Thiệu Diệu Tông nghĩ thầm “được cái quái gì! sao có thể tính như thế.”
Đỗ Xuân Phân lên tiếng: “Được hay không anh nói một câu xem nào. Anh không đồng ý, em còn tìm người khác. Thím hai còn đang chờ em xin nghỉ phép đi xem mặt kết hôn đấy. Em phải kết hôn trước khi bà ấy phát hiện ra, không có thời gian dài dòng với anh.”
Thiệu Diệu Tông đột nhiên có cảm giác không trâu bắt chó đi cày. Nếu bỏ qua Đỗ Xuân Phân, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới không thể nào tìm được người khác hiểu rõ tường tận mọi chuyện, lại hào sảng thẳng thắn như vậy. Bên nhà vợ cũ không ngừng thúc giục, sức khỏe bố mẹ anh lại không tốt, hai ông bà không chăm sóc nổi cùng lúc nhiều cháu.
“Được...được rồi:
“Thế mới ra dáng đàn ông chứ.” Đỗ Xuân Phân lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thiệu Diệu Tông suýt chút nữa tắt thở luôn. Đỗ Xuân Phân nhìn nét mặt anh thấy sai sai, trong lòng hơi hoảng, cô còn trông cậy vào Diệu Tông đưa mẹ con cô cao chạy xa bay, việc này nhất quyết không thể hỏng được.
“Anh còn có vấn đề nữa à?” Xuân Phân giả bộ tức giận.
Thiệu Diệu Tông bật thốt lên nói “Không!”
Đỗ Xuân Phân vẫn cảm thấy đêm dài lắm mộng.
“Chị Trương nói anh còn vài ngày nghỉ nữa nhỉ?”
Thiệu Diệu Tông: “Không tính ngày hôm nay, vẫn còn năm ngày nữa.”
“Vừa hay.“. Ủng hộ chính chủ vào ngay ~ ТгumTruуe Л.V Л ~
Da đầu Thiệu Diệu Tông run lên, cô ấy lại muốn làm gì nữa.
“Ngày mai đi mua vài thứ, ngày kia đăng kí kết hôn.” Đỗ Xuân Phân nói đến là đơn giản, Thiệu Diệu Tông suýt sặc nước miếng. Cô ấy thật coi kết hôn như trò trẻ con à. Anh không nhịn nổi nữa mà hỏi:“Thế là điều em vừa nói là thật à?”
Đỗ Xuân Phân nghe không hiểu gì. Anh lại lặp lại lần nữa: “Hôm nay gặp mặt một lần, mai gặp thêm lần nữa, gặp hai lần là kết hôn?”
“Đương nhiên, hôn nhân là chuyện cả đời, sao có thể đùa giỡn.”
Thiệu Diệu Tông nghĩ thầm, anh còn chưa từng gặp người con gái nào đùa giỡn như em.
Đỗ Xuân Phân chẳng phải là con giun trong bụng anh, chỉ nghĩ là anh không tin lời cô, liền giải thích:“Chúng ta cũng không còn nhỏ, lại còn làm bố làm mẹ rồi, không lo lắng cho bản thân, thì cũng phải suy tính cho con chứ.”
Thiệu Diệu Tông lại nghĩ thầm, làm khó em quá, vẫn nhớ mình có con rồi.
“Em nói phải.” Thiệu Diệu Tông cố nén cười, anh thấy như đang đi trên mây vậy. Vợ chồng Lý Khánh Đức đối xử với anh quá tốt, anh Lý nhắc đi nhắc lại anh ấy thiếu cậu một mạng, không thể lừa dối cậu loại chuyện này. Thiệu Diệu Tông suy nghĩ kĩ, chỉ có thể kết luận tại thím hai của Xuân Phân ép người quá đáng, không chấp nhận để Xuân Phân suy nghĩ kĩ càng, từ từ tìm kiếm.
Đỗ Xuân Phân dò hỏi: “Vậy việc này quyết định như thế nhé?”
Thiệu Diệu Tông nào dám do dự nữa, anh thấy rằng anh mà nói không, Xuân Phân dám lật bàn đuổi anh đi.
“Ngày kia được. Xem lịch âm hôm đó là ngày đẹp.”
