Xuân Phân vốn không định tái hôn vì với tiền lương của cô cũng đủ nuôi hai đứa nhỏ. Nhưng làng xóm láng giềng ngày ngày giới thiệu đối tượng cho cô, thím hai lại luôn nhớ thương tiền bạc của cô, Xuân Phân phiền muốn chết. Vì có thể thoát khỏi những người đó, đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm tới cùng, tìm một người tái hôn. Dáng người cô nhỏ gầy, nhìn không ra từng sinh con. Vẻ ngoài thanh tú, cả ngày đứng trong phòng làn da bị che tới trắng sáng, không giống dân quê một chút nào. Trong phố muốn làm mai mối cho cô cũng rất nhiều. Không nói quá chứ cửa nhà cô sắp bị san bằng rồi. Nhưng mà có gì đó sai sai, người thì ăn chơi trác táng, người thì khắc vợ, người thì tiền lương thấp chờ cô nuôi. Được người mọi thứ đều ổn thì một đống thân thích sốt ruột dòm ngó. Xuân Phân lựa tới lựa đi, cuối cùng là chọn đối tượng mà chị đồng nghiệp làm kế toán giới thiệu - Quân nhân tại ngũ Thiệu Diệu Tông.
Thiệu Diệu Tông lương cao, không cần cô nuôi. Cô còn có thể tùy quân, rời ra nhà thím hai rất xa. Điểm quan trọng nhất là anh cũng có đứa nhỏ. Thiệu Diệu Tông dám làm bố dượng, vậy cô cũng can đảm làm mẹ kế. Thiệu Diệu Tông dám đánh con gái cô, thì cô cũng có thể đánh con gái yêu của anh. Thiệu Diệu Tông mà dám bất công, cô cũng dám để con gái anh ăn bữa nay lo bữa mai.
Trưởng thôn từng trải nhiều, trưởng thôn mí mắt vừa động liền hiểu lo lắng của Xuân Phân
“Người này thích hợp. Cô đã nói với thím hai cô chưa? Bên kia dù sao cũng là cháu của bà ấy.”
Đỗ Xuân Phân đã tính đâu ra đấy: “Tôi trước khi đi viết cho bà ấy bức thư. Sau khi tôi đi, lãnh đạo khẳng định sẽ thăng chức cho thằng nhóc nhà chú, tiền lương dù không cao như tôi, nhưng cũng phải được 30 đồng.”
Lên chính thức còn được tăng lương. Trưởng thôn nhất thời vui tới nỗi cười nhe răng: “Vậy tôi khai giấy chứng nhận cho cô.”
“Tôi tự đi đến đồn công an được không?” Xuân Phân hỏi.
Trưởng thôn chưa làm việc này bao giờ, không rõ lắm: “Tôi đi với cô vậy.”
“Vậy 11 giờ gặp nhau ở cửa đồn công an nhé.”
Xuân phân nói với con gái, cô đi xin nghỉ phép nhưng thật ra cô đã xin nghỉ từ hôm qua. Con còn nhỏ, nó không hiểu mấy chuyện kết hôn ly hôn. Hai đứa nhỏ từ trong lời nói cử chỉ của người lớn mà nhận ra cô phải cưới một người khong phải người tốt, nên khi nghe cô nói rằng xin nghỉ phép đi gặp mặt hai đứa mới sợ hãi như thế. Dường như nghe được tiếng hai đứa nhỏ khóc bên tai, cô không ở nhà trưởng thôn dây dưa thêm nữa, cầm chứng minh đến thẳng nhà chị kế toán. Chị kế toán tên là Trương Liên Phương, sinh vào thời dân quốc, tốt nghiệp trường nữ sinh Tân Hải. Chồng chị từng tham gia cách mạng, nay làm tại cục công an trong nội thành. Chiến loạn thời đó, hai người phải chịu nhiều thương tổn nghiêm trọng, hai người họ đến nay không có con cái. Khi cô còn học việc với sư phụ, Trương Liên Phương năm ấy 22 tuổi đế khách sạn làm kế toán, thấy cô không cha không mẹ mà thương xót, thường xuyên giúp đỡ tiếp tế cho cô. Thường xuyên nghe nàng nhắc đến, phụ nữ cũng có thể đảm đương một vùng trời. Cho nên cô dù sinh ra tại xã hội cũ, lớn lên tại nông thôn, nhưng tư tưởng của Xuân Phân rất tân tiến, cho rằng phụ nữ không cần phải lấy chồng cũng có thể có cuộc sống tốt đẹp.
