hoàng Cửu Cửu vươn ngón trỏ làm một tư thế choáng váng, tự mình vui vẻ ngửa tới ngửa lui.

Bên cạnh anh có một người dựa vào cửa ngăn cách, thấy hình dạng kia của anh cũng vui vẻ, nói: “Cậu hình như phi thường vui vẻ.”

Hoàng Cửu Cửu đáp: “Đúng vậy đúng vậy.”

“Hết cảm nắng rồi?”

“Hết rồi.” Hoàng Cửu Cửu nói xong lời này, tru lên nhảy dựng xông ra ngoài cửa, lại bị Mạch Đào tóm áo đẩy vào trong một gian ngăn cách.

“Ở đây là nơi công cộng! Anh đừng có xằng bậy!”

“Tôi cứ xằng bậy thì sao nào?” Mạch Đào cài cửa, nở nụ cười, “Bảo bối nhi, mới 1 tiếng không gặp cậu đã thay đổi một thân Fashion như thế, nhân viên quầy bar kia không tệ nhỉ. . .”

Hoàng Cửu Cửu sợ hãi vạn phần kề sát lên vách tường gạch men, run lẩy bẩy nói: “Anh anh. . . Anh tôi tôi có nhu cầu, anh quản được à?”

“À. . .” Mạch Đào cười đến dị thường sắc tình, “Có nhu cầu có thể tìm tôi nha. . .”

“Ai muốn tìm anh, tôi tôi đã nói tôi không thích loại hình như anh!” Hoàng Cửu Cửu cố gắng nhìn mọi nơi xung quanh tìm kiếm chỗ chạy trốn, có chút dáng dấp chó cùng rứt giậu.

Sắc mặt Mạch Đào cứng lại, vươn tay bóp cổ Hoàng Cửu Cửu, Hoàng Cửu Cửu kêu sợ hãi: “Giết người phải đền mạng. . .” Mạch Đào đã dựa tới cắn môi anh, lưỡi Hoàng Cửu Cửu đông lùi tây trốn, cuối cùng vẫn bị Mạch Đào bắt được cuốn lấy khó phân thắng bại.

Hoàng Cửu Cửu bị hôn đến sắp hít thở không thông, tay chân cứng ngắc không thể động đậy, một tay kia của Mạch Đào điêu luyện cởi quần đối phương, Hoàng Cửu Cửu chỉ cảm thấy dưới thân lạnh vù vù, lập tức sợ đến hầu như không khống chế. Tay Mạch Đào bọc tới, ở địa phương nguy hiểm kia không nhẹ không nặng nhéo một chút, Hoàng Cửu Cửu lại khóc, Mạch Đào đắc ý buông ra bờ môi anh, thấp giọng nói: “Nói cho cậu, tôi thích nhìn cậu khóc nhất.”

Hoàng Cửu Cửu cảm thấy người trước mắt này quả thực không thể nói lý, run giọng nói: “Anh, anh biến thái. . .”

“Tôi cứ biến thái cậu có thể làm gì tôi?” Mạch Đào nói xong lời này, hạ thấp người xuống ngậm lấy thứ gì đó nửa cứng nửa mềm ở dưới thân Hoàng Cửu Cửu. Hoàng Cửu Cửu rên rỉ một tiếng, thần kinh trong thân thể rơi vào tay giặc, anh dùng tay cào lên gạch men trơn trượt trên vách phía sau, thở dốc. Kỹ thuật của Mạch Đào tốt đến lão luyện, ngón tay còn quanh quẩn nhẹ vuốt trên phần cuối xương sống của Hoàng Cửu Cửu, Hoàng Cửu Cửu thống khổ lại vui sướng, lúc sắp tới cao trào liền vô ý thức đẩy Mạch Đào, đáng tiếc không đẩy được, đều bắn vào trong miệng Mạch Đào.