Đỗ Xuân Phân nghe được rất hài lòng “Nghe nói quân đội các anh ở trong núi sâu rừng già à?”
“Cũng không phải quá sâu xa như thế.”
Vậy là đúng rồi.
Đỗ Xuân Phân hỏi: “Chỗ nào thế?”
Thiệu Diệu Tông trả lời: “Đến rồi em sẽ biết.”
Đỗ Xuân Phân nhíu mày, tính cảnh giác thật cao.
“Bố mẹ anh có biết không?”
Thiệu Diệu Tông: “Em sợ ngày nào đó thím hai em tìm được nhà anh, sẽ hỏi bố mẹ anh à?”
Đỗ Xuân Phân không có ý này, nhưng trước mắt không thể nói thật: “Đúng vậy. Chồng cũ của em làm việc trong thành phố, em có đi qua chỗ làm anh ta, ở khách sạn em cũng được chào đón, không ít người biết mặt em. Em sợ ngày kia lúc chúng ta đăng kí kết hôn có người nhận ra, người đó mà biết, thím hai của em cũng sẽ biết.”
“Hai người họ không biết đâu, bọn anh mới rời quân.” Thiệu Diệu Tông nghĩ một lúc, “lúc quay lại quân doanh anh sẽ viết thư cho bố mẹ nói rõ chuyện của chúng ta, sau mới nói cho họ địa chỉ được chứ?”
Đỗ Xuân Phân lại nảy ra 1 ý, viết thư à? Không trực tiếp đánh điện. Cho nên cô có thể thổi phồng chút chuyện trong thư.
“Có thể. Nhà anh còn thiếu cái gì không? Mai đi mua một thể.”
Thiệu Diệu Tông lần này không chỉ muốn đón con về, mà còn muốn tìm mẹ cho hai đứa nhóc. Trước khi đến anh đã mua mấy cái chăn, còn mua hai cái giường mới. Nồi niêu xoong chảo cũng đều đã mua. Nếu muốn nói còn thiếu gì, vậy chính là thiếu hơi người. Nhà mới chưa có hơi người, âm trầm lạnh lẽo, Thiệu Diệu Tông cũng không thích ở đấy.
Anh nói: “Không thiếu gì cả. À, anh không có phiếu vải, không thể mua cho con mấy bộ quần áo.”
Xuân Phân đoán được rằng bố mẹ Diệu Tông đã vơ vét hết phiếu vải mất rồi. Nhưng hai người còn chưa đăng kí kết hôn, việc này không thể nhắc tới, nếu không với tính cách hiếu thuận mù quáng của anh, hôn sự của cô và anh sẽ đi tong mất.
Cô nói: “Vậy mua thêm vài bộ, em có tiền.”
Nét mặt của Diệu Tông ngay lập tức trở nên khó diễn tả“... Anh cũng có tiền.”
“Thôi đi. Chị Trương nói là bị bố mẹ anh lấy mất rồi.” Xuân Phân lại lo chuyện bao đồng “dùng tiền của em mà mua, coi như quà ra mắt mẹ kế với con gái.”
Thiệu Diệu Tông mở miệng: “anh có tiền thật mà”
“Đấy cũng không phải tiền của em.” Xuân Phân lấy ra cái khăn tay, mở khăn ra “mỗi ngày em mang ngần này tiền, anh có không?”
Thiệu Diệu Tông đi đến xem, vài tờ tiền lớn, còn có rất nhiều tiền xu, phải được 50, 60 đồng.
Xuân Phân hất hàm: “Tiền tiêu vặt của em”
Thiệu Diệu Tông nghẹn họng.
Xuân Phân trong lòng cũng không thoải mái, vì tiền lương của anh ấy cao như vậy, còn cô thì không nhiều như vậy, nếu sau này anh ấy cứ tiếp tục như vậy thì làm sao sống cơ chứ. Nhưng tìm một người đưa mẹ con cô rời xa chốn này chẳng dễ dàng gì. Hơn nữa tay nghề lẫn công việc của cô tốt như vậy, dù bốn mươi tuổi ly hôn thì hàng xóm thân thích cũng muốn giới thiệu đối tượng với cô.
Đỗ Xuân Phân suy nghĩ hồi lâu, không thể ly hôn nữa, rất giày vò nhau.