Xuân Phân tới quá sớm, trên đường vắng vẻ không một bóng người, không cần chen chúc với người khác đi thẳng tới nhà Trương Liên Phương, hai người họ còn đang ăn sáng. Ngày xuân se lạnh, đi một đường từ trong thôn đến Tân Hải làm cho mặt Xuân Phân lạnh đến tái xanh. Trương Liên Phương múc cho cô bát cháo, ăn vào cho ấm người. Cô cũng hay tới nhà Liên Phương ăn ké cơm, nên không cần khách khí. Liên Phương thấy Xuân Phân cũng không coi bản thân mình là người ngoài, do dự nhìn cô rồi nhìn chồng mình là Lý Khánh Đức, muốn nói lại thôi.
Lý Khánh Đức nói thẳng: “Xuân Phân cũng không phải người ngoài, em có gì cứ nói thẳng.”
“Chuyện gì vậy chị?” Xuân Phân buông bát đũa.
Liên Phương có phần mất tự nhiên mím môi: “Chỉ mới chỉ nói với em, Tiểu Thiệu là quân nhân, có hai đứa con, vẻ ngoài đàng hoàng, nhân phẩm rất tốt. Nhưng còn có một số việc chị vẫn chưa nói, sợ em không muốn gặp người ta.”
Chị Trương đối với cô rất tốt, chắc chắn khoogn phải việc gì nghiêm trọng. Cô không lên tiếng cắt lời, nhìn lại Liên Phương, ý để nàng nói tiếp.
Liên Phương ấp úng: “Trước đây chị đã muốn giới thiệu em với Tiểu Thiệu. Lúc đó không thể tùy quân, em một thân một mình, nếu như bố mẹ Tiểu Thiệu không giúp đỡ, em chưa có đứa nhỏ cũng được, có đứa nhỏ rồi thì em một mình chăm sóc con, sẽ không ai làm khó dễ em. Sau đó em nói thím hai của em giới thiệu cho em một người, anh chị cũng hỏi thăm đôi chút, người cháu ngoại của thím hai em công việc ổn định, lại có bằng cấp, còn cao ráo ưa nhìn, anh chị cũng thấy may mắn, may mà em con chưa tiến tới với Tiểu Thiệu. Ai ngờ được thằng nhóc đó lại là một tên Trần Thế Mĩ vô liêm sỉ.!”
“Đều là chuyện cũ mà chị.” Xuân Phân dừng một chút rồi nói: “Lấy hắn cũng không phải không có gì tốt, cả nhà hắn trông ngóng vào tiền lương của em cùng tiền trợ cấp mà sống qua ngày, không nói nặng với em nửa chữ. Lúc hai đứa nhỏ còn đỏ hỏn cũng không để em một mình chăm bẵm. Em cùng hắn ta ly hôn rồi còn được lời hai đứa con ấy.”
Vợ chồng Liên Phương nhìn nhau, xem ra là cô ấy đã thoát khỏi chuyện đó.
“Vậy chị nói với em vì sao chị nhất quyết muốn giới thiệu Tiểu Thiệu với em. Một là cậu ấy rất tốt, hai là anh trai em còn nợ cậu ấy một mạng. Cậu ấy giờ vẫn độc thân, nếu giới thiệu em với người khác, trong lòng anh chị không yên tâm chút nào.”
Xuân Phân thấy thật kì lạ.
Liên Phương cảm khái,“Việc này là câu chuyện dài“.