Mạch Đào nhíu nhíu mày, đem thứ trong miệng nhổ vào bồn cầu một bên, ngửa đầu nhìn Hoàng Cửu Cửu, hai người một trận trầm mặc, Hoàng Cửu Cửu run tay mặc quần, Mạch Đào cười quái dị: “Cậu cũng nên cảm ơn tôi chứ?”

Hoàng Cửu Cửu suy yếu nói: “Cảm. . . Cảm ơn.” Vừa xê dịch bước chân, Mạch Đào đứng lên ôm anh lại hôn một trận, đức hạnh đói khát kia khiến Hoàng Cửu Cửu dở khóc dở cười.

“Có qua mà không có lại là không lễ phép, đạo lý này cậu cũng biết phải không?” Mạch Đào lôi kéo Hoàng Cửu Cửu thay đổi vị trí, tựa ở trên tường, thuần thục đem quần cởi ra, lộ ra dã thú dương nanh múa vuốt dưới thân kia, say mê nhìn Hoàng Cửu Cửu. Hoàng Cửu Cửu da đầu tê dại, không tự chủ được lui một bước ra sau, Mạch Đào thúc dục nói: “Mau một chút, đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi.”

Hoàng Cửu Cửu liếm liếm môi, do dự, không phải anh chưa từng làm giúp người khác, chỉ là đối tượng trước đây đều rất nhỏ tuổi rất yếu ớt, thứ kia đều rất đáng yêu, còn hung khí vừa dài vừa lớn như của Mạch Đào, chính anh có thể nuốt vào hay không còn là một vấn đề. Mạch Đào dừng ở trên môi ướt át của anh, nôn nóng ảo tưởng cảm giác cánh môi gợi cảm kia tiếp xúc đến da thịt mình, dưới thân càng thêm căng lớn đến dữ tợn.

Hoàng Cửu Cửu vẻ mặt cầu xin lắc đầu, Mạch Đào nóng nảy, nắm chặt Hoàng Cửu Cửu, Hoàng Cửu Cửu đương nhiên là liều mạng giãy dụa, Mạch Đào còn cợt nhả hôn chỗ này một chút hôn chỗ kia một tí, Hoàng Cửu Cửu trong lúc hốt hoảng dùng đầu gối cố sức huých lên cậu em âm mưu đã lâu của Mạch Đào, Mạch Đào hú lên quái dị che chở hạ thân lui vào trong góc, Hoàng Cửu Cửu sợ chết khiếp, xoay người mở cửa chạy trối chết.

Mạch Đào ở phía sau rống lên: “Hoàng Cửu Cửu, ông đây sớm muộn cũng có ngày gian chết cậu!”

Lương Đình Xuyên nhìn Thành Thực cuộn tròn trong sô pha, đen mặt nói: “Buổi trưa em lại ăn rác rưởi gì hả?” Thành Thực ô ô kêu, Đô Đô ở bên cạnh cũng meo meo kêu. Lương Đình Xuyên xách Đô Đô ném sang một bên, ngồi ở bên người Thành Thực giúp cậu xoa xoa bụng, lông mày thẳng nhăn chặt.

Thành Thực ôm lấy cổ Lương Đình Xuyên hai mắt đẫm lệ rưng rưng nói: “Đình Đình, em sắp chết rồi.”

“Chết đi.”

“Ô ô ô. . . Em thật sắp chết mà. . .”

Lương Đình Xuyên một tay ôm sát Thành Thực, một tay ở chỗ dạ dày cậu xoa xoa, trong miệng mắng: “Chó con! Bảo em đừng loạn ăn đồ rồi! Anh thấy em là thật không muốn sống, về sau một ngày ba bữa đều ở nhà ăn.”

“Ừ. . .” Thành Thực liều mạng cọ cọ trong lòng anh.

“Chó con, thuốc được rồi mau uống.” Lương Đình Xuyên nâng bát thuốc trên bàn trà lên.

Thành Thực đem mặt chôn ở hõm vai anh, nói thầm: “Kẹo. . .”