“Trần Thế Mĩ” sợ cô bằng phép, cô không tin còn không chinh phục được anh lính chả có chút tâm địa gian xảo.
“Đồ dùng của em, phiền anh giúp em chọn một lượt.” Đỗ Xuân Phân nói xong, chợt nhớ tới một chuyện “Xe ô tô đi vào quân đội có thuận tiện không?”
Thiệu Diệu Tông: “Anh sẽ báo tin về bên đó trước, họ sẽ cho xe tới đón chúng ta.”
Mắt Xuân Phân sáng rực, xem ra người lính này trong quân ngũ làm rất tốt.
“Cứ vậy trước đã.” Đỗ Xuân Phân đứng dậy, “Em còn phải đến chỗ làm.”
Thiệu Diệu Tông khách khí hỏi: “Hay anh đưa em đi nhé?”
“Không cần đâu ạ.” Đỗ Xuân Phân nghĩ 1 lát, “Sáng sớm mai ở nhà chị đợi em, đồ đạc mua được đều để ở nhà chị. Ngày kia mình đi thì nhờ anh Lý lái xe tiễn chúng ta một đoạn. Càng sớm càng tốt. Để muộn quá, sẽ bị thím hai em chặn lại.”
Thiệu Diệu Tông không nhịn được nữa, hỏi: “Sao như đi chạy nạn vậy?”
“Em là đi chạy nạn mà.” Đỗ Xuân Phân không để nghĩ người khác nghĩ thế nào, cũng chẳng sợ bêu xấu việc trong nhà.
Thiệu Diệu Tông lại bị sự thẳng thắn cô làm nghẹn lời, một lúc mới nói:“ Vậy, vậy anh biết rồi. Ngày kia anh đưa hai con đến đây, ngồi xe anh Lý đi đến cục dân chính, chúng ta vào đăng kí kết hôn, chuyển hộ khẩu, rồi đi thẳng đến nhà ga?”
Đỗ Xuân Phân gật đầu: “Cũng được. Chuyện kết hôn đừng nói trước với anh chị, tránh cho anh chị đêm nay lại thao thức.”
Thiệu Diệu Tông kinh ngạc, không ngờ cô lại hiểu rõ việc mình cần làm như vậy, thật sự rất kinh ngạc.
“Anh có ý gì vậy? Em cũng có ngốc đâu.” Đỗ Xuân Phân trừng trắng mắt, cô đóng cửa chính, đẩy xe ra, “Xe đạp có thể mang lên tàu không ạ?”
Thiệu Diệu Tông sững người, lát sau phản ứng lại nói, “Có thể là không được.”
Đỗ Xuân Phân: “Tàu hỏa có quy định về cái này ạ?”
“Quy định đó không có.”
Đỗ Xuân Phân gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
Thiệu Diệu Tông rất muôn nói, em biết cái gì cơ.
Đỗ Xuân Phân búng tay cái liền đóng cửa lại, lời nói đến bên miệng Thiệu Diệu Tông liền bị dọa sợ trôi trở về.
“Chị Trương sẽ về ngay, không cần khóa cửa.” Đỗ Xuân Phân nói xong liền đạp xe đi.
Thiệu Diệu Tông nhíu mày.
“Người đâu mà giống như nữ tặc vậy chứ?”
Thiệu Diệu Tông bối rối vì cuộc hôn nhân được định ra trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Nhưng mà Đỗ Xuân Phân nói đúng. Quyết định kết hôn vẫn thuộc về anh. Đỗ Xuân Phân đã dám làm mẹ kế, vậy anh cũng dám đem mẹ con bọn họ đuổi đi. Quân đội là địa bàn của anh, không có anh thì Xuân Phân cũng chẳng thể mang con đi đâu cả, anh có gì mà phải lo lắng chứ. Nghĩ thông suốt, Thiệu Diệu Tông về nhà nói với bố mẹ và người nhà miễn cưỡng lừa dối họ theo cách thức của Xuân Phân.Chị Trương ngày này giới thiệu đối tượng cho Xuân Phân, lãnh đạo khách sạn cũng cho rằng phụ nữ dù ra ngoài làm việc những cũng nên lập gia đình, con cái không thể một ngày không cha. Khi Đỗ Xuân Phân nói với lãnh đạo muốn kết hôn, lãnh đạo cũng không ngạc nhiên mấy.