Năm đó khi Lý Đức Khánh còn trong quân đội, có một năm làm nhiệu vụ đặc biệt bị phát hiện, là Thiệu Diệu Tông giấu anh ấy trong hầm nhà mình mới có thể thoát khỏi vây bắt. Sau đó Tân Hải giải phóng, Lý Khánh Đức cùng vợ được điều tới Tân Hải, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện liền đi tìm Diệu Tông, nhưng khi đó cậu ấy đã nhập ngũ rồi. Gia đình cậu ấy nghèo đến không có cái ăn, cậu ấy đi nhập ngũ, không thấy bố mẹ cậu ấy sợ hai lo lắng, còn nói với người ngoài rằng đi thì đi, bớt một miệng ăn.
Lý Khánh Đức làm việc tại cục công an, tiền lương đãi ngộ cũng ổn, vốn định giúp gia đình họ. Sau lại biết được thái độ của bố mẹ cậu ấy từ công an phường, ông bà muốn Diệu Tông năm ấy mới 16, 17 tuổi lên chiến trường Triều Tiên, vợ chồng Lý Khánh Đức tức giận không nhỏ. Chuyện nhà họ Thiệu, Lý Khánh Đức không thể can thiệp quá sâu, lại tức không chịu nổi, nên khuyển nhủ Diệu Tông thi vào trường quân đội, cách xa người xa một chút.
Thiệu Diệu Tông thông minh, thân từ chiến trường về, được nhắc đến là đội trưởng bộ đội cảnh vệ, Lý Khánh Đức lại thường xuyên gửi sách tới cho câu. Dưới sự giúp đỡ của anh, Diệu Tông thi đỗ vào trường quân đội, ở lại trong quân đội. Bẵng đi vài ngày, đến khi hai vợ chồng Khánh Đức biết cậu trở về thăm người thân, thì Diệu Tông đính hôn rồi. Bên nhà gái là cháu gái bên nhà chồng của bác gái Diệu Tông. Người ngoài không thể can thiệp vào chuyện này.
Trương Liên Phương nói tới chuyện này, nhịn không được vui sướng khi người khác gặp họa: “Đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Tiểu Thiệu phải chất hành nhiệm vụ gì đó, rời đi năm 1962, mãi đến năm trước mới có tin tức. Mấy năm nay biên giới chiến loạn, bên nhà gái lo lắng Tiểu Thiệu về sau nhỡ hi sinh, bỏ lại hai đứa con thơ cùng vợ, cho nên cậu ấy vừa về đến liền muốn ly hôn.
Dừng một chút “Tiểu Thiệu cuối cùng thoát khỏi biển khổ.”
Đỗ Xuân Phân không nhịn được hỏi: “Sao em nghe nói góa phụ trong quân đội được đặc biệt chăm sóc?”
“Em biết điều đó nhưng có kẻ kiến thức hạn hẹp lại không biết điều đó. Vợ cũ của cậu ấy học vấn còn không bằng em, lại không như em có một tay nghề tốt. Cô ta tiền lương không cao, công việc còn phải nhìn sắc mặt Tiểu Thiệu để cậu ấy sắp xếp cho.”
Đỗ Xuân Phân: “Vợ cũ của anh ấy cũng là Trần Thế Mĩ?”
“Như vậy đấy. Tiểu Thiệu mới đầu không biết. Cậu ấy không muốn hai đứa con không có mẹ, nên nhờ lão Lý cho cậu một lời khuyên để hai bên tiếp tục bên nhau. Anh chị nghĩ đây chính là cơ hội tới, giật dây Tiểu Thiệu ly hôn luôn. Nhưng kèm theo điều kiện là trước khi cậu ấy tái hôn thì mẹ đứa nhỏ sẽ phải chăm sóc chúng. Bên đó sợ Tiểu Thiệu ỷ lại họ, nên chỉ cho cậu ấy 1 năm.”
Xuân Phân mừng thầm, nhưng không biểu hiện ra mặt: “Cho nên anh ấy giờ rất sốt ruột?”