“Ở đây này.”

Thành Thực lúc này mới thò mặt ra, bưng bát thuốc nhắm chặt mắt ừng ực uống hết, uống xong ném bát, vươn tay về phía Lương Đình Xuyên, “Kẹo. . .”

“Không có, ngày hôm qua ăn hết rồi.”

“Anh! ! !”

Chương 18

Hỏi: Bạn tốt nhất của bạn là ai?

Lương Đình Xuyên, không đếm xỉa: “Tiền.”

Hoàng Cửu Cửu, không chút do dự: “Tiền.”

Mạch Đào, còn cần nói sao? “Tiền.”

KAY: “Đương nhiên là tiền.”

Bùi Hướng Hải, gãi gãi đầu: “Chắc là Thành Thực.”

Thành Thực, như đinh đóng cột: “Ma thú!”

Nguyệt Thăng: “Dù sao cũng không phải Đường Ngữ! ! !”

Đường Ngữ, gian nan tự hỏi thật lâu thật lâu, “Hẳn là Vạn Triết.”

Vạn Triết, bấm ngón tay: “XXX học viện nông nghiệp này, XXX khoa tiếng Anh này, XXX tổ điêu khắc này, XX khoa điện máy này, XXX học viện kỹ thuật sinh học này, XX quán lòng nướng này, XXX phòng giặt quần áo này. . . Nói chung rất nhiều rất nhiều.”

Duy độc không có Đường Ngữ.

=============================

Buổi tối sau khi kết thúc công việc Thành Thực và Đường Ngữ bắt cóc tên ngốc đáng thương ném vào trong góc, Điền đại sư huynh tự mình làm chủ tọa, “Tên!”

Hướng Hải: “Không phải anh biết sao?”

Chó săn số 1 một cái tát chụp tới, “Bảo em nói em thì cứ nói, đừng có nhiều lời vô ích như vậy!”

“Bùi. . . Bùi Hướng Hải. . .”

Chủ tọa tiếp tục hỏi: “Em có biết em phạm vào tội gì không?”

“Em em em sao cơ?”

Chó săn số 2 cáo mượn oai hùm ồn ào: “Thẳng thắn khoan dung, chống cự nghiêm tra.”

Chó săn số 1 gật đầu, “Nhóc con mau thẳng thắn, em cả ngày cùng KAY kia khanh khanh ta ta là có ý gì?”

“Em em nào có khanh khanh ta ta với anh ấy? Chỉ là. . .”

Chó săn số 2: “Không được xen miệng!”

Chủ tọa: “Không cho cậu ta xen miệng bảo cậu ta nói như thế nào?”

Chó săn số 1: “Thành Thực con lợn này lắc qua một bên! Anh sắp tra ra rồi. . .”

Tội phạm: “Các anh rốt cuộc muốn biết gì?”

Chủ tọa và chó săn số 1 2 cười ***, cười đến Hướng Hải sau gáy tê dại, chó săn số 2 đem móng vuốt khoác trên vai Hướng Hải, “Người anh em, cậu thích anh giai kia phải không?”

“Giai nào?”

Chủ tọa nổi giận lôi đình: “Cậu còn thích mấy anh giai hả?”

Chó săn số 1 làm dạng sợ hãi, “Chẳng nhẽ là anh?”

Chó săn số 2 lấy tay đỡ trán, làm hình dạng không thể tránh được, “Nhất định là em. . .”

Chó săn số 1: “Là anh là anh!”

Chó săn số 2: “Là em là em!”

Chủ tọa gầm lên giận dữ: “Đều câm miệng cho tôi!”

Hướng Hải một đầu hắc tuyến, muốn tìm kẽ hở chạy trối chết, bị xách về, chó săn số 1 cầm một cái mỏ lết, chó săn số 2 cầm một cái roi da, nhìn chằm chằm vào cậu.

Chủ tọa, “Em lấy roi da ở đâu vậy?”