Đỗ Xuân Phân nói rằng hôn phu của cô không phải người cùng quê, lãnh đạo rất tiếc. Nghĩ tới bản báo cáo mà Đỗ Xuân Phân nộp lên, đồ đệ của cô tuy tay nghề không giỏi như cô nhưng cũng có thể tự mình đảm đương công việc. Lãnh đạo rất vui vẻ đưa cho Đỗ Xuân Phân bản báo cáo, cũng tranh thủ chút quan hệ. Đỗ Xuân Phân cất vào trong túi, cài nút lại,, đi đến cửa đồn công an, trưởng thôn đã tới rồi.
Hai người cũng chẳng hàn huyên gì, kiểm tra lại lần nữa tài liệu, nếu không quên sót cái gì thì quay về thôn. Trưởng thôn ngẫm tói chuyện lúc trước nghe được, “Thím hai của cô nói cô đến chỗ làm xin nghỉ phép, bây giờ về cô định nói sao?”
“Tôi có cách rồi.” Đỗ Xuân Phân không khiêm tốn chút nào mà nói “Tôi chẳng hơi sức đâu mà so đo với họ, nếu tôi muốn so đo với họ thì tôi sẽ khiến họ bị bán đi còn giúp tôi đếm tiền.”
Trưởng thôn không rõ việc ly hôn của Đỗ Xuân Phân, ngay cả vợ chồng Lý Khánh Đức cũng không tin rằng cô đã đồng ý ngay từ lần đầu tiên tên khốn kia đòi ly hôn. Mọi người đều nghĩ rằng cô bị nhà kia đá ra. Đỗ Xuân Phân cũng lười giải thích, cuộc sống cũng không phải triển lãm để cho người người nhìn vào. Đề phòng bất trắc, đến cổng thôn thì Đỗ Xuân Phân đạp xe đi trước, giữ khoảng cách với trưởng thôn. Về đến nhà không nói hai lời đã thu thập quần áo.
Thím hai Đỗ sốt sắng hỏi: “Sao rồi?”
“Trong khách sạn tiếp đón vị khách đặc biệt, là con gái của lãnh đạo thành phố, ngày mai tổ chức bữa lại mặt tại khách sạn, họ không cho nghỉ phép. Cháu phải ở khách sạn hai ngày. Bận việc xong sẽ quay về đưa Đại Nha và Nhị Nha đi mua quần áo mới, cuối tuần mới gặp.” Đỗ Xuân Phân biểu hiện vội vàng như có lửa đốt sau lưng, thím hai của cô liền tin là thật.
Thím hai oán giận: “Sao họ lại không nói trước một câu cơ chứ?”
“Chờ lãnh đạo sẽ báo trước cho chúng ta sao? Sao có thể chứ.” Đỗ Xuân Phân nói: “ Hơn nữa, cháu cũng nói trước với lãnh đạo rồi. Nhưng không nói trước xin nghỉ hôm nay để mai đi xem mắt.”
Thím hai của cô ngẫm một lúc, thấy cũng đúng “Cháu qua dỗ hai đứa nhóc đi, hai đứa nhóc không biết sao nữa, hay nghĩ cháu đi rồi không về nữa, khóc cả tiếng rồi.”
Đỗ Xuân Phân vẫn tiếp tục diễn trò, một vẻ chỗ làm gấp đến cháy đến nơi, không có thời gian dỗ con. Đưa cho thím hai của cô hai đồng rồi nói: “Thím mua keo cho hai đứa ăn nhé.”
Một ít kẹo mạch nha cũng chỉ 1 xu. Hai đứa bé mỗi ngày một quả trứng gà, một phần kẹo mạch nha, bà có thể nhét túi 1 đồng 5.
Thím hai hớn hở ra mặt, giả bộ khách khí: “Thím có tiền mà.”