Trương Liên Phương vừa nghĩ tới chuyện đó liền giận:“Chưa đến ba tháng mà bên đó cứ giục Tiểu Thiệu kết hôn. Anh chị biết thừa bên đó chê hai đứa bé phiền phức. Mấy hôm trước đi nghe ngóng mới biết hóa ra đằng gái từ lâu đã có người khác, bên nhà trai người ta có một yêu cầu là trả hai đứa bé về với Tiểu Thiệu.
Đỗ Xuân Phân vững lòng hơn: “Những điều đó đều là chuyện nhỏ. Như chị đã nói, anh ấy muốn kết hôn lúc nào thì anh ấy kết hôn thôi.”
Lý Khánh Đức nói tiếp:“Anh cũng nhắc về em với cậu ấy. Tiểu Thiệu đã tới gặp lãnh đạo làm báo cáo kết hôn, em chuẩn bị hồ sơ đầy đủ, lần này có thể lĩnh giấy chứng nhận.”
Trương Liên Phương:“Em còn chưa nói xong. Bởi vì mẹ vợ trước của cậu ấy tìm đến làm phiền, Tiểu Thiệu đầu năm mới trở về một chuyến. Năm nay chỉ còn vài ngày nghỉ phép thăm người nhà. Các em nếu muốn kết hôn luôn, thì không thể tổ chức một buổi hôn lễ.”
“Em và anh ấy đều là đi thêm bước nữa, hôn lễ đành thôi vậy.” Xuân Phân cũng không dám tổ chức “ Chị vừa mới nói, hai đứa con của anh ấy đều ở nhà mẹ vợ. Vậy bố mẹ anh ấy đã mất rồi?”
Liên Phương lập tức hét lớn: “Thà đã mất còn hơn.”
“Vậy là quan hệ với bố mẹ không tốt?”
“Đó là đôi vợ chồng ích kỉ. Tiền lương của Tiểu Thiệu tất cả đều đưa cho họ, họ còn chê ít, họ hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu ấy. Cậu ta cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm - quá vâng lời. Xuân Phân, em phải để ý điều này.”
Có gì để chú ý chứ. Những người như vậy nhận định đã ăn sâu vào tiềm thức. Cô chỉ cần đem cái nhận định đó chuyển dời lên người cô là được rồi. Cô chính là bếp trưởng của khách sạn nhà nước, chiên xào hầm luộc đều dễ như trở bàn tay, nước ấm nấu ếch thì còn gì để nói. Cô không thiếu chút kĩ xảo và nhẫn nại. Thật là vấn đề lớn.
Xuân Phân lựa lời mà vợ chồng Liên Phương thích nghe:“Quá hiếu thảo chứng tỏ anh ấy là người hiền hậu. Nếu không năm đó cũng không dám cứu anh Lý.”
Lý Khánh Đức không khỏi nói: “Phải!”
Trương Liên phương ầm thầm thở dài nhẹ nhõm, Xuân Phân không để ý điểm đó là được. Nếu không nàng cũng xấu hổ mà nói tiếp. “Cũng phải. A, cha mẹ cậu ấy còn có điều này không ổn, trọng nam khinh nữ.”
“Vậy thì nên đối tốt với Diệu Tông chứ?” Đỗ Xuân Phân hỏi.
“Nhà cậu ấy không thiếu con trai.”
“Vậy mà còn đặt tên Diệu Tông?” Không cảm thấy mỉa mai sao.
Trương Liên Phương:“Là ông nội cậu ấy đặt. Ngày xưa dân chúng khổ sở, muốn thương yêu con mình cũng không biết cách thương, bố mẹ cậu ấy miễn cưỡng lắm mới có thể đối xử công bằng. Khi Tiểu Thiệu gửi tiền lương về, ông bà mới không cần phải lo sầu từng bữa ăn, thì lại thấy tuổi già chỉ trông cậy được vào con trai út, vì vậy thiên vị hẳn người em trai.