Chó săn số 2, “Không biết, tiện tay nhặt được.”

“Trong phòng vẽ chúng ta có thứ này sao? Quá quỷ dị. . .”

Chó săn số 1: “Đợi lát nữa thảo luận cái này sau, trước hết cạy miệng thằng nhóc này đã!”

Hướng Hải chủ động há mồm: “A — ”

Chủ tọa: “A cái gì mà a! Nói! Em gần đây hành động vội vã sắc mặt thần bí phản ứng cổ quái lời nói biến thái. . .”

Chó săn số 1: “Còn không để yên nữa hả? Nói thẳng! Nói! Có phải em thầm mến KAY kia không?”

Hướng Hải ngượng ngùng nhìn ba người trước mắt, không rên một tiếng.

Vạn Triết nhíu mày, “Xem ra là đúng rồi? Em phải cẩn thận, thằng nhóc kia nóng nảy có tiếng, trước đây ở trong trường học đánh nhau với thầy giáo, trường học mới đình chỉ học cậu ta. . .”

Thành Thực kinh ngạc nói: “Anh ta dũng mãnh như thế? Nhìn không ra đấy!”

Đường Ngữ: “Em thì nhìn ra cái rắm! Thằng nhóc kia trước đây cùng khóa với bọn anh, không ai dám trêu chọc, nửa năm đánh vài trận, nghe nói cậu ta là thủ khoa đầu vào khoa lịch sử, vậy nên trường học đã tận lực dung túng cậu ta, là đánh người ta quá ác mới cho cậu ta đình chỉ học, kết quả trong lúc thanh tra cậu ta lại đánh nhau với người khác bên ngoài trường, còn cầm hung khí, đánh cho người ta nằm viện, trường học mới phải đuổi học cậu ta. . .”

Thành Thực hai mắt bắn ra tia sáng sùng bái, “Oa — thật là lợi hại!”

Vạn Triết nhìn về phía tên ngốc hóa đá, ân cần giáo dục: “Nói chung cậu ta là người không thể trêu vào, nếu cậu ta biết em mưu đồ gây rối cậu ta, tình huống tốt từ nay về sau không để ý tới em, tình huống không tốt sẽ cho em một trận.”

Thành Thực lộ ra dáng cười quỷ dị, nói: “Em thấy không nhất định, tên kia là GAY.”

Đường Ngữ khiêm tốn xin chỉ bảo: “Dùng cái gì thấy được?”

“Trực giác đồng loại.” Thành Thực nói như thật.

Vạn Triết thương hại nhìn Hướng Hải, “Cậu em, tự em có cảm giác gì?”

Hướng Hải trầm mặc, ba người khác thẳng ngoắc ngoắc nhìn cậu, hồi lâu, Hướng Hải nói: “Hình như em thực sự thích anh ấy.”

Trong phòng vẽ sôi trào, Điền đại sư huynh giả rụt rè hô to: “NO NO NO NO. . .”

Đường đại thiếu gia chỉ sợ thiên hạ bất loạn xoạc một chút cởi quần chỉ còn chiếc sịp toàn sao và sọc, nhảy đến nhảy đi trước mặt Hướng Hải, kích động hỏi: “Em thật thích đàn ông? Thích như vậy? Thấy rõ không, thấy rõ không hả, không ngực không PP chính là như vậy. . .”

Điền sư huynh một cái tát đem khỏa nam A tát bay, rẹt một cái xé áo sơmi ném sang một bên hóa thân thành khỏa nam B, lộ ra cơ bụng sáu múi tự mình đa tình hỏi: “Hay là thích như vậy như vậy? Cường tráng một chút? Tiểu Bùi Bùi. . .”