“Tiền đó là của thím, thím giúp cháu trông con, sao có thể tiêu tiền của thím chứ.” Đỗ Xuân Phân vừa thay quần áo vừa oán thầm: “Cháu phiền nhất là nấu cơm cho lãnh đạo. Lúc ăn không ngon miệng thì trách mắng chúng cháu. Nếu ăn ngon miệng thì lại đòi gặp chúng cháu. Làm như đầu bếp chúng cháu giống như kỹ nữ ấy,“
Thím hai đánh cái tét vào lưng cô: “Ai lại tự nói mình như thế. Đúng rồi, giày, đi giày vào. Thím nghe nói phía sau phòng bếp của các cháu khắp nơi toàn là nước, mặc một lúc là bẩn thỉu. Nhưng cũng không thể ăn mặc như ăn xin mà gặp lãnh đạo chứ.”
Đỗ Xuân Phân gật đầu, đi ra ngoài không thấy con gái đâu, chắc lại chạy sang nhà ai chơi, “ Tối sang phòng cháu mà ngủ.”
Đỗ Xuân Phân có tiền, sau khi chăm sóc ba mẹ con cô, chăn cực kì mới, ngủ trên đó vừa mềm mại vừa ấm áp. Trên bàn còn có kem dưỡng da, còn có dầu ngao* bôi tay, nói với Đỗ Xuân Phân một tiếng thì dùng bao nhiêu cô cũng không tức giận
(Dầu ngao hay còn gọi dầu ngói, dầu vầu, chiết xuất từ vỏ ngao tự nhiên, sau lại được đóng gói trong vỏ ngao đem bán ra. Có công dụng dưỡng ẩm da, làm mềm da, chống khô nứt nẻ. Ngày đó còn nghèo khó, vùng phía Bắc lại khô hanh, trong số các sản phẩm dưỡng da thì dầu ngao là phổ biến nhất, lại rẻ, người dân đã dùng sản phẩm này để dưỡng da. “Theo Baidu”)
Thím hai nghe cô nói thế, vui mừng hớn hở tiễn cô đi.
Đỗ Xuân Phân cưỡi chiếc xe đạp, quay lưng về phía thím hai, hừ một tiếng, cho bà vui vẻ hai ngày.
Đem đồ đạc tới chỗ làm thì sẽ bị phát hiện mất, Xuân Phân dựng xe góc tường, đi gọi chị Trương. Công việc của chị Trương cũng đơn giản, một chút là làm xong. Nghe thấy Xuân Phân tìm mình, dứt khoát về cùng cô luôn. “Con người Tiểu Thiệu rất ổn đúng không?”
“Rất ổn, cảm ơn chị.” Đỗ Xuân Phân một bụng ý mà không dám nói, sợ chị Trương sẽ dạy dỗ cô một phen. Tình huống hai người là không giống nhau. Chị Trương có cha mẹ, có anh chị em. Đỗ Xuân Phân chỉ có một mình, lại muốn nuôi dưỡng tốt hai đứa con, cho nên hai người họ vĩnh viễn không thể là một kiểu người. Chị Trương đối với cô quá tốt, cô không muốn làm chị thất vọng, bình thường cũng thích cùng chị tâm sự. Chị Trương luôn cho rằng cô là con người rất mạnh mẽ nhưng cũng rất thấu tình đạt lí lại hiếu thuận. Nếu đổi lại thím hai giới thiệu một tên đốn mạt, cô sẽ náo loạn nhà thím hai đến gà chó không yên.
Chị Trương hỏi: Tiểu Thiệu có nói khi nào hai nhà gặp mặt ăn cơm rồi đăng kí kết hôn không?”
“Trước cứ nói dối đã” Đỗ Xuân Phân nói.
“Vì sao?” Chị Trương
“Thím hai em coi em là cái cây rụng tiền, nếu biết Thiệu Diệu Tông là quân nhân, khẳng định sẽ giở công phu sư tử ngoạm, lấy hết tiền về, sau này sẽ sống thế nào. Em đi tùy quân cùng Thiệu Diệu Tông, Nhị Tráng tiếp quản công việc của em, em sợ cha mẹ nó mà biết thì hai ba ngày lại chạy đến tìm nó, bắt nó nhận thân thích của Thiệu Gia vào làm đồ đệ.”
Chị Trương nghĩ đến cái đức hạnh vợ chồng chú thím của cô, rồi lại nghĩ đến cha mẹ Thiệu Diệu Tông vẫn luôn không coi trọng anh, “Em nói cũng đúng, vậy anh chị hiểu rồi?”