“Tiểu Thiệu sinh được con gái, em trai lại sinh được con trai, hai ông bà lại dùng tiền lương của cậu ấy mua đồ ăn cho cháu trai. Con gái mình thì muốn được ăn, nhưng lại bị ông bà gạt sang một bên. Nếu không phải vì như vậy, lúc vợ cũ Tiểu Thiệu đòi ly hôn, cậu ấy cũng không tìm anh Lý để xin lời khuyên. Có bố có mẹ sao có thể tới lượt vợ chồng anh chị lên tiếng.”
Xuân Phân nghe xong rất ngạc nhiên, đã như vậy mà còn rất hiếu thuận. đầu của Diệu Tông bị lừa đá à. Cô bình tĩnh đáp lời:“Em biết ạ, em không muốn, thì dù là cha ruột của em cũng không thể lợi dụng em dù một chút.
Trương liên Phương nở nụ cười,“Chị năm ấy muốn giới thiệu hai người với nhau, chính là vì càm thấy em rất lợi hại. Giống như chị hồi trẻ vậy. Hai người tới với nhau, cậu nhóc đó mới không bị bắt nạt.”
Lý Khánh Đức nghe hết nổi lên tiếng:“Người nào không biết còn tưởng là gả Tiểu Thiệu cho Xuân Phân đấy.”
“Tiểu Thiệu mà tới ở rể Đỗ gia, với cái tính cách vợ chồng chú hai của Xuân Phân không tính kế họ mới lạ, vẫn là ở chung với bố mẹ Tiểu Thiệu là ổn.” Trương Liên Phương còn muốn nói gì đó, nhìn đến người đứng ở cửa, liền nuốt ngược lại bụng, “Xuân Phân, đến rồi. Tiểu Thiệu mau vào đi.”
“Ăn cơm chưa?”
Đỗ Xuân Phân ngẩng đầu lên nhìn, cây gậy trúc gầy gò bay vào. Cây gậy trúc gầy bay vào cửa nhà chính, cô mới thấy rõ ràng, không phải cây gậy, mà là người. Người đàn ông chắc cao 1m85, mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám mới tinh, vừa đen vừa gầy. Bởi vì quá gầy, xương gò má nhô lên nổi bật. Bởi vì rất gầy, đôi mắt trông rất to, rất sáng lại có thần. Khuôn mặt là mặt chữ quốc, bởi vì quá gầy, càng giống mặt dài. Mũi cao thẳng, ngũ quan cũng tốt, nhưng không thể so với bộ dạng công tử bột của chồng cũ. Người ta vẫn nói, một trắng che trăm xấu. Chồng cũ của cô có thể vì trắng nên càng nhìn càng đẹp mắt. Thiệu Diệu Tông đen như vậy, không cần thiết so sánh ai đẹp trai hơn. Hơn nữa sống với nhau ngày tháng còn dài, đâu phải chỉ dựa vào vẻ ngoài. Bên ngoài đẹp trai mà trái tim không dành cho cô thì cũng bỏ đi.
Thiệu Diệu Tông cũng yên lặng đánh giá Đỗ Xuân Phân. Chân rất dài, mặc chiếc quần màu đen, áo khoác kẻ màu đen đỏ, đứng lên còn cao hơn vợ trước của anh nửa cái đầu. Làn da trắng nõn, mặt thanh tú, xinh đẹp, đôi mắt đen lúng liếng toát lên sự sắc sảo tràn đầy tinh thần. Trừ việc học vấn không bằng vợ cũ của anh, nhưng mọi mặt đều tốt hơn người vợ cũ. Thảo nào anh Lý hết lời thề thốt cam đoan việc này vừa gặp sẽ thành công, còn bắt anh đi làm báo cáo kết hôn.
TRương Liên Phương đứng dậy tiếp đón:“ Tiểu Thiệu, ngồi đi. Đây là tiểu Đỗ mà chị nói với em, Đỗ Xuân Phân. Xuân Phân, đây là Thiệu Diệu Tông. Còn muốn biết điều gì thì hỏi Tiểu Thiệu, chị tiễn lão Lý đi làm, hai người nói chuyện đi.” Bưng bát đũa đi xuống phòng bếp, rồi trực tiếp chạy lấy người.