Yêu nghiệt đương nhiên cũng không cam lạc hậu, phấn khởi phóng khoáng cởi quần, cởi quần jean cởi đến một nửa đột nhiên nhớ tới quần trong trắng nhỏ của mình không rực rỡ bằng khỏa nam A, vẫn là không khoe ra thì hơn, vì vậy hổn hà hổn hển bò lên mặt bàn tru lên: “Ông đây mới là cái hố — vạn người mê! Thiên hạ đệ nhất mãnh nam Bùi Hướng Hải! Chúng tôi ủng hộ cậu –” (Vũ: đau. . . đau bụng quá!!!! Ta k còn gì để nói với đám dở hơi này!!!)

Nói thầy Thôi mấy ngày gần đây có chút bị cảm nắng, đau đầu lợi hại, sau khi ăn xong ông mới nhớ tới bốn người môn sinh đắc ý, không khỏi có chút yêu thương: trời nóng như thế còn phải liều mạng như vậy, mang ít kem đi xem chúng nó, tiện thể xem xem bản vẽ kia tiến trình thế nào rồi.

Vì vậy ông ngàn dặm đưa kem, đẩy ra cửa phòng vẽ tranh, đập vào mắt chính là một bức hình ảnh quỷ dị: khỏa nam A ngồi ở trên đùi Hướng Hải, một tay ôm cổ Hướng Hải, một tay vẽ vòng vòng trên mặt cậu; khỏa nam B đang tiến hóa thành gấu Koala thuốc cao da chó dán ở trên lưng Hướng Hải cạc cạc cười quái dị; khỏa nam C một chân giẫm mặt bàn một chân giẫm lên mông khỏa nam B, trong tay là roi da chẳng biết từ đâu lấy ra vun vút vung vẩy, khóa quần kéo mở nửa kín nửa hở. . .

Lúc cửa mở ra khỏa nam ABC tề xoát xoát nhìn qua, Hướng Hải khóc gọi: “Thầy ơi, cứu em. . .”

Thôi Hòa tiêu hóa xong một màn trước mắt, rõ ràng nghe thấy trong óc mình truyền ra một tiếng “Cùm cụp “. . .

Hoàng Cửu Cửu mang theo chim sáo đá của anh giống như chạy trối chết suốt đêm dọn vào ký túc xá bệnh viện, ngày thứ hai toàn bộ bệnh viện trên dưới đều biết kim cương vương lão ngũ bác sĩ Hoàng ở ký túc xá, Hoàng Cửu Cửu có khổ không nói, trái lại chim sáo đá nói nhiều lên không ít, bởi vì chơi với nó đều là các cô y tá xinh đẹp như hoa.

Y tá A: “Xin chào tiểu Hắc.”

Chim sáo đá tinh thần chấn hưng: “Buổi sáng tốt lành mỹ nữ.”

Y tá B lấy chân giò hun khói chọc nó: “Tiểu Hắc, ăn không?”

Chim sáo đá giả vờ đáng yêu: “Đây là cái gì vậy?”

Hoàng Cửu Cửu nóng lòng muốn thử, anh vẻ mặt dáng cười nói với chim sáo đá: “Hôm nay tâm tình mày không tệ nhỉ!”

Chim sáo đá lạnh nhạt: “Chết đi.”

Hoàng Cửu Cửu không ngừng cố gắng, cầm miếng thịt kho tàu, chim sáo đá không chút khách khí một ngụm mổ tới, ăn xong rõ ràng ném ra hai chữ: “Cút đi!”

Hoàng Cửu Cửu đả kích cực lớn, thẹn quá thành giận đem ***g chim treo ở trong sân dưới lầu, anh không cần lo lắng sẽ có người đến trộm cái tên ăn cây táo, rào cây sung này, có người có thể đến trộm đi thật đúng là giúp anh một cái ân lớn.

Con chim sáo đá ở trong viện người đến người đi thấy mỹ nữ liền vỗ cánh hô to: “Mỹ nữ — ” Thấy chướng mắt trực tiếp kêu: “Cút đi!” Trái lại cả ngày lấy lòng không ít mỹ nữ, ăn ngon uống ngọt, sống đến thư thái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.