Đỗ Xuân Phân gật đầu: “Chúng em đi rồi, chị cứ coi như không biết. Nếu không bọn họ lại tìm đến nhà chị làm phiền.”
“Aiya, khổ các em rồi. Chuyện kết hôn là chuyện lớn, vậy mà có khác gì đi chạy nạn đâu.” Chị Trương nói ra liền buồn cười, “Cái gì đều không biết là tốt, đỡ phải dăm bữa nửa tháng lại tìm đến làm tiền mấy đứa.”
Đỗ Xuân Phân: “Nhị Tráng không biết chuyện của em, em phải đi khách sạn xem hắn phụ trách thế nào, đỡ phải đột nhiên làm đầu bếp chính, em không ở đấy, hắn lại hốt hoảng gây ra lỗi, khiến cho khách sạn gặp phiền toái.”
“Vậy chúng ta đi nhanh thôi.”
“Trong khách sạn còn mấy bàn khách, Đỗ Xuân Phân đến sau bếp, đồ đệ của cô Nhị Tráng đang cắt rau và giúp đỡ hai đầu bếp khác.
Đỗ Xuân Phân lấy đi dao của Nhị Tráng.
Đỗ Nhị Tráng chớp mắt nhìn: “Chị Xuân Phân, là chị ạ. Sao lại quay lại rồi?”
“Công việc ổn thỏa rồi. Hôm nay chị làm trợ thủ cho em. Còn mấy món nữa chưa làm? Em xào đồ ăn đi.”
Đỗ Nhị Tráng sửng sốt chỉ vào bản thân: “Em...Em xào ạ?”
“Dạy em đã 5 năm, chẳng lẽ còn không biết xào đồ ăn à? Có phải là đồ đệ của Đỗ Xuân Phân không?”
Sư phụ của Đỗ Xuân Phân là bếp trưởng của khách sạn quốc doanh Tân Hải, những đầu bếp khác từng nhận được lời khuyên và sự giúp đỡ của ông. Đỗ Xuân Phân có sự phụ chống lưng, là là người có tài, gan lại lớn, nhỏ tuổi hơn các đầu bếp khác nhưng không hề sợ hãi bọn họ.
Có câu nói: Không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông.
Đỗ Xuân Phân cường thế, khiến cho đầu bếp nhờ Nhị Tráng cắt rau cũng không dám chọc, lập tức đem rau đi, cười ha hả nói: “Nhị Tráng, sư phụ cậu đang cho cậu cơ hội, còn không mau tranh thủ đi.” Anh ta đưa rau qua cho đồ đệ của mình, “Cắt rau đi để Nhị Tráng còn làm.”
Đỗ Nhị Tráng hiểu được sư phụ của mình không hay đừa giỡn, vì vậy vui vẻ nấu ăn.
Đỗ Xuân Phân thấy còn bốn món ăn, toàn bộ để Nhị Tráng nấu.
Cô bá đạo như vậy, thầy trò nhà kia cũng không dám nói gì. Đỗ Xuân Phân là người cho tài năng, sớm muộn cũng có thể làm bếp trưởng. Thêm nữa lãnh đạo và kế toán ở đây cũng coi như nhìn cô trưởng thành, có phần thiên vị cô. Xuân Phân cũng biết cách đối nhân xử thế, người khác thỉnh thoảng ăn vụng, cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Yêu cầu của cô cũng không quá đáng, họ có thể đáp ứng.
Mỗi món làm xong, Đỗ Xuân Phân đều thử một lần, để Nhị Tráng ghi nhớ.
Đỗ Nhị Tráng bận đến đau tay cuối cùng cũng xong việc, nhưng vẻ mặt tràn đầy phấn khích, nhỏ giọng hỏi: “Chị Xuân Phân, em không cần chuyển chính thức ạ?”
“Ngày mai lại làm tiếp để chị xem.” Đỗ Xuân Phân sợ hắn buổi tối phấn khích không ngủ được, ngày phải mất tập trung nên ra vẻ nghiêm túc nói. Đỗ Nhị Tráng thẳng lưng, “sư phụ yên tâm, em nhất định phát huy hết năng lực.”