Đỗ Xuân Phân tự nhiên như ở nhà mình, đứng dậy rót cho Diệu Tông cốc nước.
Diệu Tông đứng dậy theo: “ Đừng khách khí, anh không khát.”
Xuân phân vẫn tiếp tục đi về phía anh, tự nhiên thoải mái hỏi:“ Trước tiên nói về tình huống của em được không?”
Diệu Tông sửng sốt, anh không phải lần đầu tiên đi xem mặt, nhưng lại là lần đầu tiên đi xem mặt mà gặp người con gái gọn gàng dứt khoát như vậy.
“Vậy, em nói trước đi.” Thiệu Diệu Tông chần chờ nói.
“Em tên là Đỗ Xuân Phân, là người thôn Tiểu Hà, hai mươi bảy tuổi, cha mẹ em mất sớm, em có một người chú, quan hệ với chú chỉ bình thường. Chuyện của em, vợ chồng chú thím không can thiệp được. Em còn hai đứa con gái, hiện vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cũng không cần hỏi ý kiến hai đứa nó. Em hiện là bếp trưởng khách sạn nhà nước Tân Hải, một tháng kiếm được 36,5 đồng, có phiếu lương thực cùng trợ cấp hàng tháng. Em và con gái em không cần anh nuôi, chỉ cần cho chúng em một mái nhà che mưa che gió là được rồi. Nói về anh đi.”
Trương Diệu Tông á khẩu, sau một lúc lâu cũng không thả ra được một chữ nào.
“Khó nói lắm sao?”
Đương nhiên không phải. Thiệu Diệu Tông chua từng tiếp xúc với những người con gái như Xuân Phân. Trong quân đôi nơi anh ở cũng có nhiều đồng nghiệp và chị dâu. Có người nhẹ nhàng, có người hào sảng, có người hướng nội, có người sáng sủa, cũng cón gười mạnh mẽ quả cảm. Chỉ duy nhất không có ai tự tin cùng thẳng thắn như Xuân Phân. Vừa gặp đã nói “mẹ con em không cần anh nuôi.” Thiệu Diệu Tông không hiểu sao cảm thấy Đỗ Xuân Phân còn nam tính hơn cả anh. Nhưng mà nhìn mái tóc dài đen nhánh và sự xinh đẹp của cô thì chắc chắc không phải là đàn ông rồi. Thiệu Diệu Tông vội ho một tiếng, cất tiếng:“ Anh là Thiệu Diệu Tông, người Tân Hải. Ba mươi mốt tuổi, bố mẹ vẫn còn, có một em trai và một em gái. Chuyện của anh, anh có thể tự quyết, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của họ. Anh cũng có hai con gái, tầm tuổi con gái em. Hiện là tiểu đoàn trưởng của một tiểu đoàn, lương tháng là 115 đồng.”
Nghe xong đôi mắt Xuân Phân rực sáng. Thiệu Diệu Tông không hiểu sao có chút hoảng sợ, phản ứng lại không khỏi thấy chán nản, một người con gái thôi có gì đáng sợ chứ.
“Cũng có trợ cấp phiếu thức ăn. Tiền lương của anh đủ nuôi mẹ con em. Quân đội mới phân cho anh một căn nhà. Căn nhà ba phòng, một phòng bếp, còn có sân nhỏ, cũng đủ...cũng đủ để sống. Cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi. “
Đỗ Xuân Phân mừng thầm, bảo sao chị không nhắc tới chuyện nhà ở, hóa ra mới được chia nhà,“Anh nói, nếu em cưới anh, đi theo anh tùy quân, có thể có nhà cua riêng mình?”
Thiệu Diệu Tông ừ một tiếng, ý thức được cô nói cái gì, không khỏi hỏi lại, “Em đồng ý sao?”
Đỗ Xuân Phân khẽ lắc đầu, không trả lời câu hỏi mà chỉ nói:“ Chị Trương không biết anh lương cao như vậy, chị ấy cũng không biết em vội vã lập gia đình. Chuyện chồng cũ của em, anh biết được bao nhiêu rồi?”