Đỗ Xuân Phân vuốt cằm, nhỏ giọng: “Tốt lắm, đã biết dùng thành ngữ. Về sau rảnh rỗi thì đi hiệu sách, có tiền thì mua sách dạy nấu ăn về, không có tiền thì thuê. Làm việc cũng như đi học vậy, nếu không chịu tiến lên thì sẽ tụt lùi.”
Đỗ Nhị Tráng không khỏi nhìn những người khác, làm như không nghe thấy, vội vàng gật đầu “Trở về sẽ đi. Tiên lương còn chưa đưa cho cha em.”
“Về sau để lại một chút cho bản thân. Tiền ở trong tay mình mới là của mình. Cha mẹ em cũng không chỉ có mình em là con trai. Em cần phải hiếu thuận với cha mẹ chứ không phải với anh em của em.” Đỗ Xuân Phân nghĩ một lát: “Chị đã nói với cha em rồi, sau khi em lên chính thức tiền lương nhiều nhất là ba mươi đồng.”
Đỗ Nhị Tráng kêu lên: “Ba mươi đồng?!” Sau nhanh tay che miệng lại, “Nhiều vậy sao?”
Đỗ Xuân Phân nghỉ việc, Nhị Tráng tiếp quản thay, vậy là tiền lương sẽ tương đương của cô hiện nay. “Chị đã nói nhiều nhất là ba mươi đồng, vậy em nói hai mươi tám đồng. Giữ lại số tiền còn lại, phòng bất trắc. Trên đời này làm ì có ai thuận buồm xuôi gió mãi.”
Nhị Tráng thận trọng gật đầu,“ Em đã hiểu, Chị Xuân Phân, hôm nay không phải cuối tuần, buổi chiều cũng không quá đông, chị về trước đi.”
“Chị đến nhà chị Trương, có việc thì đến nhà chị Trương tìm chị.” Đỗ Xuân Phân ăn xong liền lau miệng, đứng lên đi mua đòn gánh cùng cái sọt. Nghĩ tới doanh trại của Thiệu Diệu Tông ở nơi rừng sâu, không tiện đi chợ, cô liền mang phiếu vải, phiếu đường, các loại phiếu còn tồn đổi thành đồ thực. Lại mua thêm cung tên, súng cao su, hạt giống rau... những đồ vật có thể tự cung tự cấp, chuẩn bị cả quần áo đem từ nhà đi theo.
Chị Trương không thích lật đồ người khác ra xem, nên không biết bên trong có gì, chỉ hỏi: “Em mua sọt với đòn gánh đề làm gì vậy?”
“Để gánh mấy đứa bé. Chúng em mỗi người hai đứa, ẵm bế thế nào cũng không thuận tiện.”
Chị Trương cười, “Cái đầu của em sao lại thông minh vậy chứ.”
“Giống mẹ em đó.”
Ông bà nội của cô luôn nói cô giống cha. Cô lại không thích ông ấy. Từ lúc đem cô gửi ông bà nội cũng chỉ về thăm vài lần, lại còn là lúc đêm hôm lén lút quay về. Nếu trí nhớ cô không tốt thì đã sớm quên mất bộ dạng ông ấy thế nào.
Người trong thôn nói cha cô lành ít dữ nhiều. Đỗ Xuân Phân hiểu được ông đã qua đời.
Chị Trương mới gặp chú hai của Xuân Phân, tướng mạo không đẹp, trông hiền lành chất phác, dáng người thấp bé. Anh em họ chắc chắn giống nhau. Đỗ Xuân Phân mà giống cha của cô thì không thể lớn lên với bộ dạng xinh đẹp thế này, còn cao tới 1m68.
Chị Trương đồng ý: “May mà em giống mẹ. Phải rồi, tối nay ăn gì đây?”
“Em làm cho.” Đỗ Xuân Phân thích nấu cơm, hơn nữa rất thích nhìn vẻ mặt thỏa mãn thỏa mãn của khách khi ăn xong, luôn có cảm giác thành tựu.
Chị Trương cũng không tính múa rìu qua mắt thợ.
Lý Khánh Đức ăn cơm cô nấu liền cảm khái “Tiểu Thiệu sau này thật có phúc.”
Cô thầm nghĩ, sau này anh ấy sẽ có phúc khí với điều kiện là phải nghe lời. Nếu không cô cũng không cam đoan có cái gì để ăn.