“Anh Lý nó với anh rồi.”
Đỗ Xuân Phân suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Chồng cũ của em là con của anh trai của thím hai em. Khi nhà anh ta đòi ly hôn với em, thím hai cũng không nói đỡ một câu. Quay người, thím hai liền muốn gả em đi cho con trai của chị gái bà ấy. Người sau còn kém hơn người trước, là một tên chơi bời lêu lổng vô liêm sỉ. Nhà chị gái bà ấy cách xa thôn tiểu Hà. Thím hai cho rằng em không biết gì tình hình nhà đó, hoặc cũng có thể là cảm thấy người phụ nữ mang theo con gái như em, có người muốn là tốt lắm rồi. Dù sao thì mặc kệ lý do là đâu, chỉ cần bà biết em đồng ý cưới anh, bà ấy nhất định đến nhà anh làm loạn. Anh với em bốn đứa bé, nếu bà ấy biết, tụy tiện nắm chặt một đứa, cả em và anh đều không thể rời đi.”
“Thế phải làm sao bây giờ?” Thiệu Diệu Tông theo bản năng hỏi.
Mắt Xuân Phân lóe lên:“ Trước tiên cứ đăng ký kết hôn. Anh nói với người nhà, trong quân đội có việc gọi anh trở về, giúp anh mời về một bảo mẫu để anh mang hai đứa bé đi. Nói vậy họ có tin không?”
Bố mẹ của Thiệu Diệu Tông chỉ là công nhân bình thường, không nhận biết được mấy chữ, cả đời chưa bước chân rời khỏi Tân Hải, kiến thức hạn hẹp, tự nhiên là anh nói cái gì thì chính là cái đấy. Đỗ Xuân Phân cũng không để anh có cơ hội suy nghĩ nhiều: “Làm như em nói đi đơn vị làm giấy chứng nhận.”
Thiệu Diệu Tông choáng váng. Hồi mới đi chiến trường, nằm trong đường hầm, bị máy bay địch lần lượt dội bom xuống cũng không choáng váng thế này.
Đỗ Xuân Phân nhíu mày: “Không được sao?”
“Không, không phải.” Thiệu Diêu Tông nghĩ xem nên nói thế nào, “Em không thấy mọi chuyện quá nhanh hay sao?”
Xuân Phân nhẩm trong bụng, anh đã muốn giấu có ở ba năm cũng không ai biết. Cai chuyện lập gia đình này, cũng giống như mua trái phiếu từ sớm, có được hay không chỉ có trời mới biết. Hơn nữa cô cũng không sợ Diệu Tông. Phải ép buộc anh đến nóng nảy, đương nhiên là không thể để anh biết.
“Quá nhanh rồi.”
Thiệu Diệu Tông thở nhẹ một hơi, không phải anh kiến thức nông cạn hiểu biết ít là được rồi.
Đỗ Xuân Phân:“Chúng ta cũng không còn là những thanh niên trẻ tuổi tìm đối tượng, phải tìm hiểu vài tháng mới bàn luận hôn sự. Chúng ta là tái hôn, góp gạo thổi cơm sống qua ngày, hỗ trợ lẫn nhau, không kéo nhau xuống là được rồi.” Tạm dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Em muốn mau chóng thoát khỏi người thím hai rình rập tiền lương của em, anh vội vã tìm mẹ cho hai đứa bé, chúng ta là tình huống đặc biệt, tình huống đặc biệt thì cách giải quyết phải đặc biệt.”
Thiệu Diệu Tông nghẹn họng, suýt nữa thì ngất xỉu, hay cho câu “tình huống đặc biệt thì cách giải quyết phải đặc biệt”
“Em không sợ, không sợ anh là kẻ trong ngoài bất nhất?”
Xuân Phân nghĩ thầm, anh dám nói câu này, chứng tỏ anh là người trước sau như một.
“Anh có hai đứa con gái mà, em sao phải sợ, anh dám đánh em, em sẽ đánh con gái anh.”
Thiệu Diệu Tông không dám tin, đây, đây là loại người gì vậy?
Đỗ Xuân Phân nói tiếp:“Anh đối xử tốt với mẹ con em, em nhất định sẽ đối xử tốt với bố con anh. Hơn nữa em nghe người ta nói,
anh muốn ly hôn phải có sự đồng ý của cả em, em muốn ly hôn cũng phải có sự đồng ý của anh. Lại còn ở trên địa bàn của anh, anh không cần lo lắng em là mẹ kế ác độc.”
Thiệu Diệu Tông lo lắng mấy chuyện đó sao. Đương nhiên không phải. Đứa bé đã ba tuổi, biết phân biệt ai tốt ai xấu. Đỗ Xuân Phân dám làm mẹ kế, anh cũng dám làm bố dượng. Anh chỉ thấy tình huống này có gì sai sai, anh muốn nói nhưng lại không thể nói ra sai cái gì.
“Anh còn lo lắng cái gì nữa?” Xuân Phân nhíu mày “ Em nói anh gạt bố mẹ anh, chỉ là tạm thời, qua mấy ngày thím hai của em không còn toan tính nữa, anh muốn nói thì nói.”
“Điều này anh hiểu, anh không ý kiến.”
“Vậy là anh có ý kiến với con em?”
Thiệu Diệu Tông lắc đầu” Cũng không phải, anh cũng có con, đều làm bố làm mẹ, anh có thể hiểu em không muốn đưa đứa bé cho chồng cũ.'
“Không phải không đưa, mà là hắn khồng cần con.” Xuân Phân nhấn mạnh điều ấy “Con chỉ có em, anh đối với các con tốt, vậy anh chính là bố của hai đứa, là người cha duy nhất.”
Thiệu Diệu tông để ý tới cũng không phải điều đó.
Đỗ Xuân Phân: “Vậy là anh có ý kiến với em? Anh chê em học vấn thấp? Trình độ của em cũng cao. Chị Trương nói, học vấn của em không kém mấy với học sinh cấp 3. là sư phụ của em, chị Trương, anh Lý dạy em.”
Thiệu Diệu Tông trong lòng khẽ động, anh vẫn tưởng rằng Xuân Phân không biết gì.
Cô thấy anh vẫn im lặng, không dám tin mà hỏi “anh còn muốn tìm sinh viên đại học à?”
“Không phải. Anh không để ý vấn đề học vấn.”
“Thế anh để ý cái gì?” Xuân Phân kì quái
Thiệu Diệu Tông tạm thời không nghĩ tới, nhưng anh bị Xuân Phân nói đến hoảng hốt “Anh và em hôm nay mới gặp mặt, ngày mai đã đăng ký kết hôn? Như thế quá, quá nhanh.”
Đỗ Xuân Phân hết nói nổi “Còn tưởng chuyện gì. Từ năm ngoái khi anh ly hôn, chị Trương đã nhắc tới anh với em, nói đến lỗ tai em mọc kén luôn rồi. Em không tin anh chưa từng nghe nói tới em.”
Từ lúc Diệu Tông ly hôn, mỗi nửa tháng anh lại nhận được một búc thư của Lý Khánh Đức, nội dung bức thư thì nói đến Đỗ Xuân Phân chiếm 1/3 bức thư. Trong đó thì 1 nửa là khen Xuân Phân tốt thế nào, 1 nửa là giục anh đi xin phép kết hôn cưới Đỗ Xuân Phân, bỏ qua lần này sẽ không còn cơ hội nữa.
“Hôn nhân không phải chuyện đùa.” Thiệu Diệu Tông nói
“Em nghe nói anh với vợ cũ gặp mặt hai lầnliền kết hôn à?” Đỗ Xuân Phân hỏi, “Hôm nay anh đã gặp em rồi, maichúng ta gặp mặt một lần nữa, ngày kia đăng ký kết hôn. Như vậy là được rồi chứ?”